Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1061

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1061: Hạ lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thân hình Sở Mộ lóe lên, xuất hiện ở bên ngoài sơn động. Sáu Kiếm Vương tứ tinh bị thương và hai Kiếm Vương ngũ tinh đang đợi. Chỉ thấy một bóng người xuất hiện, liền có hai đạo kiếm quang sáng lên.

Hai Kiếm Vương ngũ tinh trước sau bị kiếm chiêu đánh trúng, bị thương. Sáu Kiếm Vương tứ tinh khác lại một lần nữa bị thương. Mỗi người đều không ngừng phun ra máu.

Ngay sau đó, nhẫn không gian trên ngón tay của bọn họ đều bị đoạt lấy. Sắc mặt mỗi người đại biến, giãy dụa muốn đứng dậy đoạt lại, trái lại bị Sở Mộ một quyền đánh bay.

Sở Mộ cũng không nói lời nào, mà cầm chín cái nhẫn không gian này, quay về sơn động của mình. Đám người Chu Hoa Bằng kia muốn đoạt lấy thành quả lao động của người khác. Người ta không cho lại đánh người ta thành trọng thương, cứng rắn ra tay đoạt lấy. Cách làm của Sở Mộ hiện tại chính là một đáp lễ cho bọn họ.

- Sở huynh đệ, ngươi đã trở về. Có bị thương không?

Vương Hoài Lâm vẫn đứng chờ đợi ở bên ngoài sơn động của Sở Mộ. Nhìn thấy Sở Mộ vội vàng đi tới, hắn vội vàng hỏi.

- Không có việc gì.

Sở Mộ nói:

- Vương đại ca, ngươi về trước chữa thương đi. Ta có một chút việc cần xử lý. Sau này lại nói tiếp.

- Được.

Vương Hoài Lâm nhìn Sở Mộ đi vào bên trong sơn động, hắn cũng quay về sơn động của mình.

Sau khi Sở Mộ quay về bên trong sơn động, hắn ngồi xếp bằng xuống. Cuộc chiến đấu trước đó, thoạt nhìn hắn hoàn hảo không tổn hao gì, kì thực cũng bị thương. Đó là nội thương. May chỉ là vết thương nhẹ. Dựa vào năng lực của bản thân hắn, cho dù không có đan dược trợ giúp, không bao lâu vẫn có thể khỏi được.

Sở Mộ hấp thu nguyên khí thiên địa tiến vào trong cơ thể, vận chuyển công pháp, kiếm nguyên chảy xuôi ở trong kinh mạch. Thần Hoang Kiếm Quyết không phải là một môn công pháp thích hợp để chữa thương. Chỉ có điều ít nhiều cũng sẽ đưa đến một ít tác dụng.

Chủ yếu nhất là Sở Mộ nắm giữ bản nguyên mộc, lực sinh cơ bừng bừng đang tản ra, tự dưỡng những chỗ bị thương, làm cho thương thế nhanh chóng khôi phục. Không cần bao nhiêu thời gian, hắn có thể khỏi hẳn.

Bàn tay mở ra. Chín cái nhẫn không gian nằm yên tĩnh ở trong lòng bàn tay Sở Mộ!

Đây chính là những cái nhẫn không gian Sở Mộ cướp đoạt được từ trong tay của Chu Hoa Bằng cùng với chó săn của hắn. Bên trong, còn có phần tích góp được của đám người Chu Hoa Bằng.

Điều Sở Mộ cần phải làm là, mạnh mẽ phá hỏng dấu vết thần niệm trên nhẫn không gian, thứ nhất lấy ra đồ vật bên trong. Thứ hai là báo thù cho Vương Hoài Lâm. Thứ ba là khiến cho đám người Chu Hoa Bằng nếm thử cảm giác thống khổ khi tinh thần bị tổn thương.

Cái thứ nhất là nhẫn không gian của Chu Hoa Bằng. Chu Hoa Bằng là Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong, thực lực cường đại nhất, thần niệm cũng cường đại nhất. Nhưng so với Sở Mộ, lại vẫn có vẻ chưa đủ.

Thần niệm xông vào bên trong nhẫn không gian, đối mặt với lực thần niệm của Chu Hoa Bằng, triển khai chém giết. Sở Mộ lấy phương thức bí pháp kiếm thần niệm, chu toàn xuống, không ngừng suy yếu dấu vết thần niệm của Chu Hoa Bằng.

Thứ nhất, thần niệm của Sở Mộ cường đại hơn. Thứ hai thần niệm của Sở Mộ có thể bổ sung, nhưng Chu Hoa Bằng lại không có cách nào bổ sung. Không bao lâu, thần niệm của Chu Hoa Bằng bị đánh tan. Cùng lúc đó, sắc mặt Chu Hoa Bằng đại biến, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt bắn ra tinh quang kinh người, tràn ngập oán hận.

- Tiểu tử khinh người quá đáng...

Chu Hoa Bằng gầm lên giận dữ, ngã ngửa xuống mặt đất, bất tỉnh. Hắn vốn bị nội thương. Hiện tại thế giới tinh thần bị thương, hắn không nhịn được hôn mê.

Mấy thủ hạ khác bị thương thấy vậy đều kinh hãi. Ngay sau đó, người thứ hai toàn thân run lên, hai mắt trợn trừng, ngã thẳng xuống đất.

Các Kiếm Vương khác liên tiếp ngã xuống đất, bất tỉnh. Nhẫn không gian của bọn họ đều bị Sở Mộ phá hết dấu vết thần niệm, tinh thần bị tổn thương.

Vào lúc này, trên mặt Sở Mộ đầy ý cười. Lần này hắn không chỉ báo thù cho Vương Hoài Lâm, còn có thu hoạch rất lớn, đủ để bù đắp lại một phần tài phú của bản thân đã bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi.

Chu Hoa Bằng bị bắt tới đây cũng đã gần bốn năm. Những người khác ít nhất cũng chỉ có hai năm. Trừ Nguyên Đan do bản thân ngưng luyện ra, số Nguyên Đan cướp đoạt được từ chỗ người khác cũng không ít. Ngoại trừ một phần dùng cho tu luyện ra, sau thời gian dài tích lũy, cũng không phải là số lượng ít.

Tuy rằng không biết vì sao chúng không bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi. Nhưng đã rơi xuống trong tay chính mình, vậy chính của mình.

Có chừng hơn ba mươi gần bốn mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nếu đổi lại thành Nguyên Dịch, đó chính là gần bốn mươi vạn cân hạ phẩm Nguyên Dịch. Vừa nghĩ tới con số này, đầu óc Sở Mộ có chút cháng váng.

Nhưng hắn tính toán một chút, nếu như luyện hóa tất cả những Nguyên Đan này, tối đa cũng chỉ khiến cho tu vi của hắn đột phá đến Tạo Hóa ngũ trọng thiên.

Đương nhiên, luyện hóa Nguyên Đan tuy rằng nhanh hơn so với nguyên tinh. Trong trường hợp đó, muốn luyện hóa gần bốn mươi vạn Nguyên Đan, cũng phải tốn một ít thời gian mới được. Còn phải tính toán tới lực chịu đựng của kinh mạch bên trong thân thể.

Không quan tâm thế nào, Sở Mộ thoáng cái nhận được rất nhiều tài phú.

Ngoài gần bốn mươi vạn Nguyên Đan hạ phẩm ra, còn có một ít đan dược khác. Không ngờ là đan dược chữa thương. Chính điều này đã khiến cho Sở Mộ sinh ra có vài suy đoán.

Đã có đan dược chữa thương, Sở Mộ cũng không khách khí. Hắn lấy ra một viên để dùng, khôi phục thương thế của bản thân. Sau khi thương thế khôi phục, hắn lập tức rời khỏi sơn động, tiến vào sơn động của Vương Hoài Lâm. Hắn lấy ra một nghìn Nguyên Đan hạ phẩm và đan dược chữa thương, đưa cho Vương Hoài Lâm.

Kể từ đó, Vương Hoài Lâm không chỉ có cầm về số Nguyên Đan bị đoạt đi, còn có nhiều thêm không ít. Lại thêm đan dược chữa thương, nội thương của hắn rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Nhưng thật ra, vết thương trên phương diện tinh thần lại tương đối phiền toái hơn một chút, chỉ có thể từ từ tốt lên.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Sở Mộ rời khỏi sơn động của Vương Hoài Lâm, đi ngược về phía sơn động của lão già mặc áo bào màu xám. Hắn còn nhớ rõ, lời lão già mặc áo bào màu xám thần bí kia đã nói với mình lúc đó. Hiện tại, hắn đã đánh bại Chu Hoa Bằng. Đã đến lúc đi gặp.

Sở Mộ đi nhanh tới sơn động của lão già mặc áo bào màu xám. Lúc đi tới bên ngoài sơn động, lão già hình như biết hắn sẽ đến. Một giọng nói truyền ra, bảo Sở Mộ tiến vào bên trong sơn động.

*****

- Thiên phú của ngươi vượt qua dự đoán của ta.

