Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0002

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0002: Luyện kiếm thuật, đột phá tu vi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Kiếp trước hắn yêu kiếm thành si, đến ngay cả lúc ngủ cũng ôm kiếm, hiện tại cũng thế, ý thức đó đã ăn sâu vào trong người hắn, chưa kể ý thức của Sở Mộ cũ điệp gia thêm thôi thúc hắn phải lập tức đi luyện kiếm.

Thanh Phong kiếm phái nằm ở núi Thanh Lan, dựa theo trí nhớ của Sở Mộ thì sau khi ra khỏi nơi ở của đệ tử ngoại môn chỉ cần đi vài dặm là đến chỗ sườn núi có vách đá dựng đứng.

Nơi này cách đây nửa tháng Sở Mộ vì tìm một chỗ yên tĩnh không bị quấy rầy để làm nơi tu luyện đã phát hiện ra. Địa điểm này khá kín đáo, phải đi qua một bụi cỏ rậm rạp rồi lại thông qua một vách đá cao vài mét rồi lại chui qua một lỗ nhỏ hơn 1m mới có thể đến. Cả sườn núi dựng đứng giống nhơ là một đầu lưỡi duỗi ra phía ngoài, cũng không lớn lắm chỉ chừng khoảng 40-50m2.

Cả sườn núi không có một bình địa nào cả, chỉ có một gốc tùng già xuyên từ trong lòng núi ra, cây tùng xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp. Bên cạnh sườn núi la vân hải vô tận.

Chỉ mất một phút đồng hồ, Sở Mộ đã lướt qua bụi cỏ đi vào trong sườn núi. Đứng ở trên sườn núi, hai mắt Sở Mộ nhìn về phía bầu trời vô tận, nhìn xuyên qua những biển mây cảm giác dường như đang bao dung cả thiên hạ.

Dù chỉ một phút đồng hồ lao với tốc độ cao thế nhưng cũng giúp cho khí huyết toàn thân Sở Mộ vận hành nhanh hơn, thân thể cũng đã sẵn sàng vận động mạnh, cảm giác giống như cả thân thể hắn tràn ngập lực lượng. Thậm chí, Sở Mộ còn cảm giác toàn bộ thân thể, tứ chi như có một cỗ khí lưu ấm áp đang chạy dọc xua tan tất cả mệt mỏi trước đây.

- Đây là đại lục Cổ Kiếm, tất cả kiếm giả đều tu luyện ra kiếm khí a.

Sở Mộ âm thầm nói, thần sắc thoáng lộ vẻ kích động:

- Quả nhiên là rất thần kỳ, nhóm kiếm thuật sư ở Địa Cầu chỉ đơn thuần tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, tố chất thân thể tốt hơn một chút so với người bình thường. Nghe nói chỉ có khi tu luyện tới cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể kích phát kiếm khí, thế nhưng tông sư kiếm thuật không biết trên đời có mấy vị.

Hồi tưởng lại lúc còn ở Địa Cầu, sư phụ của hắn từng dẫn theo hắn đến bái phỏng một vị tông sư kiếm thuật, là một lão giả 90 tuổi. Tuy mái đầu của lão giả đã bạc trắng nhưng sắc mặt lại nhuận hồng phơn phớt làn da láng mịn giống trẻ con, hơn nữa từ thân thể lão giả toát ra một loại khí chất khiến cho những ai nhìn vào đó đều cảm giác như bị đâm vào mắt, theo như sư phụ hắn nói thì đó là kiếm khí.

Chỉ có đạt đến cảnh giới tông sư kiếm thuật mới có thể sinh ra kiếm khí, mà cỗ kiếm khó đó giúp thân thể được cải thiện, kéo dài tuổi thọ.

- Mới gần đây thôi còn rất hâm mộ kiếm khí, không ngờ rằng hiện tại thân thể này mới 16 tuổi có được kiếm khí.

Sở Mộ mừng thầm.

Thân thể 16 tuổi và 26 tuổi hoàn toàn khác nhau, thân thể 16 tuổi còn rất dẻo dai, chưa kể hắn còn mang theo trí nhớ đại sư kiếm thuật có kiến thức cũng như thiên phú về kiếm đạo kinh người. Sở Mộ tin chắc rằng nhất định hắn sẽ có thành tựu cực cao trên kiếm đạo.

- Thôi không nghĩ linh tinh nữa, tu luyện a.

Nghĩ là làm, trên sườn núi vang lên âm thanh du dương, Sở Mộ để vỏ kiếm sang một bên, một tay cẩn thận dò xét thân kiếm.

Để trở thành một gã kiếm thuật sư hợp cách thì trước khi luyện kiếm thuật cần phải tìm hiểu rõ kiếm trong tay, cảm nhận cân nặng, chiều dài, độ sắc bén... Trên tất cả các phương diện đều phải tường tận, rồi dùng tâm cảm nhận mới có thể phát huy hết uy lực thanh kiếm trong tay.

