← Ch.0169 | Ch.0171 → |
Lại có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lỗ tai Sở Mộ run lên. Trong đó có một giọng nói khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Nhìn lại, thân hình La Ngọc Phong đã rơi vào vực sâu. Hai bên cách xa nhau hơn trăm thước. Hắn căn bản là không có cách nào cứu được.
- Sư huynh...
Khẽ quát một tiếng, thân hình Sở Mộ dừng lại ở giữa không trung. Cuồng phong lại thổi tới, ném Sở Mộ qua một bên. Hắn lại nhanh chóng rơi xuống.
- Chết đi...
Hoàng Phủ Phách vừa nhìn thấy, hai mắt lộ ra ánh sáng thâm độc.
- Không xong.
Sở Mộ vội vàng tỉnh táo, bước chân bước ra giữa hư không, ngón tay búng một cái, kiếm khí bắn nhanh va chạm. Khí lưu chấn động trở thành chỗ mượn lực.
Vèo.
Một tiếng động phát ra. Thân hình Sở Mộ giống như chim yến bay, bắn về phía trước, rơi vào phía trên một trụ đá.
Nhìn như đơn giản, nhưng trong đó hung hiểm lại làm cho người mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh hãi run sợ.
Quay đầu lại nhìn chỗ La Ngọc Phong rơi xuống, đã sớm không thấy bóng dáng. Dưới là vực sâu không thấy tối đen một mảnh. Sở Mộ chỉ cảm thấy trong lòng có chút bi thương.
Một lúc lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, không nói một lời bay vụt về phía trước. Mặt hắn không đổi sắc, theo quỹ tích cuồng phong, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến người kinh ngạc vạn phần.
Hoàng Phủ Phách nhìn chằm chằm vào bóng dáng Sở Mộ, khó có thể tin nổi.
Nhưng bởi vì dừng lại giữa trung gian, vẫn chậm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Chỉ là khó khăn lắm vượt qua Hoàng Phủ Trường Thiên, trở htành người thứ hai đến đối diện vách núi, vượt qua Phi Lăng Độ.
Hoàng Phủ Trường Thiên đứng thứ ba, liếc mắt nhìn Sở Mộ, không nói được một lời nào, đi qua một bên điều tức.
- Sở sư đệ quả thật là bản lãnh.
Luyện Thanh Vân cười nói, Sở Mộ chỉ gật đầu, không trả lời. La Ngọc Phong rơi vào vực sâu khiến tâm trạng hắn nặng nề, có cảm giác khó chịu không nói ra được.
Tôn Trường Phong là người đến thứ tư. Hắn dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh vào thân pháp hệ phong, so với người khác càng chiếm ưu thế hơn.
Tiếp đó, những người khác cũng lục tục đến. Đáng buồn cho Hoàng Phủ Phách. Mặc dù tu vi kiếm khí tinh thuần hùng hậu, nhưng bất đắc dĩ tu luyện chính là hệ thổ loại kiếm khí quyết không có gì nổi bật trên phương diện tốc độ này, cho nên cuối cùng, rơi vào vị trí thứ mười ba. Kém hơn so với hai cửa ải trước. Một học phần cũng không thu hoạch được.
Không ai nói chuyện với nhau. Bởi vì có chừng hơn một trăm người rơi vào vực sâu, khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh giá, toàn thân đều không dễ chịu.
Con hạc màu đỏ hạ xuống đất. Gia Cát Xung nhảy xuống, thu hết thần sắc mọi người vào trong mắt, lại cũng không nói lời nào.
Chỉ một lát sau, từng tiếng vỗ cánh trong không khí vang lên. Chỉ thấy từ xung quanh có vô số con hạ nhanh chóng hạ xuống đất. Những người ngồi trên lưng hạc khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không dừng.
- Sư huynh...
Sở Mộ ngẩn ra, ngây người nhìn La Ngọc Phong từ trên lưng của một con hạc nhảy xuống. Trong lúc nhất thời hắn có chút không phản ứng kịp.
- Ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi. Không nghĩ tới rơi xuống phía dưới lại được cứu.
Vẻ mặt La Ngọc Phong lộ ra ý cười của kẻ sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm, nói.
- Ừ. Không có việc gì là tốt rồi.
Gật đầu, Sở Mộ khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút kích động.
- Cửa thứ ba Phi Lăng Độ khảo hạch là năng lực ứng biến của các ngươi. Làm học viên mới của Đại Khôn Kiếm Phủ, tất nhiên sẽ không thật sự để cho các ngươi chết.
Gia Cát Xung nói:
- Hiện tại tuyên bố thứ tự. Đứng đầu là ngươi, Luyện Thanh Vân. Đứng thứ hai là Sở Mộ. Đứng thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên...
