Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0903

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0903: Không có đối thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Kinh nghiệm chiến đấu và tạo nghệ kiếm thuật của Hạ Hầu Sơn cũng không phải chuyện đùa, lập tức điều chỉnh sau đó dốc sức liều mạng, hắn không ngừng ứng phó biến hóa của Sở Mộ.

Giao chiến mấy chiêu, Sở Mộ nhìn ra Hạ Hầu Sơn không hổ là thiên tài mạnh nhất của đại gia tộc, kiếm thuật lĩnh vực đạt tới tầng thứ bảy đỉnh phong.

Mặc dù như vậy hắn còn kém Sở Mộ đạt tới tầng thứ mười đỉnh phong rất rõ ràng, kiếm thực chênh lệch một bước là chênh lệch cực lớn.

Sau khi thăm dò sâu cạn kiếm thuật của Hạ Hầu Sơn, Sở Mộ bắt đầu thể hiện thực lực kiếm quang áp chế Hạ Hầu Sơn, mặc dù Hạ Hầu Sơn có lực lượng rất mạnh nhưng không có đất dụng võ.

Hắn dốc toàn lực và sử dụng kỹ xảo cực cao nhưng Hạ Hầu Sơn đã không có sức chống cự, cuối cùng hắn đã thua dưới kiếm Sở Mộ.

Kiếm của Sở Mộ đặt lên cổ Hạ Hầu Sơn.

Dùng Vô Hồi Kiếm sắc bén, chỉ cần Sở Mộ dùng sức là có thể chém đứt đầu Hạ Hầu Sơn, mạng của Hạ Hầu Sơn cũng nằm trong tay Sở Mộ.

Nhìn sắc mặt Sở Mộ bình tĩnh, nội tâm Hạ Hầu Sơn yếu ớt, sợ Sở Mộ thực hạ tử thủ, một khi tiến vào Tây Hổ đại vực, lực ảnh hưởng của Hạ Hầu thị không lớn như thế, cho dù có thể trả thù Sở Mộ thì hắn cũng chết rồi.

- Ngươi quá yếu.

Sở Mộ nói xong liền thu kiếm, sắc mặt Hạ Hầu Sơn thay đổi liên tục, lúc xanh lúc đỏ lúc tái nhợt, nhìn hắn chẳng khác gì tắc kè biết đổi màu.

Đánh bại Hạ Hầu Sơn, Sở Mộ chính là lôi chủ số hai, kế tiếp đến phiên Long Tôn lên đài.

Sau khi nhìn thấy kiếm thuật của Sở Mộ, Long Tôn thập phần coi trọng, hắn cũng không dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Mộ.

Hắn biết rõ thực lực và kiếm thuật của Hạ Hầu Sơn như thế nào, bởi vì hai người đối chiến nhiều lần, trên phương diện kiếm thuật, Hạ Hầu Sơn bị Sở Mộ áp chế đánh bại, Long Tôn không cho rằng mình có thể đánh thắng Sở Mộ.

Khương Thải Điệp cau mày, tràn ngập hiếu kỳ nhìn gương mặt Sở Mộ, dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ, nàng hết sức tò mò người có xuất thân kém như thế, không có tài nguyên và hoàn cảnh của đại gia tộc, rốt cuộc làm cách nào tu thành tạo nghệ kiếm thuật như thế.

Đúng là có thiên tài tự học thành tài, nhưng không có người chỉ điểm cũng biến thành kém cỏi.

Thực tế dù là thiên tài nhưng xuất thân thấp kém, tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện bình thường cũng không khá hơn được, người có xuất thân cao quý, có vô số tài nguyên tu luyện và hoàn cảnh tốt, lại không thiếu cao thủ chỉ điểm, cả hai phát triển không cùng cấp độ.

Các thiên tài khác cũng tò mò, luận xuất thân, nhiều người trong bọn họ hơn xa Sở Mộ, hết lần này tới lần khác kiếm thuật lại không bằng Sở Mộ.

- Quả nhiên kiếm thuật của Sở Mộ...

Thiên Xảo Ngư vỗ tay một cái, trong thời gian ngắn hắn không biết nên dùng từ nào hình dung, gương mặt hắn đầy tán thưởng, dường như tán thưởng từ nội tâm, mấy Kiếm Vương bên cạnh Thiên Xảo Ngư cũng cảm thấy kinh ngạc, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi có tạo nghệ kiếm thuật đạt tới tình trạng như vậy. Lúc này càng coi trọng Sở Mộ vài phần.

Sở Mộ chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Trên đấu kiếm thai, Long Tôn chiến đấu kịch liệt với người khiêu chiến.

