Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 340

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 340: Tập kích bất ngờ Tô Châu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Thất gật đầu, hắn cũng biết phía tây huyện Côn Sơn của Việt Quốc đã thuộc về Tô Châu. Lúc này, hắn có thể lợi dụng thời cơ đến thẳng huyện Ngô khống chế trung tâm quyền lực của Tô Châu, rồi từng bước một chiếm các huyện của Tô Châu. Một khi tấn công vào địa giới Tô Châu quá sớm sẽ thu hút đại quân Việt Quốc xông đến. Sau khi, bất ngờ tập kích Tô Châu cần một thời gian để chỉnh đốn quân.

- Đông chủ, thuộc hạ lo lắng nhất là quân Đường của huyện Vô Tích. Đám quân Đường đó chưa chắc đã thuận theo đâu, đem chiến tuyến dời vào vùng Côn Sơn cũng có khả năng sẽ phát binh chiếm địa vực huyện Tô Châu trước. Nếu là kết quả này, chúng ta sẽ lâm vào cảnh hai mặt thụ địch.

Ngư Hoa Hiên nêu ra ưu điểm khuyết điểm.

Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:

- Nếu sau khi tập kích bất ngờ, chúng ta có được Tô Châu, vậy có thể suy trì được trong một thời gian ngắn không? Sau khi chỉnh đốn Tô Châu lại để đám quân Đường này biết Tô Châu đã bị chiếm.

- Lúc đó nói cũng sẽ là hậu quả hai mặt thụ địch.

Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói.

- Lúc đó, nếu Cố tướng quân không chịu dời quân đến Côn Sơn, ta sẽ giết y.

Lục Thất lạnh lùng nói.

Ngư Hoa Hiên im lặng có lẽ là không ủng hộ sự khờ khạo này của Lục Thất. Hắn lại mỉm cười, hạ giọn nói:

- Ông yên tâm đi, quân Đường ở Vô Tích, ta có năng lưc ảnh hưởng đến. Chỉ có điều quan hệ với Thống soái Cố tướng quân không thân thiết. Ngoài ra, ông không cần phải lo Cố tướng quân sẽ phát binh chiếm Tô Châu trước. Y không có tư cách chiếm Tô Châu. Bỏi vì, Tô Châu là đất phong của Ngô Thành công chúa. Ta chỉ muốn chiếm, biết sử dụng danh phận đại nghĩa một cách đường hoàng.

Ngư Hoa Hiên bất ngờ ồ lên một tiếng, mắt liền sáng lên. Câu nói của Lục Thất vô cùng hữu dụng, đã có được danh phận đại nghĩa hợp pháp quả thật sẽ khống chế được quân Đường huyện Vô Tích. Điều kiện tiên quyết đang chưa có thánh chỉ của Hoàng đế, Tiết Độ Sứ Giang Âm Quân vẫn chưa dám đi chiếm đất phong của công chúa. Hơn nữa, còn có thể lấy cớ việc quân khẩn cấp ép quân Đường ở huyện Vô Tích dời đi Côn Sơn.

Một khi quân Đường mất đi phúc địa giữa Tô – Thường, vậy thì thế cục bất lợi lớn với họ. Phải biết rằng báo cáo xin chỉ Hoàng đế là cần thời gian về sau. Thậm chí sẽ phát sinh tin kết thúc ngoài ý muốn. Nếu kéo dài 1, 2 tháng, vậy tình thế của Thường Châu và Tô Câu sẽ hoàn toàn bị họ nắm trong tay.

Ánh mắt của Ngư Hoa Hiên tỏ rõ sự vui mừng của thành công. Ông ta là tướng bên thua, đối với ông ta mà nói danh dự như sinh mạng. Hơn nữa, vì thống lĩnh quân đội nhiều năm trong lòng khó tránh khỏi sẽ có tham vọng. Qủa thực trong lòng ông ta rất bất mãn với triều đình của Việt Quốc. Rất nhiều võ tướng của Việt Quốc khát vọng kiến công thành danh nhưng hoàng đế Việt Quốc không những ăn chơi sa đọa mà cũng như hoàng đế Đường quốc, sợ xuất hiện võ hung, cho nên đối với tấn công Đường quốc vẫn với thái độ lắc lư.

Lục Thất ngầm thở dài, có thể chiếm được Tô Châu hay không là điều vô cùng quan trọng với hắn cho nên can đảm là một sự mạo hiểm lớn. Bây giờ hắn đã hơi hối hận chưa đề nghị đoàn quân của Triệu Lâm, tranh thủ ở lại dưới trướng của Cố tướng quân là sai lầm.

Lúc này, Trương Hồng Ba đã quay lại đến gần Lục Thất nói:

- Thập Nhị đường huynh nói nhìn thấy Tuyết Điệp ông ta mới bằng lòng tham dự.

Lục Thất ngẩn người ra rồi giật mình nói:

- Ta cũng cần thời gian chuẩn bị chiến tranh.

- Vậy được, chúng ta tính toán kế hoạch một chút rồi phân công nhau làm việc.

