Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0530

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0530: Sở Mộ vô địch nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Vốn chỉ là so kiếm nhưng bị Tất Lộ chơi chiêu người nào mới thật sự vô địch, vậy là khi Thân Đồ Vô Địch thua sẽ mất hết mặt mũi.

Thân Đồ Vô Địch bước hướng Dương Vô Địch, khí thế ngưng tụ đến điểm cao nhất, gã chém kiếm ra thế như sấm sét.

Dương Vô Địch rút kiếm, vẫn nhanh đến khó tin chớp mắt phong lại nhát kiếm Thân Đồ Vô Địch chém ra. Thân Đồ Vô Địch giữa đường đổi chiêu, sửa chém thành đâm. Khoảnh khắc Dương Vô Địch biến chiêu thì Thân Đồ Vô Địch đâm thành tước, nháy mắt ba thức rất khó đề phòng.

Tốc độ phản ứng của Dương Vô Địch siêu nhanh, mau chóng thay chiêu phá ba thức của Thân Đồ Vô Địch, chém một kiếm phản kích.

Kiếm như ánh sáng mau tựa tia chớp, không mang theo tiếng gió đâm hướng cổ họng Thân Đồ Vô Địch.

Thân Đồ Vô Địch biến sắc nhanh chóng lùi một bước, đâm một kiếm ra, cổ tay rung nhanh, một kiếm chém qua.

Mọi người tập trung chú ý vào cuộc chiến, xoe tròn mắt không chớp cái nào, xem quyết đấu hấp dẫn của hai vô địch.

Sở Mộ vừa nhìn vừa bưng cái ly trước mặt lên, bên trong có chất lỏng màu hổ phách tỏa mùi rượu và hương trái cây thoang thoảng, là rượu trái cây. Sở Mộ nhấp một ngụm, hương quả trong khoang miệng hỗn hợp mùi rượu nhạt làm người lưu luyến.

Trong đám người chỉ có Sở Mộ là nhàn nhã nhất. Tất Lộ cũng ngẫu nhiên lộ ra chút căng thẳng, gã mang Dương Vô Địch đến để đá quán, làm Thân Đồ Vô Địch mất mặt, những người khác không nằm trong phạm vi suy xét của gã.

Nhưng nếu Dương Vô Địch thua thì Tất Lộ là người mất mặt chứ không phải Thân Đồ Vô Địch, nên gã mới hồi hộp.

Dương Vô Địch, Thân Đồ Vô Địch không ngừng di chuyển, chém kiếm đối chiến. Hai kiếm nhanh chóng thay đổi chiêu thức, đâm chém chặt quét chọc, các yếu quyết kiếm thuật cơ bản bị phát huy đến tột đỉnh, hai kiếm va chạm, hỏa hoa tung tóe rậm rạp như pháo hoa nổ tung vô cùng rực rỡ.

Hai bên không ngừng tấn công, phòng thủ cũng là lấy công làm thủ phối hợp bộ pháp né tránh. Đất trống trăm thước giữa sân có hai bóng người không ngừng chuyển động giao thác, bởi vì tốc độ quá nhanh nên mang theo ảo ảnh mơ hồ.

- Lợi hại quá!

- Hai vô địch đều rất lợi hại!

- Kiếm thuật như thế làm chúng ta mặc cảm không bằng.

- Ta cảm thấy nhìn bọn họ chiến đấu rất có thu hoạch, chờ đại hội luận kiếm kết thúc ta muốn về bế quan một thời gian tiêu hóa những thứ đã thấy hôm nay, chắc khi đó kiếm thuật của ta sẽ nâng cao một chút.

- Ta cũng vậy!

- Không biết ai thắng đây?

- Ta hy vọng là Thân Đồ huynh, không thì lần này đại hội luận kiếm sẽ kết thúc trong thất bại, để lại một vết nhơ.

Một nhỏ giọng bàn tán, rất là cảm khái.

Dương Vô Địch một kiếm va chạm rồi nhanh chóng thụt lùi kéo khoảng cách với Thân Đồ Vô Địch, xem vẻ mặt của gã hơi hưng phấn. Tất Lộ nở nụ cười, gã biết Dương Vô Địch sắp thắng.

Tất Lộ quen thuộc Dương Vô Địch nên biết đây là dấu hiệu gã sắp lấy thực lực thật sự ra.

Thân Đồ Vô Địch không tạm dừng, cất bước, tốc độ siêu nhanh kéo theo các ảo ảnh, kiếm nhanh như tia chớp, tựa như đánh rớt vì sao, tư thế vô địch bá đạo tuyệt luân chém hướng Dương Vô Địch.

