← Ch.0474 | Ch.0476 → |
Phong Ba Kiếm Hào trợn to mắt, con ngươi co rút. Phong Ba Kiếm Hào rút kiếm, kiếm kéo theo tiếng thủy triều rít gào, không khí đằng trước bị đè ép như sóng biển mênh mông dâng tràn tầng tầng ập hướng Sở Mộ, làm hắn hơi chậm lại.
Phong Ba Kiếm Hào thụt lùi né nhát kiếm Sở Mộ đâm tới nhưng gã phát hiện kiếm quang lại tới gần, mục tiêu vẫn là cổ họng của gã, cảm giác đau càng mãnh liệt hơn.
Phong Ba Kiếm Hào biến sắc mặt buộc phải lùi nữa, gã thi triển Phong Ba Bộ như thủy triều dâng cao rồi lùi về.
Nhưng kiếm quang của Sở Mộ bám sát không tha tựa như giòi trên xương chân, làm Phong Ba Kiếm Hào phải lùi nữa, lùi mãi đến mép đấu kiếm đài.
Khi Phong Ba Kiếm Hào dừng bước nhìn đằng trước thì gò má nóng ran, bởi vì gã phát hiện Sở Mộ đứng yên tại chỗ, kiếm còn cắm trong vỏ như chưa từng rút ra.
Tất cả tựa như ảo giác.
Phong Ba Kiếm Hào dám chắc đó không phải ảo giác, gã không rõ sao Sở Mộ làm được điều này, vì tốc độ của hắn quá nhanh sao?
Đúng là tốc độ của Sở Mộ siêu nhanh nhưng không thể nào mau đến trình độ đó được, làm Phong Ba Kiếm Hào như bị mê hoặc không kịp phản ứng.
Tức là trong đó có thứ gì Phong Ba Kiếm Hào không biết, không xem hiểu.
Không chỉ Phong Ba Kiếm Hào không hiểu, quần chúng cũng mơ hồ. Bọn họ chỉ thấy Sở Mộ nhích người, kiếm ra khỏi vỏ chỉ hướng Phong Ba Kiếm Hào rồi gã liên tục thụt lùi.
Tựa như ảo giác, chớp mắt Sở Mộ không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng Phong Ba Kiếm Hào đã lùi tới mép đấu kiếm đài.
Chuyện gì đây?
Trung niên kiếm vệ Nguyên Cực cảnh dụi mắt, gã cũng nghĩ mình thấy ảo giác.
Nhưng trung niên kiếm vệ sớm lĩnh ngộ áo nghĩa, ánh mắt cao hơn, sắc bén hơn, kiến thức rộng hơn, gã hiểu rằng Sở Mộ thật sự đã rút kiếm đẩy lùi thiếu gia.
Vì sao có dấu hiệu dường như Sở Mộ không hề nhúc nhích thì hoàn toàn vì ý cảnh.
Đúng vậy, Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ này chắc chắn nắm giữ biến dị ý cảnh hiếm hoi đặc biệt, ý cảnh giống như ảo giác, khiến người sinh ra ảo giác khó phân rõ thật giả. Nhưng nó không phải huyễn chi ý cảnh mà là ý cảnh biến dị cao cấp hơn nữa.
Trung niên kiếm vệ âm thầm suy tư:
- Chẳng lẽ là Chân Hư ý cảnh?
Trung niên kiếm vệ đoán đúng, mới rồi Sở Mộ thi triển ý cảnh biến dị đặc biệt hiếm hoi, nhưng không phải Chân Hư ý cảnh, loại ý cảnh này gọi là Hư Thực ý cảnh.
Chân giả hư thực, nghe ý thì giống nhau nhưng tên ý cảnh thì cách biệt một bậc.
Vân chi ý cảnh là ý cảnh thường quy, Huyễn chi ý cảnh là ý cảnh biến dị của Vân chi ý cảnh, uy năng hơn Vân chi ý cảnh một phần. Chân Giả ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, hơn Huyễn chi ý cảnh một bậc, uy năng hơn Vân chi ý cảnh hai phần. Hư Thực ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, cao hơn Chân Giả ý cảnh một bậc, hơn Vân chi ý cảnh ba phần.
Hư Thực ý cảnh là ý cảnh biến dị cao đẳng nhất, giống như Tê Liệt ý cảnh.
Vân chi ý cảnh sinh ra biến dị, cuối cùng thành Hư Thực ý cảnh, đây là Sở Mộ khó đoán trước, cũng là một trong các thành quả bế quan một tháng ở Đông Thánh Điện của hắn.
Nội tình Đông Thánh Điện sâu hơn Đông Thánh phân điện gấp trăm lần, bế quan một tháng mà như tĩnh tu hai năm trong Đông Thánh phân điện. Thậm chí vì lực lượng khí vận của Sở Mộ tăng lên và các loại nguyên nhân khác nên hiệu quả càng tốt.
