← Ch.0244 | Ch.0246 → |
Những người bị loại bỏ kia đều ít nhất cũng trải qua hai lần thi đấu, xác nhận kiếm thuật quả thực không bằng những người khác. Mà những đệ tử có thể tiếp tục thi đấu thường thường là những đệ tử có trình độ kiếm thuật tương đối cao.
Giống như là sóng vỗ vào cát vậy, không ngừng bị cuốn mấy phần ngoài, thứ lưu lại chính là trân châu, là tinh hoa chính thức.
Cho nên càng tới những trận đấu cuối, lại càng đặc sắc, đó đều là quyết đấu giữa những cao thủ kiếm thuật với nhau.
- Trận đầu vòng thứ bảy, Kim Hà đấu với Vương Hồng.
Trọng tài tuyên bố.
Kim Hà lúc này không thể không bạo lộ thực lực, bởi vì nàng không thể không bày ra, Vương Hồng này trước đó thứ tự tuy rằng không bằng Chung Lập Dương, nhưng mà lại xếp thứ hai mươi tư trong bổn viện, đứng thứ hai trăm ba mươi bảy trong tổng bảng Kiếm thuật vi vương, vô cùng mạnh.
Khổ chiến.
Kim Hà hoàn toàn lâm vào trong khổ chiến, nàng đem một thân kiếm thuật của mình phát huy tới mức vô cùng tinh tế, không hề giữ lại, mà Vương Hồng cũng biết Kim Hà lợi hại, cũng không dám giấu dốt, một thân kiếm thuật đều được thi triển hết.
Song phương đều thi triển kiếm thuật tới mức tận cùng, vì vậy chiến đấu vô cùng kịch liệt, mọi người nhìn tới mức ngừng thở, hai mắt tay xiết chặt, ánh mắt nhìn không rời đi, sợ bỏ qua chỗ đặc sắc nào đó.
Đối với các học viên mà nói đây là cơ hội hiếm có.
Ngươi đi đâu có thể nhìn thấy cao thủ kiếm thuật dùng kiếm thuật tinh khiết chiến đấu như vậy chứ?
Rất khó, vô cùng khó. Cũng chỉ có nơi cùng loại như Kiếm phủ, mới có thể tiến hành thi đấu Kiếm thuật vi vương ba năm một lần mà thôi.
Quan sát trận đấu như vậy, đối với tầm mắt và kiếm thuật của bản thân bọn họ đều có tăng trưởng, đều có tác dụng vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt Lôi Hạo và Sở Mộ không thay đổi, nhưng mà trong mắt Chung Lập Dương lại hiện lên quang mang, kiếm thuật của Kim Hà rất mạnh, tuy rằng không bằng hắn, nhưng mà hắn lại biết, coi như hắn muốn đánh bại Kim Hà này cũng phải tốn một phen công phu.
Vô thức, Chung Lập Dương nhìn về phía Sở Mộ, phát hiện vẻ mặt Sở Mộ bình tĩnh lạnh nhạt, trong lòng không khỏi giật mình.
Khi bị Sở Mộ đánh bại, hắn vạn phần xấu hổ, cho dù là trọng tài nói một phen cũng không làm mất đi tâm kết trong lòng hắn, nhưng mà cuối cùng hắn cũng là Kiếm giả có nội tình nhất định, trong trận đấu cởi bỏ khúc mắc, kiếm thuật lại tăng trưởng, lúc hồi tưởng lại trận chiến với Sở Mộ hắn mới phát hiện ra, hắn luôn bị Sở Mộ dẫn dắt.
Nhìn như hắn đang tấn công, Sở Mộ lại đang né tránh, nhwung mà chính là bởi vì loại quá trình này làm cho hắn trong lúc bất tri bất giác rơi vào thế bị động, đồng thời trong lúc đó tiết tấu cũng bị đối phương khống chế.
Tình huống lúc ấy không có cách nào phát giác ra được, chỉ có sau trận đấu cẩn thận xem xét lại mới rõ ràng.
Đối với loại đối thủ khiến cho ngươi thua như vậy, thế cho nên người thua trong lúc bất tri bất giác còn tưởng rằng đối phương thắng mình là do vận khí, nhưng mà đối thủ như vậy mới càng thêm đáng sợ.
Cho nên hiện tại Chung Lập Dương đối với Sở Mộ mà nói, trong lòng tràn ngập kiêng kỵ.
Hắn có cảm giác vô cùng mâu thuẫn, rất muốn tái chiến với Sở Mộ một lần, nhìn một chút xem ý nghĩ của mình rốt cuộc là thật hay là giả, nhưng mà hắn lại rất sợ hãi loại cảm giác này, sợ hãi không có lý do.
Kim Hà và Vương Hồng đối chiến cuối cùng cũng chấm dứt. Thân thể Vương Hồng tạo thành hình chữ đại, hai tay hai chân giang ra, nằm trên đấu kiếm đài, sắc mặt tái nhợt thở hổn hển, ngay cả kiếm khí cũng rơi ở một bên, khó có thể nhúc nhích.
mà tuy rằng Kim Hà đứng được, nhưng sắc mặt nàng lại tái nhợt vô cùng, như không còn chút máu nào, trong mắt hiện lên vẻ suy yếu không có các nào che dấu được.
Trận chiến này thực sự quá mệt mỏi, nàng có thể đứng hoàn toàn là do nàng cắn răng chống đỡ.
- Kim Hà thắng.
Trọng tài liếc mắt nhìn, tuyên bố.
- Trận thứ hai vòng thứ bảy...
- Trận thứ ba vòng thứ bảy....
Hai mươi trận chiến trong vòng thứ bảy không ngừng tiến hành, trừ Kim Hà khổ chiến ra, Sở Mộ và Lôi Hạo cũng không có lâm vào khổ chiến, hai người bọn họ khiến cho người ta có cảm giác, càng gặp mạnh thì càng mạnh.
Đối thủ càng cường đại thì thực lực bọn họ bày ra cũng tăng lên theo, bởi vậy cũng không có lâm vào khổ chiến như Kim Hà.
- Không ngờ bọn họ đều cường đại như vậy.
Lúc này Kim Hà đang cố gắng khôi phục nhìn thấy vậy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nàng vốn cho rằng người cường đại nhất trong ba thớt hắc mã là nàng, nhưng mà hiện tại nàng mới phát hiện ra nàng là người yếu nhất.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng cảm thấy đắng chát không thôi.
Vòng thứ bảy chấm dứt, hai mươi thắng hai mươi người thua.
Lại có một phút đồng hồ để nghỉ ngơi.
Hai mươi người thua tiếp tục tiến hành chiến đấu ở vòng thứ tám, mười người thắng có được tư cách tiếp tục vào vòng trong, mà người thất bại thì bị loại.
Hai mươi người thắng trong vòng thứ tám tiếp tục chiến đấu, Sở Mộ và Lôi Hạo vẫn dùng thực lực hơn đối phương một bậc, chiến thắng đối phương. Kiếm thuật của Lôi Hạo vẫn hung mãnh, nhanh nhẹn như thế, mà Sở Mộ thì không nhanh không chậm, ôn hòa, cuối cùng lại thắng khiến cho người ta khó hiểu. Trong lúc nhất thời cũng không thể biết được hắn thắng như thế nào.
Ngược lại Kim Hà lại thua, bởi vì trận đấu trước nàng đánh với Vương Hòng, đánh tới cuối cùng miễn cưỡng chiến thắng dẫn tới kiệt sức. vòng thứ tám bắt đầu khi thể lực nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, tinh thần mỏi mệt vô cùng, mà đối thủ nàng tuy rằng thua kém hơn Vương Hồng một chút, nhưng mà lại không kém quá nhiều.
Cho nên cuối cùng Kim Hà thua.
Vòng thứ tám chấm dứt, lại có thời gian một phút đồng hồ nghỉ ngơi, lúc này tinh thần mệt mỏi của Kim Hà cũng giảm bớt, thể năng cũng cơ hồ khôi phục lại.
Trận đấu trong vòng thứ chín, là do hai mươi người thua trong vòng thứ tám tiến hành trước, Kim Hà chiến thắng, lại nhận được tư cách tiến vào vòng trong.
Mười người chiến thắng trong vòng thứ chín, Sở Mộ và Lôi Hạo, Chung Lập Dương cũng không có gặp nhau, trọng tài cố ý sắp xếp bọn họ như vậy, bọn họ đều đánh bại đối thủ của mình, thành công tấn cấp.
Vòng thứ mười bắt đầu, lại do mười người thua đã từng chiến thắng trong vòng thứ chín cùng với mười người toàn thắng kia gộp lại với nhau, vòng này, trạng thái của Kim Hà hoàn toàn khôi phục, hơn nữa trình độ kiếm thuật cũng có tinh tiến, mà đối thủ nàng gặp phải lại không sai biệt lắm với Vương Hồng lúc trước, cho nên cuối cùng Kim Hà chiến thắng. Mà lần này nàng thắng cũng vô cùng khó khăn.
Vòng thứ mười một cũng chính là vòng đấu loại cuối cùng, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hai mươi đệ tử cuối cùng, mỗi một người đều có kiếm thuật không tầm thường, mỗi một người đều ôm lòng tin tràn đầy, muốn thắng lợi trong vòng cuối cùng này.
