Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0115

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0115: Thượng nguyên kiếm khí quyết Song kiếm thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Tổng cộng chín người lúc này mới nhanh chóng rời khỏi sơn cốc nhỏ, dọc theo đường núi gập ghềnh, rất nhanh rời đi. Nhanh chóng trở về Thanh Phong kiếm phái, chuyến đi Thanh Lan hư cảnh này cuối cùng cũng chấm dứt, tất cả lại lặng lẽ trở về như bình thường.

Thanh Phong kiếm phái, trong Thanh Phong chủ điện.

- Chưởng giáo, Thanh Lan kiếm phái này thực sự quá càn rỡ, dám trái với ước hẹn ba phái, để cho một đệ tử thập đoạn đỉnh phong giả trang thành đệ tử tinh anh cửu đoạn tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh. Lúc ấy nếu không phải có Sở Mộ ở đó, chỉ sợ toàn bộ đệ tử tinh anh của bổn phái sẽ chết trong Thanh Lan hư cảnh a.

La trưởng lão sau khi nghe Sở Mộ báo cáo xong, lúc này giận dữ, một tay liên tục vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng dậy quát, mái tóc đen bay tán loạn.

Lần này là do hắn cầm đầu, lĩnh đội, nếu như hai mươi đệ tử tinh anh toàn bộ đều chết trong Thanh Lan hư cảnh, mặc kệ kiếm phái có trừng phạt hắn hya không, trong lòng hắn khó mà bình yên được, sẽ có tâm ma. Một khi có tâm ma, cũng đồng nghĩa với việc sau này hắn không có khả năng tiến bộ, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà chán chường, xuống dốc.

Ba vị chưởng viện và chư vị trưởng lão khác cũng vẻ mặt phẫn nộ, tinh mang trong mắt lập lòe, phát ra khí tức tràn ngập chủ điện, giống như có kiếm quang tràn ngập, khiến cho Sở Mộ thân là người ở trong đó cảm thấy áp lực khó chịu, không thể không tonaf lực vận chuyển kiếm khí mới miễn cưỡng kiên trì được.

- Được rồi, thu liễm khí tức của các ngươi đi.

Chưởng giác La Thiên Hùng nói, tự nhiên có một cỗ uy thế bá đạo, chư vị trưởng lão lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng thu liễm khí thế sát cơ, làm cho Sở Mộ thở dài một hơi.

- Sở Mộ, lần này ta đại biểu Thanh Phong kiếm phái cảm tạ ngươi.

Nói xong La Thiên Hùng đứng lên, không ngờ lại hạ kiếm lễ với Sở Mộ, làm cho trong lòng Sở Mộ chấn động.

- Chưởng giáo, ta cũng là đệ tử Thanh Phong kiếm phái.

Sở Mộ nghiêm túc, nghiêm mặt nói, hành kiếm lễ lại với La Thiên Hùng.

- Bất kể thế nào, Thanh Phong kiếm phái có ngươi chính là vinh hạnh lớn lao.

La Thiên Hùng lần nữa ngồi xuống, nhìn qua Sở Mộ, vẻ mặt vui mừng:

- Từ hư cảnh trở về chắc hẳn ngươi cũng rất mệt mỏi a. Như vậy đi, chuyện còn lại sẽ do ta và chư vị chưởng viện, trưởng lão xử lý. Có lẽ nên lấy lại công đạo, coi như là khai chiến với Thanh Lan kiếm phái cũng nhất định phải đòi lại, ngươi hãy đi về nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi kết quả. Sau này còn có khiêu chiến càng thêm lớn hơn chờ đợi ngươi.

- Được, chưởng giáo, các vị chưởng viện và trửng lão, Sở Mộ xin được cáo lui trước.

Sở Mộ gật đầu, chậm rãi nói, sau khi hành kiếm lễ với chưởng giáo, chưởng viện và chư vị trưởng lão, hắn quay người đi ra khỏi Thanh Phong chủ điện, đi tới khu vực của đệ tử tinh anh.

Về phần đám người Lý Dật, sau khi trở về kiếm phái bọn họ đã trở về lầu các của mình nghỉ ngơi.

Chuyến đi Thanh Lan hư cảnh này tuy rằng thu hoạch rất lớn, thực lực bản thân rõ ràng có tăng lên, nhưng mà thần kinh luôn căn cứng, hiện tại bình tĩnh lại hắn cũng cảm thấy mỏi mệt không thôi, cho nên thả lỏng người nghỉ ngơi là phương thức điều trị tốt nhất.

Kiếm giả tu luyện, tất cả phương diện kết hợp với nhau thì mới có thể tiến bộ và đột phá lớn hơn, bộ mặt căng cứng cũng chỉ tạo thành bất lợi với mình.

