Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0236

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0236: Kinh Phong kiếm thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Từ vỏ kiếm cho tới lưỡi kiếm của Trảm Phong kiếm đều là màu xanh đen, bên trên có đường vân hình dáng vây cá che kín, nắm trong tay không hề có cảm xúc gì.

Tay phải Sở Mộ nắm chặt chuôi kiếm, rút Trảm Phong kiếm ra khỏi võ. Lập tức có phong mang bắn ra, giống như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

Thân kiếm Trảm Phong kiếm rộng chừng hai ngón tay, độ dày bình thường, chiều dài cũng rất là bình thường, tính cả chuôi kiếm, ước chừng cũng chỉ một trăm lẻ ba phân.

Thị kiếm của Sở Mộ đã viên mãn, lúc này dò xét kỹ càng, đủ loại chi tiết tỉ mỉ của Trảm Phong kiếm cũng hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.

Chỗ khác biệt lập tức hiện lên rõ ràng.

Nếu không có thị kiếm viên mãn, Kiếm giả có được Trảm Phong kiếm này cần tốn một đoạn thời gian ngắn làm quen với Trảm Phong kiếm, cuối cùng mới có thể vung kiếm thi triển kiếm thuật tùy tâm sở dục được.

Bởi vì bất luận một thanh keiems khsi nào đều không giống nhau, coi như là tài liệu giống như đúc, ngoại hình cũng giống như đúc, nhưng mà trên đời này không có hai cái lá cây giống nhau.

Mà Sở Mộ thì khác, hắn có được thị kiếm thuật viên mãn, thứ này khiến cho hắn nhìn vài lananf là có thể nắm giữ chi tiết rõ ràng của mỗi một thanh kiếm khí. Một khi nắm giữ không cần tổn hao môt ít thời gian đi hòa hợp với kiếm khí mà có thể trực tiếp tùy tâm sở dục sử dụng kiếm khí.

- Năm mươi vạn học phần, tuy rằng có chút cao, nhưng mà Trảm Phong kiếm lại là thứ tốt nhất trong ba mươi mấy thanh kiếm khí trung phẩm kia, có thể tăng cường ba thành uy lực của kiếm thuật siêu giai Phong hệ, tăng cường uy lực cho Cổ kiếm thuật Phong hệ những một thành rưỡi, tăng phúc vô cùng rõ ràng.

Tay trái như kiếm duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt qua thân Trảm Phong kiếm, cảm xúc lạnh lẽo lan tràn tới ngón tay. Trong giây lát Sở Mộ có cảm giác như mình tở thành một cơn gió.

- Ta còn cần một thanh kiếm khí trung phẩm nữa, bất kể là Kim hệ hay Vân hệ cũng tốt. Số Huyết Sát thạch còn lại và Huyết Tinh trước tiên nên giữ lại. Xem ra số học phần cần để đổi thanh kiếm khí trung phẩm còn lại phải nghĩ cách khác. Nhưng mà hiện tại có Trảm Phong kiếm, cũng không cần kiếm khí trung phẩm khác quá gấp nữa.

Sở Mộ thầm nghĩ, lại đút Trảm Phong kiếm vào trong vỏ.

- Thời gian kế tiếp chuyên tâm tu luyện, mau chóng đem lĩnh ngộ Phogn chi ý cảnh tăng lên tới năm thành. Tu luyện Kinh Phong kiếm thuật rồi sau đó tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương, về sau lại trở lại Sở gia một chuyến để tìm hiểu Phong chi họa quyển, tìm được bí quyết thi triển bí pháp Phong chi tương.

Tất cả Sở Mộ đều có kế hoạch rõ ràng, mà hắn đang chiếu theo kế hoạch này mà từng bước một đi tới. Thực lực trong lúc tiến hành kế hoạch từng bước tăng lên...

- Phệ vật. Một tháng qua đi, ngay cả một người các ngươi cũng không tìm thấy, còn dám nói bình thường các ngươi rất lợi hại?

Tề Thiếu Phàm vỗ một chưởng lên mặt bàn, nổi giận mắng.

- Tề thiếu, tin tức người cung cấp quá ít, chỉ là một Kiếm giả mặt áo bào xanh, tu vi Hóa Khí cảnh nhập môn. Muốn bảo chúng ta tìm kiếm người này trong nội viện Kiếm phủ quả thực quá mức khó khăn.

Một thanh niên áo đen đứng trước mắt Tề Thiếu Phàm vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí cũng lạnh lùng nói.

- Hừ, được rồi.

Tề Thiếu Phàm cũng biết chuyện này rất khó, huống chi hắn cũng không dám quá mức làm càn, cho dù ca ca Tề Thiên Lôi của hắn là một trong những minh chủ của Lôi Hỏa minh.

- Gia hỏa đáng chết, nếu như để cho ta biết rõ ngươi là ai, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi một cách dễ dàng đâu.

- Nếu như xong, thuộc hạ xin cáo lui trước.

Thanh niên mặc áo đen hạ kiếm lễ, không đợi Tề Thiếu Phàm trả lời, lui về phía sau hai bước rồi lập tức quay người rời khỏi. Làm cho Tề Thiếu Phàm thầm hận không thôi, nhưng mà hắn cũng không thể làm gì được. Vị thiếu niên áo đen này thực lực mạnh hơn hắn, chức vị cũng chỉ hơi thua kém một chút mà thôi.

Tuy rằng hắn là đệ đệ của Tề Thiên Lôi, nhưng mà gia nhập Lôi Hỏa minh chưa lâu, tuy rằng bản thân có tu vi Hóa Khí cảnh đại thành, kiếm thuật cũng không tồi, trong đám nhân tài đông đúc của Lôi Hỏa minh coi như là một thành viên xuất sắc.

Nhưng mà bởi vì thời gian gia nhập quá ngắn ngủi, không có tạo thành cống hiến rõ ràng với Lôi Hỏa minh, cho nên mới đảm nhiệm một chức vị không lớn không nhỏ trong minh, có được quyền hành nhất định.

- Nếu đại ca chịu ra mặt, nhất định có thể tìm ra được tên kia.

Tề Thiếu Phàm thầm nghĩ, nhưng mà hắn cũng không dám dùng chuyện này đi quấy rầy Tề Thiên Lôi, nếu không nhất định khó tránh khỏi một trận đánh.

Nhưng mà Tề Thiên Lôi cũng không có ở nội phủ, muốn tìm đại ca cũng khó.

- Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.

Tề Thiếu Phàm thầm nghĩ, Trảm Phong kiếm hắn cũng thu tới tay, nhưng mà không nuốt trôi được cái hơi kia, phải thở ra mới được.

....

Tầng thứ tư của kiếm lâu số một ngàn ba trăm trong cửu viện. Linh khí nồng đậm đột nhiên run lên. Đột nhiên có một cơn gió xuất hiện, từ bên ngoài thổi tới, khiến cho linh khí nồng đậm được chuyển vào trong kiếm lâu, tạo thành một vòng xoáy.

Có vô số vòng xoáy nhỏ xoáy ở tại chỗ, hoặc có vòng xoáy ở góc tường, hoặc là có vòng xoáy đang xoay tròn giữa không trung, phát ra đủ loại tiếng vang sưu sưu.

Chợt có tiếng va chạm vang lên, có vòng xoáy vang lên một tiếng sưu cái rồi diệt vong, cũng có vòng xoáy dung nạp song phương, biến thành vòng xoáy lớn hơn.

Dần dần, vòng xoáy nhỏ càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một vòng xoáy, biến thành một vòng xoáy đường kính chừng một mét, cao hai mét, không ngừng tạo ra tiếng gió rít.

Vòng xoáy này sưu sưu kéo tới chỗ Sở Mộ, loại uy thế này giống như muốn cắn nát Sở Mộ vậy.

Nhưng mà vòng xoáy tới gần Sở Mộ lại đột nhiên dừng lại một lát, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, không ngờ lại chậm rãi chuyển động chung quanh Sở Mộ, giống như là vệ tinh quay xung quanh địa cầu vậy.

Từ bạo ngược trở thành ôn hòa, đủ để khiến cho người ta kinh hãi. Trên thực tế ngay cả bản thân Sở Mộ cũng không biết sự tồn tại của vòng khí xoáy, hắn hoàn toàn đắm chìm trong lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, không tể tự kiềm chế được.

Không ngừng làm sâu sắc lĩnh ngộ đối với Phong chi ý cảnh.

Đủ loại ảo diệu về Phong chi ý cảnh không ngừng hiển hiện lên trong đầu hắn, giống như là một cơn gió thổi qua.

Đột nhiên giống như có một tầng giấy mỏng bị đâm thủng, đủ loại lĩnh ngộ về Phong chi ý cảnh đột nhiên sâu sắc hơn. Giống như là một cánh cửa trước đó cho dù Sở Mộ gắng sức thế nào cũng không mở ra, tới lúc hắn sắp hít thở không thôi lại đột thoáng cái đẩy cánh cửa ra được, rốt cuộc cũng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, hít sâu bầu không khí mới mẻ bên ngoài cánh cửa kia vậy.

Trong sát na kia, vòng xoáy cao hai mét kia dừng lại một chút, hóa thành một cơn gió nhẹ, vô thanh vô tức tiêu tán, linh khí trong tầng bốn kiếm lâu cũng đột nhiên khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

*****

Hai mắt Sở Mộ chậm rãi mở ra, quang mang màu xanh hiện lên trong mắt hắn, hắn nở nụ cười:

- Phong chi ý cảnh rốt cuộc cũng tăng lên năm thành. Kế tiếp là có thể tu luyện Kinh Phong kiếm thuật.

Nghĩ tới đây Sở Mộ cũng không nhịn được kích động.

Từ lúc hối đoái được Kinh Phong kiếm thuật cho tới bây giờ đã qua hơn hai tháng, mỗi ngày hắn đều cố hết sức lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, hơn nữa lại còn tìm hiểu Kinh Phong kiếm thuật.

Trải qua hơn hai tháng cố gắng này, rốt cuộc cũng đem Phong chi ý cảnh tăng lên tới năm thành. Mà Kinh Phong kiếm thuật Sở Mộ cũng tìm hiểu tới bảy thành, hoàn toàn có thể tu luyện được.

Về phần ba thành còn lại không hiểu. Sở Mộ cảm thấy chỉ cần bắt tay vào tu luyện, khi tu luyện từ từ thâm hậu là có thể giải quyết được ba thành này.

- Cổ kiếm thuật khác với kiếm thuật khác, phải có ý cảnh làm nội tình, hơn nữa ít nhất là bốn thành, nếu không sẽ không có cách nào tu luyện được. Cưỡng ép tu luyện ngược lại sẽ khiến cho bản thân bị cắn trả, tạo thành tổn thương. Bởi vậy Cổ kiếm thuật cũng có một cái tên khác, gọi là Ý cảnh kiếm thuật.

- Bất kể là kiếm thuật nhập môn hay là kiếm thuật cấp thấp, hay là kiếm thuật trung giai, cao giai, thậm chí là siêu giai, cũng đều tuân theo trình tự. Trước tiên tu luyện các thức, đem các thức này tu luyện tới tiểu thành, sau đó mới có thể chính thức tu luyện sát chiêu cuối cùng.

- Có thể nói sát chiêu chính là do một ít các thức dung hợp và kéo dài, chỉ có thức mà không có sát chiêu đó sẽ là một môn kiếm thuật không hoàn chỉnh, uy lực chính thức không thể nào phát huy ra được. Nhưng trái lại, chỉ có sát chiêu không có thức, lại giống như lục bình không rễ, thiếu một khúc nhạc dạo như căn cơ, không có cách nào luyện thành.

- Thức và sát chiêu hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thức cũng không được.

- Nhưng mà Cổ kiếm thuật thì khác, cổ kiếm thuật không có cái gọi là thức và sát chiêu. Mấy chiêu ngắn ngủi đều có uy lực không tầm thường, thập phần đáng sợ, đây đều là bởi vì uy lực của ý cảnh vô cùng hữu ích, thiết thực.

- Kinh Phong kiếm thuật cũng có ba chiêu, theo thứ tự là Kinh Phong động, Kinh PHong Liệt và Kinh Phong Nộ. Kinh Phong Động ta đã hiểu, không cần vài ngày có lẽ đã có thể luyện thành. Kinh Phong Liệt cũng tìm hiểu không sai biệt lắm. Trong thời gian ngắn cũng có thể luyện thành. Về phần chiêu cuối cùng là Kinh Phong Nộ kia lại tương đối cao sâu, trong thời gian ngắn đừng mơ luyện thành.

Đứng dậy, bước xuống tầng thứ nhất, Sở Mộ rút ra Trảm Phong kiếm, Sở Mộ đứng lại, trong đầu tự nhiên hiện lên đủ loại lĩnh ngộ về Kinh Phong kiếm thuật.

Chợt hắn vung kiếm chém ra một cái, lập tức có tiếng gió rít vang lên, từng cơn gió sinh ra dưới thân kiếm, từ kiếm chém ra thổi về phía trước.

Sở Mộ đột nhiên thu kiếm, nhíu mày, một kiếm vừa rồi hắn không tìm thấy cảm giác.

Mặc dù nói chiêu đầu tiên trong Kinh Phong kiếm thuật hắn đã hiểu được, nhưng mà lúc chính thức tu luyện lại không có cách nào thoáng cái tìm được phương hướng chính xác.

- Kinh Phong Động tương đương với khởi đầu của Kinh Phong kiếm thuật, đã có thể một mình thi triển kiếm chiêu, cũng có thể thi triển Kinh Phong Liệt tiếp theo là khúc nhạc dạo, trong vòng ba chiêu uy lực yêu kém. (Text gốc lủng củng, có sai sót mong độc giả bỏ qua)

Suy tư một lúc, Sở Mộ lại chém ra một kiếm, lần này gió sinh ra dưới thân kiếm, gió thổi ngày càng mãnh liệt.

Nhưng mà Sở Mộ cũng không có tìm được loại cảm giác kia, hắn không nói được rốt cuộc cảm giác kia là gì, hắn chỉ cảm thấy không phải là như vậy mà thôi.

Lần này hắn suy nghĩ trọn một phút đồng hồ.

- Cổ Kiếm thuật... Cũng gọi là Ý cảnh kiếm thuật, ý cảnh phạt đạt tới cấp độ yêu cầu thì mới có thể tu luyện. Nói như vậy khi thi triển Cổ Kiếm thuật, liệu có phải chủ động dung nhập ý cảnh, lấy ý cảnh thúc dục hay không?

Nghĩ tới đây, hai mắt Sở Mộ không khỏi sáng ngời, cảm thấy vô cùng có loại khả năng này.

Hiểu là một việc, dù sao chỉ là phương diện lý luận, Cổ Kiếm thuật cũng không có nói rõ, chú thích ghi nên làm sao tu luyện kiếm thuật... Tất cả chỉ có thể tự mình lục lọi mà thôi.

Lần này, Sở Mộ không vận chuyển Thiên Nguyên kiếm khí, trực tiếp vận dụng năm thành Phong chi ý cảnh vào trong kiếm trong tay, trong đầu hiện lên đủ loại tinh túy về kiếm chiêu của Kinh Phong kiếm thuật.