Trương Hồng Ba trả lời, có thể thấy là y rất muốn nắm bắt cơ hội lần này.

Ba người kia tại nhà kho thương lượng một chút. Một lúc sau. Lục Thất, Tiểu Thanh và Ngư Hoa Hiên được đưa đi rời khỏi huyện Giang Âm đến huyện Vũ Tiến. Lục Thất bảo Tiểu Thanh đi gặp Tân Cầm Nhi, bảo Tân Cầm Nhi đi thông báo với Chu Vũ cùng đến đây. Lần này phải làm chuyện lớn, nhất định các bước kế hoạch phải cẩn thận. Có thể dùng đến quân lực cũng phải bố trí cho tốt.

Tiểu Thanh đi rồi, Ngư Hoa Hiên hỏi tình hình của quan tướng Lang Phong quân. Lục Thất nói xong, Ngư Hoa Hiên đề nghị có thể để quan tướng Lang Phong quân tham gia vào vụ tập kích bất ngờ. Vì tâm trạng và kinh nghiệm của bọn họ có thể có lợi cho việc tập kích bất ngờ thành công, cũng có lợi cho việc việc điều quân đổi quan lại khi đã chiếm cứ. Vì một binh sĩ lại làm Huyện úy và Quan tướng, cũng là nhân vật rất khó nhập quan.

Lục Thất suy nghĩ một chút rồi đồng ý, hắn biết Ngư Hoa Hiên nói rất đúng tình hình thực tế. Muốn nhanh chóng nắm quân thế và quan thế Tô Châu trong tay, dùng tướng đầu hàng là lựa chọn tốt nhất. Về phần mạo hiểm, vốn dĩ là hắn đang đánh cuộc Tô Châu. Phản bội thì kế hoạch sẽ thất bại, nếu như hắn chỉ muốn được ổn thỏa vậy thì không nên có tham vọng làm Hoàng đế một nước.

Sau khi Tân Cầm Nhi và Chu Vũ đến, nghe Lục Thất đánh ván bài lớn thì lập tức kinh hãi. Vừa mới đánh cuộc đại chiến Thường Châu, bây giờ lại muốn đánh cuộc Tô Châu, nhưng Chu Vũ cũng kịp phản ứng rất nhanh liền tỏ thái độ ủng hộ.

Ông ta cho rằng suy nghĩ của Lục Thất là chính xác, lúc này đúng là là cơ hội tốt nhất để cướp Tô Châu. Một là xuất kỳ bất ý, hai là sau này Việt Quốc chắc chắn sẽ gia tăng quân cho Tô Châu nhằm tăng cường phòng ngự và tấn công. Nếu phòng tuyến đổ đến vùng Côn Sơn, lấy hai châu Tô – Thường làm căn cứ, vậy thì sẽ có thể lực chống lại Đường Quốc và Việt Quốc. Thường Châu quá đơn bạc, một khi Đường Hoàng vạch mặt sẽ lâm vào bị động.

Sau một hồi thương lượng, Tân Câm Nhi nhất định phải tham gia vào cuộc tấn công bất ngờ. Chu Vũ cũng muốn đi, cuối cùng đều đi, còn Ngư Hoa Hiên cũng không thể hiện thái độ, chỉ có thể thông báo cho người thân ở huyện Ngô ủng hộ. Cuối cùng đã quyết định sau khi tập kích Tô Châu bất ngờ do Chu Vũ và Trương Hồng Ba một tay nắm quân. Tân Cầm Nhi nắm toàn bộ đổi mới quan lại và quan binh các huyện Tô Châu và giết một vài địa chủ. Lục Thất cũng nhắc nhở một câu, đại tộc Thư Hương và danh tiếng tốt không thể giết hại, có thể dùng hình thức quan áp ngân khế để lấy được đất đai.

Sau khi đã định, Tân Cầm Nhi sai Dực Vệ đi đón Thanh Văn đến Thường Châu, lại lệnh cho Võ Lâm trung phủ vệ mới lập rời khỏi Thường Châu đi Mao Sơn đổi Võ Lâm Vệ của Lục Thất trở về Thường Châu. Tất cả đều chuẩn bị cho tập kích bất ngờ, lặng lẽ và gấp rút tiến hành.

Còn Tiểu Vân được Tân Cầm Nhi cho đảm nhiện Trung phủ phó sứ, thay quyền Thường Châu sự và thống lĩnh Trung Phủ Dũng. Mặt khác lại từ trong Trung Phủ Dũng chọn bát doanh tiến đến đóng quân ở huyện Tấn Lăng. Sau khi Vạn Bân biết được thông báo điều quân của Tân Cầm Nhi đã không để ý can thiệp gì nữa. Lúc không có chiến sự, y cũng không có quyền can thiệp vào việc đóng trú huấn quân của Trung Phủ Dũng.

Ba ngày sau, Thanh Văn được đón đến Thường Châu không quản mệt mỏi mà đến thẳng gặp Đường Huynh. Còn việc điều quân của Lục Thất cũng đã chuẩn bị. Thanh Văn đi gặp rất thuận lợi. Đường Huynh đã đồng ý việc dùng thuyền tại bến thuyền Giang Âm. Ban đêm, Lục Thất bí mật lệnh cho đại quân lên thuyền. Sáng sớm xuất phát rời bến theo đường biển đi về huyện Hoa Đình.

