← Ch.0263 | Ch.0265 → |
- Hoàng Phủ Thương Nguyệt có thể phá vỡ phòng ngự của ta, đó là vì công kích của hắn đủ cường đại. Ngươi nghĩ rằng ngươi cũng có thể phá vỡ phòng ngự của ta sao?
Gầm khẽ một tiếng, Vạn Bàn triển khai phòng ngự.
Mỗi một kiếm của Lôi Hạo đều đặc biệt cuồng bạo. Mỗi một kiếm đều kết hợp hoàn mỹ tốc độ và lực lượng. Mỗi một kiếm đều phát ra uy lực đáng sợ.
Nhưng phòng ngự của Vạn Bàn giống như núi bất động, tùy ý Lôi Hạo kiếm công kích. Mỗi một kiếm đều bị hắn ngăn cản. Cánh tay hắn trầm ổn, không chút chấn động.
Công kích lâu không được, Lôi Hạo sử dụng kỹ xảo bạo liệt. Thời điểm mỗi một kiếm đánh trúng kiếm Vạn Bàn, đều sẽ phát sinh một lực lượng nổ mạnh ra, công kích đi.
Ánh mắt Vạn Bàn thoáng động, cổ tay khẽ run lên. Thanh kiếm lớn chấn động, trực tiếp chấn động nát lực lượng mới nổ ra.
Trong lúc Lôi Hạo cùng Vạn Bàn giao phong, Sở Mộ nhìn rõ ràng.
Công kích của Lôi Hạo quá nhanh quá mạnh, gần như khiến người ta hít thở không thông. Nhưng phòng ngự của Vạn Bàn lại vững như núi thái sơn, Hai phong cách quyết đấu tuyệt đối khác nhau, tạo thành trùng kích tâm linh rất mạnh.
- Kỹ xảo bạo liệt của Lôi Hạo thật ra cũng là một loại chấn động.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Lần trước sau khi giao thủ với Lôi Hạo, hắn đã tự mình lĩnh hội được kỹ xảo bạo liệt. Sau khi suy ngẫm một chút, tìm được nguồn gốc, loại kỹ năng bạo liệt này kì thực là một phần của kỹ xảo chấn động.
Mức độ Lôi Hạo nắm giữ kỹ xảo bạo liệt, vẫn dừng lại ở mức độ dễ hiểu. Cho dù như vậy, sau khi Sở Mộ tự mình lĩnh hội, đối với kỹ xảo Chấn Thiên Lưu cũng có một tia tinh tiến.
Hiện tại, hắn muốn giao đấu cùng Vạn Bàn, tự mình thể nghiệm một chút về kỹ xảo chấn động của Vạn Bàn, xem thử so với Chấn Thiên Lưu của mình có gì khác nhau, hay đều giống nhau.
Đồng thời hắn cũng hi vọng, có thể từ đó có được thu hoạch.
Sử dụng kỹ xảo phát lực sẽ có thể nâng cao uy lực dùng kiếm. Nhưng đồng thời sẽ tăng mức độ tiêu hao năng lực thân thể của bản thân. Đối với bản thân sẽ tạo thành gánh nặng lớn hơn nữa.
Sau hai mươi mấy kiếm, Lôi Hạo tiêu hao rất nhiều năng lượng thân thể. Vạn Bàn cũng tiêu hao rất nhiều năng lực thân thể.
Sắc mặt Lôi Hạo có chút tái nhợt. Sắc mặt Vạn Bàn đỡ hơn một chút. Dù sao hắn chỉ là phòng ngự. Tuy rằng hắn cũng đang sử dụng kỹ xảo chấn động, nhưng tiêu hao không rõ ràng như Lôi Hạo.
Lần thứ hai xuất kiếm. Một kiếm này rõ ràng yếu hơn so với những kiếm trước đó. Vạn Bàn lập tức nắm lấy cơ hội. Sau khi ngăn cản một kiếm này, thanh kiếm lớn vung lên, đánh ra một kiếm phản kích.
Vạn Bàn đột nhiên chuyển thủ thành công, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lôi Hạo. Hắn vội vàng chống đỡ.
Chỉ có điều, đây là một đòn Vạn Bàn tận lực giữ thế, lực lượng vô cùng lớn, đồng thời có chứa kỹ xảo chấn động, Lôi Hạo vừa lúc thế yếu, vừa không có đề phòng, ở trên phương diện phòng ngự cũng không xuất sắc. Bởi vậy hắn bị thanh kiếm lớn của Vạn Bàn công kích, dưới một kiếm, kiếm tuột khỏi tay, bay ra ngoài.
- Vạn Bàn thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Vạn Bàn giành thắng lợi là chuyện nằm trong dự đoán. Nếu như Lôi Hạo thắng, vậy mới thật sự là long trời lở đất.
Những trận thi đấu tiếp theo, phần lớn đều là học viên trong danh sách 100 người đứng đầu khóa trên thi đấu với nhau. Ngoài Trung Tề Thiếu Phàm và Phương Lãnh Ngôn cùng với Hoàng Phủ Phú ra, còn lại đều tiếp tục thi đấu.
Bởi vì số trận đấu không nhiều, chỉ một ngày, vòng thi đấu thứ 14 kết thúc.
Sau khi vòng thi đấu kết thúc, tuy rằng còn chưa tối, nhưng cuộc tranh tài hôm nay lại đến đây là kết thúc. Vòng thi đấu thứ mười lăm tạm chờ tới ngày hôm sau mới tiến hành.
Vòng thi đấu sau càng đặc sắc hơn vòng thi đấu trước, khiến người ta càng thêm chờ mong. Bọn họ hận không thể không cần có ngày sáng đêm tối, trực tiếp tiến hành thi đấu tới lúc kết thúc.
...
- Ta đã đánh bại Diệp Tiểu Khai thứ hạng 12 của khóa trên. Nghĩ đến vòng 15, đối thủ các trọng tài an bài cho ta, chắc là trước mười. Nhưng không biết sẽ là người nào?
Ngồi ở trong Kiếm Lâu, Sở Mộ âm thầm suy nghĩ.
Mỗi người ở thứ hạng trước mười, kiếm thuật đều có đặc điểm riêng. Nói thật, Sở Mộ mong minh sẽ đấu với mỗi người một trận. Đặc điểm phong cách khác nhau, có lẽ sẽ giúp đỡ hắn hoàn thiện con đường Tông Sư của mình.
Nhưng trọng tài lại không có khả năng an bài để hắn thay phiên đối chiến với từng học viên thứ hạng trước mười. Nhiều lắm cũng chính là một phần trong đó.
Bất kể là ai cũng làm cho Sở Mộ vô cùng mong đợi.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau đến. Vòng thi đấu thứ 15 đã diễn ra.
Dưới sự chủ trì của trọng tài. Các trận thi đấu được tiến hành.
Trong vòng thi đấu này, Lôi Hạo được an bài đánh với Bộ Kinh Long một trận. Cuối cùng, hắn bại ở dưới kiếm của Bộ Kinh Long.
- Vòng thứ 15, trận thứ mười chín: Phó Xà viện số 2 đấu với...
-... Sở Mộ viện số 9!
Theo tiếng trọng tài tuyên bố xuống, đầu tiên các học viên yên lặng. Tiếp theo lại gây ra chấn động lớn.
Sở Mộ đánh bại Diệp Tiểu Khai đã khiến người ta đặc biệt khiếp sợ. Bởi vậy, ngoài danh hiệu Siêu Tân Tinh, hắn còn có cách xưng hô kiếm nhanh nhất.
Mà bây giờ, hắn muốn dùng kỹ xảo nắm giữ mạnh nhất quyết đấu với Phó Xà.
- Thật thú vị. Cuối cùng đúng như ta trông đợi.
Đầu lưỡi vươn ra Phó Xà liếm môi, thân thể đang ngồi đột nhiên rung lên, giống như một con rắn độc đang trườn, nháy mắt liền đến chỗ đài đấu kiếm.
Tiếp theo, Phó Xà cầm một thanh đoản kiếm từ trên giá gỗ. Thời khắc hắn đang muốn sải bước tiến lên đài đấu kiếm, dường như xuất phát từ bản năng, tay trái lại cầm một thanh đoản kiếm từ trên giá gỗ lên.
- Hai thanh đoản kiếm!
- Phó Xà lại muốn sử dụng hai thanh đoản kiếm!
Các học viên lại một lần nữa khiếp sợ.
Bởi vì ở khóa trên, Phó Xà chưa bao giờ dùng qua hai thanh đoản kiếm. Lần này, hắn lại đột nhiên cầm lấy hai thanh đoản kiếm. Chẳng lẽ có đặc biệt gì sao?
Chỉ thấy Phó Xà cũng tay phải cầm một thanh đoản kiếm, tay trái đem thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, hình như làm đồ dự bị hình dáng, khiến người vô cùng không giải thích được.
Sở Mộ đã đến đài đấu kiếm. Hắn cũng cầm hai thanh kiếm khí thi đấu. Một thanh kiếm cầm trong tay, một thanh giắt ở phần lưng.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Phó Xà cầm hai thanh đoản kiếm. Vì sao Sở Mộ cũng cầm hai thanh kiếm khí?
Các học viên đều bàn tán xôn xao. Tình huống trước mắt khiến cho bọn họ nhìn không thấu.
- Hai thanh kiếm khí. Lẽ nào ngươi còn có thể nắm giữ được kỹ xảo này sao?
Ánh mắt Phó Xà ngưng trọng, âm thầm nói. Hắn không biết Sở Mộ thật sự dùng được hai thanh kiếm khí, hay chỉ là đang phô trương thanh thế.
Rốt cuộc thế nào, chỉ có đánh một trận, mới có thể biết rõ ràng được.
- Kiếm của ngươi quả thực vô cùng nhanh. Diệp Tiểu Khai cũng không bằng ngươi. Ta cũng không làm được như ngươi. Nhưng cũng tiếc, kiếm có nhanh nữa cũng sẽ bị kỹ xảo của ta khắc chế.
Giọng nói của Phó Xà có phần lạnh lẽo.
*****
Hắn nói cũng không sai. Kiếm nhanh chống lại thanh đoản kiếm của hắn, quả thực sẽ bị hắn kìm chế.
Cái gọi là một tấc ngắn một tấc hiểm chính là đạo lý này. Sử dụng thanh đoản kiếm lại có danh hiệu kỹ xảo mạnh nhất, hai bên hỗ trợ, kết hợp lại. Kiếm nhanh gì đó cũng khó có được hiệu quả.
Trừ khi, tốc độ kiếm đã sắp đạt tới một loại cực hạn, đạt tới kỹ xảo không cách nào đuổi kịp, vượt lên trước tốc độ phản ứng của bản thân Phó Xà bản.
Nhưng đó là không thể.
Người tu luyện đoản kiếm, mỗi người ở trên phương diện phản ứng đều tốt hơn so với những các kiếm giả khác. Càng chưa nói Phó Xà là người tương đối kiệt xuất trong những người sử dụng đoản kiếm. Tốc độ phản ứng của hắn gần như dựa vào bản năng, vượt qua phản ứng của ý thức.
- Khi quyết đấu cùng Diệp Tiểu Khai, hắn dùng chính là kiếm nhanh. Ta sử dụng cũng là kiếm nhanh.
Sở Mộ nghe vậy, cười khẽ, không nhanh không chậm nói:
- Cùng ngươi quyết đấu, ta không có tính sử dụng kiếm nhanh. Ngươi được danh hiệu kỹ xảo mạnh nhất. Ta lấy kỹ xảo dùng kiếm của ta so đấu với ngươi.
Phó Xà nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ mình nghe lầm.
Mà các trọng tài và các học viên, mỗi người cũng lộ ra biểu tình gặp quỷ, móc móc lỗ tai, nghi ngờ thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Sở Mộ đang nói cái gì?
Hắn không ngờ nói, muốn lấy kỹ xảo dùng kiếm so cao thấp với Phó Xà?
Là Sở Mộ điên hay bọn họ điên rồi?
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Vạn Bàn và Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng lộ ra một sự ngạc nhiên.
Cho đến tận bây giờ, phương diện kiếm thuật Sở Mộ thể hiện ra, ngoại trừ có quy có củ ra, chính là tốc độ xuất kiếm và phòng ngự cùng với nhãn lực tìm kiếm sơ hở.
Tốc độ xuất kiếm thể hiện khi đánh bại Diệp Tiểu Khai. Dùng kiếm phòng ngự thể hiện khi ngăn cản tấn công của Lôi Hạo cuối cùng khiến Lôi Hạo mệt muốn chết, để hắn chủ động chịu thua. Nhãn lực tìm kiếm sơ hở lại thể hiện lúc đánh bại Phương Lãnh Ngôn.
Bất kỳ cái nào, chỉ cần nắm giữ một loại là có thể dễ dàng tiến vào 100 người đứng đầu.
Sở Mộ chỉ một người độc chiếm ba loại. Đồng thời ở những phương diện khác, bình tĩnh mà xem xét, đều đặc biệt không tệ. Bằng không cũng có không cách nào lấy kiếm thuật có quy có củ đánh bại Chu Thiên Chiếu.
Hiện tại, Sở Mộ lại tuyên bố muốn cùng Phó Xà phân cao thấp trên phương diện kỹ năng dùng kiếm. Nếu như, mọi người cảm thấy ở dưới tình huống giả thiết, nếu như Sở Mộ đánh bại Phó Xà, biểu thị trên phương diện kỹ xảo sử dụng kiếm của hắn cao hơn Phó Xà.
Các loại như vậy kết hợp lại, có phải nói, Sở Mộ có tư cách tranh cao thấp cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt hay không?
Mọi người cảm thấy ý niệm này của mình thật sự quá điên cuồng.
Hoàng Phủ Thương Nguyệt, được xưng người công kích mạnh nhất, nắm giữ danh hiệu Kiếm Thuật Chi Vương, là tồn tại tuyệt đối mạnh mẽ.
- Được được được.
Phó Xà liên tiếp phun ra ba chữ được. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, khiến người ta không phân biệt rõ được, hắn rốt cuộc có ý gì:
- Đã như vậy, ta sẽ để cho ngươi thấy được, cái gì gọi là kỹ xảo mạnh nhất. Ta sẽ đánh tan tâm tư này của ngươi.
- Ta rất chờ mong.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
Hắn thật sự muốn xem, cái gọi là kỹ xảo mạnh nhất rốt cuộc mạnh mẽ tới trình độ nào? Có thể khến cho kỹ xảo sử dụng kiếm của hắn tăng lên hay không?
Vòng thứ 15, trận tranh tài thứ mười chín, Sở Mộ đấu với Phó Xà bắt đầu.
Thân thể Phó Xà hơi lắc lư, không bị chi phối. Từng tiếng kêu rất khẽ cũng theo vang lên. Dường như có một con rắn độc đang phun lưỡi, khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Bất chợt, thân thể Phó Xà lắc lư không chừng xông về phía trước. Thanh đoản kiếm cầm ở trong tay, một kiếm đâm về phía Sở Mộ...
Thời điểm độc xà đi săn, chung quy sẽ tùy thời di chuyển, ở thời cơ tốt nhất phóng ra một đòn trí mạng.
Độc xà xuất kích trong chớp mắt, tốc độ nhanh khiến người ta khó có thể phản ứng được. Phó Xà công kích một kiếm này, so với tốc độ độc xà xuất kích dường như còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Bóng Phó Xà trong mắt của mọi người, trong nháy mắt trở nên hung bạo giống như một con rắn độc vậy. Cuồng phong quang ảnh giống như đâm về phía Sở Mộ. Góc độ xảo quyệt tấn công gần như là từ góc chết.
Sở Mộ không động đậy. Kiếm trong tay hắn vung lên, lấy phương thức khiến người ta kinh hãi xuất hiện ở chỗ góc chết này, trực tiếp bao trùm, ngăn cản một kiếm giống như độc xà xuất động của Phó Xà.
Tiếng va cham leng keng vang lên rất khẽ. Phó Xà một đòn tấn công không có tác dụng, lập tức phản ứng nhanh chóng, liên tục công kích ba lần, một đâm một gạt, một móc, toàn thân gần như muốn kề sát Sở Mộ.
Một tấc ngắn một tấc hiểm!
Lọai binh khí ngắn như đoản kiếm này chính là cần đấu sát người, mới có thể phát huy ra đầy đủ uy lực.
Người sử dụng trường kiếm chú ý chính là khoảng cách nhất định. Bọn họ phải duy trì một không gian nhất định cùng mục tiêu. Nắm giữ được không gian này, mới có thể thể hiện ra đầy đủ kiếm thuật.
Nếu như bị tới gần sát người, bởi vì chiều dài của thanh kiếm, bất kể là đâm, chém đều sẽ có vẻ bó tay bó chân, không chỉ không phát huy ra uy lực, thậm chí sẽ cản trở bản thân, cuối cùng bị thua.
Vừa tới sát Sở Mộ, Phó Xà đã biết, mình sẽ thắng.
Trong số những đối thủ hắn gặp được, vẫn chưa có người nào bị hắn tới sát người như vậy, lại không bị thua.
Cho dù là Hoàng Phủ Thương Nguyệt, cũng không dám để hắn tới sát người. Bình thường đều phải kéo dài một khoảng không gian nhất định.
- Sở Mộ sắp thua.
Đám người Cao Minh Như, Hướng Thiên Hà khẽ nói.
- Hắn phải duy trì khoảng cách nhất định cùng Phó Xà.
An Hàn khẽ lắc đầu một cái, cũng khẽ nói.
Sau khi Phó Xà liên tục công kích ba lần, toàn bộ thân thể di chuyển quay tròn, thân hình lắc lư giống như là một con rắn, linh hoạt vô cùng xuất hiện sau lưng Sở Mộ, một kiếm đâm về phía lưng Sở Mộ.
Một kiếm này lại một lần nữa bị Sở Mộ ngăn cản. Chỉ thấy Sở Mộ cắm một kiếm vào sau lưng từ trên xuống. Thật giống như sau lưng hắn có một vỏ kiếm, hắn muốn cắm kiếm vào vỏ vậy. Hành động này chính xác ngăn cản được một đòn của Phó Xà.
Một kiếm uổng công. Phó Xà có hơi kinh ngạc. Thanh đoản kiếm trong tay nhẹ nhàng rạch một cái. Nhất thời đẩy kiếm của Sở Mộ ra. Hắn lại rạch ba đường ở sau lưng Sở Mộ, hình thành một hình tam giác.
Tiếng leng keng rất nhỏ không ngừng vang lên. Ba đòn liên kích của Phó Xà lại bị kiếm của Sở Mộ ngăn cản. Hình như phía sau lưng Sở Mộ mọc thêm một con mắt vậy.
Cổ tay Sở Mộ rung lên. Trường kiếm chuyển hướng đi lên. Phó Xà vội vàng nghiêng sang một bên, tránh đòn phản kích của Sở Mộ, đồng thời xuất hiện ở bên phải Sở Mộ, một kiếm đâm mạnh từ trên xuống.
Một kiếm này giống như độc xà há miệng bỗng nhiên đột nhiên bổ xuống, muốn cắm răng độc của mình vào thân thể con mồi.
Từi điểm một kiếm sắp đâm tới vai Sở Mộ, Phó Xà lại phát hiện không biết từ khi nào, dưới cổ tay của mình đã xuất hiện một thanh kiếm. Hắn khẽ nhíu lại.
*****
Một kiếm này ngăn cản một kiếm đâm xuống của mình, đồng thời cắt về phía cổ tay của mình.
Phó Xà biết, nếu như Sở Mộ sử dụng là kiếm khí khai phong, chỉ sợ cổ tay của mình sẽ bị một kiếm này cắt phải, máu chảy không ngừng.
Thần sắc của hắn thoáng thay đổi, hai mắt trở nên sâu thẳm. Thanh đoản kiếm đang đâm xuống được dùng sức móc lên, sau đó lại dùng lực đâm xuống nhanh như chớp, đẩy kiếm của Sở Mộ về phía mặt đất, đồng thời thanh đoản kiếm mượn lực đâm lên, lao về phía cổ của Sở Mộ.
Thời khắc sắp đâm đến cổ Sở Mộ, Phó Xà lại phát hiện trước cổ tay của mình xuất hiện một thanh kiếm. Chỉ cần thanh đoản kiếm của mình xẹt qua, còn chưa tới cổ Sở Mộ đã bị thanh kiếm này cắt trúng trước.
Tuy rằng kiếm không khai phong, cho dù bị cắt trúng hắn cũng không bị thương. Nhưng điều này là không thể. Cùng một sai lầm, Phó Xà không cho phép mình phạm phải lần thứ hai.
Nhanh chóng làm ra biến hóa, thanh đoản kiếm từ bên trong móc lên. Trong tay vừa di chuyển, nhất thời va chạm cùng kiếm của Sở Mộ. Phó Xà mượn lực toàn thân di chuyển trọng tâm. Thân thể hắn thấp xuống, bỗng nhiên vọt về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Sau khi vọt ra hai bước, đột nhiên bước chân di chuyển tạo thành một đường vòng cung cực lớn, bỗng nhiên xuất hiện ở một phía khác của Sở Mộ. Thanh đoản kiếm đâm về phía sườn của Sở Mộ.
Tay phải Sở Mộ dùng kiếm, sườn bên trái thoáng cái liền trở thành một góc chết. Dưới tình huống bình thường, hắn căn bản không có cách nào phòng thủ, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện. Kiếm của Sở Mộ trái với lẽ thường xuất hiện ở sườn bên trái. Trong nháy mắt mũi kiếm điểm ở trên đoản kiếm của Phó Xà. Những tiếng leng keng vang lên. Một lực lượng đẩy thanh đoản kiếm của Phó Xà sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, Sở Mộ thuận thế một kiếm vung ra. Phó Xà không thể không nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ.
Cách xa năm thước, vẻ mặt Phó Xà cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Đồng tử trong hai mắt không ngừng co lại, có ánh sáng u ám thâm thúy lóe lên. Hắn chậm rãi bước di chuyển trên mặt đất, xung quanh Sở Mộ. Thanh đoản kiếm và nửa người trên lại luôn hướng về phía Sở Mộ lắc lư.
Loại lắc lư này vừa có thể mê hoặc tầm mắt của đối phương, làm cho đối phương không có cách nào tập trung, do đó không thể làm ra công kích chính xác. Đồng thời có thể chờ sau khi mê hoặc đối phương, tìm được cơ hội phát ra một đòn trí mạng.
Cho dù là trọng tài trưởng cũng trợn trừng hai mắt. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được loại giao phong thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật này. Càng không cần phải nói tới các trọng tài và những học viên khác.
Lần đầu tiên thấy được cảnh như vậy, khiến cho bọn họ trợn mắt hốc mồm đồng thời lại sởn tóc gáy, toàn thân ớn lạnh. Tất cả không tự chủ được đều rùng mình một cái. Dường như có một trận gió lạnh thổi qua, khiến bọn họ nổi da gà.
Không khí phách dồi dào, không nặng như núi, không nhanh như tia chớp. Chỉ thuần túy là giao phong về kỹ xảo kiếm thuật, đánh sát người.
Nếu như hai bên đều đổi thành kiếm khí khai phong, chỉ sợ lúc này đã có người bị thương, máu phun ra không ngừng.
Loại trận đấu thuần túy nhất nguyên thủy nhất này, mang đến cho các học viên sự trùng kích thị giác vô cùng mãnh liệt, nhất thời thức tỉnh lại rung động nào đó trong lòng bọn họ. Bọn họ chỉ cảm thấy quyết đấu như vậy, so với các trận thi đấu trước đây càng đặc sắc càng kích thích hơn.
Phó Xà khó có thể phát động công kích. Bởi vì Sở Mộ cầm kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, hoàn toàn không nhúc nhích. Toàn thân hắn giống như một pho tượng. Hắn căn bản hoàn toàn không tìm được chỗ xuống tay.
Giao đấu trước đó khiến hắn hiểu rõ, cái gọi là góc chết đối với Sở Mộ căn bản không đáng để nhắc tới.
Sở Mộ đi từng bước về phía trước, giống như trượt tới, xuất hiện ở trước mặt Phó Xà, một kiếm chém về phía cổ Phó Xà.
