Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0080

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0080: Ai dám xem thường Sở Mộ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Ta đã biết, hắn nhất định có thể giành được phần thắng.

Bàn tay nhỏ của La Ngọc Linh nắm chặt, thầm nghĩ. Trên mặt nàng lộ ra ý cười.

- A, Sở sư huynh thắng...

- Quá tuyệt vời, Sở sư huynh thắng rồi.

- Ta đã biết, Sở sư huynh nhất định sẽ thắng...

- Chủ Điện, các ngươi nhìn thấy chưa? Nội môn ba viện chúng ta không phải chỉ đi qua góp mặt đâu.

- Không sai không sai. Sở sư huynh chỉ với tu vi Kiếm Khí Cảnh bát đoạn đỉnh phong, đã đánh bại đệ tử tinh anh cửu đoạn trung kỳ của Chủ Điện các ngươi. Sự thực đang ở trước mắt.

Các đệ tử nội môn ba viện đang dại ra chợt phục hồi lại tinh thần. Mỗi người giơ cao hai tay lớn tiếng la lên. Bọn họ nhảy nhót, bộ dạng vô cùng hài lòng vô cùng kích động.

Điều này làm cho các đệ tử nội môn Chủ Điện giống như ăn phải một con ruồi, buồn nôn khó chịu, lại một câu nói cũng không nói được.

Sự thực đang ở trước mắt!

Làm đương sự, trong lòng Văn Nhân Vân đang rỉ máu. So với vết thương trên mặt, trong lòng hắn còn đau đớn hơn gấp trăm lần. Không thể tin được. Không có cách nào tiếp nhận được sự thực này.

Hắn, một đệ tử tinh anh Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ, không ngờ bại bởi một đệ tử bát đoạn đỉnh phong của ba viện đáng khinh thường. Hơn nữa còn là ở dưới tình huống thực lực của mình không kịp hoàn toàn phát huy.

Kiếm khí hộ giáp... Kiếm thuật sát chiêu... Tất cả cũng không thi triển ra, cứ như thế bị thua. Hơn nữa còn là bị thua sau ba kiếm, bị trực tiếp đánh vào mặt, bay xuống kiếm đài.

Từ nay về sau, hắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Nghĩ tới đây, tim Văn Nhân Vân đau đớn giống như bị đao cắt. Hai mắt hắn đỏ bừng gần như có máu nhỏ ra. Hắn trợn trừng mắt nhìn Sở Mộ, trong mắt lộ ra hận ý sát ý kinh người. Tay cầm kiếm nổi lên đầy gân xanh, hình như muốn bóp nát chuôi kiếm vậy. Toàn thân hắn còn không nhịn được rung lên.

Một suy nghĩ điên cuồng sinh sôi trong lòng hắn.

Giết chết Sở Mộ... Giết chết Sở Mộ... Giết chết Sở Mộ...

- Nhớ rõ. Đấu kiếm có thắng bại. Thắng không thể kiêu ngạo. Thất bại không thể nổi giận, càng không thể sinh lòng ác ý. Bằng không, sẽ xử trí theo môn quy!

Trưởng lão Chủ Điện cũng thấy được biểu tình và ánh mắt của Văn Nhân Vân, nhất thời hừ lạnh một tiếng. Tiếng nói giống như sấm đánh vang lên, thức tỉnh Văn Nhân Vân.

Văn Nhân Vân khẽ run lên, nét đỏ bừng trong mắt nhanh chóng tiêu tan. Vẻ căm hận trên mặt cũng trở nên phai nhạt đi rất nhiều. Hắn cố nén tức giận và sát ý trong lòng, thu kiếm vào vỏ, trừng mắt với Sở Mộ một cái rồi xoay người đi nhanh khỏi đó, rời khỏi nội luyện kiếm trận, tự giác không tiếp tục ở lại chờ mất mặt.

- Người này đối với ta có sát ý rất mạnh. Có cơ hội, phải giết chết hắn.

Thần sắc Sở Mộ không đổi, lại thầm nói với mình.

Trong tiếng kêu hoan hô và kinh ngạc của mọi người, Sở Mộ xuống đài, trở về kiếm đài quan sát của Lăng Phong Viện, bộ dạng thản nhiên không chút sợ hãi.

- Tốt, Sở Mộ làm tốt lắm.

Lâm trưởng lão cười nói. Hai người trưởng lão khác cũng đều gật đầu, tán thưởng không dừng.

- Hiện tại, Sở Mộ trong mười sáu người giành được phần thắng, tiến vào tám người mạnh nhất. Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giành được phần thắng, tiến vào bốn người mạnh nhất.

Lăng Phong Chưởng Viện vui vẻ nói.

Trận đấu kiếm kế tiếp bắt đầu. Trong mười sáu người tranh đấu, trổ hết tài năng, có 8 người tiến vào vòng trong.

Tám người cuối cùng tiến vào vòng trong, ngoài Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo ra, còn có Sở Mộ và bốn đệ tử tinh anh khác, tu vi đã đạt tới cửu đoạn hậu kỳ.

Một vòng rút thăm mới bắt đầu. Chỉ có tám người, tám cái thẻ.

Bảy đệ tử tinh anh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Vì suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Ai đấu với Sở Mộ, người đó chính là có vận khí tốt, có thể trực tiếp thông qua vòng thứ ba tiến vào vòng thứ tư.

Số 1 và số 8. Số 2 và số 7. Số 3 và số 6.

Rất không may. Số 1 là Vũ Văn Minh Hóa. Số 2 là Vương Đình Hạo. Số ba là Lý Dật.

Vì vậy, số 8, số 7, số 6, ba người liền gặp bi kịch, chưa đủ mười chiêu đã trực tiếp bị đánh bại, bị đào thải, không có duyên với vòng thứ tư.

Tạ Xuân Lôi âm thầm kích động.

- Đối thủ của ta chính là hắn.

Tạ Xuân Lôi nhìn về phía Lăng Phong Viện đang ở trên kiếm đài quan sát, âm thầm kích động nói:

- Quá tốt. Cứ như vậy, ta có thể tiến vào vòng thứ tư. Đến lúc đó ta tuy rằng đánh không lại bất kỳ một người nào trong số bọn hắn, nhưng cho dù thua vẫn còn có một lần cơ hội tranh đoạt vị trí trước ba. Mà thực lực bọn họ tương đương nhau. Long tranh hổ đấu, không chừng sẽ gặp phải tổn thương, để ta nhặt được tiện nghi.

- Số 4 đấu với số 5, mời lên đài.

Trưởng lão cao giọng kêu.

Tạ Xuân Lôi có chút không chờ đợi kịp, thi triển thân pháp bay vọt lên, rơi thẳng tắp vào trên kiếm đài. Sở Mộ phi thân lên, xẹt qua một đường vòng cung bay xuống kiếm đài quan sát. Hắn điểm nhẹ xuống mặt đất lại bay vọt lên, giống như chuồn chuồn đạp nước rơi vào trên kiếm đài, ở phía xa đối diện cùng Tạ Xuân Lôi.

- Tạ Xuân Lôi vận khí thật tốt. Vì sao ta không có vận khí tốt như vậy chứ?

Ba đệ tử tinh anh cửu đoạn hậu kỳ bị đánh bại tràn ngập oán niệm.

- Lần này, gia hỏa kia tuyệt đối sẽ bị Tạ sư huynh đánh bại.

Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều nói.

- Hắn có thể đánh bại Văn Nhân sư huynh, nhất định là đánh bất ngờ. Lần này, Tạ sư huynh sẽ rất đề phòng. Hơn nữa Tạ sư huynh tu vi mạnh hơn, kiếm thuật lợi hại hơn. Hắn nhất định không phải là đối thủ.

- Không sai. Tạ sư huynh không quan tâm là tu vi hay kiếm thuật, đều vượt qua Văn Nhân sư huynh.

Dường như để tăng sức thuyết phục, các đệ tử nội môn Chủ Điện đều tìm ra các loại lý do.

- Lúc này đây, Sở sư huynh nhất định có thể lại thắng lợi.

Các đệ tử ba viện đều quát khẽ.

- Sở Mộ đúng không? Có thể lấy thực lực bát đoạn đỉnh phong, đánh bại Văn Nhân Vân cửu đoạn trung kỳ. Nói thật, ngươi khiến ta và tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hoàn toàn bất ngờ.

Tạ Xuân Lôi mang theo một nụ cười mỉm, chậm rãi nói:

- Điều này nói rõ, kiếm thuật của ngươi thật sự không tệ. Cũng nói rõ, vận khí của ngươi rất tốt. Văn Nhân Vân khinh thường ngươi, không lấy ra thực lực chân chính nghiêm túc ứng phó với ngươi, cho nên cuối cùng mới bị thua.

- Nhưng ta không giống với hắn. Ngay từ đầu ta sẽ lấy ra thực lực chân chính, coi ngươi là đối thủ cùng đẳng cấp mà đấu. Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta.

Tạ Xuân Lôi tiếp tục nói. Hắn muốn dùng ngôn ngữ gây áp lực cho Sở Mộ:

- Cho nên, làm sư huynh, ta cho ngươi một cơ hội, tự mình chịu thua xuống đài. Đối với nội môn ba viện các ngươi mà nói, có thể tiến đến vòng thứ ba trước giờ chưa từng có ai.

- Có thời gian nói cái này, không bằng xuất kiếm đi.

Sở Mộ nói:

- Hơn nữa, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta.

*****

- Cái gì?

- Cuồng vọng. Thật sự quá cuồng vọng!

- Đệ tử ba viện này muốn nghịch thiên sao?

- Được lắm. Nếu ngươi không biết tốt xấu như thế, ta để ngươi nếm thử uy lực kiếm thuật của ta.

Tạ Xuân Lôi tức giận, phi thân nhảy lên một cái, vút lên trời cao rút kiếm. kiếm quang sáng như tuyết giống như cầu vồng, chém xuống hư không. Bốn đường kiếm khí màu xanh lục nhạt cùng lúc bắn nhanh đến.

Theo sát phía bốn kiếm khí, Tạ Xuân Lôi giống như một con chim lớn, bay vọt về phía Sở Mộ. Kiếm xuất ra. Hắn vừa ra tay, trực tiếp chính là sát chiêu kiếm thuật trung giai.

Trong chớp mắt, Sở Mộ chỉ cảm thấy tại nơi bốn đạo kiếm khí lướt qua, là vô số cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng. Từng cọng cỏ xanh giống như từng thanh lợi kiếm vậy, đâm thẳng đến, vô cùng vô tận, sinh sôi không ngừng.

Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Bước chân Sở Mộ hỗn loạn. Bản thân theo gió lướt đi, giống như hoàn toàn tự nhiên xuyên qua bốn đạo kiếm khí. Hắn xuất kiếm. Dường như có âm thanh thiên ngoại thần thiết đã thất truyền.

Kiếm khí phóng ra ngoài!

Nhất thời, chỉ thấy hai con sói xanh một trái một phải lao ra, hung hăng điên cuồng cắn xé. Đó chính là kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Song Sát.

- Tốc độ rút kiếm thật nhanh!

Lý Dật có chút kinh ngạc.

- Phản ứng rất quả quyết.

Vương Đình Hạo âm thầm gật đầu.

- Càng lợi hại càng tốt. Đánh bại hắn, ta sẽ càng hưng phấn.

Vũ Văn Minh Hóa cười ha ha nói.

- Vui sướng tiến về phía vinh quang!

Tạ Xuân Lôi cả kinh, hét lớn, lại vội vàng thi triển kiếm thuật sát chiêu.

Thoáng chốc, chỉ thấy đám cỏ bị Thanh Lang Song Sát tách ra liền tụ lại, đồng thời điên cuồng sinh trưởng, trực tiếp đâm thủng cắn nát hai con sói xanh, tiếp tục lao về phía Sở Mộ.

Sở Mộ biến chiêu nhanh hơn. Kiếm kỹ trung giai Thanh Lang Khiếu Nguyệt.

- Gia hỏa kia không ngờ nắm giữ hai chiêu kiếm kỹ trung giai!

Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

- Nhất Mộc Kình Thiên!

Tạ Xuân Lôi quát lên chói tai. Tiếng quát giống như sấm đánh giữa mùa xuân. Đám cỏ xanh ngưng tụ, biến thành một gốc cây lớn chống trời, ép về phía Sở Mộ.

Mọi người dường như nhìn thấy một gốc cây cực lớn cây đè xuống, ép vỡ Thanh Lang Khiếu Nguyệt, rất có xu hướng nuốn ép Sở Mộ thành bánh nhân thịt.

Sở Mộc sử dụng thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh gió vậy cố gắng né tránh. Sau đó hắn xoay người lại, đánh ra một kiếm. Thoáng chốc có một đấm mây xuất hiện, xoay tròn nghiền ép ra tám hướng. Chính là Kinh Vân Sát.

- Cái gì! Lại có chiêu kiếm kỹ trung giai thứ ba!

- Kiếm khí hộ giáp!

Tạ Xuân Lôi kinh hãi, vội vàng vận dụng kiếm khí che kín toàn thân, ngăn cản Kinh Vân Sát trùng kích tới.

Dưới lực lượng khổng lồ, Tạ Xuân Lôi mặc dù không có bị bất cứ thương tổn gì, nhưng vẫn bay ngược ra phía sau, khí huyết chấn động. Trong lúc nhất thời hắn không có cách nào phản kích nữa.

Ánh mắt Sở Mộ lợi hại, trong nháy mắt nắm chắc được thời cơ. Ba kiếm kỹ trung giai lớn là Thanh Lang Song Sát Thanh Lang Khiếu Nguyệt và Kinh Vân Sát liên tục được thi triển ra. Từng chiêu đánh vào trên người Tạ Xuân Lôi, khiến Tạ Xuân Lôi chỉ có thể sử dụng kiếm khí cửu đoạn hậu kỳ bảo vệ bản thân, nhưng không cách nào né tránh không có cách nào phản kích được. HẮn không ngừng lui về phía sau.