...

- Sư huynh, người trở về rồi...

Trên khuôn mặt nhỏ của Lý Vi tràn ngập vẻ kích động.

- Ồ?

Sở Mộ mỉm cười, gật gật đầu, có cảm giác ấm áp nho nhỏ:

- Tu vi ngươi rất nhanh đạt tới lục đoạn đỉnh phong, không tệ, chỉ sợ qua một thời gian ngắn nữa ngươi có thể đột phá tới thất đoạn, trở thành đệ tử nội môn a.

- Sư huynh, coi như là đột phá tới thất đoạn, muội vẫn là kiếm thị của sư huynh.

Lý Vi sau khi thốt ra lời này, khuôn mặt đỏ bừng.

- Ha ha, được rồi...

Sở Mộ lúc này cười phá lên, chợt nói:

- Muội giúp ta lấy một bộ y phục sạch sẽ, ta muốn đi tắm một chút.

- Được, sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi, nàng cảm thấy hai má mình nóng rực. Mắc cỡ chết người, sao nàng có thển ói ra loại lời nói như vậy cơ chứ? Trong lúc nhất thời trong lòng Lý Vi rối loạn không thôi.

Trong Thanh Lan hư cảnh, Sở Mộ cũng không có tắm rửa qua lần nào, lúc tu vi đột phá tới cửu đoạn, thể chất bản thân sẽ trải qua một lần tinh lọc, thân thể trở nên thông thuận hơn rất nhiều, thứ hai là không có điều kiện tắm rửa.

Hiện tại tắm rửa, nước ẩm chảy qua toàn thân, loại cảm giác này quả thực vô cùng thoải mái, thoải mái toàn thân. Sau khi tắm xong, Sở Mộ lại đem thân thể ngâm trong bồn nước lớn, bên trong có đầy nước ấm, ngâm qua một lát, thân thể càng thoải mái khó có thể nói nên lời.

Trọn vẹn ngâm người chừng nửa canh giờ, nước lạnh đi thì Sở Mộ mới đứng dậy, sau khi mặc tử tế hắn mới đi tới lầu hai.

- Đúng rồi, sư huynh, vừa rồi La sư tỷ tới tìm huynh.

Lý Vi đã bình tĩnh trở lại, nhìn thấy Sở Mộ, nàng vội vàng nói.

- La sư tỷ sao?

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ nghi hoặc, chợt giật mình nói:

- nàng có nói tới tìm ta có chuyện gì không?

- Nàng không có nói chuyện gì. Chỉ là nhìn thấy sư huynh vẫn chưa về cho nên nàng đã rời đi.

Lý Vi nói.

- Được, hôm nay ta cần nghỉ ngơi, có người tim ta, nếu như không có chuyện gì quan trọng muội từ chối tất cho ta.

Sở Mộ gật đầu nói.

- Vâng sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu đáp ứng, có thể làm một chút chuyện vì sư huynh, tự đáy lòng nàng cảm thấy vui vẻ không thôi.

Lý Vi xuống lầu, Sở Mộ nằm trên giường, đắp kín chăn, chuyện gì cũng không muốn, hắn chậm lâm vào ngủ say, tận sâu trong linh hồn cũng bắt đầu nghỉ ngơi, bắt đầu khôi phục.

Giấc ngủ này Sở Mộ ngủ rất dài, trọn vẹn tới sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh lại. Hắn cảm thấy tinh thần no đủ, sảng khoái không thôi, tất cả mọi sự vật bốn phía dường như càng trở nên rõ ràng, giống như linh hồn hắn cường đại hơn sau một giấc ngủ vậy.

Vung quyền cước một chút, xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách như rang đậu, gân cốt toàn thân thư giãn. Không bao lâu sau, Sở Mộ lập tức cảm thấy máu trong cơ thể mình lưu chuyển, giống như muốn sôi trào lên. Vừa sáng sớm mà cảm giác lạnh lẽo chung quanh đã bị xua tan đi rất nhiều.

Lần này, thu hoạch trong Thanh Lan hư cảnh đại bộ phận đều nộp lên trên kiemesp hái, hắn chỉ để lại một phần nhỏ. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà đều là tinh hoa chính thức.

Một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm, một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm, một món kiếm thuật cao giai nguyên vẹn. Một cái ngụy kiếm khí, ba khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, còn có hai khỏa Xích Huyết quả cùng với thứ quan trọng nhất là Thanh Lan thánh quả...

Thanh Phong kiếm phái tự nhiên cũng biết rõ các đệ tử nhất định cũng có chỗ cất giấu, nhưng mà cũng không có muốn các đệ tử giao ra toàn bộ thu hoạch của mình.

