← Ch.0657 | Ch.0659 → |
Một số người nghĩ dù Sở Mộ chưa bằng Tư Không Chiến nhưng hắn biểu hiện ra thiên phú, tiềm lực tuyệt đối đuổi kịp Tư Không Chiến, không chừng thời gian lâu sẽ vượt qua gã.
Tổ chức có nhân vật như vậy làm thái thượng trưởng lão thì cũng có tiềm lực kinh người.
Ngoài ra một số người xông khôi lỗi kiếm trận kiếm thành tích khá tốt, ví dụ ai đó qua cửa thứ sáu, nếu lúc bình thường sẽ gây chấn động một thời. Đáng tiếc thời cơ không đúng, hoàn toàn bị Sở Mộ, Tần Sơn Hà, Tư Không Chiến che mờ, họ rất là buồn bực.
Hết cách, lúc này ai cũng muốn giành cao thấp với nhóm Sở Mộ, Tần Sơn Hà thì trừ phi cũng xông qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận. Nhưng Bát Tướng kiếm trận uy lực quá mạnh mẽ, để vượt qua nó rất khó khăn, nhiều Kiếm Giả thiên tài ngực có chí lớn nhìn trận thở dài.
Bọn họ muốn qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận còn cần tu luyện nhiều năm mới làm được, có lẽ khi đó bọn họ đã trở thành đệ tử tinh anh.
Với Sở Mộ thì bên ngoài khắc khẩu bàn tán không liên quan đến hắn, mỗi lần nghe Giang Xuyên báo lại hắn chỉ cười trừ.
Mọi thứ chỉ là tiếng ảo, thực lực của bản thân mới là lẽ phải.
Thời gian trôi, chớp mắt mười mấy ngày trôi qua, Kiếm Lâu của Sở Mộ nghênh đón một nhân vật nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tần Sơn Hà tự mình tới cửa tìm Sở Mộ làm hắn bất ngờ.
Tần Sơn Hà vạm vỡ cao gần hai thước, người mang theo sát khí mãnh liệt cực kỳ khiếp người, mặt mũi thô kệch, đường nét khuôn mặt khắc sâu rất là dương cương bá đạo. Đôi mắt sáng ngừoi bắn ra tia sắc bén chất chứa chút sát khí.
Bị ánh mắt Tần Sơn Hà quét qua làm Giang Xuyên, Đinh Huyền rùng mình bản năng lùi hai bước, cực kỳ cảnh giác nhìn gã. Hai người thầm sợ hãi như con mồi bị cọp nhìn chằm chằm, điếng hồn.
Ánh mắt Tần Sơn Hà không dừng lại trên người Đinh Huyền, Giang Xuyên mà liếc sang Sở Mộ, chợt mắt gã sáng hơn, sắc lạnh hơn, sát khí đáng sợ bắn ra. Đinh Huyền, Giang Xuyên lại biến sắc mặt, gần như nín thở.
Sở Mộ đón nhận sát khí hơi nhướng mày. Sát khí của Tần Sơn Hà quá mãnh liệt trùng kích làm Sở Mộ cảm giác như ở trong sân giết chóc Tu La, hắn thầm than. Hai tay Tần Sơn Hà không biết dính bao nhiêu máu tanh, kiếm của gã đã giết bao nhiêu sinh linh.
Về sát khí thì Sở Mộ thua xa Tần Sơn Hà, nhưng về ý niệm tinh thần cường đại thì Tần Sơn Hà không cách nào so sánh với hắn. Nên sát khí mãnh liệt của ý niệm tinh thần ập đến mà sắc mặt Sở Mộ vẫn như thường, tựa như sát khí đậm đặc nghẹt thở kia chỉ là gió nhẹ phất qua.
Sát khí không thể lay động Sở Mộ một li, Tần Sơn Hà thu về sát khí nhưng chúng nó vẫn quấn quanh người gã thật đáng sợ.
Ngón cái Tần Sơn Hà chỉ vào mình, ồm ồm nói với Sở Mộ:
- Tần Sơn Hà.
Sở Mộ thản nhiên nói:
- Sở Mộ.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, ta đến đúng rồi.
Sở Mộ giơ tay mời Tần Sơn Hà ngồi:
- Ngồi.
Đinh Huyền, Giang Xuyên thừa dịp chuồn đi. Vì trước mặt Tần Sơn Hà làm hai người rất khó chịu, người cứng ngắc dựng đứng lông tơ, như thể Tần Sơn Hà tùy thời sẽ lao lên tấn công họ.
Đó là vì thực lực của Tần Sơn Hà siêu mạnh, qua thời gian dài chiến đấu giết chóc làm khí thế trên người vô cùng đáng sợ. Tần Sơn Hà không thể khống chế hoàn mỹ, lộ ra một chút đã làm Đinh Huyền, Giang Xuyên thua xa gã khó giữ được sự bình tĩnh.
Đinh Huyền, Giang Xuyên rời đi, đại sảnh Kiếm Lâu chỉcòn lại Sở Mộ và Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà luôn nhìn Sở Mộ chăm chú như muốn xuyên thấu mọi bí mật của hắn, nhưng gã nhìn sao cũng không thấy ra cái gì, càng xem càng hoang mang.
Tần Sơn Hà vừa về Thiên Phong kiếm cung liền xông cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, vượt qua ải rồi gã trở về Kiếm Lâu của mình, tìm hiểu việc lớn xảy ra trong Thiên Phong kiếm cung vào lúc gã vắng mặt.
Sở Mộ đang nổi tiếng thật tự nhiên lọt vào tầm ngắm của Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà biết các tin tức liên quan Sở Mộ, gã rất ngạc nhiên và sinh ra hứng thú, muốn tìm tòi nghiên cứu. Nên Tần Sơn Hà tìm thời gian tự mình tới cửa bái phỏng.
- Nghe nói ngươi đạt được kiếm thuật Vô Song chi vinh diệu, vậy là tạo nghệ kiếm thuật của ngươi rất cao sâu.
Tần Sơn Hà nói thẳng:
- Ta hy vọng ngươi có thể luận bàn cùng ta.
Sở Mộ kinh ngạc hỏi:
- Luận bàn kiếm thuật?
Sở Mộ đoán Tần Sơn Hà tìm đến cửa hơn phân nửa là muốn đánh nhau, dù sao dạo này hắn khá nổi tiếng, vượt qua cửa thứ bảy khôi lỗi kiếm trận, Tần Sơn Hà cũng qua cửa thứ bảy. Không ngờ mục đích của Tần Sơn Hà là muốn đấu kiếm thuật với hắn.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Sơn Hà là Sở Mộ đã cảm thấy người này không tồi, có thể kết bạn. Nên khi Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật thì Sở Mộ đồng ý ngay.
Tần Sơn Hà cười sang sảng:
- Tốt, sảng khoái!
Hai bên đi tầng một Kiếm Lâu.
Luận bàn kiếm thuật sẽ không sử dụng kiếm ý kiếm nguyên, lực lượng áo nghĩa nên tầng một Kiếm Lâu là đủ.
Tần Sơn Hà cao to vạm vỡ, kiếm của gã cũng đặc sắc.
Một thanh cự kiếm to cỡ bàn tay, dài một thước rưỡi nằm trong tay phải của Tần Sơn Hà. Lưỡi kiếm rộng hơn thân kiếm một lóng tay, đặc biệt sắc bén lấp lóe tia sáng lạnh chói mắt.
Tần Sơn Hà vung nhẹ, kiếm kèm theo tiếng rít chứng minh sức mạnh cánh tay kinh người, cũng khiến Sở Mộ biết trọng lượng của cự kiếm khủng cỡ nào.
Tần Sơn Hà cầm cự kiếm bỗng khí thế thay đổi, tựa như ngọn núi sừng sững bất động.
Tần Sơn Hà quát như sấm ầm vang bên tai Sở Mộ:
- Đỡ một kiếm của ta đi!
Nếu ý niệm tinh thần không đủ mạnh thì tiếng gầm này sẽ làm đối thủ choáng váng mặt mày mặc cho Tần Sơn Hà hành.
Tần Sơn Hà lao ra một bước như tên bắn, cự kiếm phá không đâm tới, như dời núi lấp biển làm Sở Mộ cảm giác như bị một ngọn núi đụng trúng, sóng dữ khủng khiếp ập đến.
Phạm vi ba thước quanh cự kiếm dường như không gian bị lực lượng kỳ lạ ảnh hưởng trở nên vặn vẹo.
Con ngươi Sở Mộ co rút bắn ra tia sáng sắc bén:
- Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật... đệ tam trọng!
Hèn gì Tần Sơn Hà đòi luận bàn kiếm thuật, hóa ra tạo nghệ kiếm thuật của gã đã đến lĩnh vực đệ tam trọng.
Vào tuổi này Kiếm Giả đến lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng khá hiếm hoi, mỗi người đều là thiên tài kiếm thuật, hèn chi Tần Sơn Hà có tự tin đó.
Bước chân Sở Mộ như trợt trên băng, nháy mắt biến chuyển, nhẹ nhàng tự nhiên. Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ đâm vào góc độ Tần Sơn Hà không ngờ, như từ trời đến cắt vào chỗ yếu nhất của cự kiếm, đâm hướng gã.
*****
Tần Sơn Hà vui vẻ hai tay giơ kiếm, cự kiếm nháy mắt vạch các vòng tròn. Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng như sóng gợn dập dờn khuếch tán từng tầng đẩy tới trước, làm kiếm của Sở Mộ bị chếch đi.
