← Ch.0314 | Ch.0316 → |
Tuy rằng hắn rất muốn lập tức giết chết Sở Mộ, báo thù cho Trung Sơn Hổ và Động Trung Xà. Nhưng mà rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Sở Mộ. Rời khỏi mới là lựa chọn đúng đắn nhắn. Chỉ có trước tiên rời khỏi nơi này, mới có cơ hội báo thù vì người đã khuất.
Không thể không nói Vân Trung Hạc này làm việc rất là quyết đoán. Loại người này nếu như để hắn đào tẩu, mới là một phiền phức cực lớn.
Vân Trung Hạc có hai cánh bằng kiếm khí, xông lên trên không trung được chừng mười mét. Sở Mộ đang muốn vận dụng bí pháp Hoành Thiên luyện không thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Từ trong Oản luân không gian lấy ra một thanh đoản kiếm như răng sói. Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh trực tiếp rót vào bên trong. Tay vung lên, trực tiếp ném đoản kiếm về phía Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc lập tức giống như chim bị mũi tên bắn trúng, lung la lung lay rồi rơi xuống đất.
Sơn Trung Hổ, Động Trung Xà và Vân Trung Hạc của Biên Hoang ngũ hung chết cũng không có khiến cho những người khác chú ý.
Thứ nhất đó là bởi vì không có người tận mắt nhìn thấy ba bọn họ bị Sở Mộ giết chết, mà sau khi giết chết bọn họ, Sở Mộ lại không thèm để ý tới thi thể bọn họ, chỉ mang đi đồ vật có giá trị.
Cho nên về sau coi như là có người chứng kiến thi thể ba người bọn họ, coi như là nhận ra cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc, căn bản cũng không biết là ai làm. Đã không biết là ai giết chết ba người bọn hắn, dĩ nhiên không có rung động như vậy nữa.
Thứ hai là vì còn có một chuyện tốt khác nữa, Thiên Hoang cự thú hiện thế, chứng minh truyền thuyết là thực.
Nếu Thiên Hoang cự thú đã là thực, như vậy truyền thuyết sau Thiên Hoang cự thú cũng có thể là thực.
- Thiên Hoang địa cung...
Trong động phủ, Sở Mộ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trở nên thâm thúy. Từ khi chém giết ba người trong Biên Hoang ngũ hung, hắn vẫn ở trong động phủ tu luyện.
Cũng ở trong mấy ngày này, không ngừng có tin tức truyền tới, là truyền thuyết về Thiên Hoang cụ thú, những tin tức này lại khiến cho Sở Mộ có lý giải trực quan về cái gọi là Thiên Hoang địa cung.
Đồn rằng lần trước Thiên Hoang địa cung hiện thế là ba ngàn năm trước. Mà khi đó, vừa vặn cũng là một đầu Thiên Hoang cụ thú hiện thế. Lần trước, sau khi đầu Thiên Hoang cụ thú này hiện thế, mười ngày sau Thiên Hoang địa cung sẽ xuất hiện.
Sau đó có rất nhiều người đọc qua điển tịch, tìm kiếm ghi chép về Thiên Hoang cụ thú và Thiên Hoang địa cung, lại tìm được không ít ghi chép còn sót lại.
Hóa ra, một vạn hai ngàn năm trước Thiên Hoang địa cung cũng từng xuất hiện qua. Sau này cách mỗi ba ngàn năm, Thiên Hoang địa cung sẽ xuất hiện một lần. Mỗi một lần xuất hiện nhất định sẽ có một đầu Thiên Hoang cụ thú xuất hiện trước, chỉ là không biết nó bay về nơi nào.
Có thể nói, mỗi một lần Thiên Hoang cụ thú xuất hiện đều là dấu hiệu hiện thế của Thiên Hoang địa cung.
Về phần vạn năm trước có phải như vậy hay không cũng khó biết được. Bởi vì điển tịch đám người kia đọc qua tối đa cũng chỉ ghi chép tới vạn năm trước mà thôi.
Mà mỗi một lần sau khi Thiên Hoang địa cung biến mất, trong ba ngàn năm, từng đời lại từng đời lưu truyền một truyền thuyết. Một truyền thuyết được chôn dấu trong dòng sông lịch sử, mãi tới lần hiện thế tiếp theo...
Có vài chục đầu Hồng Quan Hạc đáp xuống khu vực mỏ khai thác, có người chuyên môn quản lý tọa kỵ tiến tới giữ, đám người này nhanh chóng đi về phía động phủ của Sở Mộ.
Phong cấm bên ngoài bị xúc động, Sở Mộ đi ra bên ngoài xem xét rồi lập tức sững sờ. Hắn chứng kiến một ít gương mặt quen thuộc, rõ ràng là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ.
- Sở sư đệ, quả nhiên ngươi ở chỗ này.
Tiếng cười sảng khoái vang lên.
- Chư Cát sư huynh... Hàn sư tỷ..
Sở Mộ chắp chắp tay, chợt nhớ tới việc, bọn họ tới nơi này có lẽ là vì Thiên Hoang địa cung.
đệ tử Đồng Kiếm bảng tổng cộng có hơn sáu mươi người tới. Vạn Bàn, Phó Xà, Diệp Tiểu Khai và Chu Thiên Chiếu... Tất cả mọi người đều ở bên trong. Trừ Chu Thiên Chiếu đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ ra, không có ý tứ hữu hảo nào. Những người khác dều gật gật đầu với Sở Mộ, mà trong lòng Chu Thiên Chiếu đang kinh ngạc. Sở Mộ vẫn còn sống, không có bị chơi chết.
Trừ hơn sáu mươi đệ tử trên Đồng Kiếm bảng ra, còn có mười một người khác mà Sở Mộ chưa từng gặp qua. Đều là những lão giả nhìn qua chừng năm tới sáu chục tuổi.
Trải qua giới thiệu một phen, mười một người này có mười người là trưởng lão từ thập viện nội phủ, người cuối cùng là đại trưởng lão nội phủ.
Mười trưởng lão và đại trưởng lão cũng biết Sở Mộ, bởi vì bọn họ đều tận mắt nhìn qua biểu hiện của Sở Mộ trên đại hội kiếm thuật vi vương. Đối với kiếm thuật của Sở Mộ bọn họ vô cùng khiếp sợ. Trong vô thức cảm thấy cho dù là bọn họ ở trên phương diện kiếm thuật cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ.
Về sau Sở Mộ dùng thời gian chưa tới một năm tiến vào nội phủ để tiến vào top một trăm trên Đồng Kiếm bảng, đây cũng là chuyện khiến cho người ta khiếp sợ, tự nhiên các trưởng lão càng thêm quen thuộc Sở Mộ.
Đối với loại đệ tử thiên tài như Sở Mộ, thái độ các trưởng lão vô cùng hiền lành.
Coi như là bình thường Đại trưởng lão kia rất kiệm lời cũng tươi cười với Sở Mộ, hơn nữa còn ân cần hỏi han hai câu, chuyện này khiến cho những học viên khác có chút hâm mộ. Nhất là Chu Thiên Chiếu càng thêm ghen ghét.
Dựa vào cái gì mà Sở Mộ có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, bất quá chỉ là top một trăm Đồng Kiếm bảng mà thôi.
Con người là như vậy, ngươi nhìn người thuận mắt thì nhìn bất kỳ hành động nào của hắn cũng là tốt. Một khi nhìn thấy người không vừa mắt, cho dù đối phương đang làm chuyện tốt ngươi cũng cảm thấy là hắn đang lấy lòng người ta.
Sau khi giới thiệu một phen, kế tiếp mọi người nói ý đồ tới. Sở Mộ cũng khẳng định được mọi người là vì Thiên Hoang địa cung mà tới.
- Địa cung xuất hiện...
Có một kiếm vệ vừa nghe được tin tức quát.
- Đi.
Đám người lập tức rời khỏi khu vực khai thác mỏ, nhanh chóng chạy về phía Thiên Hoang cốc.
- Lần này trừ Đại Khôn kiếm phủ chúng ta ra, người Tứ đại Kiếm tông cũng tới.
Một trưởng lão nói.
- Ta nghĩ trừ Tứ đại Kiếm tông ra, Ngạo Nguyệt lâu và người Tán Kiếm minh cũng có thể xuất hiện.
- Bọn hắn xuất hiện là chuyện rất bình thường, chúng ta không có cách nào ngăn cản. Nhưng mà nếu như là người của Hắc Ưng Kiếm phủ của Hắc Ưng vương triều xuất hiện, nhất định không thể để cho bọn chúng tiến vào địa cung.
- Đúng vậy, Một nửa Thiên Hoang sơn mạch ở trong Hắc Ưng vương triều, Thiên Hoang cốc càng gần biên cảnh của Hắc Ưng vương triều. Loại dị tượng này nhất định người của Hắc Ưng kiếm phủ cũng sẽ biết, bọn chúng xuất hiện là điều tất nhiên. Nhưng vô luận thế nào, cũng không thể để cho đệ tử bọn chúng tiến vào Thiên Hoang địa cung.
Đại Khôn vương triều và Hắc Ưng vương triều gần đây đối nghịch, cho nên người Đại Khôn kiếm phủ và Hắc Ưng kiếm phủ tự nhiên sẽ không hòa thuận ở chung với nhau.
*****
Cả đám thi triển thân pháp, tốc độ cực nhanh phóng về phía Thiên Hoang cốc.
