← Ch.0621 | Ch.0623 → |
Chiếc Thái Cổ Thần Thuyền to lớn chậm rãi từ trên trời giáng xuống, ngừng lại giữa không trung cách đại điện Bách Thánh Minh khoảng một ngàn thước, đồ sộ không nhúc nhích, áp lực khổng lồ trút xuống như bầu trời sụp đổ, nghiền áp tất cả, làm mọi người hít thở vô cùng khó khăn như chết đuối.
Thái Cổ Thần Thuyền lơ lửng giữa bầu trời như cự thú ngủ say.
Đột nhiên chính giữa đáy Thái Cổ Thần Thuyền xoay tròn như dòng nước xiết, một cái lỗ đen như mực hiện ra. Lỗ đen bỗng sáng rực, sau đó ánh sáng vàng phun ra hóa thành cột sáng chiếu xuống quảng trường Bách Thánh Minh.
Một thanh âm lạnh lùng phát ra từ Thái Cổ Thần Thuyền truyền vào tai mỗi người:
- Người của Cổ Kiếm đại lục có thể qua ánh sáng truyền tống vào Thái Cổ Thần Thuyền.
Một Kiếm Tôn thầm nghĩ:
- Đây là giọng của người thế giới Thái Cổ? Không khác mấy với chúng ta.
Đúng thế, người thế giới Thái Cổ và Cổ Kiếm đại lục giống nhau, đều là nhân loại, cùng một chủng tộc. Nhưng thế giới Thái Cổ là thế giới cao cấp hơn Cổ Kiếm đại lục.
Vì càng cao cấp hơn, vì có vô số cường giả nên Thái Cổ Thần Thuyền xuất hiện mang đến rung động trùng kích tâm hồn mãnh liệt làm bọn họ có cảm giác người thế giới Thái Cổ cao cao tại thượng, tự nghi ngờ mình.
Đây là tâm lý bình thường.
Nhưng không phải mỗi người đều có suy nghĩ đó, những người tâm chí kiên định như Sở Mộ thì không nghĩ vậy.
Bạch Thanh Thủy Cực Quang Kiếm Thánh nói:
- Đi!
Bạch Thanh Thủy dẫn đầu bay hướng cột sáng màu vàng, tiến vào trong, mơ hồ thấy bóng dáng dọc theo ánh sáng vàng bay nhanh lên trên.
Sau đó bóng dáng thứ hai cũng vào trong ánh sáng vàng, là Sương Hàn Kiếm Thánh.
Một vạn Kiếm Tôn hành động, hóa thành luồng sáng xông hướng cột sáng vàng.
Đa số Kiếm Tôn không quay đầu lại xông thẳng vào cột sáng vàng. Số ít Kiếm Tôn khi đến gần cột sáng vàng chợt khựng lại, xoay người nhìn núi non bốn phương rồi mới vào cột sáng vàng.
Sở Mộ đi vào cột sáng vàng cảm giác cơ thể bị kéo lên trời, tốc độ siêu nhanh. Những Kiếm Tôn khác cũng bay lên trời.
Nhìn từ bên ngoài thì có vô số bóng người trong cột sáng vàng bay nhanh lên Thái Cổ Thần Thuyền.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, một vạn Kiếm Tôn lần lượt qua cột sáng vàng vào Thái Cổ Thần Thuyền. Cột sáng vàng nhanh chóng rút về, lỗ hổng vòng xoáy chính giữa đáy Thái Cổ Thần Thuyền nhanh chóng khép kín.
Thuyền run nhẹ, sóng âm đáng sợ chấn động, Thái Cổ Thần Thuyền nhúc nhích bắt đầu lên cao.
Mấy chục Kiếm Thánh nhỉn Thái Cổ Thần Thuyền chằm chằm, nhìn con thuyền từ từ bay lên trời tiến vào vòng xoáy lỗ đen đường kích vạn thước to trên bầu trời, dần biến mất.
