← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn có thể thấy có ba kẻ đều cách vị trí Tần Vô Song không đến một trăm dặm. Hơn nữa chúng như có giao hẹn trước đều đang tiến lại gần, hình thành trận hình tam giác vây lấy Tần Vô Song.
Truyền Tống Trận truyền tống ngẫu nhiên, sao ba kẻ này sao lại cùng lúc tiếp cận mình? Lẽ nào chúng lại có giao ước từ trước?
Tần Vô Song thấy có tình hình khác thường trong lòng đã có đề phòng, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến với ba kẻ này.
Hắn khẽ mỉm cười, mở Âm Dương Tử Vân Dực nhanh chóng bay về phía Tần Thái Trùng. Đồng thời cũng chú ý đến vị trí của ba kẻ kia trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Quả nhiên Tần Vô Song đi đâu chúng đi theo đấy.
Tần Vô Song nhếch mép cười thầm:
- Xem ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn không phải thủ đoạn độc quyền rồi. Lần trước Tân Vô Kỵ cũng có thể xác định vị trí của mình, trong số các đối thủ cũng có vài kẻ tương đương Tân Vô Kỵ. Nếu Tân Vô Kỵ đã có bản lĩnh đó thì những kẻ kia làm được cũng chẳng có gì lạ...
Tần Vô Song không phải loại lơ ngơ mới xuất đạo, suy đoán một chút là có manh mối. Những đối thủ kia chắc chắn đã coi Tần gia là đối thủ lớn nhất nên mới bao vây tấn công như vậy. Xem ra dụng ý của chúng rất rõ ràng, muốn đá Tần gia khỏi cửa ải này.
Điều này cũng khó trách. Tần gia có hai người đương nhiên sẽ được coi là đối thủ có khả năng giành Quán quân nhất, như thế thì đương nhiên sẽ dễ dẫn đến việc các đối thủ khác đều nhằm vào mình.
Lần này Tần Thái Trùng không đi lại lung tung vì trước đó Tần Vô Song đã nói đến hòn đảo thứ tám thì tìm một nơi an toàn mà đợi hắn đến tìm.
Tần Vô Song bay trên trời, lúc nào cũng nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, trước khi đến hòn đảo thứ tám, khí tức thần thức của tất cả các đối thủ đã được Tần Vô Song thu thập. Vì thế vị trí của mọi đối thủ đều hiển thị rõ ràng trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
Đặc biệt là ba kẻ kia vẫn đang đuổi theo không rời. Vì vị trí giữa các bên, một người cách Tần Vô Song cũng chỉ trên trăm dặm, nhưng hai người kia thì đã bị rớt lại khá xa.
Khoảng cách một trăm dặm? Tim Tần Vô Song khẽ động, nếu hắn đã chỉ còn lại một mình thì bản thân nên làm một vụ làm ăn ở đây vậy. Ba kẻ đó muốn động thủ với mình, mình sẽ khai đao với hắn trước!
Nghĩ vậy, Tần Vô Song lấy Phong ấn Đồ quyển ra. Giờ đã là chiến trường tranh vị trí trong mười hạng đầu, đương nhiên sẽ không gọi ra linh thú Hư Võ Cảnh mà trực tiếp gọi bốn linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh ra.
Tần Vô Song biết đối phương thực lực có mạnh nữa thì nhiều lắm cũng chỉ có thể xác định được vị trí của hắn chứ không thể xác định được vị trí của Linh thú Phong ấn. Vì Linh thú Phong ấn vẫn luôn ở trong Phong ấn Đồ quyển chứ không ra ngoài!
Ở đây, Linh thú Phong ấn và Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn là hai vũ khí lợi hại nhất của Tần Vô Song. Chỉ có phát huy tối đa tác dụng của hai thứ vũ khí này mới có cơ hội đoạt được chức Quán quân cuối cùng! Dù gì, lần đó đối phó với một Tân Vô Kỵ đã khó như vậy, ở đây lại có đến ba bốn kẻ tương đương Tân Vô Kỵ!
Tần Vô Song hạ cánh, ngồi xuống một lùm cỏ bên cạnh một khe suối nhỏ. Còn đối thủ kia thì không hề che giấu, nhanh chóng tiến tới chỗ Tần Vô Song.
Tần Vô Song cảm thấy có phần kỳ lạ. Nếu kẻ kia muốn đối phó hắn thì có phải trận thế quá mạnh rồi không? Lẽ nào hắn chắc chắn sẽ thắng? Nếu không thì ít nhất cũng phải che giấu hành tung một chút chứ?
