← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Về phần động thủ với hắn, tên đệ tử Nội cung đánh hắn rớt xuống cái ao nóng bỏng kia, Sở Mộ nhớ kỹ khuôn mặt kia. Việc này tất sẽ có một kết cục, cho dù hắn có gặp họa đắc phúc cũng vậy.
- Kế tiếp, mỗi ngày đều phải xung kích chỗ yếu của Phong Thần Huyết Chú trên kiếm ý, châm dứt giai đoạn đầu tiên. Khi giai đoạn thứ hai bắt đầu, có khả năng sẽ phá vỡ phong ấn được.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Hiện tại coi như hắn không có kiếm ý, lực công kích của kiếm cũng hết sức kinh người. So với trước khi tiến vào Thiên Hoang địa cung còn mạnh hơn không chỉ mấy lần.
Bất quá đối với Kiếm giả mà nói, kiếm ý vẫn vô cùng quan trọng.
Hỏa chủng của Địa Tâm hoang viêm bị Sở Mộ hoàn toàn luyện hóa, hơn nữa lại hấp thu hai ngàn hạt sen tràn ngập năng lượng kia, bắt đầu sống lại. Cho dù hiện tại rất là yếu ớt. Nhưng mà nếu dùng để rèn luyện Thiên Hoang kiếm nguyên lại dư sức.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, độ tinh thuần kiếm nguyên của Sở Mộ chính thức đạt tới cực hạn nhập môn, kế tiếp cần hấp thu một lượng lớn năng lượng chuyển hóa thành kiếm nguyên tăng tiến tu vi.
Chân Hoang đan hạ phẩm đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của Sở Mộ, tối thiểu cũng phải là chân hoang đan trung phẩm hoặc là một lượng lớn Chân hoang đan hạ phẩm. Trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không kiếm được.
Cũng may hoang khí trong Thiên Hoang thần sơn vô cùng nồng đậm, tinh thuần. Chậm rãi hấp thu, chuyển hóa, Thiên hoang kiếm nguyên trong cơ thể cũng sẽ tăng lên một cách vững chắc.
Thời gian trôi qua, càng tới lúc sắp chấm dứt giai đoạn thứ nhất, khiêu chiến càng thêm điên cuồng.
Sở Mộ không có ý định ra ngoài. Mỗi ngày hắn đều ở trong Ngoại cung tu luyện Thiên hoang kiếm nguyên, tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật, trùng kích phong ấn của Phong Thần Huyết Chú trên kiếm ý. Đồng thời còn nâng cao, nuôi nấng Địa Tâm hoang viêm, thi thoảng cũng phải ứng phó khiêu chiến tới từ các đệ tử khác, thời gian vô cùng bận rộn.
Thực lực cường đại khiến cho Sở Mộ có thể lần lượt đánh bại những người khiêu chiến khác, nhận được từng khỏa Xích Hoang tinh. Đương nhiên cũng có một bộ phận người khiêu chiến không có Xích hoang tinh. Chẳng qua trong lòng còn tồn tại chút may mắn, muốn nhìn xem có thể đánh bại được Sở Mộ, một lần nữa có được một khỏa Xích hoang tinh hay không. Cho nên vì vậy mà Sở Mộ đạt được một ít chân hoang đan hạ phẩm. Sau khi phục dụng lại khiến cho kiếm nguyên trong cơ thể hắn tăng lên một ít.
Từng tháng, từng tháng trôi qua. Có một ít đệ tử giống như nổi điên, muốn nhận được thêm Xích Hoang tinh, có được vị trí tốt. Bởi vậy khiêu chiến càng thêm điên cuồng, trong Ngoại cung, cơ mồ mỗi một ngóc ngách, mỗi một giây đều có chiến đấu.
Ba ngày, hai ngày, một ngày.
Rốt cuộc giai đoạn thứ nhất đã tới lúc chấm dứt.
Giai đoạn thứ nhất chấm dứt cũng đồng nghĩa với việc giai đoạn thứ hai sắp bắt đầu. Trước khi giai đoạn thứ hai bắt đầu, sẽ có một ít thời gian nghỉ, khiến cho tinh thần căng cứng của các đệ tử trầm tĩnh lại, có thời gian thở một chút. Đồng thời cũng chuẩn bị cho giai đoạn thứ hai.
