← Ch.0211 | Ch.0213 → |
- Thực lực Tiểu Huyết yêu có lẽ cũng có phân chia cao thấp a.
Sở Mộ nhớ tới miêu tả trên bảng nhiệm vụ.
- Đúng, Tiểu Huyết Yêu nhất vân là yếu nhất, lực lượng bọn chúng tương đương với Hóa Khí cảnh nhập môn của chúng ta. Tiểu Huyết Yêu nhị vân thì tương đương với Hóa Khí cảnh tiểu thành. Tiểu Huyết Yêu tam vân thì tương đương với Hóa Khí cảnh đại thành. Tiểu Huyết Yêu tứ vân thì tương đương với Hóa Khí cảnh viên mãn. Tiểu Huyết Yêu ngũ vân mặc dù không có lực lượng Khí Hải cảnh, nhưng mà trong Hóa Khí cảnh cũng là tồn tại vô cùng cường đại. Ta thấy Hóa Khí cảnh viên mãn chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Trong kiếm phủ chúng ta, có lẽ chỉ có các sư huynh trên Đồng Kiếm bảng mới có thể đối kháng, chém giết bọn chúng a.
Lương Hải Sơn ngưng trọng nói:
- Huyết Yêu vân sinh ra trên trán bọn chúng, liếc mắt là có thể nhìn ra. Nếu như gặp phải Huyết Yêu ngũ vân, chúng ta nên bỏ chạy, chạy được bao xa thì chạy.
Sở Mộ gật đầu.
Vừa đi vừa nói chuyện với nhau, rất nhanh hai người đã tới cửa vào Huyết Yêu cảnh, đây là chân núi một ngọn núi cao ở trong nội phủ.
Trừ Sở Mộ và Lương Hải Sơn ra, còn có rất nhiều người nhanh chóng từ phía xa chạy tới, tốc độ cực nhanh, ít nhất cũng có vài trăm người chạy tới nơi này, thoạt nhìn phân thành nhiều trận doanh khác nhau.
- Đi thôi, đội ngũ của chúng ta ở phía kia.
Lương Hải Sơn chỉ vào phía trước nói:
- Chúng ta đi vào Huyết Yêu tầng một, nghe nói tiểu Huyết Yêu bình thường sẽ không hành động một mình, cho nên vì săn giết tiểu Huyết Yêu cho tốt, chúng ta sẽ liên thủ với mọi người.
- Lương Hải Sơn, ngươi tới rồi.
- Sở Mộ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hắn là Trương Tồn, tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành đỉnh phong. Hắn gọi là Lưu Diệu Minh, có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành. Hắn gọi là Hà Chấn, cũng có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành...
Lương Hải Sơn giới thiệu với Sở Mộ, tổng cộng có sáu người, tăng thêm Lương Hải Sơn là bảy, toàn bộ đều có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành, nhưng mà có mạnh có yếu.
- Hắn là Sở Mộ, là học viên mới.
- Học viên mới?
Những người kia nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một lát, Lưu Diệu Minh kia nhíu mày nói:
- Còn không có tu luyện kiếm khí quyết mới, lúc này hắn nên ngoan ngoãn tu luyện kiếm khí quyết rèn luyện tiên thiên kiếm khí củng cố trụ cột a. Mà không phải đến tham dự loại nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
- Lương Hải Sơn, ta biết rõ ngươi là người tốt, đối với học viên mới có vài phần chiếu cố, nhưng mà Huyết Yêu cảnh không phải là nơi bình thường. Rất nguy hiểm, chunsgt a cũng không thể đảm bảo an toàn của bản thân, càng không có khả năng bảo hộ chu toàn cho một người mới.
Hà Chấn cũng nói.
- Các ngươi yên tâm, thực lực Sở Mộ không kém.
Lương Hải Sơn vội vàng nói.