Sở Mộ mới bế quan ba ngày trong Đông Thánh Điện thì Vân chi ý cảnh bắt đầu biến dị, mãi đến đêm qua Vân chi ý cảnh hoàn thành biến dị, tốc độ nhanh hơn lúc trước Tê Liệt ý cảnh biến dị.
Khi đó tu vi của Sở Mộ là Hóa Khí cảnh, bây giờ là Khí Hải cảnh, tu vi tăng lên, linh hồn thay đổi nên tốc độ càng nhanh.
Mười phần Vân chi ý cảnh sau khi hoàn thành biến dị thì trở thành bảy phần Hư Thực ý cảnh, uy năng tương đương với mười phần Vân chi ý cảnh nhưng có cảm giác chân thật mà Vân chi ý cảnh không có.
Bảy phần Hư Thực ý cảnh, Sở Mộ không cho rằng nó mạnh cỡ nào, không đủ để chiến đấu. Phong Ba Kiếm Hào nói nhường Sở Mộ ba kiếm, nên hắn lấy ra thực nghiệm thử.
Không ngờ hiệu quả khá tốt, phối hợp tốc độ ra kiếm khủng bố của Sở Mộ và Phi Hồng Huyễn Không Bộ đệ tam giai thì hiệu quả siêu tốt.
Sở Mộ cười nói:
- Ba kiếm đã qua, tiếp theo ta sẽ không nương tay.
Phong Ba Kiếm Hào sắc mặt âm trầm nói:
- Rất tốt.
Phong Ba Kiếm Hào cảm thấy mình bị Sở Mộ đùa, khiến gã rất bực mình. Đặc biệt trong Đông Kiếm Vực, Phong Ba Kiếm Hào đã liên tục đánh bại hơn một trăm vị Kiếm Hào, không ai có thể buộc gã dùng nhát kiếm thứ hai, càng không khiến người nào khiến gã thi triển ra kiếm kỹ được.
Nhưng mới rồi ba kiếm của Sở Mộ khiến Phong Ba Kiếm Hào cảm nhận chút uy hiếp, phải liên tục thụt lùi, gã cảm giác mình như tên hề.
Ầm!
Khí thế cuồng bạo phóng lên cao, cát bụi cuồn cuộn trên đấu kiếm đài, tiếng rít gào ập đến bốn phương tám hướng, khí thế bàng bạc mênh mông ngân hà bao la đổ ngược. Trong phút chốc mọi người như thấy sóng biển dâng trào mãnh liệt.
Phong Ba Kiếm Hào rút kiếm ra, kiếm khí thủy hệ cực kỳ mãnh liệt không ngừng dao động, nguyên thanh kiếm khí cực phẩm khí lạnh lẫm liệt, nó không lạnh như băng mà lạnh như nước.
Khi Phong Ba Kiếm Hào sắp ra kiếm Sở Mộ bỗng lên tiếng:
- Chờ đã!
- Như thế nào? Muốn nhận thua rồi sao?
Giọng Phong Ba Kiếm Hào lạnh lẽo, đáy mắt chứa tức giận:
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nhận thua!
Sở Mộ ung dung nói:
- Ngươi lại nói mạnh miệng.
Vẻ mặt hờ hững của Sở Mộ chọc giận Phong Ba Kiếm Hào hơn.
- Ta đang muốn nói chỗ này không tiện, hay chúng ta lên Thông Minh hà chiến đi.
Thực lực của Phong Ba Kiếm Hào là hàng thật, không thì đã chẳng thể đánh bại đám người Lục Nguyên mà không cần thi triển kiếm kỹ nào, trận pháp như thế mạnh còn hơn Sở Mộ một năm trước.
Dứt lời Sở Mộ bay lên trời, lưng mọc đôi cánh kiếm khí vỗ đập lao ra vài trăm thước bay hướng Thông Minh hà.
Phong Ba Kiếm Hào lập tức lao lên cao, thi triển bí pháp bay đuổi theo.
- Đi, mau theo sau!
Kiếm Giả vây xem đều rục rịch, biết bí pháp bay thì sử dụng bí pháp, không có bí pháp bay thì thi triển thân pháp nhanh chóng chạy tới bờ sông Thông Minh hà.
Trung niên kiếm vệ nói:
- Dương tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.
Trung niên kiếm vệ không tạo thế gì mà trực tiếp bay lên, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đã có năng lực bay, không cần nhờ vào bí pháp bay.
Chốc lát sau bọn họ chạy tới bên trên Thông Minh hà.
