← Ch.201 | Ch.203 → |
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu không đại chiến, ở trong quân thăng chức cũng không dễ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ đệ nếu đi nơi tốt làm quan tướng sẽ nghĩ biện pháp điều Vân Hoa đi theo đệ, nhưng nếu đệ đi nơi không tốt vậy cũng chỉ có thể như cũ mới thỏa đáng.
Chu Vân Kỳ gật gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn tồn hỏi:
- Đại huynh, đại vị của Thái tử điện hạ có vững chắc không?
Chu Vân Kỳ liếc nhìn Lục Thất một cái, nói:
- Thái tử điện hạ là con đẻ của Hoàng hậu trước, mà Hoàng hậu trước xuất thân từ thế gia Trương thị. Lúc Thái tử điện hạ mười lăm tuổi bị bệnh truyền nhiễm qua đời, sau đó Hoàng Đế Bệ hạ lập con gái của Chu thị làm Hoàng hậu. Sau đó vài năm, Trương thị ở trong triều quan thế suy giảm mạnh, ngược lại Chu thị quan thế trở nên mạnh mẽ rất nhiều, mà Hoàng Đế Bệ hạ còn có một đứa con Anh Vương, năm nay mười sáu tuổi, là con của một phi tử không có bối cảnh thế gia, nghe nói rất được Hoàng Đế Bệ hạ thích, hơn nữa lại là Tiết Độ Sứ quân Giang Âm, Đại tướng quân tả hữu Hổ Bí vệ.
Lục Thất hơi nhíu mày, nói:
- Nói như vậy, Anh Vương là có khả năng thay thế Thái tử điện hạ.
- Cũng không thể nói như vậy, đương kim bệ hạ làm việc rất khó để cho người ta phỏng đoán đấy, đã nhiều năm như vậy chưa bao giờ có dấu hiệu đổi Thái Tử, Thái Tử cũng không hề can thiệp vào quân chính, làm việc vô cùng cẩn thận. Sở dĩ Thái Tử cho ngươi làm quan Thiên Ngưu Vệ, có khả năng có một nửa nguyên nhân là bởi vì ngươi là Lữ Soái Ung Vương Phủ, ban thưởng đảm nhiệm ngươi rồi là đồng nghĩa với việc trợ giúp Hoàng Đế Bệ hạ, làm suy yếu thế lực của Ung Vương Phủ.
Chu Vân Kỳ ôn tồn nói.
Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Hoàng Đế Bệ hạ chỉ có hai Hoàng tử, cũng không nhiều lắm.
- Đúng vậy, chỉ có hai vị Hoàng tử, không có Công chúa, từ lúc Hoàng Đế Bệ Hạ đăng cơ tới nay, trong hậu cung không tiếp tục sinh ra.
Chu Vân Kỳ ôn tồn đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đại huynh, tình hình của thế gia Trương thị thì như thế nào?
- Thế gia Trương thị ở Đường quốc là một trong ngũ đại thế gia, hiện giờ yếu thế nhất, thế lực căn bản chủ yếu của họ là ở Thường Châu và vùng Giang Âm. Trương thị là hào tộc tư thương buôn muối, đã khống chế cửa biển duy nhất vào Đại Giang của Đường quốc, đã nhiều năm như vậy, mặc dù Trương thị đang mất thế ở trong triều, nhưng vẫn chiếm cứ một phương như cũ, Đường Hoàng bệ hạ cũng không dám quá khích đi tiêu diệt hoàn toàn căn cơ của Trương thị.
Chu Vân Kỳ ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn hiểu tại sao Đường Hoàng phải chèn ép thế gia Trương thị. Thế gia Trương thị không ngờ đã khống chế muối biển, muối là thứ không thể không có mà Đường quốc đang thiếu thốn, thậm chí hơn cả việc thiếu lương thực, đã khống chế được nguồn muối chẳng khác nào khống chế được một mạch sống của Đường quốc. Thật ra hắn cũng biết cuộc chiến ở Tín Châu, có một nửa là vì nguyên nhân hầm muối được mất, Đường quốc không thể mất việc làm chủ nguồn muối.
- Vì sao Trương thị có thể khống chế được muối biển? Hoàng Đế Bệ hạ hoàn toàn có lý do phát binh khống chế vùng cửa biển.
Lục Thất rất là kinh ngạc nói, hắn cảm thấy trong Đường quốc không phải là nơi cát cứ cho các chư hầu.