Tần Vô Song thấy rất nghi hoặc, nhưng đối phương đã vậy hắn cũng không thể nào lại giả như không hề biết, liền đứng dậy bình thản nói:
- Kẻ nào?
Điều khiến Tần Vô Song không thể ngờ tới đã xảy ra, trong khu rừng trước mặt vụt ra một bóng người, giọng nói giõng dạc:
- Vô Song sư đệ, ta đợi đệ lâu lắm rồi!
Người đó là Tần Thái Trùng?
Đúng là Tần Thái Trùng, lưng đeo thanh kiếm lớn, sãi bước rộng tiến lại, trên gương mặt là nụ cười hào sảng, đúng là phong cách của Tần Thái Trùng.
Tần Vô Song cũng mỉm cười:
- Thái Trùng sư huynh, là huynh à? Đệ còn tưởng là kẻ nào không có mắt, muốn đánh lén đệ cũng không cần phải công khai như vậy a!
- Ha ha, đánh lén Vô Song sư đệ đó là vì chúng không có mắt. Đúng rồi, Vô Song sư đệ, đến hòn đảo thứ tám chúng ta cũng nên động thủ rồi nhỉ? Ta biết có hai tên đang trốn ở đâu. Hừ, chúng tưởng rất kín đáo rồi, nhưng ở trên đảo này thì làm gì có nơi tuyệt đối kín đáo?
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Ở đâu vậy?
Tần Thái Trùng cười:
- Một tên ở trong một sơn động phía Tây Bắc. Còn một tên hình như ở dưới đáy vực sâu dưới mặt đất. Vô Song sư đệ, chúng ta đánh tên nào trước?
- Thái Trùng sư huynh cảm thấy tên nào là thích hợp?
Tần Thái Trùng hơi ngẩn ra rồi cười:
- Sơn động rất thích hợp bao vây tấn công, ta thấy đánh hắn khá ổn!
Tần Vô Song gật đầu:
- Vậy ra đánh hắn!
- Được, theo ta!
Tần Thái Trùng nói.
Tần Vô Song bỗng nói:
- Đại sư huynh đợi đã!
Tần Thái Trùng khựng lại, quay đầu hỏi:
- Vô Song sư đệ, sao vậy?
Tần Vô Song cười:
- Vừa rồi trên đường đệ phát hiện được một loại trái rất giàu linh lực, muốn Thái Trùng sư huynh kiểm tra xem có phải Thần Đạo Quả không. Trên hòn đảo này chắc không có Thần Đạo Quả đâu nhỉ?
- Thần Đạo Quả?
Tần Thái Trùng nhướng mày, lập tức hứng thú:
- Ở đâu? Để ta xem nào. Hòn đảo này là cấm địa của Mộng Huyễn Thiên Trì, chưa biết chừng cũng có Thần Đạo Quả.
Tần Vô Song giơ tay ra, một thứ quả lấp lánh phát sáng trong bàn tay:
- Sư huynh xem xem. Đệ thấy khí tức linh lực của nó rất nồng đậm!
Ánh mắt Tần Thái Trùng lập tức trở nên mơ hồ, mắt nheo lại thành một đường kẻ:
- Đúng rồi, ta dám cược rằng đây chắc chắn là Thần Đạo Quả. Vô Song sư đệ, có phiền cho ta xem một chút không?
Tần Vô Song xua tay, cười:
- Đại sư huynh, người một nhà nói vậy không phải rất xa lạ sao? Huynh xem đi!
Tần Thái Trùng cũng không khách khí, bước lại gần, Tần Vô Song đưa Thần Đạo Quả ra. Tần Thái Trùng giơ tay nhận lấy. Đúng vào lúc đó bàn tay Tần Vô Song bỗng lật một cái, Thần Đạo Quả bỗng biến lóe sáng rồi chui vào trong Không gian Giới chỉ của Tần Vô Song.
Sắc mặt Tần Thái Trùng thay đổi, bỗng cảm thấy lòng bàn tay tê tê rồi cảm thấy cả người dại đi, sau đó cảm giác truyền khắp toàn thân.
- Đệ...
Tần Vô Song vụt lùi sau hơn hai mươi trượng, khóe miệng như cười như không nói:
- Thái Trùng sư huynh? Không thể không thừa nhận là ngươi ngụy trang quả là rất thành công!
Tần Thái Trùng đó sắc mặt tái đi, trán đẫm mồ hôi, hắn phát hiện đan điền không còn chút sức lực nào nữa.
Liên tiếp vận khí ba lần nhưng vẫn như muối bỏ bể, hoàn toàn không có được chút linh lực nào. Ánh mắt nhìn Tần Vô Song có vài phần kinh hãi.
