Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1093

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1093: Bất Diệt thánh kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có lẽ là một Kiếm Vương cao giai, có lẽ là một Kiếm Vương trung giai. Chỉ bằng vào dấu vết lưu lại Sở Mộ không có cách nào phán đoán ra thực lực của đối phương dược. Trừ phi có khí tức động thủ lưu lại.

Chậm rãi truy tung, người bị truy tung cũng không biết hắn bị Sở Mộ nhìn chằm chằm vào.

Bất tri bất giác Sở Mộ nhìn thấy một bóng né tránh rồi biến mất ở phía trước. Bóng lưng kia vừa mới chui vào trong một bụi cỏ.

Sở Mộ chậm rãi tới gần, hết sức chăm chú, tùy thời chuẩn bị ứng đối. Hắn cũng không có sốt ruột ra tay, bởi vì hắn còn không có xác định thực lực mục tiêu thế nào.

Trong khi huấn luyện cũng có kỹ xảo liên quan tới che dấu khí tức. Sở Mộ tin rằng, không chỉ có hắn học được, mà những người khác trên cơ bản đều nắm giữ.

Chỉ có điều thời gian huấn luyện chỉ có ba tháng. Nghiêm túc mà nói, chỉ là một tháng. Lần này binh si tham dự tự hành tác chiến cũng là muốn đem tất cả mọi thứ huấn luyện trở thành bản năng. Đây cũng là nguyên nhân Sở Mộ muốn tham dự. Còn về phần có đạt được huy hiệu hay không chỉ là thứ yếu. Chủ yếu nhất là những thủ đoạn này quả thực rất có tác dụng với hắn.

Thời gian trôi qua từng chút một, lực lượng mọi người tiêu hao từng chút một. Thông qua quan sát, Sở Mộ kết luận người này là một Kiếm Vương trung giai. Nếu là Kiếm Vương trung giai thì có thể ra tay.

Trong rừng rậm im ắng, một Kiếm Vương ngũ tinh đang tiềm phục trong bụi cỏ, thu liễm khí tức chấn động của bản thân. Lực lượng thần niệm dùng kỹ xảo rung động, lặng lẽ không một tiếng động lan tràn, khuếch tán ra, bao phủ phạm vi trăm trượng bốn phía. Phàm là có nửa điểm gió thổi cỏ lay, hắn sẽ lập tức cảm thấy được.

Bởi vì đối thủ nắm giữ kỹ xảo này không đủ tinh thâm, cho nên khiến cho Sở Mộ cảm nhận được một tia chấn động không thể nào tra ra được. Đương nhiên cũng là bởi vì lực lượng thần niệm của Sở Mộ mạnh hơn đối phương.

Thi triển Niệm chi không, lực lượng thần niệm trong thế giới tinh thuần khuếch tán ra, giống như gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh. Vô thanh vô tức tràn ngập toàn thân. Cả người Sở Mộ như biến thành không khí.

Lực lượng thần niệm của đối phương rung động cũng không có phát giác ra được Sở Mộ.

Tới gần từng chút một, vô thanh vô tức. Kiếm Vương ngũ tinh ẩn nấp chờ tập kích người khác kia còn chưa biết hắn đã bị nhìn chằm chằm vào, trở thành mục tiêu.

càng ngày càng tới gần hơn, Sở Mộ đã đi tới bên ngoài bụi cỏ. Kiếm Vương ngũ tinh kia đang đưa lưng về phía Sở Mộ.

Trong lòng Sở Mộ vô cùng tỉnh táo, không có vì sắp đắc thủ mà kích động, giống như lúc bình thường huấn luyện.

Tới gần, lúc Sở Mộ đang định rút kiếm thì bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì rút kiếm không thể tránh được chuyện thân kiếm và vỏ kiếm ma sát với nhau. Coi như cẩn thận tới mấy cũng có thanh âm phát ra. Nếu như trong hoàn cảnh ầm ĩ không nghe được. Nhưng mà lúc này bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Thanh âm rất nhỏ cũng sẽ trở nên rất rõ ràng.

Ý niệm trong đầu vận chuyển, tay trái cầm kiếm của Sở Mộ thu kiếm vào trong giới chỉ không gian. Tay phải thì vô thanh vô tức xuất hiện một thanh kiếm.

Phẩm chất của Thần Hoang chủng kiếm đã đạt tới Thánh kiếm hạ phẩm đỉnh phong. Luận độ cứng, tính bền dẻo và trình độ sắc bén, không kém hơn Thánh kiếm trung phẩm. Hơn nữa tỷ lệ truyền suất Thiên Hoang kiếm nguyên rất cao.