Tiếng gió rít vang lên, gió mạnh bị kiếm nén thành kiếm áp đáng sợ thổi mái tóc dài của Dương Vô Địch bay ra sau như sắp đứt khỏi da đầu, khuôn mặt gã lộ ra, mắt bắn ra tia sáng cực kỳ sắc bén, cánh tay phải gập vào trong vung kiếm ra.

Vèo!

Kiếm này như chém nát trăng, ánh sáng vô cùng rực rỡ, như lạch trời nháy mắt chém nát kiếm áp mạnh mẽ của Thân Đồ Vô Địch.

Hai kiếm gần nhau nhưng quỷ dị là không va chạm, cả hai nháy mắt biến chiêu. Trông như chỉ lướt qua, kiếm của Thân Đồ Vô Địch chém vào giữa trán Dương Vô Địch nhưng đã ngừng lại khi cách một tấc, vì kiếm của gã chỉ vào cổ họng Thân Đồ Vô Địch.

Dương Vô Địch nói, thu kiếm vào vỏ:

- Ngươi thua.

Sắc mặt Thân Đồ Vô Địch liên tục thay đổi, ba giây sau trở lại bình tĩnh, nhưng nỗi lòng có bình ổn hay không thì chỉ có gã mới biết.

Thân Đồ Vô Địch nói:

- Ngươi rất lợi hại.

Thân Đồ Vô Địch xoay người về chỗ ngồi, lòng thầm giật mình và tràn ngập chán nản. Thân Đồ Vô Địch cảm thấy mình làm chủ sự tổ chức đại hội luận kiếm xem ra sẽ kết thúc trong thất bại, để lại vết nhơ không thể xóa nhòa. Trong lòng Thân Đồ Vô Địch tràn ngập cảm giác chịu tội.

- Xem ra tại đây không ai đánh lại bằng hữu này của ta, thật là vô địch.

Tất Lộ tràn đầy đắc ý cười nói:

- Dương huynh, hiện giờ người lợi hại nhất cũng bị huynh đánh bại, chắc Kiếm Giả thiên tài quận Kim Sa chỉ đến thế là cùng, cái gọi là đại hội luận kiếm chỉ là trò cười. Rất xin lỗi đã làm huynh uổng công chờ.

Dương Vô Địch không nói nhưng mắt lóe tia thất vọng, nỗi cô đơn vì không tìm thấy đối thủ.

Biểu tình trong khoảnh khắc của Dương Vô Địch hay lời Tất Lộ nói đều như bàn tay tát vào mặt đám người, đau rát, khiến trong lòng họ cực kỳ tức giận nhưng không dám tiến lên tranh cao thấp với Dương Vô Địch.

Dương Vô Địch biểu hiện kiếm thuật quá mạnh, dĩ nhiên nếu dốc hết sức, sử dụng lực lượng kiếm nguyên, kiếm ý, áo nghĩa thì bọn họ không sợ. Nhưng trong tình huống này không thể dùng ba cái đó, chỉ lấy kiếm thuật bàn cao thấp.

Thân Đồ Vô Địch chậm rãi liếc mắt qua đám người, lòng chùng xuống sắp rơi vào vực sâu không đáy.

Bỗng mắt Thân Đồ Vô Địch sáng rực nhìn Sở Mộ, gã thấy sắc mặt của hắn bình thản, khác hẳn với những người hoặc tức giận, hoặc giả bộ không thấy, hoặc nhìn đông ngó tây hy vọng ai đó ra mặt.

Thân Đồ Vô Địch kiếm khí truyền âm nghiêm túc nói:

- Sở huynh nếu có nắm chắc thì xin ra tay cho, Thân Đồ Vô Địch nợ huynh một nhân tình.

Sở Mộ quay đầu nhìn Thân Đồ Vô Địch, thấy biểu tình của gã nghiêm túc, mắt chất chứa mong chờ.

Sở Mộ có ấn tượng tốt với Thân Đồ Vô Địch, lại ngẫm nghĩ quan hệ ích lợi trong đó rồi quyết định ra tay.

Sở Mộ đứng dậy, ánh mắt mọi người cùng nhìn hắn, ai nấy rất kinh ngạc. Chỉ có Thân Đồ Vô Địch là mắt sáng rực trông thấy hy vọng.

Bước chân của Sở Mộ không nhanh, hắn đi tới đất trống chính giữa, mặt đối mặt cách Dương Vô Địch năm thước.

Dương Vô Địch nhìn Sở Mộ chằm chằm, nhạy bén cảm nhận được chút khí thế làm gã kinh dị phát ra từ người Sở Mộ. Khi Dương Vô Địch tràn đầy cảnh giác thì khí thế đáng sợ đó biến mất tựa như ảo giác.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Mời.

- Người này còn trẻ như vậy hơn phân nửa không đánh lại Dương Vô Địch.

- Mới đột phá đến Nguyên Cực cảnh nhập môn chưa đủ một năm thì sao thắng Dương Vô Địch nổi.

