Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0650

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0650: Phàn Bất Phàm ra tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Mỗi đường kiếm ra ngoài là thân kiếm sẽ rung bần bật, mắt thường không nhìn ra, lỗ tai không nghe được thanh âm, vì tốc độ chấn động đã bỏ xa tốc độ đường truyền thanh.

Sở Mộ bất giác tiến vào trạng thái kỳ lạ, bản thân hắn không hề hay biết, hắn chỉ chìm đắm trong đó hết lần này tới lần khác, tu luyện kiếm thuật như không biết mệt.

Mỗi động tác đơn giản chứa trăm ngàn loại biến đổi, mỗi kiếm đều vì dung nhập Chấn Sơn Kình mà tràn ngập lực lượng đáng sợ, chẻ núi đứt non.

Trong tu luyện uy lực Chấn Sơn Kình dần tăng cao, đẳng cấp không ngừng sâu thêm.

Lúc này một bóng người từ ngoài Kiếm Lâu lao nhanh vào trong như cơn gió, là Giang Xuyên. Vẻ mặt Giang Xuyên hết sức nôn nóng.

Một đấu kiếm đài trong Thiên Phong kiếm cung, bốn phía tụ tập nhiều Kiếm Giả hình thành hai trận doanh, phân biệt rõ ràng.

Một bên là Kiếm Giả thế giới Thái Cổ có cỡ vạn người, một bên là Kiếm Giả chín khối đại lục, đa số đến từ Cổ Kiếm đại lục, phần nhỏ khác từ tám khối đại lục, chỉ cỡ hơn một ngàn người.

Hai trận doanh đối lập, mỗi Kiếm Giả phát ra khí thế sắc bén kích động va chạm nhau, trừng mắt nhìn nhau, có dấu hiệu xung đột leo thang.

Có thể dự kiến nếu bùng nổ xung đột lớn thì Kiếm Giả thế giới Thái Cổ sẽ dùng ưu thế áp đảo nghiền áp Kiếm Giả chín khối đại lục, vì số người hai phe chênh lệch gấp mười lần trở lên, thực lực cá nhân thì bên Kiếm Giả thế giới Thái Cổ vẫn chiếm ưu thế.

Dù bị yếu thế nhưng nhóm Kiếm Giả chín khối đại lục kiên quyết không lùi nửa bước, điều này liên quan đến tranh phong giữa Kiếm Giả chín khối đại lục và Kiếm Giả thế giới Thái Cổ, nhường bước tương đương nhận thua.

Dù bị đánh trọng thương, bị chà đạp tơi tả thì bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.

Trong trận doanh Kiếm Giả thế giới Thái Cổ, một Kiếm Giả lớn tiếng cười khẩy nói:

- Quê mùa đúng là quê mùa, có tư cách gì so với chúng ta?

Một Kiếm Giả Thái Cổ khác hét to, trong thanh âm tràn ngập xem nhẹ:

- Đúng rồi, như Sở Mộ kia, tưởng mình có thiên phú tốt một chút, biểu hiện xuất chúng một là coi trời bằng vung cuồng vọng tự đại, không biết đông tây nam bắc đi buông lời ngông cuồng đòi khiêu chiến với Tư Không Chiến đại nhân, thật là không biết sống chết tự tìm sỉ nhục.

Đám Kiếm Giả Thái Cổ cười phá lên nhạo báng.

Một Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục phản bác ngay:

- Ngươi đang ghen tỵ! Sở Mộ có thể tham ngộ kiểm soát lực lượng, tu luyện đến đẳng cấp Nhập cảnh trong vòng hơn một tháng, Tư Không Chiến trong miệng các ngươi có thể làm được điều này không?

Lại có Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục khác hét to:

- Đúng vậy! Sở Mộ không chỉ tu luyện kiểm soát lực lượng đến đẳng cấp Nhập cảnh trong vòng một tháng, thực lực của hắn cũng trong thời gian ngắn tăng vọt, xông qua cửa thứ sáu khôi lỗi kiếm trận. Tốc độ thăng cấp như vậy trong các ngươi ai có thể so sánh với hắn? Tư Không Chiến của các ngươi có làm được không?

Vô hình trung Sở Mộ đã thành thần tượng của đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục.

Bởi vì trên đại lục của họ thì bọn họ toàn là tinh anh, có đãi ngộ thiên chi kiêu tử nhưng khi đến thế giới Thái Cổ luôn bị xem thường. Sở Mộ nổi lên, với tư thái mạnh mẽ tuyệt đối đạp trên người khác, hắn đã thành hải đăng trong lòng bọn họ.

Xung đột dạo gần đây toàn bắt nguồn từ Sở Mộ.

- Ta thừa nhận Sở Mộ có chút bản lĩnh, nhưng, hắn có tư cách gì so sánh với Tư Không đại nhân?

Tư Không Chiến là đệ nhất nhân đệ tử chính thức nên có rất nhiều người sùng bái, không biết bao nhiêu người muốn trở thành người đi theo của gã.

- Bớt nói nhảm đi, các ngươi kêu Sở Mộ đến để so cao thấp với chiến tướng thứ ba của Tư Không đại nhân đi. Chiến tướng thứ ba sẽ cho các ngươi biết Sở Mộ mà các ngươi sùng bái nhỏ yếu cỡ nào.

Nghe câu này ánh mắt nhiều người chuyển hướng đấu kiếm đài. Một người đứng trên đấu kiếm đài, thân thể cao lớn uy mãnh đứng thẳng tắp như một thanh cự kiếm cắm vào đài, toát ra khí thế sắc bén bá đạo mà thảm liệt.

Đó là chiến tướng thứ ba trong mười ba chiến tướng của Tư Không Chiến.

Trước đó có mấy vị Kiếm Giả đi lên đều bị chiến tướng thứ ba một kiếm đánh bại. Tô Hạo Sa được sức chiến đấu Vô Song chi vinh diệu cũng không đánh lại chiến tướng thứ ba, chỉ ba kiếm là gã đã thua.

Có thể nói đám người có mặt không ai đánh lại chiến tướng thứ ba.

Nên Giang Xuyên mới vội vàng đi tìm Sở Mộ, gã cảm thấy chuyện này phải do hắn ra mặt mới được.

Không lâu sau Sở Mộ và Giang Xuyên bước nhanh tới.

Cùng lúc đó một bóng bay nhanh vụt qua đám đông nhảy lên đấu kiếm đài.

Người này mắt lấp lánh tia sáng lạnh lùng nói:

- Để ta khiêu chiến với ngươi.

- Là hắn!

- Phàn Bất Phàm!

- Phàn Bất Phàm có thể đánh bại chiến tướng thứ ba không?

Phàn Bất Phàm đột nhiên xuất hiện trên đấu kiếm đài đứng đối diện chiến tướng thứ ba, Sở Mộ kêu Giang Xuyên đừng lên tiếng, hắn âm thầm đến gần đám đông. Mọi người bị hai người trên đấu kiếm đài hấp dẫn nên không chú ý Sở Mộ đã đến.

Vẻ mặt chiến tướng thứ ba hờ hững chậm rãi nói:

- Ngươi tên Phàn Bất Phàm? Nghe nói ngươi là người duy nhất được ba mục Vô Song chi vinh diệu trong chín khối đại lục, nói vậy ngươi là người lợi hại nhất trong chín khối đại lục?

Phàn Bất Phàm thẳng thắn thừa nhận:

- Đúng vậy!

- Vậy sao?

Khuôn mặt chiến tướng thứ ba đầy mỉa mai:

- Thế sao ta cảm thấy Sở Mộ nổi tiếng hơn ngươi nhiều?

Mắt Phàn Bất Phàm lóe tia sắc lạnh hít sâu, nói:

- Hắn là hắn, ta là ta, ta sẽ đánh bại ngươi, cho mọi người biết ta mới là người mạnh nhất trong chín khối đại lục.

- Ra kiếm đi.

Khóe môi chiến tướng thứ ba cong lên giễu cợt:

- Không thì ngươi chẳng có cơ hội rút kiếm.

Phàn Bất Phàm không nhún nhường, chiến tướng thứ ba là một đối thủ mạnh, mang đến áp lực cho gã.

Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chợt lóe như cực quang rạch phá không trung. Phàn Bất Phàm lao lên như mũi tên bay thẳng một đường đâm hướng chiến tướng thứ ba, tốc độ siêu nhanh.

Khi kiếm đến gần kiếm cương hộ thể của chiến tướng thứ ba thì kiếm ý rót vào kiếm, nháy mắt đâm rách kiếm cương hộ thể, kiếm đi nhanh hơn đâm vào gã. Khi mũi kiếm cách cổ họng chiến tướng thứ ba một tấc thì kiếm nguyên, áo nghĩa được rót vào trong đó, nháy mắt bạo phát.

Tiếng rít chói tai cực kỳ kinh người.

Đám người Tô Hạo Sa ngây ra, mắt chiến tướng thứ ba lóe tia kinh ngạc. Không ngờ Phàn Bất Phàm có thể tu luyện kiểm soát lực lượng đến trình độ này, nhiều Kiếm Giả Thái Cổ mất năm, sáu năm khổ luyện mới được như thế.

Không uổng là người được ba mục Vô Song chi vinh diệu, quả nhiên không giống bình thường.

*****

Kiếm ý, áo nghĩa của Phàn Bất Phàm sớm đến viên mãn, gã tu luyện công pháp là thiên giai trung phẩm, kiếm nguyên trải qua nhiều lần rèn luyện đã vô cùng tinh thuần, cũng sớm đến đỉnh viên mãn Nguyên Cực cảnh.

Phàn Bất Phàm lại tu luyện kiểm soát lực lượng bộc phát ra uy lực cường đại hơn, mỗi đường kiếm thoạt trông thanh thế không bằng kiếm kỹ nhưng uy lực không thua gì những kiếm kỹ mà gã có được.

Tổng hợp lại thực lực của Phàn Bất Phàm mạnh hơn đem đến niềm tin tràn trề cho gã, cũng là lý do gã đến đây khiêu chiến chiến tướng thứ ba. Phàn Bất Phàm muốn đánh bại chiến tướng thứ ba, cho người ta biết gã mới là người lợi hại thật sự, gã mới là thiên chi kiêu tử.

Chiến tướng thứ ba có thực lực phi phàm, phản ứng nhanh nhẹn vội thụt lùi kéo giãn khoảng cách với đường kiếm của Phàn Bất Phàm.

Kiểm soát lực lượng bộc phát, Phàn Bất Phàm chém hụt lập tức lao lên, kiếm này thuận thế đâm tới trước càng nhanh, chính xác hơn.

Kiếm của chiến tướng thứ ba nhanh như tia chớp rạch phá không trung nhưng thanh âm rất nhỏ.

Kiếm của chiến tướng thứ ba đến sau mà tới trước nhanh hơn đường kiếm của Phàn Bất Phàm. Kiếm vung ra chém vào cổ Phàn Bất Phàm, nếu gã vẫn cứ đâm kiếm thì sẽ bị chém trúng cổ.

Phàn Bất Phàm nhanh chóng quyết định bước ra một bước, vận dụng kiểm soát lực lượng hóa thành tàn ảnh. Kiếm của chiến tướng thứ ba vụt qua tàn ảnh Phàn Bất Phàm trong đường tơ kẽ tóc.

Phàn Bất Phàm xoay người vặn vẹo như rồng rắn không xương vọt lên, lại đâm kiếm ra, tốc độ càng tăng đâm hướng ngực chiến tướng thứ ba.

Kiếm này khác với mới rồi sắc bén, nó xảo quyệt.

Đám Kiếm Giả hoàn toàn bị hấp dẫn. Chiến tướng thứ ba giật mình, cứng rắn xoay người né tránh và giơ kiếm quét, muốn chém ngang eo Phàn Bất Phàm.

Phàn Bất Phàm lần thứ hai biến ảo kiếm chiêu.

Phàn Bất Phàm thể hiện thiên phú, kiếm của gã hoặc là đường đường chính chính, hoặc xảo quyệt quỷ dị, hoặc mềm mại không có sức, hoặc vô cùng cương mãnh. Tóm lại Phàn Bất Phàm biểu hiện phong cách kiếm thuật khác nhau khi chiến đấu với chiến tướng thứ ba, mỗi loại phong cách chuyên cho một loại tình huống, phát huy uy lực đến mức tận cùng.

- Không uổng là thiên chi kiêu tử của Thiên Kiếm đại lục.

Sở Mộ đứng trong đám đông thầm gật gù:

- Phong cách kiếm thuật đa dạng, tùy cơ ứng biến, nắm chắc hoàn cảnh xung quanh và phản ứng của kẻ địch rất chính xác. Thiên phú như vậy nếu cho hắn đủ thời gian thì sẽ tỏa sáng trong Thiên Phong kiếm cung.

Sở Mộ không dám nói là thế giới Thái Cổ vì thế giới Thái Cổ quá lớn, có vô số thiên tài. Chính Sở Mộ còn không chắc sẽ nổi bật trong thế giới Thái Cổ chứ nói gì Phàn Bất Phàm thua kém hắn.

Nếu Phàn Bất Phàm biết suy nghĩ của Sở Mộ sẽ quay đầu đòi đánh nhau với hắn ngay.

Phong cách chiến đấu của Phàn Bất Phàm đa dạng hóa, tùy cơ ứng biến làm chiến tướng thứ ba không ngừng né tránh phản kích.

Phong cách chiến đấu của chiến tướng thứ ba khá đơn nhất, theo kiểu từng bước vững chắc, sở trường nhất là lấy cứng chọi cứng, dùng lực lượng tuyệt đối, khí thế bá đạo đánh gục kẻ địch. Gặp đối thủ như Phàn Bất Phàm làm chiến tướng thứ ba hơi bất đắc dĩ.