Thái Cổ Thần Thuyền rời đi, vòng xoáy lỗ đen như cái miệng cự thú thái cổ rút nhỏ dần. Mấy chục Kiếm Thánh nhìn chăm chú, cuối cùng nó hóa thành đốm đen nhỏ hoàn toàn biến mất.
Chiếc Thái Cổ Thần Thuyền này chia bốn tầng.
Tầng một là quảng trường to lớn, tầng hai, ba, bốn có nhiều gian phòng, chính giữa là đấu kiếm trường cỡ ngàn thước.
Một vạn Kiếm Tôn, hai Kiếm Thánh của Cổ Kiếm đại lục vào Thái Cổ Thần Thuyền còn dư chỗ trống.
Trong tầng thứ nhất, một nam nhân trung niên mặc áo choàng màu đỏ vàng đứng trên đài cao, với tư thái chủ nhân nói chuyện cùng nhóm Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục:
- Hoan nghênh các vị, Kiếm Giả của Cổ Kiếm đại lục.
Hai bên nam nhân trung niên đứng một thanh niên, khoảng hai mươi mấy tuổi.
Nam nhân trung niên mỉm cười nói:
- Cổ Kiếm đại lục và thế giới Thái Cổ cách nhau khoảng một trăm năm ánh sáng, Thái Cổ Thần Thuyền sẽ đi trong trùng động thời không khoảng một tháng. Sau một tháng các vị sẽ đến thế giới Thái Cổ, tại đây ta xin chúc mừng các vị trước, vào thế giới Thái Cổ thoát khỏi Cổ Kiếm đại lục lạc hậu.
Trông như nam nhân trung niên thân thiện hoan nghênh họ nhưng cảm giác thật giả tạo.
Mặt nam nhân trung niên có nụ cười nhưng ánh mắt không thay đổi, một mảnh hờ hững, nhìn kỹ thì có chút coi khinh.
Coi khinh Cổ Kiếm đại lục.
Nam nhân trung niên là cường giả Kiếm Thánh. Đám người Sở Mộ không biết có khác gì với Kiếm Thánh Cổ Kiếm đại lục không nhưng thái độ của gã làm đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục khó chịu.
Coi rẻ, khinh thường, xem đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục như nhà quê.
Hai thanh niên đứng hai bên nam nhân trung niên thì biểu tình hờ hững, ánh mắt coi rẻ càng rõ ràng hơn khi nhìn nhóm Sở Mộ. Loại ánh mắt cao cao tại thượng như thể Kiếm Giả Thái Cổ ghê gớm lắm.
Đám Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục không vì vậy mà tức giận, bởi vì bọn họ đều là tinh anh, tinh anh trong Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục, là tinh anh vượt qua vô số lần chiến đấu, vô số lần sinh tử.
Đã là tinh anh thì sao có thể tức giận vì bị đối phương coi rẻ, khinh thường?
Kiếm Thánh trung niên cười nói, nhưng mắt không có ý cười:
- Hai người bên cạnh ta là đệ tử bình thường của Thiên Phong kiếm cung, các người đều là người trẻ tuổi, có thể giao lưu nhiều vào, cũng có nhận biết trực tiếp nhanh hơn về Kiếm Giả thế giới Thái Cổ.
Câu này tuy đúng nhưng mọi người không ngốc, nghe hiểu ẩn ý trong đó.
Bạch Thanh Thủy mỉm cười nói:
- Tất nhiên rồi.
Bạch Thanh Thủy không hỏi xưng hô Kiếm Thánh trung niên như thế nào, vì từ lúc gặp mặt gã đã không giới thiệu về bản thân, cộng thêm lời ăn tiếng nói tỏ rõ gã coi thường đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục.
