Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiêu Phong - Chương 342

Kiêu Phong
Trọn bộ 746 chương
Chương 342: Tập kích bất ngờ Tô Châu (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Thất ở trên tường thành, cũng dũng mãnh như hổ, mã tấu trong tay nhanh như thiểm điện, tốc độ di chuyển nhanh như sói, đánh giáp lá cà, không ngờ đao đao đoạt mệnh giết chết liên tục sáu Hổ bí vệ, tướng sĩ nhìn thấy đều ngạc nhiên, đao kia tuyệt đối là giống như sấm xét.

Hổ bí vệ ở phía sau chạy lên, thấy Lục Thất giết người bị hù cho dừng lại, Lục Thất nhanh chóng thở dốc một hơi, Hổ bí vệ chỉ là hơi dừng, sau đó tức giận đánh về phía Lục Thất. Nhưng tường thành không rộng, cũng có lợi cho Lục Thất phát huy võ công, tướng sĩ khác cũng dũng cảm tiến lên, cùng Lục Thất phối hợp nghênh chiến với kẻ thù.

Trên cầu treo, Trương Hồng Ba tiến công quả thực đã biến thành một trận đồ sát, giáo lớn khua qua khua lại ác độc hống hách, một mình y đã khiến cho Hổ bí vệ trên cầu treo hoảng sợ tuyệt vọng. Vũ khí của Hổ bí vệ đều là mã tấu, bọn họ trên thực tế chính là quân hộ vệ, thậm chí bọn họ còn là binh lính đại diện cho thể diện của Tín Vương phủ. Chiến lực của từng binh sĩ có lẽ không kém, nhưng ý chí chiến đấu yếu ớt, một khi gặp phải sát thần mãnh tướng chân chính, khí thế liền sụp đổ.

Trên tường thành cũng giống như vậy, Lục Thất và thuộc hạ dũng mãnh, rất nhanh đã đánh tan ý chí chiến đấu của Hổ bí vệ, Hổ bí vệ bị giết sinh ra e sợ, từ chạy về phía trước biến thành lui về phía sau, một khi có đường lui. Lập tức biến thành chạy trốn. Nếu trốn không thoát thì bị hù cho ném binh khí xuống dập đầu xin tha thứ, không đến nửa giờ, quân đội của Lục Thất liền chiếm được cửa nam, bắt gần hai trăm Hổ bí vệ làm tù binh.

Các tướng sĩ nhanh chóng quét dọn chiến trường, sớm có người đi cản lại những người có ý định ra khỏi thành, nói phát hiện ra tội phạm bỏ trốn, Huyện Ngô gần bốn phía đều có rất nhiều người, cho nên vừa nghe thì thật sự không dám hoài nghi nhiều lời, đa số người vừa nghe, lập tức trở về không ra khỏi thành.

Trương Hồng Ba cho người đi thông báo cho đại quân, sau đó thương lượng với Lục Thất, dứt khoát thực hiện sách lược dụ ra để giết, để cho một thuộc hạ mặc minh quang giáp có máu, men theo tường thành chạy tới đông thành báo tin, nói có phản tặc muốn chạy ra khỏi thành, thỉnh cầu trợ giúp.

Đông thành sau khi nghe tin đúng là bị lừa, không ngờ điều một nửa quân lực men theo tường thành chạy tới trợ giúp. Kết quả vừa đến cửa nam, mới phát hiện trong cái áo minh quang giáp quen thuộc lại là một khuôn mặt xa lạ, do chưa chuẩn bị nên bị giết một nửa, một nửa bị bắt lại, bị giải vào trong thành làm bạn.

Nửa giờ sau, đại quân tập kích bất ngờ đã tới thành huyện Ngô, Trương Hồng Ba dĩ nhiên mang theo hai trăm quân giả danh Hổ bí vệ đi giải quyết cửa đông. Đại quân vừa vào thành, Lục Thất cũng không tiếp tục xung phong ở phía trước, do Chu Vũ và Trương Hồng Ba đi chiếm lĩnh thành, hắn vinh quang rút khởi chức chủ soái.

Tân Cầm Nhi cũng không nhàn rỗi, nàng suất lĩnh nghìn quân đi chiếm huyện nha, chủ yếu là lấy được hộ tịch bên trong huyện nha. Có hộ tịch là có thể lựa chọn ra mục tiêu để xét nhà, vua nào triều thần đấy, hễ là quan lại và nhà giàu có liên quan đến Việt quốc, nhất định phải diệt trừ, nhưng thanh danh rất tốt, lại không thể giết chóc.