Ngoài ra còn lợi dụng khoảng thời gian giảm xóc này để tiến hành thống kê và phân bố. /
Công tác thống kê tự nhiên là thống kê số lượng Xích hoang tinh trong tay các đệ tử tham dự thi đấu trăm năm một lần của Ngoại cung. Tiến thành sắp đặt theo thứ tự, sau đó lại công bố ra, khiến cho các đệ tử cũng có thể biết được.
Sở Mộ có Xích hoang tinh, tự nhiên cũng tiến hành công tác thống ke. e
Ba ngày sau, công tác thống kê chấm dứt, kết quả được công bố ở Diễn võ trường ngoại cung, có bảng cáo thị ghi chép tên tuổi những người trên bảng. Sau mỗi một cái tên là số lượng Xích Hoang tinh tương ứng.
Vì vậy nghị luận vô cùng náo nhiệt, tất cả đều có liên quan tới những người trên bảng.
Đệ tử Ngoại cung tổng số có ba vạn, người báo danh tham dự thi đấu trăm năm chí ít cũng có ba vạn. Nhưng mà cuối cùng thông qua giai đoạn thứ nhất, tiến vào giai đoạn thứ hai cũng chỉ có chừng một ngàn mà thôi. Từ đó có thể thấy được độ tàn khốc của giai đoạn thứ nhất này.
Người không có tên trên bảo cáo thị đồng nghĩa với việc bọn hắn không có Xích hoang tinh, bị loại bỏ. Không có duyên với giai đoạn thứ hai, chỉ có thể trở thành người xem.
Trên lý luận, đệ tử thông qua giai đoạn thứ nhất ước chừng có trên ba mươi khỏa Xích hoang tinh, nhưng trên thực tế, có người còn có nhiều hơn. Có người đạt được rất ít, chỉ có một khỏa mà thôi.
Xích Hoang tinh của Sở Mộ là một trăm tám mươi khỏa. Nhưng trong một ngàn người này, vi trí của hắn thậm chí tiến vào top một trăm người đầu tiên cũng không được. Mà chỉ xếp ở vị trí thứ hai trăm hai mươi ba.
Chuyện này đồng nghĩa với việc người có được Xích hoang tinh nhiều hơn Sở Mộ ước chừng có hai trăm hai mươi hai.
Đương nhiên, có được nhiều Xích Hoang tinh cũng không đồng nghĩa với việc thực lực những người này cường đại hơn Sở Mộ. Nhưng mà những đệ tử có thể đứng top một trăm kia, mỗi một người đều là người có thực lực cường đại chính thức. Nhất là mười người đứng top mười kia càng là cường giả trong Ngoại cung, thành danh đã lâu Cũng là đối tượng mà chúng nhân say sưa thảo luận.
Đứng thứ nhất trên bảng tổng sáp là Nam Vô, số lượng Xích Hoang tinh hắn có được là hơn ngàn.
Người thứ hai gọi là Xi Tiếu, số lượng Xích hoang tinh cũng là hơn ngàn. Nhưng mà so với Nam Vô kia ít hơn gần một trăm khỏa.
Người thứ ba gọi là Bí Hổ, số lượng Xích Hoang tinh trong tay hắn gần ngàn.
Thứ tư là Mã Vân Phi, có hơn tám trăm khỏa Xích Hoang tinh.
Người thứ năm là Đoạn Ngọc Long, người thứ sáu gọi là Trang Ly Biệt, thứ bảy là Diệp Tiêu Tiêu, thứ tám gọi là Đường Chân, thứ chín là Nhiếp Vân Kiệt, thứ mười là Cao Vọng.
Thứ tự cao thấp thế nào Sở Mộ cũng không thèm để ý, cho tới hôm nay, Phong Thần Huyết Chú chung quanh kiếm ý của hắn chỉ còn lại một tầng cực kỳ mỏng manh, trở nên có chút trong suốt, mơ hồ. Lúc mơ hồ thậm chí còn có thể nhìn thấy hình thức ban đầu của kiếm phách. Mà kiếm ý ở ngay trong hình thức ban đầu của Kiếm phách.
Một cỗ phong mang đáng sợ hội tụ trong đó, phảng phất như muốn xé rách hết thảy, chém giết ra.
Rất nhanh, tầng Phong Thần Huyết Chú này sẽ biến mất, kiếm ý có thể phá vỡ niêm phong, phong mang phóng ra.
Đã tới ngày, giai đoạn thứ hai cũng bắt đầu.
Giai đoạn thứ hai cũng không có tiến hành trên Diễn võ trường ở ngoại cung, mà là tiến hành ở trong một bán hư cảnh ở Ngoại cung.