*****

Chuyện này đối với kiếm phái mà nói, đệ tử nộp lên linh dược rồi đủ loại các thứ linh tinh cũng đã vượt quá thu hoạch các lần trước của Thanh Phong kiếm phái trong Thanh Lan hư cảnh, hơn nữa còn nhiều hơn gấp mấy lần, làm cho đám người cao tầng mừng rỡ dị thường.

Bọn họ cũng không biết thu hoạch của Sở Mộ phong phú như vậy, bằng không không biết bọn họ có động tâm hay không.

- Diệu Nhật có tu vi là Hóa Khí cảnh tiểu thành. Dựa theo La trưởng lão phỏng đoán, trong vòng năm năm sẽ đột phá tới đại thành. Đến lúc đó sẽ càng cường đại hơn. Ngoài ra trong cả Thanh Lan kiếm phái còn có Kiếm giả mạnh mẽ hơn Diệu Nhật kia. Giống như là hai vị thái trưởng trưởng lão trấn thủ cửa vào Thanh Phong kiếm phái.

Sở Mộ đi về phía sân, âm thầm nói.

- Trong vòng mười năm ta muốn kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái, xem ra không dễ dàng như vậy. Ít nhất tu vi ta cũng phải đạt tới Hóa Khí cảnh tiểu thành, muốn chắc chắn hơn thì cũng phải tới đại thành.

Những lời trước đó nói với trưởng lão ba phái, cũng không phải nhất thời Sở Mộ nổi hứng nói nhảm, cũng không phải là nói giỡn, mà là một loại phong mang xuất phát từ sâu trong lòng. Áp lực trong lòng hắn lập tức hiển hiện ra.

Bất luận là kiếm thuật sư hay là Kiếm giả, phong mang cần nội liễm thì có lẽ nên nội liễm, lúc cần lộ ra thì nên lộ ra. Dưới tình huống lúc đó, Sở Mộ trở thành tiêu điểm, lần lượt bị nhắm vào, trong lòng đã sớm phẫn nộ dị thường. Nếu như không hiện ra, luôn bị đè nén, đối với bản thân mình cũng không tốt. Cho nên đó không chỉ là một loại phát tiết, càng là một loại thúc dục với bản thân mình.

Trong vòng mười năm, kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái.

Đi tới sân thượng, hít thở không khí lạnh buốt, nhìn qua cảnh sắc lờ mờ bốn phía, Sở Mộ chậm rãi quét mắt một vòng rồi thu hồi ánh mắt, ngồi xếp bằng xuống, lấy ra thượng nguyên kiếm khí quyết, cẩn thận lật xem.

- Hiện tại tu vi kiếm khí của ta đã đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, sắp đột phá tiến vào thập đoạn. Nhưng mà trước đó ta nên chuyển tu thành thượng nguyên kiếm khí quyết, làm cho kiếm khí càng thêm tinh thuần, hùng hậu.

Âm thầm nói xong, mượn một chút ánh sáng, Sở Mộ cẩn thận đọc thượng nguyên kiếm khí quyết.

Kiếm khí quyết cùng hộ ở một mức độ nào đó có thể nói cũng có chỗ giống nhau, bởi vậy Sở Mộ đọc qua, muốn hiểu cũng không phải là vấn đề khó khăn. Thượng nguyên kiếm khí quyết, tự nhiên so với trung nguyên kiếm khí quyết càng thêm tinh diệu, thâm ảo, dùng ngộ tính của Sở Mộ, cũng phải xem ba lượt mới bắt đầu lý giải được.

Lại nhìn kỹ từ đầu mấy lần, hiểu rõ, dần dần đem thượng nguyên kiếm khí quyết hiểu rõ.

So với trung nguyên kiếm khí quyết, thượng nguyên kiếm khí quyết nhiều hơn hai tầng, tổng cộng có bảy tầng.

Hơn nữa dùng thượng nguyên kiếm khí quyết luyện thành thượng nguyên kiếm khí, không chỉ có so với trung nguyên kiếm khí càng thêm tinh thuần, hùng hậu, hơn nữa lúc tu luyện tới tầng bảy thượng nguyên kiếm khí quyết, trong người sẽ tự động cô đọng ra một đạo tiên thiên kiếm khí.

- Tiên thiên kiếm khí.

Trong lòng Sở Mộ có chút kích động, uy lực của tiên thiên kiếm khí hắn đã thoáng kiến thức được. Vô cùng cường đại, nếu như có thể ở trước Hóa Khí cảnh cô đọng ra được một đạo tiên thiên kiếm khí, đó chính là một đòn sát thủ.

