← Ch.668 | Ch.670 → |
Lục Thất và Triệu Phổ đi rồi, Thái tử cầm bình rót trà cho Chu Hoàng đế. Chu Hoàng đế cầm lấy chén trà uống một ngụm, ôn hòa nói:
- Lời của Lục Thiên Phong khiến cho con nghĩ tới điều gì?
- Thật sự thì nhi thần không nghĩ gì cả, chẳng qua là cảm thấy Lục Thiên Phong nói rất nhiều chuyện ở Giang Nam, có phải có thâm ý gì hay không?
Thái tử hồi đáp.
- Không có thâm ý gì cả, chỉ là muốn giải thích.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
- Giải thích?
Thái tử thấy bất ngờ hỏi.
- Lục Thiên Phong giải thích cho chuyện làm sai trái của mình.
Chu Hoàng đế nói.
Thái tử gật đầu, lại nói:
- Phụ hoàng không đồng ý cho hắn hồi hương, có phải có dụng ý khác?
- Có, cuối năm trẫm sẽ xuất binh đến Thái Nguyên, Lục Thiên Phong sẽ là Tây lộ quân, chỉ huy hai mươi ngàn quân Hội Châu đến Kinh Triệu phủ, tiến công Thái Nguyên.
Chu Hoàng đế trả lời.
Thái Tử giật mình kinh hãi, nói:
- Cuối năm Phụ hoàng đột kích Thái Nguyên ư? Vào hàn thiên mà đột kích Thái Nguyên, dường như bất lợi cho việc hành quân.
- Đúng là bất lợi cho việc hành quân, cũng không thuận lợi cho việc công thành, nhưng có thể đánh cho trở tay không kịp.
Chu Hoàng đế nói.
Thái tử gật đầu, hỏi:
- Phụ hoàng cho Lục Thiên Phong đột kích Thái Nguyên sao?
- Nếu như là con, con cho rằng sẽ làm như thế nào để tiến quân?
Chu Hoàng đế không đáp mà hỏi ngược lại.
Thái tử suy nghĩ một chút, nói:
- Nhi thần sẽ không để cho Lục Thiên Phong dẫn hai mươi ngàn quân tiến công mà là nên phân ba đường tiến công Thái Nguyên, một đường do Lục Thiên Phong, một đường do quân phương Bắc, còn một đường sẽ do Khai Phong phủ xuất binh.
Chu Hoàng đế gật đầu, nói:
- Nói rất hay, hiện giờ rét đậm, Yến quốc ở phương bắc tạm thời bãi binh, đúng lúc để cho Dương Nghiệp xuất binh đánh phía tây, đến lúc đó trẫm sẽ lệnh cho Trương Vĩnh Đức lấy cớ là tuần tra suất quân đến Định Châu trấn thủ.
Thái tử ngẩn ra, nói:
- Phụ hoàng muốn dùng quân Định Châu, không cần Chiết thị xuất quân sao?
- Chiết thị xuất quân, một là nếu gặp rồi sẽ sớm để lộ bí mật của việc quân, hai là đột kích Thái Nguyên không thể dùng Chiết thị, nếu không thì sau cuộc chiến lại không có cách nào để ban thưởng, Chiết thị đã chiếm được Ngân Châu, thậm chí Tuy Châu cũng có thể thuộc về Chiết thị.
Chu Hoàng đế nói.
Thái tử gật đầu, bỗng nói:
- Phụ hoàng, nhất định phải dùng Lục Thiên Phong làm Thống soái Tây lộ quân hay sao? Nhi thần cảm thấy, hay là giữ Lục Thiên Phong ở lại Khai Phong phủ.
Chu Hoàng đế lắc đầu, nói:
- Tiến đánh Thái Nguyên cần phải mạnh mẽ nhanh chóng, chỉ có Lục Thiên Phong cầm quân mới có thể ép được hai mươi ngàn quân Hội Châu phải phục tùng, nếu không rất dễ xuất hiện hiện tượng hợp quân chạy trốn, nếu như Tây lộ quân bị bại lộ, vậy thì chiến lược đột kích Thái Nguyên sẽ không thể đạt được.
Thái tử chỉ có thể gật đầu, Chu Hoàng đế nâng bát uống ngụm trà, vẻ mặt thậm chí có vẻ thẫn thờ giống như đang suy nghĩ, Thái tử không dám quấy nhiễu, im lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, Chu Hoàng đế mới nói:
- Năm đó, trẫm tự mình dẫn đại quân đi nghênh chiến Lưu tặc ở Thái Nguyên, huyết chiến với tổng cộng cả mười ngàn người Khiết Đan của Lưu tặc tại Cao Bằng, trận chiến ấy là một trận chiến quyết định sự tồn vong của Đại Chu, trận chiến ấy Triệu Khuông Dẫn, Trương Vĩnh Đức và các tướng sĩ Lý Quân đã cùng với phụ hoàng kề vai sát cánh bên nhau anh dũng chiến đấu mới đánh bại được đại quân của Lưu tặc. Sau cuộc chiến, trẫm luận công trọng thưởng, tín nhiệm để cho Lý Quân trấn thủ Thái Nguyên, Triệu Khuông Dẫn thăng làm Điện tiền đô Chỉ huy sứ.
