← Ch.0676 | Ch.0678 → |
Tiêu chuẩn nhiệm vụ sát hạch Kiếm Tôn là thực lực kiếm ý, áo nghĩa nhất chuyển. Năm Kiếm Giả tà đạo đều có thực lực kiếm ý, áo nghĩa nhất chuyển, muốn hoàn thành nhiệm vụ như vậy trừ thực lực cường đại ra còn phải có thủ đoạn hơn người. Kiếm Giả kiếm ý, áo nghĩa nhất chuyển bình thường khó thể hoàn thành.
Quý Thiên Tường tin chắc Sở Mộ giết được năm Kiếm Giả tà đạo, vấn đề là làm sao tìm được chúng.
Sở Mộ giải thích sơ:
- Ta khá may mắn, vào Ám lâm không lâu thì bị chúng theo dõi nên...
Quý Thiên Tường nghe xong sửng sốt, buồn cười nói:
- Thì ra là vậy, tội bọn chúng xui thật.
Năm Kiếm Giả tà đạo có lẽ có thủ đoạn khá tốt nhưng trước thực lực tuyệt đối cách biệt thì không thể đánh laị Sở Mộ, không có cả tư cách chạy trốn.
Giáo tập khác nói theo phép:
- Ngươi nói hoàn thành nhiệm vụ vậy hãy đưa chứng cứ ra.
Sở Mộ vung tay lên, năm xác chết, năm kiếm khí đỏ sậm xuất hiện dưới đất, hơi thở âm lạnh tà ác phát ra từ xác chết và kiếm khí khuếch tán bốn phía.
Quý Thiên Tường, giáo tập nhướng mày, mắt lóe tia chán ghét.
Không Kiếm Giả chính đạo nào hoan nghênh Kiếm Giả tà đạo.
Giáo tập nhìn năm cái xác liền biết Sở Mộ thật sự hoàn thành nhiệm vụ, nói:
- Đi theo ta.
Giáo tập dẫn Sở Mộ đi qua đường hầm vào một mật thất lớn, bốn phía trống trải, chính giữa dựng một khối kiếm bia trăm trượng.
Trên kiếm bia có các cái tên lấp lánh ánh sáng màu khác nhau, đằng sau tên là các tôn hào, đó là danh hiệu Kiếm Tôn.
Giáo tập chỉ vào kiếm bia nói với Sở Mộ:
- Dùng kiếm của ngươi khắc tên và tôn hào vào.
Sở Mộ gật đầu, lắc người nhảy lên như gió, đến gần kiếm bia Bát Diện Thiên Hoang kiếm liền ra khỏi vỏ, kiếm quang lấp lóe bắn ra như thư pháp đại sư múa bút vẩy mực, từ chỗ cao nhất kiếm bia dần đi xuống.
Kiếm của Sở Mộ vung lên, một chữ sở to hiện ra trên kiếm bia, tỏa ánh sáng vàng như khảm vào kiếm bia.
Sau đó chữ Mộ viết ra từ mũi kiếm, khảm vào kiếm bia.
Chữ thứ ba, bốn, năm, sáu.
Sở Mộ từ từ đáp xuống, lắc cổ tay, Bát Diện Thiên Hoang kiếm dứt khoát để lại sáu chữ to lấp lánh ánh sáng vàng trên kiếm bia, nhìn kỹ thấy mép chữ vàng không ngừng chấn động.
Sở Mộ, Kiếm Tôn Chấn Thiên!
Sáu chữ to rực rỡ sắc vàng nhanh chóng rút nhỏ, rời khỏi kiếm bia bay lên như con rồng vàng xoay tròn quanh kiếm bia nhiều vòng, cuối cùng ngừng lại ở một chỗ trống trên kiếm bia, dán chặt khảm vào.
Kiếm bia bỗng rung lên như ngăn cản sáu chữ vàng khảm vào. Sở Mộ ngây người, không hiểu gì. Giáo tập sửng sốt, đáy mắt lóe tia hiểu ra.