Chu Vân Kỳ mặt hiện cười khổ, nói:
- Huynh đệ ngươi còn không biết, năm đó Đường quốc vẫn còn quốc vực Giang Bắc, Trương thị ở vùng Giang Âm thế lực cũng chưa lớn mạnh, hơn nữa năm đó triều đình vì phòng ngự Việt quốc nên dung túng cho Trương thị tự phát nhung biên, khiến cho Trương thị nắm trong tay năm nghìn quân địa phương, về sau tạo thành quân Giang Âm, nhưng từ khi Đường quốc mất muối Giang Hoài khiến cho Trương thị chiếm cứ vùng Giang Âm trở thành cửa biển duy nhất, tầm quan trọng của Trương thị trở nên thể hiện rõ hơn rồi, ngay khi Đường quốc bị Chu quốc đánh bại ở Giang Bắc, Trương thị và Việt quốc cũng đã xảy ra biên chiến, tự mình lại mộ thêm mười lăm ngàn quân đội, so với cũ tăng thêm năm nghìn quân, thế là đã có được hai mươi ngàn trọng binh, nhưng sau cuộc chiến lại không chịu giao ra binh quyền, ngay lúc đó chủ lực của triều đình đang đối phó với Chu quốc, để tránh lâm vào cảnh loạn trong giặc ngoài, không còn cách nào khác phải phong cho Trương thị làm Giang Âm hầu, thừa nhận hai mươi ngàn quân là quân Giang Âm, nhưng Tiết Độ Sứ vẫn là do triều đình đảm nhiệm, Tiết Độ Sứ trước đó của quân Giang Âm chính là đương kim bệ hạ, nhưng Tiết độ Phó sứ vẫn là Giang Âm hầu.
Lục Thất hiểu gật đầu, nói:
- Nói như vậy, trên thực tế Trương thị đã là thành xu thế cát cứ.
- Vẫn chưa coi là cát cứ được, Trương thị chỉ là khống chế Giang Âm quân, chính quyền quan viên nơi Trương thị vẫn là do triều đình phân ra đấy, nhưng triều đình cũng không dám cưỡng đoạt quân quyền Giang Âm của Trương thị, sợ bức bách quá Trương thị sẽ phản bội đầu Việt quốc hoặc là Chu quốc.
Chu Vân Kỳ ôn tồn trả lời.
Lục Thất hiểu gật đầu, quả thật sẽ có hậu quả như thế này, thế gia Trương thị nếu có được hai mươi ngàn quân đội trở lên, như vậy triều đình chỉ cần điều đại quân đi chinh phạt, thế gia Trương thị vì tự bảo vệ mình, tất nhiên sẽ phản bội đầu địch quốc, vị trí phạm vi thế lực của Trương thị thật sự là rất tinh tế, hơn nữa làm việc cũng để lại mặt và đường sống cho triều đình Đường quốc, ít nhất, hắn cũng không biết Đường quốc còn có một cái chỗ là nơi bán cát cứ của Trương thị, hắn cũng biết có nơi cát cứ, chính là Thanh Nguyên quân tại Tuyền Châu xa xôi, có danh nghĩa là phụ thuộc vào nơi cát cứ Đường quốc.
- Đại huynh, thế lực Chu thị thì sao?
Lục Thất lại hỏi.
- Thế lực Chu thị khá rải rác, ở Giang Nam căn cơ cũng không bằng người nơi đó, nhưng sau mấy chục năm khi Đường quốc đã ổn định quan thế cũng chiếm được thế lực rất lớn, triều đình và địa phương có rất nhiều quan viên là thân thích hoặc bạn cũ môn sinh của Chu thị, phương diện yếu nhất của Chu thị chính là không nắm giữ nhiều quân lực, nắm giữ quân lực mạnh nhất là Vũ Văn thị, hơn nữa càng về phía tây nam, ảnh hưởng quân lực của Vũ Văn thị càng lớn.
Chu Vân Kỳ ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, nhớ tới những gì thấy được ở trong quân, hắn lại hỏi:
- Đại huynh, Binh bộ có vị Hàn Viên Ngoại Lang, đại huynh biết không?
- Hàn Viên Ngoại Lang? Có biết, nhưng chưa bao giờ gặp, nghe nói là một người rất cẩn thận, nghe nói là bối cảnh Vinh thị.
Chu Vân Kỳ ôn tồn trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đệ ở trong Hưng Hóa quân có từng cùng với chiến hữu bái kiến Hàn Viên Ngoại Lang, một vị cấp trên của đệ còn kết mối quan hệ thông gia với Hàn Viên Ngoại Lang.
