Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0501

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0501: Linh căn kiếm phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Trong giọng nói của Tu La Kiếm Vương chất chứa vui mừng:

- Hơn một năm qua ngươi luôn trực tiếp nhận Vị Ương kiếm ý trùng kích, kiếm ý của ngươi bây giờ tuy không phải kiếm ý thuộc tính nhưng cô đọng, cứng cỏi, mạnh mẽ hơn kiếm ý của Kiếm Giả bình thường. Bàn về uy lực thì nó không kém hơn ba thành mốt kiếm ý của Kiếm Giả bình thường. Cộng thêm linh hồn của ngươi cực kỳ mạnh, miễn chuẩn bị đầy đủ hoàn thiện thì xác suất thành công cô đọng kiếm phách không thấp hơn bảy mươi phần trăm, dù thất bại thì có ta ở bên cạnh xem xét, ngươi sẽ không bị thương gì.

Đáy mắt Sở Mộ giấu tia sáng, hắn hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, tiếp theo ta nên làm sao?

- Vào trong Thiên Kiếm hiệp, tìm linh căn kiếm phách. Linh căn kiếm phách phẩm chất càng cao thì hiệu quả càng tốt.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi đừng lo, cứ đi tới trước là được, có ta ở đây sẽ không xảy ra!

Sở Mộ lập tức đứng dậy tiến lên một bước, đạp xuống rồi bước ra bước thứ hai trở nên cực kỳ khó khăn. Vị Ương kiếm ý ập đến tăng uy năng lên nhiều, hầu như đập tan sự chống cự của Sở Mộ.

Sở Mộ hành động khiến nhiều Kiếm Giả chú ý, bọn họ cực kỳ hoảng sợ bị hắn hấp dẫn sự chú ý.

Sở Mộ đạp xuống một bước thì cảnh tượng quỷ dị xảy ra, dường như không có chút lực cản nào. Người khác thấy tốc độ Sở Mộ tiến lên bỗng tăng vọt, hắn bước nhanh tới trước, chớp mắt đã ra xa trăm thước, càng lúc càng nhanh, cuối cùng như tia chớp lao vút đến gần Thiên Kiếm hiệp.

Đằng trước nhất có một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh cường đại, gã cách Thiên Kiếm hiệp chỉ có một dặm, tức là kiếm ý của Kiếm Giả này đã lĩnh ngộ đến chín thành.

Ngay sau đó Kiếm Giả cực kỳ cường đại kia cảm thấy hoa mắt, một bóng người vượt qua gã lao vào Thiên Kiếm hiệp.

Kiếm Giả cường đại ngây ra, dụi mắt nhìn kỹ, tròng mắt suýt rớt ra ngoài:

- Sao... có thể như vậy?

Sở Mộ không cảm giác chút Vị Ương kiếm ý nào trùng kích, lòng hết sức kích động sôi trào máu nóng. Sở Mộ biết uy lực Vị Ương kiếm ý trùng kích siêu khủng bố, nếu không có Tu La Kiếm Vương ngăn cản thì e rằng chỉ khoảnh khắc hắn đã bị đánh tan thế giới tinh thần, linh hồn cũng sẽ bị nghiền nát.

Vèo!

Sở Mộ biến mất trong tầm mắt của mọi người, hắn lao vào trong hiệp cốc Thiên Kiếm hiệp như chưa từng xuất hiện.

Tựa như ảo giác, chỉ có gió núi phất qua và một đám Kiếm Giả trợn mắt há hốc mồm, biểu tình như gặp quỷ.

Trong Thiên Kiếm hiệp cốc rất tối, dù Sở Mộ có viên mãn thị kiếm cũng không thể bỏ qua loại tối tăm này, quấy nhiễu tầm mắt của hắn rất nhiều. Sở Mộ chỉ có thể nhìn vật trong vòng mấy chục thước, vượt qua năm mươi thước sẽ trở nên mơ hồ, qua trăm thước cơ bản không nhìn rõ được.

Dù là vật gần mấy thước cũng cảm giác như người thường nhìn lúc hoàng hôn.

Sở Mộ nheo mắt, thần quang lấp lóe trong con ngươi. Sở Mộ nhìn kỹ bốn phía, toàn là nham thạch, một mảnh trụi lủi không chút sự sống, tràn ngập tĩnh mịch.

Hiệp cốc rộng vài trăm thước đầy đá vụn, đằng trước là đường kéo dài không biết đến đâu, như không có cúi. Hai bên là vách núi cao năm ngàn thước, vách núi thẳng tắp mà bóng loáng, từ trên xuống dưới như đậu hủ bị dao cắt.

