Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0593

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0593: Không chi lực…
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Tốt... Tốt...

Chân Không Kiếm Vương kích động đến nỗi ngay cả lời nói đều nói cũng không nói rõ.

- Lão Lý, lần này phải chúc mừng ngươi rồi.

Thiên Hà Kiếm Vương cười nói với Chân Không Kiếm Vương.

- Sở tiểu hữu, xin hỏi sư tôn ngươi là?

Chân Không Kiếm Vương bình tĩnh lại, nhìn về phía Sở Mộ rồi hỏi.

- Ân sư không có trên thế giới này.

Sở Mộ đáp.

Ý hắn là sư phụ hắn trên địa cầu, không ở thế giới này. Nhưng Chân Không Kiếm Vương cùng Thiên Hà Kiếm Vương lại hiểu thành sư phụ Sở Mộ đã chết.

- Sở tiểu hữu lĩnh ngộ không chi áo nghĩa, cần biết lực lượng không gian huyền diệu, vượt xa lực lượng khác, rất khó tìm hiểu.

Chân Không Kiếm Vương dung vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nhưng nếu như trên con đường này có người mở đường chỉ dẫn cho ngươi. Sẽ khiến cho ngươi bớt đi rất nhiều đường tắt. Giống ta, đi trên con đường này đã rất nhiều năm, rất là tinh tường sự gian khổ trong đó.

- Ý tiền bối là?

Mơ hồ hiểu rõ ý tứ của Chân Không Kiếm Vương, nhưng Sở Mộ không có nói rõ ra, ngược lại còn dò hỏi.

- Lão Lý, tới lúc này rồi ngươi còn quanh co lòng vòng làm gì.

Thiên Hà Kiếm Vương chen miệng nói, hắn quá hiểu Chân Không Kiếm Vương. Người này có chút sĩ diện, muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ lại nói không nên lời. Cho nên hắn ở bên cạnh gõ, chỉ dẫn cho đối phương. Lại làm cho Sở Mộ chủ động đưa yêu cầu bái sư.

Nhưng mà theo Thiên Hà Kiếm Vương thấy đó là vẽ vời cho thêm chuyện. Đồ đệ tốt không dễ dàng tìm, nếu như sĩ diện mà không trực tiếp nói rõ, như vậy rất cót thể sẽ bỏ qua một lần cơ hội.

- Sở tiểu hữu, hắn truyền thừa Chân Không Kiếm đạo, tinh tu không chi lực. Vẫn muốn muốn tìm một đồ đệ có thể truyền thừa một thân bản lĩnh của hắn. Chỉ là kiếm giả lĩnh ngộ không chi lực quá ít, hơn nữa tuyệt đại đa số cũng đã có sư tôn.

Thiên Hà Kiếm Vương chậm rãi mà nói:

- Vốn là hắn đã bỏ đi tâm tư thuđồ đệ, nhưngngươi xuất hiện, mang lại cho hắn một tia hi vọng. Hiện tại càng là biết rõ sư tôn ngươi đã không còn tại thế. Cho nên, hắn muốn thu ngươi làm đồ đệ, chỉ có điều sĩ diện đến chết cũng không chịu nói thẳng ra.

Chân Không Kiếm Vương bị Thiên Hà Kiếm Vương nói ra tâm tư của bản thân. Hắn lập tức tức giận trừng mắt Thiên Hà Kiếm Vương. Thiên Hà Kiếm Vương lại không thèm để ý một chút nào, Chân Không Kiếm Vương bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Mộ. Trong mắt mang theo chờ mong nồng đậm.

Có trời mới biết, muốn tìm một đệ tử thích hợp là chuyện khó khăn tới bao nhiêu. Trên thực tế lại còn là một vị đệ tử có thể truyền thừa một thân sở học của mình.

Chân Không Kiếm đạo của hắn rất cường đại, cũng là một trong những kiếm đạo Đại Thừa. Chỉ là nhất định phải tìm hiểu Không chi lực thì mới có thể truyền thừa. Nếu như cưỡng ép truyền thừa mà nói, sẽ chỉ làm cho thế giới tinh thần sụp đổ, linh hồn bị nghiền nát mà thôi.

Sở Mộ không có trả lời, mà đang suy tư.

Thứ Sở Mộ suy nghĩ cũng không phải là việc có nên trở thành đệ tử của Chân Không Kiếm Vương hay không, từ lúc ban đầu lập tức trường của hắn rất là kiên định, hắn muốn đi con đường kiếm đạo của mình.

