← Ch.0491 | Ch.0493 → |
Mỗi Kiếm Lâu đều có phong cấm.
Phong cấm trong Kiếm Lâu của đệ tử ngoại môn có thể chặn lại một kích hết sức của Kiếm Giả Khí Hải cảnh bình thường mà không bị phá. Phong cấm Kiếm Lâu của đệ tử nội môn có thể chặn lại một kích dốc hết sức của đẳng cấp Kiếm Hào bình thường mà không bị phá.
Với thực lực của Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong không cần dốc hết sức cũng có thể một kiếm phá phong cấm trình độ cỡ này, nhưng dùng thủ đoạn bạo lực như thế sẽ gây tiếng động lớn, sẽ kinh động Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh ngay. Khi đó đánh lén ban đêm thất bại còn phải chạy trốn.
May mắn Tiêu Thiên Phong giao một cây kim cho Sở Mộ, gã có hai cây kim, giới thiệu là bí bảo lấy từ chỗ có truyền thừa Vô Sinh kiếm đạo.
Cây kim không dài, kích cỡ như kim may áo của người bình thường, độ cứng cỡ kiếm khí trung phẩm nhưng cực kỳ dẻo dai, có thể uốn cong mà không gãy. Sức sát thương của kim rất hữu hạn, nó chỉ có một tác dụng: Phá cấm!
Phá cấm, tên như ý nghĩa, dành cho việc phá mở phong cấm. Không phải bạo lực phá mà là cây kim có đặc điểm riêng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ.
Tên của kim là Phá Cấm Kim Châm.
Sở Mộ đến trước một Kiếm Lâu, lấy Phá Cấm Kim Châm ra.
Nhìn kỹ thì thấy trên cây kim nhỏ khắc vô số hoa văn, những đường nét hoặc hình xoắn ốc hoặc sóng gợn, đan xen nhau trông rất bí ẩn cổ xưa.
Người có thể chế tạo ra bí bảo như vậy tuyệt đối không đơn giản.
Sở Mộ âm thầm vận chuyển Thiên Hoang kiếm khí rót vào Phá Cấm Kim Châm. Năng lực phá cấm của Phá Cấm Kim Châm liên quan đến tu vi người sử dụng, cũng có cực hạn, cơ bản có thể phá phong cấm Nguyên Cực cảnh và dưới nữa.
Sở Mộ rút Thiên Hoang kiếm khí vào Phá Cấm Kim Châm làm nó tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng cực kỳ rực rỡ, bóng tối không thể hút đi tia sáng. Nhưng qua một thước thì không thể thấy rõ ánh sáng.
Sở Mộ đâm kim châm tới trước, hắn nhạy bén cảm giác như đâm thủng cái gì. Ngay sau đó như sắt nóng rơi xuống bọt nước, nháy mắt tan rã. Chỉ một giây Sở Mộ thấy phong cấm Kiếm Lâu thủng lỗ to.
Sở Mộ cất đi Phá Cấm Kim Châm, lắc người âm thầm xuyên qua phong cấm chui vào Kiếm Lâu.
Mỗi Kiếm Lâu cư ngụ một đệ tử nội môn. Lúc Sở Mộ vào Kiếm Lâu thì chủ nhân nơi này đang tu luyện, cảm giác với bên ngoài giảm xuống thấp nhất. Cộng thêm Sở Mộ hành động không mang theo chút tiếng gió, kiếm khí rất là nội liễm càng không thể phát hiện ra.
Kiếm quang chợt lóe, chưa đến một phần mười giây đã bị bóng tối cắn nuốt.
Ngay sau đó Sở Mộ lấy đi không gian oản luân của người này rồi rời khỏi Kiếm Lâu.
Toàn quá trình ngắn ngủi, chưa đến mười giây. Khi Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, xuyên qua phong cấm thì phong cấm chậm rãi khép như chưa từng bị đâm thủng.
Ám vô chi dạ dài lâu hơn buổi tối bình thường, ban đêm như vậy thích hợp cho Kiếm Giả tu luyện đồng thuật nhất, đúng là đêm đen gió lạnh dành riêng cho việc giết người.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong có Phá Cấm Kim Châm nên hành động cực kỳ thuận lợi.
Hai người cố ý che giấu dao động hơi thở của bản thân, trừ phi Kiếm Giả có thực lực và cảnh giới vượt trên bọn họ mới cảm nhận được khi họ tới gần, tiếc rằng trong số Kiếm Giả Khí Hải cảnh Táng Thiên Kiếm Môn không ai sánh bằng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong.
Cuộc giết chóc âm thầm diễn ra.
Một kiếm ra là diệt ngay một người, tuyệt đối không may mắn thoát khỏi. Sau khi giết chết Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong cẩn thận đỡ xác chết hạ xuống từ từ, cướp sạch không gian oản luân.
Người Táng Thiên Kiếm Môn không hề hay biết đội ngũ tuần tra đã sớm bị thanh trừ, có người to gan ám sát đệ tử của bọn họ.
Theo tư duy bình thường thì không ai hành động trong ám vô chi dạ, những Kiếm Giả tu luyện đồng thuật hơn phân nửa cũng ít khi đi ra ngoài. Huống chi Táng Thiên Kiếm Môn chỉ là tông môn mới sinh, có chỗ dựa lớn, nhỏ yếu thì không đánh lại nó được, mạnh thì e ngại núi dựa của môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn.
Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong dần cảm giác bầu trời sắp sáng.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Lại giết thêm một người rồi rút lui ngay!
Sở Mộ dùng Phá Cấm Kim Châm lại phá mở phong cấm của một Kiếm Lâu, tòa Kiếm Lâu này không quá bắt mắt trong nhiều Kiếm Lâu khác.
Sở Mộ lẻn vào Kiếm Lâu, hắn nghe tiếng rên rỉ thở dốc, rồi tiếng hét cao vút như muốn xé rách ám vô chi dạ. Sở Mộ ngây người, thầm buồn cười.
Dù độc thân nhưng Sở Mộ biết ngay xảy ra chuyện gì.
Trong tầng ba Kiếm Lâu có ba viên minh quang châu tỏa ánh sáng chói lòa chiếu sáng ba, bốn thước. Sở Mộ núp trong bóng tối thấy hai người trần truồng nằm trên giường, một nam một nữ.
Nữ nhân thân hình đầy đặn, da sáng bóng dưới ánh sáng minh quang châu, mồ hôi lấp lánh sáng, một vệt đỏ ửng tăng nét quyến rũ. Nữ nhân nằm trên người nam nhân, thân hình đầy đặn thở hổn hển nhô lên hụp xuống.
Góc độ của Sở Mộ thấy rõ thân dưới của hai người dính chặt vào nhau.
Sở Mộ không biết nên nói cái gì:
- Thật tình...
Trong ám vô chi dạ đa số người yên phận ở trong Kiếm Lâu của mình, hoặc tu luyện hoặc nghỉ ngơi, nhưng lại có hai người khác hẳn bình thường.
Nhưng cũng tốt, Sở Mộ quyết định ám sát lần này xong rời đi ngay, coi như giết thêm một người.
Sở Mộ cố gắng che giấu hơi thở, cảm nhận dao động hơi thở của một nam một nữ, tìm thời cơ ra tay tốt nhất, hắn định một kiếm giết hai mạng.
Giết!
Khoảnh khắc một nam một nữ lật người lại định tiếp tục giao hoan thì Sở Mộ ra kiếm.
Trảm Yêu kiếm như đâm ra từ hư vô, kiếm quang xuyên thấu bóng tối ám vô dạ, cắt qua ánh sáng minh quang châu. Nam nhân phản ứng siêu nhanh, vươn tay chộp trường kiếm, rút ra chém nhanh ra sau, nhát kiếm chém rách không trung.
Nhưng nam nhân mới vừa chém kiếm ra đã bị Trảm Yêu kiếm chặt đứt đầu, nữ Kiếm Giả ở dưới thân gã cũng bị kiếm quang tước nửa cái đầu, tiếng hét thảm không thể truyền ra.
Một kiếm hai mạng!
Sở Mộ lắc người đón lấy trường kiếm suýt rơi xuống đất rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Tuy có phong cấm có thể ngăn cách thanh âm, nhưng phong cấm đã bị tan rã một chút, dễ có tiếng động lọt ra. Có lẽ tiếng kiếm rơi xuống đất sẽ không gây chú ý, nhưng lỡ như?
Sở Mộ muốn bảo đảm không có lỡ như.
Sở Mộ nhanh chóng thu không gian oản luân của một nam một nữ Kiếm Giả, lập tức nhanh chóng rời khỏi Kiếm Lâu, phong cấm lại phục hồi.
Sở Mộ nhìn sắc trời, hắn không tiếp tục ám sát mà rời đi ngay, tới nơi đã chia tay với Tiêu Thiên Phong, hắn đứng chờ.
Khoảng ba mươi giây sau Sở Mộ thấy bóng dáng mơ hồ nhanh chóng đến gần, là Tiêu Thiên Phong.
*****
Tiêu Thiên Phong không dừng lại, gã truyền âm cho Sở Mộ:
- Ám vô chi dạ sắp qua, chúng ta đi!
Hai người nhanh chóng đi xa.
Hai người dốc hết tốc độ nhanh như tia chớp xuyên qua mặt đất có ám vô chi dạ bao trùm, chốc lát sau đã đi xa.
Hai người mang theo nhiều không gian oản luân nhưng không vì đi nhanh mà chúng phát ra tiếng động, đủ thấy hai người khống chế lực lượng đến trình độ kinh người cỡ nào.
Sở Mộ truyền âm cười nói:
- Sư huynh, chờ trời sáng không biết môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn sẽ tức giận đến cỡ nào.
Tiêu Thiên Phong cũng cười:
- Ừm! Đây mới chỉ bắt đầu, hủy diệt Táng Thiên Kiếm Môn là một trong những mục tiêu hiện tại của ta.
Trời còn chưa sáng, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhanh chóng quay về căn nhà hẻo lánh.
Hạ Du bồn chồn đứng ngồi không yên thấy hai người về thì kích động nói:
- Tiêu lão đại, Sở lão đại, các ngươi rốt cuộc trở lại!
Lúc này ám vô chi dạ đã qua, trở về bình minh bình thường, không lâu sau trời sẽ sáng.
Hạ Du trợn to mắt nói:
- Tiêu lão đại, Sở lão đại, các ngươi... !
Hạ Du ngơ ngẩn nhìn Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong treo lủng lẳng một đống không gian oản luân, gã há hốc mồm không nói nên lời.
Sở Mộ cười nói, đặt tất cả không gian oản luân xuống:
- Đây là một phần chiến lợi phẩm.
Tiêu Thiên Phong cũng đặt không gian oản luân xuống, đếm sơ có hơn trăm không gian oản luân, chưa tính phần lớn không gian oản luân hạ phẩm bị Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong bỏ lại.
Không gian oản luân hạ phẩm toàn là đệ tử yếu kém dùng, chắc không cất thứ tốt gì, không đáng mang đi. Số không gian oản luân này đa phần là không gian oản luân trung phẩm, phần nhỏ là thượng phẩm. Sở Mộ phát hiện có một không gian oản luân cực phẩm.
Sở Mộ nhớ lại thì không gian oản luân cực phẩm này là của nam Kiếm Giả trong một nam một nữ bị hắn giết. Nhớ lại đối phương phản ứng nhanh nhẹn, thực lực không yếu, nếu không bị đánh lén thì không dễ giết chết Kiếm giả như hắn được.
Tiếc rằng đối phương phản ứng sai lầm, nếu gã hét to thì không chừng Sở Mộ đã bị lộ, bị cao thủ Nguyên Cực cảnh Táng Thiên Kiếm Môn truy sát.
Sở Mộ nói:
- Lo sửa sang lại đi.
Ba người bận rộn kiểm tra đồ chứa trong mỗi không gian oản luân.
Đa số là Linh Thạch, đan dược, số ít có kiếm thuật, công pháp này nọ. Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đều không xem vừa mắt.
Sở Mộ kiểm tra không gian oản luân cực phẩm duy nhất, không chỉ tìm được mấy ngàn Linh Thạch thượng phẩm, một số đan dược không tệ còn có một quyển sách.
- Đây là...
- Táng Thiên bí kiếm.
Trên quyển sách có bốn chữ, Sở Mộ nhanh chóng giở ra xem, chốc lát sau lộ nét mặt mừng rỡ.
Táng Thiên bí kiếm này không phải kiếm kỹ mà là bí pháp công kích, theo bên trong miêu tả thì khi luyện thành sẽ có uy lực siêu khủng, có thể bộc phát ra công kích gấp mười lần bản thân.
Sở Mộ đưa quyển sách cho Tiêu Thiên Phong, không có mảy may ý giấu diếm riêng:
- Sư huynh, Hạ Du, các người xem!
Tiêu Thiên Phong nhận lấy đọc lướt qua, biến sắc mặt, gã đưa cho Hạ Du.
Hạ Du đọc nhanh, kích động nói:
- Táng Thiên bí kiếm, bí pháp công kích này có uy lực quá mạnh!
- Táng Thiên bí kiếm, Táng Thiên Kiếm Môn, Táng Thiên Tôn Giả, giữa ba cái này chắc chắn có mối liên quan.
Sở Mộ nói:
- Táng Thiên Tôn Giả từng giết Kiếm Tôn không chừng nhờ công Táng Thiên bí kiếm.
Khả năng này rất lớn, đương nhiên cũng có thể vì bản thân Táng Thiên Tôn Giả có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn, vậy gã sở hữu Táng Thiên bí kiếm thì càng đáng sợ hơn nữa.
Tiêu Thiên Phong nói:
- Ta giết nhi tử của Táng Thiên Tôn Giả cũng không được bí pháp này, chắc sư đệ đã giết người rất quan trọng với Táng Thiên Tôn Giả.
- Rất có thể.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Bí pháp này không tệ, tuy chỉ có một kích nhưng làm đòn sát thủ thì rất hữu ích, chúng ta hãy tu luyện nó đi.
Hạ Du khó tin hỏi:
- Ta... Ta cũng có thể tu luyện?
Đây là bí pháp rất cao sâu, bộc phát công kích mạnh nhất gấp mười lần, với thực lực của Hạ Du nếu đánh trúng mục tiêu thì có thể diệt ngay Kiếm Hào mười hạng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào.
Sở Mộ nói:
- Đương nhiên rồi.
Hạ Du kích động rối rít cảm ơn:
- Đa tạ Sở lão đại, đa tạ Tiêu lão đại!
Sở Mộ nói:
- Vậy đi, ngươi sao chép hai phần, một bản dưa cho Tiêu sư huynh, giữ lại một bản cho mình.
Hạ Du hành động ngay:
- Vâng, ta đi chép ngay!
So với bí pháp Táng Thiên bí kiếm thì những cái khác không quan trọng.
Nhìn Hạ Du lật đật chạy đi, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong mỉm cười.
Trời đã sáng.
Táng Thiên Kiếm Môn náo động ồn ào, vì có đệ tử ra ngoài phát hiện xác chết của đệ tử tuần tra, một trăm người chết hết.
Mấy trưởng lão xem xét vết thương trên xác chết, biểu tình cực kỳ khó xem trầm giọng nói:
- Toàn bộ bị giết trong một nhát kiếm, người ra tay có tạo nghệ kiếm thuật rất cao, cực kỳ tàn nhẫn.
Tạo nghệ kiếm thuật của bọn họ bình thường, xem vết thương trên xác chết là biết người ra tay có tạo nghệ kiếm thuật không thua gì họ, thậm chí cao hơn, khiến bọn họ cảm giác áp lực lớn.
- Rốt cuộc là ai làm?
- Thừa dịp ám vô chi dạ giết đệ tử của Táng Thiên Kiếm Môn ta, chẳng lẽ vì tiền?
- Ta không nghĩ vậy.
- Báo cáo lên cho môn chủ để lão nhân gia quyết định đi.
Mấy trưởng lão bàn bạc xong ra lệnh đệ tử dời một trăm cái xác vào đại điện Táng Thiên Kiếm Môn.
Táng Thiên Tôn Giả môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn bị kinh động, mang theo đại trưởng lão xuất hiện trong đại điện. Bọn họ nhìn một trăm xác chết đặt trong đại điện, biểu tình cực kỳ khó xem.
Có người dám thừa dịp ám vô chi dạ xuống tay với đệ tử Táng Thiên Kiếm Môn, còn diệt hết một trăm người. Tuy so với nguyên Táng Thiên Kiếm Môn thì một trăm đệ tử đã chết không là gì, không thể làm Táng Thiên Kiếm Môn thương gân động cốt, nhưng làm Táng Thiên Kiếm Môn mất hết mặt mũi. Nếu tin đồn ra ngoài thì Táng Thiên Kiếm Môn sẽ thành trò cười.
Mắt Táng Thiên Tôn Giả đầy sát khí trầm giọng quát:
- Triệu tập tất cả đệ tử lại!
Một đệ tử nội môn nơm nớp lo sợ quỳ xuống, lắp bắp nói:
- Bẩm... bẩm môn chủ, La sư huynh... sư huynh...
Hai đệ tử mặt tái nhợt nâng một cái xác đắp trường bào đi vào đại điện, nhẹ nhàng đặt xác chết xuống.
- Đồ nhi...
Táng Thiên Tôn Giả ngẩn ngơ, người run rẩy, khí thế khủng bố phát ra từ gã, đôi mắt đỏ máu.
Đây là đồ đệ của gã, đồ đệ duy nhất.
← Ch. 0491 | Ch. 0493 → |