← Ch.0697 | Ch.0699 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Sau khi loại bỏ Chúc Vân Viêm, Tần Vô Song cũng không quá đắc ý, hắn biết loại được Chúc Vân Viêm chỉ là ngẫu nhiên, sau này chuyện tương tự chắc chắn không thể xảy ra.
- Vấn đề hiện nay là không biết những người khác có biết Chúc Vân Viêm bị loại không?
Tần Vô Song nghĩ:
- Nếu họ biết mình loại Chúc Vân Viêm thì chắc chắn sẽ đề phòng hơn với mình. Thường thì chỉ cần không có người tận mắt nhìn thấy và nói ra thì những người khác sẽ không thể biết là có người bị loại. Trừ phi họ cũng thi triển Truy Tông Phù với Chúc Vân Viêm, thấy khí tức của hắn biến mất thì mới biết hắn bị loại.
Tần Vô Song đang suy đoán tình hình, nhưng lại cảm thấy, nếu Chúc Vân Viêm biết sử dụng Truy Tông Phù, với thực lực của hắn chắc chắn sẽ không để người khác dùng nó trên người mình. Dù có người dùng thì Chúc Vân Viêm cũng sẽ dùng linh lực của bản thân hóa giải. Dù gì cường giả cấp độ hắn chắc chắn không vui vẻ gì nếu có kẻ cứ theo dõi mình.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song đã có được những suy đoán đại khái tình thế. Nếu Chúc Vân Viêm không bị người khác theo dõi thì việc hắn bị loại sẽ không ai biết. Như thế thì cũng sẽ không đánh rắn động cỏ.
- Nếu mình hóa giả tác dụng của Truy Tông Phù thì ngược lại sẽ rút dây động rừng, khiến họ đề phòng. Như thế thì mình sẽ không thể tương kế tựu kế dụ họ mắc bẫy.
Sau khi đã có chủ ý, Tần Vô Song nhanh chóng di chuyển về hướng của Tần Thái Trùng. Tốn nhiều thời gian với Chúc Vân Viêm như thế, thật ra Tần Vô Song cũng rất lo. Vạn nhất Tần Thái Trùng sư huynh bị những cường giả cấp bậc như Chúc Vân Viêm để ý tới thì sẽ không hay.
Trong trận quyết đấu mười người, ngoài Tần Vô Song ra, có bốn kẻ đều có thực lực trên Tần Thái Trùng. Bốn người còn lại thực lực tương đương Tần Thái Trùng, nếu không dùng chiêu mờ ám thì cơ hội thắng là năm mươi năm mươi.
Nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, trên đó cho thấy tạm thời Tần Thái Trùng vẫn an toàn, người cách huynh ấy gần nhất cũng phải trên ba trăm dặm.
- Hử?
Tần Vô Song nhìn chằm chằm vào Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, vì hắn phát hiện chỉ một thoáng mà Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn lại cho thấy có một tuyển thủ bị loại khỏi cuộc chơi.
Người bị loại là đệ tử kiệt xuất nhất Tung Dương Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì, mà người động thủ với hắn là cường giả kiệt xuất thuộc Thiên Sơn Phái của Cực Bắc Tuyết Vực, Lăng Thiên Chí.
Lăng Thiên Chí cũng là một cường giả thực lực Kỳ Diệu Huyền Cảnh đỉnh phong, cùng cấp bậc với Tân Vô Kỵ. Có điều phong cách của hắn còn cuồng ngạo hơn cả Tân Vô Kỵ. Trong sự cuồng ngạo của Tân Vô Kỵ có vài phần nham hiểm, còn Lăng Thiên Chí lại kiêu ngạo cực kỳ bá đạo.
Nhưng bá đạo không có nghĩa là Lăng Thiên Chí không có đầu óc. Ngược lại, Lăng Thiên Chí hắn không hề kém về mưu lược, chỉ là so với sự nham hiểm của Tân Vô Kỵ thì Lăng Thiên Chí ít nhiều vẫn còn chút nguyên tắc. Đối thủ như vậy lại không khó đối phó bằng Tân Vô Kỵ.
Với sự ra tay của Lăng Thiên Chí, người thứ hai bị loại đã xuất hiện, vị trí số chín cũng đã được quyết định.
Chỉ còn lại tám người tiếp tục chiến đấu.
- Có thể thấy, có lẽ Lăng Thiên Chí bắt đầu hạ thủ từ năm đối thủ tương đối yếu. Không thể không nói rằng sách lược này của hắn rất hay. Vì trừ bỏ năm đối thủ tương đối yếu đi rồi, năm người còn lại sẽ chắc chắn sẽ nắm năm vị trí đầu.