Đấu tranh một phen rồi kiếm bia ngừng rung, sáu chữ to màu vàng khảm vào kiếm bia, ánh sáng vàng thu về như sóng nước chảy qua.
Vô hình trung Sở Mộ cảm giác có lực lượng thần kỳ giáng lâm nháy mắt chui vào cơ thể mình, cảm giác tinh thần phấn khởi vô cùng.
Đây là khí vận.
- Có một việc ta phải cho ngươi biết.
Giáo tập xoay người nhìn Sở Mộ:
- Ngoài Tử Linh châu trừ ngươi ra còn có Kiếm Tôn khác cũng dùng danh hiệu Chấn Thiên, ta không biết là một người hay vài người, tóm lại sau đó ngươi sẽ gặp bọn họ tranh giành danh hiệu Chấn Thiên.
Sở Mộ mới nghe hơi ngạc nhiên, rất nhanh hắn chấp nhận. Thế giới Thái Cổ nhiều người như thế, trừ hắn ra chắc cũng có một số Kiếm Giả lấy danh hiệu là Chấn Thiên.
Tranh giành thì tranh, tâm thái của Sở Mộ rất rộng.
***
- Đi thôi, ta đưa ngươi đi Hồi Mộng lâu.
Quý Thiên Tường nói với Sở Mộ:
- Chờ ngươi ra khỏi Hồi Mộng lâu ta sẽ dẫn đến chỗ tổng giáo tập, khi đó ngươi có thể nêu một yêu cầu với tổng giáo tập.
Hồi Mộng lâu ở chỗ khá hẻo lánh, gần như ngay rìa Thiên Phong kiếm cung. Trông nó chỉ là một lầu các nhỏ đơn giản, cổ xưa tang thương, không có gì đặc biệt, người không biết chuyện sẽ cho rằng đó chỉ là một tòa lầu các bị vứt bỏ.
Sở Mộ ngây người nhìn lầu các. Quý Thiên Tường cười bí hiểm, không nói câu nào.
Đến trước Hồi Mộng lâu, Quý Thiên Tường cười giải thích rằng:
- Về mặt lý luận mỗi Kiếm Giả cả đời chỉ có một cơ hội vào Hồi Mộng lâu. Nhưng mỗi lần mở Hồi Mộng lâu ra đều tiêu hao năng lượng rất lớn, nên kiếm cung quy định mỗi tháng mở Hồi Mộng lâu một lần, Kiếm Giả muốn đi vào phải đưa đơn xin trước, chờ được xếp.
- Một tháng mở ra một lần, một năm mở mười hai lần, đệ tử nguyên kiếm cung có hơn hai trăm vạn người...
Tính ra không biết bao nhiêu Kiếm Giả suốt đời không thể vào Hồi Mộng lâu.
Quý Thiên Tường cười nói:
- Tuy vào Hồi Mộng lâu mất một vạn Thiên Phong tệ không khó khăn gì với ngươi, nhưng nếu tự mình đưa đơn xin thì ngươi phải chờ nhiều năm mới có cơ hội.
Sở Mộ đã hiểu tổng giáo tập cho hắn cơ hội này không chỉ tiết kiệm một vạn Thiên Phong tệ còn tiết kiệm nhiều năm, ý nghĩa hoàn toàn khác.
- Vốn cơ hội vào Hồi Mộng lâu tháng này là của một đệ tử tinh anh, bây giờ bị ngươi chiếm rồi. Nên khi ngươi trở thành đệ tử tinh anh có lẽ sẽ gặp chút chuyện rắc rối.
Quý Thiên Tường lại cười nói:
- Loại chuyện này do ngươi tự mình giải quyết, được rồi, vào đi.
Sở Mộ nghe vậy mỉm cười, không ngờ vào Hồi Mộng lâu cũng gây rắc rối cho mình. Nhưng rắc rối thì kệ nó, giải quyết là xong.
Trong thế giới Kiếm Giả thì cách giải quyết rắc rối tốt nhất là dùng thực lực siêu mạnh đánh bại đối thủ, thế là rắc rối tự động biến mất.
Sở Mộ bước chân ra đi hướng lầu các cổ xưa trông rất bình thường. Quý Thiên Tường mỉm cười lấy khối lệnh bài ra, động ý niệm liên lạc.
Khoảnh khắc Sở Mộ vào Hồi Mộng lâu thì Hồi Mộng lâu tự động mở ra, vận chuyển.
Thanh âm cổ xưa tang thương hùng hồn mênh mông chậm rãi vang lên:
- Kiếp này khi tương lai chưa định hình, vừa vào hồi mộng trăm năm...
Thanh âm như đến từ hư vô, mơ hồ rồi lại đường hoàng chính đại, giống như trống chiều chuông sớm, truyền vào lỗ tai Sở Mộ, gõ vang trái tim hắn.
Thế giới tối tăm làm Sở Mộ hoang mang.
Trong phút chốc vô số đốm sao bạc xuất hiện từ bóng tối phía trước, tựa như vô số đom đóm bay lượn vụt qua quanh người Sở Mộ, làm hắn như đặt mình trong sông sao.
Ánh sao bạc không ngừng bay ra sau lưng, ánh sao bạc trước mặt liên tục xuất hiện như ngọn nguồn rồi lại vô cùng vô tận.
Sở Mộ cảm giác như mộng ảo.
Sở Mộ cảm thấy thời gian đang trôi.
Một giây, một phút, một ngày, một tháng, một năm...
Sở Mộ ngày càng cảm nhận rõ thời gian trôi, hắn bỗng dâng lên cảm giác hiểu ra. Trong Hồi Mộng lâu là để thấy con đường tương lai, thời gian trôi qua là như thế.
Sở Mộ không biết hắn ở đây bao lâu, hắn cảm giác được ánh sao bạc bay là thời gian trôi, đã qua trăm năm.
*****
Chợt nguồn sao bạc phát tán, một bóng dáng mơ hồ từ hư vô đi tới, xuất hiện trước mặt Sở Mộ.
Sở Mộ sửng sốt, vì hắn thấy rõ bóng dáng kia là chính mình.
Không, nói chính xác hơn không là mình, không, là mình...
Mình của tương lai!
Mình sau trăm năm!
Mặt mũi giống nhau, trông rất trẻ nhưng khóe mắt tang thương, đó là trải qua năm tháng đọng lại.
Mình tương lai nhìn Sở Mộ, đôi mắt như xuyên thấu thời không trăm năm nhìn hắn, chiếu thẳng vào lòng làm tim hắn rung động, cảm giác bị nhìn thấu.
Mình tương lai rút kiếm ra, khí thế thay đổi kinh thiên động địa, sắc bén đáng sợ phô thiên cái địa mang theo mở mang thiên địa.
- Kiếm đạo.
Không hiểu sao óc Sở Mộ bỗng nổi lên ý nghĩ này, hơi thở như mở mang thiên địa đó là một loại kiếm đạo, tức là mình sau trăm năm đã có kiếm đạo, nhưng không biết là tự sáng tạo hay truyền thừa.
Tóm lại nhìn mình tương lai đã có kiếm đạo làm lòng Sở Mộ hưng phấn.
Ngay sau đó mình tương lai luyện kiếm thuật, mọi tạp niệm trong lòng Sở Mộ bay biến, mắt nhìn đăm đăm đằng trước, nhìn mình tương lai. Trong óc Sở Mộ không có suy nghĩ lnào khác, vì kiếm thuật kia làm hắn rúng động.
Thì ra hắn ở tương lai kiếm thuật đã đến cảnh giới như vậy, phất tay một kiếm như mở ra một mảnh tiểu thiên địa, một kiếm là một tiểu thế giới.
