← Ch.0129 | Ch.0131 → |
Sở Mộ đi tới phía trước một bước, một thân khí tức sắc bén tới cực điểm, bức bách, chấn động ra, giống như xé rách hư không. Trong mắt có tinh mang đáng sợ bắn ra, làm cho đối phương không dám nhìn thẳng. Mà lời Sở Mộ nói càng sắc bén như kiếm, khiến cho trong lòng mọi người chấn động.
- Ngươi..
Đệ tử Thanh Lan kiếm phái này vô thức rụt cổ lại, Sở Mộ quá mức xuất sắc, sắc bén bức người làm cho hắn không tự chủ được phát lạnh. Hắn rất rõ ràng lời nói của Sở Mộ, đó là phân sinh tử chứ không phải là phân thắng bại. Mới mở miệng đã là phân sinh tử, đây quả thực là hành vi của một tên điên a.
- Hoặc là phân sinh tử, hoặc là lăn. Ngươi tự mình lựa chọn đi.
Thanh âm Sở Mộ như kiếm, sắc bén vô cùng, làm cho trong lòng đối phương giật mình, không tự giác được lui về phía sau một bước, lập tức đỏ mặt tía tai chỉ vào Sở Mộ:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta.
Nói xong đệ tử Thanh Lan kiếm phái này quay người bước đi, trong lòng tràn ngập hận ý đối với Sở Mộ, thề nhất định phải cho Sở Mộ đẹp mắt.
- Thanh Phong kiếm phái này dường như xuất hiện một đệ tử không tầm thường a.
- Ha ha, một người rất có phách lực.
- Hừ, tầm thường cái rắm gì chứ? Nhiều nhất bất quá chỉ là một tên điên cái gì cũng không hiểu mà thôi. Mới mở miệng đã là phân sinh tử, chỉ bằng vào tu vi thập đoạn trung kỳ của hắn? Hắn không nghĩ tới việc ở trong kiếm viện này, tu vi kiếm khí thập đoạn trung kỳ không phải là thứ gì cả.
Đợi tới khi Sở Mộ và Tạ Xuân Lôi rời đi, đủ loại tiếng nghị luận vang lên, có vài câu tán thưởng, có câu tràn ngập khinh thường.
...
- Sở sư huynh, Tiêu sư huynh đâu? Không phải cùng đi với sư huynh hay sao? Tại sao không có tới cùng nhau?
Ngữ khí của Tạ Xuân Lôi có chút hưng phấn, liên tiếp hỏi mấy câu hỏi.
- Trên đường đi xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta tới đây trước.
Sở Mộ khẽ cười nói, lại nhớ lại trên đường đi bị một Hóa Khí cảnh của Thanh Lan kiếm phái chặn giết, trong lòng hiện lên một đạo sát cơ lạnh lẽo, sát cơ lạnh lẽo đối với Thanh Lan kiếm phái.
- Vậy à? Ta và đại sư huynh năm ngày trước đã tới đây. Hiện tại đám người đại sư huynh có lẽ đều đang ở trong Thanh Phong viện. Sở sư huynh vừa tới, chư vị sư huynh nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Tạ Xuân Lôi gật gật đầu, cao hứng bừng bừng cười nói, hắn cũng không có cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Sở Mộ.
- Sao ngươi lại xảy ra xung đột với đệ tử Thanh Lan kiếm phái?
Sở Mộ chợt lên tiếng, hỏi.
- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái...
Nói tới đây, Tạ Xuân Lôi lập tức nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ:
- Từ vài ngày trước sau khi chúng ta đi tới kiếm viện. Đệ tử Thanh Lan kiếm phái thi thoảng xuất hiện bên ngoài Thanh Phong viện. Còn lần này ta ra ngoài một chút, định làm quen với một ít về kiếm viện, thế nhưng không ngờ đệ tử Ngụy Cương của Thanh Lan kiếm phái từ phía sau đột nhiên xông lên, dùng sức va chạm vào sườn ta, khiến cho ta thoáng chốc không chịu nổi. Mà hắn lại nói ta đụng vào hắn, muốn ta quỳ xuống xin lỗi. Còn muốn ta bồi thường Lăng Khí hoàn, đây hoàn toàn là muốn tìm ta gây phiền toái, nếu không phải Sở sư huynh kịp thời xuất hiện, chỉ sợ lần này sẽ phiền phức lớn.