Lục Thất, Thanh Văn và Tiểu Thanh đứng ở trên cửa thành nam, tâm tình rất tốt, Lục Thất chám vào tường chắn mái, cảm thụ được sự hùng vĩ của thành huyện Ngô. Quy mô tòa cổ thành này, hẳn gần vỡi Giang Ninh, nếu cố công kích, cho dù là công phá được, chỉ sợ cũng tổn thất mất một nửa số quân tập kích bất ngờ, hơn nữa một khi thương vong quá nhiều, vậy quân tập kích bất ngờ đều sẽ xuất hiện sự phản bội nghiêm trọng.

- Lão gia định dùng nơi này làm kinh thành sao?

Thanh Văn ôn nhu hỏi.

Lục Thất mỉm cười, hồi đáp:

- Ta làm Hoàng đế vẫn là còn chuyện sớm.

- Lão gia có được Tô Châu, chẳng lẽ vẫn muốn rời đi, nếu như rời khỏi đi gặp Hoàng đế Đường quốc chỉ sợ sẽ có họa sát thân.

Thanh Văn lo lắng nói.

- Ta nhất định phải rời khỏi, ta không rời đi, không chỉ phủ Công chúa gặp tai họa, còn cả gia tộc ở huyện Thạch Đại cũng sẽ gặp họa ngập đầu, ta không thể không chú ý đến.

Lục Thất ôn hòa nói.

- Lão gia nếu rời khỏi, không chỉ sẽ lo lắng về việc mất mạng, chỉ sợ Tô Châu vất vả lắm mới có được cũng bị người khác chiếm mất.

Thanh Văn nói thẳng ra.

Lục Thất lắc đầu nói:

- Ta hiểu ý của nàng, nhưng nếu như ta ở lại Tô Châu, cũng chưa chắc có thể sống bình yên, việc ta ở lại, sẽ tạo thành loạn trong giặc ngoài, Tô Châu và Thường Châu không chịu được hai nước Đường quốc và Việt quốc giáp công, một khi lâm vào ác chiến hai tuyến, hàng tốt dễ dàng sinh biến nhất, chúng ta cần thời gian để cắm rễ ở hai nơi Tô Thường.

- Chẳng lẽ việc lão gia rời khỏi, sẽ không tạo thành loạn trong giặc ngoài.

Thanh Văn hoài nghi nói.

- Có một số việc, chính là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta đã nghĩ kĩ, nếu muốn Tô Châu không bị Đường quốc công kích, chỉ có thể mượn da hổ của Giang Âm quân, thực thi sách lược minh phân âm thầm hợp tác.

- Sách lược chính là sự biến đổi của Tô Châu, phải tung tin là Việt quân ở thành Tô Châu xảy ra binh biến, là phản quân Việt quốc liên hợp với Giang Âm quân chiếm cứ Tô Châu. Mà ta sẽ để cho Trương Hồng Ba công khai tự xưng là Tư mã hành quân của tả quân Giang Âm quân, lấy danh nghĩa Giang Âm quân đưa quân đến Giang Ninh, biểu đạt là vì Đường quốc dốc sức là thật.

- Theo ta đoán, Đường hoàng cũng cách xa Giang Ninh, đối với tin tức của Tô Châu trong thời gian ngắn khó có thể biết hết được. Mà sự chủ quan của ông ta, vẫn luôn coi Giang Âm quân là mối họa trong lòng, cho nên, sự thay đổi của Tô Chây, ông ta sẽ cho rằng là do Giang Âm quân gây nên, mà không phải là do Trương Hồng Ba tự mình làm việc.

Lục Thất nói rõ ràng.

- Ý lão gia nói, một khi Đường Hoàng cho rằng Tô Châu thay đổi chính là do Giang Âm quân gây nên, sẽ e dè không dám mang binh thảo phạt.

Thanh Văn dịu dàng nói.

- Đúng vậy, Tô Châu vốn cũng không thuộc về Đường quốc, Giang Âm quân chiếm được, trong lòng Đường Hoàng cũng sẽ không thoải mái, nhưng sẽ không có ý định cướp đoạt. Hơn nữa Đường Hoàng kiêng kị việc hưng binh, ông ta chính là một Hoàng đế thích an tường, Giang Âm quân chiếm Tô Châu, ông ta thậm chí còn vui mừng cho rằng, sau này có Giang Âm quân làm lá chắn rồi.