Sở Mộ như mất trọng lượng bay theo kiếm lướt qua người Tần Sơn Hà, ở giữa không trung én bay về chém đường kiếm thẳng hướng giữa trán gã.
Tần Sơn Hà dùng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng, Sở Mộ cũng dùng đệ tam trọng.
Tần Sơn Hà cảm giác bị mũi nhọn tỏa định, sơ sẩy một cái là bị tước nửa cái đầu ngay. Nhưng Tần Sơn Hà không hề sợ ngược lại cười hưng phấn. Tần Sơn Hà giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, bùm một tiếng nguyên Kiếm Lâu rung rinh.
Khí kình đáng sợ lấy bàn chân Tần Sơn Hà làm trung tâm chấn động khuếch tán, chân gã làm trọng tâm để cả người xoay chuyển, lực lượng bộc phát, hai tay giơ cự kiếm quét qua như muốn chém ngang một ngọn núi.
Kiếm phong khủng bố hỗn hợp lực lượng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng nghiền áp Sở Mộ, làm người hắn lung lay như chiếc thuyền nhỏ trong bão tố cuồng phong.
Sở Mộ động ý niệm, người nhẹ tựa lông hồng bay lượn trong gió to trùng kích rồi lại không bị thổi bay đi, khống chế trong phạm vi nhất định.
Mũi nhân nhún nhẹ chính xác đạp vào mũi cự kiếm chém ngang qua, Sở Mộ bay vọt lên chém kiếm xuống.
Tần Sơn Hà ngửa người nhanh chóng trượt ra sau, Sở Mộ chém hụt, cự kiếm với cách không thể tưởng tượng hất lên.
Sở Mộ giơ kiếm hất cự kiếm ra dựa thế vọt lên cao rồi xoay người như sao băng rơi xuống, kiếm hóa thành đường cong chói mắt phản chiếu trong con ngươi Tần Sơn Hà.
Tần Sơn Hà rống to:
- Đến hay!
Tần Sơn Hà đạp mạnh mặt đất, người vọt lên cao, cự kiếm múa quanh thân kín không kẽ hở, gã như quả cầu kiếm quang nghiền áp Sở Mộ.
Hai người va chạm giữa không trung rồi văng ra, khựng lại mượn sức đẩy về, lại đến gần đối phương.
Công nhận tạo nghệ kiếm thuật của Tần Sơn Hà rất cao sâu, nếu không phải kiếm thuật của Sở Mộ từ khi đến Thiên Phong kiếm cung nhiều lần tiến bộ, nếu là trước kia thì hắn không đánh laị gã.
Dù là bây giờ, chỉ sử dụng lĩnh vực kiếm thuật đệ tam trọng và kiếm đơn thì Sở Mộ chỉ tạm thời đánh hòa với Tần Sơn Hà. Đương nhiên cũng vì Sở Mộ chỉ dùng tám mươi phần trăm sức mạnh, tại vì hắn hiếm khi gặp đối thủ giống Tần Sơn Hà có tạo nghệ cao sâu trong kiếm thuật.
Tần Sơn Hà càng đánh càng hưng phấn, gã ít khi gặp đối thủ có thể tranh cao thấp trong kiếm thuật. Tần Sơn Hà thầm ngạc nhiên, vì gã đã dốc hết sức mạnh kiếm thuật rồi mà vẫn không thể làm gì Sở Mộ, kiếm thuật của hắn như cái hang không đáy, mặc cho gã nâng cấp bao nhiêu vẫn không thể làm gì đối phương.
Cho nên Tần Sơn Hà càng hưng phấn hơn nữa, áp lực từ Sở Mộ khai phá tiềm lực của gã từng chút một.
Tầng một Kiếm Lâu, hai bóng người đôi khi nhanh đôi khi chậm, đôi khi giao thác qua nhanh, đôi khi va chạm bay ngược. Hai kiếm quang một lớn một nhỏ, một thô một mảnh va chạm nhau.
Kiếm thuật của Tần Sơn Hà đại khai đại hợp, kiên cường mà bá đạo, đại khí hùng vĩ có thể chứa núi sông. Đặc biệt có lực lượng lĩnh vực kiếm thuật phối hợp thì uy năng càng tăng gấp đôi.
Kiếm chỉ sơn hà!
Kiếm thuật của Tần Sơn Hà cho Sở Mộ mở rộng tầm mắt, thấy xa hơn ở lĩnh vực kiếm thuật.
- Chắc Tần Sơn Hà cũng có kiếm đạo truyền thừa, phỏng chừng là loại Giang Sơn kiếm đạo nên mới có uy thế như vậy.