Kiếm ý mãnh liệt không ngừng phát ra từ vách núi hai bên, đất dưới chân trùng kích bốn phương tám hướng rồi va chạm vào nhau, hình thành vô số tiếng rít chói tai quanh quẩn trong hiệp cốc tựa như lệ quỷ vờn quanh.

Nơi như vậy tuy không có thứ gì kinh dị nhưng sự tĩnh lặng không chút sự sống, áp lực vô hình thẳng vào trái tim đâm sâu vào linh hồn, đủ khiến người ý chí không kiên định phát cuồng.

Tu La Kiếm Vương xuất hiện nhắc nhở hắn:

- Nơi này rất quỷ dị, với năng lực hiện tại của ngươi không thể ở lâu, mau đi tìm linh căn kiếm phách.

Tu La Kiếm Vương chỉ vào giữa trán Sở Mộ, để lại một kiếm ý bảo vệ hắn tránh cho bị kiếm ý nơi này đánh tan thế giới tinh thần.

Sở Mộ vừa hỏi vừa di chuyển nhanh:

- Tiền bối, linh căn kiếm phách có hình dạng gì?

Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng cẩn thận quét qua từng chỗ.

Tu La Kiếm Vương trả lời:

- Như rễ thực vật, có dao động kiếm ý mãnh liệt.

Mười lăm phút qua đi, Sở Mộ đã hết sức cẩn thận tìm tòi trong phạm vi vài trăm thước, không phát hiện thứ gì trừ nham thạch và đất bùn.

Nơi này mang đến áp lực cho linh hồn hắn đang dần tăng lên, Sở Mộ bắt đầu thấy hơi khó chịu.

Thời gian chậm rãi trôi, Sở Mộ lại tiến lên mấy chục thước tiếp tục tìm tòi, tuy cảm thấy hơi khó chịu nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của hắn.

- Hễ là nơi nào có kiếm ý sót lại hơn ngàn năm thì sẽ có một chút khả năng xuất hiện linh căn kiếm phách. Vị Ương kiếm ý sót lại ở đây lâu vạn năm nên chắc chắn có linh căn kiếm phách.

Tu La Kiếm Vương vừa tìm giúp vừa nói:

- Có một số thực vật bị thành tro dưới kiếm ý, nhưng có một số tồn tại đặc biệt còn giữ lại chút rễ, theo thời gian trôi qua rễ dần thích ứng kiếm ý nơi này, còn hấp thu từ từ thành linh căn kiếm phách.

Sở Mộ vừa nghe Tu La Kiếm Vương giảng dạy nguồn gốc linh căn kiếm phách vừa cẩn thận tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, linh căn kiếm phách không phải rau dại dễ tìm.

Cách Tu La Kiếm Vương tìm kiếm trực tiếp mà nhanh hơn Sở Mộ, tỏa lực lượng thần hồn quét qua, sự vật trong vài trăm thước hiện rõ ràng. Hướng hai người tìm tòi khác nhau.

Lại qua mười lăm phút, Sở Mộ cảm nhận áp lực càng lớn, càng thêm khó chịu.

Tìm tìm tìm!

Khoảnh khắc này Sở Mộ ước gì có thể phân thân ra ngàn vạn tìm hết hiệp cốc này.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Không chừng linh căn kiếm phách chỗ này thật lâu trước kia đã bị Kiếm Giả cường đại tìm hết, đào sạch.

Sở Mộ tiếp tục tìm, chỉ có thể dựa vào vận may.

Sở Mộ luôn rất may mắn, lại qua mười lăm phút, khi hắn bắt đầu thấy chóng mặt hoa mắt thì chợt thấy có thứ khác với đất bùn nham thạch, hắn vội lao tới đào ra.

Là một khúc rễ, to cỡ bàn tay trẻ sơ sinh, màu nâu vàng, cầm trong tay cứng như cục đá, tỏa ra dao động kiếm ý mãnh liệt.

Sở Mộ giơ thứ trong tay lên hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, đây có phải là linh căn kiếm phách không?

Tu La Kiếm Vương vèo một tiếng xuất hiện bên cạnh Sở Mộ, nhìn một cái, mỉm cười nói:

- Đúng là linh căn kiếm phách, còn là trung phẩm, hiệu quả tốt hơn hạ phẩm.

Sở Mộ nói:

- Nếu vậy thì chúng ta hãy đi đi.

Áp lực chỗ này khiến Sở Mộ cực kỳ khó chịu.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Cũng đúng, bị khai quật nhiều năm nên linh căn kiếm phách chỗ này đã rất thưa thớt, tìm được trung phẩm đã là rất may mắn.

*****

Tu La Kiếm Vương hóa thành ảo ảnh tiến vào tiểu kiếm đỏ sậm.