Sinh sinh diệt diệt, sinh tử luân chuyển, tuần hoàn, hết thảy có trong kiếm.
Mình tương lai đường kiếm như ẩn chứa ảo diệu vô cùng trong thiên địa, các loại đều có, kiếm thuật cổ xưa từng chiêu vẽ ra.
Thoạt trông kiếm thuật rất đơn giản, không khác gì kiếm thuật cơ bản nhưng huyền diệu trong đó dù là Sở Mộ bây giờ cũng chỉ biết sơ sơ.
Sở Mộ xem kỹ mình tương lai ra kiếm, mỗi đường kiếm ẩn chứa ảo diệu khác nhau, hắn mơ hồ thấy các lực lượng liên quan áo nghĩa, thấy bóng dáng Chấn Thiên Kình, Thấu Không Kình.
Sở Mộ sửng sốt:
- Không lẽ đây là con đường của mình sao? Khống chế nhiều loại áo nghĩa, nắm giữ Chấn Thiên Kình, Thấu Không Kình.
Khi Sở Mộ quan sát mình tương lai thì sao ý niệm trong thế giới tinh thần nhấp nháy liên hồi, ý niệm tinh thần ẩn chứa trong đó không ngừng tiêu hao.
Sở Mộ đang nhìn chợt mình tương lai mờ dần, rời xa hắn, càng lúc càng xa như cách từng tầng thời không.
Sở Mộ trợn to mắt nói:
- Có chuyện gì vậy?
Mắt Sở Mộ bắn ra tia sáng nhưng vẫn không thể thấy rõ mình tương lai, bóng dáng mơ hồ nhạt dần trôi xa.
Mình tương lai biến mất, ánh sao bạc lại xuất hiện, lần này là từ đằng sau chảy ngược ra trước.
Sở Mộ lại cảm nhận thời gian trôi nhưng đảo ngược.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Đã tới giờ sao?
Dù lòng có nhiều tiếc nuối nhưng Sở Mộ bất lực.
Nếu xem mình tương lai lâu hơn nữa chắc sẽ lĩnh ngộ nhiều hơn.
Khi tất cả ánh sao màu bạc đảo ngược, biến mất trong thế giới hắc ám.
Thanh âm già nua hùng hồn mênh mông lại vang lên:
- Kiếp này khi tương lai chưa định hình, vừa vào hồi mộng trăm năm thân...
Thanh âm xuyên thấu người Sở Mộ thẳng đến linh hồn, nghe lại lần này càng có cảm xúc hơn lần đầu, thể nghiệm sâu hơn.
Đó là tang thương, triển vọng, khát vọng vô hạn với tương lai.
- Không ngờ kiên trì lâu như vậy, độ mạnh linh hồn của hắn nằm ngoài dự đoán của ta.
Quý Thiên Tường đứng ngoài Hồi Mộng lâu:
- Kiên trì càng lâu sẽ thấy tương lai nhiều hơn, con đường sau này càng chính xác hơn. Ta càng lúc càng mong đợi ngươi có thể đi đến bước nào.
Vào Hồi Mộng lâu sẽ tiêu hao ý niệm tinh thần, người có ý niệm tinh thần càng mạnh thì càng có thêm ưu thế.
Trong khi Quý Thiên Tường lẩm bẩm Sở Mộ đã ra khỏi Hồi Mộng lâu.
Nhìn bóng dáng Sở Mộ, Quý Thiên Tường bỗng thấy mờ mịt vì hắn toát ra tang thương xuyên qua thời không, tang thương sâu thẳm bác đại tinh thâm, như ảo diệu vô cùng tận ẩn chứa trong thiên địa vũ trụ chấn nhiếp tinh thần Quý Thiên Tường.
Giây sau Quý Thiên Tường tỉnh táo lại, khi nhìn Sở Mộ thì không khác gì lúc mới vào Hồi Mộng lâu. Nhưng Quý Thiên Tường biết vừa rồi không phải ảo giác.