Thái tử im lặng, y đương nhiên biết cuộc chiến ở Cao Bằng, trận chiến ấy khiến cho Chu quốc đi vào ổn định về chính trị, sau đó Chu Hoàng đế lại xua quân xuôi nam cướp lấy vùng đất Giang Hoài, cùng với bốn châu vực phía tây, về sau lại tiến đánh phía bắc đột kích Yến quốc mới phải chịu thua thiệt.
- Hi Huấn, con có muốn lĩnh quân đi đột kích Thái Nguyên không?
Chu Hoàng đế ôn hòa hỏi.
Thái tử cả kinh nhìn phụ hoàng, câu hỏi của phụ hoàng khiến y hết sức bất ngờ, nhìn ánh mắt ôn hòa của phụ hoàng, trong lòng của Thái tử sợ hãi không biết nên trả lời thế nào, thời tiết rét đậm lại dẫn quân đi đột kích Thái Nguyên, trong lòng của y tràn đầy mâu thuẫn.
- Phụ hoàng, nhi thần có thể đi, chỉ có điều chuyện đột kích Thái Nguyên quan hệ trọng đại, nhi thần sợ là không đảm đương nổi việc lĩnh quân.
Thái tử lo sợ nói.
Chu Hoàng đế quay đầu nhìn về phía ngoài đình, bình thản nói:
- Con có thể đi, trẫm sẽ cho người phụ tá con, lúc này đây đột kích Thái Nguyên là cơ hội để con có thể có được lòng quân, chỉ cần hạ được Thái Nguyên là con có thể xin ban công cho các tướng sĩ.
Thái tử gật đầu nói:
- Nhi thần đã hiểu.
- Qua ít ngày nữa, Thạch Trung Phi sẽ thành thân, con tự mình đi chúc mừng.
Chu Hoàng đế căn dặn, Thái tử gật đầu đáp ứng.
*****
Lục Thất ra khỏi hoàng cung chia tay với Triệu Phổ. Nhìn Triệu Phổ đã lên kiệu đi khuất rồi hắn mới lên xe trở về phủ của mình. Ở trong xe hắn suy ngẫm những lời nói của Triệu Phổ. Hắn đoán chừng trong lời nói của Triệu Phổ là muốn nói với hắn Thái tử của Đại Chu không thể kế nhiệm, sau khi Hoàng đế băng hà, Chu quốc sẽ có sự thay đổi.
Nhưng tại sao Triệu Phổ phải nói những lời đại nghịch như vậy với hắn, có thể nói hắn với Triệu Phổ không có quan hệ gì, trong lời nói của Triệu Phổ cũng biểu lộ một chút oán trách đối với Chu Hoàng Đế, nhưng loại oán trách này lại không phải mang ý thù hận mà là một loại tức giận lo nghĩ của một trung quân.
Lục Thất không nghĩ đến những lời của Triệu Phổ nữa mà ngược lại suy xét đến dụng ý của Chu Hoàng đế. Không ngờ Chu Hoàng đế lại không cho hắn hồi hương, hơn nữa lại vội vàng để cho hắn mau chóng điều quân, rõ ràng cho thấy tư thế khẩn cấp, lúc này trời đang rét đậm, vì lẽ gì lại vội vàng điều quân, chẳng lẽ lại lo lắng Triệu Khuông Nghĩa hoặc Tấn Quốc Công lợi dụng lúc rét đậm mà tạo phản?
Tạo phản? Tấn Quốc Công sẽ cấu kết với Liêu quốc hoặc Yến quốc, nhanh chóng động binh với phủ Kinh Triệu, Lục Thất nghĩ đến những lời nói và hành động của Chu Hoàng đế, bỗng nhiên hiểu ra, có thể là Chu Hoàng đế muốn dụng binh ở Thái Nguyên, rét đậm lại dụng binh ở Thái Nguyên tuy rằng có bất lợi cho việc hành quân tác chiến, nhưng lại có ưu thế về chiến lược là đánh cho không kịp trở tay.
Khóe miệng của Lục Thất trở nên khác thường, nếu như Chu Hoàng đế thật sự muốn nhân lúc trời rét đậm mà tấn công Thái Nguyên vậy thì cũng sẽ làm rối loạn kế hoạch của hắn. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lục Thất khi ở Thạch Châu đã thăm dò và thâm nhập Thái Nguyên, sau khi hắn rời khỏi Thạch Châu, Vân Cẩm Đông vẫn tiếp tục tiến hành thâm nhập và ngầm xách động ở Thái Nguyên, cũng có một ít hiệu quả, vốn định ngày sau khi tiến công Thái Nguyên có chỗ dùng, nhưng hiện tại, có khả năng Chu Hoàng đế sẽ có kế hoạch tiến công Thái Nguyên.
