← Ch.200 | Ch.202 → |
Đối với việc tụ họp ở nơi nào, Lục Thất rất là thông cảm chủ động muốn đến nhà của anh vợ, nói là cần phải bái kiến đại tẩu, mặt khác nói chuyện ở nhà có thể tùy ý, Chu Vân Kỳ sau một lúc chần chờ bèn gật đầu, Lục Thất mướn xe cùng nhau đến nhà anh vợ.
Điều khiến cho huynh đệ Lục thị không ngờ chính là nhà của anh vợ cũng ở phía nam thành, hơn nữa còn là phường Cát Tường. Ở trong xe ba huynh đệ nói với nhau những chuyện về thế sự vô thường.
Đúng là Chu Vân Kỳ lăn lộn ở kinh thành không được như ý, thậm chí là hối hận khi làm chức vụ ở kinh thành. Đối với y mà nói sự phồn hoa ở kinh thành chính là ác mộng, quan bổng cửu phẩm của y dùng cho cuộc sống ở kinh thành quả thực là thu không đủ bù chi.
Y lại là người không chịu luồn cúi, không muốn mặt dầy đi cầu cạnh ơn huệ của họ Chu quyền quý. Không phải y chưa từng đi cầu cạnh mà là không có người nào để ý đến y, đi nữa không được như ý lại còn thêm mất mặt, mà y lại cũng không có mặt mũi nào từ quan về lại gia hương.
Đến nhà của Chu Vân Kỳ, khi xuống xe, Lục Thất đương nhiên biết nhà của Chu Vân Kỳ là thuê, nếu không cũng sẽ không sống cuộc sống nghèo khổ như vậy. Vừa vào trong viện, đã nhìn thấy rất nhiều quần áo đang phơi, còn có một vị phụ nhân và hai đứa bé gái đang giặt quần áo, chợt nhìn thấy huynh đệ Lục thị, ba người đồng thời kinh hãi đứng lên.
- Vân nương, nhìn xem ai đến đây này, là em rể và đệ đệ của em rể đấy.
Chu Vân Kỳ hoà nhã giới thiệu, lúc trong xe nói chuyện khiến cho tâm tình của y bỗng dưng vô cùng chua xót, nhưng trong lòng thật sự vui mừng khi thấy người thân đến thăm.
Huynh đệ Lục thị đồng loạt làm lễ nói:
- Bái kiến đại tẩu.
- A, hai vị huynh đệ đến đây.
Vợ của Chu Vân Kỳ có chút lúng túng đáp lại.
- Vân nương, không cần hoảng hốt như thế, đây là người trong nhà, nàng đi ra ngoài mua chút rượu và thức ăn về đây, ta muốn cùng với huynh đệ chuyện trò một chút.
Chu Vân Kỳ ôn tồn nói.
Vân nương gật đầu đáp lại, dịu dàng nói:
- Hai vị huynh đệ, mời vào nhà đi.
Lục Thiên Hoa đáp lễ, Lục Thất cho tay vào ngực lấy hai mươi hai lượng bạc và một tấm ngân phiếu năm trăm lượng, tiến lên nói:
- Đại tẩu, Tiểu Thất là một võ quan, ăn ngay nói thẳng, đây là lễ vật của anh em chúng tôi, xin đại tẩu nhận lấy.
Vân nương là một phụ nữ dung mạo thanh tú xinh đẹp, vừa thấy bạc đưa tới, lập tức kinh sợ thối lui một bước, xua tay vội la lên:
- Không không, cái này không thể được đâu.
- Như thế nào? Đại tẩu cho rằng Tiểu Thất lễ mỏng?
Lục Thất lập tức xụ mặt nói.
- Không phải, huynh đệ không nên hiểu lầm.
Vân nương kinh hãi vội vàng lắc đầu giải thích.
- Vậy thì xin đại tẩu hãy cầm lấy.
Lục Thất nói, một tay đưa tới dứt khoát đưa bạc nhét vào tay Vân nương, sau đó bước vào nhà, Lục Thiên Hoa im lặng theo sau.
- Đại Lang, cái này...
Vân nương vội đi tới trước mặt của Chu Vân Kỳ, nâng lên bạc và ngân phiếu.
Chu Vân Kỳ liếc mắt một cái, thần sắc khẽ biến, chần chờ một chút, nói:
- Đây là tấm lòng của huynh đệ, nàng ra ngoài mua rượu và thức ăn tốt hơn rồi mau chóng trở về.