Kiếm trong tay hắn là tinh cương kiếm được đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái sử dụng rộng rãi, cẩn thận xem xét vài lần Sở Mộ đã ước lượng được chiều dài, độ rộng và sức nặng của thanh kiếm.

Bỗng nhiên, kiếm vào vỏ, rồi lại rút kiếm ra, sau khi rút kiếm thu kiếm 100 lần hắn lại rút kiếm ra lần nữa, tay phải cầm kiếm, đầu mũi kiếm chỉ xéo lên mặt đất, bước chân Sở Mộ khẽ động bày ra thức mở đầu trong Cơ Sở Kiếm Thuật. Sở Mộ nhắm hai mắt lại cả thân thể bất động như núi, rồi đột nhiên hắn mở bừng hai mắt, hai đạo tinh quang sắc bén từ trong ánh mắt bắn ra ngoài, cùng lúc đó Sở Mộ khẽ quát lên, kiếm trong tay vung lên, kiếm quang lập lòe.

Lại đâm ra một kiếm, một kiếm thẳng tắp, kiếm quang ác liệt, bước chân theo kiếm, người theo kiếm đi, từng bước chân, ánh mắt như hợp nhất cùng thế kiếm, kiếm trong tay, tâm thay mắt, thân hình nhảy lên, kiếm uốn lượn như Phượng múa giữa trời cao.

Nửa canh giờ sau, Sở Mộ đã luyện qua 30 lượt Cơ Sở Kiếm Thuật.

Sở Mộ thu kiếm, điều hòa khí tức, tay cầm kiếm sừng sững bất động, hai mắt nhìn thẳng về biển mây phía trước.

- Cơ Sở Kiếm Thuật là căn bản của mỗi kiếm thuật sư, cho dù ta xuyên việt đến thế giới này đã không còn có kiếm thuật sư chỉ có kiếm giả thế nhưng thực chất ta vẫn là một gã một kiếm thuật sư, không thể quên mình

Sau khi dung hợp trí nhớ, hắn biết rõ ở đại lục Cổ Kiếm còn có rất nhiều kiếm thuật uy lực cường đại hơn hẳn Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm phổ nào lưu lạc ở Địa Cầu đều có thể tạo nên một cuộc tranh đoạt tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).

Nhưng khổ luyện Cơ Sở Kiếm Thuật hai mươi năm đã trở thành bản năng, đã khắc sâu trong linh hồn Sở Mộ, cho dù là xuyên việt đã đổi sang một thân thể khác nhưng cũng không thể nào thay đổi được thói quen này. Ít nhất, Cơ Sở Kiếm Thuật càng vững chắc, căn cơ kiếm thuật lại càng được trui rèn, khi tu luyện kiếm thuật khác càng thêm thuận lợi.

- Tiếp tục thôi, ngoài việc luyện kiếm còn phải luyện "nghe kiếm" nữa.

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, mặt hướng về phía biển mây, tinh mang trong hai mắt lưu chuyển, nhìn không chớp về phía trước. Càng quan sát tỉ mỉ Sở Mộ lại càng cảm giác được từng sợi mây trôi phía trước càng giống như từng thanh kiếm vũ động, hắn nhìn đến khi hai mắt cảm giác cay xè mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sở Mộ nghiêng tai lắng nghe, hết sức chăm chú lắng nghe từng tiếng vang rất nhỏ trong không khí, tiếng gió thổi, thanh âm cành tùng lắc lư trong gió, hắn cố gắng phân biệt từng loại âm thanh, cố gắng liên tưởng đến tiếng kiếm vang lên.

Quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm! Là những pháp môn bắt buộc trong Cơ Sở Kiếm Thuật, bất kỳ một kiếm thuật sư nào cũng phải nắm vững.

Cái gọi là "Quan kiếm" chính là đánh giá một thanh kiếm, giới kiếm thuật trên Địa Cầu có truyền lưu một câu: đánh giá kiếm như đánh giá con người.

Mà "Thị kiếm" là huấn luyện hai mắt, truy tìm quỹ tích của kiếm, luyện đến mức độ cao thâm thậm chí chỉ cần nhìn đối phương rút kiếm đã có thể biết được điểm đến cuối cùng của thế kiếm.