Sau khi hoàn toàn hiểu rõ, thu hồi thượng nguyên kiếm khí quyết, Lý Vi đã đem bữa sáng nóng hổi bưng lên.

- Tiểu Vi, kế tiếp ta sẽ rời khỏi đây vài ngày.

Sở Mộ một mặt dùng cơm, một mặt nói với Lý Vi.

- Ồ? Sư huynh vừa mới trở về lại định rời đi sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi nhíu lên một cái, lưu luyến không rời, nói.

Sở Mộ nói.

- Được, vậy muội sẽ chờ sư huynh trở về.

Lý Vi cười nói, chỉ là đi chuyển tu kiếm khí quyết mà thôi, cũng không phải lần nữa rời khỏi đây.

Đây cũng là một trong những sự khác biệt của đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn ba viện. Đệ tử nội môn chuyền tu kiếm khí quyết đều hoàn thành trong lầu các của mình, mà đệ tử tinh anh lúc chuyển tu kiếm khí quyết được chuẩn bị phòng tu luyện đặc biệt.

PHong tu luyện ngay sau chủ điện, dùng hắc nham thach vô cùng cứng rắn xây thành, độ cứng có thể so với Bách Luyện kiếm, bởi vì thành phẩm kiến tạo cao như vậy, cho nên trong Thanh Phong kiếm phái cũng chỉ tổ kiến hai gian mà thôi.

Sở Mộ nói với trưởng lão ý đồ mình tới đây, sau đó hắn lập tức tiến vào trong một căn phòng tu luyện, cánh cửa nham thạch nặng nề khép kín lại.

Bên trong căn phòng tu luyện này cũng không lớn, chỉ chừng ba mươi thước vuông, trên đỉnh có khảm nạm bố khỏa dạ minh châu, đem trọn phòng tu luyện chiếu sáng như ban ngày mà không chói mắt.

Bốn phía trống trơn, chỉ có một cái bồ đoàn ở giữa. Sở Mộ nhìn kỹ, đi tới bồ đoàn rồi ngồi xuống xếp bằng, bài trừ tạp niệm, trong đầu tự nhiên nhớ lại khẩu quyết của thượng nguyên kiếm khí quyết...

Tiếp theo, bắt đầu tán đi trung nguyên kiếm khí của bản thân...

Sở Mộ lần nữa cảm nhận được loại cảm giác này, kinh mạch có cảm giác đau đớn giống như bị mũi kiếm không ngừng xé rách, cảm giác từ khắp nơi trong cơ thể truyền ra, khiến cho hắn khó chịu vô cùng, làm cho hắn biến sắc, cắn chặt răng không nói nên lời.

Tu vi kiếm khí càng tinh thuần, càng cường đại, khi tán đi kiếm khí, đau đơn mà bản thân phải thừa nhận càng thêm rõ ràng, càng thêm kịch liệt. Nếu không chịu nổi sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên rất nhiều Kiếm giả tu vi kiếm khí cường đại sẽ không đơn giản chuyển tu kiếm khí quyết, trừ phi là giữa hai món kiếm khí quyết có hơn kém rất lớn.

ý chí của Sở Mộ vô cùng kiên cường, không thể rung chuyển, hắn cứ như vậy gắng gượng qua thống khổ. Hơn nữa còn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, sau khi cơ hồ toàn bộ trung nguyên kiếm khí trong kinh mạch bị tán đi, hắn lại dựa theo khẩu quyết thượng nguyên kiếm khí bắt đầu vận chuyển.

Ngay từ đầu vận chuyển vô cùng trúc trắc, tối nghĩa, nhưng mà dưới sự chấp nhất, kiên trì của Sở Mộ, bắt đầu có luồng trung nguyên kiếm khí đầu tiên trong kinh mạch chậm rãi chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí. Sau khi bước đi bước gian nan nhất này, có tia thượng nguyên kiếm khí đầu tiên này kéo theo, lập tức vận chuyển những kiếm khí đang toán loạn trong kinh mạch, dung hợp, chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí.

Thống khổ dần dần đi xa, Sở Mộ cũng hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện thượng nguyên kiếm khí quyết.

Chuển tu kiếm khí quyết tốt nhất là không bị quấy nhiễu, cũng không nên bị cắt đứt, nếu không hiệu quả sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Thời gian một ngày trôi qua, Sở Mộ đã đem toàn bộ kiếm khí toán loạn đều chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí, hơn nữa còn tu luyện tới tầng thứ hai thượng nguyên kiếm khí.

Ngày hôm sau trôi qua, Sở Mộ đã tu luyện tới tầng thứ ba. Tới gần ngày thứ tư, ngày thứ ba đi qua, dưới kiếm khí vận chuyển, Sở Mộ có cảm giác như đột phá gì đó, đạt tới tầng thứ năm.