Đã bị kỳ thị thì Bạch Thanh Thủy sẽ không dùng mặt nóng dán mông lạnh của người ta, đặc biệt khi gã là Kiếm Thánh. Cùng là Kiếm Thánh, Bạch Thanh Thủy sẽ không thua kém đối phương.
Kiếm Thánh trung niên lại nói, lần này tỏ rõ coi thường:
- Nếu các vị mệt mỏi thì trong Thái Cổ Thần Thuyền có phòng nghỉ ngơi, rất rộng rãi, mỗi người một phòng. Ngoài ra có các loại rượu và thức ăn ngon, các vị cứ thoải mái nếm thử, bảo đảm ngon hơn thức ăn trong Cổ Kiếm đại lục, khiến các vị lưu luyến quên về.
Bạch Thanh Thủy nói:
- Các vị, mình đi chọn phòng thôi.
Sương Hàn Kiếm Thánh thì người lạnh băng, không nói không rằng xoay người đi.
Khi tất cả Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục đều đi, Kiếm Thánh trung niên nói với hai Kiếm Giả thanh niên:
- Đừng gây chết người.
Một trong hai Kiếm Giả thanh niên lên tiếng:
- Đại nhân yên tâm, chúng ta có chừng mực.
Thanh niên khác nhếch mép.
***
Phòng trên Thái Cổ Thần Thuyền đúng là khá, mỗi căn phòng cảm giác khác nhau. Có phòng làm người ta thấy mới mẻ, có phòng thì cổ hương cổ sắc, có phòng hoa lệ, có phòng lạnh lẽo, có phòng nóng nực.
Tính cách của Kiếm Giả ít nhiều gì bị áo nghĩa mình lĩnh ngộ từ công pháp kiếm thuật ảnh hưởng.
Ví dụ Kiếm Giả tinh tu Băng Lãnh áo nghĩa thì thích ở chỗ lạnh, Kiếm Giả tinh tu Hỏa Diễm áo nghĩa thì thích chỗ nóng, nó sẽ khiến bọn họ cảm thấy thoải mái.
*****
Sở Mộ chọn một căn phòng có sắc màu nâu vàng là chính, hơi xa xưa thê lương. Sở Mộ tu luyện Thiên Hoang kiếm điển vừa đúng thích hoàn cảnh như vậy, không khí này làm hắn dễ chịu.
Một tháng nói dài không dài nói ngắn cũng rất ngắn, có lẽ bế quan một lần là qua.
Căn phòng gần như là kiểu phong kín, tuy rất tò mò bên ngoài Thái Cổ Thần Thuyền nhưng không thể trông thấy.
Thái Cổ Thần Thuyền đang xuyên qua bóng đêm vô tận, dường như có từng đốm sáng nhanh chóng rút lui. Nếu có ai thấy sẽ cảm giác kỳ lạ như thời không thụt lùi.
Một trăm năm ánh sáng tức là bay với tốc độ ánh sáng cũng phải mất một trăm năm trời. Nhưng khi Thái Cổ Thần Thuyền vào trùng động thời không thì chỉ cần một tháng, tức là tốc độ đó nhanh đến không tả nổi.
Chớp mắt ba ngày trôi qua, Sở Mộ luôn tĩnh tu trong phòng.
Có người gõ cửa, Sở Mộ mở cửa ra. Tô Hạo Sa đứng trước cửa.
Tô Hạo Sa cười nói thẳng:
- Hai vị Kiếm Giả Thái Cổ phát ra khiêu chiến với chúng ta, muốn đi xem không?
Sở Mộ đồng ý ngay:
- Đi!
Sở Mộ bước ra ngoài, đóng cửa phòng rồi theo Tô Hạo Sa đi tầng một Thái Cổ Thần Thuyền.
Tầng thứ nhất có phòng điều khiển, có đại sảnh, có sân chuyên môn luyện kiếm, sân so kiếm. Trong đấu kiếm trường tụ tập nhiều Kiếm Giả, toàn là các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục.
