Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0164

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0164: Xung đột! Người mới Thập Cường
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Bước chân Sở Mộ hỗn loạn, giống như liễu trong gió, tránh từng đạo kiếm khí bắn nhanh tới. Thiếu niên vương thất cũng bay nhanh về phía sau, trực tiếp né tránh.

Thập Trọng Lãng hoàn toàn bị nghiền nát. Toái Vân Kiếm Bạo còn hai đạo kiếm khí cuối cùng, bắn về phía thiếu niên vương thất. Đồng tử của hắn run lên, xuất kiếm, đánh nát hai đạo kiếm khí, thu kiếm vào vỏ.

- Ta thu hồi lời nói thu ngươi làm kiếm thị. Thực lực của ngươi rất mạnh. Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta.

Thiếu niên vương thất nói, không còn vẻ gây sự như trước đó nữa. Nhưng trong giọng nói vẫn có một ngạo khí. Đó là do bẩm sinh. Bất chợt, chỉ thấy hắn khe khẽ thở dài, hình như có chút không cam lòng:

- Lúc này đây, ta thừa nhận, quả thực không đánh bại ngươi, là ta thua. Chỉ có điều, chỉ một lần này thôi. Giao phong chân chính còn chưa có bắt đầu. Nhớ kỹ tên của ta, Hoàng Phủ Trường Không.

- Ta rất chờ mong.

Sở Mộ thản nhiên trả lời. Hắn tin tưởng, thiếu niên vương thất này tuyệt đối còn có đòn sát thủ, Nhưng mình làm sao không phải chứ? Nếu thật sự là chém giết sinh tử, Sở Mộ tin tưởng chắc chắn, kẻ sống sót nhất định là mình.

- Có hi vọng vô địch dưới Hóa Khí.

Lăng Thương Viêm đột nhiên nói, âm thanh rất nhẹ, rơi ở trong tai mọi người lại giống như tiếng sấm vang rền. Vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc, nhìn Sở Mộ lại nhìn thiếu niên vương thất, không biết Lăng Thương Viêm nói là người nào?

- Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng quay về Kiếm Viện.

Lăng Thương Viêm cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào. Thân hình hắn lóe lên, xuất hiện ở trên lưng của hắc kim ưng. Đại tướng vương thất và thiếu niên vương thất cũng nhanh chóng bay lên, rơi vào trên lưng của hắc kim ưng, điều động hắc kim ưng. Hai cánh hắc kim ưng mở ra, bụi nổi lên, bay khắp bầu trời. Nó bay thẳng tới chân trời. Trong chớp mắt, biến thành ba điểm đen nhỏ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cảnh nội vương triều Đại Khôn, có núi tên là Hắc Giao. Có lời đồn trong núi có Hắc Giao sống, nên được đặt tên như vậy.

Dưới chân núi Hắc Giao, tại một mảnh đất trống có bóng người bay vọt. Kiếm quang lóe lên, kiếm khí ngang dọc. Không khí bị không ngừng phát ra âm thanh đáng sợ lợi hại, khiến da đầu tê dại.

Tiếng kim loại va chạm chói tai không ngừng chấn động khắp nơi. Không khí nổ mạnh. Vô số tia lửa bắn ra. Từng kiếm từng kiếm đâm ra chém giết, hung hãn vô cùng. Vô số kiếm khí ngang dọc. Mặt đất bị cứng rắn xuất hiện từng rãnh sâu tới ba thước. Cách đó không xa, một tảng đá lớn bị kiếm khí xẹt qua. Những tiếng rạn nứt rắc rắc vang lên.

Thần sắc của mỗi người đang đứng vây xem xung quanh đêu đại biến. Đồng tử cũng nhịn không được mà run rẩy.

- Thật đáng sợ... thực lực của mười người bọn họ thật sự cường hãn.

- Đúng vậy. Ta đã cho rằng ta rất lợi hại, thậm chí có thể dưới kiếm của kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn chống đỡ ba mươi chiêu. Nhưng bây giờ nhìn lại, nếu như so sánh cùng mười người bọn họ, vẫn là chênh lệch quá lớn.

- Đương nhiên, Luyện Thanh Vân sư huynh trước đây không lâu đã tự tay trực tiếp chiến đấu, chém giết qua một kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn.

Giọng nói này rõ ràng tràn ngập kiêu ngạo.

- Tránh mau!

Một tiếng thét kinh hãi vang lên. Mấy bóng người vội vàng tránh sang hai phía trái phải. Một đạo kiếm khí đáng sợ chém qua, mang theo hơi lạnh kinh người, trực tiếp xé rách không khí. Mặt đất cát đá bị nghiền nát, bắn đi.

Càng đáng sợ hơn chính là kiếm khí qua đi, trong không khí lưu lại vụn băng nhỏ. Cát đá vụn trên mặt đất lại biến thành vụn băng. Có thể thấy được hơi lạnh của một đạo kiếm khí vừa rồi.

Mấy người đúng lúc né tránh được, đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nghĩ mà kinh. Trên trán bọn họ có mồ hôi lạnh xuất hiện. Kiếm khí vừa rồi đặc biệt mạnh mẽ. Một khi bị đánh trúng, sẽ không chết. Nhưng hơn phân nửa sẽ phải bị thương. Đồng thời còn có thể bị hơi lạnh xâm nhập trong cơ thể, tạo thành tổn thương kinh mạch thậm chí tổn thương nội tạng do giá rét.

Mà người chém ra đạo kiếm khí băng hàn này chính là một nữ tử mặc trường sam tơ lụa màu xanh lạnh. Trên mặt trắng nõn như ngọc đầy sương lạnh. Quanh thân còn hàn khí đáng sợ quấn quanh. Trong tay hắn cầm Ngụy Kiếm Khí cũng có màu của băng lam. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Cùng nữ tử này giao chiến cũng là một nữ tử, toàn thân trường sam màu xanh lục tung bay, trường kiếm lục sắc. Kiếm thuật thi triển ra, giống như sóng nước nhộn nhạo bị gió thổi tới, va chạm cùng kiếm khí băng hàn của nữ tử lạnh lùng kia. Hai bên kiếm khí lặng lẽ không một tiếng động biến mất.

- Sư đệ, thực lực của mười người kia...

La Ngọc Phong đứng ở bên cạnh Sở Mộ, mở miệng nhỏ giọng nói. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ và có chút cay đắng. Ban đầu hắn cho rằng trải qua ba tháng khổ luyện, lại có đầy đủ Tăng Khí Hoàn cung ứng, kiếm khí của bản thân càng hùng hậu, thực lực chỉnh thể tiến bước rõ ràng. Ở trong nửa bước Hóa Khí Cảnh, nhất định có thể ở xếp hạng cao.

Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy mười người đang chiến đấu, hắn bị đả kích lớn. Cảnh giới của mười người kia đều là nửa bước Hóa Khí. Nhưng so với La Ngọc Phong, lại mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

- Đại sư huynh không cần tự coi nhẹ mình.

Sở Mộ thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mười người kia.

- Mười người bọn họ, có năm người là con cháu vương thất. Năm người đến từ chính kiếm phái thượng phẩm, từ nhỏ có vô số tài nguyên bồi dưỡng. Đồng thời thiên phú bản thân thuộc dạng nhất đẳng. Quan trọng hơn chính là bọn họ đều lĩnh ngộ ý cảnh, đồng thời đạt tới hai thành, tu luyện kiếm khí quyết và kiếm thuật càng không tầm thường. Bọn họ bây giờ chắc hẳn có thể trực tiếp giao đấu với kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhập môn bình thường mà không rơi xuống hạ phong.

- Mạnh như vậy sao?

Nghe được Sở Mộ nói vậy, miệng La Ngọc Phong há hốc, tràn ngập khiếp sợ. Nhãn lực của hắn không bằng Sở Mộ, chỉ thấy từng bóng người qua lại, kiếm quang va chạm kiếm khí ngang dọc, biết là giao chiến đặc biệt kịch liệt. Nhưng hắn lại không biết hư thực trong đó.

- Đúng rồi, sư đệ, so với mười người bọn họ, sư đệ thế nào?

La Ngọc Phong đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra nụ cười khẽ. Hắn cũng không trả lời. Nhưng La Ngọc Phong đã biết đáp án.

Bọn họ nói chuyện với nhau rất khẽ. Những người bên cạnh chú ý cả vào cuộc giao chiến của mười người kia, cho nên hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

Khi bọn họ đến nơi này, cuộc chiến đấu đã bắt đầu. Trưởng lão dẫn đường chỉ thoáng nhìn về phía bọn họ, nhưng không có ý định ngăn cản cuộc chiến đấu. Hắn chỉ nói cho bọn họ biết ở chỗ này chờ người của Đại Khôn Kiếm Phủ, sau đó liền dẫn đệ tử Hóa Khí Cảnh bay nhanh lên trên núi.

Đối với những trưởng lão này mà nói, mỗi năm lúc này chỗ này đều phát sinh một vài cuộc chiến đấu. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ cần không xuất hiện tàn phế và chết, tất cả đều có thể.

Sau khi đám người Sở Mộ đến đây, cũng nghe được lời bàn tán của các đệ tử Kiếm Viện khác mới hiểu được tiền căn hậu quả cuộc giao chiến của mười người.

*****

Kiếm phái cảnh nội vương triều, bất luận là hạ phẩm, trung phẩm hay thượng phẩm, tất cả đều bị vương thất trực tiếp quản lý. Tương đương với, những kiếm phái này tồn tại, thật ra chính là được vương thất cho phép, đồng thời trên một vài mức độ nào đó, được vương thất đến nâng đỡ.

Trong đó, ví dụ đơn giản nhất chính là lúc này đây. Sở Mộ và La Ngọc Phong thu được vị trí trong Bách Cường của Kiếm Viện, nhận được cơ hội tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu luyện, vương thất lập tức có ngợi khen đến Thanh Phong Kiếm Phái.

Bởi vậy, vương thất cùng các kiếm phái thật ra chính là quan hệ quân thần. Con cháu vương thất bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, từ nhỏ tự giác mình tài trí hơn người, nhất là đối mặt với các đệ tử kiếm phái, càng ngạo khí ép người.

Lúc này đây, đến dưới chân núi Hắc Giao, ngoại trừ đệ tử Bách Cường của Kiếm Viện tại mười tám châu trong vương triều Đại Khôn ra, còn có con cháu đến từ chính vương thất. Tổng cộng gần hai trăm người.

Mà con cháu vương thất vừa đến này, chỉ một lát sau lại yêu cầu các đệ tử Kiếm Viện thần phục bọn họ. Uy thế ép người như vậy, dĩ nhiên là phát sinh xung đột.

Cuối cùng đưa đến chính là năm người nửa bước Hóa Khí mạnh nhất trong mười tám Kiếm Viện cùng năm người nửa bước Hóa Khí mạnh nhất của con cháu vương thất khai chiến.

May là tất cả Hóa Khí Cảnh trong đó không có dừng lại đây đây. Một khi vừa đến nơi đây lập tức sẽ theo trưởng lão đi lên núi Hắc Giao. Bằng không, Hóa Khí Cảnh vừa động thủ, chỉ sợ sẽ tạo thành phá hoại càng thêm mãnh liệt.

Sở Mộ xem kiếm đại thành, quá trình mười người kia giao chiến đều rơi vào trong mắt hắn đặc biệt rõ ràng, hoàn toàn không bỏ sót một tình tiết nào.

Cũng chính bởi vì vậy, Sở Mộ mới có thể nhìn thấu thực lực chân chính của bọn họ. Mỗi người đặc biệt giỏi, khiến Sở Mộ cảm thấy ngưng trọng. Hắn biết, đổi thành mình cùng bất kỳ người nào trong số bọn họ giao chiến có một cuộc ác chiến, có lẽ cuối cùng có thể gình thắng lợi, nhưng mình khẳng định phải bị thương.

Chỉ có điều, điều này cũng bởi vì tu vi kiếm khí của mười người kia đều đã đạt đến nửa bước Hóa Khí đỉnh phong, cách Hóa Khí Cảnh chân chính chỉ kém một tia mà thôi. Nếu như tu vi của hắn cũng đột phá thập đoạn đỉnh phong, đạt được nửa bước Hóa Khí, thực lực chỉnh thể lại sẽ tăng lên hai thành, càng cường đại hơn.

Mặc dù biết mình có thể chiến thắng bất kỳ người nào trong mười người bọn họ, nhưng Sở Mộ lại không có ý xuất thủ. Hắn chỉ đứng nhìn như vậy. Bởi vậy, ngoại trừ La Ngọc Phong ra, cũng không người thứ hai biết tới sự cường đại của Sở Mộ.

Mười người này giao chiến, trong đó năm người là con cháu vương thất. Lần lượt là Hoàng Phủ Trường Thiên, Hoàng Phủ Băng Ngưng, Hoàng Phủ Thủy Điệp, Hoàng Phủ Phách, Hoàng Phủ Năng. Về phần năm người khác lại lần lượt đến từ các Kiếm Viện khác nhau, là Luyện Thanh Vân, Tôn Trường Phong, Nam Cung Hạo Dương, Cao Cốc Lăng và Trầm Nhiêu.

Trên mặt đất có vô số vết rạch của kiếm khí. Cuộc giao chiến vẫn tiếp tục, nóng nảy kịch liệt. Đột nhiên, một khí tức cường hãn vô cùng, đột nhiên từ trên núi Hắc Giao nổ tung, rơi xuống, giống như kiếm khí cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt tấn công đến, trực tiếp nghiền ép.