Lại vận chuyển một đại chu thiên, Sở Mộ thoát khỏi trạng thái tu luyện. Hai mắt mở ra, trong đôi mắt thanh tịnh đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang xé rách hư không, trong tích tắc này tinh mang thậm chí còn sáng hơn dạ minh châu trên đỉnh gian tu luyện này.

*****

Tinh mang phóng ra, hai dấu vết lưu lại chậm rãi tiêu tán, bờ môi Sở Mộ khẽ nhếch lên.

- Kiếm khi tu luyện ra từ tầng thứ năm của thượng nguyên kiếm khí quyết nếu so với tầng thứ năm của trung nguyên kiếm khí quyết, kiếm khí càng thêm tinh thuần hơn ba phần. Cũng hùng hậu hơn ba phần.

Sở Mộ tinh tế cảm nhận kiếm khí trong cơ thể, âm thầm có vài phần kích động.

Trong đồng cấp, kiếm khí càng tinh thuần, càng hùng hậu thì thực lực sẽ càng cường đại hơn. Tu vi của Sở Mộ hiện tại tuy rằng là cửu đoạn đỉnh phong, nhưng mà thực lực chỉnh thể nếu như so với vài ngày trước đó đã tăng lên ba bốn thành, càng cường đại hơn.

- Chuyển tu kiếm khí quyết đã hoàn tất, thực lực chỉnh thể ta càng thêm cường đại. Kế tiếp phải ôn lại phương pháp sử dụng song kiếm một chút, lại tìm cơ hội đột phá tới thập đoạn.

Sở Mộ đứng dậy, âm thầm nói:

- Đúng rồi, còn có Thanh Lan thánh quả, trước tiên phải đi tới tàng thư các của kiếm phái tra điển tịch một chút, phải hiểu rõ thêm mới được. Mặt khác còn có ba khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, cũng không biết bọn chúng gọi là gì.

Chợt, hắn bắn ra một đạo kiếm khí vào vách tường, lập tức có tiếng vang ken két xuất hiện. Cánh cửa nham thạch nặng nề của phòng tu luyện chậm rãi nâng lên, thân ảnh Sở Mộ lóe lên, lao ra khỏi phòng tu luyện.

Sau khi hạ kiếm lễ với trưởng lão phụ trách phòng tu luyện, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi, trở lại khu vực lầu các của đệ tử tinh anh.

Vừa vặn La Ngọc Linh cũng ở chỗ này, nhìn thấy Sở Mộ, La Ngọc Linh thoáng cái đứng lên, bộ dáng vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai tay thì nắm chéo áo, không ngừng miết.

Lý Vi ở bên cạnh nhìn qua, trong lòng có chút mừng thầm, cùng là nữ nhân, nàng tự nhiên cũng nhìn ra La Ngọc Linh dường như có chút tâm tư ái mộ Sở sư huynh, cho nên trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút ghen ghét.

Nhưng mà La Ngọc Linh bất kể tướng mạo hay là xuất thân, hay là tu vi đều trên nàng, nàng căn bản không có một chút tư cách cạnh tranh nào. Lúc này nhìn thấy Sở sư huynh có thái độ bình thường với La Ngọc Linh, cũng không có chút lưu luyến nào, trong lòng nàng cảm thấy rất là thoải mái, giống như là ăn mật ngọt vậy.

- Tiểu Vi, ba ngày nay không có chuyện gì chứ?

Sau khi đuổi La Ngọc Linh đi, Sở Mộ mở miệng hỏi.

- Sư huynh, hôm trước đám người đại sư huynh có tới tìm sư huynh. Ngày hôm qua thì Tạ Xuân Lôi sư huynh tới tìm huynh.

Lý Vi hoàn hồn, vội vàng nói:

- Nhưng mà bọn họ đều chưa nói là có chuyện gì.

- Được rồi, ta biết rồi.

Sở Mộ gật đầu, đây là chuyện trong dự liệu của hắn, hắn quay đầu đi lên lầu hai, cầm ngụy Thanh Phong kiếm và ngụy Hỏa Mãng kiếm đi tới kiếm đài đệ tử tinh anh thường tập luyện.

Bất luận là ở trong ba viện hay là ở trong chủ điện, phàm là phạm vi đệ tử nội môn hoặc là đệ tử tinh anh ở đều kiến tạo một tòa kiếm đài tu luyện để cho đám đệ tử bình thường tu luyện kiếm thuật.

Nhưng mà bởi vì đệ tử tinh anh vốn không nhiều lắm, chuyến đi Thanh Lan hư cảnh lại chết mất mười bốn người, hiện tại cũng chỉ còn lại hai mươi mấy người, cũng bởi vì các loại nguyên nhân khác. Cho nên khi Sở Mộ đi tới luyện kiếm đài, không ngờ nơi này cũng chỉ có một người luyện kiếm.

- Tạ Xân Lôi?

Sở Mộ đứng phía xa xem xét đã nhận ra nguyện kiếm, bởi vì hắn ta chỉ còn có một cánh tay.

- Sở sư huynh.

Tạ Xuân Lôi tu luyện xong một lần kiếm thật, đang lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thoáng quay đầu nhìn về phía một đạo thân ảnh đang tới gần, hai mắt hơi sững sờ, tiếp theo ánh mắt hiện lên vẻ kích động, vội vàng hạ kiếm lễ với Sở Mộ.

Hiện tại, trong cảm nhận của tất cả đệ tử Thanh Phong kiếm phái mà nói, địa vị của Sở Mộ hoàn toàn không dưới đại sư huynh lg. Cho nên trừ ba người Lý Dật và Tiêu Thiên phong ra, đám đệ tử khác đều nhận định Sở Mộ là sư huynh.

- Ngươi tốt chứ?

Sở Mộ cũng hạ kiếm lễ lại.

- Sư huynh, cảm tạ Xích Huyết quả của người, bằng không ta thực sự không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục.

Tạ Xuân Lôi giống như tìm được chủ đề nói chuyện, chân thành nói, miệng nói ra lời cảm tạ thành khẩn, phát ra từ tận đáy lòng:

- Về sau có gì cần ta đi làm, mong sư huynh nhất định phải nói rõ, ta sẽ toàn lực làm việc.

- Ngươi quá khách khí rồi.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Là sư huynh đệ đồng môn, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.

- Bất kể thế ào, không có sở sư huynh thì lần này nhất định ta phải chết trong Thanh Lan hư cảnh. Sở sư huynh là ân nhân cứu mạng của ta.

Sở Mộ dứt khoát gật gật đầu, hắn nhìn ra được, loại người như Tạ Xuân Lôi này chính là loại người cứng đầu khi nhận thức một việc gì đó. Một khi xác nhận thứ gì, mười con trâu cũng không thể kéo lại được:

- Sao nào? Sau khi mất đi một cánh tay, tu luyện kiếm thuật có phải không còn tự nhiên như ngày xưa nữa hay không?

- Mong sư huynh chỉ điểm.

Tâm tư Tạ Xuân Lôi coi như là linh hoạt, vừa rồi hắn luyện kiếm thuật mấy lần, vốn kiếm thuật rất thuần thục lúc này lại giống như chung quy vẫn thiếu cái gì đó, uy lực khó có thể phát huy ra toàn bộ. Lúc này nghe Sở Mộ nói như vậy, lập tức hắn cũng muốn thử, giống như trong đường cùng tuyệt vọng, cái gì cũng có thể làm vậy.

- Không nên gấp gáp, đây là tình huống bình thường.

Sở Mộ lúc này mới cười nói:

- Người ta hai tay có tác dụng điều chỉnh cân bằng của bản thân, ngươi thoáng cái mất đi một cánh tay trái, tương đương sự cân đối của thân thể bị phá đi, cho nên bất kể là tu luyện kiếm thuật hay là làm chuyện khác, hoặc ít hoặc nhiều đều chịu một chút ảnh hưởng. Mà biện pháp giải quyết nói khó cũng không khó, đó chính là cần một ít thời gian đi thích ứng. Tu luyện nhiều thêm, sử dụng tay phải nhiều thêm, điều chỉnh cân đối thân thể, đến lúc đó sẽ không thành vấn đề nữa.

- Thì ra là thế?

Tạ Xuân Lôi nghe vậy, vẻ mặt như bừng tỉnh, vội vàng lần nữa hạ kiếm lễ với Sở Mộ:

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.

- Được rồi, coi như ta cũng không nói gì, tự bản thân ngươi từ từ phát hiện đi.

Sở Mộ nói:

- Không nói nhiều nữa, tu luyện đi.

- Vâng.

Tạ Xuân Lôi dứt khoát nói nói. Lần nữa tu luyện, chỉ là lần tu luyện này bởi vì có lời nói của Sở Mộ làm cho Tạ Xuân Lôi tràn ngập lực lượng, trong lòng hắn cũng không có mờ mịt mà sốt ruột như vậy nữa. Tâm lý nắm chắc, khi tu luyện tự nhiên cũng càng thêm trầm ổn, hơn nữa còn có thể toàn thân toàn ý đắm chìm vào trong đó, cẩn thận cảm thụ mỗi một biến hóa cho dù là nhỏ nhất ở bên trong, chuyện này đối với việc làm quen tình huống, nắm giữ thân thể hiện tại có trợ giúp rất lớn.