Hai mắt lão già vẩn đục rơi vào trên mặt Sở Mộ, không thể không điều tra một chút, sau đó gật đầu, nói:

- Ta vốn cho rằng, dù ngươi tu luyện kiếm pháp Kinh Đào, cũng không nhất định có thể đánh bại được Chu Hoa Bằng. Nhưng ngươi đã làm được.

Sở Mộ không nói gì, chờ đợi lão già tiếp tục mở miệng.

- Dựa theo ước định, ta nên nói cho ngươi biết một vài chuyện.

Lão già trầm ngâm một hồi, tiếp tục nói:

- Ta họ Hạ. Ngươi kêu ta Hạ lão là được. Mặt khác, Chu Hoa Bằng bị ngươi đánh bại, bị tổn thương. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hắn có liên hệ với một số người bên trong Ác Long Tinh Đạo. Bình thường, phần lớn số lượng Nguyên Đan được ép ra nhiêu hơn từ trong đám tù binh, đều nộp lên cho Ác Long Tinh Đạo chịu trách nhiệm giám thị chúng ta.

Sở Mộ nghe vậy bừng tỉnh. Trước đó hắn tính toán một chút. Nhiều tù binh như vậy, Chu Hoa Bằng lại làm ác bá hai ba năm. Cho dù bọn họ tu luyện dùng hết một ít, cũng không thể nào chỉ còn lại có gần bốn mươi vạn Nguyên Đan hạ phẩm. Hóa ra bọn họ hiếu kính cho Ác Long Tinh Đạo.

- Nói không chừng, không được bao lâu nữa, sẽ có Ác Long Tinh Đạo tới tìm ngươi.

Nghe Hạ lão nói vậy, Sở Mộ khẽ cau mày.

Hắn đã nhìn thấy trong đám người Ác Long Tinh Đạo, yếu nhất cũng có thực lực Kiếm Vương ngũ tinh. Đầu lĩnh của Ác Long Tinh Đạo còn nắm giữ Thần Trang Kiếm Vương cửu tinh. Hiện tại, hắn căn bản cũng không thể chống lại.

Đừng nói là đầu lĩnh Ác Long Tinh Đạo, chỉ cần người tới là một Kiếm Vương lục tinh, hắn cũng không thể là đối thủ. Đây là chênh lệch về tu vi.

- Ta ở chỗ này đã đợi gần năm năm. Cả hòn đảo ta đều rất quen thuộc.

Hạ lão đột nhiên nói ra một câu. Trong đôi mắt vẩn đục hiện lên một tia tinh quang:

- Đoàn Ác Long Tinh Đạo có một trăm hai mươi người. Trong đó có hai Kiếm Vương cửu tinh, là đoàn trưởng cùng Phó đoàn trưởng, Kiếm Vương bát tinh có bốn người. Kiếm Vương thất tinh có mười ba người. Còn lại đều là Kiếm Vương trung cấp.

- Mỗi lần ra ngoài cướp bóc, đều do một Kiếm Vương cửu tinh và hai Kiếm Vương bát tinh dẫn đầu. Ở lại trấn giữ trên đảo Ác Long có một Kiếm Vương cửu tinh và hai Kiếm Vương bát tinh cùng với sáu bảy Kiếm Vương thất tinh. Phần lớn mọi người đang tu luyện cách chỗ này của chúng ta một khoảng xa. Cho dù là Kiếm Vương cửu tinh cũng phải tốn một khắc đồng hồ mới có thể chạy tới.

- Bình thường, chịu trách nhiệm giám thị chính là một tiểu đội Kiếm Vương thất tinh dẫn dắt hai Kiếm Vương lục tinh cùng với năm Kiếm Vương ngũ tinh.

Sở Mộ không khỏi kinh ngạc. Hạ lão này không ngờ tìm hiểu tình hình về đoàn Ác Long Tinh Đạo rõ ràng như vậy. Xem ra hình như có mưu đồ.

- Hiện tại, phần lớn Ác Long Tinh Đạo lại ra ngoài cướp bóc. Bộ phận ở lại trấn giữ phần lớn đang bế quan tu luyện ngắn.

- Nói vậy lấy kinh tài tuyệt diễm của tiểu hữu, hẳn không cam chịu bị nhốt ở chỗ này mười năm. Sau mười năm sau, rất có khả năng chỉ là một loại thủ đoạn để Ác Long Tinh Đạo trấn an lòng người.

Hạ lão bỗng nhiên hỏi ngược lại.

- Đúng. Nếu như có cơ hội, ta tất nhiên muốn rời khỏi đây.

Sở Mộ thẳng thắn thừa nhận.