"Thính kiếm" có độ khó còn cao hơn "thị kiếm", "thính kiếm" là chỉ thuần túy dựa vào thính giác phân biệt ra âm thanh rất nhỏ trong không khí như tiếng con muỗi bay trong không khí, tiếng lá cây đang rơi xuống thậm chí là tiếng chồi non đang hé nở để làm ra phán đoán hướng đi của kiếm. (DG: Không biết có nghe ra tiếng thay y phục biết là nam nữ, biết thay đến đâu không nữa... )

*****

"Xúc kiếm" là cảnh giới cao thâm vượt lên trên hết, không còn là khái niệm hữu hình mà dường như hướng đến vô hình, chuyển sang cảm giác của thân thể. Mỗi tấc da thịt trên cơ thể phải cảm nhận ra được những chấn động rất nhỏ trong không khí truyền đến để làm ra phán đoán. Luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể thông qua cảm giác để phát hiện ra địch nhân ẩn dấu cách 10m hơn nữa còn dự đoán được quỹ tích xuất chiêu, thời gian xuất chiêu của địch nhân. (DG: cái này giống như đoạn Dưỡng Tiên đại sư truyền Thông Bối Quyền cho Hoàng Phi Hồng quá)

Căn cứ theo lời sư phụ Sở Mộ thì từng có một vị tông sư kiếm thuật đã luyện xúc kiếm đến cảnh giới cực kỳ cao thâm sớm dự đoán được quỹ tích viên đạn cách đó 10m để tránh đi.

Hắn còn nghe nói ngoài xúc kiếm còn có kiếm ý trong truyền thuyết và truyền thuyết về nó có phần mơ hồi.

Quan kiếm, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm, ý kiếm là năm cảnh giới mà mỗi kiếm thuật sư ở Địa Cầu đều tu luyện.

- Lại luyện tiếp, bây giờ luyện Phi Vân Kiếm Thuật.

Lúc này trong đầu hắn đã hiện ra toàn bộ động tác Phi Vân Kiếm Thuật.

Phi Vân Kiếm Thuật có phẩm cấp nhập môn kiếm thuật uy lực còn cao hơn Cơ Sở Kiếm Thuật, có rất nhiều đệ tử ngoại môn lựa chọn làm nhập môn.

Một kiếm đâm ra!

Một kiếm này có nhiều điểm khác với Cơ Sở Kiếm Thuật, nhìn về phía trên không phải đi theo đường thẳng tắp mà giống như một đám mây đang uốn lượn trôi đến, biến ảo, không ngừng tụ tán, dần dần hình thành một đóa hoa mây.

Phi Vân Kiếm Thuật còn gọi là Phi Vân mười ba thức, mười thức đầu không có tên riêng mà chỉ gọi tắt là cơ thức, động tác nối liền thứ tự theo thức thứ nhất đến thức thứ mười động tác liên tục, giống như đang cầm kiếm thay bút, biến hư không thành bức vẽ tạo thành hình dạng một đóa hoa. Mười thức đầu tiên tu luyện thành công đồng nghĩa với việc đóa hoa vẽ ra cũng ngưng tụ rõ ràng. Lúc đó mới có thể chuyển sang tu luyện ba thức cuối cùng.

Thức thứ mười một Vân Sinh Vân Tụ thức thứ mười hai Phi Vân Động thứ mười ba Vân Tán Vân Diệt.

Sở Mộ trở thành đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái không đến một tháng, tiếp xúc Phi Vân Kiếm Thuật cũng mới hai mươi mấy ngày, mỗi một ngày ngoại trừ thời gian gánh nước đều là khổ luyện Phi Vân Kiếm Thuật. Mất hai mươi mấy ngày Sở Mộ cũng mới nắm giữ thuần thục 5 thức đầu tiên, khoảng cách đại thành Phi Vân Kiếm Thuật còn rất xa xôi.

Lần này, Sở Mộ vừa mới ra tay vậy mà không có chút trở ngại nào, động tác liên tục sử xuất 10 thức đầu tiên, tất cả đều nối liền tự nhiên giống như hắn đã luyện qua hàng trăm lần vậy,

Sau khi hoàn thành 10 thức đầu tiên, ở hư không trước mặt Sở Mộ dường như xuất hiện hình dạng một đóa hoa. Hắn đã nắm giữ 10 thức đầu tiên Phi Vân Kiếm Thuật thuần thục.

- Thành quả này rốt cuộc là do ta có thiên phú kiếm thuật hay là do ta khổ luyện Cơ Sở Kiếm Thuật hay là do sau khi hai linh hồn dung hợp trở nên cường đại hơn... hay là do cả ba lý do đó.

Sở Mộ cảm thấy kích động, hắn cảm thấy dường như tốc độ mình nắm giữ Phi Vân Kiếm Thuật quá nhanh, nhanh hơn hắn dự kiến nhiều.

- Tiếp tục tu luyện.

Lại tu luyện lần nữa, từ thức thứ nhất đến thức thứ mười, cứ như vậy Sở Mộ liên tục diễn luyện.

10 lần, 20 lần, 30 lần, càng về sau đóa hoa hiện ra càng rõ ràng hơn.

- Tốt, lúc này ta đã chính thức nắm giữ hoàn toàn 10 thức đầu Phi Vân Kiếm Thuật, có thể luyện ba thức cuối.