Thời điểm ở cửa thứ nhất, Gia Cát Xung căn bản cũng không có hứng thú biết tên họ bọn họ. Nhưng sau cửa thứ hai biểu hiện của Sở Mộ khiến Gia Cát Xung đặc biệt khiếp sợ. Hắn liền hỏi thăm Sở Mộ, tâm tình tốt liền để ý cả tên của một số người khác nữa.
Danh hiệu đứng đầu vẫn là thu được thưởng một vạn học phần. Đứng thứ hai vẫn là chín ngàn. Đứng thứ ba là tám nghìn. Cứ lấy cách này giảm xuống. Đứng thứ mười là một nghìn.
Lại một lần nữa, Sở Mộ trở thành tiêu điểm.
Đám người Luyện Thanh Vân Hoàng Phủ Trường Thiên vốn được công nhận là một trong Thập Cường của những người mới. Nhưng Sở Mộ lúc trước không có tiếng tăm gì. Thậm chí ngay cả người của Kiếm Viện Ly Châu cũng chẳng qua cảm thấy Sở Mộ có chút lợi hại mà thôi. Bọn họ căn bản cũng không có nghĩ đến Sở Mộ sẽ lợi hại đến mức độ này.
Người khác nhau không có cùng tâm tư. La Ngọc Phong tuy rằng một học phần cũng không có được, thậm chí đi qua bờ sinh tử một lượt, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng thay cho Sở Mộ, thật lòng cao hứng.
Đôi mắt đẹp của Trầm Nhiêu rơi vào trên mặt Sở Mộ, mang theo mấy phần quyến rũ. Hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Nam Cung Hạo Dương hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hoàng Phủ Phách càng là dáng dấp cắn răng nghiến lợi.
- Gia Cát sư huynh, ta muốn khiêu chiến hắn.
Hoàng Phủ Phách cuối cùng không kìm chế được, bước tới một bước, chỉ vào Sở Mộ, nói với Gia Cát Xung.
Mọi người đều cả kinh, tiếp theo, có chút hưng phấn thậm chí nhìn có chút hả hê. Sở Mộ này là người không có tiếng tăm gì, trong lúc bất chợt liên tục ba cửa ải đều thu được vị trí trước mười, thậm chí ba lần. Tất nhiên điều này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy đố kị. Khi nghe được Hoàng Phủ Phách muốn khiêu chiến Sở Mộ, bọn họ hận chỉ mong chứng kiến Sở Mộ bị Hoàng Phủ Phách đánh bại, như vậy trong lòng bọn họ mới có thể cân bằng được.
- Ngươi muốn khiêu chiến Sở Mộ...
Trên mặt Gia Cát Xung hiện ra nụ cười quái dị. Hắn liếc mắt nhìn Sở Mộ, trực tiếp nói:
- Được, hai người các ngươi phân cao thấp. Người thắng có thể thu được thêm thưởng một vạn học phần. Chỉ có điều, cửa lớn Kiếm Phủ sẽ xuất hiện. Thời gian không nhiều lắm. Tốt nhất ở trong vòng ba chiêu phân ra thắng bại.
Gia Cát Xung căn bản cũng không cho cơ hội hoàn toàn cự tuyệt. Sở Mộ cũng không muốn từ chối. Hoàng Phủ Phách thời điểm ở chín rẽ mười tám ngoặt đã xuống tay với hắn, làm hại hắn thiếu chút nữa rơi xuống vực sâu. Có lẽ sẽ không chết, nhưng cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu. Hiện tại có cơ hội này, có thể cho tên Hoàng Phủ Phách này biết kết quả trêu chọc hắn là thế nào.
- Được, một chiêu định ra thắng bại.
Trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ vẻ âm độc ngang ngược, hung tợn nhìn Sở Mộ nói. Mặc dù thân pháp không bằng Sở Mộ, thậm chí trình độ kiếm thuật cũng không giống như Sở Mộ, nhưng Hoàng Phủ Phách vẫn hoàn toàn có lòng tin đánh bại được Sở Mộ. Tất cả đều bởi vì thực lực của hắn cường đại.
Một chiêu định ra thắng bại, tất nhiên là phải thi triển ra sát chiêu mạnh nhất của bản thân tới công kích đối phương. Hơn nữa, vẫn lấy phương thức cứng chọi cứng. Đây là điều mà bản thân Hoàng Phủ Phách am hiểu nhất.
Hắn tin tưởng, tiểu tử này chỉ mới tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, ở dưới sát chiêu công kích của hắn, tuyệt đối khó có thể chống đỡ. Nếu như có thể một kiếm giết chết, vậy là hay nhất. Cho dù không thể giết chết, đánh thành trọng thương cũng tốt.