Lục Thất nói lại.

Thanh Văn gật đầu, nói:

- Đường Hoàng người này, chỉ chú ý đến an bình trước mắt.

Lục Thất gật đầu nói:

- Nếu đổi lại là ta chiếm được Tô Châu, Đường Hoàng sẽ không dễ dàng cho qua, ta cũng không có thế lực cường đại khiến cho Đường Hoàng e dè, cho nên ta phải rời khỏi Tô Châu, đem Tô Châu giao cho Trương đại ca và Cầm Nhi, mà nàng, cũng phải ở lại Tô Châu phụ tá cho Cầm Nhi.

- Thiếp có thể ở lại phụ tá, chỉ có điều lòng người khó dò, lão gia không sợ Hồng Ba huynh, lâu ngày sinh ra lòng độc chiếm sao?

Thanh Văn dịu dàng khách quan nói.

Lục Thất mỉm cười, nhìn Thanh Văn ôn hòa nói:

- Ta đã nói rồi, có một số việc phải đánh cược, hơn nữa ta nói thật, sau này Trương đại ca sẽ là người thống lĩnh quân Tô Châu, nhưng chỉ có thể thống lĩnh một phần, đại bộ phận quân đội, sẽ âm thầm do Cầm Nhi thống lĩnh, năm nghìn quân tập kích bất ngờ lần này đến, sau này chính là quân nòng cốt ở Tô Châu, sau này bọn họ sẽ nghe ai cũng rất khó biết.

Thanh Văn gật đầu, lại hỏi:

- Cầm tỷ tỷ nếu tiếp nhận việc ở Tô Châu, vậy Thường Châu thì sao? Cầm tỷ dù sao cũng là Trung phủ sử thống lĩnh Ngô Thành Quân.

Lục Thất ôn hòa nói:

- Chuyện cụ thể, Cầm Nhi sẽ an bài tốt, việc nàng phải làm, chính là phụ tá cho Cầm Nhi chuyện Tô Châu, không được gây ra mẫu thuẫn mà hỏng đại sự.

- Lão gia yên tâm, thiếp biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc.

Thanh Văn nghiêm nghị đáp.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài thành, nhìn chốc lát lại hạ giọng nói:

- Ở đây, ta chỉ có thể ở lại một ngày, ngày mai phải về huyện Hoa Đình lên thuyền rời đi, mau chóng quay về Mao Sơn.

- Lão gia trở về, vậy Chu tướng quân thì sao?

Thanh Văn hỏi.

Lục Thất nhìn về phương xa im lặng, một lúc sau mới nói:

- Chu đại ca nhất định cũng phải về, nếu không việc Tô Châu thay đổi, sẽ xuất hiện điểm đáng ngờ rất lớn, Chu đại ca chỉ có thể về cùng với Ngô Thành Quân.

Thanh Văn im lặng gật đầu, nàng cũng hiểu được, Chu tướng quân kia tám phần sẽ không cam tâm rời khỏi, Lục Thất chỉ có thể tín nhiệm Trương Hồng Ba và Tâm Cầm Nhi, độ tín nhiệm Chu Vũ sẽ ít hơn một chút, sẽ không cam lòng chắp tay đem Tô Châu cho người ta.

Yên tĩnh trong chốc lát, chợt phía dưới truyền đến tiếng hét thảm, Lục Thất cả kinh xoay người, nhưng hắn không hề kinh hoàng dời bước nhìn, cửa thành nam có năm trăm quân tập kích bất ngờ trấn thủ, hắn thân là chủ soái nhất định phải thể hiện sự điềm tĩnh của mình.

Rất nhanh, Lý Hổ liền chạy vội lên, bước nhanh đến chỗ Lục Thất, chào theo nghi thức quân đội nói:

- Bẩm chủ thượng, cái người đi cùng chủ thượng đột nhiên giết chết Tam vương tử.

Lục Thất nghe xong ngẩn ra, Lý Hổ nói hẳn là Ngư Hoa Hiên, Ngư Hoa Hiên sao lại giết chết Tam vương tử.

Danh xưng chủ thượng, khi Tân Cầm Nhi ở huyện Hoa Đình đã truyền đạt lại cho quân tập kích bất ngờ, chính là Trương Hồng Ba thấy hắn, tuy rằng còn tùy ý nhưng vẫn chủ động sửa thành chủ thượng, nhưng năm nghìn quân cũng đồng thời được phong khẩu lệnh, chính là không được nói ra ba chữ Lục Thiên Phong. Mà Chu Vũ vẫn gọi là Lục huynh đệ, Lục Thất vẫn như cũ gọi Chu đại ca.

