← Ch.0752 | Ch.0754 → |
Nạp Lan Phong Hoa kiên trì như vậy, Sở Mộ cũng không có cự tuyệt tiếp. Bất quá hắn có suy nghĩ của mình, có một ngày hắn vẫn phải rời đi. Cho nên kỳ thực năm thành sở hữu chỉ là râu ria mà thôi.
- Ngươi nên nghĩ cho kỹ. Thiên Đan lâu chúng ta hùng cứ Biên Hoang thành vài chục năm qua. Tài nguyên phong phú, nội tình thâm hậu, tài lực lại càng không phải là tồn tại mà Tiểu Đan các có thể so sánh. Chúng ta còn có rất nhiều Luyện đan sư, ngươi có thể trao đổi với bọn họ. Còn có rất nhiều ghi chép về luyện đan mà ngươi có thể xem qua.
Trưởng lão Thiên Đan lâu nói, đổi lại là Luyện Đan sư khác, nhất định sẽ động tâm, nhưng mà Sở Mộ lại không quan tâm.
- Ngươi có thể đi rồi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Ngươi...
Trưởng lão Thiên Đan lâu cứng họng, chợt tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ:
- Rất tốt, hi vọng ngươi nhớ kỹ lựa chọn của mình. Cũng phải nhớ kỹ lời ta nói. Biên Hoang thành chính là địa bàn của Thiên Đan lâu, cho ngươi ba ngày chuẩn bị. sau ba ngày, rời khỏi Biên Hoang thành, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.
Để lại một câu nói tràn ngập ý uy hiếp, trưởng lão Thiên Đan lâu quay người rời đi.
- Sở huynh, nếu không huynh nên rời Biên Hoang thành trước đi.
Nạp Lan Phong Hoa nói, Thiên Đan lâu uy hiếp không phải là lời nói chơi.
- Không cần.
Sở Mộ lắc đầu, chỉ là một Thiên Đan lâu, hắn không có đặt vào trong mắt.
- Như vậy để cho đám người Vương giai bảo hộ Sở huynh đi.
Nạp Lan Phong Hoa nói.
- Bọn họ là hộ vệ của ngươi.
Sở Mộ nói, thực lực của hắn chỉ có mình hắn hiểu rõ, căn bản không cần bảo hộ.
Nhưng mà Nạp Lan Phong Hoa lại có ý như vậy, cuối cùng, ba hộ vệ trong đó bảo hộ Sở Mộ. Ba người khác bảo hộ Nạp Lan Phong Hoa.
Luyện đan thất của Tiểu Đan các tạm thời giao cho Tần Dương. Sở Mộ thì rời khỏi Tiểu Đan các, trở về đình viện trước kia.
Ba hộ vệ dừng lại ngoài cửa, bảo trì cảnh giác cao độ.
Nếu như trước kia bọn hắn nhất định sẽ không muốn. Nhưng hiện tại, bọn hắn hết sức vui vẻ.
Mặc dù nói Thiên Đan lâu cho Sở Mộ ba ngày. Nhưng mà không có cách nào cam đoan người Thiên Đan lâu sẽ hành động ngay lập tức. Trước tiên cho Sở Mộ một cảnh cáo rồi nói sau.
Phải biết rằng hiện tại Sở Mộ vô cùng quan trọng, liên quan tới tiền đồ của Tiểu Đan các, cũng trực tiếp liên quan tới vận mệnh của Nạp Lan Phong Hoa.
Ba Kiếm giả Khí Hải cảnh đứng ngoài cửa, Sở Mộ hơi lắc đầu, ngồi xếp bằng trên giường. Bắt đầu tu luyện kiếm khí quyết.
Hắn định làm cho trụ cột càng thêm vững chắc. Bởi vậy hắn lần lượt rèn luyện Đại hoang kiếm khí, khiến cho Đại Hoang kiếm khí càng trở nên tinh thuần. Vì ngày sau tu luyện Thiên Hoang kiếm khí đánh xuống trụ cột càng thêm kiên cố.
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể đột phá nhanh hơn nữa, tăng trưởng tu vi trong thời gian ngắn, lần nữa đem tu vi đột phá tới Nguyên cực cảnh cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng mà chính là bởi vì như vậy cho nên Sở Mộ mới không có ý để cho tu vi tăng nhanh như vậy, hắn làm vậy hoàn toàn là muốn đánh xuống căn cơ vững chắc cho mình.