*****
Mọi người đều lui lại. Trên mặt La Ngọc Phong hiện lên một sự lo lắng, lại không nói lời nào. Hắn nhìn Sở Mộ gật đầu biểu thị cổ vũ.
Lớn gió thổi tới, bị khí tức mạnh mẽ xé rách nghiền nát tán loạn. Hai tay Hoàng Phủ Phách cầm đại kiếm màu vàng sẫm, cảm giác tràn ngập lực lượng. Kiếm khí màu vàng sẫm từ trong cơ thể phát ra, vờn quanh xung quanh chậm rãi lưu chuyển, lại từ từ ngưng tụ đến trên thanh đại kiếm trong tay. Phong quang đáng sợ khí tức sắc bén lại mang một áp lực nặng nề, giống như núi non rơi xuống vậy.
Tiếng ầm ầm vang lên. Mọi người trong lúc đó hoảng hốt, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân hình như đang run rẩy.
- Kiếm như núi non trấn áp mặt đất!
Hoàng Phủ Phách quát lớn một tiếng, kinh thiên động địa, xuất kiếm hung hãn. Đại kiếm bỗng nhiên chém xuống, dung hợp hai thành Thổ Chi Ý Cảnh. Lực lượng đáng sợ bạo phát ra. Không khí nổ tung. Không gian dường như bị đè ép nén lại.
Ảo ảnh một ngọn núi xuất hiện, thuần túy do kiếm khí hệ thổ của Hoàng Phủ Phách ngưng tụ thành, ầm ầm lao về phía trước. Tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng có một loại cảm giác nặng nề của núi cao rơi xuống, trấn áp nghiền ép tất cả. Các học viên đứng xưng quanh đều cảm thấy hít thở không thông, bản thân bị áp lực vô cùng nặng nề đè ép, không nhịn được lui ra phía sau.
Đối mặt trực tiếp với áp lực nặng nề giống như núi lớn đè xuống, Sở Mộ cảm giác xương cốt bản thân không chịu nổi phát ra những tiếng rắc rắc. Mí mắt hắn khẽ run lên. Trong mắt tuôn ra một tia sáng màu xanh.
Áp lực cực lớn đè ép đến. Kiếm núi mênh mông cuồn cuộn. Quanh thân, tất cả không khí đều đông cứng lại.
Đột nhiên, kiếm quang giống như cầu vồng phóng bắn, sáng ngời chói mắt. Một làn gió nhẹ từ trong không trung thổi tới, hóa thành làn gió mát, va chạm trùng kích, biến thành gió to gào thét, quét tới, biến thành cuồng phong rít gào.
Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, cuồng phong đáng sợ thổi tới, nghiền ép khiến kiếm sơn dừng lại, giống như rơi vào vũng bùn, khó có thể đi tới. Mọi người xung quanh bị gió thổi, tóc bay rối loạn. Góc áo tung bay phát ra những tiếng phần phật. Ngay cả hai mắt cũng chịu sự ảnh hưởng khó có thể mở ra được.
- Đây là...
Gia Cát Xung khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang trầm tư.
Cuồng phong không ngừng. Kiếm sơn run lên, bắt đầu lay động, có dấu hiệu sụp đổ.
- Không có khả năng...
Hai mắt Hoàng Phủ Phách mở trừng trừng, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hắn lại vội vàng vung một kiếm chém ra. Lại là một tòa kiếm núi công kích ra. Nhưng tu vi kiếm khí của Sở Mộ ngay cả không bằng hắn, lại dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, lại thêm uy lực Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, còn mạnh hơn nhiều so với một sát chiêu cao giai.
Chống đỡ không được ba hơi thở, tòa kiếm sơn thứ nhất bị cuồng phong thổi tiêu tan. Tòa kiếm sơn thứ hai chống đỡ không được hai hơi thở cũng tiêu tan. Cuồng phong đáng sợ trực tiếp đánh vào trên người Hoàng Phủ Phách.
- Chống đỡ cho ta!
Một tiếng rống to vang lên. Hai tay Hoàng Phủ Phách cầm kiếm để chắn ngang trước ngực. Kiếm khí hệ thổ của bản thân ngưng tụ, liều chết chống đỡ cuồng phong thổi tới.
Sát khí sắc bén dường như từ trong hư không bắn ra, trực tiếp đánh vào phía trên đại kiếm của Hoàng Phủ Phách. Lực bạo phát của sát khí mạnh mẽ vạn phần, giống như núi lửa bị áp lực bỗng nhiên phát ra. Hoàng Phủ Phách căn bản cũng không có khả năng để ngăn cản.