Lục Thất nghe tin báo hơi suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía Thanh Văn nói:

- Thanh Văn, nàng đi xem một chút.

*****

Thanh Văn gật đầu đi cùng Lý Hổ, Lục Thất xoay người nhìn ra phía ngoài thành, thầm nghĩ sao Ngư Hoa Hiên phải giết Tam vương tử của Tín Vương, vì thể hiện sự trung nghĩa sao? Nhưng mà tự ý giết chết tù binh quan trọng, thì cũng quá làm bộ làm tịch.

Một nén nhang sau, Thanh Văn đã trở lại, đứng ở gần Lục Thất dịu dàng nói:

- Lão gia, trong xe Tam vương tử có một nữ nhân, bị Tam vương tử dùng tính mạng con người uy hiếp bức bách phải phục tùng.

Lục Thất ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên nữ nhân khỏa thân trong xe, không thể tưởng được chính là nữ nhi của Ngư Hoa Hiên, lúc ấy hắn chỉ liếc qua một cái, thấy rõ là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng.

- Quên đi.

Lục Thất quyết định, nếu Ngư Hoa Hiên thật là vì bày tỏ cõi lòng mà giết người, Lục Thất chưa chắc sẽ bỏ qua cho y, có chuyện không thể làm bậy.

- Lão gia, vị Ngư tiểu thư kia, nô tỳ đã hỏi qua, hôm nay vừa mới bị Tam vương tử đưa ra từ nơi giam giữ, nàng vẫn còn nguyên vẹn, không bằng lấy nàng, kết thân với Ngư tướng quân.

Thanh Văn nhẹ giọng nói.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Thanh Văn, chợt lắc đầu nói:

- Không được, quan hệ thông gia mà cưỡng ép rất mỏng manh, hơn nữa ta không muốn để cho Ngư Hoa Hiên có cơ hội mượn thân quật khởi.

- Nô tì cảm thấy, Ngư tướng quân đáng giá để thu nạp, nô tỳ cho rằng, sau này Ngư tướng quân có thể theo lão gia về Mao Sơn, trở thành Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, một khi trở thành Võ Lâm Vệ lang tướng, ngày sau có thể nói cho quan tướng ở Tô Châu, sự thật Ngư tướng quân đã là quy thuộc, vậy có thể tăng cường lòng trung thành của các tướng đầu hàng.

Thanh Văn cũng đề nghị.

Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau, gật đầu nói:

- Nàng đi làm đi, nhưng nàng phải nói cho Ngư tướng quân, không được cưỡng ép con gái mình đồng ý, cho dù không có cuộc hôn nhân, sau này vẫn sẽ là Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, đều là Quận vương.

- Cái gì? Lão gia sau này sẽ để cho Ngư tướng quân trở thành Quận vương?

Thanh Văn giật mình đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

- Ta từng đồng ý với Ngư tướng quân và Trương đại ca, ngày ta lên làm Hoàng đế, chính là ngày bọn họ trở thành Quận vương.

Thanh Văn hiểu gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Nô tỳ đi làm ngay.

Nhìn bóng dáng Thanh Văn rời đi, Lục Thất xoay người nhìn về phương xa, tâm tình lại có vài phần hạ xuống, hắn rốt cục vẫn phải vì quyền thế mà kết thông gia, sau này có lẽ loại chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra. Nếu bước lên con đường tranh giành thiên hạ, rất nhiều chuyện không muốn làm cũng phải làm theo, kỳ thật Hoàng đế lại càng không được tự do, nhưng hắn không thể lùi bước được rồi.

- Tiểu Thanh, nàng thích ta trước đây hay là thích ta bây giờ?

Lục Thất chợt quay đầu, nhìn Tiểu Thanh, cười hỏi.

Tiểu Thanh ngẩn ra, nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:

- Nô tỳ cảm thấy, lão gia bây giờ vẫn giống trước kia, vẫn đối tốt với nô tỳ và hung ác với kẻ thù.

Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười vui vẻ, đúng vậy, hắn cũng không làm người ác, mặc dù rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn vẫn là nam nhân quan tâm đến tất cả nữ nhân, hắn không hề ghét bỏ bất cứ ai.