- Một học viên mới, một thân kiếm khí vừa mới chuyển hóa thành tiên thiên kiếm khí, còn chưa có tu luyện bất kỳ kiếm khí quyết Huyền cấp nào, lợi hại đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng tương đương với Hóa Khí cảnh tiểu thành bình thường mà thôi. Ở nơi nguy hiểm như Huyết Yêu cảnh này, không cẩn thận sẽ bị giết chết. Nói không chừng sẽ làm liên lụy tới những người khác.
Trương Tồn lợi hại nhất trong mấy người cũng lên tiếng:
- Như vậy đi, ngươi có thể đi theo chúng ta hành động, tăng trưởng kiến thức, chúng ta cũng sẽ cố gắng cam đoan oan toàn cho ngươi, nhưng mà tất cả thu hoạch trong Huyết Yêu cảnh đều không có phần của ngươi. Đợi sau khi rời khỏi Huyết Yêu cảnh, ngươi còn phải trả cho chúng ta mỗi người ba ngàn học phần.
- Đúng, ta cảm thấy đề nghị của Trương Tồn sư huynh rất tốt.
Đám người Lưu Diệu Minh lập tức lên tiếng.
- Các ngươi..
Lương Hải Sơn biến sắc, lập tức tức giận nói.
- Không cần nhiều lời.
Sở Mộ ngăn cản Lương Hải Sơn nói tiếp, đối với việc tụ tập hay không tụ tập với đám người này săn Huyết Yêu, Sở Mộ cũng không thèm quan tâm. Được thì được, mà không có cũng không sao. Thậm chí hắn còn có khuynh hướng một mình hành động.
Có lẽ một mình hành động sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng mà thu hoạch mà hắn kiếm được, không sẽ vì vấn đề phân phối mà nảy sinh xung đột.
- Được rồi, ta cũng không đi cùng các ngươi.
Lương Hải Sơn nổi giận đùng đùng, vung tay áo quay người nói với Sở Mộ:
- Hai người chúng ta cùng một tổ đi, chiếu cố lẫn nhau.
- Được.
Đã nói tới nước này, Sở Mộ cũng không thể nói gì nữa.
- Ngu ngốc.
Đám người Trương Tồn nhao nhao thấp giọng nói.
Càng ngày càng có nhiều người chạy tới, không chỉ có đệ tử cửu viện, còn có đệ tử viện khác.
- Là hắn...
Trong đám người, Sở Hà đảo qua mọi người, khi nhìn thấy Sở Mộ lập tức nao nao, vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Hắn cảm thấy dùng thiên phú của Sở Mộ, có lẽ không thể nào nhanh như vậy tiến vào nội phủ mới đúng.
Cho dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng mà Sở Hà cũng không có ý đến chào hỏi.
Thời gian trôi qua một chút, đã qua giờ mùi, tới giờ Thân, nhưng mà cửa vào Huyết Yêu cảnh còn chưa xuất hiện.
Lúc này một tiếng xôn xao vang vọng, tràn ngập sợ hãi, thán phục.
- Sở Mộ, mau nhìn, là Hàn Huyết sư tỷ.
Lương Hải Sơn giật nhẹ ống tay áo của Sở Mộ, thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng kích động, vẻ mặt càng không thèm che dấu vẻ ái mộ.
Sở Mộ nhìn qua, chỉ thấy có một bóng người thướt tha nhanh chóng bay vọt tới, sau đó đáp xuống ở vị trí cách cửa Huyết Yêu cảnh không xa. Y phục trắng như tuyết, bên hông có đai lưng bằng ngọc quấn quanh, làm nổi bật cái eo nhỏ nhắn của nàng, mái tóc xanh rũ xuống, thân thể cao gầy, trước sau lồi lõm làm cho ánh mắt người ta nóng bỏng.
Khuôn mặt trắng nõn, bóng loáng như là bạc ngọc, ngũ quan tinh xảo phối hợp tạo thành một khuôn mặt tuyệt mỹ. So với những mỹ nữ trên mạng ở địa cầu còn phải đẹp hơn ba phần.
- Giống như một mảnh tuyết trắng ở trên đỉnh núi cô độc.
Sở Mộ thầm nghĩ, khí chất của Hàn Nhược Tuyết làm cho hắn có đánh giá như vậy.
Trên người này phát ra khí tức chấn động vô cùng mạnh mẽ, tầng tầng lớp lớp chấn động, giống như là biển cả, vô số phong mang nội liễm, ẩn chứa bên trong, lại mơ hồ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, trong vòng ba mươi mét bốn phía không có ai dám tới gần, cho dù có không ít người đang rục rịch tới gần.
- Tu vi kiếm khí thật mạnh.
Đối với thân thể, dung mạo của nàng, Sở Mộ càng thêm kinh ngạc tu vi kiếm khí của nàng hơn. Tối thiểu cũng là cấp độ Hóa Khí cảnh viên mãn.
- Hàn Nhược Tuyết sư tỷ cũng là người cửu viện chúng ta, ba năm trước nàng tiến vào nội phủ, hai năm trước thông qua khiêu chiến nhận được quyền cư ngụ trong kiếm lâu Thiên cấp, một năm trước thành công khiêu chiến cao thủ trên Đồng Kiếm bảng.
Lương Hải Sơn dùng ngữ khí hưng phấn thấp giọng nói, một mặt nhìn chằm chằm vào Hàn Nhược Tuyết tràn ngập sùng kính:
- Hàn sư tỷ ở trong Kiếm lâu Thiên cấp số năm, đứng số năm mươi ba trong Đồng kiếm bảng nội phủ.
- Đồng kiếm bảng... Thiết kiếm bảng...
Sở Mộ không khỏi liên hệ hai cái tên này.
- Ngoại phủ có Thiết kiếm bảng, nội phủ có Đồng kiếm bảng, nghe nói Vương phủ có Ngân kiếm bảng. Mỗi bảng đơn chỉ có trăm danh ngạch mà thôi.
*****
Lương Hải Sơn giải thích:
- Ngoại phủ nếu như muốn lên Thiết kiếm bảng thì phải khiêu chiến Tiểu kiếm tháp. Mà nội phủ thì không phải vậy, bài danh ban đầu của Đồng Kiếm bảng nghe nói phải thông qua đủ loại khảo hạch và chiến đấu thì mới xác định được. Nhưng mà sau này muốn lên Đồng kiếm bảng thì nhất định phải xin phép Bách sự đường khiêu chiến. Sau đó thông qua khiêu chiến người trên Đồng kiếm bảng thì mới có thể được đề danh lên trên. Nhưng mà vì ngăn ngừa có người dây dưa không ngừng, cho nên đã có quy định rõ ràng, muốn khiêu chiến Đồng kiếm bảng thì tước tiên phải có được quyền cư ngụ ở kiếm lâu THiên cấp, hơn nữa còn phải liên tiếp đánh bại mười đệ tử cư ngụ ở kiếm lâu Thiên cấp mới được.
Mười viện trong nội phủ, mỗi một viện đều có một trăm tòa kiếm lâu Thiên cấp. Sau khi nghe được điều kiện khiêu chiến Đồng Kiếm bảng không ngờ lại nhiều như vậy, Sở Mộ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Trừ được đề danh ra còn chỗ tốt gì không?
Sở Mộ hỏi, nếu như chỉ là một hư danh, vậy đối với hắn mà nói, có cũng được mà không cũng chẳng sao.
- Đương nhiên là có chỗ tốt, người trên Đồng Kiếm bảng mỗi tháng được nhận nhiều học phần hơn. Bài danh càng cao thì càng nhiều, ngoài ra mỗi tháng còn nhận được số lượng linh thạch nhất định, còn có vô số quyền ưu tiên. Nói ngắn gọn, nếu như có thực lực thì tốt nhất nên đi khiêu chiến, một khi được đề danh trên bảng thì càng được coi trọng.
Lương Hải Sơn vội vàng nói hết, sau đó bộ dáng chợt trở nên thần thần bí bí:
- Cái gì?
Sở Mộ thuận miệng hỏi.
- Một ngày kia ta có thể đứng trong Đồng Kiếm bảng, cho dù là người cuối cùng cũng được.
Lương Hải Sơn nói, trong thanh âm tràn ngập mong chờ và tự khích lệ mình.
Lúc này cách mọi người không xa, trên mảnh đất trống kia đột nhiên có khí tức mạnh mẽ phát tán ra, tràn ngập bốn phía.
Không khí chấn động, phát ra thanh âm như tiếng gầm của sóng biển, tiến cuồn cuộn truyền lại bốn phương tám hướng, mùi máu tươi lập tức tràn ngập.
Ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn.
- Sắp xuất hiện rồi.
- Cửa vào Huyết Yêu cảnh.
Cả đám người ngừng thở, vẻ mặt có chút kích động.
Chỉ thấy càng ngày có càng nhiều mùi máu tươi lan tràn, hương khí màu đỏ tràn ngập, càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng những hương khí màu đỏ như máu này quấn quanh, hội tụ lại với nhau. Loáng thoáng còn có thể nghe được thanh âm quỷ dị vang vọng.
Trong hư vô phảng phất như có một cỗ lực lượng dẫn dắt, từ trong hư không xa xôi triệu hoán cánh cửa cổ xưa ra.
Mọt vòng xoáy đỏ như máu xuất hiện, nhanh chóng mở rộng, mãi tới khi bành trướng ra chừng năm mét thì mới dừng lại.
Cả vòng xoáy đỏ như máu kia điên cuồng xoay tròn, phát ra tiếng nổ, biên giới vòng xoáy là hương khí đỏ như máu ngưng tụ lạ, màu sắc vòng xoáy càng lúc càng đậm, nhất là ở giữa, càng nhìn vào càng khiến cho người ta run sợ, chấn động.
Một cỗ khí tức quỷ dị chấn động không ngừng từ trong vòng xoáy truyền ra, tầng tầng lớp lớp đập vào mặt mọi người, khiến cho tâm thần mọi người rùng mình, giống như thân thể bị nước đá dội vào, bên tai dường như còn truyền tới tiếng rít gào của Huyết Yêu.
Quỷ dị ở chỗ là cát đá ở chung quanh vòng xoáy kia không có động tĩnh nào, không bị ảnh hưởng một chút nào, giống như vòng xoáy này bất quá chỉ là một hư ảnh.
- Cửa vào Huyết Yêu cảnh xuất hiện, đi thôi.
Có người vừa mới dứt lời, Hàn Nhược Tuyết đã hóa thành một đạo lưu quang trắng như tuyết phá không bắn vào trong vòng xoáy màu đỏ.
Bầu trời của Huyết Yêu cảnh giống như rất thấp, giống tùy thời đều có thể sụp xuống vậy, những đám mây màu đỏ không ngừng cuồn cuộn, làm cho người ta cảm thấy rất là áp lực.
Sở Mộ và Lương Hải Sơn đứng song song trong một nơi ở tầng một Huyết Yêu cảnh, ngắm nhìn cảnh vật phương xa.
Mặt đất cao thấp khác biệt, đất đá cũng màu đỏ, giống như đã từng bị vô số máu tươi nhuộm qua, tản mát ra khí tức tang thương và bi thương kinh người.
Xa xa có núi cao tạo thành bóng đen sừng sững trên mặt đất, tràn ngập cảm giác thần bí, làm cho người ta không khỏi tò mò.
Đủ loại cảnh tượng, khí tức rất dễ làm cho người ta bị ảnh hưởng, bị trùng kích thị giác.
Huyết Yêu cũng là một trong những hư cảnh, cùng loại với Thanh Lan hư cảnh mà Sở Mộ từng tiến vào.
- Kế tiếp chúng ta nên đi đâu?