Ban đêm, trong quân doanh Võ Lâm Vệ của Lục Thất, một ngàn tướng sĩ tâm trạng bất an. Bọn họ, không hiểu bị điều rời Mao Sơn, đều có dự cảm dường như phải đi tham chiến. Bọn họ ở Mao Sơn rất vừa ý, hơn nữa điều khiến Lục Thất không ngờ đó là, Võ Lâm Vệ đi huyện Cú Dung và huyện Kim Đàn, vừa nghe nói đó là thuộc hạ của Lục Thiên Phong, dân của hai thị trấn này sôi nổi hẳn lên. Bọn họ cũng đã nghe nói đến trận chiến huy hoàng ở huyện Cú Dung của Lục Thất.

Bản tính của quân nhân là rất sùng kính mãnh tướng và danh tướng. Mãnh tướng là sự can đảm của quân đội, danh tướng là linh hồn của quân đội, được nhóm Võ Lâm Vệ rất tôn kính và sùng bái. Dựa vào biểu hiện dũng mãnh của Lục Thất ở trong ngục, thêm nữa là sự tín nhiệm và quan tâm của thuộc hạ làm cho lòng quân nhanh chóng hướng về Lục Thất.

Lục Thất xuất hiện trước mặt Võ Lâm Vệ, vốn là hắn muốn để cho Ngư Hoa Hiên gặp nhưng ông ta đã không hề do dự mà cự tuyệt, nói là không muốn làm phiền đến thân tộc. Nhưng Lục Thất cũng thầm khen người này biết tiến thoái. Bây giờ không ra mặt thì sau này sẽ lấy được nhiều huy hoàng hơn nữa. Nhưng Lục Thất vẫn dẫn Ngư Hoa Hiên đi cùng, một khi có sự phản bội, Ngư Hoa Hiên sẽ xuất hiện quấy nhiễu đúng lúc. Nếu là ván bài thiên đại thì Lục Thất chỉ có thể tín nhiệm.

- Các vị, tối nay các vị sẽ xuất kích cùng bản tướng. Để cho các vị đi giành chiếm chức quan một lần nữa. Không muốn đi thì có thể ở lại, sau này bổn tướng cũng sẽ không truy tội.

Lục Thất ngang nhiên hỏi.

Các tướng sĩ ngẩn người ra, một vị Lữ Soái chào theo nghi thức quân đội nói:

- Đại nhân, tôi tình nguyện nghe lệnh mà làm.

Một người dẫn đầu tỏ thái độ, các tướng sĩ đều chào theo nghi thức quân đội. Lục Thất gật đầu nói:

- Được, ta sẽ không nói nhiều nữa, xuất phát.

Một ngàn Võ Lâm Vệ đã mặc áo giáp, điều khiến bọn họ bất ngờ là áo giáp vẫn có ký hiệu của quân Việt. Bọn họ tưởng là không kịp đổi. Bọn họ hành quân cả đêm đến bờ sông lên thuyền, rồi trốn trong nhà kho không một tiếng động.

Năm ngàn năm trăm đại quân trong đêm cứ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng chốn trong 200 con thuyền lớn. Hóa ra Đường huynh của Thanh Văn còn chủ động nhờ một chủ soái khác hỗ trợ vận chuyển binh. Còn Trương Hồng Ba cũng dẫn theo quân đội của mình, nhận ra y cũng đã quyết định rõ ràng rồi. Tập kích Tô Châu là kết quả bất kể thắng bại, Trương Hồng Ba đều có thể sẽ vì người cầm quyền của Trương Thị mà không dễ bỏ cuộc.

*****

Trời mới tờ mờ sáng, đội tàu lên đường, ngoài sự tham dự của Giang Âm Quân, tất cả Giang Âm Quân còn lại đều không có phát hiện gì. Đây là đặc điểm của thủy quân Giang Âm. Mỗi một đội tàu đều là tộc hệ quản lý. Năm ngàn thủy quân chia làm 4 thế lực, thành lũy rất rõ ràng.

Hơn nữa, giữa thủy quân và lục quân thậm chí còn tồn tại mâu thuẫn về lợi ích rất nhiều năm. Cho nên lục quân Giang Âm nếu không có chuyện gì sẽ không đặt chân vào phạm vi của bến tàu để tránh những gì không thoải mái xảy ra.

Lục Thất ở trên thuyền mới biết nhiều bí mật của Giang Âm Quân. Giang Âm Quân chính là một chỉnh thể gia tộc khổng lồ, Giang Âm Hầu là lão Đại nhưng. Nhưng lão Đại lại không hoàn toàn nắm tất cả Giang Âm Quân. Giang Âm Hầu chỉ là một lão Đại duy trì Giang Âm Quân không tiêu tan mà thôi.