- Đó là độc của Thất Trùng Thất Hoa Cao, phương thuốc giải độc ở đây.
Tần Vô Song vung tay ném một viên giấy sang.
Kẻ kia giơ tay bắt lấy, khổ sở mở ra nhìn, mồ hôi không ngừng tuôn trên trán.
- Cứ làm theo phương thuốc đó là không sao. Nhưng phải tranh thủ thời gian, nếu quá hạn thì có lẽ đan điền của ngươi sẽ bị phế đấy.
Không phải Tần Vô Song đang nói bừa. Thất Trùng Thất Hoa Cao là một loại trong độc dược trong thời đại võ học cổ đại kiếp trước của Tần Vô Song, độc tính không bá đạo, nhưng có thể khiến mất hết công lực.
Trừ phi là Thần đạo cường giả, quanh đan điền có một bức tường Thần đạo bảo vệ đan điền không bị tấn công. Nhưng đáng tiếc, tất cả tuyển thủ không có ai là Thần đạo cường giả, mạnh nhất cũng chỉ là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong như Tân Vô Kỵ mà thôi.
Kẻ đó sắc mặt tái nhợt, tuy không cam tâm, khóe miệng co giật liên hồi nhưng cuối cùng vẫn phải thở dài bất lực:
- Được, coi như lần này ta thua! Tần Vô Song, ngươi được lắm! Nhưng ta muốn biết sao ngươi biết được ta ngụy trang?
- Sao ngươi biết ta ở đây?
Tần Vô Song hỏi ngược lại. Kẻ đó chợt bừng tỉnh, lắc đầu cười khổ:
- Ta đúng là ngốc. Nếu ta đã có thể dùng Truy Tông Phù để xác định vị trí của ngươi, giữa đồng môn các ngươi cũng có thể dùng cách tương tự để biết vị trí của nhau. Chắc vị trí của Tần Thái Trùng căn bản là không ở vùng này...
Tần Vô Song cười:
- Thôi được rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi, không còn nhiều đâu!
Người kia thở dài:
- Tần Vô Song, bên ngoài nói ngươi giết Tân Vô Kỵ ta không tin. Giờ xem ra Tân Vô Kỵ chết trong tay ngươi cũng không oan. Ta là người của Đại Quang Minh Vực của Thiên Hỏa Nam Cương, có cơ hội thì đến Đại Quang Minh Vực làm khách!
Tần Vô Song cười:
- Nếu có cơ hội, nhất định ta sẽ đến!
Người kia đã bước ra được khỏi bóng đen của sự thất bại, hắn cười:
- Yên tâm, Chúc mỗ ta không phải loại nhỏ nhen, nếu ngươi đến Đại Quang Minh Vực cứ trực tiếp đến tìm Chúc Vân Viêm ta là được! Hẹn gặp lại, Tần Vô Song! Ngươi phải giành được Quán quân đó. Nếu không thì Chúc mỗ ta sẽ cảm thấy mất mặt lắm! Ha ha...
Nói rồi Chúc Vân Viêm khởi động Ngọc bài Truyền tống, một đạo thần quang đưa hắn ra khỏi đảo. Chúc Vân Viêm trở thành người đầu tiên bị loại trong mười người, cũng có nghĩa là xác định được người xếp vị trí thứ mười.
Trận chiến này binh khí không dính máu, dùng trí giành thắng lợi, Tần Vô Song cảm thấy rất may mắn. Chúc Vân Viêm cũng là một trong các cường giả sánh ngang hàng với Tân Vô Kỵ, cũng là nhân vật có khả năng đoạt Quán quân nhất. Nếu không phải Tần Vô Song tương kế tựu kế, muốn đối phó với Chúc Vân Viêm cũng phải có một trận đại can qua. Tần Vô Song lại nghĩ:
- Chúc Vân Viêm sở trường là biến hóa, mình có thể dùng mặt nạ Tâm Tùy Huyễn Tượng biến thành hắn. Có điều, nếu Chúc Vân Viêm có thể sử dụng Truy Tông Phù thì những người khác chắc cũng có thể. Do vậy mà kế ngụy trang cũng không dễ dùng!
Truy Tông Phù chẳng qua là một loại thủ đoạn kẻ địch ngầm sử dụng. Sau khi Tần Vô Song biết thì hoàn toàn có thể dùng khí tức của mình hóa giải hiệu lực của Truy Tông Phù. Có điều hắn không định làm vậy, vì hắn cảm thấy Truy Tông Phù trên người hắn có thể tiếp tục phát huy tác dụng làm mồi nhử, rất hiệu quả!
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |