Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0091

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0091: Nâng cốc chúc mừng! Lão đầu canh cửa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Đối với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ là kiếm khí hậu thiên, không đủ để phát động kiếm khí. Căn bản không có cách nào sử dụng được. Bởi vậy, Bách Luyện Kiếm chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tu vi vừa đạt được thập đoạn, sau khi ngưng tụ kiếm quang, Bách Luyện Kiếm đã có phần không tiếp nhận nổi. Lúc này, cần thanh kiếm có thể cứng rắn hơn, dẻo dai hơn, chắc chắn hơn. Bình thường biện pháp giải quyết chính là tiến hành cường hóa Bách Luyện Kiếm. Tốt nhất dĩ nhiên chính là giả kiếm khí. Nhất là một kiếm giả nửa bước Hóa Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ càng tinh thuần, giữa kiếm khí hậu thiên và kiếm khí Tiên Thiên, cần lấy cường độ của giả kiếm khí mới có thể tiếp nhận được.

- Thanh giả kiếm khí này là giả Thanh Phong Kiếm, chính là căn cứ vào loại kiếm khí Thanh Phong Kiếm để đúc thành. Ở trên phương diện độ mạnh và độ sắc bén sẽ không chỗ thua kém Thanh Phong Kiếm bao nhiêu. Duy chỉ có thiếu linh tính của Thanh Phong Kiếm.

Trong đầu Sở Mộ vang vọng từng lời Lăng Phong Chưởng Viện nói. Lúc này hắn mới cảm giác, thế giới kiếm giả trước mắt của mình lại mở ra một cánh cửa lớn, vô cùng huyền bí.

Trong căn nhà tầng, trên sân thượng, tay trái Sở Mộ cầm mảnh vải màu trắng, tay phải nắm giả Thanh Phong Kiếm, chậm rãi lau.

Bịch bịch.

Tiếng động vang lên. Lý Vi chạy tới.

- Sư huynh, Đại sư huynh phái người tới mời sư huynh qua gặp mặt.

Lý Vi liếc mắt nhìn thanh giả Thanh Phong Kiếm, chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhẹ giọng nói.

Trong lòng của nàng có chút rung động nho nhỏ, dường như một loại thiện cảm khó hiểu nào đó. Nhưng bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nàng đành liều chết ngăn chặn, nấp ở trong góc. Nàng chỉ có thể đứng ở sau lưng, lặng lẽ nhìn chăm chú.

- A, được.

Sở Mộ buông mảnh vải màu trắng xuống, cầm thanh kiếm lên. Ánh mắt giống như nước nhìn lướt về phía mũi kiếm. Chợt hắn tiện tay vung lên. Kiếm quang phát ra, mơ hồ có ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển ở trong không khí, giống như một làn gió mát thổi qua.

Tiếng leng keng du dương dễ nghe vang lên. Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Vi, sau đó mỉm cười, đi xuống lầu.

Dưới lầu đã sớm có một đệ tử bát đoạn đang chờ để dẫn đường.

...

Đường núi gồ ghề, có gió từ trong núi thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quanh thân có thể thấy được mấy cây thông đứng sừng sững đón gió. Một bóng người bước nhanh tới.

Đây là một trong rất nhiều ngọn núi nhỏ trong dãy núi Thanh Lan. Trên đỉnh núi có một đình nghỉ mát. Trong đình có bốn người đã sớm ngồi chờ.

- Sư đệ, sư đệ tới muộn, trước phạt một chén.

Một giọng nói mang theo tiếng cười khẽ, giống như mây trắng nhàn tản vang lên, chặt hết tiếng gió đang thổi tới. Sở Mộ nhìn thấy một huyễn ảnh phá không bay vụt đến. Không ngờ là một ly rượu nhỏ.

Hắn đưa tay trái ra. Ngón trỏ và ngón cái tự nhiên nắm lấy ly rượu nhỏ. Bên trong đầy một chén rượu ngon với mùi thơm thuần hậu, toả ra khiến người ta say lòng.

Thoáng mỉm cười, Sở Mộ không chối từ, cầm chén rượu rót vào trong miệng. Ngón tay hắn khẽ búng một cái. Chén rượu nhỏ bắn ngược trở lại, rơi vào phía trên chiếc bàn đá trong đình, sừng sững không động.

- Được.

Mọi người đều vỗ tay cười nói.

Đi từng bước về phía trước, giống như bị gió thổi đi, thoáng cái Sở Mộ đã đến trong đình. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá còn để trống. Tất cả có năm chiếc ghế đá, tương ứng với năm người.

Ngoại trừ Sở Mộ ra, còn có Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo.

Tiêu Thiên Phong tính tình lạnh lùng có phong quang, không nói nhiều. Bình thường hắn nói năng thận trọng. Đây chính là điển hình của người cuồng kiếm thuật; Lý Dật có thư thái nhàn tản giống như mây, tính tình thản nhiên; Vũ Văn Minh Hóa có phong quang kiên cường bá đạo, đặc biệt tự tin lại rộng rãi; Vương Đình Hạo nói cũng không nhiều, tính tình ngay thẳng, nói một không nói hai.

Một lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, một vòng giao đấu, có thể nói là không đánh không quen biết.

Tuy rằng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo ba người đều thua ở trong tay Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nhưng bọn họ lại không có đố kị không có oán hận. Trái lại bởi vì vậy mà bội phục Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, đồng thời chủ động muốn kết giao.

Tính cách của ba người khác nhau, nhưng đều khí độ phi phàm. Sở Mộ cảm thấy là người có thể kết giao. Bởi vậy hắn cũng không có từ chối lòng tốt của bọn họ.

Tiêu Thiên Phong lúc này đã là đệ tử tinh anh Chủ Điện nhất mạch. Mặc dù là một người cuồng kiếm thuật, nhưng cũng không phải là hạng người không thông đạo lí đối nhân xử thế. Đối với chuyện ba người kết giao, hắn cũng biểu thị ra thiện ý.

Bởi vậy, đã nhiều ngày qua, sau khi tu luyện xong, năm người thỉnh thoảng lại tới đây tụ tập, uống chút rượu, đàm luận một chút kiếm thuật, đàm luận một chút quan niệm của mình, tham khảo thảo luận một chút về các loại vấn đề tu luyện.

Tục ngữ nói, ba người đi cùng ra tất sẽ có một người là thầy ta!

Luận về trình độ kiếm thuật, trong năm người Sở Mộ là tốt nhất. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Sở Mộ hiểu được tối đa.

Tiêu Thiên Phong có kỳ ngộ nào đó. Tu vi của ba người Lý Dật vượt xa so với Sở Mộ, đồng thời cũng rèn luyện nhiều lần hơn, kiến thức rộng rãi hơn. Trong khi bàn luận với nhau, mấy ngày kế tiếp, Sở Mộ cũng có thu hoạch. Không chỉ nhãn giới rộng lớn hơn không ít, còn dần dần hiểu ra bình cảnh giữa bát đoạn đỉnh phong đến cửu đoạn.

- Sư đệ, lúc đầu cùng sư đệ giao đấu một trận, ta rối loạn tâm tình. Sau khi trải qua đã nhiều ngày mới điều chỉnh lại được. Nhưng không chỉ có tâm tình điều chỉnh xong, kiếm thuật còn có chút tiến bước.

Lý Dật uống xong một chén rượu, đột nhiên đứng lên, cười nói:

- Hôm nay vi huynh thể hiện ra sở ngộ của mình, mong các vị sư đệ đưa ra lời bình.

- Sư huynh mời.

Trong khi nói chuyện, Lý Dật đã đi ra ngoài đình. Lên kiếm vân di chuyển, cùng mây trắng bên ngoài ngọn núi, hợp lại nhau với nhau, càng tăng thêm sức mạnh.

Cứ như vậy, uống chút rượu, cùng nhau bàn luận, biểu diễn cho nhau xem, so sánh với mình tu luyện, càng có hiệu quả hơn.

- Quả nhiên là thích ý. Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu.

Vũ Văn Minh Hóa đột nhiên nói ra cảm xúc của mình. Hắn ngâm nga khẽ nói, sau đó lại rót rượu vào chén. Tiếp theo, hắn cười ha ha một tiếng, như say như điên.

Keng.

Một tiếng động phát ra. Hắn rút kiếm, bay vọt lên trên trời cao. Một kiếm giống như thiên ngoại đến, đâm về phía Lý Dật, đồng thời hô to:

- Đại sư huynh tiếp ta một kiếm.

- Hay cho câu trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu...

Ba người Sở Mộ đều vỗ tay cười khẽ.

...

Nhoáng lên, đã mười ngày trôi qua. Trời càng lạnh hơn.

Giống như thường ngày, Sở Mộ dậy sớm. Bầu trời vẫn còn chìm trong bóng đêm. Gió lạnh thổi tới thấu xương. Ngồi ở trên ban công, hắn tu luyện kiếm khí quyết Trung Nguyên.

*****

Hiện tại hắn đã là bát đoạn đỉnh phong. Lại đột phá nữa, chính là cửu đoạn.

Chỉ có điều tu vi kiếm khí của Sở Mộ căn bản là lấy Luyện Khí Hoàn chống đỡ đi lên, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không ổn định. Hắn hiện tại đang không ngừng vận dụng kiếm khí, không cầu đột phá, chỉ vì loại bỏ tác dụng phụ của đan dược, khiến kiếm khí tinh thuần, hoàn toàn vững chắc.

Đến lúc đó, hắn mới tính lại đi trùng kích cửu đoạn, sẽ ổn thỏa hơn.

Về phần trình độ sắc bén của thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ đã thử qua. Hắn dùng nó cùng chém vào Bách Luyện Kiếm. Một kiếm vừa xuống, Bách Luyện Kiếm trực tiếp bị mẻ một chỗ. Ba kiếm chém vào cùng một chỗ, thanh giả Thanh Phong Kiếm không chút tổn thất nào, nhưng Bách Luyện Kiếm lại bị gãy.

Hai mươi bốn đại chu thiên vận chuyển hoàn tất. Kiếm khí càng tinh thuần hơn một chút. Sở Mộ đi tới Lăng Phong Kiếm Đài, tu luyện kiếm thuật.

Mặc dù trời rất lạnh, trời vẫn có chút mông lung. Nhưng khi Sở Mộ đến Lăng Phong Kiếm Đài lại phát hiện, có sáu mươi bảy mươi đệ tử đã ở trên kiếm đài luyện kiếm.

Thấy Sở Mộ đến, rất nhiều đệ tử đều dừng lại, đồng thời hướng về phía Sở Mộ làm kiếm lễ. Trong mắt bọn họ lộ vẻ sự nóng bỏng sùng bái không hề che giấu. Thoáng cái, hình như hơi lạnh xung quanh cũng bị nhiệt tình của bọn họ xuy tan.

Tiếp theo, dưới sự nhất trí chân thành thỉnh cầu của rất nhiều đệ tử, Sở Mộ dẫn dắt mọi người luyện Lăng Phong kiếm thuật. Thoáng chốc, các đệ tử trên kiếm đài tự giác đứng thẳng thành hàng, chỉnh tề vô cùng, đồng thời luyện kiếm. Cục diện cực kỳ hoành tráng. Bầu không khí vô cùng tốt.

Hắn đã tu luyện Lăng Phong Kiếm Thuật này tới mức viên mãn, chỉ điểm cho các vị đệ tử vô cùng lưu loát.

Sau một hồi chỉ điểm, các vị đệ tử đều cảm thấy có thu hoạch. Trước kia một vài điểm không nghĩ thấu, giờ cũng đã hiểu ra. Bọn họ vô cùng cảm kích Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không dừng lại quá lâu ở trên kiếm đài. Bởi vì ngày hôm nay, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sở Mộ nói vài câu, thu kiếm vào vỏ, rời khỏi kiếm đài. Hắn đi về phía chỗ của Lăng Phong Chưởng Việ.

...

Hai bóng người rời khỏi Lăng Phong Viện, đi về phía Chủ Điện.

- Ngươi đạt được danh hiệu đứng đầu trong thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, cho nên có ba ngày tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia. Cố gắng nắm chắc.

Lăng Phong Chưởng Viện vừa đi vừa dặn dò.

- Ừ, Chưởng viện, nếu tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia có lợi ích lớn lao, vì sao kiếm phái không cho nhiều đệ tử đi vào tìm hiểu?

Sở Mộ hỏi.

- Điều kiện có hạn. Đây là chuyện không có cách nào khác.

Lăng Phong Chưởng Viện cười nói:

- Lối vào của Thanh Phong Động ẩn ở trong hư không, ba năm mới xuất hiện một lần. Sau khi xuất hiện, mỗi lần số người tiến vào đều không thể vượt quá năm. Nếu không sẽ khiến Thanh Phong Động không chịu nổi mà sụp đổ. Trước kia mỗi lần Đấu Kiếm Thịnh Hội kết thúc, ngoại trừ ba người đứng đầu được tiến vào, còn có thể có hai trưởng lão hoặc Chưởng viện tiến vào trong đó cùng tìm hiểu. Nhưng lần này, năm người các ngươi đều đặc biệt ưu tú. Bởi vậy, Chưởng giáo mới quyết định nhường lại hai vị trí, để năm người các ngươi cùng tiến vào trong đó. Về phần chúng ta, nói thật, đã từng tiến vào một hai lần, ngoại trừ lần đầu tiên thu hoạch trọng đại ra, lần thứ hai tiến vào, cơ bản không có bao nhiêu thu hoạch. Lần thứ ba tiến vào, vậy càng không cần nói tới. Mặt khác, mỗi lần Thanh Phong Động mở ra, đều cần tiêu hao rất nhiều lực lượng, không có cách nào chống đỡ mỗi người tiến hành ba ngày để lĩnh ngộ. Cho nên chỉ có thể điều chỉnh thời gian dài ngắn. Sau khi đóng lại, phải cần ba năm mới có thể bổ sung lại hoàn tất.

Sở Mộ lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu. Hóa ra Thanh Phong Động này còn có loại huyền cơ như vậy.

Sau nửa canh giờ, Sở Mộ cùng Lăng Phong Chưởng Viện cũng đi tới trong Chủ Điện, tập hợp cùng bốn người Tiêu Thiên Phong, Lý Dật. Ở dưới sự dẫn dắt của La Thiên Hùng Chưởng giáo, bọn họ đi tới Thanh Phong Động.

Làm trọng địa của Thanh Phong Kiếm Phái, người bình thường tất nhiên là không thể tới gần.

Lấy La Thiên Hùng dẫn đầu, năm người Sở Mộ theo sát phía sau. La Ngọc Linh đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Trong mắt nàng lóe lên tia sáng kỳ dị. Đôi môi mọng giật giật, hình như muốn nói điều gì lại nói không nên lời, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi.

Lăng Phong Chưởng Viện liếc mắt nhìn La Ngọc Linh, âm thầm cười. Hắn hơi lắc đầu. Bản thân hắn là người từng trải, tất nhiên có thể nhìn ra được một chút manh mối. Hắn không khỏi cảm thấy tiếc hận.

Sau nhiều lần tiếp xúc với Sở Mộ, Lăng Phong Chưởng Viện có thể nhìn ra được một phần tính tình của Sở Mộ. Hắn cũng không phải loại người để ý chuyện nhi nữ tình trường. Chỉ sợ ở trong mắt trong lòng hắn, chỉ có kiếm và kiếm đạo. Tất cả những cái khác cũng chỉ là thứ yếu.

Tối thiểu, bây giờ là vậy. Về phần sau này rốt cuộc sẽ như thế nào, cho dù là ai cũng không có cách nào khẳng định được.

...

Tại lối vào của Thanh Phong Động, ở trong hầm ngầm hậu viện của Thanh Phong Chủ Điện, có ba trạm kiểm soát. Cuối cùng là sử dụng một cánh cửa tinh thép bách luyện nặng nề khóa chặt. Cho dù là cao thủ Hóa Khí Cảnh cũng đừng mơ tưởng có thể phá vỡ được.

Đồng thời, còn có hai lão già trấn thủ nơi này. Ánh mắt Sở Mộ rơi vào trên người hai lão giả này. Hắn chỉ cảm thấy một chấn động mờ nhạt khó hiểu. Nhìn như lão già lớn tuổi, kì thực trong cơ thể lại ẩn chứa kiếm khí cường đại sắc bén nồng đậm.

Sở Mộ theo trực giác, cảm thấy tu vi của hai lão giả này còn lợi hại hơn tất cả những Hóa Khí Cảnh mà hắn từng gặp được từ trước tới nay.

- Thiên Hùng ra mắt hai vị thái thượng trưởng lão.

La Thiên Hùng một mực cung kính hướng về phía hai lão già làm kiếm lễ. Đám người Sở Mộ thầm giật mình. Không ngờ lại là thái thượng trưởng lão. Thảo nào La Thiên Hùng phải tôn kính như thế.

Hai lão già chậm rãi mở hai mắt ra. Đôi mắt mờ đục, hoàn toàn không thấy có chút ánh sáng nào, nhưng lại làm cho người ta có cảm thấy vô cùng thâm thúy. Ánh mắt bọn họ từ trên người La Thiên Hùng dời đi, rơi vào trên thân của đám người Sở Mộ. Nhất thời, năm người Sở Mộ dường như bị lực vô hình trói buộc thân thể. Trong nháy mắt kia, bọn họ không có cách nào hít thở nổi. Gần như ngay cả tư duy cũng dừng lại.

- Thái thượng trưởng lão, năm người bọn họ là bản phái đệ tử kiệt xuất nhất trên Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này. Ban đầu mỗi lần có thể có ba đệ tử tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia.

La Thiên Hùng vội vàng giải thích. Hắn chỉ vào Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nói tiếp:

- Nhưng lần này, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong hai người này ngang trời xuất thế, cho thấy thiên tư càng siêu tuyệt hơn, đoạt được danh hiệu đứng đầu và đứng thứ hai. Cho nên ta tự ý quyết định, để ba người Lý Dật cùng thu được vị trí thứ ba, cùng tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Kiếm Bia. Mong thái thượng trưởng lão chấp thuận.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)