- Chưa chắc, chỉ so kiếm thuật chứ không phải tu vi.

*****

- Tuy nói vậy nhưng kiếm thuật của Dương Vô Địch cực kỳ đáng sợ, ta không cho rằng người này thắng Dương Vô Địch nổi.

Long Thiên Sơn nhe răng cười:

- Đi lên tự chuốc nhục!

Long Thiên Sơn bị Dương Vô Địch một kiếm đánh bại nên cảm thấy Sở Mộ cũng nên bị như vậy, có như thế thì gã mới sung sướng.

Long Tam Thiếu Gia là tam đệ của Long Thiên Sơn, tuy vì vài lý do trong gia tộc nên gã không kiếm Sở Mộ tính sổ nhưng bây giờ cũng không chậm. Long Thiên Sơn đã quyết định, sau khi đại hội luận kiếm kết thúc cũng là giờ chết của Sở Mộ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Ta đã thấy kiếm thuật của ngươi, nếu ngay từ đầu ngươi không dốc hết sức thì sẽ hối hận.

Có người xì cười. Tất Lộ ngạc nhiên, sau đó nửa cười nửa không liếc hướng Thân Đồ Vô Địch.

Tất Lộ nói:

- Thân Đồ huynh đào đâu ra quái thai này vậy? Sau này đánh bóng ánh mắt nhìn người chút đi, người quá ngông cuồng thì đừng làm quen, không thì chỉ tổ hại mình.

Thân Đồ Vô Địch hừ lạnh một tiếng:

- Thân Đồ Vô Địch ta làm chuyện gì, quen với ai là tự do của ta, không phiền ngươi lo!

Tuy Thân Đồ Vô Địch cảm thấy Sở Mộ nói hơi tự phụ nhưng không hiểu sao gã tin hắn, huống chi bây giờ là đâm lao phải theo lao, hết thảy hy vọng đành đặt vào Kiếm Giả trẻ tuổi tên là Sở Mộ mà gã không nhìn rõ chi tiết.

Dương Vô Địch trịnh trọng rút kiếm ra, khí thế toàn thân tăng vọt càng mạnh hơn.

Tư thái của Dương Vô Địch làm người hoang mang.

Dương Vô Địch chỉ xéo kiếm với góc độ quái dị. Sở Mộ có cảm giác mỗi vị trí toàn thân đều bị công kích.

Dương Vô Địch khẽ quát:

- Đỡ kiếm!

Một kiếm chém xéo ra, kiếm này nhìn như rất chậm nhưng thật ra chỉ khoảnh khắc đã chém tới trước mặt Sở Mộ. Không đợi Sở Mộ phản ứng lại thì kiếm ảnh đột nhiên vặn vẹo biến ảo, phản chiếu ánh sáng chói mắt làm mù mắt hắn. Kiếm quang tách ra mấy chục cái đâm vào nhiều chỗ trên người Sở Mộ.

Không thể né, như thể tầng ba Kim Sa quán đều trong phạm vi mấy chục kiếm quang bao trùm, cảm giác rất kỳ lạ.

Tất Lộ há hốc mồm khó hiệu:

- Dương huynh dốc hết sức ra sao?

Sở Mộ không nhúc nhích, như đã bị hù sợ, bị mấy chục kiếm quang của Dương Vô Địch bao phủ, sắp bị phân thây.

Thân Đồ Vô Địch nhướng mày, con ngươi co rút, lòng căng thẳng.

Long Thiên Sơn siết chặt nắm tay, thầm hưng phấn nói:

- Sắp thua!

Khoảnh khắc kia Sở Mộ nhúc nhích, không ai thấy rõ hắn rút kiếm như thế nào, chỉ mơ hồ thấy một luồng kiếm quang nở rộ như lạch trời vụt qua, như sao băng xẹt qua không trung.

Tiếng vù vù khe khẽ vang rồi tắt ngấm. Mấy chục kiếm quang của Dương Vô Địch tán loạn như bọt nước, Sở Mộ đứng yên không nhúc nhích, kiếm vẫn cắm trong vỏ như chưa từng rút ra, kiếm của Dương Vô Địch thì đã dí vào cổ họng hắn.

Tất Lộ cười lớn rất là sung sướng thoải mái:

- Ha ha ha! Thân Đồ huynh, nhìn thấy chưa? Dương huynh mới thật sự vô địch!

Nắm tay Long Thiên Sơn run rẩy, cực kỳ sung sướng.

- Ta biết ngay, biết ngay mà! Chắc chắn hắn không đỡ nổi một kiếm của Dương Vô Địch!

Thân Đồ Vô Địch sửng sốt, cực kỳ khó hiểu, sau đó sắc mặt và mắt tối sầm như mất hết hy vọng.