Quý Thiên Tường hiểu rõ Hồi Mộng lâu, mỗi người vào Hồi Mộng lâu lúc mới đi ra sẽ mang theo chút hơi thở mình tương lai, hơi thở đó là sự phán đoán thành tựu của mình tương lai.
Quý Thiên Tường nhiều lần chính mắt thấy Kiếm Giả ra từ Hồi Mộng lâu, nhưng không có lần nào giống như lần này chấn nhiếp tinh thần của gã, làm gã suýt lạc lối trong đó.
Có thể kết luận thành tựu tương lai của Sở Mộ vượt xa Quý Thiên Tường phỏng chừng.
Quý Thiên Tường thầm hưng phấn:
- Kiếm Thánh, nhân tộc ta sẽ thêm một Kiếm Thánh!
Quý Thiên Tường cười nói với Sở Mộ:
- Đi thôi, bây giờ theo ta đi gặp tổng giáo tập.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được.
Sở Mộ ngoái đầu liếc Hồi Mộng lâu rồi theo Quý Thiên Tường rời đi, tới Kiếm Lâu của tổng giáo tập.
Tổng giáo tập tóc mai bạc trắng ngồi xếp bằng dưới đất, trên bàn có ba ly rượu nhỏ, là loại rượu Sở Mộ từng uống:
- Thấy mình thành tựu có cảm giác gì?
Sở Mộ ngẫm nghĩ, nói:
- Rất tốt.
Hai chữ đơn giản nói hết suy nghĩ trong lòng Sở Mộ.
Tổng giáo tập cười phá lên:
- Hay cho câu rất tốt!
Trước kia tổng giáo tập có hỏi một số Kiếm Giả câu tương lai, những Kiếm giả trả lời toàn là huyền ảo, càng phức tạp càng tốt, không ai nói hai chữ đơn giản như Sở Mộ.
Rất tốt!
Thấy mình tương lai, hiểu ra con đường của bản thân thì đúng là rất tốt.
Tổng giáo tập từ tốn nói:
- Chúng ta có hai ước định, một là hoàn thành sát hạch Kiếm Tôn trong vòng nửa năm, thưởng cho vào Hồi Mộng lâu, đã xong. Ước định khác là trở thành đệ nhất đệ tử chính thức trước khi sát hạch Kiếm Tôn, ngươi cũng làm được.
Ngữ điệu tổng giáo tập thản nhiên không khiến người căng thẳng:
- Phần thưởng lần này là ngươi có thể nêu một yêu cầu không quá đáng với ta.
Sở Mộ không lên tiếng ngay, hắn nhắm mắt trầm tư.
Sở Mộ đoán tổng giáo tập là cường giả đẳng cấp Kiếm Thánh, nhưng gã mạnh bao nhiêu thì hắn không rõ. Có điều nêu một yêu cầu với cường giả Kiếm Thánh đúng là điều kiện đầy hấp dẫn.
Sở Mộ đang suy nghĩ mình nên yêu cầu cái gì.
Trong óc Sở Mộ thoáng hiện mình tương lai ở Hồi Mộng lâu.
- Các loại lực lượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, băng, lôi, vân, không gian, tức là ta tương lai không bỏ qua bất cứ áo nghĩa nào, đây là con đường của ta.
- Quá nhiều áo nghĩa sẽ kiềm chế nhau khiến lực lượng áo nghĩa khó tinh thuần, độ khó rèn luyện tăng cao nhiều. Nếu có thể tạm thời phong ấn áo nghĩa thì tốc độ rèn luyện sẽ tăng lên... !
Trong đầu Sở Mộ chợt lóe hiểu ra.
Sở Mộ mở mắt. Tổng giáo tập mỉm cười, ánh mắt của Sở Mộ nói cho gã biết hắn đã có quyết định.
← Ch. 0676 | Ch. 0678 → |