Mỗi kiếm của Long Tôn mang theo sức bật cực mạnh, mang theo lực trùng kích cường đại. Đối thủ của hắn buồn rầu, ngay từ đầu còn có thể đấu với Long Tôn một phen, qua nửa khắc sau Long Tôn bộc phát mỗi kiếm mạnh hơn trước. Dường như càng đấu càng mạnh, hắn dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi.

Không có biện pháp, tuy lực lượng Long Tôn không cường đại nhưng sức bật cực mạnh. Tốc độ cũng rất nhanh, rất khó tránh né hắn công kích.

Cuối cùng người khiêu chiến thua dưới kiếm Long Tôn, hắn bị đánh bay ra sau.

Long Tôn xuống đài, Sở Mộ lên đài, song phương đi ngang qua nhau.

- Lưu trận đấu của chúng ta tới cuối cùng.

Long Tôn thấp giọng nói ra, Sở Mộ không tỏ vẻ gì, muốn đấu tới cuối cùng thì phải đứng vững tới cuối cùng đã.

Đối thủ của Sở Mộ thua ngay trong hai ba chiêu, mọi người càng nhìn rõ chênh lệch giữa kiếm giả trăm thắng liên tiếp.

Mỗi trận đấu lại tiến hành luân phiên, vì luận bàn, vì mười vạn khối nguyên tinh thượng phẩm cho nên không ai bỏ cuộc.

Lúc này sắp diễn ra trận đấu cuối cùng.

Tại sao lại nói như thế?

Bởi vì hai người quyết đấu chính là hai đại thiên tài: Long Tôn và Khương Thải Điệp.

Khương Thải Điệp khác với Long Tôn cùng Hạ Hầu Sơn, nàng là nữ, thứ hai, nàng tương đối ít xuất hiện, ít nói chuyện và không có ngạo khí bức người.

Nhưng không thể phủ nhận, Khương Thải Điệp chính là đệ nhất thiên tài trẻ nhất Khương thị, nàng rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đến tám chuyển cực hạn, hoàn toàn không kém gì đám người Long Tôn.

Trước kia nhìn thấy Sở Mộ đấu Hạ Hầu Sơn rất đặc sắc, người xem cũng muốn nhìn thấy trận đấu đặc sắc.

Khương Thải Điệp thân ảnh bồng bềnh giống như bươm bướm, nàng đi lên đấu kiếm thai rất nhẹ nhàng, phối hợp với một thân áo màu rực rỡ, nàng chẳng khác gì con bướm nhỏ xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Kiếm của Khương Thải Điệp có nhiều màu, lúc ra khỏi vỏ liền xuất hiện hào quang bảy màu chiếu rọi bốn phương tám hướng, cũng ảnh hưởng thị giác của người khác.

Trong cảm giác, phong cách kiếm thuật của Khương Thải Điệp đi theo lộ tuyến phiêu dật nhẹ nhàng.

- Chiến!

Hét lớn một tiếng, âm thanh như lôi đình, lực lượng của Long Tôn bộc phát như biển gầm, như bài sơn đảo hải.

Lúc bộc phát kiếm thuật cực mạnh, không khí như bị đè ép cực mạnh, như gợn sóng vô hình cuồn cuộn, Khương Thải Điệp chẳng khác gì con thuyền yếu trong mưa gió, không ngừng nhấp nhô như sắp chìm xuống biển cả, cho dù yếu ớt nhưng nàng vẫn chống cự kiên cường.

Kiếm của nàng không ngừng xuyên thẳng qua sóng lớn, cũng nhắm chuẩn thân thể Long Tôn, mỗi kiếm như muốn đâm vào cổ Long Tôn.

Sắc mặt Long Tôn biến hóa, bước chân giao thoa tránh né kiếm của Khương Thải Điệp, hắn phản kích mỗi kiếm nặng nề như núi, thanh thế bức người, cho dù thiên quân vạn mã cũng bị đánh tan.

Thân thể Khương Thải Điệp nhẹ như lông vũ không có chút sức nặng gì, khí lưu ập tới liền bị nàng né tránh, Long Tôn kiếm mạnh hơn nữa cũng không thể đánh trúng nàng.

Đây là việc làm hắn buồn bực nhất, với sức bật của hắn, cho dù là ngọn núi cao cũng có thể bị hắn đánh nát bấy, hết lần này tới lần khác đối thủ của mình không ngừng né tránh, lực lượng không có chỗ phát, hắn buồn bực không nhỏ.

Trong lúc nhất thời Khương Thải Điệp cũng không thể tới gần Long Tôn, bởi vì kiếm của Long Tôn mang theo lực lượng cường đại, một khi cuốn vào trong đó sẽ bị áp chế.

Hai người có phong cách kiếm thuật khác nhau, hai người liên tục quần nhau, thậm chí kiếm của bọn họ chưa chạm vào nhau một lần nhưng hung hiểm trong đó làm nhiều người hồi hộp.

*****

Sở Mộ cũng nhìn chằm chằm, tuy tạo nghệ kiếm thuật hai người không bằng hắn nhưng đáng giá học tập.

Chiến đấu liên tục, thân ảnh Khương Thải Điệp biến đổi như con bướm xuyên qua khóm hoa, mang theo thần thái kiên quyết, nàng không ngừng huy kiếm ảnh hưởng khí lưu chung quanh, dường như không khí chung quanh phát sinh biến hóa gì đó hòa hợp với nàng, nàng lúc này đã có hình dáng con bướm.

- Nửa bước hình...

Sở Mộ giật mình.

- Khương Thải Điệp thắng.

Từ tạo nghệ kiếm thuật lĩnh vực, Khương Thải Điệp tương đương với Long Tôn, nhưng luận chiều sâu kiếm thuật, Khương Thải Điệp đã đi trước một bước, đã tiến nửa bước vào hình, kiếm của nàng mềm dẻo tới tận cùng, phá vỡ khí lưu của Long Tôn, lập tức nắm lấy cơ hội đánh bại Long Tôn.

Tình thế chuyển tiếp đột ngột, trong tích tắc đã phân ra thắng bại làm Long Tôn giật mình, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.

- Thì ra là nửa bước hình, khó trách có thể chiến thắng.

Đám người Thiên Xảo Ngư liên tục gật đầu.

- TIếp tục chiến đấu, hai vị lôi chủ lên đài.

- Không biết giữa Sở Mộ và Khương Thải Điệp, ai sẽ thắng.

- Ta xem trọng Khương Thải Điệp.

Mỹ nữ luôn được hoan nghênh.

Trận đấu cuối cùng không bắt đầu nhanh như thế, Khương Thải Điệp xuống đài nghỉ ngơi, nàng ngồi cách Sở Mộ không xa, thỉnh thoảng nhìn sang Sở Mộ làm nhiều người ghen ghét.

- Sở huynh, đào hoa ah.

Thiên Xảo Ngư trêu chọc.

Sở Mộ nghe vậy liền cười cười.

Một phút sau, Khương Thải Điệp đứng dậy nhìn Sở Mộ sau đó lên đấu kiếm thai.

- Đi, Sở huynh, đừng làm mỹ nhân chờ lâu.

Thiên Xảo Ngư cười xấu xa.

Sở Mộ lắc đầu, đứng dậy đi lên đấu kiếm thai, hắn đứng đối diện với Khương Thải Điệp.

- Ta làm ta ngạc nhiên!

Khương Thải Điệp dùng ánh mắt xinh đẹp đánh giá Sở Mộ, giọng nói của nàng trong trẻo dễ nghe:

- Ngươi tu hành thế nào?

- Cố gắng tu luyện.

Sở Mộ không vì đối phương là mỹ nữ mà giải thích tình huống của mình, trên thực tế, hắn cũng ôm lòng thích cái đẹp nhìn Khương Thải Điệp chứ không bị mê hoặc.

Sở Mộ trả lời không phải đáp án Khương Thải Điệp muốn, bởi vậy, nàng bĩu môi biểu đạt bất mãn.

- Ngươi có thể đánh bại ta không?

Khương Thải Điệp lại hỏi.

- Ngươi thử qua sẽ biết.

Sở Mộ trả lời tùy ý.

Khương Thải Điệp tức giận, không thể không nói cho dù mỹ nhân tức giận cũng rất đẹp, có phong vị khác lạ.

Thanh kiếm đủ màu sắc ra khỏi vỏ, nàng bay lên cao giống như con bướm xinh đẹp bay thẳng về phía Sở Mộ, vừa ra tay, Khương Thải Điệp mượn cơ hội xuất kiếm thật nhanh.

Trước kia chỉ đứng ngoài quan sát cho nên không đủ xâm nhập, bởi vậy Sở Mộ không bộc phát toàn lực, kiếm thuật của Khương Thải Điệp đã đạt tiêu chuẩn, đối chiến với nàng, thông qua tự mình cảm thụ nhận thức kiếm thuật của nàng, lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, phân thích và hấp thu cho mình dùng.

Khương Thải Điệp cũng phát hiện điểm này, nàng cũng muốn học tập kiếm thuật của Sở Mộ.

Phong cách của Sở Mộ khác với những người khác, nó có thể dung nạp bao dung tất cả, bản chất rất thuần túy, kiếm thuật như vậy là kiếm thuật đơn thuần, đâm phách trảm đều là kiếm thuật cơ sở, tất cả biến hóa đều tùy hoàn cảnh và chiêu thức của đối thủ.

Trong kiếm thuật của Sở Mộ, Khương Thải Điệp không hấp thu được bao nhiêu, đây là điểm làm nàng phiền muộn.