Tự nghĩ ra kiếm đạo, không thể truyền thừa bất luận một kiếm đạo nào. Đã như vậy bái sư hay không bái gì, khác biệt kỳ thực không quá lớn. Chỉ là có nhiều thêm cái núi lớn để dựa sau lưng mà thôi.

Nếu như muốn bái sư thì trước đó hắn đã bái Tu La Kiếm Vương làm sư phụ, không cần đợi tới Chân Không Kiếm Vương mới bái.

Thứ Sở Mộ cân nhắc là thái độ của Chân Không Kiếm Vương.

Bất kể thế nào Chân Không Kiếm Vương là một cường giả Kiếm Vương cấp, trên Cổ Kiếm đại lục, có thể nói hắn là tồn tại cao cấp, thực lực đỉnh tiêm. Hơn nữa thái độ mà Chân Không Kiếm Vương biểu hiện ra ngoài, không có chút vênh váo hung hăng nào, khiến cho Sở Mộ cảm nhận được thành ý của đối phương.

Nếu như có thể, quả thực Sở Mộ không muốn cự tuyệt thành ý của một vị tiền bối như vậy.

Nhưng mà hắn có kiên trì và con đường của mình.

Lúc Sở Mộ suy nghĩ, Chân Không Kiếm Vương và Thiên Hà Kiếm Vương không nói gì, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nhất là Chân Không Kiếm Vương, nhìn vẫn bình tĩnh. Nhưng mà kỳ thực hai mắt run rẩy đã bán đứng nội tâm của hắn lúc nầy. Rất là kích động.

Một vị đệ tử phù hợp quả thực rất khó tìm, trên thực tế trong lòng hắn đã sớm hi vọng tìm được một đệ tử thích hợp từ lâu. Nhưng mà vẫn không có tìm được. Hoặc là không thích hợp, hoặc là đệ tử thích hợp nhưng đã có sư tôn, đều vô duyên với hắn.

Ngay khi hắn sắp bỏ đi ý định thu đệ tử trong đầu thì Sở Mộ xuất hiện, lại khiến cho hắn nhìn thấy hi vọng...

Chân không Kiếm Vương cũng ý thức được tâm tính của mình lúc này, có chút buồn cười.

Trên thế giới này tuyệt đại đa số Kiếm giả, không ai hi vọng bái một vị cường giả Kiếm Vương làm sư phụ, được truyền thừa kiếm đạo Đại thừa. Đây vốn là chuyện những Kiếm giả muốn làm đệ tử kia sẽ tất cung tất kính, thậm chí là ba đầu chín bái dập đầu cầu khẩn. Nhưng mà ở chỗ này thì lại khác.

- Hai vị tiền bối, từ khi ta tiến vào con đường kiếm đạo. Bắt đầu hiểu ra kiếm đạo, ta luôn có một mộng tưởng, kiên trì của mifnnh.

Lúc Sở Mộ suy nghĩ hoàn tất, sắp xếp ngôn ngữ một chút, mở miệng, chậm rãi nói, khiến cho hai cường giả Kiếm Vương kịp phản ứng.

- Nói ta nghe một chút đi.

Thiên Hà Kiếm Vương nói.

- Ta muốn tự nghĩ ra kiếm đạo.

Sở Mộ nói, vô cùng khí phách nói một câu. Bộ dáng như nói ra không sợ người không chết vậy.

Quả nhiên Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương khẽ giật mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mộ, trong lúc nhất thời hai người chỉ cảm thấy tư duy trì trệ, không kịp phản ứng.

Vẻ mặt hai người không có vượt quá dự kiến của Sở Mộ, tự nghĩ ra kiếm đạo. Chuyện này trên Cổ Kiếm đại lục là một loại suy nghĩ điên cuồng mà kinh người tới nhường nào.

Kỳ thực có không ít Kiếm giả đều mơ đi trên con đường này, chỉ là khi bọn hắn bắt đầu hiểu rõ việc tự nghĩ ra kiếm đạo gian nan tới cỡ nào mới biết được đó chẳng qua chỉ là mộng tưởng, giống như một quả bóng, đâm vào là nổ.

So với việc đau khổ theo đuổi con đường mà không nhìn thấy hi vọng ra, còn không bằng ngoan ngoãn nắm chặt cơ duyên, truyền thừa một môn kiếm đạo Đại thừa, nếu không cũng truyền thừa một môn kiếm đạo Tiểu thừa.