Tần Vô Song cười thầm, hắn lại mong Lăng Thiên Chí cố gắng hơn một chút.
Đến hòn đảo thứ tám, thực lực đại khái chia thành hai cấp. Cấp bậc tương đương Tân Vô Kỵ như Lăng Thiên Chí và Chúc Vân Viên có bốn người, cộng thêm Tần Vô Song nữa là một cấp. Còn Tần Thái Trùng và bốn người có thực lực tương đương Tần Thái Trùng là cấp thứ hai.
Số người ở hai cấp đều là năm, nay đã bị loại hai người, mỗi cấp bị loại một. Cũng có nghĩa là trong tám tuyển thủ còn lại, chỉ còn bốn người ở mỗi cấp.
Cục diện trở nên ngày một thú vị.
o0o
Vút! Tần Vô Song đáp xuống trước mặt Tần Thái Trùng. Tần Thái Trùng thấy Tần Vô Song thì mừng rỡ:
- Vô Song sư đệ, đệ đến rồi à?
- Hắc hắc, Đại sư huynh, vừa rồi có một kẻ mạo danh huynh, đệ tiện thể đá hắn khỏi cuộc nên đến hơi muộn. Đúng rồi tình hình chỗ huynh vẫn ổn định chứ?
Tần Thái Trùng xoa xoa đầu cười:
- Ta còn tưởng bị mọi người quên rồi. Cũng thật lạ, chẳng có ai hạ thủ với ta cả.
- Đại sư huynh, đã có hai người bị loại rồi, giờ chúng ta đã nắm chắc tám vị trí đầu rồi.
Tần Vô Song cười nói.
Tần Thái Trùng bật cười ha ha:
- Tốt, chẳng làm gì cả mà nắm chắc tám vị trí đầu. Đúng rồi Vô Song sư đệ, ở đây chúng ta còn không làm gì nữa không?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không, tạm thời không làm, đợi thời cơ chín muồi rồi nói tiếp.
- Thời cơ chín muồi?
Tần Thái Trùng chớp mắt, có phần không hiểu.
- Đại sư huynh, có lẽ hai ta đều bị những người kia thi triển Truy Tông Phù nên giờ chúng ta chẳng phải làm gì cả, cứ đợi chúng tìm đến là được.
- Truy Tông Phù?
Tần Thái Trùng kinh ngạc:
- Vậy chúng ta phải nhanh chóng vận công hóa giải nó. Ta nghe nói Truy Tông Phù rất khó chế luyện, không ngờ lại có người dùng?
- Mấy kẻ đó đều là kẻ khó nhằn như Tân Vô Kỵ, có Truy Tông Phù cũng không có gì lạ. Nhưng chũng ta cũng không cần vội hóa giải nó. Hóa giải nó ngược lại sẽ rút dây động rừng. Chúng ta cứ làm như không biết gì hết dụ chúng đến mắc bẫy mới hay!
Tần Vô Song cười rất tự tin, cũng rất có sức lan truyền. Tần Thái Trùng gật gật đầu cười:
- Được, vậy ta nghe đệ!
- Thái Trùng sư huynh, Lăng Thiên Chí đã bắt đầu ra tay rồi. Nếu đệ đoán không nhầm thì trên hòn đảo này chắc chắn sẽ có vài người nữa bị hắn đá khỏi cuộc đấu. Giờ hắn sẽ không nhằm vào những đối thủ có thực lực tương đương mà sẽ nhằm xử lý những đối thủ yếu hơn.
Tần Thái Trùng cười:
- Vậy thì cũng không vội. Ta tính xem, trong mười người, có năm đối thủ cùng cấp như Lăng Thiên Chí, bao gồm cả Vô Song sư đệ. Còn thực lực như ta cũng có năm. Có lẽ Lăng Thiên Chí sẽ hạ thủ với những đối thủ cấp bậc như ta. Có điều, chắc chắn hắn biết chúng ta liên thủ, dù có hạ thủ cũng xếp ta cuối cùng.
Tần Vô Song cười:
- Đại sư huynh yên tâm. Lăng Thiên Chí không tới đó là hắn thông minh. Nếu hắn đến tìm huynh trước thì chỉ có thể nói là hắn không có mắt. Huynh đệ chúng ta liên thủ, khiến hắn đến hiên ngang, về thảm hại.
Những ngày này đồng hành với Tần Vô Song, Tần Thái Trùng cũng hiểu nhiều hơn về Tần Vô Song, hắn phát hiện người sư đệ mới nhập môn này quả thật là không ngừng tạo ra bất ngờ, khiến người khác có cảm giác cao thâm khó đoán.