Trên đấu kiếm đài ở đấu kiếm trường, một trong hai Kiếm Giả thanh niên ngẩng đầu ưỡn ngực đứng, tay cầm trường kiếm chỉ xéo mặt đất, biểu tình ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người.
Khóe môi Kiếm Giả thanh niên cong lên hỏi:
- Còn ai muốn đi lên chiến, cho ta được kiến thức thủ đoạn của Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục không?
Nhiều Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục mắt chất chứa lửa giận nhìn chằm chằm Kiếm Giả Thái Cổ trên đấu kiếm đài. Kiếm Giả Thái Cổ khác ôm kiếm đứng dưới đài, cười tủm tỉm, mắt đầy khinh thường.
Dưới đấu kiếm đài, một Kiếm Giả khó khăn vùng vẫy gượng dậy, khóe môi chảy máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị nội thương khá nặng.
Một thanh âm chất chứa tức giận vang lên:
- Để ta!
Một bóng người lao ra khỏi đám đông như chim ó đáp xuống đấu kiếm đài, trừng mắt đối phương, rút kiếm khỏi vỏ:
- Để Từ Thanh ta đây lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!
- Khỏi phải nói tên ra, bởi vì ta chưa bao giờ nhớ tên kẻ thua cuộc.
Kiếm Giả Thái Cổ cười khẩy nói:
- Một kiếm, ta chỉ ra một kiếm là ngươi thua.
Từ Thanh sắc mặt âm trầm nói:
- Bớt nói nhảm đi.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn đối phương chằm chằm, sắc bén như có thể đâm xuyên đối phương.
Kiếm Giả Thái Cổ lạnh lùng quát:
- Cút!
Kiếm Giả Thái Cổ huơ kiếm, trong phút chốc một luồng kiếm quang màu xanh phá không chém ra, lực lượng gió phát tán chấn động vô cùng sắc bén, để lại dấu rõ ràng trong không khí.
Đám Kiếm Giả có ý niệm tinh thần mạnh mẽ nhạy bén như Sở Mộ đều sửng sốt:
- Phong chi áo nghĩa!
- Không, không phải Phong chi áo nghĩa.
- Là Phong chi áo nghĩa, nhưng hình như khác với Phong chi áo nghĩa bình thường.
Nghi vấn nổi lên trong lòng.
Trong khoảnh khắc kiếm quang màu xanh siêu nhanh chém trúng Từ Thanh, gã không kịp né, chỉ mới giơ ngang kiếm đỡ đã bị chém trúng. Từ Thanh bay ngược ra, miệng phun máu rớt xuống đấu kiếm đài.
Tô Hạo Sa nhướng mày nói:
- Là Phong chi áo nghĩa giống như Phong chi áo nghĩa chúng ta lĩnh ngộ, nhưng dường như càng thuần túy hơn.
- Từ Thanh có thực lực Kiếm Tôn cực hạn vậy mà cũng thua.
- Đáng sợ thật, một kiếm đã đánh bại Từ Thanh. Chỉ có mười cường giả Kiếm Tôn mới đối kháng với bọn họ nổi.
Kiếm Giả Thái Cổ trên đấu kiếm đài kiêu ngạo nói:
- Nghe nói trong số các ngươi có mười người mạnh nhất, hôm nay Tư Đồ Tú ta tại đây xin chỉ dạy. Không biết mười cường giả Kiếm Tôn có chịu chỉ dạy không?
Khí thế uy mãnh tràn ngập, Liệt Sơn Hổ xuất hiện trên đấu kiếm đài:
- Hừ! Vậy thì để Liệt Sơn Hổ ta đây chỉ dạy cho ngươi!
Liệt Sơn Hổ như mãnh hổ xuống núi, khí thế đáng sợ khuếch tán làm Tư Đồ Tú sửng sốt, mắt lóe tia nghiêm túc hơn.
