← Ch.0322 | Ch.0324 → |
Nhỏ bé.
Sau khi Sở Mộ tiến vào trong cánh cửa lớn, chứng kiến tất cả mọi thứ bên trong, hắn phát hiện ra mình nhỏ bé cỡ nào, như là con sâu cái kiến vậy.
Lúc này trong cả cung điện không có lấy một bóng người, giống như những Kiếm giả trước đó tiến vào đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi vậy.
Cung điện này ước chừng cao hơn trăm thước, rộng và dài cũng có mấy ngàn thước. Ở bốn phía lại có từng cánh cửa lớn cao chừng hơn mười thước.
Liếc mắt đảo qua, cánh cửa ước chừng có hơn trăm.
Mỗi một cánh cửa giống như được luyện chế từ một loại kim loại nào đó, phong cách cổ xưa, nặng nề. Mỗi một cánh cửa, bên trên đều có đường văn điêu khắc khác biệt, nhìn qua là ngoại hình các hoang thú.
Trừ thứ này ra, trong cả cung điện vô cùng vắng vẻ, chỉ có ở giữa có một khối kiếm bia được dựng lên. Kiếm bia này phảng phất như là một thanh kiếm chọc xuống dưới đất.
Trống vắng, hoang vu, tang thương.
Trong lúc nhất thời Sở Mộ không biết nên làm thế nào.
Lựa chọn một cách cửa tiến vào sao?
Thân ảnh lóe lên, Sở Mộ nhanh chóng tới gần kiếm bia. Hắn phát hiện ra trên kiếm bia có một đoạn văn tự. hắn nhìn kỹ một hồi...
- Thì ra là thế.
Sau khi xem xong, Sở Mộ gật đầu.
Hóa ra tòa cung điện này còn chưa được tính là Thiên Hoang địa cung chính thức. Mà chỉ là một cửa tiến vào Thiên Hoang địa cung, không hơn. Về phần Thiên Hoang địa cung chính thức ở đâu lại không có nói rõ.
Nội dung bên trên tấm kiếm bia to lớn này có nói, một trăm cánh cửa. Lựa chọn từng cánh cửa khác biệt sẽ đi vào nơi khác biệt, ở đó Kiếm giả sẽ tiếp nhận khảo nghiệm của Thiên Hoang địa cung. Chỉ có thông qua khảo nghiệm mới có tư cách tiến vào Thiên Hoang địa cung chính thức.
nếu như không có thông qua khảo nghiệm, như vậy chỉ có một kết cục, đó là chết.
Dựa theo kiếm bia ghi lại, lựa chọn cánh cửa bất đồng thì nơi tiến vào cũng khác nhau. Tự nhiên khảo nghiệm cũng khác nhau. Nhưng mà trước khi tiến vào, rốt cuộc là khảo nghiệm thế nào, không ai biết được. Bởi vậy cũng không có cách nào chuẩn bị sẵn sàng được.
Sở Mộ cũng không có sốt ruột đẩy cửa ra, mà ngồi xếp bằng xuống dưới đất. Bắt đầu khôi phục tu vi kiếm khí của bản thân. Còn có bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba và tinh khí thần.. Về phần vết thương trên cánh tay trái đang nhanh chóng khôi phục.
Một phần là do công hiệu của Tạo huyết đan, một bộ phận là do sau khi tiến vào Thiên Hoang cảnh săn giết Hoang thú nhận được hoang khí tinh thuần cường hóa thân thể huyết nhục. Không chỉ có khiến cho lực lượng, phản ứng, sức bật... Các phương diện đều tăng vọt, ngay cả năng lực tự lành rõ ràng cũng tăng cường hơn rất nhiều.
Ước chừng sau nửa canh giờ, kiếm khí của Sở Mộ đã hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa chuyển thứ bảy còn có tinh tiến. Khoảng cách tới chuyển thứ tám cũng không còn xa.
Sở Mộ phỏng đoán, thời điểm đột phá tới chuyển thứ tám hẳn là lúc hắn đột phá tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Ngoài ra, tầng thứ ba Vô Ảnh kiếm khí hộ thể của bí pháp kiếm khí hộ thể cũng hoàn toàn khôi phục. Có năng lực phòng ngự của bảo giáp hạ phẩm. Miệng vết thương trên cánh tay trái cũng tróc ra, chỉ lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt. Tin rằng không bao lâu nữa sẽ biến mất.
- Là lúc này...
Sở Mộ mở hai mắt ra, nhanh chóng phóng về phía trước.
Tùy ý liếc mắt đảo qua, Sở Mộ nhanh chóng đi một vòng. Nhìn rõ mỗi một bức đồ án bên trên mỗi cánh cửa. Đây là từng đầu hoang thú ngoại hình khác nhau.
- Không biết những khảo nghiệm kia có liên quan tới đồ án hay không?
Trầm tư trong chốc lát, Sở Mộ tùy ý tiến hành chọn lựa.
Dù sao đối với những chuyện này hắn hoàn toàn không hiểu, cũng không có gì để cân nhắc. Vẫn đành phải dựa theo cảm giác của mình, dựa vào ấn tượng đầu tiên chọn một cánh cửa gần đó...
Lách mình xuất hiện ở trước cánh cửa, hai tay Sở Mộ đặt lên trên cửa, dùng sức ẩn.
- Cái gì? Không ngờ lại bất động.
Sở Mộ thầmi gật mình, lực đẩy của hắn vừa rồi cho dù là vật nặng ngàn cân cũng bị đẩy ra. Nhưng mà cánh cửa này không ngờ lại không di chuyển một chút nào.
- Xem ra, chỉ riêng đẩy cánh cửa ra cũng là một loại khảo nghiệm.
Hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân sôi trào, lực lượng cuồn cuộn. Thiên Nguyên kiếm khí như rồng rít g ào, lực lượng Sở Mộ bộc phát ra, hai tay đột nhiên ẩn về phía trước. Cho dù là cự thạch hơn vạn cân cũng bị cú đẩy này của hắn làm cho di chuyển
Nhưng mà cánh cửa này chỉ nhoáng lên một cái, chỉ bị Sở Mộ đẩy ra một chút mà thôi.
Lại lần nữa hít sâu một hơi. Lúc này lực lượng Sở Mộ liên tục bộc phát, thoáng cái thôi động ba lượt, lại đẩy cửa ra.
Từng lần lại từng lần không ngừng đẩy. Sau trọn vẹn mười lần, cửa lớn mở ra, có một vòng quang mang mờ mịt lập lòe, nhưng mà còn không có cách nào tiến vào, bởi vì khe hở quá nhỏ.
Hơi thở dốc một chút, Sở Mộ lại lần nữa phát động lực lượng đẩy cánh cửa ra.
Hắn đang làm lại hành động của những Kiếm giả trước đó. Rốt cuộc, khi ẩn cánh cửa lần thứ ba mươi, cánh cửa lớn này rốt cuộc cũng mở ra được một cái khe đủ để cho Sở Mộ tiến vào.
Thân ảnh lóe lên, trực tiếp lách qua khe hở tiến vào bên trong rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ thấy cánh cửa kia khẽ run lên, giống như có người thôi động, chậm rãi khép kín lại.
Tiếng loảng xoảng lớn vang vọng tạo thành tiếng vang cực lớn trong cung điện vắng vẻ.
Mãi một lúc lâu sau tiếng vang này mới lặng lẽ im bặt.
Trong lúc đó, ở trong cung điện tĩnh lặng, vắng vẻ. Ở giữa kiếm bia có một đạo hư ảnh lan tràn ra, ở trên không ngưng tụ thành thân ảnh của một văn sĩ trung niên. Một thân trường bào màu vàng, hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một trăm cánh cửa.
- Kiếm giả lần này tiến vào trong địa cung đều không tệ lắm. Không biết ai trong bọn hắn có thể đi tới tận cùng. Đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh...
Thân ảnh văn sĩ trung niên này khe khẽ thở dài, có cảm giác tang thương như đã trải qua vô số năm tháng, tang thương không thôi:
- Đã vạn năm rồi không ai có thể lấy được Thiên Hoang kiếm lệnh, không biết...
Thanh âm dần dần lặng lẽ, cuối cùng văn sĩ trung niên kia lần nữa chui vào trong kiếm bia kia rồi tiêu tán.
...
- Đẩy cửa ra cũng không dễ. Nhưng mà khi ta tiến vào, trong cả đại điện không có lấy một bóng người. Có lẽ những người tiến vào trước ta đã đẩy cửa ra rồi tiến vào bên trong.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn xuất hiện trên một mảnh đất trống, không khí có chút ẩm ước.
- bất quá người tiến vào cung điện ít nhất cũng có bốn năm trăm. Lúc ta tiến vào cánh cửa kia không có khả năng chỉ có một mình ta. Vậy tại sao lại chỉ có một mình ta bên trong?
- Là bọn hắn đã thông qua khảo nghiệm, hoặc là tử vong? Hay là cùng nhau đẩy ra một cánh cửa rồi tiến vào một nơi khảo nghiệm?
Đủ loại nghi hoặc hiện lên trong lòng Sở Mộ.
Sở Mộ giương mắt nhìn qua, nơi này tựa hồ nhìn không thấy giới hạn. Nhưng mà có chỗ thú vị là hai bên trái phải của Sở Mộ đều có hai bức tường, dường như là do nhân loại xây lên vậy.
*****
Bức tường vô cùng cao, giống như nhìn không thấy tận cùng. Sở Mộ cũng không nhìn thấy tận cùng được. Cánh cửa lớn kia cũng không thấy nữa, hắn có cảm giác như bị truyền tống tới một địa phương khác.
nơi này có hoang khí nồng đậm, linh khí vô cùng mỏng manh. Cho dù là Sở Mộ có Thực linh châu tại thân, không ngừng thu nạp linh khí tới. Nhưng mà trong phạm vi mười lăm trượng chung quanh thân hắn, mật độ linh khí vẫn vô cùng mỏng manh.
- Có hơi nước, chẳng lẽ nơi này có đầm nước?
Đi lên phía trước, càng ngày đi càng xa. Dần dần Sở Mộ cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc mình đã đi bao xa. Hắn chỉ thấy phía xa có một mảnh xanh ngắt, dường như là mặt nước nhộn nhạo.
- Khảo nghiệm? Nơi này rốt cuộc có khảo nghiệm nào?
Sở Mộ một mặt hành tẩu, một mặt âm thầm suy tư. Bởi vì từ khi tiến vào trong này cho tới bây giờ còn chưa xuất hiện điều gì dị thường. Cũng không có bất kỳ lời nhắc nhở nào, lại khiến cho hắn không rõ rốt cuộc mình sẽ trải qua khảo nghiệm như thế nào.
Đối với nhân loại mà nói, thứ khiến cho người ta cố kỵ không phải là khó khăn, mà là không biết.
Chỉ cần biết rõ sẽ phải đối mặt với cái gì, coi như là khó khăn, cũng sẽ nghĩ được biện pháp. Nếu như thực sự không có cách nào, như vậy cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, khi đó ngược lại còn an tâm hơi đôi chút.
Nhưng mà không biết thường thường sẽ khiến cho ngườia t sợ hãi. Trong tình huống không biết rõ, khó tránh khỏi sẽ sinh ra đủ loại suy đoná, càng suy đoán càng nhiều, tâm tư sẽ càng loạn. Một khi loạn, đủ loại tạp niệm sẽ sinh sôi, đối với bản thân vô cùng bất lợi.
Mà sợ hãi một khi xuất hiện sẽ chiếm cứ nội tâm, khi đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm thần.
Tạp niệm vừa mới xuất hiện, Sở Mộ lập tức cảm thấy được, hắn tức thì chém đứt.
Lực lượng linh hồn cường đại và kiếm thế giao thoa, tăng thêm ý chí kiên định của hắn làm cho hắn không tới mức bị đủ loại tạp niệm ảnh hưởng. Cũng sẽ không vì vậy mà rối loạn, trong tâm thần sinh ra sự sợ hãi.
Bất tri bất giác, Sở Mộ chạy tới đầm nước kia. Trước mặt Sở Mộ, đầm nước này rất cạn, có thể nhìn thấy rõ cát đá phía dưới. Mà hai bên trái phải, đầm nước càng ngày càng sâu, không nhìn thấy đáy. Là từ màu xanh nhạt chuyển thành màu xanh đậm. Chỗ xa hơi còn đậm hơn, giống như mênh mông vô cùng.
Khi nhìn thấy màu sắc kia, Sở Mộ không khỏi cảm thấy tim đập nhanh. Phảng phất như ở bên trong đó có ẩn nấp một tồn tại khủng bố.
Trong nháy mắt cảnh giác của Sở Mộ tăng lên tới cực hạn, chú ý động tĩnh bốn phía. Thị kiếm, thính kiếm hoàn toàn tăng lên tới cực hạn. Bất luận một chút động tĩnh gì đều không thể tránh khỏi cảm giác của hắn.
Rắc rắc...
Tiếng phá nước vang lên, Sở Mộ chứng kiến ở dưới mặt nước hai bên xuất hiện từng đạo bóng đen, nhanh chóng di chuyển rồi phá mặt nước mà lên.
Hai mắt Sở Mộ nhíu lại, chăm chú nhìn vào những bóng đen kia, ngón tay phải nhẹ nhàng búng ra.
Bóng đen phá nước mà ra xuất hiện trước mắt Sở Mộ, đồng tử Sở Mộ kịch liệt co rút lại. Vì một màn trước mắt mà hắn cảm thấy khiếp sợ.
Không phải là nhân loại, điểm này hắn đã sớm có đoán trước.
Nhưng mà thứ vừa mới xuất hiện không ngờ lại là một loại dị thú dùng hai chân hành tẩu giống như nhân loại. Là một đầu dị thú giống cá, vô cùng dữ tợn.
Ngư nhân.
Đúng vậy, chính là thứ này. giống như là một con cá quái dị mọc ra hai chân hai tay như nhân loại. Sau đó lại giống như nhân loại, dùng hai chân hành tẩu.
- Ta đã từng đọc qua trên điển tịch ghi chép, trừ đề cập tới việc có dị thú ra cũng đề cập tới dị tộc. Bất quá rất ít, loại quái vật này chẳng lẽ là dị tộc?
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào năm đầu ngư nhân này, âm thầm nói.
Sau khi năm đầu ngư nhân xuaasth iện, tay đều cầm những cái đinh ba loang lổ vết gỉ, nhưng lại vô cùng sắc bén. Hai mắt đám ngườiy ày vô cùng kích động và kinh hỉ, bô bô nói chuyện, bộ dáng vô cùng hưng phấn
.
Loại hưng phấn này Sở Mộ không biết là hoan nghênh bản thân hắn. Nhìn cái miệng chằng chịt răng giống như cá mập của bọn chúng không ngừng có nước miếng nhễu ra, đám người này dường như coi hắn là đồ ăn, muốn xé rách hắn ra ăn vậy.
- Không quản các ngươi là dị thú hay là dị tộc, chỉ cần là địch nhân đều phải chết dưới thân kiếm của ta.
Sở Mộ rút kiếm.
Năm đầu ngư nhân xấu xí tạo thành hình chữ bát, bước về phía Sở Mộ. Hai mắt chúng tỏa ra quang mang màu xanh, răng nanh sắc bén, chằng chịt không ngừng chảy ra nước miếng.
Những cái đinh ba tỏa ra quang mang sáng loáng khiến cho trong lòng ngườit ta rung động. Đồng thời, tốc độ của đám ngư nhân gia tăng, nhoáng cái huy vũ đinh ba đâm về phía Sở Mộ, nguy hiểm ập tới.
Hai mắt Sở Mộ khẽ nhíu lại, Trảm Phong kiếm dùng tốc độ mắt thường khó có thể thấy được rút khỏi vỏ. Một kiếm được chém ra, trực tiếp đánh về phía mấy cái đinh ba đang bắn tới, đồng thời tay Sở Mộ chuyển động, dùng Trảm Phong kiếm phản kích.
Kiếm khí bắn ra, tiếng phốc vang lên. Trình độ cứng cỏi của làn da ngư nhân vượt quá dự kiến của Sở Mộ, Thiên Nguyên kiếm khí không ngờ lại không thể nào làm tổn thương được tới nó.
Đinh ba lần nữa đâm tới, năm cái đinh ba mang theo góc độ khác nhau, phối hợp khăng khít, phong kín đường né tránh của Sở Mộ. Sở Mộ dùng một kiếm đánh lui ba cái đinh ba, nhanh chóng lui về phía sau.
Giao thủ trong ngắn ngủi đã khiến cho Sở Mộ biết rõ một ít đặc điểm của ngư nhân. Làn da cứng cỏi dị thườn, g cho dù là mang theo một tia lực lượng Tê liệt ý cảnh thì Thiên nguyên kiếm khí cũng không có cách nào làm tổn thương nó. Tốc độ công kích cực nhanh, lực lượng vô cùng cường đại.
Mà khuyết điểm công kích quá đơn điệu, không có một chút kỹ xảo nào.
Thi triển Huyễn Ảnh bộ, Sở Mộ hóa thành mười một đạo ảo ảnh, trùng trùng điệp điệp quay quanh năm đầu ngư nhân. Trảm Phong kiếm phanh phanh bắn ra, quang mang màu vàng nhạt chảy xuôi trên thân kiếm, khiến cho Trảm Phong kiếm trở nên vô cùng sắc bén. Không khí bị phá vỡ một cách đơn giản, tốc độ bạ otawng.
Dưới thân kiếm, làn da cứng rắn của ngư nhân lập tức bị phá vỡ. Thiên Nguyên kiếm khí trộn lẫn với lực lượng Tê Liệt ý cảnh xâm lấn vào bên trong. Theo kiếm chém ra, máu tươi màu xanh vẩy ra.
Khác với máu của nhân loại, máu màu xanh da trời của ngư nhân không có một chút độ ấm nào, là lạnh như băng.
Trảm Phong kiếm mang theo Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh phá vỡ làn da của ngư nhân, xâm lấn vào bên trong cơ thể khiến cho ngư nhân cảm thấy thống khổ, miệng phát ra tiếng kêu quái dị. Trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, ác độc, hung hăng đâm đinh ba về phía Sở Mộ.
Thân thể Sở Mộ nhanh chóng né đi một kích này, Trảm Phong kiếm chém qua cổ đầu ngư nhân bên cạnh.
Xoẹt một tiếng. Thanh âm như xé rách vải vóc vang lên. Đầu ngư nhân này không thể nào tránh né được một kiếm này của Trảm Phong kiếm, sinh cơ nhanh chóng mất đi.
← Ch. 0322 | Ch. 0324 → |