Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0411

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0411: Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Kỳ thật nếu như đổi thành hai thế lực nhất lưu khác trừ Hồng Y Hội ra bbắt lấy ông cháu Âu gia, Sở Mộ sẽ không xuất thủ cứu giúp, hắn đã đắc tội Hồng Y Hội từ trước, không cần phải không có việc gì làm đi đắc tội thêm thế lực khác.

Không thể không nói vận khí ông cháu Âu gia không tốt, bọn họ đi theo Sở Mộ kết quả bị người Hồng Y Hội bắt lấy, vận khí của bọn họ lại tốt khi được Sở Mộ cứu.

- Ân nhân, ta biết rõ ngài chướng mắt Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp của Âu gia, nhưng hai lần cứu mạng không thể không báo đáp.

Âu gia lão giả vô cùng kích động lên tiếng, liên tục ho khan vài tiếng, Sở Mộ nhìn ra thương thế của hắn rất nặng, hiện tại đang cưỡng ép chèo chống.

Thiếu niên Âu gia vội vàng dùng tay vuốt lưng lão giả.

Sở Mộ không nói gì, hắn cứu người toàn bằng bản tâm, không cần hồi báo là không cần hồi báo, đương nhiên, Sở Mộ rất muốn Chú Kiếm tông sư hồi báo chế tạo Thiên Hoang Kiếm cho hắn.

Bàn tay Âu lão gia tử run rẩy sờ vào ngực mình, qua một lúc hắn mới lấy một tờ giấy mỏng giao cho Sở Mộ.

- Gia gia...

Thiếu niên Âu gia giật mình khi nhìn thấy tờ giấy.

Sở Mộ nhìn Âu lão gia tử, tiếp nhận trang giấy, ánh mắt nhìn lên trang giấy, hắn nhìn thấy trên tờ giấy có rất nhiều chữ viết, nhìn qua có phần quái dị, nó có thể làm người khác lạc vào rối loạn, đầu váng mắt hoa.

Sở Mộ thu hồi ánh mắt, cảm giác mê muội biến mất, trong nội tâm hết sức ngạc nhiên cũng có chút kiêng kị.

- Ân nhân, trang giấy này có ghi lại Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp của Âu gia.

Âu lão gia tử cố bình ổn ho khan, hắn dùng ngữ khí nặng nề và ánh mắt thành khẩn nói với Sở Mộ:

- Từ khi Âu gia bị diệt tới nay, ta liền mang theo trang giấy này trong người và dẫn A Lạc chạy trốn. Trừ gia chủ mỗi thời đại và người thừa kế Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp ra, không có người nào biết Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp ghi lại trên trang giấy này.

Sắc mặt Sở Mộ hơi đổi, vừa nghe nói như vậy, hắn cảm thấy Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp rất thần bí.

Sở Mộ chỉ cảm thấy Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp là một môn chú kiếm đại pháp mà thôi, hiện tại xem ra còn có bí mật khác, bằng không Âu gia không thận trọng như thế.

- Tục truyền tổ tiên Âu gia đến từ trung ương Chủ Kiếm Vực.

Âu lão gia tử lại nói đại bí mật làm Sở Mộ có cảm giác hơi choáng váng, thiếu niên Âu gia cũng thập phần khiếp sợ, xem ra hắn cũng không biết.

Nếu như tổ tiên Âu gia tổ tiên tới từ trung ương Chủ Kiếm Vực, như vậy Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp cũng đến từ trung ương Chủ Kiếm Vực.

Đối với kiếm giả mà nói, trung ương Chủ Kiếm chính là thiên đường kiếm đạo, là nơi người người hướng tới, đồ vật xuất xứ từ trung ương Chủ Kiếm Vực thường thường bị người ta vô ý thức xem nó là vật thần bí.

- Lịch sử tổ tiên Âu gia đã không thể khảo cứu, thứ truyền lưu lại chính là trang giấy này, bên trong có ghi chép Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp, nhưng nó chỉ là tàn thiên.

Âu lão gia tử tiếp tục nói:

- Đây là truyền gia chi bảo của Âu gia, càng là bằng chứng duy nhất giúp Âu gia nhận tổ quy tông, tổ tiên Âu gia có một nguyện vọng chính là nhận tổ quy tông, nhưng hiện tại đã không có khả năng. Thứ này chính là mầm tai vạ, bởi vì nó cho nên Âu gia bị diệt chỉ còn ông cháu chúng ta, chúng ta phải chạy trốn chết nhiều năm...

Nói xong Âu lão gia tử ho khan lần nữa, lúc này hắn đã ho ra máu.

- Lão gia tử, ngươi nên nghỉ ngơi trước, dưỡng thương xong lại nói.

Sở Mộ vội vàng nói.

- Không, không cần, ta tổn thương tự mình biết, không sống qua nổi hôm nay.

Âu lão gia tử lau máu trên khóe miệng, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Mộ, tiếp tục nói:

- Dùng trí tuệ của ân nhân đã biết rõ ý của lão hủ, Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp của Âu gia sẽ đưa cho ân nhân, lão hủ khẩn cầu ân nhân thu lưu A Lạc. Nếu ân nhân ngại mang theo A Lạc vướng víu, vậy cứ an bài A Lạc nơi để đi, giúp hắn vượt qua nửa đời sau bình an.

Nói xong Âu lão gia tử lại ho khan, lúc này ho ra rất nhiều máu... , thiếu niên Âu gia khóc nức nở.

- Bởi vì ta giấu trang giấy này trong áo bào thiếp thân, rất che giấu nên người Hồng Y Hội không thể tìm được, bọn chúng cướp không gian oản luân của ta, cho rằng Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp đang giấu bên trong.

Thiếu niên Âu gia vịn Âu lão gia tử ngồi xuống, hắn nói:

- Cho dù chúng ta tiếp tục giữ nó cũng chỉ gây thêm tai hoa mà thôi. Ân nhân tuổi còn trẻ thực lực bất phàm, nhất định có lai lịch lớn, cũng có đầy đủ thực lực bảo trụ Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp.

Sở Mộ không bởi vì thương thế Âu lão gia tử mà lập tức đáp ứng, hắn đang tự hỏi quan hệ liên lụy trong đó.

Chuyện này rất rõ ràng, nếu như hắn đáp ứng Âu lão gia tử, như vậy Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp chính là của hắn. Trên thực tế hiện tại Sở Mộ cũng hứng thú với Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp, lòng hiếu kỳ của hắn bị trang giấy câu dẫn.

Dùng thực lực của Sở Mộ, hiện tại giao trang giấy này cho hắn, hắn hoàn toàn có thể cướp làm của riêng rồi sau đó xử lý ông cháu Âu gia. Nhưng kiếm tâm kiếm đạo của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Trước mắt Sở Mộ có hai lựa chọn.

Thứ nhất: đáp ứng Âu lão gia tử và có được trang giấy này, nhưng từ nay về sau sẽ có mâu thuẫn gay gắt với Hồng Y Hội, có lẽ còn trêu chọc phải thế lực cực kỳ cường đại sau lưng nó, lúc này phiền toái không ngừng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng trừ Hồng Y Hội ra không có thế lực nào biết rõ.

Mặt khác, còn phải dàn xếp tốt cho thiếu niên Âu gia, đây cũng là phiền toái không lớn không nhỏ.

Thứ hai: trả trang giấy cho Âu lão gia tử, cho bọn họ rời đi, từ nay về sau hắn không dính dáng gì tới Thiên Chấn Dung Nguyên Chú Kiếm Đại Pháp. Đương nhiên, mâu thuẫn giữa hắn và Hồng Y Hội vẫn tồn tại, hắn cũng muốn giải quyết.

Âu lão gia tử ho khan không dứt, qua mười hô hấp sau, Sở Mộ có quyết định.

- Ta đáp ứng ngươi.

Sở Mộ nói ra, hắn cũng thu trang giấy vào không gian oản luân.

Cùng lúc đó Âu lão gia tử phun một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mặt đất trước mặt, sắc mặt tái nhợt, nội tâm hắn vui mừng như trút được gánh nặng, có cảm giác như ném được tảng đá trong lòng xuống.

Hai mắt hắn cảm kích nhìn Sở Mộ, lại nhìn sang thiếu niên Âu gia khóc không thành tiếng, bàn tay run rẩy vuốt đầu thiếu niên, hắn nói:

- A Lạc, về sau ngươi hãy theo ân nhân, hắn sẽ tiếp nhận ngươi.

