Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 341

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 341: Tập kích bất ngờ Tô Châu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ngươi, đi qua đánh ngất cô ta.

Vừa quay về trướng, Thanh Văn liền nhỏ giọng phân phó, Lý Hổ ngẩn ra, quay đầu chần chừ nhìn thiếu nữ đang cúi đầu đứng cách đó hai thước.

- Bổn cung lệnh cho ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Thanh Văn lạnh lùng nói.

Lý Hổ cả kinh, vội đáp lại theo nghi thức quân đội, sau đó cất bước đi về hướng thiếu nữ, không chần chừ vươn bàn tay ra đánh, người thiếu nữ kêu lên một tiếng ngã quỵ, Lý Hổ chần chừ một chút, vẫn giơ tay ra đỡ.

- Ôm nàng ta đi vào trong, nhanh.

Thanh Văn dặn dò nói, Lý Hổ không dám chần chừ, bế thiếu nữ đi, đặt ở trên cỏ sâu nhất trong trướng.

Chờ sau khi y đi, Thanh Văn nhỏ giọng nói:

- Về sau nàng ta là nữ nhân của ngươi.

Lý Hổ giật mình nhìn Thanh Văn, Thanh Văn khoát tay nói:

- Ra ngoài đứng đi.

- Vâng.

Lý Hổ vội vàng đáp lại, cất bước đi ra ngoài.

Lục Thất bình ổn một chút tâm tình, bước nhanh ra khỏi cửa doanh, đứng thật xa nhìn thấy cửa đại doanh. Gọi là đại doanh, trên thực tế các tướng sĩ đều nghỉ ngơi ngoài trời, xung quanh căn bản không có hàng rào quân doanh, chỉ là dựa theo nơi đóng quân, Lục Thất bất ngờ đến, không thể mang theo vật dụng hành quân, trướng của Lục Thất là lấy được từ huyện Hoa Đình.

- Hạ quan Hồng Tú Phong, cung nghênh Vương sứ.

Lục Thất tới cửa doanh, cung kính lễ gặp.

Người đến là một thái giám, ước chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, đằng sau còn có mười binh lính, thái giám nhìn Lục Thất một cái, nói:

- Ngài là người của quân kia?

- Hạ quan là thuộc hạ của Võ Thắng Quân, phụng lệnh Tiết độ sứ đại nhân, tiếp đón bảy nghìn quân gấp gáp đến Tô Châu.

Lục Thất thẳng lưng thong dong trả lời.

- Võ Thắng Quân, lần này đến đây sao lại không biết lễ tiết như lần trước?

Thái giám nhỏ giọng hỏi.

- Hạ quan là cho người thông báo, bởi vì chưa thấy quay về, cho nên không dám liều lĩnh mạo phạm huyện Ngô, mà quân sĩ lại mỏi mệt rồi, liền đóng quân ở đây, hạ quan tính là sáng mai đích thân đi huyện Ngô nhận mệnh.

Lục Thất cung kính đáp.

Thái giám gật đầu, Lục Thất lại cung kính nói:

- Vương sứ đêm đến, mời vào bên trong nghỉ ngơi, sáng mai hạ quan và Vương sứ cùng nhay khởi hành.

Thái giám chần chừ một chút, cất bước vào quân doanh, vừa đi vừa nhìn tướng sĩ nghỉ ngơi xung quanh mười mét, đi thẳng vào trướng của Lục Thất. Lục Thất hơi sửng sốt, Thanh Văn không ngờ vẫn chưa rời khỏi, ngược lại ngồi ở bên trong, bên cạnh nàng còn có thiếu nữ huyện Côn Sơn đang nằm, lưng quay ra ngoài.

Thái giám tất nhiên thấy được hai nữ nhân, y chỉ nhìn thoáng qua liền nhìn nơi khác, sau đó nói:

- Hồng tướng quân là quan giai gì vậy?

- Là Chiêu Võ Giáo úy, là Đô úy tả doanh của Võ Thắng Quân, bây giờ phụng mệnh dẫn quân đến Tô Châu.

Lục Thất cung kính đáp.

- Ngươi chỉ là Chiêu Võ Giáo úy? Vì sao lĩnh quân không phải là chủ soái đoàn quân?

Thái giám kinh ngạc nói.

- Gia huynh nói, không ai nguyện ý đến Tô Châu, liền lệnh cho hạ quan lĩnh mệnh đến đây.