- Trận đầu vòng thứ mười một, Sở Mộ đấu với Kim Hà.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Không ngờ là Sở Mộ đấu với Kim Hà, hai thớt hắc mã va chạm với nhau a.
*****
- Lần này nhất định là Sở Mộ chiến thắng, từ trước tới nay đều không nhìn ra hắn có chỗ gì hơn người, mà Kim Hà này hai trận thắng trước đó đều vô cùng miễn cưỡng.
Chiến đấu con chưa bắt đầu thì kết quả đã được mọi người dự đoán tước.
- Xin chỉ giáo.
Trong lòng Kim Hà cảm thấy uể oải không thôi, bởi vì nàng biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Mộ, nhưng mà rất nhanh nàng đã điều tiết tâm trạng của mình. cho dù không phải là đối thủ cũng phải chiến một trận, tối thiểu cũng phải học tập được một chút gì đó từ đối phương.
- Xuất kiếm đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Đắc tội.
Kim Hà nói xong, xuất kiếm ngay lập tức, một kiếm như thiểm điện đâm tới.
Đây là trận chiến cuối cùng của nàng, trận chiến này cho dù biết phải thua nàng cũng không luống cuống, cũng phải dùng hết toàn lực ra, bày ra toàn bộ thực lực. Thậm chí phải có biểu hiện vượt xa bình thường. Cơ hồ tất cả cố kỵ bị nàng ném ra sau đầu, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là xuất kiếm.
Xuất kiếm... Xuất kiếm... Xuất kiếm!
Từng kiếm của Kim Hà kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, trong lúc này nàng như tiến vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, quên mất bản thân, trong lòng chỉ có kiếm, trong mắt chỉ có kiếm, trong tay chỉ có kiếm.
Sở Mộ cảm giác được loại trạng thái này của Kim Hà, hắn biết rõ, loại trạng thái này tới không dễ, dưới loại trạng thái này kiếm thuật sẽ có tiến bộ rõ ràng.
Trọng tài cũng phát hiện trạng thái của Kim Hà lúc này, khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều igf.
Né tránh, đỡ đòn, Sở Mộ cũng không phản kích, tuy rằng hắn có thể dùng một kích đánh bại Kim Hà, nhưng mà hắn cũng không muốn đánh gãy trạng thái lúc này của Kim Hà.
Với tư cách là Kiếm thuật sư, Sở Mộ biết rõ loại trạng thái này tới không dễ, hơn nữa Kim Hà cũng không phải là địch nhân, cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này.
Kiếm của Kim Hà càng thêm sắc bén, kiếm mang hiện ra, không khí quanh thân trở nên rét lạnh, trong khoảng thời gian ngắn kiếm của Kim Hà lại đột nhiên chuyển đổi, tốc độ chậm rãi giảm xuống, nhưng mà bên trên mỗi một kiếm cũng ẩn chứa kiếm quang chói mắt, uy lực càng thêm cường đại.
Hai mắt Chung Lập Dương và Lôi Hạo co rút lại, tạo nghệ kiếm thuật của Kim Hà đã lần nữa tăng lên, gần tới bọn họ.
Lúc này kiếm của Kim hà dừng lại một lúc, thân thể tỉnh táo lại, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời dị thường, nàng đứng đó cúi đầu hạ kiếm lễ với Sở Mộ. Kiếm lễ này vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng tọng.
Hạ hết kiếm lễ, Kim Hà quay người nhảy xuống đấu kiếm đài, tỏ vẻ như nàng nhận thua.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố, nhưng trong lòng thì thầm than.
- Kiếm thuật của Kim Hà này lần nữa tăng lên, lợi hại hơn trước đó không ít, đáng tiếc lại bị thua trong tay Sở Mộ, bại là bại, quy củ kiếm phủ vốn như vậy a.
Vòng thứ mười là vòng đấu loại cuối cùng, Kim Hà gặp Sở Mộ bị thua, cho nên cũng không thể nào tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương được.
Chuyện này làm cho nàng mất đi cơ hội, nhưng mà cũng không phải nàng mất tất cả, nếu như không phải đối mặt với Sở Mộ, buông bỏ tất cả cố kỵ mà xuất kiếm thì nàng cũng không có khả năng làm cho kiếm thuật tăng lên, ít nhất cũng tiết kiệm cho nàng một năm thời gian.
Cho nên được và mất, cũng không có cách nào nói được rõ ràng.
Cuối cùng, thi đấu trong vòng thứ mười một cũng chấm dứt.
Mười đệ tử trong tổ mười tiến vào vòng chung kết Kiếm thuật vi vương theo thứ tự là Chung Lập Dương, Lôi Hạo, Sở Mộ, Nam Cung Cách, La Dược, Mạnh Nham, Lâm Ngôn, Phong Bất Bình, Trần Diệu Minh, Chu An.
....
Trọng tài đọc tên mười người có tư cách tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương của tổ mười, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
- Chúc mừng các ngươi đạt được tư cách tham dự vòng chung kết. Các ngươi sẽ cùng với chín mươi đệ tử của chín tổ còn lại, dùng kiếm thuật của các ngươi đi tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, đánh bại đối thủ các ngươi, đạt được vinh quang thuộc về bản thân các ngươi và bản viện chúng ta.
- Vòng chung kết rốt cuộc cũng sắp tới.
- Chúng ta đã chờ rất lâu rồi.
- Vòng đấu loại đã đặc sắc như vậy, tin rằng chung kết nhất định sẽ so với vòng loại còn đặc sắc hơn gấp chục lần, thậm chí là mấy chục lần.
- Ta chờ mong a, thậm chí còn không nhịn được nha.
Các học viên đứng xem chung quanh kích động vạn phần, khuôn mặt đỏ bừng.
- Đáng tiếc, vòng đấu loại không có gặp ngươi, nhưng mà như vậy là tốt nhất, chiến đấu giữa chúng ta có lẽ sẽ ở trong vòng chung kết.
Lôi Hạo dùng kiếm khí truyền âm nói:
- Nếu như ở vòng chung kết chúng ta cũng không có cách nào chiến đấu với nhau, như vậy sau vòng chung kết ta nhất định phải khiêu chiến ngươi.
Sở Mộ chưa bao giờ biết rõ trong Kiếm phủ lại có một nơi như vậy.
Nơi này giống như là sân thi đấu cỡ lớn trên địa cầu vậy, cả sân thi đấu tạo thành vòng tròn cực lớn, ở giữa lại là một đấu kiếm đài dài một trăm mét rộng một trăm mét.
Tòa đấu kiếm đài này dường như dùng ngọc màu trắng tinh thuần để xây thành, bên trên cũng gia trì phong cấm, cho dù là Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn bộc phát ra một kích toàn lực cũng không thể nào lưu lại bất kỳ dấu vết gì bên trong.
Đấu kiếm đài này cao hai mét, có bốn góc, bốn góc đều cắm một thanh kiếm cực lớn, cao chừng mười mét, kiếm màu đen nhánh, nặng nề mà bá đạo vô cùng, trong đó còn ẩn chứa một cỗ khí tức sắc bén.
Chỗ cầm kiếm đều có một vòng tròn, bên trên vòng tròn đều có xích sắt kéo về hai phía, kết nối với vòng tròn trên tay nắm của thanh kiếm khác, tràn ngập một cỗ khí tắc tang thương mà cổ xưa, dường như niên đại đã lâu.
Bốn phía đấu kiếm đài có một loại giá gỗ, bên trên có từng thành Khai Phong kiếm khí hình dáng không giống nhau. Quanh thân là một bãi đất trống rộng chừng ba mươi mét, bên ngoài ba mươi mét là chỗ ngồi hình thang, giống như dựa theo phân bổ của nội phủ mà chia thành mười chỗ, lúc này học viên mười viện trong nội phủ đều ngồi trên chỗ ngồi hình thang kia.
Mà ngồi ở bậc đầu tiên chỗ ngồi hình thang kia là chưởng viện các viện và các trưởng lão.
Thi đấu kiếm thuật vi vương là một việc trọng đại ba năm một lần của nội phủ, vô cùng được coi trọng, ngay cả đám người chưởng viện bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng hiện thân toàn bộ.
Không chỉ chưởng viện mười viện, cho dù là phủ chủ nội phủ cũng sẽ xuất hiện, đương nhiên phủ chủ nội phủ rốt cuộc đang đứng ở đâu nhìn vào không có ai biết rõ.
Mười viện trong nội phủ, mỗi một viện đều có một trăm đệ tử tham dự vòng chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương này, tổng số có một ngàn, bọn họ cũng dựa theo các viện bất đồng mà tách ra, chỉ là phương thức sắp xếp cũng vô cùng đặc thù, từ những viện có vị trí cao hơn cho đến thấp hơn, sắp xếp cực kỳ rõ ràng.
Thị lực của Kiếm giả Hóa Khí cảnh vô cùng tốt, cho dù là cách xa nhau ngàn mét bọn họ cũng có thể nhìn thấy con ruồi đang bay, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi tình huống phát sinh trên đấu kiếm đài kia.
← Ch. 0244 | Ch. 0246 → |