*****

A Lạc liên tục gật đầu, hắn không nói nên lời.

Sở Mộ không nói một lời, hắn chỉ yên lặng nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn nhìn ra được thương thế của Âu lão gia tử rất nặng, cho dù hắn xuất đan dược ra cũng không thể trị hết, trừ khi dùng thiên tài địa bảo.

Nhưng đồ vật như thiên tài dị bảo chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù có manh mối cũng không có thời gian tìm kiếm, bởi vì Âu lão gia tử không bỏ được cháu trai nên mới dựa vào ý chí bản thân chèo chống tới bây giờ.

Lúc nghe Sở Mộ đáp ứng hắn, an nguy của cháu trai về sau được bảo đảm nên hắn cũng yên lòng, hắn cũng buông lỏng áp chế thương thế sau đó thổ huyết bỏ mình.

Lúc này trong phòng đầy khí tức bi thương.

- Người chết không thể sống lại, bớt đau buồn đi.

Sở Mộ thở dài, nói:

- Tâm nguyện lớn nhất của gia gia ngươi là muốn ngươi sống sót, chỉ cần ngươi sống sót, sống thât tốt chính là hồi báo lớn nhất với gia gia của ngươi.

Sau khi nói ra câu này, không biết vì sau nội tâm Sở Mộ cảm thấy khó chịu, hắn đứng dậy ra khỏi phòng.

Hắn lưu không gian cho thiếu niên Âu gia.

Nếu như thiếu niên Âu gia vì vậy mà nghĩ không thông tự sát cũng không quan hệ tới Sở Mộ, bởi vì Sở Mộ không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới hắn, tất cả dựa vào thiếu niên kiên trì.

Lúc hắn đóng cửa phòng lại tiếng khóc dần dần nhỏ đi, cũng biến mất không thấy gì nữa, Sở Mộ đi trong hành lang lầu ba khách sạn, hắn đi không có mục đích, ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì lại như vậy.

Thiếu niên Âu gia có tên đầy đủ là Âu Thành Lạc, năm nay mười lăm tuổi, tu vi Kiếm Khí Cảnh tám đoạn.

Tu vi như thế ném vào trong Thanh Phong kiếm phái chính là thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp, đặt ở nơi như thành Hám Yêu cũng có thể gọi là nhân tài tu hành khó gặp, không hơn.

Biết tu hành không có nghĩa là biết chiến đấu, đó là hai khái niệm.

Thường thường một ít người có tốc độ tu luyện nhanh nhưng lại chết trong tay người tu hành chậm, bởi vì bọn họ không am hiểu chiến đấu, hoặc có thể nói thiếu kinh nghiệm chiến đấu sinh tử.

Âu Thành Lac từ nhỏ sống trong Âu gia hành Biên, được gia tộc che chở, bình thường tu luyện và tập luyện kỹ thuật rèn, căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu gì, sau đó Âu gia bị diệt, hắn bị Âu lão gia tử mang theo thoát khỏi thành Biên Hoang, trải qua nhiều lần nguy hiểm nhưng những nguy hiểm này đều nằm trong phạm vi Âu Thành Lạc thừa nhận, khó khăn đều co Âu lão gia tử ra tay giải quyết.

Âu Thành Lạc cảm giác mình quá nhỏ yếu, nếu như mình có được thực lực cường đại, như vậy Âu gia tựu cũng không bị diệt, gia gia cũng không vì thế mà lần lượt bị thương sau đó chết đi, tất cả bi kịch sẽ không xảy ra.

Thực lực, tất cả đều liên quan đến thực lực.

Gia gia chết tạo thành đả kích lớn với Âu Thành Lạc, mấy năm chạy trốn chết cũng rèn luyện cho hắn tâm tính và ý chí kiên cường, hắn cũng hiểu rõ mình phải sống sót, sống sót rất tốt, kéo dài huyết mạch Âu gia mới là hồi báo lớn nhất với gia gia.

Cho nên vào một ngày sau đó, Âu Thành Lạc cũng thoát khỏi bi thương, ít nhất từ biểu hiện thì hắn đã thoát khỏi bi thương, chỉ có điều Sở Mộ phát hiện trong mắt hắn thỉnh thoảng xuất hiện bi thương thâm trầm, khắc cốt minh tâm.

Sở Mộ xuất linh thạch tìm nơi thiêu đốt thi thể Âu lão gia tử trong thành Hám Yêu, thu tro cốt vào bình sau đó giao cho Âu Thành Lạc.

Trong thành Hám Yêu này, tử vong là chuyện thường gặp, có ít người chết không có chỗ chôn, có ít người chết muốn tìm nơi mai táng cũng khó khăn. Nội thành không cho phép mai táng, mai táng ngoài thành sẽ bị phá hư, làm cho người chết không được bình an.

Bởi vậy táng quán hợp thời xuất hiện, sinh ý cũng rất tốt.

Âu Thành Lạc thu tro cốt vào trong bình, hắn bình tĩnh đứng trước mặt Sở Mộ, đột nhiên hắn quỳ xuống dập đầu với Sở Mộ:

- Sở đại ca, cám ơn ngươi... Cảm ơn ngươi...

- Tiện tay mà thôi.

Sở Mộ nói ra.

- Sở đại ca, ta muốn thực lực, thực lực cường đại, cường đại giống như ngài.

Âu Thành Lạc vẫn quỳ không đứng lên, trong mắt hắn phủ kín tơ máu, hắn không khác gì ác lang mang theo hận ý và sát cơ tùy thời sẽ ăn người, nếu người yếu bóng vía nhìn thấy hắn lúc này sẽ không rét mà run:

- Sở đại ca, thu ta làm đồ đệ đi, ta muốn cường đại hơn.

Nói xong Âu Thành Lạc cũng không đợi Sở Mộ trả lời, trực tiếp dập đầu ba cái, da trên trán bị rác, máu tươi tóe ra.

- Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện và kiếm thuật, sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.

Sở Mộ kinh ngạc khi nhìn thấy hận ý trong mắt Âu Thành Lạc, hắn nói:

- Hiện tại trong lòng của ngươi chỉ có hận, lúc ban đầu thù hận sẽ giúp ngươi tu hành rất nhanh, nhưng nếu ngươi vẫn đắm chìm trong thù hận tiếp tục tu hành, sau này ngươi sẽ lạc mình.

Sở Mộ nói rõ, dường như Âu Thành Lạc nghe rất chân thành nhưng sắc mặt không thay đổi, hiện tại hắn không hiểu những lời Sở Mộ nói.

- Nói ngắn lại, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ta có thể chỉ điểm ngươi tu hành, cũng có thể an bài cho ngươi nơi đi.

Sở Mộ tiếp tục nói:

- Ta đáp ứng gia gia của ngươi, an bài cho ngươi một nơi an thân, cũng giúp ngươi sống tốt. Hiện tại xem ra ngươi có lựa chọn của mình, ta sẽ không cưỡng ép can thiệp cải biến quyết định của ngươi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu, cho dù ngươi quyết định cái gì, kết quả cuối cùng sẽ do ngươi gánh chịu, bởi vì đó là con đường do ngươi lựa chọn.

Lần thứ nhất Sở Mộ nói nhiều lời như vậy, bởi vì hắn cầm tờ giấy kia, đáp ứng điều kiện của Âu lão gia tử, nếu không hắn mới mặc kệ u Thành Lạc sẽ biến thành bộ dáng gì.

Về phần thu đồ đệ, Sở Mộ không nghĩ tới.

Cứ nghĩ mà xem, có lẽ thực lực của hắn hiện tại rất cường đại nhưng đây chẳng qua là có tính nhắm vào, đối mặt Kiếm Hào, hắn vẫn không đủ nhìn, cho nên con đường hắn đi còn rất dài, còn chưa phát triển đến cực hạn.

Mình còn đang phát triển thì lấy cái gì truyền thụ cho đồ đệ đây?

Về phần chỉ điểm tu luyện và kiếm thuật cũng không có gì, Sở Mộ không phải mới làm lần đầu tiên.

Sở Mộ đáp ứng chỉ điểm cũng đã làm Âu Thành Lạc kích động, hắn nhanh chóng vùi đầu vào trong tu luyện, dường như hắn chỉ muốn vùi đầu vào tu luyện để vượt qua bi thương, dùng hận ý vô tận kích thích tu hành, ngay cả Sở Mộ nhìn cũng thập phần khiếp sợ, khuyên giải không có hiệu quả.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)