Đại Hoang kiếm khí vận chuyển rất nhiều chu thiên, càng thêm tinh thuần. Sở Mộ duỗi một ngón tay ra, một đạo kiếm khí màu vàng như hạt cát phun ra nuốt vào, không thấy tạp chất. Độ tinh thuần kia khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng mà Sở Mộ vẫn không cảm thấy đủ.
Thu hồi Đại Hoang kiếm khí, Sở Mộ có thể cảm nhận được bên ngoài có ba tiếng hít thở, cho dù vô cùng yếu ớt, mà bên ngoài đã dần dần vào đêm.
Mãi tới đêm khuya, thân thể Sở Mộ nhoáng lên một cái, từ trong cửa sổ bay ra, không phát ra một chút thanh âm nào, lặng lẽ đóng lại cửa sổ, không làm kinh động ba người hộ vệ.
Coi như tu vi Sở Mộ hạ thấp trên phạm vi lớn, trước mắt cũng chỉ có Kiếm Khí cảnh thập đoạn. Nhưng mà hắn vẫn là một cao thủ chân chính, Phi Huyền Huyễn Không bộ vẫn có thể thi triển, lóe lên một cái đã rời khỏi đình viện. Giống như là một cơn gió nhẹ rời khỏi đình viện.
Đêm khuya, Biên Hoang thành rất là yên tĩnh, trên đường phố không có đèn dầu, cũng không thấy bóng dáng một ai. Một mảnh đen kịt, vươn tay khó nhìn thấy được năm ngón.
Lúc này tuyệt đại đa số mọi người đã tiến vào mộng đẹp. Chỉ thi thoảng có tiếng gõ mõ vang lên, khiến cho đêm tối càng thêm vài phần tịch mịch.
Thân ảnh Sở Mộ hóa thành một đạo khói nhẹ, chạy như bay trên đường phố, vô thanh vô tức, lại giống như u linh, khiến cho người gõ mõ không phát hiện ra được gì.
Mục tiêu của Sở Mộ tự nhiên là Thiên Đan lâu.
So với việc bị động uy hiếp, còn không bằng chủ động xuất kích. Hắn cũng không quan tâm đối phương biết thực lực mình. biết rõ càng tốt, lực uy hiếp mười phần, hắn cũng không sợ đối phương tới tìm phiền toái.
Mặc dù nói không quá quen với Biên Hoang thành này, nhưng mà kiến trúc của Thiên Đan lâu cũng vô cùng khiến cho người ta dễ chú ý. Bởi vậy không bao lâu Sở Mộ đã tới gần Thiên Đan lâu, nhanh chóng tới gần.
Thiên Đan lâu có hộ vệ thông thường, tu vi đều đạt tới Hóa Khí cảnh, ở thành trì cấp thấp như Biên Hoang thành này mà nói. Hóa Khí cảnh có thể gọi là cao thủ, mà Khí Hải cảnh là đại cao thủ. Nếu như Kiếm giả cấp bậc vượt quá Khí Hải cảnh thì coi như là cường giả.
Không chỉ nói Kiếm giả Hóa Khí cảnh, coi như là Kiếm giả Nguyên cực cảnh cũng khó có thể phát hiện ra hành tung của Sở Mộ. Cho nên Sở Mộ đơn giản đã lách qua được hộ vệ của Thiên Đan lâu, tiến vào bên trong Thiên Đan lâu.
Tinh thần ý niệm mạnh mẽ đã sớm phóng ra, bao trùm cả Thiên Đan lâu. Toàn bộ mọi thứ trong Thiên Đan lâu đều bị hắn nhìn rõ ràng.
Thiên Đan lâu tổng cộng có bốn tầng, lâu chủ Thiên Đan lâu ở lại tầng thứ tư, lúc này hắn ta vẫn chưa ngủ.
...
Lâu chủ Thiên Đan lâu lúc này đang xoa huyệt thái dương của mình, bởi vì hắn vừa mới nghĩ tới chuyện của Sở Mộ.
- Hị vọng ngươi thức thời một ít, nếu không...
Lâu chủ này âm trầm lên tiếng.
- Nếu không thì sao?
Một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên.
- Ai?
Bản thân lâu chủ Thiên Đan lâu là một Kiếm giả cường đại có tu vi Cửu Chuyển cảnh bát chuyển, phản ứng cực kỳ mau lẹ. Hắn đứng dậy, nắm thanh kiếm bên cạnh, rút ra một nửa. Thân kiếm sáng loáng, phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Một tia hàn ý lạnh lẽo tràn ngập bốn phía. Hai mắt hắn càng thêm lợi hại, như xuyên thủng không khí.