Sau một phút, thông qua đứng ngoài quan sát và cảm nhận lúc trước, Sở Mộ đã tìm hiểu rõ biến hóa trong kiếm thuật của Khương Thải Điệp, cũng là thời điểm chấm dứt chiến đấu.

Ngay lập tức, Sở Mộ xuất kiếm, hắn trực tiếp sử dụng hình, kiếm thuật hình của hắn không có hình dáng gì đặc biệt, vẫn là chém đâm đơn thuần, hắn chém một kiếm rất ác liệt, dường như muốn chém rách không gian thế giới Thái Cổ.

Loại kiếm thuật hình này trực chỉ bản chất kiếm thuật.

Khương Thải Điệp kinh hãi, những người khác cũng kinh hãi, tuy kiếm thuật của Thiên Xảo Ngư không bằng Sở Mộ nhưng thấy nhiều biết rộng, nhãn lực hơn xa rất nhiều Kiếm Vương, bởi vậy cũng hết sức kinh ngạc, mấy Kiếm Vương sau lưng hắn cũng rung động không kém.

Kiếm thuật chênh lệch quá mức rõ ràng, Khương Thải Điệp không có khả năng đối kháng, lập tức bị Sở Mộ đánh bại.

Đến tận đây Sở Mộ đã dùng kiếm thuật đánh bại ba kiếm giả thiên tài tuyệt đỉnh khác, hào quang của hắn bao phủ người khác, làm nhiều thiên tài ảm đạm thất sắc.

Không hề nghi ngờ, Sở Mộ đạt được mười vạn khối nguyên tinh thượng phẩm, tính cả bốn vạn khối nguyên tinh thượng phẩm lúc trước, hắn có tổng cộng mười bốn vạn, của cải trên người hắn tăng lên rất nhiều lần.

Không biết có bao nhiêu người hâm mộ Sở Mộ, thậm chí ghen ghét hắn, không có biện pháp, mười bốn vạn khối nguyên tinh thượng phẩm đấy, cho dù là ba người Hạ Hầu Sơn Long Tôn và Khương Thải Điệp cũng không cầm ra được, đối với Thiên Xảo Ngư cũng là tài phú cực lớn.

Đương nhiên, sio sánh với thu phí lên phi hạm bốn nghìn vạn nguyên tinh thượng phẩm chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt, nhưng phi hạm là phi hạm, phi hành cũng tiêu hao năng lượng, tăng thêm đủ chi phí khác, hơn bốn nghìn vạn nguyên tinh thượng phẩm cũng không rơi vào tay Thiên Xảo Ngư.

Sau quyết đấu kiếm thuật, danh tiếng của Sở Mộ mạnh nhất trong đám người, dường như trong tối tăm hắn đi tới nơi nào cũng bộc phát danh tiếng, hào quang hấp dẫn người khác, đám người Long Tôn và Hạ Hầu Sơn vô cùng khó chịu.

Bọn họ đã quyết định, sau này tìm cơ hội xuất toàn lực, nhất định phải làm Sở Mộ đẹp mắt, cho hắn biết tuy kiếm thuật trọng yếu nhưng không phải toàn bộ.

Bọn họ tin tưởng, bằng vào thiên phú và xuất thân của bọn họ, thực lực còn cường đại hơn Sở Mộ, nhưng mà việc này nói sau.

Đạt được tài phú, Sở Mộ quay về phòng của mình tu luyện, mỗi gian phòng cách hơn mười ngày sẽ đi ra một lần, hắn đi uống rượu nói chuyện phiếm với Thiên Xảo Ngư, giao tình của hai bên rất tốt.

Từ trấn nhỏ biên giới bay đến Tây Hổ đại vực thành Tây Hổ cần thời gian nửa năm, tốc độ chiếc phi hạm nhanh gấp mười lần vận tốc âm thanh, một ngày mười hai canh giờ, cũng không dừng lại chút nào, từ đó có thể biết địa vực Tây Hổ đại vực lớn cỡ nào.

Trong Tây Hổ đại vực có rất nhiều Thái Cổ hung thú nghỉ lại.

Lúc phi hành qua một sơn mạch dài vạn dặm. Một đám Thái Cổ hung thú Thiết Dực Ưng tập kích đánh nát phong cấm phòng ngự của phi hạm, may mắn phi hạm có cao thủ Kiếm Vương ra tay đại chiến Thiết Dực Ưng một hồi, cuối cùng đánh giết một nửa Thiết Dực Ưng mới làm bọn chúng rút lui.

Mặc dù không có người tử vong nhưng có hơn mười Kiếm Vương bị thương, có người mất đi cánh tay, thực lực giảm bớt.

Từ tình hình có thể thấy mọi việc được chuẩn bị từ trước, bởi vậy sau khi chiến đấu kết thúc đã có người tu bổ phong cấm hư hỏng. Có phong cấm đại tông sư dẫn theo vài tên tông sư tu bổ phong cấm.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)