*****

Sở Mộ đi tới luyện kiếm đài, rút ra song kiếm, mỗi tay một kiếm, hai chân tự nhiên không ngừng chuyển hướng.

Tay phải nắm chặt ngụy Thanh Phong kiếm đâm, chém về phía trước, mà tay trái thì nắm chặt ngụy Hỏa Mãng kiếm ở sau lưng, nhanh chóng bài trừ tạp niệm, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt càng thêm sắc bén, tinh mang lập lòe, bức người tới cực điểm, giống như hai đạo kiếm quang.

Chợt, tay phải hắn run lên, một kiếm đánh ra, tay trái cũng động theo, một kiếm lên trên một kiếm xuống dưới, hai đạo kiếm quang màu sắc khác biệt chậm rãi đánh ra, giống như là hai mái chèo của một con thuyền vậy.

Ngay từ đầu động tác của Sở Mộ rất là chập chạp, giống như là đánh thái cực quyền, đây là bởi vì đã lâu hắn không có tu luyện song kiếm thuật, cho nên có chút cứng ngắc.

Dần dà, xuất kiếm không ngừng, bản năng của Sở Mộ giống như được thức tỉnh, đủ loại áo nghĩa của song kiếm thuật rất nhanh hiện lên trong đầu Sở Mộ, hắn vung vẩy hai kiếm, động tác cũng dần dần nhanh hơn.

Sưu Sưu.

Mà bước chân của Sở Mộ mất trật tự, đi tới đi lui trên mặt đất, biến hóa thất thường, ngươi nhìn thấy hắn sải bước bước đi, nhưng mà không có cách nào dự liệu được bước tiếp theo hắn sẽ đặt chân ở nơi nào, hơn nữa kiếm quang xinh đẹp kia cũng khiến cho ngươi hoa mắt.

Thanh âm xé rách không khí ngày càng trở nên nhiều hơn, động tác múa kiếm của Sở Mộ cũng càng lúc càng nhanh, mặc dù không có sử dụng bất luận kiếm khí gì, cũng không có sử dụng kiếm khí phụ thân, nhưng mà sự sắc bén của ngụy kiếm khí vẫn vô cùng đáng sợ, không khí vô cùng yếu ớt.

Song kiếp thuật hoàn toàn bất đồng với kiếm thuật bình thường, nhất định phải có động tác, phương pháp chính xác mới có thể thi triển, nếu không không có cách nào đem uy lực song kiếm thuật và áo nghĩa thi triển ra được. Ngược lại còn làm ảnh hưởng tới biểu hiện của thực lực bản thân Kiếm giả.

Mà tu luyện song kiếm thuật so với tu luyện đơn kiếm thuật còn càng thêm khó khăn, độ khó trọn vẹn chênh lệch hơn gấp bội. Hơn nữa còn cần có thiên phú. Trong thế giới của kiếm thuật sư, người có thể dùng song kiếm, sức chiến đấu thường thường sẽ càng thêm cường hãn so với kiếm thuật sư đồng cấp, mạnh mẽ hơn tới ba thành, thậm chí còn mạnh hơn nhiều...

Căn cứ vào lý giải của Sở Mộ, nắm giữ song kiếm thuật cũng chia thành nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn, có bốn tầng. Mà dùng thiên phú kiếm thuật kinh người của Sở Mộ, nhưng mà cũng không phải là chủ tu cho nên hiện tại song kiếm thuật chỉ là nhập môn mà thôi. Tiêu chí của nhập môn chính là có thể đồng thời vung vẩy hai kiếm, làm cho hai kiếm không cách nào hạn chế nhau, làm cho thực lực bản thân không có cách nào phát huy ra, mà chỉ có thể tới lúc đạt được chút thành tựu, là tiểu thành, khi đó uy lực chính thức của song kiếm thuật mới bắt đầu hiển hiện ra.

Hiện tại Sở Mộ bởi vì ngụy Hỏa mãng kiếm, mà đột nhiên nảy sinh ý tu luyện song kiếm thuật trong đầu, lúc quan trọng, còn có thể coi là một con át chủ bài.

Từ đó về sua, trong khi Sở Mộ tu luyện lại có thêm một hạng mục, đó là song kiếm thuật.

Chỉ là tu luyện song kiếm thuật, Sở Mộ cũng không có được truyền thụ nguyên vẹn, lúc trước trên địa cầu, hắn cũng chỉ tìm được một chút áo nghĩ nhập môn và tiểu thành mà htooi, cùng với một ít miêu tả đơn giản về đại thành và viên mãn.