Nhưng chiến tướng thứ ba không giống bình thường, có thể được Tư Không Chiến thu làm người đi theo thì thiên phú tất nhiên vượt trên Kiếm Giả bình thường rất nhiều. Cộng thêm hoàn cảnh thế giới Thái Cổ, được Tư Không Chiến chỉ điểm nên về thực lực tuyệt đối thì chiến tướng thứ ba cao hơn Phàn Bất Phàm.

Chiến tướng thứ ba né hơn mười đường kiếm của Phàn Bất Phàm bắt đầu thích ứng phong cách chiến đấu của gã. Chiến tướng thứ ba đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vung kiếm to lên, đường đi chậm rãi nặng nề, mỗi đường kiếm mang theo kiếm phong kiếm áp đáng sợ làm Phàn Bất Phàm liên tục né tránh.

Chiến tướng thứ ba tìm được một cơ hội liền vung kiếm, nhìn như rất chậm nhưng thật ra bộc phát tốc độ trong chớp mắt vung kiếm ra. Phàn Bất Phàm giật nảy mình, đã không kịp né, gã vội vàng giơ kiếm ngăn cản.

Kiếm của chiến tướng thứ ba va chạm với kiếm của Phàn Bất Phàm, lực lượng rót vào rồi bộc phát, bùm một tiếng giống như phong lôi nổ vang. Phàn Bất Phàm bay ngược ra, hộc máu rớt xuống đấu kiếm đài.

Con ngươi Sở Mộ co rút thầm nghĩ:

- Cách Nhập cảnh chỉ một lằn chỉ, thực lực của chiến tướng thứ ba hoàn toàn có thể xếp vào trăm cường đệ tử chính thức.

Phàn Bất Phàm đứng trên đấu kiếm đài, mặt tái nhợt, khóe môi treo vết máu, gã lau nó đi.

Phàn Bất Phàm không bao giờ ngờ mình sẽ thua như vậy, mới hơn mười kiếm đã bị đối phương đánh bại, nhưng đối phương không bị thương chút nào, dường như không tiêu hao bao nhiêu.

Kiêu ngạo đã ăn sâu vào Phàn Bất Phàm làm gã thật khó chấp nhận sự thật trước mắt, nhưng sự thật là sự thật, dù gã không cam lòng thì nó thật sự xảy ra.

Chiến tướng thứ ba đút kiếm vào vỏ, lạnh lùng cười nhìn Phàn Bất Phàm:

- Ngươi còn yếu.

Một câu đơn giản làm mặt Phàn Bất Phàm đã tái càng trắng hơn, gã lại hộc máu.

Khốn khổ là căn cơ của chiến tướng thứ ba hơn Phàn Bất Phàm, thực lực cao hơn gã. Phàn Bất Phàm chưa tu luyện Cửu Chuyển Tâm Ấn quyết, vì gã không có đủ Thiên Phong tệ, ở mặt nào đó gã chưa biết những thứ này.

- Các ngươi không có ai có thể cùng ta đánh một trận sao?

Chiến tướng thứ ba phớt lờ Phàn Bất Phàm, gã nhìn đám đông Kiếm Giả chín khối đại lục, ánh mắt kiêu ngạo cao cao tại thượng khiến người rất khó chịu.

- Sở Mộ đâu? Không ai đi kêu Sở Mộ tới sao?

Đã kêu thẳng tên ra thì Sở Mộ không thể làm lơ được.

Sở Mộ lắc người nhảy lên đấu kiếm đài.

- Là Sở Mộ!

- Sở Mộ đến.

Không chỉ đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục, các Kiếm Giả thế giới Thái Cổ cũng hét lên, nhưng giọng điệu khác. Đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục là vui vẻ kêu, đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ thì chất chứa ngạc nhiên.

Ánh mắt Phàn Bất Phàm sắc bén nhìn Sở Mộ chằm chằm:

- Hắn là Sở Mộ!

Phàn Bất Phàm đã nghe cái tên Sở Mộ nhiều đến nỗi nhàm tai, nhưng chưa bao giờ gặp mặt hắn, nếu gặp nhau trên đường gã sẽ không biết đối phương là Sở Mộ.

Chiến tướng thứ ba nhìn Sở Mộ vài lần:

- Ngươi là Sở Mộ?

Chiến tướng thứ ba cười châm biếm:

- Trông không khá lắm.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Thật sự xin lỗi, ta không có ba đầu sáu tay

Câu này làm mọi người cười vang, là bên Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục cười ủng hộ Sở Mộ.

Chiến tướng thứ ba có tu dưỡng rất tốt, không tức giận vì điều này.

- Ngươi thật sự không có ba đầu sáu tay, nên ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt mọi người, khiến bọn họ biết người mà họ tôn sùng chỉ có thế.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)