← Ch.1105 | Ch.1107 → |
- Lâm Khải nói đúng, mặc kệ tiềm lực của hắn tới đâu. Nhưng mà tu vi của hắn chỉ là Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên. Muốn được chúng ta tán thành thì nhất định phải có đủ thực lực. Nếu không hắn không thể gia nhập chiến đội chúng ta.
Một Kiếm Vương thất tinh khác nói thẳng.
Thượng Quan Hoa nhíu mày, sở dĩ hắn mời Sở Mộ gia nhập chiến đội thứ tám là nhìn trúng tiềm lực của Sở Mộ. Về phần thực lực, chỉ cần cố gắng tu luyện, chung quy cũng sẽ tăng lên.
Nhưng mà hiện tại lại xảy ra tình huống như thế này...
- Như thế nào mới xem như có đủ thực lực?
Bỗng nhiên Sở Mộ mở miệng hỏi.
Một câu nói từ trong miệng Sở Mộ khiến cho mọi người liên tục ngơ ngẩn.
- Sở Mộ, ngươi...
Thượng Quan Hoa mở miệng, hắn và Sở Mộ đã từng giao thủ cho nên biết rõ tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ cực kỳ cao thâm, thậm chí còn trên hắn. Nhưng mà tu vi của Sở Mộ quá thấp, hơn nữa mấy bộ kiếm pháp Sở Mộ tu luyện tuy rằng đều đạt tới Địa cấp, nhưng mà còn không có lĩnh ngộ tới tinh túy.
Bởi vậy thực lực của Sở Mộ coi như có lợi hại hơn đi chăng nữa thì thủy chung cũng có hạn.
- Có khí phách. Tu vi của ngươi chỉ là Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên, chúng ta cũng không làm khó ngươi.
Hai mắt Lâm Khải sáng ngời.
- Chỉ cần ngươi chứng minh trong lúc làm nhiệm vụ ngươi có thể tự bảo vệ mình là dược. Như vậy đi, thực lực thấp nhất trong chiến đội chúng ta là Kiếm Vương thất tinh. Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được mười chiêu trước mặt Kiếm Vương thất tinh là được.
- Chỉ cần mười chiêu thôi sao?
Sở Mộ hỏi lại một câu.
- Đúng vậy. Ngươi có thể nhận được huy hiệu tân binh tốt nhất chứng minh tiềm lực của ngươi quả thực hơn người. Cho ngươi đủ thời gian đề thăng tu vi lên, thực lực cũng có thể đề thăng rất nhanh. Ngươi càng cường đại đối với chiến đội chúng ta càng có lợi.
Lâm Khải nói.
- Nhưng mà ngươi hiện tại còn chưa đủ, cho nên nếu như ngươi có thể chống đỡ được mười chiêu dưới thế công của Kiếm Vương thất tinh. Như vậy tối thiểu ngươi cũng có khả năng bảo vệ được tính mạng mình. Tới lúc đó tự nhiên chúng ta sẽ giải quyết tất cả các đối thủ rồi tới giúp ngươi.
Lần này Thượng Quan Hoa cũng không nói gì thêm. Bởi vì hắn biết rõ lời nói của Lâm Khải có đạo lý.
với tư cách là một thành viên trong chiến đội, đi làm nhiệm vụ đương nhiên khó tránh khỏi. Nhưng mà tu vi Sở Mộ quá thấp, rất có thể sẽ cản trở, cho dù không cản trở, cũng có thể thoáng cái bị địch nhân chém giết.
Bởi vậy nếu như Sở Mộ có thể chống đỡ mười chiêu của Kiếm Vương thất tinh, có khoảng thời gian này, những thành viên khác trong chiến đội có thể chạy tới giải cứu Sở Mộ.
Sở Mộ biết rõ, muốn chính thức dung nhập vào trong chiến đội thứ tám này thì hắn phải qua được cửa ải này. Bằn không coi như bộ trưởng Duẫn phong coi trọng hắn thế nào cũng vô dụng. Bất kể là vào trong chiến đội nào cũng sẽ gặp tình huống như vậy.
Đặt mình vào trong vị trí người khác suy nghĩ, Sở Mộ cũng hoàn toàn có thể hiểu rõ được cách làm này.
- Đối thủ của ta là ai?
Sở Mộ không chút do dự hỏi, phần sảng khoái này lại khiến cho mọi người kinh ngạc.
- Là ta.
Lâm Khải cười nói.
- Khí phách của ngươi khiến cho ta bội phục. Nhưng ta sẽ không nhẹ tay đâu.
- Mời.
Sở Mộ thoáng cười cười, lạnh nhạt nói.
Mọi người liên tục lùi lại, nhường khoảng trống cho Sở Mộ và Lâm Khải.
Trận chiến giữa bọn hắn, hoặc là nói Lâm Khải ra tay. Trừ bí pháp và một ít đòn sát thủ ra, một khi toàn lực ra tay, phạm vi ảnh hưởng không nhỏ. Bọn hắn lùi về phía sau một ít, không chỉ có thể để cho Lâm Khải bộc phát ra toàn bộ, mà còn có thể bảo vệ bản thân một cách tốt nhất.
Trong tích tắc, Lâm Khải tiến vào trong trạng thái chiến đấu, nụ cười trên mặt biến mất. Vẻ mặt lạnh lẽo, khí tức sắc bén ngưng tụ quanh thân. Kiếm chậm rãi rút ra, thân kiếm và vỏ kiếm ma sát với sau tạo thành thanh âm trầm thấp. Truyền vào trong tai mọi người khiến cho mọi người có cảm giác da đầu run lên.
Đây là một thủ đoạn nhỏ của Lâm Khải. Lúc rút kiếm cũng đã công kích, dùng thanh âm công kích trên phương diện khí thế. Thanh âm trầm thấp từng đợt từng đợt truyền vào trong tai Sở Mộ. Trở nên sắc bén, cao vút. Như là ma âm rót vào trong đầu, tạo thành sóng to gió lớn trong thế giới tinh thần. Muốn đánh nát thần niệm.
Kiếm giả tầm thường, nếu như lực lượng thần niệm không có đạt tới Kiếm Vương thất tinh, tất sẽ bị quấy nhiễu. Lực lượng thần niệm càng yếu, độ quấy nhiễu sẽ càng mạnh. Thậm chí dưới thanh âm quấy nhiễu lực lượng thần niệm còn có thể bị tán loạn, tinh thần thác loạn.
Mọi người tương đối quen thuộc Lâm Khải này. Vừa nhìn thấy hắn dùng thủ đoạn này đối phó với Sở Mộ thì sắc mặt đã hơi đổi. Bởi vì tu vi của Sở Mộ chỉ là Tạo Hóa cảnh tứ trọng thiên. Là Kiếm Vương tứ tinh, dưới tình huống bình thường. Kiếm Vương tứ tinh đối mặt với một chiêu này của Lâm Khải chỉ sợ sẽ không chống được ba tức sẽ ngã xuống đất, tinh thần bị thương.
Nhưng mà vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, giống như không nghe được thanh âm rút kiếm của lâm Khải.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Không ngờ hắn lại không bị ảnh hưởng một chút nào?
Ngay cả bản thân Lâm Khải cũng không nhịn được mà khiếp sợ vô cùng.
Kỳ thực không phải Sở Mộ không bị ảnh hưởng. Mà lực lượng thần niệm của hắn tương đương với Kiếm Vương thất tinh đỉnh phong. Trừ phi lâm Khải đạt tới cấp độ Kiếm Vương bát tinh, mới có thể khiến cho Sở Mộ có phản ứng.
Kiếm đã rời vỏ, một đạo hàn mang chảy xuôi trên thân kiếm. Trường kiếm trực chỉ phía trước, hàn mang bắn ra, trong không khí xuất hiện cảm giác lạnh lẽo. Từng tầng sóng âm chảy xuôi trên thân kiếm.
Kiếm vung vẩy, tiếng rít sắc bén vang vọng. Ma âm vang vọng, thanh âm như xuyên sắt phá đá. Một kiếm tạo thành từng vòng thanh âm gợn sóng lan tràn tới phía Sở Mộ.
Ma Âm kiếm pháp. Đây là một bộ kiếm pháp phẩm cấp đạt tới Địa cấp cao giai. Dùng Âm chi quy tắc làm chủ.
Kiếm chiêu xuất ra, từng kiếm như muốn đoạt mạng, nhanh mà hung ác, chứa đựng thanh âm sắc bén, giống như muốn đem tất cả mọi thứ chung quanh xé rách.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh lẽo, Ngũ Tương kiếm rời khỏi vỏ, ngay lập tức thi triển ra Phong Lôi tam thập nhị kiếm. Trong mắt người khác, Ngũ Tương kiếm giống như biến thành một đạo sấm sét, tàn sát bừa bãi, có thể dễ dàng phá hủy tất cả.
- Không ngờ đã nắm giữ tinh túy của môn kiếm pháp kia.
Ngay cả đội trưởng Đổng Đình cũng có chút kinh ngạc. Vẻ mặt Thượng Quan Hoa càng thêm dị dạng, bởi vì hắn cảm thấy Phong Lôi tam thập nhị kiếm mà Sở Mộ thi triển ra lúc này so với lúc trước đối chiến với hắn càng thêm mạnh mẽ hơn một chút.
*****
Loại mạnh mẽ này không phải thể hiện trên kiếm nguyên, kiếm ý và lực lượng quy tắc, mà thể hiện trên bản thân kiếm pháp. Nói cách khác, độ nắm giữ của Sở Mộ đối với môn kiếm pháp kia lại tăng lên, càng thêm tinh thâm.
- Ngộ tính thật đáng sợ.
Thượng Quan Hoa sợ hãi thán phục. Chỉ chiến với hắn một trận mà tiến cảnh kiếm pháp của Sở Mộ lại tăng lên một phần.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ trực diện đối đấu với một Kiếm Vương thất tinh, hắn không dám có chút chủ quan, buông lỏng nào.
Kiếm Vương lục tinh bình thường có lẽ không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà Kiếm Vương thất tinh là tồn tại mạnh hơn Kiếm Vương lục tinh rất nhiều. Nhất là Kiếm Vương thất tinh trong Chiến đội, kỳ thực thực lực còn mạnh hơn Kiếm Vương thất tinh bình thường.
Trừ việc không có thi triển bí pháp và Kiếm lực nhị cấp cùng với bộc phát ra kiếm ý thần cấp cùng với lực lượng quy tắc ra. Các mặt khác Sở Mộ không giữ lại một chút nào.
Thi triển Thốn bộ quần nhau với Lâm Khải. Đây cũng là ưu thế của Sở Mộ, cũng là thứ hắn am hiểu nhất. Thốn kiếm phản kích làm cho Lâm Khải vội vàng né tránh.
Lâm Khải không phải là Kiếm Vương luyện thể, nhưng mà cũng từng đọc qua. Khí lực của hắn so với Kiếm Vương thất tinh bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thế cho nên Sở Mộ cận thân chiến đấu chỉ có thể giữ cho không bị thua mà không có cách nào chiếm thế thượng phong.
Cuồng Phong khoái kiếm, Phong Lôi tam thập nhị kiếm đều là kiếm pháp cận thân chiến đấu. Thi thoảng Sở Mộ lại bộc phát Thu Thủy Trường Thiên
Ba môn kiếm pháp luân chuyển thi triển, mỗi một môn kiếm pháp đều được lĩnh ngộ tinh túy bên trong. Khác biệt chỉ ở chỗ cấp độ cao thấp ra sao mà thôi.
Giao thủ đã được sáu chiêu. Một môn Ma Âm kiếm pháp đã được thi triển từ chiêu thứ nhất tới chiêu thứ sáu, nhưng mà không làm gì được Sở Mộ. Trong mắt Lâm Khải hiện lên tinh mang, trong lòng ngoài kinh ngạc ra còn càng kiên định với ý niệm đánh bại Sở Mộ. Hắn không có ý gì khác, chỉ muốn tranh một hơi mà thôi.
Ma Âm kiếm pháp chỉ còn chiêu cuối cùng, là chiêu thứ bảy Ma Âm toái không.
Đâm ra một kiếm, ngay lập tức thanh âm trở nên cuồng bạo, khủng bố tuyệt luân, bao trùm bốn phía, muốn đem không gian bốn phía đánh nát. Uy lực của một chiêu này vô cùng mạnh mẽ. Nếu như quả thực ở trong thế giới thái cổ, có thể làm cho không gian bị nghiền nát. Nhưng mà trong Cổ thần giới, cường độ không gian hơn xa thế giới Thái cổ, cho nên chỉ tạo thành gợn sóng không gian nhàn nhạt mà thôi.
Trong lòng Sở Mộ đột nhiên nhảy dựng lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ toàn thân, thần kinh căng cứng, cơ bắp phồng lên. Lực lượng giống như được máy bơm cao áp bơm lên, trùng kích toàn thân, lập tức rót vào trong hai chân. Lực lượng trùng trùng điệp điệp kéo tới, bộc phát ra thanh âm ầm ầm như sấm dậy, đinh tai nhức óc.
So với thuấn di còn nhanh hơn, trong một tấc vuông, ở quanh thân Lâm Khải, Sở Mộ nhanh chóng di chuyển. Hai chân đạp mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh đáng sợ, mọi người dường như cũng có cảm giác mặt đất dưới chân chấn động.