Có câu nói gọi là, hiểu biết càng nhiều, càng biết rõ mình vô tri tới nhường nào.

giống như loại cường giả cấp bậc Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương. Bọn hắn nổi danh lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ, trên phương diện kiếm đạo đều có tư cách nói chuyện một phen. Đã vượt xa, ném rất nhiều Kiếm giả ra phía sau.

*****

Càng như thế bọn hắn càng hiểu rõ, cái gọi là tự nghĩ ra kiếm đạo có ý nghĩa và gian nan thế nào.

Hai người nhìn ánh mắt của Sở Mộ, không chỉ có ngạc nhiên, cũng có hương vị giống như nhìn quái vật, tên điên.

Thậm chí bọn hắn bắt đầu cảm thấy, có phải Sở Mộ quá mức không biết trời cao đất rộng hay không? Dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn tự nghĩ ra kiếm đạo.

- Ta biết rõ suy nghĩ này rất là lớn mật, cũng rất điên cuồng. Nhưng mà đây là tín niệm của ta, cho dù chỉ là một giấc mơ, cho dù cuối cũng không được gì cũng vậy.

Sở Mộ lại bổ sung một câu, rồi nhìn Chân Không Kiếm Vương nói:

- Ta rất cảm ơn tiền bối ưu ái, chỉ là, ta chỉ có thể cô phụ một phen ý tốt của tiền bối mà thôi.

Sở Mộ không nói quá nhiều lời, nhưng mà nói rất rõ ràng, vẻ kiên quyết trong lời nói hai người Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương đều có thể nghe ra được. Dùng lịch duyệt nhân sinh của bọn hắn để phán đoán, bọn hắn biết rõ, loại người như Sở Mộ, một khi quyết định làm chuyện gì nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, dù là thất bại cũng sẽ không quay đầu lại.

Ngươi có thể nói đó là cố chấp quật cường, vô luận nói thế nào, loại người này cuối cùng hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là quang mang vạn trượng.

Bọn hắn không biết cuối cùng Sở Mộ sẽ như thế nào, nhưng mà thái độ của Sở Mộ đã biểu hiện ra rất rõ ràng, muốn đi con đường tự nghĩ ra kiếm đạo, không bái sư.

Chân Không Kiếm Vương không khỏi cảm thấy ảm đạm, thật vất vả mới tìm thấy một đệ tử thỏa mãn. Kết quả người thỏa mãn này lại lựa chọn không muốn bái sư, mà đi con đường tự nghĩ ra kiếm đạo hư vô mờ mịt kia.

Mặc dù có chút cảm thấy Sở Mộ không biết tự lượng sức, nhưng mà bọn hắn không có cười nhạo. Ngược lại còn cảm thấy vài phần kính nể. Tối thiểu, tu vi của tên Kiếm giả trẻ tuổi này còn xa không bằng bọn hắn, nhưng mà lại có lý tưởng mà bọn hắn không dám suy nghĩ tới. Càng vì lý tưởng này mà làm ra hành động, đi làm chuyện mà bọn hắn không dám làm.

- Đã như vậy chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên phận thầy trò.

Chân Không Kiếm Vương vô cùng tiếc hận nói, vẻ mặt ảm đạm.

- Ta chỉ có cảm tạ tiền bối ưu ái mà thôi.

Sở Mộ nói.

Thiên Hà Kiếm Vương chỉ khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Lúc này, ngay cả người lão luyện như hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Dù sao hắn chỉ là một người đứng xem bên ngoài.

- Tiền bối, nếu như không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước.

Sở Mộ đứng dậy hạ kiếm lễ với hai Kiếm Vương, nói.

- Đợi một chút.

Lúc Sở Mộ đi về phía cầu thang xuống lầu, Chân Không Kiếm Vương đột nhiên mở miệng. Nhìn vẻ mặt hắn dường như vừa mới làm ra quyết định trọng đại gì đó. Trong tay xuất hiện một quyển sách lụa mỏng, vô cùng bất phàm:

- Tuy rằng không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng mà ta xem trọng ngươi. Đây là một chút tâm đắc, nhận thức của ta đối với Không chi ý cảnh. Xem như dệt hoa trên gấm vậy. Hi vọng có trợ giúp cho ngươi.

Nói xong bản sách lụa trong tay Chân Không Kiếm Vương đột nhiên biến mất, lại xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Đó là thuấn di chân chính..

- Đa tạ tiền bối ưu ái, Sở Mộ ghi nhớ trong lòng.

Sở Mộ hít sâu một hơi, duỗi hai tay ra tiếp lấy bản sách lụa này, chỉ cảm thấy thứ kia phảng phất như nặng ngàn vạn cân.