Cùng lúc đó ở một phía khác cũng có một đám người, từng đợt từng đợt phóng về phía Thiên Hoang cốc, nhìn y phục và trang sức trên người bọn họ. Rõ ràng là tới từ thế lực khác nhau.
Không bao lâu sau, hơn mười người Sở Mộ liên tục đi vào trong Thiên Hoang cốc, không có dừng lại, trực tiếp tiến vào trong Thiên Hoang cốc, nhanh chóng phóng về phía trung tâm Thiên Hoang cốc.
Điểm này là do đám trưởng lão kiếm phủ quyết định, bởi vì nghe nói nơi xuất hiện Thiên Hoang địa cung đều cố định, đều ở hạch tâm Thiên Hoang cốc.
Rất nhiều người thoáng cái tràn vào trong Thiên Hoang cốc, một ít Kiếm giả vốn ở trong Thiên Hoang cốc tìm kiếm linh dược liên tục bị kinh động. Cũng đi về phía trung tâm Thiên Hoang cốc.
Sau một khoảng thời gian, các học viên Đại Khôn kiếm phủ nhanh chóng tới chỗ trung tâm của Thiên Hoang cốc, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Trước mặt bọn họ là một cánh cửa bằng đồng cực lớn, cánh cửa này cao tới trăm mét, đứng sừng sững ở trên mặt đất Thiên Hoang cốc, tản mát ra từng đợt khí tức nặng nề mà hoang vu, tang thương.
Cánh cửa bằng đồng này đang đóng chặt, đường vân bên trên vô cùng rõ ràng, tràn ngập đủ loại lực lượng huyền diệu. Nhìn qua mọi người cũng cảm giác được linh hồn như bị chấn nhiếp vậy. Trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích.
Phong cách cổ xưa, nặng nề, tang thương.
Trên cánh cửa bằng đồng này có khí tức do năm tháng lắng đọng xuống, giống như được dòng sông thời gian gột rửa qua, vô cùng sáng chói.
- Đây là Thiên Hoang địa cung sao?
Có một người thấp giọng lầm bầm nói, trong thanh âm khong thể che dấu vẻ rung động.
- Căn cứ vào điển tịch ghi lại, đây là cửa của Thiên Hoang địa cung, một khi mở ra là có thể tiến vào Thiên Hoang địa cung.
Một trưởng lão nói, ánh mắt thoảng thốt, cho dù là dùng tu vi viễn siêu Khí Hải cảnh của hắn cũng khó có thể bảo trì nội tâm, cơ hồ mất phương hướng trong khí tức tang thương của cánh cửa bằng đồng này.
Về phần những kiếm giả chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh kia đều bị chấn nhiếp, cơ hồ mất phương hướng, lắng đọng ở trong dòng sông lịch sử tang thương.
Sở Mộ là người thứ nhất tỉnh táo lại trong đám Kiếm giả Hóa Khí cảnh. Hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi, nếu như lúc này có người ra tay mà nói, hắn nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đồng thời đối với cánh cửa bằng đồng này hắn vô cùng kiêng kỵ. Bên trong sự kiêng kỵ lại ẩn giấu hiếu kỳ thật sâu.
Sau một lát, những người khác cũng lục tục tỉnh tóa lại, cả đám vẫn sợ hãi, thán phục không thôi.
Sở Mộ liếc mắt đảo qua, hắn phát hiện ra trừ người Đại Khôn kiếm phủ ra, còn có rất nhiều người vây quanh cánh cửa lớn bằng đồng ra. Nhìn y phục và trang sức trên người, đây là những Kiếm giả tới từ những thế lực khác nhau.
Có khác với Kiếm giả Đại Khôn kiếm phủ, dựa theo trận doanh tổng cộng có bảy chỗ.
Có một chỗ Sở Mộ nhận ra, bởi vì phục sức trên người bọn họ đúng là phục sức của hai huynh đệ Vương Long chết dưới kiếm hắn. Giống như đúc, hiển nhiên là Kiếm giả tới từ Ma La kiếm tông.
Mặt khác còn có những người mặc phục sức thống nhất với nhau, có lẽ là Kiếm giả tới từ Kim cương kiếm tông, Hắc Thủy kiếm tông và Chân Viêm kiếm tông.
...
Đại trưởng lão giới thiệu các thế lực khác nhau với các học viên sau lưng.
- Người bên kia là người Ngạo Nguyệt lâu, mà bên kia là người Tán Kiếm minh. Mặt khác là hẳn là một đám Kiếm giả thuần túy, là người không có tổ chức gì.
Tứ đại kiếm tông, thêm Ngạo Nguyệt lâu, Tán Kiếm minh và Kiếm giả thuần túy, lại thêm Đại Khôn kiếm phủ, tổng cộng có Kiếm giả của tám trận doanh tụ tập trước cửa lớn của Thiên Hoang địa cung, chờ đợi cánh cửa đồng này mở ra
Bọn hắn tự nhiên cũng phát hiện ra đối phương, cho nên bắt đầu mở miệng châm chọc, đả kích. Bất kể như thế nào, chỉ cần là người trận doanh bất đồng, đối với bọn hắn đều là người cạnh tranh.
- Thực lực của mỗi một kiếm tông trong Tứ đại kiếm tông tương đương với kiếm phủ chúng ta. Bởi vậy thực lực những đệ tử nội phủ bọn chúng cũng vô cùng cường đại. Có thể so với đệ tử Đồng Kiếm bảng của chúng ta. Về phần Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh tuy rằng không bằng kiếm phủ chúng ta, nhưng mà cũng xuất hiện một ít Kiếm giả thiên tài có thể so với top mười Đồng Kiếm bảng.
Đại trưởng lão chậm rãi nói.
- Dựa theo điển tịch ghi lại, sau khi cánh cửa của Thiên Hoang địa cung mở ra. Chỉ có Kiếm giả dưới Khí Hải cảnh mới có thể tiến vào, cho nên bọn chúng đều là đối thủ cạnh trang của các ngươi.
Đối với việc chỉ dưới Khí Hải cảnh mới có thể tiến vào trong, lúc trước Sở Mộ cũng đã từng nghe nói qua. Cho nên cũng không có chút kinh ngạc nào.
Trong khoảng thời gian chờ cánh cửa đồng này mở ra, đệ tử Tứ đại kiếm tông giúp nhau trêu chọc, đả kích đối phương. Sở Mộ phát hiện đám người Gia Cát Minh dường như có chút quen biết với đệ tử Tứ đại Kiếm tông và Ngạo Nguyệt Lâu, Tán Kiếm minh. Nhưng mà quan hệ song phương không phải hữu hảo như vậy, nghe ngữ khí đối chọi gay gắt của bọn họ có lẽ đều có chút hiềm khích bên trong.
Nhân cơ hội này, Sở Mộ cũng dần dần lý giải được bên trong Tứ đại kiếm tông, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh cũng có người tương đối lợi hại, đáng để hắn coi trọng.
Có đôi khi chờ đợi rất là nhàm chán, nhưng mà chờ đợi ở đây cũng không có chút nhàm chán nào.
Sở Mộ nghe đám người Gia Cát Minh giới thiệu, dần dần cũng biết được một ít Kiếm giả thiên tài kiệt xuất trong tứ đại kiếm tông, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh. Cũng chú ý thêm một chút, bởi vì những người này rất có thể sẽ là địch nhân của hắn trong Địa cung.
Hắn cũng nghe các trưởng lão giảng giải về Thiên Hoang địa cung, như là Thiên Hoang hoang khí... Cùng với một ít đồ trong Thiên Hoang địa cung.
Cánh cửa đồng kia chậm chạp không có mở ra, vẫn đứng sừng sững trong Thiên Hoang cốc, vô cùng nặng nề.
Hai bên cánh cửa đồng này cũng có thể nhìn thấy rất rõ, là cảnh sắc trong Thiên Hoang cốc, cho nên Sở Mộ vô cùng tò mò, sau khi cánh cửa đồng kia mở ra, rốt cuộc là thế nào.
Không bao lâu sau mọi người tiếp tục yên lặng, cũng lười nói thêm gì. Dù sao mở miệng châm chọc, đả kích đối phương nữa cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn đợi cánh cửa đồng mở ra thì hơn.
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà giữa những Kiếm giả có mâu thuẫn vẫn dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn nhau. Ý tứ bên trong đó rất rõ ràng, là đợi sau khi tiến vào trong địa cung rồi mới tính sổ.
- căn cứ vào điển tịch ghi lại, trong Thiên Hoang địa cung có vô số bảo vật, đồng thời cũng ẩn chứa vô số hung hiểm. Không cẩn thận rất có thể sẽ bị chết bên trong.
Một trưởng lão nói với hơi sáu mươi đệ tử Đồng Kiếm bảng cùng với Sở Mộ:
- Cho nên sau khi tiến vào địa cung các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận. Phải nhớ, không nên bị tham lam che mờ nội tâm. Như vậy sẽ khiến cho bản thân không có cách nào thoát khỏi hiểm cảnh. Phải biết rằng, bản thân Kiếm giả chúng ta cường đại là một quá trình chống lại thiên địa. Phải có quyết tâm và tin tưởng trước nay chưa từng có. Nhưng mà cũng giống vậy, phải đồng thời còn có trí tuệ, không chỉ có dựa vào một lời nhiệt huyết là có thể.
← Ch. 0314 | Ch. 0316 → |