Chu Vân Kỳ bình tĩnh khẽ gật đầu, nói:
- Đó là chuyện bình thường, thế gia đều là dùng quan hệ thông gia lôi kéo quan tướng thực quyền trong quân, cho nên Đường Hoàng bệ hạ cũng không có cách nào khác.
Lục Thất gật đầu, lại nghe Chu Vân Kỳ mỉm cười nói:
- Thất đệ chỉ cưới một vị bình thê, chuyện ấy sau này không kéo dài được bao lâu, sẽ phải có quan viên đến cầu hôn đấy.
Lục Thất chau mày, lập tức nói:
- Có vẻ như đệ nhất định phải góp sức cho Thái tử điện hạ, đến lúc đó lại không thể thuận theo việc cầu thân của thế gia rồi.
Chu Vân Kỳ mỉm cười, nói:
- Nếu là Thái Tử vì đệ xin cưới thì sao chứ?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Chu Vân Kỳ, Chu Vân Kỳ cười cười, lại nói:
- Thất đệ, quan hệ thông gia là một loại quy tắc quan trường, ngày sau nếu Thái Tử kết mối quan hệ thông gia với cận thần của mình cho đệ, vậy ám chỉ Thái Tử là sự thật muốn trọng dụng đệ, nếu như không có việc cầu hôn vậy thì trên căn bản là Thái Tử sẽ không trọng dụng đệ rồi.
Ánh mắt của Lục Thất có vẻ kỳ lạ, nói:
- Thái tử điện hạ mới hai mươi sao?
Chu Vân Kỳ lắc đầu, nói:
- Thái Tử hai mươi tuổi, nhưng hắn là Thái Tử, tại sao có thể lung lạc thế lực hắn sẽ hiểu rất rõ ràng, cho dù là Thái Tử không muốn làm mai mối, cận thần của Thái Tử cũng sẽ thay mặt Thái Tử làm mai mối đấy, nếu như đệ không thể kết mối quan hệ thông gia với cận thần của Thái Tử, vậy thì đệ cần phải cẩn thận hành động, thậm chí có thể tiếp nhận cầu hôn của thế gia, bởi vì đệ không được Thái Tử coi trọng, vậy thì càng không thể đắc tội với thế gia, hậu quả đắc tội với thế gia là sẽ làm cho đệ tan nhà nát cửa đấy, nói cách khác, sau này đệ nhất định phải có một bối cảnh chân chính đáng tin.
- Đại huynh, có lẽ đệ đã là bối cảnh của Tiêu thị rồi.
Lục Thất nói.
Chu Vân Kỳ ngẩn ra, nói:
- Đệ và Tiêu thị kết mối quan hệ thông gia?
- Không có, nhưng đệ là dựa vào La Trưởng sử mới đảm nhiệm Lữ Soái Ung Vương Phủ đấy, mà La Trưởng sử là người của Tiêu thị.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
Chu Vân Kỳ lắc đầu, nói:
- Đệ cho rằng như vậy là không đúng, La Trưởng sử là mối quan hệ của đệ, nhưng hiện tại đệ được Thái Tử tứ ân, Thái Tử có thể so với La Trưởng sử hay sao? Nếu như Thái Tử trọng dụng đệ, đệ tự nhiên phải lấy mạng lưới quan hệ cao nhất là Thái Tử, Thái Tử không trọng dụng đệ, vậy thì mạng lưới quan hệ của đệ như cũ là La Trưởng sử, mà ngày sau cái thế lực nào đó nguyện cùng đệ kết mối quan hệ thông gia đó mới là bối cảnh của đệ, đệ hiện giờ vẫn còn không có bối cảnh, chẳng qua chỉ là do người sử dụng cấp dưới, là một quân cờ nho nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Lục Thất nghe vậy gật đầu, nói:
- Đại huynh hiểu biết rất nhiều so với đệ.
Chu Vân Kỳ mặt hiện cười khổ, nói:
- Đây là chuyện quan trường, ta biết cũng là vô dụng, bởi vì ta không có bản lĩnh như Thất đệ được người coi trọng.
- Đại huynh chẳng qua là vận mệnh không được như ý, bản lĩnh võ quân của đệ ở trong quân không có gì lạ đâu.
Lục Thất ôn tồn khiêm tốn nói.
← Ch. 201 | Ch. 203 → |