Lần này xuất chinh bất ngờ, Thanh Văn cũng chủ động đi theo cùng với Lục Thất, Tiểu Thanh và Tân Cầm Nhi ở trong một nhà kho nhỏ. Vì là đi xuất chinh cho nên không khí trong khoang thuyền có hơi áp lực.

- Thanh Văn, ta nghe nói Giang Am Trương thị nổi dậy có liên quan đến Trương hoàng hậu, có thật không vậy?

Lục Thất bắt đầu đề tài nói.

- Là thật, năm đó Trương Thị chỉ là một gia tộc thương cổ. Địa vị cũng không thể ảnh hưởng đến quốc sự. Cũng vì dự kiến sau đó của Trương hoàng hậu mới khiến cho Trương Thị vùng lên.

Thanh Văn trả lời.

- Trương hoàng hậu dự kiến cái gì?

Tân Cầm Nhi tò mò hỏi, nàng tò mò chính là thương nghiệp.

- Trương hoàng hậu dự đoán Đường quốc sẽ mất đi Giang Bắc, cho nên liền đề nghị Giang Âm hầu tích trữ một lượng muối rất lớn. Giang Âm Hầu nghe theo liền mua một lượng muối rất lớn, sau đó Đường Quốc mất đi Giang Bắc vì thế Trương Thị nhờ vào số muối kia mà phát tài lớn và nhanh chóng mở rộng sang quân lực thủy lục.

Thanh Văn trả lời.

Tân Cầm Nhi gật đầu ồ lên một tiếng, Lục Thất cười nói:

- Cầm Nhi, đó cũng là cùng kiểu mua khế đất của nàng.

Tân Cầm Nhi lắc đầu nói:

- Thiếp là đánh bạc còn Trương hoàng hậu là dự đoán được, không giống nhau. Nhưng năm đó, Trương hoàng hậu có thể thuyết phục được Giang Âm Hầu mua muối cũng đã là một kỳ tích rồi.

- Không phải là kỳ tích, là tin tưởng. Trên thực tế Trương hoàng hậu sau khi thành lập thủy quân Giang Âm có 5 con thuyền cỡ trung và lớn lần đầu tiên rời bến đi Nam Dương kiếm được rất nhiều của cải. Sau khi Trương hoàng hậu biết được nhiều quốc gia biển đã thành lập được rất nhiều con đường buôn bán trên biển. Cùng với Đông Doanh, Tân La, Nam Dương thậm chí là Yến Quốc đều thông thương, nhất là thông thương với Yến Quốc, có thể thu hoạch được một lượng muối lớn. Giá muối hiện giờ của Đường quốc có thể không cao đó là công lao của Giang Âm Quân, nhưng lại là phúc của Trương hoàng hậu.

Thanh Văn ngưỡng mộ giải thích.

Lục Thất gật đầu hỏi:

- Vì sao Trương hoàng hậu biết buôn bán trên biển với các hải quốc lại mang đến giá trị lớn?

Thanh Văn chần chừ một chút rồi hạ giọng nói:

- Trương hoàng hậu khi tại thế từng nói, bà ta không phải là người của thời đại này, ý là sự thành công của bà ta khiến cho một thế gia bình thưởng nổi dậy, cũng không biết tự lượng sức mình, mưu toan của cải biến đổi vận mệnh của một quốc quốc gia. Bà ta nói, Đương kim hoàng thượng không phải kẻ ngốc, còn nói lịch sử toàn là lừa chỉ nói hươu nói vượn. Bà ta nói, Đương kim hoàng đế là một tên đàn ông vô tích sự.

Lục Thất kinh ngạc nhìn Thanh Văn, câu nói của Trương hoàng hậu kia cũng đủ dũng mãnh khiến người ta nghe xong tưởng là bị trúng tà đến tám phần.

- Thanh Văn, ta từng nghe Trương hoàng hậu nói Đường quốc sẽ bị Tống quốc tiêu diệt, nói một vị đại tướng của Triệu Khuông Dận sẽ cướp nôi Chu quốc.

Lục Thất chứng thực nói.

- Trương hoàng hậu có từng nói như vậy nhưng bà ta cũng từng nói vì sự nổi dậy của Trương thị, dựa vào việc bà ta là hoàng hậu của Đương kim hoàng thượng, cho nên ít nhiều đã cải biến hướng đi lịch sử. Bà ta nói, nếu như lịch sử là một chiếc xe đi thẳng, vậy thì sự xuất hiện của bà ta là một cú hích làm lệch hướng đi ban đầu của chiếc xe. Nhưng Trương hoàng hậu cũng nói, chỉ có điều cú hích này chỉ làm lệch quỹ đạo chệch một đoạn, sau này nó vẫn sẽ đi đúng hướng của nó. Bà ta nói, có lẽ Tống quốc sẽ không xuất hiện, cũng có thể xuất hiện muộn một chút.

Thanh Văn trả lời.