Từ trên phản ứng của lâu chủ Thiên Đan lâu này cũng có thể thấy được sức chiến đấu của hắn không tầm thường. Kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú.
*****
- Không phải ngươi đang nói tới ta sao?
Than hâm lạnh nhạt kia lần nữa vang lên, lâu chủ Thiên Đan lâu chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt lập tức khôi phục như ban đầu. Tiếp đó, trước mắt hắn xuất hiện thêm một đạo thân ảnh, phảng phất như từ rất lâu trước đó đối phương đã đứng đó. Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, lại khiến cho cơ bắp toàn thân hắn căng cứng.
- Ngươi là...
Lâu chủ Thiên Đan lâu trợn mắt, mang theo vẻ không thể tin nổi, nói là hai chứ mà mình vô cùng khiếp sợ.
- Sở Mộ?
- Chính là ta.
Sở Mộ nói, vô cùng tự nhiên ngồi xuống phía đối diện, giống như rất quen thuộc nơi này vậy.
Lâu chủ Thiên Đan lâu có tên là Nghiêm Liệt, lúc này trong mắt tràn ngập cảnh giác với Sở Mộ. Hắn phát hiện ra mình không có cách nào nhìn thấu tu vi của Sở Mộ. Bởi vì không cảm thấy một chút kiếm khí chấn động nào từ trên người Sở Mộ.
Như vậy chỉ có ba loại tình huống, thứ nhất, Sở Mộ không có tu vi kiếm khí, không phải là Kiếm giả. Loại thứ hai là tu vi Sở Mộ hơn hắn, cho nên che dấu chấn động, khiến cho hắn không có cách nào cảm giác được. Loại thứ ba, Sở Mộ có tu luyện công pháp đặc thù thu liễm khí tức, hơn nữa đẳng cấp còn không thấp.
Loại thứ nhất hoàn toàn có thể bài trừ. Bởi vì người không có tu vi làm sao có thể dưới tình huống không bị hộ vệ phát hiện ra. Lại dưới tình huống hắn không cảm thấy mà xuất hiện trước mặt hắn được?
Nghiêm Liệt tức giận người thu thập tình báo, ai nói Sở Mộ này không có tu vi chứ?
Tình huống thứ hai và thứ ba thì có thể, nhưng mà Nghiêm Liệt càng nghiêng về loại thứ hai hơn. Bởi vì hắn thực sự không thấy Sở Mộ tới gần. Mãi tới khi đối phương lên tiếng hắn mới kịp phản ứng.
Nghĩ tới đây trên trán Nghiêm Liệt toát mồ hôi lạnh, rùng mình. Toàn thân không tự chủ được khẽ run rẩy, sởn hết cả gai ốc.
Nếu... Chỉ là một giả thiết, Sở Mộ không nói, mà âm thầm ra tay. Như vậy chẳng phải hắn không thể ngăn cản được đối phương hay sao?
Sở Mộ không nói gì, vẻ mặt Nghiêm Liệt biến ảo cũng bị hắn thu vào trong mắt. hắn cũng hiểu rõ trong lòng Nghiêm Liệt lúc này đang nghĩ gì.
- Đêm khuya vào nhà người khác mất đi phong phạm của một đại sư.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Liệt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, buông kiếm đặt lên trên bàn rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Sở Mộ. Sở Mộ không có ý định động thủ, nếu không vừa rồi đã là cơ hội tốt nhất.
- Ngươi cảm thấy ta giết ngươi cần mấy kiếm?
Sở Mộ giống như không nghe thấy được lời nói của Nghiêm Liệt, hắn chỉ lên tiếng. Đồng thời tay như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một thanh kiếm khí. Chậm rãi rút kiếm ra, thanh âm du dương và quang mang phản xạ ra khiến cho vẻ mặt Nghiêm Liệt đại biến.
Hai mắt hắn nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm khí mà Sở Mộ đang rút ra, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hắn không có nghiên cứu sâu về kiếm khí, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được. Thanh kiếm khí trong tay Sở Mộ này phẩm chất tuyệt đối trên kiếm khí của hắn. Đó chính là kiếm khí vương phẩm.
Kiếm giả có thể sử dụng kiếm khí vương phẩm, tu vi không cần phải nói: tự nhiên là Nguyên cực cảnh.