Ầm một tiếng. Đại kiếm tuột khỏi tay bay ra. Ngực Hoàng Phủ Phách giống như bị búa lớn công kích tới, toàn thân bay ngược ra, miệng phun ra máu tươi. Hắn bay ra hơn mười thước, rơi xuống đất lại lăn vài vòng. Tiếp đó, hai tay, hai chân mở ra, nằm trên mặt đất giống như chó chết vậy, sắc mặt tái nhợt.
- Bại... Thất bại...
Mỗi người trợn mắt há hốc mồm.
Cho dù là đám người Luyện Thanh Vân thật ra cũng cảm thấy Sở Mộ không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Phách. Nhưng sự thật trước mắt lại nói cho bọn họ biết, tất cả ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, Hoàng Phủ Phách bị Sở Mộ một kiếm đánh bại.
Thần sắc Sở Mộ không đổi, vẻ mặt thản nhiên. Nhưng hắn lại biết mình thi triển ra Phong Chi Tương bản đơn giản hóa, gần như đem kiếm khí của bản thân tiêu hao không còn. Hơn nữa, hắn vừa rồi còn vận dụng ba thành Phong Chi Ý Cảnh.
Bằng không, căn bản khó có thể sạch sẽ lưu loát đánh bại Hoàng Phủ Phách như vậy. Dù sao Hoàng Phủ Phách là cấp bậc mà loại kiếm giả như Ngụy Hoành không thể nào so sánh được. Hai bên chênh lệch nhau quá lớn.
- Ba thành... Phong Chi Ý Cảnh...
Người khác không nhìn ra, nhưng Gia Cát Xung lại thấy tất cả rõ ràng. Hắn càng kinh ngạc không thôi:
- Sở Mộ, rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu nữa?
- Một chiêu phân ra thắng bại. Sở Mộ giành thắng lợi, nhận được thêm thưởng một vạn học phần.
Gia Cát Xung tuyên bố, hai mắt nhìn Sở Mộ, tiếp tục nói:
- Chờ sau khi các ngươi tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ sẽ nhận được một khối kiếm lệnh thân phận. Thưởng học phần sẽ trực tiếp gửi vào bên trong kiếm lệnh thân phận của từng người các ngươi."
Lúc này Hoàng Phủ Phách cũng giãy dụa đứng dậy. Hăn lau vết máu trên khóe miệng, lấy ra mấy viên thuốc ném vào trong miệng. Sắc mặt hắn tái nhợt, hung hăng trợn mắt nhìn Sở Mộ. Trong đáy mắt lại thoáng có sợ hãi. Hắn nhặt đại kiếm của mình lên, đứng ở một bên không nói được một lời.
Khoảng không ở đỉnh núi Hắc Giao rộng rãi. Gió to từng trận thổi qua. Cảm giác mát mẻ tập kích toàn thân.
Những tiếng ầm ầm chợt vang lên. Trong hư vô bắn ra một đạo hồng quang, tách ra hai bên trái phải. Tiếp theo, đang lúc trong ánh mắt kinh hãi mọi người, một cánh cửa lớn phát sáng xuất hiện ở trong mắt của mọi người.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Trong đó có chứa khí tức mãnh liệt uy nghiêm đập vào mặt, khiến người ta sùng bái. Bên trong ẩn chứa sự huyền diệu vô cùng.
- Đại Khôn Kiếm Phủ ở trong hư cảnh Đại Khôn. Cánh cửa này chính là cánh cửa đi thông tới Kiếm Phủ. Các ngươi theo ta đi vào.
Gia Cát Xung chỉ vào cánh cửa cực lớn đang phát sáng, nói. Lúc này hắn dẫn đầu chợt lách người hóa thành một đạo lưu quang, tiến vào trong cánh cửa đang phát sáng.
- Đi.
Quát khẽ một tiếng, mỗi người nhanh chóng xuất phát. Thân hóa lưu quang cầu vồng, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhảy vào bên trong cánh cửa phát sáng, sau đó đều biến mất.
- Sư đệ, chúng ta cũng đi thôi.
La Ngọc Phong đi tới bên cạnh Sở Mộ, nói.
- Được.
Kiếm khí của Sở Mộ đã khôi phục được một phần. Hắn gật đầu, cùng La Ngọc Phong một trước một sau bay vào bên trong cánh cửa phát sáng này.
Hư cảnh Đại Khôn là do vương thất Đại Khôn nắm giữ, bỏ vào các loại tài nguyên, mở thành Đại Khôn Kiếm Phủ, cắt đứt với bên ngoài.
Linh khí ở Kiếm Phủ tinh thuần hơn nữa còn đầy đủ, không thể kém hơn so với Kiếm Viện Ly Châu, là nơi tu luyện tuyệt vời. Hơn một ngàn học viên mới Kiếm Khí Cảnh ở dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Xung, tiến vào phía sau cánh cửa ánh sáng, đến bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ.
← Ch. 0169 | Ch. 0171 → |