- Được rồi.
Sở Mộ gật đầu, hắn tự biết, xem ra chỉ có hắn và Tiêu Thiên phong lọt vào trong phục kích của Hóa Khí cảnh Thanh Lan kiếm phái. Đây là do Thanh Lan kiếm phái không muốn để cho hai người bọn hắn trưởng thành, bọn chúng cảm thấy hai người bọn hắn là uy hiếp thực sự. Về phần đám người Lý Dật, cũng không có được Thanh Lan kiếm phái đặt vào trong mắt, loại khả năng này rất lớn. Nhưng mà đám người Lý Dật tới Ly Châu kiếm viện, đệ tử Thanh Lan kiếm phái lập tức có hành động, loại tình huống này không thể không khiến cho Sở Mộ hoài nghi, Thanh Lan kiếm phái đã sớm truyền tin tức tới nội viện kiếm viện.
- Mặc kệ suy đoán của ta là thật hay giả, nói tóm lại, giữa ta và Thanh Lan kiếm phái đã triệt để không thể nào vãn hồi. Ngày sau khi thực lực của ta đầy đủ, ta sẽ giết tới tận Thanh Lan kiếm phái, làm cho bọn chúng hối hận.
Sở Mộ âm thầm nói, đây giống như là một lời thề phát ra từ tận linh hồn.
- Sở sư huynh, phía trước chính là Thanh Phong viện của chúng ta.
Thanh âm kinh hỉ của Tạ Xuân Lôi làm Sở Mộ bừng tỉnh, đi tới phía trước nhìn lại. Trước mắt hắn là một tòa đình viện nhỏ. Bên trên có ghi ba chữ to: Thanh Phong viện.
Cửa Thanh Phong viện đột nhiên mở ra, có một đạo thân ảnh đi ra.
- Vương sư huynh.
Tạ Xuân Lôi vội vàng hô, người kia nhìn qua, ánh mắt chợt nhìn về phía Sở Mộ, vẻ kinh hỉ từ sâu trong khóe mắt khuếch tán ra tràn ngập cả khuôn mặt, người này thấp giọng hô:
- Sở sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới.
- Vương sư huynh.
Sở Mộ cười cười, hạ kiếm lễ với Vương Đình Hạo.
- Mau vào, đám người La sư huynh nếu như nhìn thấy sư đệ ngươi tới, nhất định sẽ cao hứng vô cùng.
Vương Đình Hạo cười to, tranh thủ mở rộng cửa ra, để cho Sở Mộ và Tạ Xuân Lôi tiến vào.
- ha ha ha, các vị sư huynh, các ngươi mau ra đây xem này.
Vừa đi vào trong Thanh Phong viện, thanh âm của Vương Đình Hạo đã truyền đi khắp nơi, giống như tiếng sấm sét nổ vang. Mà Sở Mộ thì liếc mắt đảo qua, dò xét một vòng, Thanh Phong viện này coi như là một tòa biệt viện đồng nhất, có tiền viện, còn có đại sảnh, còn có rất nhiều phòng. Chợt vẻ mặt Sở Mộ nao nao, bởi vì hắn lần nữa nhạy cảm phát giác được linh khí trong Thanh Phong viện này dường như còn nồng đậm hơn linh khí bên ngoài Thanh Phong viện một ít.
- Sư đệ, có chuyện gì mà ngươi cao hứng vậy?
Một đạo thanh âm từ trong một căn phòng truyền ra.