Một tích tắc này, động tác của mười người giao chiến dừng lại. Ở đây, bất kỳ một kẻ nào đều sinh ra một cảm giác bị chèn ép tới hít thở không thông, dường như long trời lở đất nghiền ép xuống. Trong nháy mắt đầu óc xuất hiện trống rỗng ngắn ngủi...

Phong quang trùng trùng điệp điệp, giống như kiếm phong vô số sắc bén vô hình tạo thành sóng biển, không ngừng cuộn trào mãnh liệt, đánh thẳng tới. Thời khắc xẹt qua toàn thân, khiến lỗ chân lông trên người gần như nổ tung. Toàn thân tê dại. Mơ hồ còn có một loại cảm giác đau đớn vì bị vô số kiếm phong cắt qua.

Theo đó chính là một bóng người, giống như một tia kiếm quang vậy từ trên núi Hắc Giao đánh thẳng tới. Sau đó mới vang lên tiếng không khí nổ mạnh đáng sợ, ầm ầm giống như nước lũ bất ngờ bạo phát.

Kiếm quang vừa chuyển, mang theo khí thế khiến không người nào có thể bình tĩnh lao xuống, thu lại. Một bóng người xuất hiện ở trên mảnh đất trống. Tầm mắt của mọi người giống như sắt vụn bị nam châm hút lấy, không có cách nào rời đi được.

Người này thân hình cao lớn, đứng ở trên mảnh đất trống, giống như thanh kiếm giơ lên trời, khiến người khác cảm thấy mình giống như đang nhìn lên ngọn núi cao, vô cùng nhỏ bé. Lông mày của hắn vừa đen vừa thô. Đôi mắt hổ bắn ra tinh quang bốn phía. Những đường cong trên gương mặt cứng rắn nghị lực, tràn ngập một khí tức dương cương đến cực điểm. Phàm là người bị hai mắt hắn đảo qua, đều cảm giác được áp lực vô cùng nặng nề cùng phong quang đè ép, giống như ngọn núi đè lên người.

Tướng mạo của người này nhìn qua tuổi tác chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi. Hắn mặc trên người trường bào màu tím. Khí kiếm phía sau lưng dầy và nặng càng giống với kiếm hơn. Cẩn thận quan sát, mọi người sẽ nhìn thấy ở phía ngực trái trường bào của hắn có hình một thanh kiếm nhỏ màu trắng bạc, giống như được in lên.

- Ta là Gia Cát Xung.

Người này nhìn chung quanh một vòng, sau đó mở miệng nói. Giọng nói mang theo một loại vận luật đặc biệt, thoáng cái khiến lực chú ý của mọi người tập trung ở trong lời hắn nói:

- Lần này học viên mới Kiếm Khí Cảnh do ta chịu trách nhiệm. Lối vào Đại Khôn Kiếm Phủ ở ngay đỉnh núi Hắc Giao. Các ngươi muốn đi vào Đại Khôn Kiếm Phủ, nhất định phải đi tới đỉnh núi mới được.

Những người mới vốn đều ngừng thở, trong lòng khẩn trương thậm chí lo lắng không yên. Nhưng nghe được Gia Cát Xung vừa nói như vậy, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía núi Hắc Giao. Nhất thời, rất nhiều người đều thở dài một hơi.

Có lẽ núi Hắc Giao thật sự cao, nhưng đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là chuyện tốn một ít thời gian, liền có thể đến đỉnh núi. Không có gì khó đáng để nói tới.

Gia Cát Xung thu hết thần sắc của mọi người vào trong mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ dị:

- Muốn đến đỉnh núi, phải trải qua chỗ ba cửa ải hiểm yếu: chín cong mười tám ngoặt, rừng rậm Man Phong và Phi Lăng Độ. Ba cửa ải này, cửa ải sau còn khó khăn hơn cửa ải trước. Thậm chí cuối cùng sẽ có nguy hiểm tính mạng. Cho nên, các ngươi bây giờ còn có một lần cơ hội rời khỏi đây, không cần lấy thân trải qua nguy hiểm. Nhưng cuộc đời này cũng không có cơ hội tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu nữa.

- Hừ, ta đi tới nơi này, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi đây.

Hoàng Phủ Phách hừ lạnh một tiếng, nói. Sau khi trải qua khiếp sợ ngắn ngủi. con cháu vương thất trời sinh ngạo khí lại một lần nữa thể hiện ra.

Những người khác mặc dù không có nói, nhưng mỗi người đều lộ ra thần sắc kiên quyết cùng ánh mắt kiên định, căn bản cũng không dao động. Có nguy hiểm tính mạng? Vậy thì thế nào? Thế giới kiếm giả, muốn tu luyện tới mức cao thâm, đâu có thể không trải qua các loại nguy hiểm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)