Cho nên tu luyện song kiếm thuật đã đồng nghĩa với việc Sở Mộ phải tự mình lục lọi, độ khó sẽ khó khăn gấp mười lần so với việc tu luyện đơn kiếm thuật. Mà dùng ngộ tính có thể nói là nghịch thiên của Sở Mộ, trong lúc nhất thời cũng không có đầu mối gì, chỉ có thể mỗi ngày rút ra một giờ tu luyện song kiếm tuật, cố gắng quen thuộc, hơn nữa trong khi tu luyện tìm cảm giác, tìm đầu mối, từng chút một tiến hành diễn luyện.

Lại bỏ ra chút thời gian, Sở Mộ đề xuất yêu cầu với một trưởng lão kiếm phái, xin tiến vào trong tàng thư các chủ điện.

Tàng thư các này bên trong cũng không phải là nơi cất giữ sách vỡ về kiếm khí quyết, cũng không phải là nơi cất giữ bộ pháp, thân pháp, kiếm thuật... Chủ yếu nơi này thu thập về một ít loại tin tức cơ bản, một số kỳ văn dị sự trên Cổ Kiếm đại lục, một ít điển tịch tương quan. Trong đó, thường thường lấy chuyện ở Đông Kiếm vực, nhất là Đại Khôn vương triều làm trung tâm.

Sở Mộ theo thư mục, nhìn những tờ giấy ghi chép, giới thiệu về các điển tịch là có thể biết rõ bên trong điển tịch chủ yếu ghi lại, miêu tả lại cái gì. Bởi vậy cũng tiện cho việc tìm kiếm của hắn.

Tàng thư các trong chủ điện kỳ thực cũng không lớn, điển tịch được thu thập bên trong cũng không có vượt quá một trăm bản, bởi vậy Sở Mộ rất nhanh đã quét qua ghi chép đại khái về trăm bản điển tịch, trong lòng cũng dần dần có chút đầu mối.

Đi tới trước một loại quyển sách, vươn tay rút ra một bản điển tịch, trên mặt có ghi "Hng thú đồ phổ đại toàn", ngay sau đó hắn lại quay người rút ra một loại quyển sách ở giá phía sau "linh dược đồ phổ đại toàn", cuối cùng Sở Mộ lại tìm được một bản "tạp vật kỳ đàm".

Tuy rằng hắn rất muốn xem tất cả điển tịch trong tàng thư các này, tăng kiến thức của mình lên, nhưng mà Sở Mộ cũng biết. Dục tốt bất đạt, xem hết trăm bản điển tịch này, cũng cần tốn một khoảng thời gian dài.

Cho nên trước mắt hắn chỉ lựa chọn ba cuốn điển tích có tác dụng nhất với hắn. Sau khi đăng ký, hắn mang về lầu các của mình.

Ba cuốn điển tịch này trong vòng ba tháng Sở Mộ phải trả lại. Ba tháng, dùng năng lực của hắn. Khong chỉ có thể xem hết, còn có thể đem toàn bộ nội dung bên trong ghi nhớ.

...

Nhoáng một cái thời gian nửa tháng trôi qua.

Mỗi một ngày Sở Mộ đều tu luyện thượng nguyên kiếm khí quyết, khoongn gừng đề thăng trình độ tinh khiết của kiếm khí, tu vi hắn đã đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, cơ hồ tương đương với nửa chân bước tới thập đoạn.

Theo theo bản thân Sở Mộ phỏng đoán, dưới tình huống bình thường, qua hai ba tháng kế là hắn có thể đột phá được. Trở thành Kiếm giả kiếm khí thập đoạn.

Nhớ tới sau khi tu vi đột phá thập đoạn dường như có nơi khác để đi, trong lòng Sở Mộ không khỏi xuất hiện vài phần hiếu kỳ, rất muốn hỏi cho rõ. Nhưng mà tu vi của hắn cũng sắp đột phá, trước tiên hắn chỉ có thể đặt lòng hiếu kỳ này sang một bên, chờ sau khi hắn đột phá, tất cả sẽ rõ ràng.

Trừ việc tu luyện nguyên khí kiếm quyết ra, thời gian còn lại của Sở Mộ chủ yếu là đạt trên việc tu luyện Kim phong kiếm thuật cùng Quyển Vân kiếm thuật, Tùy Vân kiếm thuật, còn có tu luyện song kiếm thuật.

Trước mắt, kiếm thuật mà hắn nắm giữ là kiếm thuật trụ cột, kiếm thuật nhập môn là Phi Vân kiếm thuật, kiếm thuật cấp thấp là Nhu Vân kiếm thuật cùng với Lăng Phong kiếm thuật, Thanh Lang kiếm thuật.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)