Phó Xà nhanh chóng tránh đi. Toàn thân phóng về phía bên phải Sở Mộ, tránh kiếm của hắn. Thanh đoản kiếm lại quỷ dị xuất hiện ở bên trái Sở Mộ, một kiếm đâm về phía thắt lưng của Sở Mộ. Kiếm quang sáng chói ngưng tụ ở trên đoản kiếm. Uy lực một kiếm này tăng lên gấp bội.
Sở Mộ lắc trường kiếm. Kiếm quang xẹt qua hai mắt Phó Xà, một kiếm điểm ở trên thanh đoản kiếm của Phó Xà, khiến đòn công kích củ Phó Xà liền dừng lại. Cổ tay Sở Mộ rung lên. Thân kiếm nhanh chóng chuyển động, hình thành ba vòng đinh ốc, trực tiếp cuốn lấy thanh đoản kiếm của Phó Xà vào không trung.
Kiếm quang sáng ngời, đẹp mắt hình thành từng vòng tròn lao về phía bầu trời, khiến người ta hoa mắt thần mê.
Phó Xà chỉ cảm thấy mình không có cách nào khống chế được thanh kiếm trong tay, chỉ có thể bất đắc dĩ bị một lực lượng kéo đi. Thân thể hắn vốn đang phóng về phía bên phải Sở Mộ, đành phải lùi về phía sau. Bằng không hắn cảm giác cánh tay phải của mình dường như sắp bị xé rách.
Kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên nâng lên. Lực lượng trùng kích cực lớn xoay tròn, trực tiếp kéo thanh đoản kiếm của Phó Xà đâm lên trời. Cánh tay phải Phó Xà bị kéo lên thật cao. Toàn thân hắn cũng không tự chủ được, cũng rướn lên.
Cánh tay phải thuận thế hạ xuống. Sở Mộ lấy chuôi kiếm đâm mạnh về phía ngực Phó Xà. Một tiếng động vang lên. Phó Xà căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ, nhất thời bị chuôi kiếm đánh trúng. Một cảm giác đau đớn truyền ra. Toàn thân càng không ngừng lui lại.
Sở Mộ thuận thế một kiếm đánh rơi, khí thế hung bạo mạnh mẽ, kiếm quang chói mắt ngưng tụ dường như muốn một kiếm bổ về phía Phó Xà.
Phó Xà chỉ cảm thấy lồng ngực của mình truyền ra một cảm giác đau đớn tê dại. Thời điểm hắn phát ra một tiếng rên rỉ, trước mắt đã có một tia kiếm quang sáng chói cực kỳ hung bạo mạnh mẽ chém đến. Hắn muốn lui về phía sau, nhưng đã không kịp. Tay trái ở bên hông thoáng động. Thanh đoản kiếm thứ hai đi lên, nhất thời ngăn cản một kiếm của Sở Mộ.
Mượn lực lui về phía sau, Phó Xà nhanh chóng tăng khoảng cách với Sở Mộ. Khi vượt quá mười thước, giống như là độc xà bị điện giật, tràn ngập kiêng kỵ.
Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực của mình có cảm nhận vô cùng khó chịu. Thời điểm hít thở cũng có chút không thông thuận.
Ra tay đi. Để ta xem ngươi sử dụng hai thanh đoản kiếm như thế nào?
Sở Mộ không truy kích, trái lại một kiếm chỉ nghiêng xuống mặt đất, trên mặt lộ ra một nụ cười khẽ, không nhanh không chậm nói.
Lúc này, trên người của hắn có một loại khí độ giống như siêu nhiên, giống như mây trên bầu trời, dường như biển rộng, mênh mông bao dung tất cả.
Trong lúc nhất thời, khí độ này không ngờ khiến hai mắt Phó Xà hiện lên một tia lạc hướng. Hắn vội vàng tỉnh táo lại, trong lòng vạn phần kinh hãi.
Phó Xà không cách nào tưởng tượng nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Sở Mộ có thể thi triển ra kiếm thuật cao thâm khó lường đáng sợ như vậy. Đơn giản là ngay cả quỷ thần cũng phải cảm thấy lo sợ.
Không thể tưởng tượng nổi, thật sự quá kỳ diệu.
← Ch. 0263 | Ch. 0265 → |