- Đa tạ tiền bối ưu ái, Sở Mộ ghi nhớ trong lòng.

- Hi vọng ngươi có thể làm được chuyện mà chúng ta không có cách nào làm được.

Thiên Hà Kiếm Vương cười nói.

Sở Mộ nhìn hai vị Kiếm Vương một lát, rồi xoay người đi xuống cầu thang.

Sở Mộ rời đi, Thiên Hà Kiếm Vương và Chân Không Kiếm Vương thu hồi ánh mắt, nhìn nhau không nói gì. Bởi vì lúc này tâm tình của bọn hắn rất là phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.

Đón ánh mắt kinh ngạc, không có cách nào giải thích được của đám Kiếm giả trên lầu bốn. Sở Mộ đi tới lầu ba, lại xuống lầu hai rồi lầu một. Cuối cùng rời khỏi Vọng Kiếm tửu lâu, đi tới khách điếm mà hắn tọ.

Vào phòng, ngồi xuống, Sở Mộ lấy bản sách lụa mỏng mà Chân Không Kiếm Vương tặng cho hắn ở trong giới chỉ không gian.

Toàn thân màu bạc, nâng trong tay xúc cảm rất tốt, có cảm giác hết sức thoải mái. Sách lụa này là dùng tơ tằm trân quý bện thành, không nói nội dung bên trong thế nào, chỉ cần là chất liệu ít nhất cũng có giá mấy trăm vạn khối linh thạch cực phẩm.

Nhưng mà giá trị chính thức của nó ở chỗ nội dung.

Còn chưa có mở ra, bản sách lụa này đã không ngừng tràn ra một tia Không chi lực yếu ớt, chấn động, tối nghĩa, vô cùng huyền ảo. Lại khiến cho Sở Mộ cảm thấy rất là thân thiết.

Bên trên bề mặt có viết mấy chữ "Không chi lực thiển tích".

Nhẹ nhàng mở tờ thứ nhất ra, một cỗ Không chi lực lập tức chấn động đập vào mặt, Sở Mộ cũng nhìn thấy chữ viết bên trên.

Đó quả thực là tâm đắc Chân Không Kiếm Vương ghi chép lại, Sở Mộ nhìn kỹ, phát hiện ra những tâm đắc này tuyệt đối không đơn giản như mấy chữ Không Chi lực thiển tích bên ngoài bìa. Đó là tiến sâu hơn, bắt đầu giảng giải từ da lông của Không chi ý cảnh lên.

- Có bản Không chi lực thiển tích này, độ tìm hiểu đối với Không Chi áo nghĩa của ta tất sẽ tăng lên. Đối với tác dụng thiết thực của Không chi áo nghĩa cũng có thể càng thêm hiểu rõ.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Nhìn tâm đắc bên trong quyển sách mỏng này, nội dung ẩn chứa bên trong vô cùng phong phú.

Ngôn ngữ rất là ngắn gọn, rất trực tiếp nói tới chỗ tinh túy trong đó, mà không phải là thao thao bất tuyệt. Thường thường một câu là có thể lý giải cho Sở Mộ hiểu.

Sở Mộ nhanh chóng đọc qua một lần, hắn phát hiện ra bản Không Chi lực thiển tích này phân thành bốn phần.

Phần thức nhất là Không Chi ý cảnh thiển tích.

Phần thứ hai là Không Chi áo nghĩa thiển tích.

Phần thứ ba là Không Chi quy tắc thiển tích.

Phần thứ tư là bắt đầu giảng giải tác dụng, vận dụng Không chi lực, bắt đầu từ Không Chi ý cảnh mà lên.

- Trên Không Chi áo nghĩa là Không chi quy tắc, so với áo nghĩa là lực lượng cấp độ càng sâu hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ, hắn đã dần dần hiểu rõ, cái gọi là cường giả Kiếm Vương không phải là tu vi đột phá Nguyên cực cảnh đạt tới Thần Ngưng cảnh là có thể được.

Phải biết rằng có rất nhiều Kiếm giả, tu vi bọn hắn đạt tới Ngưng Thần cảnh, nhưng mà lĩnh ngộ của bọn hắn vẫn chỉ ở cấp độ áo nghĩa. Chỉ có đem lực lượng huyền bí tăng lên tới cấp độ quy tắc mới có tư cách khiêu chiến danh xưng Kiếm Vương.

Mỗi một Kiếm Vương tuyệt đối là tồn tại mạnh mẽ.

Ngay trong phòng, Sở Mộ đọc kỹ tờ thứ nhất Không Chi lực thiển tích.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2308)