- Các người mau ra đây, nhìn xem ai tới này.
Vương Đình Hạo lần nữa lớn tiếng nói.
- Chẳng lẽ là Sở sư đệ?
Yên lặng một lát, một đạo thanh âm khác vang vọng, mang theo vài phần kinh hỉ. Chợt, từng tiếng xé gió vang lên, từng đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong tất cả các phòng bắn ra, bay vút tới, cuối cùng đáp xuống tiền viện.
- Sở sư đệ, thực sự là ngươi rồi. Rốt cuộc ngươi cũng tới, quá tốt rồi.
Trên mặt đám người Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa tràn ngập vẻ kinh hỉ, cao giọng hô, vui vẻ từ tận đáy lòng.
- Sở sư đệ, rốt cuộc ngươi cũng tới.
Vẻ mặt La Ngọc Phong cũng tràn ngập vui mừng, mà Chu Tiến thì đứng một bên cười ha hả. Ngoài ra còn có một người khác, Sở Mộ chưa từng gặp qua, vẻ mặt người này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong mắt có tinh mang lưu chuyển, dường như mang theo chút hiếu kỳ.
- Sở sư đệ, tu vi ngươi đạt tới thập đoạn trung kỳ rồi sao?
Chợt trên mặt La Ngọc Phong hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn rất rõ ràng tu vi của Sở Mộ mấy tháng trước mới đột phá tới thập đoạn sơ kỳ. Nếu như so với đám người Lý Dật còn muộn hơn một chút. Nhưng mà hiện tại đám người Lý Dật đều là thập đoạn sơ kỳ, khoảng cách tới trung kỳ còn một đoạn, nhưng mà Sở Mộ đã đột phá tới trung kỳ, tốc độ này liệu có phải quá nhanh hay không?
*****
- Đúng vậy, vừa mới đột phá.
Sở Mộ gật đầu. Có Thanh Lan thánh quả làm thiên phú tu luyện của hắn tăng lên tới thất phẩm, lại có thể hấp thu linh thạch hạ phẩm tu luyện, còn có thượng nguyên kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm, đủ loại yếu tố kết hợp, tốc độ như vậy kỳ thực cũng không tính là gì.
- Hổ thẹn a. Người làm sư huynh như ta hiện tại cũng chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ, sư đệ ngươi đột phá tới thập đoạn sơ kỳ cũng chỉ mới được ba tháng. Vậy mà lại đột phá tới thập đoạn trung kỳ, ngươi như vậy người khác làm sao có thể ngẩng mặt lên được đây?
Chu Tiến thở dài, có chút cô đơn, chợt lại bị vẻ vui sướng thay thế, thanh âm cũng trở nên vui sướng:
- Nhưng mà đây cũng là phúc của bổn phái.
Mà người vẻ mặt lạnh lùng kia thì không nói một lời, một mực nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như muốn xem thấu Sở Mộ vậy.
- Sư đệ, giới thiệu cho sư đệ một chút, đây là Tam sư huynh Trịnh Tu Nhiên. Tu vi thập đoạn hậu kỳ.
Lý Dật chỉ vào người vẻ mặt lạnh lùng kia giới thiệu với Sở Mộ.
- Tam sư huynh.
Sở Mộ hạ kiếm lễ.
- Sở sư đệ.
Trịnh Tu Nhiên đáp lại kiếm lễ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí cũng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng. Nhưng mà một tia hiếu kỳ thoáng cái lại hiện lên trong mắt hắn:
- Sở sư đệ, nghe nói sư đệ đánh bại Nhị sư huynh. Ta tỷ thí với sư đệ một chút được chứ?
Sở Mộ lập tức ngạc nhiên, Tam sư huynh này dường như quá mức trực tiếp, mà những người khác lại cười khổ.
- Tam sư đệ, đệ muốn khiêu chiến Sở sư đệ thì cũng đợi có thời gian đã nha. Sở sư đệ mới vừa mới tới nơi a.
La Ngọc Phong lắc đầu cười nói:
- Sở sư đệ vừa tới kiếm viện, đối với kiếm viện còn chưa hiểu rõ. Trước tiên phải nói rõ cho đệ ấy một phen, lại mời Sở sư đệ dùng cơm. Sau đó muốn tỷ thí thì cũng không muộn.
- Được.
Trịnh Tu Nhiên gật đầu nói.
Một đám người đi vào trong đại sảnh, đều ngồi xuống vị trí của mình.
- Sở sư đệ, trước tiên ta sẽ nói với đệ về tình huống của Thanh Phong viện, sau đó lại nói tình thế kiếm viện cho sư đệ nghe một chút.
La Ngọc Phong ngồi ở vị trí thủ tọa, mở miệng, khẽ cười nói:
- Trước mắt trong Thanh Phong nội viện chúng ta cơ hồ tất cả chúng ta là tám người. Đúng rồi, tính cả Tiêu Thiên phong sư đệ là chín người. Nhưng mà Tiêu Thiên phong sư đệ không phải kết bạn mà đi với Sở sư đệ sao? Sao còn chưa có tới.
Cả đám đều nhìn qua Sở Mộ, chờ đợi câu trả lời của Sở Mộ.
- Lúc chúng ta rời khỏi Thanh Lan sơn, gặp phải một cao thủ Hóa Khí cảnh chặn giết.
Sở Mộ nói, cũng không có nói ra nội dung cụ thể.
- Cái gì? Kiếm giả Hóa Khí cảnh chặn giết hai người các đệ sao?
Đám người La Ngọc Phong giật mình, vẻ mặt đại biến, kinh hãi vạn phần, thậm chí đứng ngồi không yên, khí tức toàn thân hỗn loạn.
- Không có việc gì, đoán chừng chỉ là Kiếm giả vừa mới tiến vào Hóa Khí cảnh, cho nên hai chúng ta thấy thời cơ không ổn tách ra. Dùng năng lực của Tiêu Thiên phong, chắc có lẽ không bị đuổi kịp.
Sở Mộ nói, hắn cũng không muốn tất cả ra, sợ sẽ làm xấu thêm mọi chuyện.
- Thì ra là thế, hy vọng Tiêu sư đệ vẫn bình yên vô sự.
La Ngọc Phong lần nữa ngồi xuống đất, vẻ mặt tràn ngập ngưng trọng. Lại thở ra một hơi, chợt nhìn về phía Sở Mộ:
- Sở sư đệ có thể đào thoát khỏi tay Kiếm giả Hóa Khí cảnh, cũng không giống như bình thường a.
- Sư huynh, trong Thanh Phong nội viện sao chỉ có mấy đệ tử chúng ta thôi vậy?
Sở Mộ mỉm cười nói sang chuyện khác.
- Mỗi một kiếm phái, thời gian tiến vào Ly Châu kiếm viện bồi dưỡng cũng chỉ có ba năm mà thôi. Trong ba năm không có cách nào tiến vào top một trăm thì phải rời khỏi kiếm viện trở về kiếm phái của mình.
Trong lòng La Ngọc Phong vẫn rung động mãnh liệt như cũ, nói chuyện cũng giống như vô thức:
- trước đó các tiền bối Thanh Phong kiếm phái chúng ta bồi dưỡng trong kiếm viện ba năm cũng không có duyên tiến vào top một trăm, cho nên đều trở về kiếm phái, trở thành chấp sự. Hơn nữa những đệ tử thập đoạn mới đột phá trong bổn phái thường ít, cho nên trước mắt cũng chỉ có mấy người chúng ta. Mặt khác còn hai quản sự chuyên phụ trách giặt giũ nấu cơm cho chúng ta. Lát nữa sẽ cho sư đệ ngươi gặp mặt chú. t
- Nhưng mà nếu như trong chúng ta có người có thể tiến vào top một trăm thì bổn phái sẽ được vương thất Đại Khôn ngợi khen, được ban thưởng các loại đan dược, linh dược.. Đối với việc bồi dưỡng đệ tử mới của bổn phái càng có trợ giúp. Đến lúc đó, đệ tử trong Thanh Phong viện này sẽ từ từ tăng lên nhiều.
La Ngọc Phong giải thishc:
- Trước mắt trong tám người chúng ta, ta là đại sư huynh, Chu Tiến là nhị sư huynh, Tu Nhiên là Tam sư huynh, Lý Dật là tứ sư huynh, Minh Hóa là ngũ sư huynh, Đình Hạo là lục sư huynh, về phần thứ bảy Tạ sư đệ vẫn luôn cho rằng Sở sư đệ mới là người có tư cách đảm nhiệm.
- Ta nhập môn trễ nhất coi như là tám đi.
- Sở sư huynh, cái này...
Tạ Xuân Lôi sốt ruột nói.
- Tạ sư đệ không cần sốt ruột. Sở sư đệ đã nói vậy ngươi sẽ là thất sư đệ, đây bất quá chỉ là trình tự giữa chúng ta mà thôi. Bình thường xưng hô cũng bỏ đi, không có ý nghĩa gì mấy.
La Ngọc Phong nói xong, Tạ Xuân Lôi ngồi xuống.
- Linh khí trong Ly Châu kiếm viện này nếu như so với bên ngoài còn nồng đậm hơn, mà linh khí trong Thanh Phong viện chúng ta so với bên ngoài kiếm viện nồng đậm hơn gấp đôi.
La Ngọc Phong tiếp tục nói:
- Tu luyện dưới hoàn cảnh này tốc độ tiến triển tự nhiên sẽ nhanh hơn so với bên ngoài một ít. Trong kiếm viện tổng cộng có bốn mươi tám đình viện nhỏ, vừa vặn đối ứng với bốn mươi bảy kiếm phái trong cảnh nội Ly Châu. Trong đó có ba đại kiếm phái thượng phẩm là Kinh Đào kiếm phái, Thượng Huyền kiếm phái, Tố Tâm kiếm phái. Còn có tám đại kiếm phái trung phẩm cùng với ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm. Nghe nói ba đại kiếm phái thượng phẩm kia, đình viện của bọn họ trình độ nồng đậm của linh khí gấp ba nơi khác. Mà địa phương nơi kiếm phái trung phẩm trú chân, linh khí gấp đôi. Ba mươi sáu kiếm phái hạ phẩm, nơi ở sẽ gấp đôi bên ngoài. Ngoài ra còn có một đình viện thuộc nhất mạch của châu lệnh, đặt song song với tam đại kiếm phái thượng phẩm.
Cái gọi là Châu Lệnh chính là quan viên cao nhất của một châu do vương thất bổ nhiệm, Châu lệnh nhất mạch nói rõ ra thì chính là nhi tử hoặc là nhi nữ cùng với một ít chi thứ trực hệ trẻ tuổi.
- Trước mắt trong nội viện kiếm viện có bốn đại cao thủ, được xưng là Kiếm viện tứ kiệt. Bọn họ theo thứ tự là Sở Hà tới từ Kinh Đào kiếm phái, Từ Kiếm Phong tới từ Thượng huyền kiếm phái. Hoài ngọc của Tố Tâm kiếm phái cùng với thế tử Chu Hồng Vũ của Châu Lệnh. Tuổi tác khoảng chừng hai mươi tuổi, toàn bộ đều có tu vi Hóa Khí cảnh nhập môn.
La Ngọc Phong lần nữa nói ra, những người khác đã nghe qua, duy chỉ có Sở Mộ là chưa từng nghe:
- Sở Hà của Kinh Đào kiếm phái này lại cùng họ với Sở sư đệ a.
← Ch. 0129 | Ch. 0131 → |