Thân Đồ Vô Địch suy sụp thở dài:

- Thôi rồi, đại hội luận kiếm lần này đã bị tỳ vết chỉ vì ta.

Các Kiếm Giả tham gia đại hội luận kiếm ai nấy mặt xám trắng, hy vọng tan vỡ.

Dương Vô Địch bỗng rút kiếm về, nói một câu khiến người ngạc nhiên:

- Ngươi thắng.

Tất Lộ trợn to mắt ốc bưu sốt ruột hỏi:

- Dương huynh rõ ràng thắng nhưng tại sao nói là hắn thắng?

Dương Vô Địch không trả lời, ngón tay quẹt cổ họng mình rồi giơ tới gần nhìn kỹ, quả nhiên có một vệt đỏ.

Theo động tác của Dương Vô Địch, ánh mắt mọi người cùng nhìn cổ của gã, con ngươi co rút. Trên cổ họng Dương Vô Địch từ khi nào có một đốm đỏ như dấu vết đã tồn tại từ lâu thật lâu trước kia.

Lại kết hợp hành động, lời nói của Dương Vô Địch thì đám người đã hiểu đốm đỏ trên cổ gã là Sở Mộ để lại. Nhưng Sở Mộ làm sao để lại đốm đỏ trên cổ họng Dương Vô Địch được? Đó rõ ràng là lớp da cổ bị đâm thủng ứa ra một giọt máu.

Tức là trong khoảnh khắc kia Sở Mộ rút kiếm, đâm ra nhanh hơn tốc độ kiếm của Dương Vô Địch, mức độ kiểm soát không gì sánh bằng để lại vết thương trên cổ gã rồi cắm kiếm vào vỏ lại.

Nghe có vẻ đơn giản, rút kiếm, đâm ra, thu kiếm, chỉ ba động tác nối liền nhưng trong đó ẩn chứa sự thật khiến người kinh dị. Tốc độ kiếm của Sở Mộ vượt xa Dương Vô Địch, hơn bất cứ ai có mặt tại đây, nhanh đến khó tin, nhanh tới mức độ đáng sợ bọn họ khó phản ứng lại.

Bởi vậy làm đám người sinh ra cảm giác Sở Mộ không bằng Dương Vô Địch, nếu không phải chính gã thừa nhận thì đám người còn tưởng đâu Sở Mộ chỉ có thế là cùng.

Mắt Thân Đồ Vô Địch sáng rực như bóng đèn nhìn Sở Mộ, ủ rũ trong lòng mất sạch, gã vô cùng phấn chấn cất tiếng cười to:

- Ha ha ha! Sở huynh quả nhiên lợi hại!

Dương Vô Địch thẳng thắn nói:

- Ta tên Dương Vô Địch, ta muốn đi theo ngươi học tập kiếm thuật.

Giọng điệu không phải cầu xin mà là không cho phép từ chối, ý là Dương Vô Địch quyết tâm đi theo Sở Mộ, mặc kệ hắn có chịu hay không.

Đám người kinh ngạc, Tất Lộ thì biểu tình cực kỳ khó xem. Tất Lộ mang Dương Vô Địch đến đá quán, bây giờ không đá thành công còn bị đánh bại, còn muốn ở lại theo đuôi người ta.

Sở Mộ biết loại người này trừ phi giết chết không thì có từ chối hay không chỉ phí lời:

- Tùy ngươi.

Thân Đồ Vô Địch cười to bảo:

- Mời Dương huynh rồi.

Thân Đồ Vô Địch bày tỏ phong độ của chủ nhân xong nhìn hướng Tất Lộ:

- Tất huynh, chúng ta tiếp tục đại hội luận kiếm, Tất huynh có thể ở một bên xem hoặc tự rời đi.

Tất Lộ hung tợn lườm Sở Mộ, mang theo tức giận xoay người rời đi:

- Hừ!

Tất Lộ rời đi nhưng Dương Vô Địch vẫn ở lại, cách làm của gã khiến người khâm phục.

Mục đích Tất Lộ tới đây là làm bẽ mặt, mục đích của Dương Vô Địch là so kiếm. Nhìn như cách làm giống nhau nhưng mục đích thì khác. Bây giờ Dương Vô Địch bị Sở Mộ đánh bại, chẳng những không xấu hổ tức tối rời đi, ngược lại muốn đi theo hắn học tập kiếm thuật nâng cao bản thân. Dương Vô Địch một lòng hướng kiếm, trừ kiếm ra không nghĩ đến điều gì khác.

Đại hội luận kiếm tiếp tục, Long Thiên Sơn sắc mặt âm trầm như nhọ nồi, hung tợn trừng Sở Mộ.

Long Thiên Sơn đứng dậy nói:

- Thân Đồ huynh, ngại quá, trong gia tộc của ta còn một số việc cần giải quyết, xin cáo từ trước.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)