Cho dù là Nguyên cực cảnh yếu nhất cũng có thể đơn giản chém giết được hắn. Mồ hôi lạnh trên trán Nghiêm Liệt toát ra rồi chảy xuống, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Chênh lệch giữa Cửu Chuyển cảnh và Nguyên cực cảnh quá mức rõ ràng, hắn không dám có bất kỳ động tác gây hiểu lầm nào. Vô luận thế nào, bảo vệ tính mạng trước rồi nói sau.
- Các hạ đêm khuya tới đây tất có chuyện khác. Có chuyện gì kính xin nói rõ.
Nghiêm Liệt hiện tại không đề nổi dũng khí lên.
- Ta chỉ nói một câu thôi, Thiên Đan lâu, có lẽ không chỉ Biên Hoang thành có nha.
Sở Mộ tùy ý nói, một mặt lấy tấm vải chuyên được hắn dùng lau Bát Diện Thiên Hoang kiếm.
- Thiên Đan lâu trong Biên Hoang thành chỉ là một phân bộ mà thôi.
Nghiêm Liệt cân nhắc một chút, lại nói. Đây cũng không phải là bí mật gì, đã nói ra miệng cũng không cần gì phải giấu diếm.
- Thiên Đan lâu chúng ta có tổng bộ tại Cổ Hoang thành. Cổ Hoang thành là một tòa thành cao cấp, cũng thành lập phân bộ ở một ít thành trì trung cấp và thành trì cấp thấp. Cao thủ trong Thiên Đan lâu chúng ta vô số. Thực lực giống như ta chỗ nào cũng có. hơn nữa một khi ta bị giết chết. Thiên Đan lâu sẽ điều tra và trả thù.
Từ trong lời nói của Nghiêm Liệt Sở Mộ có thể nghe ra được, thế lực của Thiên Đan lâu không nhỏ. Tối thiểu so với Nạp Lan gia tộc cường đại hơn, không phải dễ trêu. Lời nói của Nghiêm Liệt cũng rõ ràng. Coi như Sở Mộ giết hắn, cũng vô dụng. Thiên Đan lâu tuyệt đối sẽ không buông tha cho Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không tính giết đối phương, tối thiểu hiện tại còn không có.
- Ngươi có thể yên tâm, hiện tại ta không có hứng thú giết ngươi.
Sở Mộ nói, nhìn Nghiêm Liệt một cái.
- Nhưng mà ngươi nên nhớ kỹ một điểm. Thiên Đan lâu dùng đan dược làm chủ, Tiểu Đan các cũng dùng đan dược làm chủ. Có thể cạnh tranh, nhưng mà nếu như ngươi muốn chơi một ít thủ đoạn, thì có thể thử xem. Nhìn xem ta có sợ Thiên Đan lâu các ngươi hay không.
Ngữ khí của Sở Mộ rất là bình thản, không sắc bén một chút nào, nhưng mà ý tứ uy hiếp trong đó lại vô cùng rõ ràng. Nghiêm Liệt có thể nghe ra rõ ràng.
Từ ngữ khí của Sở Mộ, Nghiêm Liệt nghe ra một loại phong mang, ngông nghênh, không sợ tất cả cường thê. s Nếu như hắn thực sự muốn đùa bỡn một ít thủ đoạn, Sở Mộ này nhất định sẽ nói được làm được. Đến lúc đó mạng nhỏ của hắn không còn, về phần Thiên Đan lâu trả thù thế nào hắn cũng không còn mạng mà biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, mạng hắn vẫn là quan trọng nhất.
Không cần Nghiêm Liệt trả lời, sau khi Sở Mộ nói xong Thân thể nhoáng một cái, lại biến mất trước mặt Nghiêm Liệt.
Tinh túy của Phi Huyền Huyễn Không bộ được phát huy vô cùng tinh tế. Dưới tình huống Nghiêm Liệt chú ý, thân thể Sở Mộ bất động, sau mấy hơi mới chậm rãi trở nên phai nhạt. Tiếp đó tiêu tán giống như sương mù. Lúc Nghiêm Liệt kịp phản ứng thì Sở Mộ đã rời đi.
Loại thủ đoạn này lại lần nữa khiến cho trán hắn rịn ra mồ hôi. Từ mặt chảy xuống cằm. Sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân không tự chủ được run rẩy.
hít sâu mấy hơi, Nghiêm Liệt cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ nên ứng phó với cục diện này như thế nào.
Chuyện Thiên Đan lâu coi như giải quyết, đám người Nạp Lan Phong Hoa không biết chuyện gì xảy ra. Kỳ hạn ba ngày đã qua, Thiên Đan lâu không ngờ lại không có hành động gì.
← Ch. 0752 | Ch. 0754 → |