Lục Thất giải thích nói, hắn vì sao không tự nói là quan lớn, một là hắn còn quá trẻ, hai là quân giáp trong trướng của hắn không phải là soái giáp, rất dễ bị bại lộ.

- Huynh trưởng ngươi là ai?

Thái giám hỏi.

- Huynh trưởng là Hồng Thanh Tú, là Hành quân tư mã của Võ Thắng Quân.

Lục Thất cung kính trả lời.

Thái giám ồ một tiếng gật đầu, lập tức hiểu được, để một Đô úy dẫn đại quân đến giúp Tô Châu, vậy tự nhiên là muốn cầu được thăng quan, cái gì mà không ai nguyện ý đến Tô Châu, căn bản chính là Hành quân tư mã của Võ Thắng Quân dùng người không khách quan.

- Hồng Đô úy, chúng ta thấy đại quân của ngươi, võ bị cũng được, giáp có mấy tầng nha?

Thái giám hỏi.

Lục Thất vừa nghe đã thả lỏng được một nửa, hắn cung kính nói:

- Hồi đại nhân, mặc giáp có chín thành, còn một bộ phận tân binh huyện vực mặc giáp ít, Tiết độ sứ Võ Thắng Quân Chu đại nhân vô cùng coi trọng lần cứu viện này, nói Tô Châu là kho lúa của Việt quốc, không thể mất, nếu binh lực chưa đủ, chỉ cần triều đình cho phép, có thể lại cho thêm mười nghìn quân đến cứu viện.

Thái giám nghe xong mỉm cười gật đầu nói:

- Được, lời nói của chúng ta ta sẽ báo lên Tín Vương điện hạ, cũng sẽ vì Hồng Đô úy nói vài câu, tin tưởng ngày mai Hồng Đô úy có thể là Hồng tướng quân rồi.

- Tạ ơn đại nhân cất nhắc.

Lục Thất cung kính chào theo nghi thức quân đội.

- Được rồi, chúng ta trở về.

Thái giám mỉm cười nói.

- Nơi này không thích hợp để đại nhân nghỉ ngơi, cũng là khiến đại nhân vất vả rồi.

Lục Thất cung kính đáp lại.

Thái giám gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Lục Thất vẫn luôn đi theo ra, vừa đi vừa hỏi thái giám họ Trịnh, là cung giám trong Tín Vương phủ, có thể trở thành sứ giả, tự nhiên là tâm phúc của Tín Vương.

Lục Thất quay vào trong trướng, thấy Thanh Văn đứng một mình, hắn cười đi qua, duỗi cánh tay ôm lấy thân hình mềm mại, hắn đối với việc phối hợp trí tuệ của Thanh Văn rất hài lòng. Việc trong trướng có tồn tại nữ nhân, sẽ khiến lòng nghi ngờ của thái giám kia giảm đi, càng cho rằng Lục Thất có thể thống quân, chính là dựa vào việc dùng người không khách quan.

- Nàng ta ngất rồi?

Lục Thất cười nhẹ hỏi.

- Vâng, nàng ta nghe được cuộc nói chuyện, nô tỳ liền cho Lý Hổ đánh ngất nàng ta, và hứa đem nàng ta cho Lý Hổ.

Thanh Văn dịu dàng trả lời.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:

- Nàng làm rất đúng, hơn nữa chỉ có thể nàng thay ta làm việc này.

- Lão gia có thể hiểu là được rồi.

Thanh Văn dịu dàng nói.

Lục Thất cười, nghiêng người hôn nàng một chút, sau đó áp tai nhỏ giọng nói:

- Sau khi Ngư tướng quân vào trướng, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn Thái Hồ.

Thanh Văn ngượng ngùng gật đầu, Lục Thất tha cho nàng, trực tiếp mở lời mời Ngư Hoa Hiên đến trướng.

Ngư Hoa Hiên đi vào trong trướng, vẻ mặt tự nhiên hỏi:

- Chủ thượng, người tới là Trịnh cung giám, chủ yếu là vì xem xét tình hình quân đội, y hẳn là không hoài nghi gì.

Lục Thất gật đầu, Ngư tướng quân lại nói:

- Quân lực bây giờ của huyện Ngô chính là ba nghìn Hổ bí vệ của Tín Vương, ngày mai sau khi xuất phát, có thể để cho do thám đến Huyện Ngô xem xét. Nếu thủ thành chính là Hổ bí vệ, vậy chứng tỏ quân lực của Huyện Ngô đều bị điều đi huyện Thường Thục, nói cách khác, quân lực thủ vệ Tín Vương phủ sẽ rất yếu

Lục Thất gật đầu, Ngư tướng quân tiếp tục nói:

- Cho dù thủ vệ bạc nhược, cũng rất khó công kích, bởi vì binh lực được cho phép vào thành cũng không nhiều hơn hai trăm. Cho nên có hai phương án, một là cho hai trăm quân tiến vào cửa đông, đi vòng trong thành đến cửa nam làm nội ứng, đợi sau khi quân lực ở thành nam tiến vào, hợp lại thành bốn trăm binh lính, chiếm lấy cửa thành nam. Hai là chỉ có thể mang theo hai trăm quân đi tiến kiến Tín Vương, sau đó khống chế Tín Vương.

Lục Thất nghĩ một chút, nói:

- Dùng phương án thứ nhất, hai trăm quân rất khó khống chế được Tín Vương, ngược lại sẽ bứt dây động rừng, không bằng xuất kích bất ngờ để đại quân vào thành.

- Thuộc hạ cũng biết phương án thứ nhất thích hợp hơn, phương án thứ hai rất bị động, bởi vì chưa chắc có thể khống chế được Tín Vương, cho dù gặp được, võ vệ của Tín Vương rất khó đối phó, không bằng để đại quân vào thành không chế thế cục.

Ngư Hoa Hiên đáp lại.

Lục Thất gật đầu, hỏi:

- Những Hổ bí vệ đó có thể chiêu hàng không?

- Chủ thượng cũng không cần quan tâm đến cái đấy, Hổ bí vệ là quân chủng của quý tộc, bọn họ có lẽ rất sợ chết, nhưng rất khó bị đất đai mê hoặc, thuộc hạ đề nghị, sau này áp tải đến Thường Châu làm nông nô.

Ngư Hoa Hiên đáp lại.

Lục Thất ngẩn ra gật đầu, Thường Châu rất cần điền lực, bởi vì Trung phủ dũng quân rất khó phân tán đi làm ruộng. Trên thực tế, binh lính một khi rời khỏi quân đội, sau lại đi phục hồi thành quân, vậy chiến lực sẽ giảm rất nhiều, dù là chiến lực phủ quân không bằng mộ quân sở tại, quý ở chuyên trách.

- Chủ thượng, nếu như không còn chuyện gì nữa, thuộc hạ cáo lui.

Ngư Hoa Hiên biết điều nói.

- Được, tướng quân đi nghỉ ngơi đi.

Lục Thất cười nói, Ngư Hoa Hiên chào theo nghi thức quân đội sau đó đi khỏi.

Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát, điều khiến Lục thất bất ngờ và vui mừng chính là, Tân Cầm Nhi và Tiểu Thanh ở bên ngoài một đêm, cũng không bị phát hiện là lẩn trốn. Nhưng trên thực tế, Lục Thất rất nhanh được báo lại, ban đêm đã chết bốn mươi bảy người, tất cả đều là tướng sĩ bị giết do tự lẩn trốn hoặc kích động người phản loạn. Lục Thất sau khi nghe mới biết được, năm nghìn quân sĩ này, không ngờ thật lòng ủng hộ hắn, trong cảm giác vui mừng, cũng cảm thấy có vài phần khó hiểu.

Đại quân đến buổi trưa liền đến nơi cách huyện Ngô mười dặm, quả đúng như lời Ngư Hoa Hiên nói, thủ vệ huyện thành gần như chính là ba nghìn Hổ bí vệ của Tín Vương, tất cả quân lực chính quy đều bị điều đến huyện Thường Thục tham chiến.

Cũng khó trách Tín Vương phát cuồng, đứa con mà y yêu mến nhất, người thừa kế vương vị, không ngờ trở thành tù binh của Đường quốc, mà y lại không thể cúi đầu đi xin về. Cho nên, y phải công phá phòng tuyến của quân Đường, ảo tưởng có thể đi hội hợp tù binh, sau đó quân tiên phong vào Nhuận Châu thẳng hướng bức bách Giang Ninh, dùng chiến thắng để rửa sạch sỉ nhục, dùng binh để quang minh chính đại cứu đứa con về.

Sau khi đại quân dừng lại, theo đúng như kế hoạch, Lục Thất trước tiên dẫn hai trăm quân đi vào cửa đông Huyện Ngô, sau đó Trương Hồng Ba dẫn hai trăm quân đi vào cửa nam thành, sau đó đại quân tiến công chiếm lấy huyện Ngô.

*****

Chu Vũ nhìn Lục Thất dẫn quân đi xa, cảm thán lắc lắc đầu, vốn y cũng muốn đi, nhưng Lục Thất không cho, nói là đại quân cần Chu Vũ thống lĩnh, mà khả năng chiến đấu của hắn cũng cao hơn Chu Vũ, thích hợp đi tiên phong đoạt cửa.

Mặc kệ Chu Vũ nghĩ thế nào, lần đoạt cửa thành này Lục Thất nhất định phải là người thống lĩnh, khả năng chiến đấu của hắn cao hơn Chu Vũ rất nhiều, hai là hắn lo lắng sẽ gặp phải cái Trịnh thái giám kia. Không chừng cái tên thái giám kia đang ở cửa thành đón hắn, muốn trực tiếp dẫn hắn đến gặp Tín Vương. Ba là hắn cần uy vọng, hắn biết rằng, cho dù chiếm được Tô Châu, hắn cũng không thể nào đối kháng với Đường quốc và Việt quốc, hắn cần thời gian thể giải quyết hậu quả chiến đấu.

Thuận lợi đi đến cửa thành đông, thủ thành đều là tướng sĩ mặc minh quang giáp, nhưng điều khiến Lục Thất kì quái chính là, cửa thành quả thực có rất ít người, đi ra đi vào cũng chỉ có năm người, có thể nói là lạnh lùng, Huyện Ngô không nên tiêu điều sơ xác như vậy.

Tới cửa thành đông, thủ vệ Hổ bí vệ không ngờ gây khó dễ không cho vào, ngạo mạn nói là cần thượng cấp chỉ đạo.

Lục Thất sao có thể cho phép xin chỉ thị, mặt lập tức trầm xuống, ảo não nói:

- Hôm qua Trịnh đại nhân đích thân đi gặp bổn quân, đối với bổn quân rất ôn hòa, các ngươi không ngờ lại khinh rẻ bổn quân như vậy, có phải là không thích bổn quân đến giúp Tô Châu, nếu như đúng, bổn quân có thể dẫn bảy nghìn đại quân trở về, không đoạt công lao của các ngươi.

Chủ tướng Hổ bí vệ lập tức thay đổi sắc mặt, một quan tướng khác bên cạnh y bước lên phía trước một bước cười nói:

- Tướng quân hiểu lầm rồi, chúng ta phụng mệnh làm việc, nếu tướng quân từng gặp Trịnh đại nhân, chúng ta sẽ đi dàn xếp, mời tướng quân vào trong.

Lục Thất sắc mặt hòa hoãn, chắp tay nói:

- Đa tạ.

Thấy quân đội của Lục Thất đi vào, quan tướng nói chuyện đầu tiên mới mắng:

- Con mẹ nó, đúng là quá kiêu ngạo.

- Bây giờ số quân bên ngoài này không thể đắc tội, Tín Vương điện hạ phải trông cậy vào số quân đội mà triều đình điều đến càng nhiều càng tốt, chúng ta cũng không nên gây chuyện.

Quan tướng hòa giải lắc đầu nói.

Lục Thất kiêu ngạo đi vào thị trấn Ngô, vừa bước trên đường, lập tức cảm thấy quá yên tĩnh, liếc nhìn qua, cả một khu phố to như vậy cũng chỉ thấy có mấy chục người, các cửa hàng cũng không mở cửa.

Lục Thất cảm thấy quái lạ, cho người đi tìm hiểu, người đi tìm hiểu quay về thông báo nguyên nhân. Hóa ra sau khi Thường Châu đại bại, trong thành huyện Ngô đã xảy ra rất nhiều vụ xét nhà, bắt hơn năm nghìn người, đứng mũi chịu sào đúng là Ngư phủ, hễ là quan tướng có liên quan đến Ngư phủ đều bị liên lụy, người bị dọa chạy rất nhiều, mà người ở bên ngoài cũng không dám đến thị trấn Ngô, sợ gặp phải tai họa.

Lục Thất nghe xong trong lòng mừng thầm, tình hình Huyện Ngô như vậy có lợi với hắn, trên đường tiêu điều, mà quân coi giữ cửa thành hắn đã nhìn qua rồi, ước chừng hơn hai trăm người, mà hắn một khi hội hợp với Trương Hồng Ba, thậm chí có thể không kinh động đến quân lực bên trong thành, yên lặng nắm lấy cửa nam, hắn im lặng mang uân vào.

Lúc đối hướng đi về cửa nam, chợt thấy phía đối diện xuất hiện một đoàn ngựa, Lục Thất cả kinh xua tay dừng lại, hắn rất nhanh thấy rõ đoàn ngựa che chở cho một cái xe, mà đoàn ngựa có khoảng mấy chục xe, tất cả đều là tướng sĩ minh quang giáp, rất phô trương, hẳn là nhân vật rất quan trọng.

Lục Thất không thể tiếp tục đi về phía cửa nam, chỉ có thể đứng đợi tùy cơ ứng biến, một lát sau, đoàn ngựa đến gần, phía trước có một quan tướng mặc minh quang giáp hỏi:

- Các ngươi là ai?

- Hạ quan là Đô úy Võ Thắng quân, phụng mệnh đến Tô Châu.

Lục Thất thi lễ đáp.

Quan tướng kia gật đầu, Lục Thất thuận thế hỏi:

- Xin hỏi, đây là vị quý nhân nào xuất hành?

Quang tướng ngẩn ra, trả lời:

- Đây là Tam vương tử của Tín Vương điện hạ.

- Hóa ra là Tam vương tử điện hạ, hạ quan thất kính.

Lục Thất cung kính đáp lại.

Quan tướng ngẩn ra, chợt cười mất tự nhiên, lời nói của Lục Thất thực ra là không tuân theo quy định, danh xưng của điện hạ chỉ có Tín Vương và thế tử mới được quyền gọi. Nhưng thế tử của Tín Vương lại thành tù binh, nếu không về được, vậy Tam vương tử ở trong xe có khả năng sẽ thành thế tử. Nhưng quan tướng chỉ phụng mệnh hộ vệ, y cũng không phải người của Tam vương tử, mà Tam vương tử cũng không có tư cách có được quân vệ chính quy, nói trắng ra chỉ là một quý tộc có địa vị rất cao quý.

Chợt có người hô:

- Lưu Giáo úy, mời vị quan tướng kia lại đây.

Quan tướng nghe xong chau mày, Lục Thất cũng thấy người hô không phải là minh quang giáp sĩ, mà là một người mặc áo bào gấm trong xe, nổi bật trong một đám giáp sĩ.

- Mời đi qua.

Sau khi quan tướng chần chừ, vẫn bảo Lục Thất đi qua, bây giờ y cũng không dám đắc tội với Tam vương tử.

Lục Thất thong dong đi vào đoàn ngựa, đi đến bên cạnh xe chào theo nghi thức quân đội nói:

- Đô úy Hồng Tú Phong bái kiến điện hạ.

Cửa xe mở, một mùi hương bay ra, Lục Thất thấy cảnh tượng trong xe, thân thể không nhịn được căng cứng, bên trong xe có một thanh niên mặc áo bào gấm đang ngồi, bộ dạng người thanh niên đoan chính, chỉ có điều sắc mặt rất trắng, mắt rõ ràng là sưng, đôi mắt cũng có chút vô thần, không ngờ trong ngực y còn có một nữ nhân khỏa thân đang ngồi, hơn nữa ngọc nữ mặt hướng ra cửa xe, thân thể hoàn toàn rơi vào trong mắt Lục Thất.

- Ngươi là quan tướng đến Tô Châu cứu viện?

Tam vương tử nhìn Lục Thất, nhẹ giọng hỏi.

- Vâng, hạ quan phụng mệnh đến làm thuộc hạ của Tín Vương điện hạ.

Lục Thất cúi đầu cung kính đáp lại.

- Ồ, ngươi tên là Hồng Tú Phong, tốt, tên rất hay, bản hầu nhớ kĩ.

Tam vương tử nói lời kì quái.

Lục Thất ngẩn ra ngẩng đầu, cung kính nói:

- Hạ quan còn có công vụ phải làm, không quấy rầy điện hạ.

Tam vương tử gật đầu, mỉm cười nói:

- Được, về sau nếu rảnh, bản vương hầu mời ngươi uống rượu.