*****
Thông Minh hà rất rộng rãi, mênh mông vô bờ, chỉ có sóng nước lăn tăn, sông lao nhanh không ngừng.
Hai người lưng mọc đôi cánh kiếm khí xa xa đối diện nhau, lơ lửng trên bầu trời cách Thông Minh hà mấy trăm thước.
Bờ sông tụ tập vô số người ngước lên nhìn. Trung niên kiếm vệ lơ lửng trên bầu trời bờ Thông Minh hà, cách vạn thước nhìn Sở Mộ và Phong Ba Kiếm Hào.
Trong đám người trừ trung niên kiếm vệ ra còn có vài Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, nhưng bọn họ giấu đi hơi thở, không lơ lửng giữa không trung, thoạt trông như người bình thường.
Mấy Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh thầm nghĩ:
- Không biết Sở Mộ có thể đánh bại hắn không?
Bọn họ cũng gai mắt Phong Ba Kiếm Hào ngông cuồng, nếu không phải vì thực lực của họ đến Nguyên Cực cảnh, vì tránh cho gây rắc rối lớn thì đã ra tay từ lâu.
Bọn họ rất hy vọng xuất hiện một Kiếm Hào cường đại đánh bại kẻ cuồng vọng này, nhưng chờ mấy tháng mà vẫn không ai có thể đánh bại cuồng đồ.
Nay Sở Mộ đến, là người duy nhất có hy vọng đối kháng với cuồng đồ.
Trung niên kiếm vệ thầm nghĩ:
- Không biết lần này thiếu gia có thể đánh bại đối phương không?
Ba kiếm của Sở Mộ khiến trung niên kiếm vệ nhìn ra được hắn không tầm thường, gã thấy hơi lo âu.
Từ khi thiếu gia bước lên đường Kiếm Giả thì thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp trắc trở gì lớn, cũng có trúc trắc nhỏ nhưng không bị ảnh hưởng gì.
Nếu thiếu gia không thể đánh bại Sở Mộ tại đây, thậm chí bị hắn đánh gục thì đó không phải thất bại nhỏ mà là chướng ngại vật lớn.
Thiếu gia khinh thường Kiếm Hào Đông Kiếm Vực, nếu bị thua dưới kiếm Kiếm Hào mà mình xem thường sẽ là đả kích lớn biết mấy. Với tâm tính thuận buồm xuôi gió cao cao tại thượng của thiếu gia không biết có chịu nổi không, đó là cả vấn đề lớn.
- Không, dù Kiếm Hào Đông Kiếm Vực lợi hại đến mấy cũng không thể bằng thiếu gia được!
Trung niên kiếm vệ xua tan suy nghĩ đó:
- Đông Kiếm Vực không thể sánh bằng Trung Ương Chủ Kiếm Vực được, chênh lệch hơn gấp mười lần. Thiếu gia là thiên tài đệ nhất thế gia truyền thừa ba ngàn năm, đệ tử ngoại tông xuất sắc nhất Thần Tiêu Kiếm Tông, Kiếm Hào xếp hạng mười trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào, dù thua thì chỉ thua dưới kiếm những yêu nghiệt Trung Ương Chủ Kiếm Vực, không thể thua vào tay Kiếm Hào Đông Kiếm Vực được, là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Dường như được địa lợi, khí thế phong ba trên người Phong Ba Kiếm Hào càng mạnh mẽ hơn, kiếm áp cực kỳ bàng bạc, mơ hồ hình thành cộng minh với Thông Minh hà bên dưới.
Ngay phía dưới Phong Ba Kiếm Hào là vô số gợn sóng chấn động trên Thông Minh hà, sóng dần dữ dội hơn, từng lớp sóng đẩy ra ngoài, cuồn cuộn mấy ngàn thước.
Từ xa ứng hòa, Phong Ba Kiếm Hào chiếm ưu thế địa lợi có thể phát huy mười hai phần thực lực.
Giọng Phong Ba Kiếm Hào như sóng biển truyền xa trăm dặm, khí thế càng mạnh mẽ hơn, kiếm áp như sóng triều:
- Ha ha ha! Công nhận ngươi rất ngu, đề nghị chiến với ta trên Thông Minh hà. Tiếp theo sẽ cho ngươi hối hận vì đề nghị của mình!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên dưới không ngừng chất chồng sóng, từng đợt sóng trùng kích thanh âm dồn dập.
Mọi người như thấy Phong Ba Kiếm Hào và sóng biển Thông Minh hà hợp nhất.
Sở Mộ ngạc nhiên sau đó cười tiêu sái:
- Ta đã sơ sẩy.
Sở Mộ đề nghị chiến trên Thông Minh hà chỉ là thuận miệng, hắn cảm thấy quyết chiến trên đất liền gây ảnh hưởng rất lớn, sợ lan trúng vô tội.
Nhưng vậy rồi sao?
Thực lực cường đại thật sự thì không sợ tất cả ngoại lực gia cố, dù Phong Ba Kiếm Hào nhờ vào địa lợi dễ dàng tăng lên năm phần thì sao?
Phong Ba Kiếm Hào ngừng cười, kiếm khí lạnh lẫm liệt vung lên, trong phút chốc kiếm quang màu lam bàng bạc phá không chém tới.
Như sóng dữ ập đến, sóng gợn dưới Thông Minh hà bị lôi kéo đổi hướng mạnh mẽ trùng kích hướng Sở Mộ.
Trảm Yêu kiếm vung lên, một kiếm đánh nát kiếm quang sóng màu lam.
Khoảnh khắc đánh nát kiếm quang Sở Mộ nói:
- Hãy lấy ra thực lực thật sự của ngươi vđi, loại thủ đoạn nhỏ này không đối phó ta được.
- Gấp cái gì, ta chỉ đang làm nóng người.
Cơ mặt Phong Ba Kiếm Hào cứng lại, gã lạnh lùng nói:
- Ngươi đã muốn xem thực lực thật sự của ta vậy ta sẽ cho ngươi nhìn. Kiếm Hào Trung Ương Chủ Kiếm Vực và Kiếm Hào Đông Kiếm Vực chênh lệch lớn đến đâu.
Phong Ba Kiếm Hào chậm rãi vung kiếm lên, kiếm áp bàng bạc như sóng dữ trên người gã nổ cái bùm, sóng triều quanh thân càng hùng dũng. Kiếm khí thủy hệ cực kỳ hùng hồn càng như sóng, nước Thông Minh hà bên dưới vọt lên cao mấy trăm thước thành sóng ngập trời xuất hiện sau lưng Thông Minh hà.
Cảnh tượng này như nhấn chìm tất cả.
Kiếm ý bắn lên trời cao.
- Một thành tám kiếm ý!
- Kiếm ý của thiếu gia lại tăng lên.
Truing niên kiếm vệ lòng rung động, mắt lóe tia vui mừng:
- Một năm trước kiếm ý của Sở Mộ là một thành hai, qua một năm có thể tăng lên đến một thành ba đã là khá, cùng lắm là một thành bốn, không thể nào đấu lại thiếu gia được.
Mắt Phong Ba Kiếm Hào một màu lam như hóa thành đại dương vô tận, bên trong có sóng dữ cuồng bạo:
- Hãy nhớ kỹ kiếm này của ta, Phong Ba Nộ Thương Lan!
Kiếm vung ra, kiếm áp bàng bạc, kiếm khí hồn hoặc, Thương Lan ý cảnh biến dị từ Thủy chi ý cảnh, một thành tám kiếm ý, sóng to lên cao vài trăm thước rộng mấy ngàn thước ngập trời sau lưng Phong Ba Kiếm Hào, đó là bảy phần linh khí thiên địa tụ hợp.
Tất cả dung hợp thành một kiếm vượt qua cực hạn.
Phong Ba Nộ Thương Lan!
Sóng màu lam rực rỡ như muốn nuốt chửng tất cả, bầu trời cũng bị nuốt mất. Trùng kích khủng bố làm tất cả sắp tan nát.
Như đại dương nổi giận, tiếng gầm Thương Lan, bẻ gãy nghiền nát, kinh thiên động địa.
Trước uy lực của thiên nhiên thì con người quá nhỏ bé, mọi người thấy cảnh tượng đó đều bị rung động sâu sắc, trong lòng sinh ra cảm giác không thể địch lại, bọn họ như con kiến.
Trung niên kiếm vệ mắt nóng cháy, chắc chắn nói:
- Chiêu kiếm kỹ này của thiếu gia uy lực càng mạnh, Sở Mộ tuyệt đối không đánh lại.
Đây là một kiếm đỉnh cao!
Phong Ba Nộ Thương Lan cao vài trăm thước rộng mấy vạn thước tuôn ra, hủy diệt tất cả. Sở Mộ cảm nhận rõ ràng áp lực khủng bố như muốn nghiền hắn thành bột phấn.
Sở Mộ thầm quát, chém nhát kiếm ra:
- Trảm Nguyệt!
Không có khí thế cuồng bạo bẻ gãy nghiền nát, chỉ vung ra nhát kiếm, trong phút chốc trăng khuyết ám kim dài mười thước phá không chém ra. Thiên địa tối sầm, chỉ có trăng khuyết ám kim xé rách hư vô bắn tới.
Bùm!
Phong ba bị trăng khuyết ám kim chém rách từ giữa, lực lượng chấn động khủng bố đập nát hai bên trái phải.
← Ch. 0474 | Ch. 0476 → |