Chẳng bao lâu sau khi Lục Thất đã hồi phủ, ngoại trừ viết quân lệnh ra còn có đáp trả lại hai bức mật thư, một bức cho Dương Côn, một bức cho Thống soái Châu Quân, tiến hành sắp đặt các khả năng có thể ứng phó, trong đó có một lệnh điều quân, lệnh cho mười ngàn kỵ quân ra Hà Tây tiến đến Tuy Châu đóng quân, tuy nhiên điều mười ngàn kỵ quân đi Tuy Châu Lục Thất sẽ bẩm báo với Chu Hoàng đế.
*****
Hai ngày sau, Lục Thất bỗng nhiên nhận được thiệp cưới của Thạch Trung Phi, lại hai ngày sau nữa, khi mặt trời lên cao Lục Thất ra khỏi nhà đi phủ Vệ Quốc Công, hắn muốn cho Tiểu Điệp ăn mặc trở lại thành phụ nữ đi cùng nhưng Tiểu Điệp lại không chịu, nói là không muốn gặp phiền phức nên Lục Thất đành phải một mình đi chúc mừng.
Phủ Vệ Quốc Công nằm ở vùng Phan lâu, đây chính là một nơi khá tốt hiếm hoi ở phủ Khai Phong, cách hoàng cung không xa, lại là phố phường phồn hoa nhất. Lục Thất đến nơi thấy phố phường ngựa xe như nước, khắp nơi đều là nam thanh nữ tú, người già trẻ nhỏ ăn mặc đẹp đẽ, người đông vô kể.
Lục Thất tiến đến là đi cùng với phu xe của mình, có thể nói là cực kỳ khiêm tốn. Hắn xuống xe từ xa, tay trái cầm lễ vật, trong đám người hỗn loạn tiến về phía phủ Vệ Quốc Công. Người xung quanh căn bản không hề biết Lục đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy gần đây đang ở ngay bên cạnh.
Lục Thất vừa đi vừa ngắm nhìn, thầm nghĩ chỉ sợ sẽ có hơn phân nửa quan viên ở phủ Khai Phong đến đây chúc mừng. Vệ Quốc Công này và Triệu Khuông Dẫn là huynh đệ kết nghĩa, lại vừa được Thạch Trung Phi tiết lộ tin tức, rõ ràng là sau này sẽ không trung với Thái tử Đại Chu hiện giờ. Bất trung với Đại Chu vậy thì chỉ có thể là dốc sức vì Triệu Khuông Dẫn, tuy rằng Lục Thất thân cận với Thạch Trung Phi nhưng hắn lại không hi vọng Thạch Thủ Tín sẽ ủng hộ mình, trái lại Lục Thất lại tin tưởng Thạch Thủ Tín nhất định có ý muốn hắn cũng đầu nhập Triệu Khuông Dẫn.
Trong lòng Lục Thất cũng ấm ức cho Chu Hoàng đế. Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy không ngờ lại có quá nhiều người khó mà sử dụng. Hắn cũng hiểu được sự ấm ức của Triệu Phổ, có lẽ Triệu Phổ đã từng đề nghị Chu Hoàng đế trọng văn khinh võ, nhưng Chu Hoàng đế vì giấc mộng nhất thống thiên hạ nên không cam lòng cầu an học theo Đường quốc, kết quả đám công thần mới trở thành mối họa bên trong nội bộ của Đại Chu.
Lục Thất vẫn còn nhớ cách thống trị của Chu quốc và Đường quốc, cũng đã từng nghĩ tới sự thống trị của Tấn quốc, nếu để cho hắn lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn sách lược thống trị của Chu quốc. Hắn thà rằng để cho đời sau chịu cảnh mất nước cũng không muốn nhu nhược hèn yếu chịu bắt nạt để đổi lấy sự bình an. Thật ra sách lược thống trị của Chu Hoàng đế không sai, sai chính là vì Chu Hoàng đế không bồi dưỡng được một người thừa kế mạnh mẽ, trí tuệ.
Nếu Thái tử Đại Chu có tám phần trí dũng của Chu Hoàng đế vậy thì cái gọi là tai hoạ ngầm của đám công thần căn bản là không trở thành họa lớn được. Hoàng đế có quân quyền, đối với quần thần có ưu thế khắc chế, hoàn toàn có thể nắm các công thần trong lòng bàn tay, chỉ có điều đáng tiếc Thái Tử Đại Chu lại quá mức vô dụng, cho đến nay cũng chưa hề rời khỏi phủ Khai Phong, cũng rất ít khi rời khỏi hoàng cung.
Thân là Thái tử, chỉ cần gần gũi khích lệ các tướng sĩ là có thể có được sự ủng hộ trung thành của các tướng sĩ. Khuyết điểm trí mạng nhất của Thái Tử Đại Chu có thể chính là không giỏi về lung lạc quân tâm, khi Lục Thất ở trong cung trực ban có từng gặp qua Thái Tử hai lần, chưa bao giờ thấy Thái Tử gật đầu đối với một người nào trong ban trực.
Lục Thất cảm thấy, năng lực của Thái Tử Đại Chu, chỉ sợ còn không bằng Thái Tử Đường quốc, cũng không biết Chu Hoàng đế giáo dục như thế nào, vì sao lại không dạy dỗ con mình trở nên mạnh mẽ ngay từ nhỏ.
← Ch. 668 | Ch. 670 → |