Đột nhiên, một bước đạp vào khoảng không. Tạ Xuân Lôi theo trực giác cảm thấy không ổn. Thời khắc hắn muốn một lần hành động bạo phát phản kích, sát chiêu của Sở Mộ lại kéo tới, công kích. Mơ hồ có tiếng rắc rắc vang lên. Tạ Xuân Lôi trực tiếp bay ngược ra khỏi kiếm đài, rơi xuống đất.

Toàn trường lại vang lên những tiếng hít lạnh, bất tận...

- Không thể như vậy được... Ta làm sao có thể thua...

Tạ Xuân Lôi vẻ mặt mờ mịt, nhìn Sở Mộ còn đứng ở trên kiếm đài, lại nhìn dưới chân của mình một chút. Hắn không có cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt này.

- Tạ Xuân Lôi không ngờ thất bại!

Ba người đệ tử Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ bị đào thải kia đều khiếp sợ, đồng thời lại có cảm giác thoải mái.

Đám ba người Lý Dật đều kinh ngạc. Các đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn của Chủ Điện đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận được sự thật này.

- Sở sư huynh lại thắng. Quá tốt.

- Ta khẳng định Sở sư huynh nhất định có thể thắng.

- Quá tốt. Sở sư huynh sẽ đi vào vòng thứ tư.

- Chưởng viện, quá tốt. Sở Mộ thật sự tiến vào vòng thứ tư.

Ba vị trưởng lão Lăng Phong Viện đều rất kích động. Bản thân Lăng Phong Chưởng Viện cũng rất kích động.

Chỗ Minh Lôi Viện và Bích Thủy Viện, mọi người kích động cao hứng đồng thời lại cảm thấy thật đáng tiếc. Vì sao Sở Mộ đệ tử như vậy lại không phải ở trong viện của bọn họ chứ? Vì sao trước đây thời điểm Sở Mộ lựa chọn lại không phải viện bọn họ mà là Lăng Phong Viện?

Mặc dù nói, dưới tình huống như vậy, nội môn ba viện là cùng chung mối thù. Nhưng rời khỏi nơi này, bọn họ vẫn cạnh tranh lẫn nhau.

- Lần này, nội môn ba viện quả nhiên là khiến chúng ta phải nhìn với cặp mắt khác.

Một trưởng lão Chủ Điện kinh ngạc kêu lên.

Đám người La Thiên Hùng đều gật đầu.

- Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.

Trưởng lão trọng tài cao giọng tuyên bố:

- Hiện tại, mời người đứng đầu tiến lên đài.

Ba thân ảnh thoáng động, giống như gió mạnh thổi đến, mang theo từng tiếng gào thét, đứng ở bên cạnh Sở Mộ.

Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người đứng song song. Mỗi người đều có phong thái riêng, làm cho người khác chú ý.

- Ở chỗ này, đầu tiên phải chúc mừng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, Sở Mộ, bốn người các ngươi đã đánh bại kình địch của chính mình, cuối cùng tiến vào vòng thứ tư.

Trưởng lão nhìn xung quanh một lượt, sau đó cao giọng nói. Tiếng hắn vừa vang lên, mọi người đều yên tĩnh trở lại:

- Dựa theo quy định trước đi, đến một vòng này, có thể tiến hành vào khiêu chiến. Cái gọi là vào khiêu chiến, chính là ở trong vòng một nén nhang tiếp theo, bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi, chỉ cần là đệ tử của bản phái, đều có một lần cơ hội khiêu chiến bất kỳ một người nào trong số bọn họ. Nếu như thắng lại có thể thay thế được kẻ đó, tiến hành vòng thứ tư đấu kiếm.

Dứt lời, lập tức liền có một đệ tử cầm lư hương đi lên. Phía trên có một que hương đang cháy.

Ba người Lý Dật hiển nhiên có biết về điều này, bộ dạng giống lão thần nhìn xung quanh, hoặc trong mắt có tinh quang bắn ra bốn phía. Nhất là Vũ Văn Minh Hóa, ánh mắt càng lộ rõ ý "nhanh tới khiêu chiến ta". Sở Mộ lại không biết điều này. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Rất nhiều đệ tử tinh anh bị đào thải đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Bọn họ hiểu rất rõm mình tuyệt đối không phải đối thủ của ba người Lý Dật. Nhưng nếu như là Sở Mộ...

- Bát đoạn đỉnh phong, ba chiêu kiếm kỹ trung giai, trình độ kiếm thuật rất cao. Thật sự không tệ. Nhưng lấy tu vi của ta...

Những đệ tử tinh anh này đều đang suy nghĩ. Thậm chí ở trong đầu đã tiến hành mô phỏng lại, tìm kết quả mình đối chiến với Sở Mộ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)