- Tạ điện hạ nâng đỡ, hạ quan cáo lui.

Lục Thất cung kính đáp lại, sau khi lui ra rời khỏi đội ngựa, có người tiến lại đóng cửa xe, quan tướng kia sau khi liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, quay đầu về ngự mã, quân kị bảo vệ xe đi theo phía sau.

Nhìn phương hướng đội ngữ đi đến cửa nam, Lục Thất chợt mỉm cười thản nhiên, hắn cất bước đi theo, bắt đầu cách đội ngũ phía trước khoảng hơn mười mét, sau thì càng ngày càng gần, giáp sĩ quang minh giáp ở phía trước tất nhiên phát hiện, nhưng cũng chỉ quay đầu lại nhìn sau đó liền không thèm để ý, nghĩ là đội quân này cũng muốn ra khỏi thành.

Mãi cho đến tận cửa thành nam, Lục Thất gần như chỉ cách đội minh quang giáp sĩ chỉ có mười thước, nhìn thấy đội ngũ minh quang giáp hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục tiến về phía cửa thành, mà quân đội của Lục Thất cũng đi đến trước động cửa thành.

- Đứng lại, giấy thông hành của các ngươi đâu?

Quan tướng thủ thành hỏi.

Lục Thất ở phía trước làm bộ ngẩn ra, dừng bước nhìn quan tướng kia, đáp lại:

- Giấy thông hành? Giấy thông hành gì, chúng ta là quân bảo vệ Tam vương tử.

Quan thủ vệ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn đằng sau Lục Thất một chút hỏi:

- Các ngươi là hộ quân của Tam vương tử? Sao chúng ta lại không biết?

- Chúng ta từ hôm qua mới bắt đầu là thuộc hạ của Tam vương tử điện hạ.

Lục Thất đáp lại hợp tình hợp lí.

Quan tướng thủ vệ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn về phía đội minh quang giáp sĩ, mắt chợt lóe ra hàn quang, sau đó cổ họng bị cái gì đó đâm vào, y đến tiếng la cũng không thể phát ra, liền bị đá một cước ngã xuống.

Lục Thất nhổ đao ra, tướng sĩ ở đằng sau ùa lên, Lục Thất nháy mắt giết chết quan tướng, lập tức chạy về phía đường cái, có rất nhiều tướng sĩ thân thể thoăn thoắt cũng đi theo cùng, trên đường căn bản không có kẻ thù, Lục Thất không hề bị ngăn cản liền xông lên tường thành.

Chiến đấu ở cửa thành, không thể tránh khỏi có tiếng vang, Hổ bí vệ trên thành nghe thấy tiếng vọng, rất nhanh thấy Lục Thất dẫn người vọt lên, Hổ bí vệ lập tức chen chúc chạy lại ngăn, đồng thời có người hạ lệnh kéo cầu treo, đó là quy củ lúc gặp địch, nhưng đội ngũ của Tam vương tử đúng lúc đang trên cầu treo.

Đáng sợ hơn chính là cách cầu treo ba mươi mét có hai trăm binh sĩ đang chờ vào thành, nghe nói đó là một ngoại quân quên mang theo công văn, bị Hổ bí vệ lệnh chỉ có thể chờ ở cách thành ba mươi mét, tới gần liền bắn chết.

Lục Thất ở trong thành vừa động thủ, lập tức bị đội ngũ Trương Hồng Ba nhìn thấy, lập tức cầm vũ khí lên đánh về phía cửa thành, hộ quân của Tam vương tử ngẩn ra, sau đó kinh hoàng quay đầu lui về sau, kết quả tiến thoái lướng nan, Trương Hồng Ba cầm trong tay giáo lớn chạy về phía trước, tới cầu treo, không nói không rằng vung giáo liền công kích về phía Lưu Giáo úy kia.

Lưu Giáo úy sớm đã rút mã tấu ra, nhưng vừa nhìn thấy giáo lớn đâm tới, mắt lập tức hiện lên tia tuyệt vọng, y ở trên cầu treo căn bản không có không gian để trốn tránh, ở đằng sau cũng loạn thành một đoàn, y cắn răng vung đao đón giáo đánh tới, keng một tiếng, giáo kia chỉ hơi lệch một chút, đột nhiên đánh rơi mã tấu, ác độc đâm vào ngực phải của Lưu Giáo úy, giết chết Lưu Giáo úy tại chỗ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)