Lương Hải Sơn nhìn chung quanh một chút, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Bất kể là hắn hay là Sở Mộ đều chưa từng tới qua Huyết Yêu cảnh, lý giải của Lương Hải Sơn về nó cũng chỉ là trên điển tịch mà thôi. Khi bản thân ở trong phong cảnh kỳ lạ như vậy, lại bị tất cả những thứ trước mắt làm cho ảnh hưởng, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Mục tiêu của chúng ta là tìm kiếm và săn bắt Huyết Yêu.
Sở Mộ nói, so với Lương Hải Sơn, hắn càng thêm kiên định và rõ ràng, lực lượng linh hồn cường đại và kiếm thế tiểu thành làm cho hắn có thể đơn giản loại bỏ những ảnh hưởng bất lợi đối với bản thân mình.
Cảm giác nhạy cảm phát hiện khí tức chấn động bốn phía, hai mắt Sở Mộ có tinh mang mờ mịt lưu chuyển, đột nhiên hắn quay đầu về phía bên trái, nói:
- Đi.
Nhất thời, Lương Hải Sơn không có chủ kiến vội vàng đuổi theo.
Huyết Yêu cảnh cuối cùng cũng là nơi Huyết Yêu sinh tồn, không thích hợp để nhân loại sinh tồn, thời gian ở nơi như thế này, tính tình, tâm trí... đều bị ảnh hưởng.
Giống như Lương Hải Sơn, rất nhiều người vừa mới gia nhập Huyết Yêu cảnh đều bị ảnh hưởng. Trong lúc nhất thời có chút mê mang, có chút áp lực.
Hàn Nhược Tuyết vừa mới xuất hiện trong Huyết Yêu cảnh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên quang mang lợi hại, khí tức toàn thân hội tụ như một thanh kiếm, nếu như lúc này Sở Mộ ở đây nhìn thấy vậy nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra Hàn Nhược Tuyết cũng lĩnh ngộ kiếm thế, hơn nữa cũng không kém hắn.
...
- Ta ngửi được mùi máu mới.
- Cạc cạc... Lại có nhân loại tiến vào địa bàn chúng ta. các anh em, đi theo ta. Đi hưởng thục mỹ thực đi.
Mấy ngàn Kiếm giả trước sau tiến vào Huyết Yêu cảnh, khí tức tới từ bên ngoài lập tức kinh động đám tiểu Huyết Yêu trong Huyết Yêu cảnh. Rất nhiều tiểu Huyết Yêu lục tục từ trong ngủ say tỉnh lại, phát ra tiếng thét vui sướng chói tai, giống như một hồi thịnh yến tràn ngập máu tươi sắp tới.
- Bên kia có hai nhân loại, huyết khí thật tràn đầy a, hấp thua máu của bọn họ, ta nhất định có thể trở nên càng thêm cường đại a.
Tiếng thét chói tai đồng thời vang vọng, mấy đạo thân ảnh màu đỏ nhanh chóng từ bay về phía trước, nhanh như thiểm điện.
- Là Huyết Yêu.
Lương Hải Sơn lập tức kinh hãi, tức thì rút kiếm chém ra vài đạo tiên thiên kiếm khí.
So với Lương Hải Sơn, Sở Mộ vô cùng tỉnh táo, trong nháy mắt khi ba đầu tiểu Huyết Yêu xuất hiện Sở Mộ đã chú ý tới.
- Nhân loại đáng chết, không ngờ lại dám ra tay với chúng ta, trước tiên hút khô máu hắn đi.
Một đầu tiểu Huyết Yêu bị kiếm khí của Lương Hải Sơn bổ trúng, bị kiếm khí đánh bay, lăn lộn vài vòng trên không trung. Tuy rằng bị thương nhưng mà vết thương lại khôi phục trong nháy mắt, tên này nổi giận vô cùng, lần nhào tới.
← Ch. 0211 | Ch. 0213 → |