- Được.

Trên khuôn mặt Hạ lão hiện lên thần sắc tán thưởng. Loại người không vòng vo, hắn thưởng thức nhất. Hắn càng nhìn Sở Mộ lại càng thuận mắt:

- Hiện tại, có một cơ hội rời khỏi nơi này. Tuy rằng xác xuất thành công chỉ có năm thành. Không biết tiểu hữu có dám liều mạng hay không.

- Hạ lão mời cứ nói.

Hai mắt Sở Mộ lóe lên tinh quang. Năm thành đã là rất cao.

- Lần này rời khỏi, chỉ có thể là một mình ngươi.

Hạ lão lại còn nói ra một câu, khiến cho Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc không hiểu nổi.

Trước đó theo như lời Hạ lão nói, có thể thấy hắn cũng muốn rời khỏi đây. Hiện tại lại nói là một mình mình?

- Lão phu vốn là trưởng lão của Ngũ Hành Kiếm Tông của Ngũ Phương Tinh của tinh hệ Dạ Minh. Ta rời khỏi kiếm tông đã nhiều năm. Bởi vì một vài nguyên nhân, ta bị thương, trọng thương chưa lành, mới lưu lạc tới mức bị Ác Long Tinh Đạo bắt làm tù binh.

Giọng điệu Hạ lão bình tĩnh, hình như đang nói không phải là chuyện của mình:

- Hiện tại, ta duy trì tu vi ở Tạo Hóa nhị trọng thiên. Vào thời khắc mấu chốt có thể phát ra công kích Kiếm Vương cửu tinh, nhưng không cách nào kéo dài. Sau đó rất có khả năng sẽ phải chết.

Sở Mộ nghe xong, trong lòng hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời Hạ lão nói.

- Ác Long Tinh Đạo tổng cộng có hai chiếc tinh hạm. Một chiếc là cấp vệ tinh. Một chiếc là cấp lưu tinh. Chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này là tinh hạm loại nhỏ. Tối đa chỉ có thể chứa được mấy người. Bình thường có hai Kiếm Vương ngũ tinh trông giữ.

- Kế hoạch của ta chính là, do ta bạo phát thực lực, cố gắng hết sức giết chết Ác Long Tinh Đạo, ngăn chặn Kiếm Vương cửu tinh. Ngươi lại đi cướp đoạt tinh hạm, sau đó khởi động rời khỏi nơi này, đi tới Ngũ Phương Tinh.

Hạ lão cuối cùng nói.

- Hạ lão, ta sẽ không biết điều khiển tinh hạm.

Sở Mộ nói ra một trọng điểm, khiến cho Hạ lão ngẩn người ra. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

- Chỉ có điều, trong đám người bị bắt cùng với ta, có một người là hạm trưởng tinh hạm.

Sở Mộ nghĩ đến Vương Hoài Lâm.

- Thêm một người, thêm một phần nguy hiểm, bớt đi một phần khả năng chạy thoát.

Hạ lão nhíu mày, suy tư. Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng:

- Cũng được. Ngươi qua thử người kia trước một phen. Nhớ kỹ, không nên tùy ý tiết lộ. Bằng không lão phu liều cái mạng của mình, cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt.

- Hạ lão yên tâm. Trong lòng ta hiểu rõ.

Sở Mộ nói. Nhìn như Kiếm Vương nhị tinh này dựng lông mày, không ngờ lại cho hắn một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

- Được. Ta lại muốn nói rõ ràng với ngươi.

Hạ lão lại mở miệng nói:

- Ban đầu ta dự định một mình rời khỏi đây. Nhưng thương thế của ta quá nặng. Một khi bạo phát thực lực, mạng sẽ không giữ được lâu. Cho nên ta mới lựa chọn ngươi. Trong hơn hai ngàn tù binh, cũng chỉ có ngươi có tư cách này. Ta cũng không có bao nhiêu thời gian để có thể chờ đợi thêm nữa. Ta cho một mình ngươi cơ hội rời khỏi đây. Ngươi giao một món đồ cho tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông ở Ngũ Phương Tinh. Như vậy, ngươi không nợ ta cái gì nữa.

- Đợi đến khi thời gian chín muồi, trước khi phải hành động, ta sẽ giao đồ lại cho ngươi.

Hạ lão nói:

- Tạm thời ngươi đi tìm người biết lái tinh hạm kia trước, sau đó lại tới tìm ta.

Sở Mộ gật đầu xoay người rời khỏi đó.

Hắn cần một ít thời gian để suy nghĩ phân tích, sau đó sẽ đưa ra quyết định.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)