Sở Mộ vừa đấu kiếm thuật với Tần Sơn Hà vừa suy tư:
- Dung nhập tinh nghĩa kiếm đạo vào lĩnh vực kiếm thuật, khiến uy năng lĩnh vực kiếm thuật tăng lên, tiếc rằng bây giờ ta còn chưa có kiếm đạo.
Sở Mộ lập chí tự sáng tạo kiếm đạo tuy đã bước lên con đường này nhưng cho đến bây giờ vẫn không có manh mối, hắn biết đó là tại mình trải qua chưa đủ nhiều, lĩnh ngộ không đủ, cảnh giới không đủ, quan trọng nhất là chưa gặp cơ hội thích hợp.
Kiếm đạo tự sáng tạo vốn cực kỳ khó khăn, thường phải tốn nhiều thời gian.
Trận chiến này Sở Mộ và Tần Sơn Hà đánh nhau hơn một canh giờ, sung sướng sảng khoái, tiêu hao thể lực nhiều.
Tần Sơn Hà cười to bảo:
- Sướng quá!
Sở Mộ thở phào, cười tươi.
- Nghe nói ngươi định khiêu chiến cái tên mặt trắng nhỏ Tư Không Chiến?
Tần Sơn Hà cười xong nhìn Sở Mộ:
- Vậy ngươi phải xếp hàng sau ta, ta sẽ khiêu chiến với Tư Không Chiến trước, khoảng một tháng sau.
Một trận chiến làm Sở Mộ và Tần Sơn Hà thành bạn, tình cảm vừa là bằng hữu vừa là đối thủ.
Tần Sơn Hà nói chuyện trực tiếp không quanh co lòng vòng, nhưng gã không là kẻ thô lỗ, hơi giống đại trí giả ngu.
Đánh nhau với Sở Mộ xong Tần Sơn Hà nói mình có điều thu hoạch, muốn trở lại cẩn thận lĩnh ngộ, từ biệt hắn.
- Khiêu chiến Tư Không Chiến.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Cũng tốt, trước khi ta khiêu chiến với Tư Không Chiến thì ngươi lên trước đi, cho ta xem thực lực của Tư Không Chiến mạnh đến mức nào.
Tần Sơn Hà rời khỏi Kiếm Lâu của Sở Mộ rồi từ đó bặt tin, gã luôn tĩnh tu trong Kiếm Lâu của mình. Tần Sơn Hà hấp thu những gì nhận được trong cuộc chiến với Sở Mộ, vừa cố gắng nâng cao bản thân, cuối cùng là điều chỉnh tinh khí thần chuẩn bị cho việc khiêu chiến Tư Không Chiến.
Sở Mộ đấu kiếm thuật với Tần Sơn Hà, chỉ hai người biết chuyện này, nếu đồn ra sẽ lại gây náo nhiệt nữa.
Chớp mắt nửa tháng qua đi, tranh luận xoay quanh Sở Mộ, Tần Sơn Hà, Tư Không Chiến giảm nhỏ rất nhiều, chỉ ít ỏi vài người lại nhắc đến nhưng chỉ cãi cọ chứ không nâng cấp đánh lộn.
Trong nửa tháng Sở Mộ luôn tu luyện, nhưng mãi chưa đến trình độ kiếm ý và áo nghĩa tam chuyển, có điều nhị chuyển tinh thâm hơn nhiều. Nghiên cứu thủ ấn thứ ba đã có thành quả nhất định, cách bước đầu hoàn thành còn một khoảng khá lớn.
Tần Sơn Hà lại chạy đến Kiếm Lâu tìm Sở Mộ, đòi quyết đấu kiếm thuật. Trong quyết đấu Sở Mộ cảm giác kiếm thuật của Tần Sơn Hà lên cao một bậc, chính hắn cũng được thu hoạch.
Trong trò chuyện Sở Mộ nghe Tần Sơn Hà kể một số tình huống bên ngoài Thiên Phong kiếm cung. Thiên Phong kiếm cung nằm ở một góc nhỏ trong thế giới Thái Cổ, bên ngoài Thiên Phong kiếm cung có đủ loại địa hình, trong đó có nhiều thái cổ mãnh thú sinh tồn, còn có các loại chủng tộc, vô cùng nguy hiểm.
Tần Sơn Hà sống hơn một năm trong môi trường đó, từng giây từng phút nguy hiểm chết chóc không ngừng khai phá tiềm lực của gã, nên hơn một năm gã mạnh lên nhiều như vậy.
***
Chiến tướng số một Phí Khang nhìn người ngồi trên ghế chủ cao cao, tim run rẩy không dám nhìn thẳng:
- Khí thế của đại nhân càng mơ hồ, khiến người kinh dị hơn.
← Ch. 0657 | Ch. 0659 → |