Lục Thất nghe xong như thoáng suy nghĩ, lại nghe Thanh Văn nói:

- Lúc lâm chung Trương hoàng hậu từng nói, bà ấy chỉ biết sẽ phát sinh Tống quốc Triệu Khuông Dẫn diệt Đường, nhưng không biết là sẽ diệt thế nào. Còn nói sau này đương kim hoàng đế sẽ trở thành quân vương mất nước, sẽ viết nên tuyệt từ lưu truyền thiên cổ. Nhưng Trương hoàng hậu chỉ nhớ một câu “Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu. ”

Trương hoàng hậu nói bà ấy sẽ vì từ đế thiên cổ mới ép người khác chiếm ngôi vị hoàng hậu, nhưng lại tự chịu quả đắng mình làm. Bà ấy không hối hận những gì mình đã làm, chỉ có điều không yên lòng về thái tử. Trước khi lâm chung, Trương hoàng hậu dặn dò thái tử, sau này đừng tranh giành, có tranh giành cũng vô dụng mà ngược lại sẽ làm mất tính mạng. Nếu không tranh giành sẽ bình an cả đời.

Thanh Văn dừng lại một chút, giọng điệu cảm thương.

Lục Thất gật đầu, Thanh Văn nhẹ nhàng nói:

- Lão gia, lời của Trương hoàng hậu, lão gia có tin không?

Lục Thất giật mình gật đầu nói:

- Ta tin, sự thật là, chỉ với thế lực to lớn của Giang Âm Quân không dễ để cho ta không tin.

Thanh Văn nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói:

- Tiếc là lời của Trương hoàng hậu nhớ được không nhiều, nếu không sẽ rất có ích cho lão gia.

Lục Thất hơi giật mình rồi lắc đầu nói:

- Không có ích gì đâu, biết rồi ngược lại sẽ là một kiểu nói dối. Trương hoàng hậu cũng từng nói, bánh xe lịch sử đã bị một cú hích của bà ta trật đi một đoạn, bây giờ ta tin rồi, ví dụ như trận chiến Thường Châu và việc tập kích Tô Châu bất ngờ như hiện nay có lẽ là cơ hội mà Trương hoàng hậu sáng tạo ra cho ta. Ta bây giờ, chỉ có thể nắm lấy thời cơ trước nay chưa từng có, ta đã không có đường lui nữa rồi.

Thanh Văn và Tân Cầm Nhi đều gật đầu, chỉ có Tiểu Thanh ở bên lặng nghe. Trái tim của nàng rất đơn thuần sẽ không có sự mâu thuẫn, nghe không hiểu nàng cũng không tò mò hỏi.

- Mọi người nói chuyện đi, ta đi gặp các tướng sĩ.

Lục Thất đứng lên nói, hắn tranh thủ thời gian để gần gũi với thuộc hạ nhiều hơn.

- Lão gia, nếu cướp huyện Ngô thành công như vậy chọn võ quan địa phương đảm nhận, trước khi đi tốt nhất là gặp Ngư tướng quân một chút, vậy sẽ giảm được khả năng phản bội.

Tân Cầm Nhi dịu dàng nói.

Lục Thất giật mình, suy nghĩ một chút rồi gật đầu ra ngoài. Hắn biết, Tân Cầm Nhi nói có lý, trong con mắt của tướng đầu hàng dám phản bội là rất ít. Nhưng nếu thả ra ngoài thì rất khó nói, nếu võ quan đảm nhiệm biết Ngư Hoa Hiên cũng đầu hàng rồi thì cũng sẽ không dễ dàng phản bội.

Gần đến buổi trưa, đội tàu ra cửa sông một cách thuận lợi. Ở trên biển, các tướng sĩ lần lượt ra ngoài hít thở không khí. Lục Thất, Tiểu Thanh và Tân Cầm Nhi lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng đương nhiên là rất ngạc nhiên và thích thú.

Lúc này, các tướng sĩ mới biết là phải đổ bộ vào huyện Hoa Đình giả mạo là viện quân nhận lệnh đánh vào kinh thành của Việt quốc, bất ngờ tập kích Tô Châu một cách lộ liễu để cướp huyện Ngô phủ trị Tô Châu. Từ sau khi có huyện Ngô, lại đổi phương pháp đổi tướng sang cướp Tô Châu.

Các tướng sĩ nghe xong đa số là vẻ mặt hưng phấn, có 3 nguyên nhân. Một là rất nhiều tướng sĩ có nhà ở Tô Châu. Hai là có thể một lần nữa lấy lại được địa vị võ quan thậm chí còn có được nhiều hơn thế nữa. Ba là những người có tâm lý u ám, một khi làm lính tốt đầu hàng sẽ hi vọng có càng nhiều người giống mình.

Đổ bộ vào huyện Hoa Đình là một trong hai khó khăn nhất, chủ yếu là sợ bị cơ sở ngầm của quân Việt phát hiện ra được. Vì sao Lục Thất lại cho rằng lúc này là cơ hội tập kích bất ngờ, chính là vì hành động lúc đó họ không đề phòng và quân Việt chủ lực bị kiềm chế tại tiền tuyến. Nhưng kế tập kích bất ngờ của hắn là hoàn toàn mù quáng, căn bản là không hiểu hết tình hình hiện tại của Tô Châu. Cũng chính là không có cách nào lấy được tin tình báo đúng lúc.