Tinh cương kiếm chấn động, thức thứ mười một Vân Sinh Vân Tụ trong Phi Vân Kiếm Thuật lập tức được Sở Mộ thi triển, chỉ thấy kiếm quang lập lòe, từng dấu vết để lại trong không khí như từng sợ mây uốn lượn, trong chớp mắt đã hình thành từng đóa hoa nở rộ. Kiếm quang lại phóng ra lần nữa, thức 11 qua đi thức 12 Phi Vân Động theo đó sử ra, từng đóa hoa được ngưng tụ trước đó liền theo một tiếng thét dài của Sở Mộ phóng về vách núi.

Không dừng lại ở đó thế kiếm tiếp tục biến chuyển, đóa hoa lao ra vài mét đột nhiên tản ra hóa thành từng đạo kiếm khí bắn về bốn phía.

Âm thanh "xiu xiu" vang lên, sau khi kiếm thế đi qua để lại từng dấu vết nhàn nhạt trên vách núi.

Lúc này, Sở Mộ cảm nhận thấy nội kiếm khí trong tứ chi bắt đầu khởi động, không thể khống chế, phóng toàn bộ về mọi phía trong thân thể, giống như nộ giao đang thét gào rồi lại tập trung về phía đan điền, sau khi những con "nộ giao" lao về phía đan điền thì lập tức trở nên "dịu dàng" hơn.

Sở Mộ nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, ý thức của hắn chuyển động cấp tốc, hắn như đang chứng kiến từng đợt kiếm khí rót về phía đan điền, từng đợt kiếm khí đang dần dung hợp chuyển động xung quanh đan điền.

- Kiếm khí cảnh tứ đoạn.

Đại hỉ! Không ngờ chỉ một lần tu luyện Phi Vân Kiếm Thuật lại có thể đột phá tu vi, tiến vào kiếm khí cảnh tứ đoạn, thật là ngoài mong đợi a.

- Đa luyện thành Phi Vân Kiếm Thuật, hơn nữa còn đột phá kiếm khí cảnh tứ đoạn, trước tiên ta đến tạp vụ đường đăng ký, từ nay không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa, sau đó đến Kiếm Các tìm một môn kiếm thuật mới để tu luyện.

Sở Mộ nghĩ là làm, hắn thu kiếm vào vỏ xoay người rời đi.

Một đạo thân ảnh bước đi như bay, sau khi rời khỏi vách núi, Sở Mộ chạy vội đi không dừng bước.

Kiếm khí cảnh tứ đoạn, thực lực chỉnh thể tăng lên rõ rệt, hắn cảm giác thân thể nhẹ như chim yến, cảm giác thuận lợi hơn rất nhiều.

Tạp vụ đường nằm trong khu vực ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, gần phía cư ngụ của đệ tử ngoại môn, diện tích cũng không quá lớn, bên ngoài sơn màu xám trắng, tuy so với các đường khác được gọi là diện tích không quá lớn nhưng so với khu vực đệ tử ở thì không hề nhỏ, bên trong có một gã chấp sự tọa trấn.

Mỗi một ngày, đệ tử ngoại môn tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn đều phải đến tạp vụ đường báo danh báo cáo nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải được tạp vụ đường xác nhận mới được ghi nhận.

Bởi vậy, mỗi một ngày, đều có rất nhiều đệ tử ngoại môn ra ra vào vào tạp vụ đường khiến cho nơi này náo nhiệt mười phần.

Không bao lâu, Sở Mộ cũng đến bên ngoài tạp vụ đường.

Thanh Phong kiếm phái có hơn một ngàn đệ tử ngoại môn, trong đó sáu bảy thành là có tu vi dưới kiếm khí cảnh tứ đoạn. Sở Mộ cũng mới đến nơi này không lâu đã vậy hắn lại không giao tiếp với người khác cho nên hắn cũng không có biết người nào.

Tuy hắn không biết người khác nhưng không có nghĩa là không người nào biết hắn.

- Ồ, hình như tên kia là quỷ xui xẻo mới bị sư huynh Vương Lỗi trêu đùa hý lộng một phen rồi còn đánh ngất xỉu hôm qua sao? Tên hắn gọi là gì ấy nhỉ?

- Hình như gọi là Sở Mộ a, thật sự là không may, nghe nói hắn mới đến kiếm phái chúng ta không đến một tháng mà đã đắc tội sư huynh Vương Lỗi, thật là đáng thương a, về sau còn chịu khổ dài.

- Nhắc đến ta mới nhớ, mấy tháng trước có người đắc tội sư huynh Vương Lỗi liền bị sư huynh và mấy tùy tùng trêu đùa mấy lần, chịu không nổi đành rời khỏi Thanh Phong kiếm phái, không biết gia hỏa đáng thương kia có thể chịu được mấy ngày?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)