Tần Vô Song nhìn xung quanh, cười nói:
- Đại sư huynh, nơi này không tệ. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, chi bằng chúng ta bế quan tu luyện.
- Tu luyện?
Tuy Tần Thái Trùng cũng là người lạc quan thoải mái, nhưng trong tình hình nguy hiểm này mà bảo hắn tịnh tâm tu luyện thì e là rất khó.
- Đúng vậy Đại sư huynh. Đệ có dự cảm hòn đảo thứ chín mới là chiến trường chính của chúng ta. Có lẽ hòn đảo thứ chín mới quyết định được Quán quân!
o0o
Thời gian ba mươi ngày nói dài thì không dài, nhưng nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Ngày thứ sáu có người thứ ba bị loại, là tuyển thủ đến từ Vô Tận Đông Hải, cũng là do Lăng Thiên Chí. Người này đứng vị trí thứ tám.
Ngày thứ mười ba, người thứ tư bị loại xuất hiện, cũng là vì Lăng Thiên Chí. Người này là Vân Trung Dã từ Vân gia Hiên Viên Khâu. Như vậy vị trí của Vân Trung Dã là thứ bảy. Vậy là tám môn Thiên Đế Sơn chỉ còn lại hai người của Tần gia. Đương nhiên đây đã là thành tích tuyệt với rồi. Vì cuộc thi đến lúc này chỉ còn sáu người.
Dù có bị loại ngay tiếp sau thì cũng đứng vị trí thứ sáu rồi!
Lúc này, ở ngoài Mộng Huyễn Thiên Trì, các tu luyện giả đến từ khắp nơi đang căng thẳng theo dõi bảng xếp hạng.
Cùng với việc Vân Trung Dã bị loại, thành tích của Vân gia cũng coi như khá lắm rồi. Ít nhất thì vị trí thứ bảy cũng đã vượt qua dự đoán của họ. Thành tích này sáng chói hơn Tân gia Thiên Đế Môn nhiều. Nhưng trước mặt Tần gia thì thành tích của Vân Trung Dã lại trở nên không đáng tán dương mấy.
- Tần gia thật là kiên cường. Sáu vị trí đầu tiên lại có tận hai người của Tần gia.
Các đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn lúc này đã tụ tập lại bàn tán xôn xao.
Trừ Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông có thành kiến với Tần gia ra thì các tông môn khác chẳng có mấy ác ý. Thấy Tần gia phát huy tốt, cùng là tám môn Thiên Đế Sơn đương nhiên họ cảm thấy tự hào. Cuộc thi đã đến lúc này không còn đơn giản là thi đấu vì giải thưởng nữa là đó còn là niềm vinh dự của khu vực.
Giữa năm đại Cấm địa của Thần ít nhiều cũng sẽ có tâm lý cạnh tranh, đều cảm thấy vùng mình ở mới là thế lực mạnh nhất của Đại lục Thiên Huyền. Vì thế cuộc thi kiểu này là cách tốt nhất để các bên tranh tài. Cũng chính vì thế, ngoài những đối thủ không đội trời chung với Tần gia ra, dù là đệ tử Vân gia cũng không hề keo kiệt mà vỗ tay vì Tần gia.
- Lần này danh tiếng Tần gia lên cao rồi. Không biết cuối cùng có được Quán quân không?
- Cũng không phải là không thể! Có hai đệ tử có thể giúp đỡ lẫn nhau, đối với các đối thủ khác thì đó là một ưu thế đấy!
- Ta thấy khó lắm! Cuối cùng còn lại toàn cao thủ. Tần Thái Trùng tuy rất lợi hại nhưng so với những người kia thì vẫn còn hơi kém.
- Ngươi thì biết gì? Tần gia mạnh không chỉ dựa vào mình Tần Thái Trùng. Tần Vô Song mới xuất hiện kia mới là cường giả mạnh nhất Tần gia.
Những người này đều không phải loại liệt não, cũng không nói ra những câu như Tân Vô Kỵ bị Tần Vô Song giết, dù sao thì đệ tử Tân gia cũng có mặt ở đây.
Đệ tử của Tân gia mặt mày ai nấy cũng căng cứng, vô cùng khó coi.
Lúc đó bỗng có người kêu to:
- Mọi người nhìn kìa, lại có người bị loại rồi!
Bên Tân gia vội vàng nhìn về truyền tống đài, trong lòng cầu nguyện:
- Nhất định là Tần gia, nhất định là Tần gia...
Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông đương nhiên cũng có cùng tâm trạng như vậy. Thành tích của Tần gia càng cao, thể diện của chúng càng không còn nữa.
← Ch. 0697 | Ch. 0699 → |