Thanh kiếm này hiện tại đã nổi danh, Sở Mộ gọi nó là bất Diệt kiếm, cũng gọi là Bất Diệt thánh kiếm.

Sở dĩ lấy cái tên như vậy là vì lúc trước hắn đột nhiên có ý tưởng dùng Bất Diệt kiếm ý rèn luyện.

Mỗi ngày đều dùng Bất Diệt kiếm ý rèn luyện. Thậm chí Bất Diệt kiếm ý còn có một tia dung nhập vào trong kiếm, làm cho tính bền dẻo của thanh kiếm này tăng thêm một bước, thậm chí còn có tác dụng tăng phúc yếu ớt với Bất Diệt kiếm ý.

Chuyện này là do thời gian dùng Bất Diệt kiếm ý rèn luyện không đủ dài. Nếu như cứ tiếp tục rèn luyện, một ngày kia nhất định sẽ phát ra hiệu quả tăng phúc rất mạnh với Bất Diệt kiếm ý.

Một thanh kiếm vô thanh vô tức đặt lên trên cổ, cảm xúc lạnh lẽo lan tràn ra khiến cho Kiếm Vương ngũ tinh kia khẽ giật mình, vẻ mặt hoảng sợ.

- Ngươi tự mình đem binh khí giao cho ta, hay là để ta đánh bại ngươi rồi tự lấy?

Một đạo thanh âm sâu kín vang lên, giống như u linh quỷ mị, làm cho toàn thân tên Kiếm Vương ngũ tinh kia run lên, cảm thấy lạnh lẽo không thôi.

- Ta nhận thua.

Kiếm Vương ngũ tinh này cũng vô cùng lưu manh. Không có biện pháp, đã bị người ta gác kiếm trên cổ, nếu như là cuộc chiến sinh tử, hoàn toàn có thể dưới tình huống hắn không chú ý rạch một cái, chặt đứt cổ hắn.

Sở Mộ đoạt được thanh binh khí đầu tiên. Chỉ là hắn không ngờ tên Kiếm Vương ngũ tinh này lại vô sỉ như vậy.

- Có người ở chỗ này, hắn có hai thanh binh khí.

Kiếm Vương ngũ tinh bỗng nhiên hét lớn lên, khiến cho lá cây rơi xuống.

Tuy rằng lời nói nghe qua thật khôi hài, thậm chí là có chút ngây thơ. Nhưng mà nội dung bên trong lại khiến cho không ít Kiếm Vương động tâm.

Trong lòng Sở Mộ giật thót, âm thầm tức giận. Bất Diệt thánh kiếm hất lên, thân kiếm như roi, hung hăng vả vào miệng tên Kiếm Vương ngũ tinh này. Phanh một tiếng, trực tiếp khiến cho tên Kiếm Vương ngũ tinh kia bắn lên trên, xoay tròn rồi đâm vào trên một cây đại thụ, phanh một tiếng, khiến cho đại thụ lắc lư không thôi.

Chợt thu liễm khí tức của bản thân, triển khai phương pháp tiềm hành, cố gắng không lưu lại dấu vết, nhanh chóng rời đi. Trên đường rời đi, hắn còn bố trí những bẫy rập nhỏ, có tác dụng ngăn cản, mê hoặc đối phương.

- Doanh trưởng, Sở Mộ này vẫn rất cơ linh nha.

Một vị Phó doanh trưởng cười dài, nói.

Doanh trưởng Lục Khang và hai vị Phó doanh trưởng cùng với tất cả các đội trưởng đều đang quan sát. Một màn trong rừng rậm đều bị bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

- Hàn Quang, ngươi huấn luyện đội viên này rất khá.

Lục Khang cười nói, trên mặt Hàn Quang hiện lên nụ cười. Trong suy nghĩ của hắn, Sở Mộ này bất luận là thuật tiềm hành, truy tung hay là bố trí bẫy rập nhỏ... đều vô cùng đúng chỗ. Chỗ còn kém chẳng qua là chưa đủ lưu loát. Nhưng mà chuyện này rất là bình thường. Dù sao đây là lần đầu tiên Sở Mộ dùng vào trong thực chiến.

Trừ Sở Mộ ra, còn có mấy tân binh khác biểu hiện tốt, khiến cho Doanh trưởng và đám đội trưởng coi trọng.

- Tu vi mới chỉ là Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên, căn bản không kiên trì được bao lâu.

Một vị tiểu đội trưởng nói ra lời đả kích. Kiếm Vương ngũ tinh bị Sở Mộ dùng kiếm vả vào mồm vừa rồi là người của tiểu đội hắn.