Tư Đồ Tú nói:
- Hy vọng ngươi đừng kém tới mức không đỡ được một kiếm của ta.
Trong lòng Tư Đồ Tú hơi trầm trọng nhưng ngoài miệng thì không yếu thế.
Liệt Sơn Hổ cười nhạt, trực tiếp rút kiếm. Tiếng hổ gầm vang lên, một con cọp nhảy lên khỏi Liệt Hổ kiếm, cọp nhảy lên cao xòe móng vuốt nhọn chụp mạnh xuống đầu Tư Đồ Tú, nếu bị chụp trúng thì sẽ bể đầu.
Tư Đồ Tú cười khẩy nói:
- Tài mọn!
Tư Đồ Tú như gió thổi nghênh hướng con cọp to lớn, một kiếm chém ra.
Đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục sửng sốt, cực kỳ giật mình. Sở Mộ cũng ngạc nhiên, hắn đã tự mình cảm nhận sự đáng sợ của mãnh hổ đó, hắn không dám cứng rắn đối diện nó, không ngờ Tư Đồ Tú dám làm như vậy.
Nhưng giây sau Tư Đồ Tú tựa làn gió né qua móng vuốt mãnh hổ, lướt qua con cọp, kiếm mang theo lực lượng Phong chi áo nghĩa cắt qua người mãnh hổ.
Một tiếng xoẹt nhẹ, mãnh hổ đáp xuống đất tan biến thành làn khói. Tư Đồ Tú xoay người giữa không trung, đáp xuống, vung trường kiếm. Ánh sáng xanh tụ tập trên thân kiếm, tốc độ của Tư Đồ Tú tăng lên gấp hai, nhanh kinh người.
Giữa không trung chỉ để lại từng đợt tàn ảnh. Liệt Sơn Hổ con ngươi co rút, gã không ngờ đối phương có thể một kiếm giết mãnh hổ của gã, nhanh chóng công kích lại gã.
Liệt Sơn Hổ không kịp suy nghĩ, dựa vào bản năng có thể làm ra phản ứng tốt nhất, gã vung kiếm chém. Kiếm quang to lớn phá không, cực kỳ dày nặng. Cùng lúc đó hai chân Liệt Sơn Hổ gấp khúc, lực lượng bùng nổ, đấu kiếm đài ầm vang. Liệt Sơn Hổ như thiên thạch bay ngược lên, lực lượng mạnh mẽ tụ tập trên Liệt Hổ kiếm, hoa văn trên kiếm lấp lánh sáng, loáng thopáng nghe tiếng hổ gầm.
Giết!
Va chạm cực kỳ mãnh liệt, năng lượng đáng sợ nổ tung, tàn phá gầm rống, như trời sụp đất nứt.
Tư Đồ Tú và Liệt Sơn Hổ đấu ngang tay, Kiếm Giả Thái Cổ khác tên Dương Liệt và Vạn Thành Tiên đấu ngang tài ngang sức, hai bên không sử dụng lực lượng kiếm đạo.
Kết quả này làm người ta rất ngạc nhiên, vì Tư Đồ Tú và Dương Liệt đều chưa đến ba mươi tuổi. Liệt Sơn Hổ gần bốn mươi tuổi, Vạn Thành Tiên bốn mươi mấy tuổi.
Trong phòng, Sở Mộ nhắm mắt trầm tư.
Sau khi đấu ngang tay thì hai Kiếm Giả Thái Cổ không còn khiêu khích nữa, tất cả yên tĩnh lại nhưng lòng nhiều người không bình tĩnh.
Theo lời Tư Đồ Tú, Dương Liệt nói thì bọn họ chỉ là đệ tử khá là bình thường trong Thiên Phong kiếm cung gì đó. Đệ tử bình thường hai mươi mấy tuổi đã đấu ngang tay với hai trong mười cường giả Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục, điều này kích thích rất mạnh đến các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục.
← Ch. 0621 | Ch. 0623 → |