Một lát sau, Thanh Văn và Ngư Hoa Hiên cùng đi lên, Ngư Hoa Hiên đi đến bên cạnh Lục Thất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:

- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng, tạ ơn chủ thượng không chê bai.

- Ngư tướng quân nói quá lời rồi, cho dù bây giờ ta là chủ thượng của ông, nhưng cũng không ghét bỏ Ngư tiểu thư, ông là ông, Ngư tiểu thư là Ngư tiểu thư, Ngư tiểu thư kết hôn với ta, là bình đẳng, nàng ta có thể nói không muốn, mà ta cũng tôn trọng ý nguyện của nàng.

Lục Thất ôn hòa nói.

Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của Lục Thất, đành phải nói:

- Chủ thượng yên tâm, tiểu nữ là tự mình bằng lòng.

Lục Thất gật đầu nói:

- Ngư tướng quân nếu như muốn gặp thân nhân, có thể lặng lẽ đi gặp.

Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói:

- Thuộc hạ không đi gặp nữa, thật sự sẽ liên lụy đến gia tộc ở Hàng Châu, thuộc hạ sau này nhận chức lang tướng Ưng Dương, cũng phải có danh mới thỏa đáng.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, cười nói:

- Nếu muốn có danh, vậy lấy tên Nam Bình là được.

Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, sau đó cúi người quỳ xuống đất, cung kính nói:

- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng ban cho tên Nam Bình.

Lục Thất xoay người đỡ Ngư Hoa Hiên dậy, hai người nhìn nhau cười, một người bái một người đỡ, đã định ra lời hứa quân thần, Thanh Văn ở bên cạnh cười chứng kiến, Tiểu Thanh đơn thuần căn bản không hiểu.

Sau khi Lục Thất và Ngư Hoa Hiên ở trên tường thành nghiên cứu thảo luận sách lược của hắn, Ngư Hoa Hiên nghe xong nói:

- Sách lược của chủ thượng rất đúng, dùng uy thế của Giang Âm Quân uy hiếp Đường Hoàng, sau khi hợp tác, cũng sẽ khiến cho sự tồn tại của Ngô Thành Quân và Trung Phủ dũng càng trở nên quan trọng. Nhưng có hai điều phải lo lắng, một là chủ thượng đã tới Tô Châu là sự thật, khó tránh khỏi sẽ bị Đường Hoàng biết được, hai là Giang Âm Quân có hay không sẽ đứng ra giải thích chuyện Tô Châu không có liên quan gì đến y.

Lục Thất gật đầu nói:

- Những điều lo lắng ông nói, đúng là xảy ra, nhưng ta cũng chỉ có thể biết có lo lắng nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần, bởi vì quân lực bây giờ của ta, căn bản không thể cùng một lúc khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc.

Ngư Hoa Hiên vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, y hiểu được sự thực mà Lục Thất nói, nếu như đồng thời khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc, như vậy kết quả tất sẽ thất bại, cho dù là Tiết độ sứ Giang Âm quân của huyện Vô Tích cũng sẽ bị Lục Thất đả kích trầm trọng, nguyên nhân chính là quân lực của Lục Thất ở hai tỉnh Tô Thường, gần như đều là hàng tốt, một khi khai chiến, rất dễ dàng tan tác hoặc phản bội.

- Những mối lo, ta chỉ cần quay về Mao Sơn là có thể thể phản bác chuyện Tô Châu có ta tham gia vào, không có chứng cứ xác thực, Đường Hoàng chỉ có thể cho người đi điều tra. Mà chúng ta bây giờ chính là cần thời gian để chỉnh lí quân đội, chỉ cần có thể kéo dài hai ba tháng, vậy gốc rễ đã đâm xuống Tô Châu rồi, rễ vừa thành, đại quân đã lên đến mười vạn, Đường Hoàng sẽ e dè không dám truy cứu tội.

Lục Thất giải thích nói.

Ngưu Hoa Hiên gật gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Về phần Giang Âm hầu, ta đoán là y sẽ không dám biện giải đâu, cho dù là y giận Trương Hồng Ba phản loạn, cũng không muốn tự giết lẫn nhau, hơn nữa bên trong Giang Âm Quân thực sự rất bất hòa. Một khi Giang Âm hầu vạch trần sự thật, chỉ sợ Trương thị Giang Âm sẽ lập tức xuất hiện tách ra, quân quyền của Giang Âm hầu, trên thực tế chỉ điều động được một bộ phận Giang Âm Quân, Giang Âm Quân là do bốn gia tộc ghép lại.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, chuyện Giang Âm Quân, y còn biết sớm hơn Lục Thất, y trước kia cũng thấy đáng tiếc cho thực lực hùng hậu của Giang Âm Quân, không ngờ nguyện ý co đầu rụt cổ ở huyện Giang Âm, Giang Âm Quân hoàn toàn có năng lực tiến đến Thường Châu, mà Trung Ngô Quân của Tô Châu sở dĩ là bảy vạn đại quân, kì thật chính là phòng ngự Giang Âm Quân mở rộng đấy.