Thoáng chốc, bốn phía phảng phất như có từng đợt gió thổi qua, có thanh âm vang lên, nhưng mà tóc Sở Mộ lại bất động.

Một kiếm được chém ra, tiếng sưu sưu vang vọng, giống như có cương phong thổi tới, thân kiếm thuận gió chém đi.

Kinh Phong Động, một kiếm này tốc độ cực nhanh, bất động thì thôi, một khi động kinh người vô cùng. Quỷ dị là tuy rằng có tiếng gió rít, nhưng mà lại không có gió lớn chính thức thổi qua. Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, khiến cho người không hiểu rõ lắm cảm thấy sởn hết gai ốc.

Thu kiếm mà đứng, Sở Mộ nhìn về phía kiếm ảnh tiêu tán trong không khí, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

- Kinh Phong Động, khẽ động kinh phong.

Sở Mộ thầm nghĩ, chính là loại cảm giác này, một kiếm xuất ra, mang theo gió thổi về tứ phương.

- Rốt cuộc cũng tìm được phương pháp tu luyện chính xác, nhưng mà còn chưa đủ, còn cần tu luyện mới có thể chính thức nắm giữ.

Từng kiếm lại từng kiếm được thi triển, tu luyện, không bao lâu sau, Sở Mộ dừng tu luyện.

Bởi vì Cổ Kiếm thuật bất luận là thi triển hay là tu luyện đều phải dùng ý cảnh dung nhập vào bên trong, nếu không không có cách nào hiệu quả.

Nhưng mà điều động ý cảnh lại tiêu hao tinh thần của bản thân, có lẽ một lần hai lần, ba lần không có cảm giác tiêu hao gì, nhưng mà sau khi nhiều lần điều động tinh thần sẽ cảm thấy mỏi mệt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, giống như nước chảy vội vàng trôi qua, một đi không trở lại.

Ngày thứ ba tính từ khi Sở Mộ bắt đầu tu luyện Kinh Phong kiếm thuật, Sở Mộ rốt cuộc cũng đem Kinh Phong Động tu luyện tới đại thành. Ngày thứ mười, tu luyện Kinh Phong Động tới đại thành, tiện tay thi triển, tùy tâm sở dục.

Ngày thứ hai mươi, tu luyện Kinh Phong Liệt tới nhập môn, ngày thứ ba mươi, Kinh Phong Liệt tu luyện tới tiểu thành. Ngày thứ năm mươi, tu luyện Kinh Phong Liệt tới đại thành.

Về sau Sở Mộ bắt đầu tu luyện Kinh Phong Nộ.

So với Kinh Phong Động và Kinh Phong Liệt, hiển nhiên Kinh Phong Nộ thâm ảo hơn rất nhiều, độ khó tu luyện rất cao, trọn vẹn tốn hai mươi ngày Sở Mộ mới tu luyện Kinh Phong Nộ tới nhập môn, lại tốn bốn mươi ngày mới tu luyện tới thành tựu.

Trong khoảng thời gian đó Kinh Phong Động và Kinh Phong Liệt cũng có tăng lên, Kinh Phong Động tu luyện tới viên mãn, Kinh Phong Liệt thì khoảng cách tới viên mãn cũng không xa.

Mà tu vi kiếm khí của hắn trong khoảng thời gian này không ngừng tiến bộ, rốt cuộc cũng đạt tới Hóa Khí cảnh nhập môn đỉnh, khoảng cách cho tới đột phá lên tiểu thành chỉ còn một bước ngắn.

Trong tầng thứ tư Kiếm lâu Địa cấp, Sở Mộ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, linh khí bốn phía không ngừng vọt tới, tay phải Sở Mộ nắm một khối linh thạch trung phẩm, linh khí tinh thuần không ngừng tiến vào trong bàn tay hắn rồi chảy xuôi trong kinh mạch, bị Thiên Nguyên kiếm khí đang vận chuyển chuyển hóa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)