Bán hư cảnh đối với Thiên Hoang địa cung mà nói, không phải là tuyệt thế trân bảo gì, chỉ có thể được coi là bảo bối.
*****
Bán hư cảnh ở Ngoại cung rất lớn, hơn ba vạn đệ tử Ngoại cung cho dù tiến vào toàn bộ cũng vẫn thừa sức chứa được. Ngoài đệ từ Ngoại cung ra, còn có trưởng lão Ngoại cung, Nội cung, và một số ít đệ tử Nội cung. Thậm chí ngay cả một bộ phận đệ tử Chân cung cũng tiến vào.
Dù sao cũng là thi đấu trăm năm một lần, rất là long trọng, cũng là một trong những phương thức để nhìn thấy thực lực, tiềm lực trực quan của đệ tử Ngoại cung. Bởi vậy ngay cả trưởng lão Chân cung và ba vị cung chủ cũng xuất hiện. Chỉ bất quá vị trí của bọn hắn ở chỗ rất cao trong bán hư cảnh Ngoại cung. Từ trên cao nhìn xuống dưới, ở giữa giống như có mây mù cách trở, khiến cho người phía dưới không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của bọn hắn.
Trong Bán hư cảnh có một tòa đấu kiếm đài cực lớn, bốn phía Đấu kiếm đài có vô số ghế ngồi. Đông, tây, nam, bắc, tổng cộng bốn phía. Mỗi một hàng ghế có hai trăm năm mươi chỗ ngồi, đó là chỗ ngồi cung cấp cho đệ tử tham dự giai đoạn thứ hai của ngoại cung, về phần các trưởng lão... Đương nhiên bọn hắn có chỗ ngồi của mình.
Sau ghế đều có đánh dấu, đề tên và số, từ số một tới một ngàn.
Trên không trung Đấu kiếm đài có một vị trưởng lão Ngoại cung lơ lửng, trong tay cầm một bản danh sách, đọc tên từng người, từ một ngàn lên trên.
Đệ tử Ngoại cung bị đọc tên từ trong đám người đi ra, ngồi ở trên những cái ghế được đánh dấu từ trước.
Từng đệ tử Ngoại cung từ trong đám người đi tới, đi tới cái ghế của mình rồi ngồi xuống. Rất nhanh hàng ghế ở phía bắc, phía nam cũng có người ngồi xuống.
- Hai trăm hai mươi ba, Sở Mộ.
Trưởng lão Ngoại cung cao giọng tuyên bố, Sở Mộ từ trong đám người đi ra, đi về phía hàng ghế hướng Đông, tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống.
- Hóa ra là hắn, dưới tình huống kiếm ý và áo nghĩa bị phong ấn vĩnh viễn lại có thể tiến vào giai đoạn thứ hai, còn đạt được vị trí thứ hai trăm hai mươi ba, vận khí quả thực không tệ.
Trên không chung, chỗ đệ tử Chân cung, trên khuôn mặt âm trầm của Kiếm giả họ Nam, người mà khi Sở Mộ được Nhậm Độc Hành dẫn vào Thiên Hoang địa cung đã từng gặp qua chợt kinh ngạc, sau đó như cười như không, nói.
Nhâm Độc Hành cũng ở đây, bất quá hắn không có nói gì, vẻ mặt trầm ổn, nhìn qua Sở Mộ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Ánh mắt Nhâm sư huynh không sai, tiểu tử này có chút thực lực. Đương nhiên vận khí cũng rất tốt.
Kiếm giả họ Lý kia cũng cười nói, ngữ khí có chút âm dương quái khí.
Những đệ tử Chân cung khác dường như cũng biết rõ Kiếm giả họ Lý nhằm vào Nhâm Độc Hành, bởi vậy không có ai nói chen vào. Bất quá bởi vì ba người này nghị luận cho nên bọn họ cũng chú ý tới Sở Mộ.
- Trước kia ta nghe nói ở Ngoại cung có một tên kiếm ý, áo nghĩa bị phong ấn vĩnh viễn, hóa ra là hắn sao?
- Quả thực đủ cứng cỏi, dưới tình huống kiếm ý, áo nghĩa bị phong ấn vĩnh viễn như vậy còn không buông tha, người như vậy nếu như kiếm ý, áo nghĩa không có bị phong ấn, tương lai nhất định sẽ có một phen thành tựu.
- Hắn đã bị phế, cho dù không buông tha, cho dù có cứng cỏi hơn đi chăng nữa cũng vô dụng.
...
Ở một phía khác, ba vị cung chủ và các vị trưởng lão Chân cung, cũng có một ít người kinh ngạc.
Hiển nhiên bọn hắn vẫn còn có chút ấn tượng với Sở Mộ, dù sao Sở Mộ là một trong năm người thừa kế Thiên Hoang kiếm lệnh, đồng thời kiếm ý và áo nghĩa bị Phong Thần Huyết Chú của Minh thần tộc phong ấn vĩnh viễn, chẳng khác nào là bị phế.
Khi bọn hắn nghĩ tới, sau khi Sở Mộ trở thành đệ tử Ngoại cung, nhất định sẽ ảm đạm thất sắc, trở thành tồn tại kế cuối đám người, không nổi bật mới đúng. Không ngờ lại còn có thể tiến vào được giai đoạn thứ hai, còn lấy được vị trí không tốt.
Thứ hai trăm hai mươi ba, nghiêm túc mà nói cũng không tính là thứ tự tốt vào đâu. Nhưng mà đối với Kiếm giả không được vận dụng kiếm ý, áo nghĩa mà nói, độ khó cực cao.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Tam cung chủ và chư vị trưởng lão Chân cung cũng không cho rằng so có tư cách gì, nói không chừng ngay vòng thi đấu thứ nhất của giai đoạn thứ hai sẽ bị đánh bại.
...
- Hừ, vận khí tốt cũng thế. Không có kiếm ý và áo nghĩa, cả đời này hắn cũng chỉ có thể giãy dụa ở Ngoại cung, không là thứ gì cả.
Là một đệ tử ký danh của trưởng lão Chân cung, Lưu Hưng Thành có tư cách tiến vào đây. Hắn đang ở cùng chỗ với một đám đệ tử Nội cung khác.
Sở Mộ tiến vào giai đoạn thứ hai khiến cho hắn kinh ngạc, lại có cảm giác đương nhiên, vô cùng khó chịu.
Nhưng bất kể như thế nào, Sở Mộ tiến vào giai đoạn thứ hai là sự thực, không thể thay đổi.
Người chú ý Sở Mộ không ít, nhưng mà còn chú ý tới người trong top mười nhiều hơn.
Như mười người Nam Vô này, vốn trong đám đệ tử Ngoại cung đã là tồn tại rất là cường đại. Mỗi một người kiếm ý, áo nghĩa ít nhất đều đạt tới cấp độ lục chuyển, hơn nữa còn luyện thành chín mươi chín thức Thiên Hoang kiếm thuật, nói cách khác. Trên phương diện khống chế lực lượng, đều đạt tới cấp độ cực hạn nhập cảnh.
Cho nên trước khi bắt đầu thi đấu trăm năm ngoại cung, bọn hắn đã là top mười cường giả trong đám đệ tử Ngoại cung.
Nam Vô là cái tên được xướng lên cuối cùng, hắn đi về phía đấu kiếm đài, hướng về cái ghế thứ nhất. Vẻ mặt hắn không có chút biểu tình nào, giống như một vương giả cao cao tại thượng đi qua, hết thảy đều phải nhường đường cho hắn.
Không thể nghi ngờ, người đoạt giải quán quân trong lần thi đấu trăm năm này nhất định sẽ được chọn từ một trong top mười. Hoặc là nói ở trong tam cường, Nam Vô, Xi Tiếu, Bí Hổ.
Sau khi trưởng lão Ngoại cung đọc xong tên, hắn tuyên bố giai đoạn thứ hai của thi đấu trăm năm một lần Ngoại cung chính thức bắt đầu.
Thế giới Kiếm giả, có thể rất phức tạp nhưng cũng có thể rất đơn giản. Như thi đấu này, rất là long trọng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không phức tạp, nói một đống lớn đạo lý làm lợi dạo đầu. Bởi vì đó là nói nhảm, không có ai thích. Quan trọng là thi đấu giữa các đệ tử, đó mới là chuyện hấp dẫn, đặc sắc nhất.
Giai đoạn thứ hai bắt đầu, vị trưởng lão Ngoại cung vừa rồi rời đi, đổi lại là hai vị trưởng lão Nội cung khác bay tới đấu kiếm đài. Hai người bọn hắn xem như trọng tài, đồng thời cũng phụ trách vấn đề an toàn, tránh cho đệ tử trong lúc chiến đấu xuất hiện tình huống đột nhiên không khống chế nổi lực lượng, có khả năng đánh chết đối phương.
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |