Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0715

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0715: Chiến đội mạnh nhất hình thức ban đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Đạm Đài Lưu Quang xuyên qua hư không, không khí chỉ sinh ra tiếng vang cực nhỏ, tốc độ của Đạm Đài Lưu Quang hoàn toàn vượt qua vận tốc âm thanh.

Sở Mộ không làm gì cả giống như không có biện pháp đối mặt với kiếm của Đạm Đài Lưu Quang.

Trong nháy mắt kiếm của Đạm Đài Lưu Quang sắp đâm trúng Sở Mộ, trong thân thể Sở Mộ bắn ra một đạo kiếm ý kinh người bay thẳng không trung, phong cấm của kiếm lâu tự động mở ra, hào quang rung động rất mạnh, dường như vô cùng cố sức khi ngăn cản kiếm ý bộc phát.

Mũi nhọn kinh người, bén nhọn vô song, kiếm ý vô địch long trời lở đất.

Kiếm ý khủng bố xuất làm quanh người Sở Mộ xuất hiện trạng thái hư không ngắn ngủi, cũng làm cho Đồ Cương Tần Sơn Hà và Đạm Đài Lưu Quang ba người rung động rất mạnh, tóc gáy dựng đứng, thế giới tinh thần bị trấn áp, thân thể cơ bắp và máu như đông cứng lại, hoàn toàn không thể điều động mảy may..

Cảm giác kinh hồn táng đảm bao phủ linh hồn.

Nhất là Tần Sơn Hà có chênh lệch với Sở Mộ quá lớn, hắn như trúng định thân thuật, hoàn toàn không thể động đậy chút nào.

Kiếm thức của Đạm Đài Lưu Quang bị phá hư, quang chi ý cảnh cực tốc cũng không còn, thế đâm không còn lăng lệ ác liệt như trước.

Chỉ thấy Sở Mộ tùy ý duỗi hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Đạm Đài Lưu Quang.

Ngón tay Sở Mộ có kiếm ý bảy chuyển và kim chi áo bảy chuyển ẩn chứa trong đó, kiếm của Đạm Đài Lưu Quang không thể tiến lên.

- Bảy... Bảy...

Hai mắt Đồ Cương Tần Sơn Hà mở to nhìn Sở Mộ, biến thành cà lăm và không nói nên lời.

Bọn họ biết rõ Sở Mộ lợi hại hơn mình rất nhiều, nhưng tuyệt đối không ngờ kiếm ý và áo nghĩa của hắn lại đạt tới bảy chuyển.

Bảy chuyển!

Uy lực đáng sợ!

Đôi mắt lạnh lùng của Đạm Đài Lưu Quang cũng bị khiếp sợ thay thế, hắn không dám tin tưởng người trước mặt có thể rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đến bảy chuyển, không dám tin vào mắt mình.

Sở Mộ thoáng cười cười, buông tay thả kiếm của Đạm Đài Lưu Quang ra, đối phương nhìn chằm chằm Sở Mộ quên cả thu kiếm, bảo trì tư thái đâm tới giống như pho tượng.

Lúc này trừ tiếng thở dốc ra không còn âm thanh nào khác.

Trong một đoàn thể nhất định phải có một trụ cột tồn tại, có thể chấn nhiếp thành viên khác, có thể làm cho thành viên khác tâm phục khẩu phục, như thế mới nuôi dưỡng lực ngưng tụ của đoàn thể cùng đoàn kết nhất trí, cũng không bởi vì không phục đối phương mà sinh ra nội đấu dẫn đến chiến đội tan vỡ.

Thiên tài có được thiên phú người thường không có được, cũng sở hữu ngạo khí người khác không có, phần ngạo khí này có khả năng thể hiện ra ngoài, cũng có khả năng giấu sâu trong cốt tủy và linh hồn.

Cho dù như thế nào thiên tài không dễ dàng bội phục người khác, cho dù người khác mạnh hơn mình cũng như vậy.

Thiên tài chân chính tin tưởng vào bản thân mười phần, cho dù mình không kém hơn người khác, chỉ cần thời gian đầy đủ liền có thể vượt qua đối phương, nhưng có một cái hào rộng nhất định không cách nào vượt qua, chính vì cái hào rộng này mới làm cho những thiên tài chính thức tâm phục khẩu phục.

Dù Đồ Cương hay Đạm Đài Lưu Quang đều là thiên tài chân chính, một là Đạm Đài thị nội viện đệ nhất nhân dưới Thần Ngưng Cảnh, tuyệt đối được coi trọng, mà Đồ Cương là đối thủ cũ của Đạm Đài Lưu Quang, chỉ sợ địa vị trong Hồng Thiên giáo không thấp chút nào.