*****

Nói như vậy cũng có đạo lý. Bởi vì trong rừng rậm, lực lượng tiêu hao của mỗi người như nhau. Dưới tình huống không động thủ, đương nhiên tu vi càng cao thâm thì kiên trì được càng lâu.

Mà nếu như vận dụng kỹ xảo tiết kiệm lực lượng, cùng với tăng tốc khôi phục lực lượng cho tốt, như vậy cũng là một trợ lực lớn.

Nhưng mà mặc kệ vận dụng tốt tới đâu, cũng không có khả năng để cho một Kiếm giả Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên kiên trì lâu hơn Kiếm giả cửu trọng thiên.

- Chỉ là thủ đoạn nhỏ, cũng muốn giấu diếm được ta?

Một Kiếm Vương cửu tinh chạy tới đầu tiên. Nhìn thấy bẫy rập nhỏ của Sở Mộ, hắn lập tức nhìn thấu. Hai mắt nhìn về phía phương hướng Sở Mộ rời đi, truy tung theo.

Nhìn thấy mấy Kiếm Vương cao giai đều nhìn thấu bẫy rập mà Sở Mộ lưu lại. Đám người Doanh trưởng đều phát ra tiếng cười vô lương.

- Hàn Quang, đội viên của ngươi sắp bị loại rồi.

- Cũng không nhất định.

Hàn Quang phản bác, kỳ thực trong lòng hắn cũng không rõ cho lắm.

Trong lòng Sở Mộ nổi lên cảm giác nguy cơ. Hắn cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm vào. Ngũ giác của hắn so với Kiếm giả khác cường đại hơn. Coi như là Kiếm Vương cửu tinh cũng khó có thể so với hắn được.

Cảm giác nguy cơ không ngừng tới gần, ngày càng mãnh liệt. Chỉ là Sở Mộ không có chút bối rối nào. Bởi vì hắn biết rõ, bối rối cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ có tỉnh táo, bình tĩnh mới có thể ứng đối tốt được.

Cảm giác nguy cơ không ngừng tới gần, Sở Mộ biết rõ những bẫy rập nhỏ mê hoặc ánh mắt mà hắn lưu lại không phát huy ra nổi tác dụng. Hoặc là nói, có phát huy ra được tác dụng, nhưng chỉ mê hoặc được một nhóm người, nhưng vẫn có người nhìn thấu.

Những người có thể nhìn thấu bẫy rập nhỏ kia hiển nhiên đều là người nắm giữ thuần thục các tiểu xảo trong lúc huấn luyện. Sở Mộ cũng không tự đại tới mức cho rằng, trong tất cả tân binh chỉ có một mình hắn nắm giữ.

Bất tri bất giác trong lòng Sở Mộ có chút hưng phấn. Đây là hưng phấn khi gặp được cường địch.

Nếu như đổi lại là một nơi khác, dưới tình huống một chọi một. Hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng mà dưới hoàn cảnh bị chế ngự này, đủ loại kỹ xảo có tác dụng rất lớn. Sở Mộ có lòng tin ganh đua cao thấp.

Trong đầu hiện lên đủ loại sở học, nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi cường địch truy kích.

Suy tư, đồng thời Sở Mộ cũng bố trí từng bẫy rập nhỏ xuống. Hắn đang thử, thử tăng tạo nghệ bố trí bẫy rập lên.

Dưới áp lực này, Sở Mộ bố trí bẫy rập ngày càng tinh diệu, tạo nghệ càng sâu.

Ngay sau đó vận dụng lực lượng thần niệm, thi triển ra tiểu xảo Niệm chi huyễn tưởng, lưu lại khí tức dẫn dắt về một hướng khác.

Kỹ xảo Niệm Chi không là vận dụng lực lượng thần niệm khiến cho bản thân giống như không khí, đương nhiên không phải là biến thành không khí thật. Dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được. Chỉ có điều nếu như dùng lực lượng thần niệm đảo qua, sẽ xuất hiện một loại ảo giác, cho rằng bản thân là không khí vậy.

Mà Niệm chi huyễn tưởng thì là một loại kỹ xảo có tính mê hoặc. Phân ra khí tức thần niệm, mê hoặc người truy tung, khiến cho bọn hắn sinh ra phán đoán sai lầm.

Đủ loại kỹ xảo đều không thể tăng cường lực lượng thần niệm, nhưng mà lại có thể tăng lực lượng sinh tồn lên.

Tên Kiếm Vương cửu tinh đuổi theo đầu tiên dừng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra nhìn không thấu bẫy rập mà Sở Mộ bố trí. Tiêu chuẩn bố trí bẫy rập ngày càng cao. Hơn nữa khí tức lưu lại khiến cho hắn không rõ ràng lắm. Mục tiêu truy tung rốt cuộc đi theo phương hướng nào.

Hai chọn một, chọn đúng, tiếp tục đuổi theo đối thủ. Đánh bại đối thủ có thể đoạt được hai kiện binh khí. Đuổi sai, vậy thì thảm, đành phải buông tha.

Không có thời gian do dự, một khi do dự mục tiêu sẽ chạy xa hơn.

Tên Kiếm Vương cửu tinh này lập tức đưa ra lựa chọn. Kết quả hắn chọn sai.

Sở Mộ cảm giác nguy cơ sau lưng chậm rãi yếu bớt cho tới khi dần dần biến mất. Hắn âm thầm thở dài một hơi, vội vàng dừng bước lại. Liên tục chạy trốn, lại dùng phương pháp tiềm hành, tiêu trừ dấu vết, lại còn bố trí mê hoặc... Tiêu hao lực lượng không nhỏ. Mặc dù có kỹ xảo tiết kiệm và tăng tốc độ khôi phục. Nhưng mà vẫn tiêu hao một bộ phận.

- Không bằng ẩn nấp trước, sau một khoảng thời gian lại ra tay vậy.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Nghĩ như vậy cũng không phải là không có đạo lý.

Người tiến vào rừng rậm có một ngàn người. Trong thời gian ngắn nhất định không có cách nào chấm dứt. Thời gian dài, lực lượng mọi người đều tiêu hao không còn. Đến lúc đó sẽ càng thêm gian nan. Đã như vậy còn không bằng tiết kiệm lực lượng, để dành tới cuối cùng thì hơn.

Sở Mộ cũng biết yếu điểm của mình là tu vi quá thấp. Cho nên tiết kiệm lực lượng càng thêm quan trọng.

Hắn cũng biết nhất định cũng có những người khác cũng ôm suy nghĩ này. Bất quá thời gian hạn chế là năm ngày thì không thể vượt quá năm ngày. Cho nên thời gian ẩn nấp phải tính kỹ. Bằng không một khi bỏ qua, không có đủ số binh khí tiến vào top ba thì cũng vẫn bị loại.

Người có suy nghĩ giống như Sở Mộ quả thực có một bộ phận. Thậm chí là vừa mới tiến vào rừng rậm đã có chủ ý này, ẩn nấp, lăng lẽ tính toán thời gian.

Nhưng đại bộ phận người lại không làm như vậy. Bọn hắn thi triển phương pháp tiềm hành, không ngừng tìm kiếm dấu vết để lại, truy tung mục tiêu. Nhưng mà nếu như đợi sau này hạ thủ, đánh bại mục tiêu đoạt được binh khí. Đương nhiên cũng có khả năng bị đối phương đánh bại, đoạt đi binh khí.

Đầy đủ mọi thứ đều lộ ra, toàn bộ đều lọt vào trong mắt Doanh trưởng và các đội trưởng, để cho bọn hắn nhìn thấy người nào càng thêm ưu tú hơn.

Một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên ngoài chỗ Sở Mộ ẩn nấp chừng vài rượng. Sở Mộ không chút sứt mẻ, giống như dung hợp vào làm một thể với bụi cỏ.

Chỉ bằng vào một chút khí tức tiết lộ ra bên ngoài làm cho Sở Mộ biết rõ, đó là một Kiếm Vương cao giai. Coi như đánh lén hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc. Đã như vậy còn không bằng ẩn nấp thì hơn.

Mà lúc này từ một chỗ khác đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện...

Ngay trước mắt Sở Mộ, một trận đánh lén và phản kích diễn ra.

Hai người này một là Kiếm Vương thất tinh, một là Kiếm Vương bát tinh. Người ra tay tập kích là Kiếm Vương thất tinh, phản kích là Kiếm Vương bát tinh.

Phương tập kích đương nhiên chiếm ưu thế. Nhưng mà Kiếm Vương bát tinh này có phản ứng hết sức nhanh chóng, lập tức xuất kiếm phản kích.

Cả hai người tiến vào trong rừng rậm đã được một khoảng thời gian ngắn, tăng thêm lại tiềm hành, truy tung... lực lượng đã tiêu hao một bộ phận. Trong lúc ra tay không có mạnh mẽ như thời kỳ toàn thịnh. Nhưng mà vẫn không thể coi thường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)