Trên thực thế, Hoàng đế Việt quốc cũng kiêng kị thế lực Tín Vương quá mạnh, cho nên đem Trung Ngô Quân chia thành hai bộ phận, một là hai vạn quân tiên phong đóng ở Thường Châu, hai là năm vạn quân dự bị đóng ở Tô Châu. Mà Ngư Hoa Hiên chính là chủ soái thống lĩnh quân tiên phong, mặc dù nói là độc lập thống quân, nhưng trên thực tế, Ngư Hoa Hiên sao dám đắc tội với Tín Vương, cho thế tử Tín Vương vội vàng muốn lập công, y không thể không cho cơ hội, chỉ có điều phải trả giá quá lớn, mà Ngư Hoa Hiên thật sự muốn làm thuộc hạ của Lục Thất, y thật sự không thể quay về Việt quốc, chỉ có thể tìm một chủ mới để bắt đầu sự nghiệp.

Chiếm lĩnh thành huyện Ngô cũng coi như thuận lợi, chính là Tín Vương phủ xảy ra chiến đấu kịch liệt, nhưng cũng chỉ là một lúc liền bắt được Tín Vương, mà huyện nha nới đó, Tân Cầm Nhi vừa đi, liền giả mạo Việt quân tra án, khiến cho quan huyện ngoan ngoãn lấy ra tất cả văn án, sau khi lấy được, một đám quan huyện đều thành oan hồn dưới đao.

Sau đó là rửa sạch, mọi người ở thành huyện Ngô bối rối, sao lại bắt đầu bắt người rồi, bị hù như chim thấy cành cong cũng không dám ra khỏi cửa, Tân Cầm Nhi thành nữ sát tinh, trong thành huyện Ngô bị tịch thu hai trăm sáu mươi bốn hộ, giết hơn sáu trăm người, mà năm nghìn người vốn bị giam giữ, chọn thả hơn ba nghìn, số còn lại đợi điều tra rồi tính.

Trong lúc thành huyện Ngô bị thanh tẩy, Tân Cầm Nhi để cho Thanh Văn chủ trì ngụy dụ Tín Vương, đem đám quan địa phương Huyện úy ăn hối lộ, mang theo quân tập kích bất ngờ đi thay cho quân của Huyện úy và quan binh ở huyện Tô Châu, một huyện hai trăm quân tập kích bất ngờ, sau này sẽ bổ sung dung hợp thành năm trăm, mà quan lại huyện vực trước tiên không động đến, nhưng quan huyện Côn Sơn xui xẻo, trực tiếp bị đưa đến thành huyện Ngô, sau khi bị Tân Cầm Nhi triệu kiến đã thành oan hồn dưới đao quỷ.

Đồng thời đối với thế lực của huyện vực thay đổi, ngụy dụ của Tín Vương cũng phát đi đại quân chiến đấu của huyện Thường Thục, Tiết độ phó sứ thống quân không hiểu vì sao bị triệu hồi về thành huyện Ngô nghị sự, vừa vào Tín Vương phủ liền thành oan hồn, mà Trương Hồng Ba thì thành Tiết độ phó sứ, mang theo ngụy dụ của Tín Vương và quân ấn đi thống lĩnh hơn năm vạn đại quân ở huyện Thường Thục.

Đương nhiên, bây giờ năm vạn Trung Ngô Quân, có hai vạn là quân mới chiêu mộ, Trương Hồng Ba vừa đến, tự xưng là đích thân Hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm phái đến thống quân, nguyên Tiết độ phó sứ đến kinh thành báo cáo tình hình. Y rất thuận lợi tiếp nhận đại quân, điều quan tướng cao cấp đến huyện Ngô nghị sự, kết quả người còn chưa trở về, lại có ngụy dụ của Tín Vương điều quan tướng tầng trung rời khỏi quân, tuy rằng nhiều quan tướng cảm thấy không đúng, nhưng ai cũng không dám nghi ngờ quân lệnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-746)