Trong mắt bọn họ cho dù kiếm giả Thần Ngưng Cảnh hay là cường giả Kiếm Vương cũng không thể làm cho bọn họ bôi phục từ nội tâm, bởi vì chỉ cần bọn họ nguyện ý liền có thể trong thời gian ngắn đột phá Thần Ngưng Cảnh, chỉ cần cho bọn họ thời gian là có thể đột phá Kiếm Vương.

Sở dĩ hiện tại còn dừng lại tại Nguyên Cực Cảnh là muốn tạo ra căn cơ vô cùng vững chắc mà thôi, không ngừng tăng cường mạnh hơn để có thể đi xa hơn.

Trong trường hợp đó, đối mặt Sở Mộ, bọn họ không thể kháng cự cho nên sinh ra một loại bội phục, bội phục từ đáy lòng.

Kiếm ý bảy chuyển, kim chi áo nghĩa bảy chuyển!

Đây là độ cao bọn họ không thể đạt tới, Sở Mộ lại đạt tới.

Luận tuổi tác có lẽ Sở Mộ còn lớn hơn bọn họ vài tuổi, nhưng mặc dù cho bọn họ thời gian vài chục năm nữa. Bọn họ cũng không cách nào rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa rèn luyện đến bảy chuyển, bởi vì linh hồn bản thân bọn họ có cực hạn, chỉ có thể đạt tới sáu chuyển, nhiều nhất là sáu chuyển đỉnh phong, không hơn.

Muốn đạt tới tình trạng bảy chuyển, linh hồn bọn họ mạnh hơn hiện tại ít nhất gấp hai hoặc ba lần mới có thể.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù bọn họ có thiên phú linh hồn rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đều bảy chuyển cũng không bằng Sở Mộ, bởi vì khi đó tuổi bọn họ lớn hơn Sở Mộ hiện tại nhiều, rèn luyện đến bảy chuyển, cùng rèn luyện kiếm ý và áo tới cùng độ cao vô cùng khó, càng về sau càng khó.

Lúc rèn luyện một chuyển chỉ cần tốn hao một hai tháng, như vậy rèn luyện hai chuyển cần thời gian ba tới bốn tháng, ba chuyển cần thời gian nửa năm hoặc bảy tháng, bốn chuyển phải hơn một năm, từ sáu chuyển tới bảy chuyển bảy tám năm là bình thường, thậm chí cần vài chục năm.

Cho dù từ góc độ nào hay lý do nào, bọn họ cũng đều biết mình không thể đạt tới cấp độ của Sở Mộ, là chênh lệch về chất, là cái hào rộng không thể vượt qua.

Đạm Đài Lưu Quang khôi phục bộ dạng đạm mạc như thường, lúc hắn nhìn Sở Mộ đã không chỉ mang bội phục và sợ hãi thán phục như trước, đồng thời còn có một tia chiến ý.

- Bảy chuyển... Đội trưởng, ngươi đúng là...

Đồ Cương cười khổ, hắn cũng không biết nên hình dung thế nào, ngay cả Tần Sơn Hà cũng có bộ dạng thất hồn lạc phách.

Hắn dốc sức liều mạng tu luyện, dốc sức liều mạng đuổi theo, bản thân tăng lên vô cùng rõ ràng lại thật không ngờ vẫn kém Sở Mộ quá xa.

Tần Sơn Hà biết rõ chính mình nhiều lắm chỉ có thể rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa tới sáu chuyển, bảy chuyển là không thể nào.

Đây là một loại cảm giác, mỗi một kiếm giả đều có thể nhận thức rõ thực lực bản thân cường đại tới mức độ nào, đây là kinh nghiệm của bản thân, nó thường không sai, hoặc nhiều hoặc ít biết rõ bản thân mình đạt tới giới hạn nào đó.

Người như Sở Mộ, linh hồn cường đại đến mức bản thân mình cũng không rõ ràng mình mạnh tới mức nào, càng không xác định điểm giới hạn ở đâu, rốt cuộc là tám chuyển hay chín chuyển.

Lúc này Tần Sơn Hà mới chính thức ý thức được chênh lệch giữa mình và Sở Mộ không khác gì đom đóm với ánh trăng, hành vi phân cao thấp với Sở Mộ là không sáng suốt, chỉ cần mình có khả năng cứ cố gắng vượt qua bản thân mình là đủ rồi.

*****

Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên Tần Sơn Hà có cảm giác rộng mở trong sáng, tất cả những bế tắc được thanh trừ, tư duy thông thấu trong sáng, sảng khoái tinh thần, toàn thân thư thái, trong lúc bất tri bất giác Tần Sơn Hà cảm giác tinh thần ý niệm mất đi không ít dơ bẩn, nó đã tinh thuần hơn một ít.

Đây là chỗ tốt sau khi đột phá tâm chướng bản thân, Sở Mộ cũng nhạy cảm chú ý tới biến hóa của Tần Sơn Hà, hắn nhìn thấy đối phương cải biến, đáy mắt xuất hiện vẻ thoải mái và vui mừng, Sở Mộ âm thầm gật đầu.

Bất kể nói thế nào, Tần Sơn Hà vẫn là đội phó chiến đội Chấn Thiên, với tư cách đội phó thực lực không thể quá yếu, tâm trí cũng không thể thấp, nếu không khó phục tùng những đội viên tinh anh trong chiến đội.

Nhận rõ mình, nhận rõ con đường, nghe rất đơn giản nhưng làm rất khó khăn.

Tần Sơn Hà có thể làm được, hơn nữa còn làm được trong thời gian ngắn, chứng minh hắn là người có đại trí ụuệ, không phải nói hắn thông minh cỡ nào, chỉ số thông minh cao cở nào, mà là có tuệ căn, có giác ngộ.

Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang cũng ý thức đươc Tần Sơn Hà biến hóa, bởi vì rất rõ ràng Tần Sơn Hà có cảm giác xóa hết mây mù nhìn thấy trời xanh.

Thần sắc Đồ Cương giật mình, Đạm Đài Lưu Quang nhìn Tần Sơn Hà đã khác trước, Tần Sơn Hà lúc này mới chính thức đạt được Đạm Đài Lưu Quang nhìn thẳng vài phần, hoàn toàn không như trước kia.

Đạm Đài Lưu Quang thu kiếm vào vỏ, hắn không nói cái gì, sắc mặt của hắn nói rõ với Sở Mộ mình tâm phục khẩu phục, gia nhập chiến đội Chấn Thiên, trở thành thành viên chiến đội.

Nhìn sang chung quanh, Sở Mộ mỉm cười với ba người Tần Sơn Hà Đạm Đài Lưu Quang và Đồ Cương.

Chiến đội Chấn Thiên đã thành chiến đội chính thức, cũng bắt đầu phát triển.

Mục tiêu của hắn là chiến đội mười người, hôm nay đã có bốn người, sắp hoàn thành nửa mục tiêu.

Chủ yếu nhất là người phù hợp với suy nghĩ của Sở Mộ, cho dù Đồ Cương hay là Đạm Đài Lưu Quang đều là thiên tài chân chính, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mà Tần Sơn Hà tính là không tệ, hôm nay tự ngộ, tâm linh trải qua một lần lột xác cho nên dù không bằng Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang nhưng miễn cưỡng đuổi kịp người ta.

Tinh nhuệ, ba người đều là tinh nhuệ chân chính, về phần Sở Mộ không cần phải nói, tinh nhuệ không đủ để hình dung hắn.

Lúc này Sở Mộ tin tưởng gấp trăm lần, chế tạo chiến đội mạnh nhất áp đảo trên ba đại chiến đội siêu cấp.

Chiến đội Chấn Thiên phát triển trong âm thầm, những người chiến đội khác chỉ biết chiến đội Chấn Thiên xuất hiện đội viên mới là Đồ Cương, bọn họ không phát hiện thực lực Đồ Cương thế nào, hôm nay thêm Đạm Đài Lưu Quang, bọn họ càng không rõ.

Kiếm ý của Đạm Đài Lưu Quang đạt tới sáu chuyển cực hạn, quang chi áo nghĩa cũng đạt tới sáu chuyển cực hạn, tìm hiểu áp nghĩa thứ hai là lôi chi áo nghĩa vừa đạt tới hai chuyển, điểm này hắn đánh bại Đồ Cương, cũng làm cho Đồ Cương cao hứng một hồi.

Điểm chiến tích tiêu hao không còn, muốn tiếp tục rèn luyện cũng không dễ dàng, tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên săn giết kiếm điểm chiến tích là phải làm.

Mặt khác tinh thần ý niệm Sở Mộ vừa đột phá không lâu, muốn lại tràn ngập thế giới tinh thần cần phải tu luyện Nam Đấu Luyện Ý Kinh đệ tứ thiên, cũng cần điểm chiến tích lên Quan Tinh Thai tu hành.

Huyết Sắc Hoang Nguyên, thế phải làm.

...

- Bốn người?

- Chiến đội Chấn Thiên có thêm thành viên lúc nào?

- Người nọ lạnh quá, không biết thực lực như thế nào?

Đạm Đài Lưu Quang cùng xuất hiện với đám người Sở Mộ tại Thiên Phong Cốc, lập tức làm nhiều người chú ý tới, hôm nay chiến đội Chấn Thiên đã thành tiêu điểm cho nên đi tới chỗ nào cũng bị chú ý.

Dưới ánh mắt của mọi người, đám người Sở Mộ rời khỏi Thiên Phong Cốc, lại tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên.

Dùng đội hình của bọn họ, cho dù tao ngộ kiếm giả Thần Ngưng Cảnh cũng có lực bảo hộ mình, trừ phi tao ngộ kiếm giả Thần Ngưng Cảnh cường đại hoặc cường giả Kiếm Vương mới có nguy hiểm.

...

Tin tức chiến đội Chấn Thiên rời khỏi Thiên Phong Cốc tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên cũng lọt vào tai Kim Diễm Lôi.

Đôi mắt bắn ra hàn quang lạnh buốt, xuyên thủng không khí và phát ra âm thanh xuy xuy kinh người, lưu lại hai đạo quỹ tích thật lâu mới biến mất, Kim Diễm Lôi đứng dậy, bước chân lao nhanh rời khỏi nơi chiến đội Trảm Ma đóng quân, hắn tiến vào Thiên Phong Cốc, thân ảnh của hắn biến mất khỏi Thiên Phong Cốc tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên.

- Sở Mộ... Chiến đội Chấn Thiên...

Ánh mắt Kim Diễm Lôi xuất hiện hào quang âm tàn độc ác, lần lượt bị Sở Mộ làm kinh ngạc, trong nội tâm tích lũy ác khí không thông cho nên lúc tu hành không thể tận tâm tận lực, cứ thế mãi sẽ sinh ra tâm ma.

Rất khó trừ khử tâm ma khi nó sinh ra, bởi vậy tốt nhất trước khi tâm ma xuát hiện nên tận khả năng bóp chết nó.

Đã như thế nên xả ngụm ác khí này.

Phương pháp hóa giải ác khí tốt nhất không thể nghi ngờ là tự tay chém giết Sở Mộ, tự tay chấm dứt ác khí trong lòng, ý niệm trong lòng thông suốt, nói không chừng đến lúc đó tâm linh của mình sẽ được tinh lọc.

Kiếm giả Thần Ngưng Cảnh không thể phi hành nhưng tốc độ của bọn họ nhanh tới mức vượt qua tốc độ âm thanh.

Kim Diễm Lôi cũng không phải kiếm giả mới vào Thần Ngưng Cảnh, tu vi của hắn đạt tới cấp độ Thần Ngưng Cảnh nhập môn đỉnh phong, lại đột phá sẽ là Thần Ngưng Cảnh tiểu thành, bởi vậy tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt hóa thành hào quang vượt qua vận tốc âm thanh.

Chỉ có điều khi Kim Diễm Lôi đạt được tin tức đám người Sở Mộ rời khỏi Thiên Phong Cốc và lúc hắn đuổi tới đã qua nửa giờ, hắn cũng không thiết hạ biện pháp truy tung, bởi vậy trong thời gian ngắn không thể tìm được đám người Sở Mộ đi nơi nào.

Huyết Sắc Hoang Nguyên rất lớn.

Nhưng mà Kim Diễm Lôi có thời gian, cũng có đủ tính nhẫn nãi, cho dù như thế nào, hắn tin tưởng mình sẽ tìm được Sở Mộ, sau đó tự tay chém giết kết thúc ác khí trong lòng.

Trên đường đi gặp phải Thái Cổ hung thú, chúng đều bị khí tức của Kim Diễm Lôi tỏa ra làm sợ hãi thần phục, không cách nào nhúc nhích, Thái Cổ hung thú trên đường Kim Diễm Lôi đi qua đều bị hắn dùng kiếm khí chém giết.

Thực lực kiếm giả Thần Ngưng Cảnh cực kỳ cường đại.

Trên Huyết Sắc Hoang Nguyên, Thái Cổ hung thú có sinh tồn độc lập, có quần cư.

Thái Cổ hung thú quần cư hơi ít, hơn nữa không dễ trêu chọc, bởi vì số lượng Thái Cổ hung thú quần cư ít nhất cũng có hơn trăm con, đại đa số chiến đội tao ngộ Thái Cổ hung thú quần cư nếu không có thực lực rất mạnh, thường thường sẽ không trêu chọc, sách lược của bọn họ là đi đường vòng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)