Trên thực tế hắn đang đánh cuộc, nếu thắng hắn có thể có được Tô Châu, nếu bị kẻ thù phát hiện ra ý đồ. Vậy thì hắn chỉ có thể liên tục chiến đấu ở các chiến trường và bỏ chạy khỏi huyện Vô Tích, qua khe hở của hai quân để về Thường Châu. Cũng vì có được thu hoạch lớn cho nên hắn mới bằng lòng đánh cuộc.

Vốn tưởng rằng việc đổ bộ sẽ gặp phải ngư dẫn nhưng không ngờ sau khi quân doanh của Trương Hồng Ba đổ bộ lại không gặp một bóng người. Điều này vô cùng lạ thường, sau khi Lục Thất có tin báo đã cẩn thận lựa chọn. Đại quân của hắn hiện tại đang ở trên thuyền lớn, có thể tiến thoái tự nhiên nhưng một khi đã dùng thuyển nhỏ để đổ bộ, nếu hắn gặp phải phục binh thì sẽ không thể trở về được nữa.

- Lão gia, binh quý thần tốc, nếu đã đánh cuộc thì đừng do dự cùng lắm thì tha cho năm ngàn quân của chúng ta. Nếu do dự, một khi thuyền biển bị phát hiện sẽ lộ lai lịch của đại quân.

Tân Cầm Nhi ở bên nhỏ giọng thức tỉnh Lục Thất.

Lục Thất lập tức hiểu ra hạ lệnh đổ bộ.

*****

Sau khi ra lệnh, 5 ngàn lục quân xuống thuyền nhỏ rời biển còn quân của Trương Hồng Ba đã tản ra, trên danh nghĩa là tra xét kẻ thù chứ thực ra là để ngăn chặn trong 5 ngàn quân có người chạy trốn. Nhiều lính như vậy khó tránh khỏi sẽ có kẻ về Việt quốc.

Sau khi đổ bộ thuận lợi, cách xa đội tàu Giang Âm trong khoảng cách có thể nhìn thấy bờ biển. Sau 5 ngày phái thuyền nhỏ đi hỏi tin. Nếu tập kích bất ngờ bị thất bại, thủy quân Giang Âm sẽ cố gắng yểm hộ cho quân đội chạy thoát. Nhưng cần điều kiện tiên quyết là thủy quân phải được đảm bảo an toàn mới có thể tiến gần bờ biển được.

Sau khi kiểm kê, chỉnh quân rất nhanh đại quân đã rời khỏi bờ biển mở quân về hướng huyện Hoa Đình. Còn quân của Trương Hồng Ba trở thành đội quân tiên phong không ngừng phái thám báo chạy xa hồi bào.

Kết quả là Lục Thất nhận được tin tình báo hiếm có, khu vực huyện Hoa Đình đã xảy ra điêu dân tạo phản có quy mô. Ngư dân và nông dân tập trung lại có 2 ngàn người đang công chiếm huyện Hoa Đình (vùng Thượng Hải ngày nay), hiện tại ở thành Hoa Đình đang chiến đấu quyết liệt cùng với quan binh.

Theo tin thám báo nguyên nhân là trưng binh và tăng thuế má, nghe nói chiến sự giằng co của quân Đường, Tín Vương đã hạ lệnh trưng binh trợ giúp chiến sự kết quả là gây ra tạo phản ở huyện Hoa Đình. Khẩu hiệu là đi chiến đấu cũng sẽ chết, chi bằng chết tại quê hương.

- Đi, chúng ta đi chiếm huyện Hoa Đình trước.

Lục Thất kịp thời ra quyết sách, chiếm huyện Hoa Đình làm cứ điểm trước tiên, đóng cửa nghỉ trong thành 1 đêm. Đóng quân dã ngoại có người muốn chạy trốn cũng rất khó phòng.

Hơn 5 ngàn đại quân đánh về phía huyện Hoa Đình, Lục Thất cũng không muốn xảy ra huyết chiến và loạn chiến. Vừa thấy thị trấn hắn liền hạ lệnh 2 ngàn quân chắn ở 4 cửa sau đó mới dẫn đại quân tiến vào từ cửa thành đông. Đại binh vừa thẳng tiến vừa hô lớn.

- Tạo phản nghe đây, các ngươi đã bị 5 ngàn đại quân bao vây. Tướng quân đại nhân có lệnh, nếu đồng ý đầu hàng nhập quân sẽ bỏ qua chuyện cũ. Tạo phản nghe đây...

Mùi máu tanh trong huyện Hoa Đình không quá nồng, trên đường lớn cũng có mấy chục thi thể và nhiều quần áo cũ nát. Lục Thất đột nhiên dẫn đại quân tham gia đã khiến dân chúng tạo phản đang tấn công huyện nha và đám phú hào lập tức kinh hoàng bỏ chạy. Bọn họ vừa thấy đội quân mặc áo giáp chỉnh tề thì đã không còn dũng khí nữa rồi.

Nhưng chạy đến cửa thành thì tuyệt vọng, 4 cừa thành đều có quân mặc áo giáp xếp hàng lớn tiếng khuyên chiêu hàng. Chạy trốn cũng vô vọng, dân chúng đều quỳ xuống đất đầu hàng, chênh lệch quá xa về vũ lục hơn nữa lòng dân từ trước đến nay vẫn là sợ quan.

Lục Thất đang ở trong tướng sĩ bao vây ngoài cửa huyện nha. Hôm nay, hắn mặc Minh quang giáp tướng, tỏ rõ sự uy nghi. Trước huyện nha, đám dân chúng tạo phản quỳ la liệt, đám nào cũng cúi đầu quỳ phục, hoảng sợ sẽ gặp vận xui.

Rất nhanh, mấy chục người từ huyện nha vội vàng đi ra. Người đi đầu mặc quan phục thất phẩm, độ tuổi 50, đằng sau cũng có quan phục chắc là Huyện thừa và chủ bộ, mặc nhiều nhất là áo giáp.

- Hạ quan bái kiến tướng quân đại nhân, đa tạ tướng quân đã cứu toàn thể huyện Hoa Đình.

Lão huyện lệnh vừa nhìn thấy Lục Thất đã cung kính nói chuyện một cách hèn mọn.

Lục Thất nhìn lão thản nhiên nói:

- Nghe nói ngươi khiến cho dân làm loạn?

Ôi! Lão Huyện lệnh kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất rồi chợt lắc đầu nói:

- Tướng quân đại nhân, hạ quan là phụng theo công văn của Tín Vương phủ trưng binh đấy chứ.

- Lấy ra cho ta xem.

Lục Thất lạnh lùng nói.

- Được, được mau đi lấy đi.

Huyện lệnh đại nhân vội vàng nói, người phía sau lão lập tức đi ngay dâng công văn lên.

Lục Thất mở công văn ra đọc một lúc rồi ảo não nói:

- Công văn chỉ bảo bọn ngươi trưng binh, vì sao lại thêm phú?

Đám quan huyện cả kinh, chuyện thêm phú là chuyện tư của bọn họ, đó là cơ hội để có thêm thu nhập rất thường thấy không ngờ lần này lại khơi dậy lòng dân biến đổi.

- Người đâu, mang đầu tất cả quan viên đi bêu đầu thị chúng.

Lục Thất độc ác lấy cớ để ra sát lệnh, trước mắt vẫn không thể để lộ bí mật việc quân được.

Hơn 20 tướng sĩ phía sau lập tức đi ra, bắt các quan viên chủ yếu của huyện Hoa Đình mang thẳng đi chém đầu. Mấy chục quan binh kia bị hù dọa đồng loạt lui về sau không hề có ý phản trong đầu. Máu tanh lại xuất hiện, đám dân phản đang quỳ cũng ngây ra như phỗng. Không ngờ những đại quan của thị trấn bị chém đầu chứ không phải bọn họ.

- Toàn thành giới nghiêm, kẻ nào ra vào, giết!

Lục Thất lạnh lùng hạ giọng, sau khi vào huyện nha những chuyện khác đều có người đi làm.

Đêm nay, huyện Hoa Đình tiếp tục có gió tanh mưa máu. Sau khi những quan huyện chủ chốt bị giết, đội trưởng, đội phó quân đội cũng bị giết. Hơn 200 quan binh bị ép vào quân, vốn huyện Hoa Đình có 500 quan binh, lúc trước đã bị điều ra tiền tuyến một nửa rồi.

Phú hộ của huyện Hoa Đình cũng bị hại, 17 hộ bị tịch thu tài sản và giết cả nhà. Nhưng nhà giàu có danh tiếng thì không lọt vào thảm họa chiến tranh. Huyện Hoa Đình thay đổi, hai vị Huyện úy đại nhân mới nhậm chức thay quyền huyện chính. 500 quan binh là phản dân tạo thành, có hơn 1 ngàn dân phản loạn khác bị rút thành quân nhân, còn lại đều mang tội làm dân phu trong huyện thành.

Lục Thất cũng không rảnh rỗi trong nha huyện. Ở trong thành thời khắc biến thiên do Tân Cầm Nhi chủ trì. Hắn đến tường thành tuần tra. Trương Hồng Ba và Chu Vũ đã phân vùng điều tra trên đó. Lần tập kích bất ngờ này Lục Thất không thể cho Từ Minh và môt số Võ Vệ tham gia. Đây là cuộc chiến trong bóng tối, Từ Minh không thích hợp, chi bằng ở lại Thường Châu mê hoặc các quan viên Đường quốc.

Sáng sớm hôm sau, đương nhiên là 7 ngàn đại quân tập kích bất ngờ đã xuất phát. Hơn 1 ngàn phản dân kia cố gắng mặc áo giáp vũ trang. Tuy võ bị và quân dung hơi hỗn độn nhưng lúc chiến tranh cũng tùy vào tình hình. Hơn nữa dân quân và hơn 200 quan binh đã được cho biết để bọn họ đi giữ huyện Ngô chứ không ra tiền tuyết chiến đầu. Vì thế lòng quân cũng khá ổn.

Đại quân trùng trùng điệp điệp, giữa ban ngày tiến thẳng đến huyện Ngô. Trên con đường qua huyện vực Côn Sơn không được thông suốt. Thậm chí còn phải đóng quân nghỉ ngơi ở ngoài thị trấn Côn Sơn. Không ngờ huyện lệnh Côn Sơn phải ra ngoài thành an ủi lòng quân và cung kính bái kiến Lục Thất.

Hơn nữa nghe nói là viện quân kinh thành đến, sau khi huyện lệnh Cô Sơn trở về đã dẫn một cô gái xinh đẹp đến cho Lục Thất khiến hắn dở khóc dở cười. Hắn vì không muốn để cho kẻ địch nghi ngờ mới gặp huyện lệnh Côn Sơn, tỏ ra hòa khí. Không ngờ y cũng cho rằng đáng phải nịnh bợ, người thiếu nữ kia Lục Thất đã thuận miệng cho Thanh Văn làm tỳ nữ.

Nếu huyện lệnh Côn Sơn đã không nghi ngờ gì, Chu Vũ đề nghị Lục Thất trì hoãn việc tấn công huyện Ngô. Lục Thất tiếp nhận đề nghị, để đại quân đóng ở bên cạnh huyện Ngô. Đề nghị của Chu Vũ là xuất phát từ đại quân, nếu tiếp tục tốc hành, đến thị trấn Ngô trời sẽ tối vậy sẽ bất lợi cho việc xuất kỳ bất ý chiếm đóng huyện Ngô.

Lần này là đại quân đi tập kích bất ngờ huyện Ngô cho nên không cần hành quân gấp. Chỉ cần bình thường tiến lên, thậm chí còn kéo dài thời gian. Hành quân như vậy sẽ để thám báo quân địch phát hiện ra cũng sẽ không do dự mà đưa tin cho Tín Vương. Vì một khi kẻ thù nghi ngờ mà đóng cửa thành, vậy muốn công phá cũng vô cùng khó khăn, cũng mất đi hơn 1 nửa ý nghĩa của việc tập kích bất ngờ.

Lại là một đêm không ngủ, đại quân trú đóng dã ngoại, khảo nghiệm tâm lý và áp lực đè nặng Lục Thất lên đến đỉnh điểm, đề nghị của Chu Vũ, giá phải trả cho việc để lộ tin tức rất cao, bảy ngàn đại quân vẫn lấy lính đầu hàng làm chủ lực, bản thân Lục Thất cũng cảm thấy hoang mang, nghi ngờ có phải mình muốn trở thành hoàng đế mà điên rồ, mất đi ý chí rồi không?

Đại quân đóng trú không thể không có phòng bị, Tiểu Thanh và Tân Cầm Nhi sớm đã nấp ở ngoài quân doanh. Chu Vũ và Trương Hồng Ba đóng thành hai gọng kìm bên ngoài quân doanh. Chu Vũ thống lĩnh đám quân là phản dân, đám quân này vẫn luôn độc lập, hành quân cũng để khoảng cách với đại quân.

- Báo, sứ thần của Tín Vương đến.

Tiếng của Lý Hổ ngoài liều vải vang lên có vẻ hơi trầm thấp. Lý Hổ và Chu Vũ đảm nhiệm quân lệnh trong doanh, bây giờ đều được điều về nghe lệnh của Lục Thất.

Lục Thất cả kinh quay đầu lại nhìn Ngư Hoa Hiên trong trướng vải. Trong trướng còn có cả Thanh Văn và thiếu nữ huyện Côn Sơn kia.

Ngư Hoa Hiên rất bình tĩnh nói:

- Chủ thượng, hỏi xem người đến là ai?

Lục Thất hỏi, Lý Hổ ngoài trướng vải nói là thái giám dẫn theo 10 tên võ quan. Ngư Hoa Hiên nghe xong liền nói:

- Người đến chắc là do Tín Vương phái đi hỏi quân tình, nếu là thái giám vậy chúng ta không bị nghi ngờ.

Lục Thất gật đầu, Ngư Hoa Hiên nói:

- Nếu là thái giám đến, vậy chủ thượng hãy nói là sở thuộc Võ Thắng quân. Tiết độ sứ Võ Thắng quân tên là Chu Hải, Phó sứ tên là Tôn Vọng Toàn, Hành quân tư mã tên là Hồng Tú Chướng. Chủ thượng có thể tên là Hồng Tú Phong, là tứ đệ của Hồng Tú Chướng.

Lục Thất gật đầu, Thanh Văn liền đi tới dịu dàng nói:

- Bỏ áo giáp đi đón đi.

Lục Thất hơi giật mình nhưng rồi hắn hiểu ra ngay. Thanh Văn giúp hắn cởi áo giáp, sau khi đi cùng ra trướng vải, Lục Thất đi đến trước doanh nghênh đón. Ngư Hoa Hiên tự động vòng sau chướng vải. Thanh Văn lại đi qua gọi Lý Hổ cùng vào trong trướng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)