Sở Mộ cất linh căn kiếm phách vào không gian oản luân, lập tức thi triển thân pháp nhanh chóng ra ngoài hiệp cốc, hắn không muốn ở đây lâu thêm một giây nào.

Vèo!

Sở Mộ lao ra hiệp cốc. Đám Kiếm Giả ở bên ngoài xoe tròn mắt, rùng mình ngơ ngác nhìn Sở Mộ như muốn xuyên thấu hắn.

Sở Mộ đi ngang qua Tiêu Thiên Phong, truyền âm:

- Sư huynh, đi!

Sở Mộ giương đôi cánh kiếm khí nhanh chóng rời đi.

Tiêu Thiên Phong sửng sốt sau đó đứng dậy, giương cánh kiếm khí nhanh chóng bay đi.

Đám Kiếm Giả ngây người nhìn Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đi xa, làm ý định tới gần hắn bị tan thành bọt nước.

***

Tiêu Thiên Phong không kiềm được lòng tò mò truyền âm hỏi:

- Sư đệ, có chuyện gì vậy?

Vì Sở Mộ có thể vào Thiên Kiếm hiệp, đây là chuyện cực kỳ khó tin. Sau khi vào trong, Sở Mộ vừa ra ngoài liền rời đi Thiên Kiếm hiệp khiến Tiêu Thiên Phong rất khó hiểu.

Sở Mộ nói:

- Sau này sư huynh sẽ biết.

Tiêu Thiên Phong không hỏi nữa.

Sở Mộ hỏi:

- Sư huynh lĩnh ngộ kiếm ý sao rồi?

- Hai thành rưỡi, đây là cực hạn hiện tại của ta.

Tiêu Thiên Phong trả lời:

- Bây giờ ta đã đến cực hạn có thể đột phá.

Sở Mộ nói:

- Ta cũng vậy, sau khi rời đi hãy tìm một chỗ đột phá.

Tiêu Thiên Phong do dự một chút rồi nói:

- Sư đệ, ta có một nơi thích hợp đột phá nhưng chỉ có ta vào được.

Sở Mộ cười nói:

- Sư huynh yên tâm, ta cũng có nơi thích hợp đột phá.

- Vậy thì tốt.

Tiêu Thiên Phong thở phào:

- Thế thì sư đệ, chúng ta đi Thông Thiên sơn trước, xông Thông Thiên Kiếm tháp rồi tự đột phá đến Cửu Chuyển cảnh chịu không?

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi đi xông Thông Thiên Kiếm tháp trước, ta sửa sang lại bí pháp cô đọng kiếm phách cũng cần chút thời gian.

Sở Mộ trả lời Tiêu Thiên Phong:

- Tốt!

Hai người nhanh chóng bay trên bầu trời Loạn Tinh hồ bay hướng Thông Thiên sơn.

***

Hơn một năm trời Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong như bốc hơi khỏi cõi đời, biến mất không dấu vết. Người Táng Thiên Kiếm Môn không biết đi đâu tìm, Táng Thiên Tôn Giả tức tối phát cuồng.

Đám Kiếm Giả vì Linh Thạch thượng phẩm đi tìm Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong khắp nơi sau hơn nửa năm rầm rộ thì yên tĩnh lại, vì không có chút manh mối. Không biết Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong đi đâu thì làm sao tìm?

Nên lúc Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong lại đến gần Thông Thiên sơn, bọn họ hỏi thăm sơ rồi cười thầm.

Mỗi ngày Trung Ương Chủ Kiếm Vực xảy ra rất nhiều chuyện, hầu như không có chuyện gì kéo dài quá lâu. Việc Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong bị truy sát chỉ mấy tháng ngắn ngủi là hết nổi tiếng.

Hai người lại xuất hiện ở đỉnh Thông Thiên sơn thậm chí không được vài người chú ý, dù có người thấy cũng không để ý, như không biết Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong.

Sự thật đúng là vậy, hai người giờ sắp bị lãng quên. Vì trong một năm Thông Thiên Kiếm tháp cạnh tranh thứ hạng cực kỳ kịch liệt, khiến đám Kiếm Giả thường quanh quẩn tại đây chỉ lo tập trung vào Thông Thiên Kiếm tháp.

Nghe đám Kiếm Giả ở bên cạnh bàn tán, Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đã biết trong hơn một năm tranh giành thứ bậc Thông Thiên Kiếm tháp gay cấn cỡ nào, đặc biệt tranh giành mười hạng đầu.

Nhìn bảng Thông Thiên Kiếm Hào. Hiện xếp hạng nhất là Tông Kình Thiên, hạng hai là Tuyệt Vô Đạo, hạng ba là Diêm Cửu U, hạng bốn là Cổ Giang Hà, hạng năm là Tây Phong Liệt, hạng sáu là Ma Sư Độc Bá, hạng bảy là Hàn Băng Ngọc. Sở Mộ thì rớt xuống hạng mười, Tiêu Thiên Phong ở hạng mười tám.

Hơn một năm ngắn ngủi thứ hạng của hai người tụt dốc, cộng với chưa từng lộ mặt nên tất nhiên bị người ta lãng quên.

Tranh giành thứ hạng trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào chủ yếu tập trung vào bảy người Tông Kình Thiên, Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U, Cổ Giang Hà, Tây Phong Liệt, Hàn Băng Ngọc, Ma Sư Độc Bá. Cứ cách một thời gian bọn họ sẽ đến xông Thông Thiên Kiếm tháp nâng cao thứ hạng, không lâu sau bị người khác vượt qua, cứ thế lặp đi lặp laị.

Nhưng cho đến bây giờ thì Tông Kình Thiên xếp hạng nhất kỷ lục tốt nhất vẫn là tầng ba mươi mốt, Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U cũng ở tầng thứ ba mươi mốt. Cổ Giang Hà xông đến tầng ba mươi. Tây Phong Liệt, Hàn Băng Ngọc, Ma Sư Độc Bá thì đều đến tầng ba mươi.

Lúc này có người đang xông Thông Thiên Kiếm tháp, lên từng tầng một, đã đến tầng ba mươi, xem ra là một trong bảy người đó.

Một lúc sau tầng ba mươi tối xuống, tầng thứ ba mươi mốt sáng lên.

- Không biết lần này Diêm Cửu U có thể xông qua tầng thứ ba mươi mốt một hơi giành hạng nhất không?

- Ta thấy khó lắm, muốn xông qua tầng thứ ba mươi mốt thì độ khó quá cao.

- Một năm này đúng là đặc sắc.

- Không biết ai cuối cùng xếp hạng nhất, với tư thái không thể vượt qua đăng lâm tuyệt đỉnh một hơi đột phá?

Khoảng mười lăm phút sau tầng thứ ba mươi mốt tối xuống, một bóng người nhanh chóng xuất hiện đáp xuống đất. Đó là một Kiếm Giả thanh niên mặc trường bào màu vàng, thoạt trông hai mươi bảy, tám tuổi, khuôn mặt bình thường.

Nhưng ngươi nhìn một lần sẽ không quên được, vì khí chất của thanh niên cực kỳ đặc biệt, đôi mắt màu xám đầy tử khí.

Đó là Diêm Cửu U, môn nhân của Hoàng Tuyền Kiếm Tông.

Diêm Cửu U không nói một câu nhìn thứ hạng của mình, đã lên hạng hai. Diêm Cửu U cau mày rời đi.

- Sư đệ, ta đi xông kiếm tháp.

Tiêu Thiên Phong dứt lời hóa thành luồng sáng lao vào trong Thông Thiên Kiếm tháp.

Tầng hai mươi tám sáng lên, qua một thời gian nó tối xuống rồi tầng hai mươi chín lại sáng..

Sở Mộ nở nụ cười thầm nghĩ:

- Hơn một năm nay Tiêu sư huynh tiến bộ rất lớn.

Một lúc sau tầng thứ hai mươi chín tối xuống, tầng thứ ba mươi sáng lên.

- Xông đến tầng thứ ba mươi!

- Người đó là ai? Ta chưa từng thấy.

Kiếm Giả đang ở đỉnh Thông Thiên sơn có một số mới đến trong vòng một năm.

Một số Kiếm Giả lộ vẻ đăm chiêu:

- Người kia không phải Ma Sư Độc Bá, không là Tây Phong Liệt, càng không phải Hàn Băng Ngọc, để ta ngẫm kỹ lại, hình như gặp ở đâu rồi.

Ngay sau đó chợt có Kiếm Giả mắt sáng rực nhìn Thông Thiên Kiếm tháp chằm chằm, dời tầm mắt sang Sở Mộ, nhìn kỹ mặt hắn rồi nhanh chóng xoay người giương cánh kiếm khí rời đi.

Sở Mộ lập tức liếc sáng, nhìn bóng lưng đi nhanh thì lòng máy động, sau đó mỉm cười thu về tầm mắt, lại nhìn Thông Thiên Kiếm tháp.

Tầng thứ ba mươi sáng khoảng mười lăm phút rồi lại tối xuống, một bóng người bắn ra từ Thông Thiên Kiếm tháp, nhanh chóng đáp xuống đất, hơi thở dao động mạnh, sắc bén đáng sợ làm vài Kiếm Giả đứng gần hơi khó chịu đều thụt lùi kéo rộng khoảng cách.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2308)