Vân nương muốn nói lại thôi, gật gật đầu, Chu Vân Kỳ xoay người đi vào nhà. Vào nhà ba người ngồi xuống, Chu Vân Kỳ nhìn Lục Thất, nói:
- Lễ của Thất đệ, quá nhiều rồi.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Nhiều ấy ư, bạc của đệ không phải nhiều, chính là có chị dâu một lòng một dạ với Lục gia, dù là vạn lượng bạc đệ cũng không tiếc.
Chu Vân Kỳ ngẩn ra, sau đó im lặng gật đầu, yên lặng một chút, Lục Thất lại nói:
- Năm nay, Đại huynh nên về thăm lại quê nhà đi.
Chu Vân Kỳ ngẩng đầu nhìn Lục Thất, nhìn một lúc mới cười khổ nói:
- Thất đệ, đệ cũng đã biết rồi, ta không thể về được mà.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đệ cũng biết không thể, đệ sẽ cho đại huynh mượn ba nghìn bạc, chờ lúc đệ rảnh sẽ hộ tống đại huynh trở về gia hương.
Chu Vân Kỳ giật mình nhìn Lục Thất, Lục Thất nói:
- Đệ thấy Chu bá bá rất nhớ đại huynh đấy, cho nên đệ tình nguyện đưa bạc cho đại huynh, về thăm nhà một lần để an ủi nhị lão, đại huynh cũng không cần lo lắng sau này vẫn không thể trả lại, nếu như vậy thì xem như là quà cưới ta tặng cho hai cháu gái là được rồi.
Chu Vân Kỳ quay đầu nhìn phía ngoài cửa, trông sắc mặt có vẻ chua xót, trong mắt cũng có ngấn lệ, chợt trầm giọng nói:
- Cảm ơn.
- Được rồi, nói chuyện khác, đại huynh có biết Chu Chính Phong không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
Chu Vân Kỳ cả kinh nhìn qua Lục Thất, kinh ngạc nói:
- Như thế nào? Ngươi và Chu Chính Phong có quan hệ?
Lục Thất lắc đầu, cười nhạt nói:
- Đại huynh có biết Tiễu phỉ quân không, hiện giờ đệ thuộc Tiễu phỉ quân.
Chu Vân Kỳ ồ một tiếng gật đầu, nói:
- Chu Chính Phong là chủ soái Tiễu phỉ quân, tuy nhiên Chu Chính Phong kia cũng không phải là người lương thiện, đệ dưới quyền hắn nhất định phải làm việc cẩn thận.
Lục Thất gật gật đầu, Chu Vân Kỳ lại hỏi:
- Không phải đệ là Hộ quân Huyện Úy huyện Thạch Đại sao? Sao lại thuộc Tiễu phỉ quân?
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn thuật lại chuyện gặp gỡ khi đến kinh, Chu Vân Kỳ nghe xong nhíu lông mày, nói:
- Ngươi là Lữ Soái phủ Ung Vương cũng không tốt, phủ Ung Vương vẫn là điều đố kỵ của Hoàng Đế Bệ hạ.
- Điều đó đệ biết.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.
- Ý, Thất đệ, đệ là Thiên Ngưu Vệ nha.
Chu Vân Kỳ chợt thấy có điều không đúng, lại nhìn Lục Thất nói.
Lục Thất mỉm cười, lại kể việc Thái Tử tứ ân, cuối cùng cười nói:
- Đại huynh, huynh xem có phải đệ đã trở thành gia nô của ba họ rồi hay không?
Chu Vân Kỳ ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Huynh đệ không thể nói như vậy được, cảnh ngộ của huynh đệ ở Đường quốc cũng không phải là chuyện hiếm, quan viên Đường quốc, đa số đều có bối cảnh quan hệ rắc rối phức tạp, chỉ có ta đây một quan viên nho nhỏ là không được Chu thị trọng dụng.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đại huynh, trước mắt năng lực đệ có hạn, chưa giúp được đại huynh, đại huynh chỉ có thể nhẫn nại vài năm nữa, cùng với huynh trưởng của đệ ở kinh thành giúp đỡ lẫn nhau.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Huynh đệ, ta sẽ ở kinh thành sao?
Lục Thất nói:
- Khả năng sau này huynh trưởng ở kinh sẽ có bảy phần, bởi vì đệ nghe một vị quý nhân nói, chờ sau khi đệ tiêu diệt bọn cướp xong rồi, có bảy phần là đệ sẽ đến nơi nào đó làm trấn tướng, nếu như đệ làm trấn tướng, huynh trưởng cũng sẽ làm chức quan ở kinh.
Lục Thiên Hoa kinh sợ ngơ ngẩn gật đầu, nói:
- Đệ có biết sẽ làm trấn tướng ở nơi nào không?
Lục Thất cười khổ, nói:
- Đệ muốn trở về huyện Thạch Đại nhưng có lẽ rất khó để mà trở về nữa rồi, đó cũng là chuyện đệ không muốn nhất khi đến kinh.
Lục Thiên Hoa gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
- Chưa chắc ta có thể làm quan ở kinh đâu.
- Nếu Thất đệ ra ngoài làm trấn tướng, tất nhiên em rể ngươi sẽ ở lại kinh làm quan, giống như ta, ta ở lại kinh thành, Vân Hoa phải ở trong quân làm quan tướng, hơn nữa Thất đệ phải làm trấn tướng, nếu như ngươi không ở kinh, vậy thì Lục thẩm thẩm phải đến kinh cư ngụ, đây là quy định của triều đình đối với võ quan trấn giữ một vùng phải tuân theo.
Chu Vân Kỳ ôn tồn giải thích.
Lục Thiên Hoa ồ một tiếng, Lục Thất nói:
- Ca, đệ có thảo luận qua với một vị quý nhân, muốn mua một hiệu thuốc bắc ở kinh thành, đến lúc đó sẽ do ca quản lí.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, cười khổ nói:
- Dự tính ban đầu của chúng ta là huynh đệ cùng nhau nhập quân mà.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Đệ cũng muốn vậy, chỉ có điều không ngờ là đệ đến kinh thành có thể thành doanh tướng, dự tính ban đầu là trở về Hưng Hóa quân, đệ trở về Hưng Hóa quân có thể là chủ soái võ quan Hộ vệ.
Lục Thiên Hoa gật đầu, Chu Vân Kỳ bỗng nhiên nói:
- Thất đệ, có phải sau này đệ có thể làm quan tướng của Ninh quốc quân hay không?
Lục Thất ngẩn ra nhìn chăm chú, kinh ngạc nói:
- Ninh quốc quân? Cái đó làm sao có thể?
- Cũng có khả năng đấy, Thái tử điện hạ là Tiết Độ Sứ của Ninh quốc quân.
Chu Vân kỳ nói.
- Cái gì? Thái tử điện hạ là Tiết Độ Sứ của Ninh quốc quân?
Lục Thất kinh ngạc thất thanh.
Chu Vân Kỳ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên chỉ là hư danh, cũng không thể Thống lĩnh Ninh quốc quân, hơn nữa Thái tử điện hạ còn là Đại tướng quân của tả hữu Long Võ Vệ, nhưng cũng là hư quyền, thực quyền Thống lĩnh Long Võ Vệ chính là Trung Lang Tướng.
Lục Thất ồ một tiếng gật gật đầu, nói:
- Đã là soái hư chức, vậy thì Thái tử điện hạ cũng không có khả năng dùng đệ để đi Ninh quốc quân.
- Nói thì nói như vậy, nhưng Thái tử điện hạ đang trưởng thành, nghe nói đã có rất nhiều ý tưởng, nhất định Thái tử điện hạ sẽ muốn làm Thống soái chân chính của Ninh quốc quân, giống như ban cho đệ làm quan Thiên Ngưu Vệ, vậy thì cũng có thể nghĩ biện pháp điều ngươi thuộc sở hữu Ninh quốc quân, làm chủ tướng một doanh.
Chu Vân kỳ ôn tồn nói.
Sắc mặt Lục Thất biến hóa, nói:
- Nếu quả thật sẽ như vậy, đệ đây chính là đại họa lâm đầu rồi, còn không bằng đi làm một trấn tướng.
Chu Vân Kỳ ngẩn ra, sau đó hiểu được gật đầu, nói:
- Là ta thiếu nghĩ tới, điều ta nghĩ chính là ngươi đi Ninh quốc quân mới có thể giúp đỡ tốt cho Vân Hoa, Vân Hoa ở Ninh quốc quân vẫn là đội trưởng thượng doanh ở Tiết độ nha quân, chức quan vẫn không thăng bậc.
← Ch. 200 | Ch. 202 → |