Dưới Ma Âm toái không, gợn sóng không gian tàn sát bừa bãi, đem Sở Mộ xoắn cho nát bấy. Nhưng mà hóa ra đây chỉ là một đạo tàn ảnh, chân thân Sở Mộ xuất hiện ở sau lưng Lâm Khải. Không chỉ có tránh đi Ma Âm toái không, còn xuất kiếm phản kích.
Nhưng một kiếm này nhìn như mạnh mẽ, nhưng Sở Mộ lại biết, có chút giống như miệng cọp gan thỏ vậy. Bởi vì trong nháy mắt toàn lực bộc phát, lực lượng khí lực mạnh mẽ hội tụ, xuất hiện cảm giác thiếu hụt trong nháy mắt. May mà khôi phục rất nhanh, không tới mức làm cho Sở Mộ mất đi sức chiến đấu.
Phản ứng của Lâm Khải cực nhanh, xông lên phía trước, lại nhanh chóng xoay người. Chiêu thứ ba trong Ma Âm kiếm pháp quét tới, thanh âm giống như ma âm lại tới.
Chiêu thứ tám.
vẻ mặt mọi người ngưng trọng, Lâm Khải quả thực không có nhẹ tay. Trừ không có sử dụng bí pháp và đòn sát thủ ra, hoàn toàn đã coi như Sở Mộ là cường địch mà đối đãi.
Mà Sở Mộ, dưới công kích của Lâm Khải vẫn có thể phản kích, không phải là bị động né tránh và đón đỡ, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Áp lực mà Sở Mộ thừa nhận cũng rất lớn, bởi vì Lâm Khải không phải là Kiếm Vương thất tinh bình thường. So với Kiếm Vương thất tinh bình thường còn mạnh mẽ hơn không ít, là một đối thủ đáng sợ.
Trên lý luận, Kiếm Vương tứ tinh và Kiếm Vương thất tinh, chênh lệch giữa song phương ít nhất là một ngàn lần. Sở Mộ đã vượt qua chênh lệch một ngàn lần, chiến một trận với Lâm Khải mà vẫn đứng ở thế bất bại.
Ma Âm kiếm pháp là kiếm pháp mạnh nhất mà Lâm Khải nắm giữ. Sau khi thi triển bảy chiêu đầu, một lần nữa thi triển đã chạm tới tinh túy của môn kiếm pháp này. Chỉ kém một tia là nắm giữ tinh túy trong đó, bởi vậy uy lực của một chiêu này rất là mạnh mẽ.
Nếu như nắm giữ tinh túy, thực lực Lâm Khải lại tăng lên một bước, lại càng mạnh mẽ thêm vài phần.
Dưới áp lực thật lướn, vẻ mặt Sở Mộ trầm ổn, không hoảng hốt, rối loạn, tiến thoái tự nhiên. Thi triển kiếm pháp lần lượt phản kích, hắn dùng loại áp lực này để tôi luyện, hóa thành động lực, ép bản thân tăng lên.
Không có mạnh nhất, chỉ có càng mạnh hơn nữa.
Chiêu thứ chín.
Lâm Khải còn không đánh bại được Sở Mộ.
Chiêu thứ mười.
Sở Mộ vẫn quần nhau với Lâm Khải.
Dường như Lâm Khải đã quên ước hẹn mười chiêu, chỉ một lòng muốn đánh bại Sở Mộ để chứng minh sự cường đại của hắn.
Mà Sở Mộ cũng không có đề cập tới ước hẹn mười chiêu, vẫn đối chiến với Lâm Khải. Hắn đang mượn nhờ loại áp lực này tôi luyện kiếm pháp và bộ pháp của bản thân.
Những người quan sát cũng không có ai nhắc tới, bởi vì chiến đấu hiện tại rất là đặc sắc.
Nếu như là trước đó có người nói cho bọn hắn biết chiến đấu giữa một Kiếm Vương tứ tinh và Kiếm Vương thất tinh rất là đặc sắc, bọn hắn tuyệt đối sẽ không tin. Đồng thời sẽ cho đối phương một bạt tai cho tỉnh táo lại. Một Kiếm Vương tứ tinh trước mặt một Kiếm Vương thất tinh không phải là cái gì cả.
Nhưng mà hiện tại bọn hắn mới biết được, một Kiếm Vương tứ tinh quả thực có thể đối kháng với Kiếm Vương thất tinh.
Kiếm quang chói mắt bùng lên, song kiếm va chạm, sóng âm đáng sợ bạo tạc, nổ tung, tàn sát bừa bãi tám phương, khiến cho mỗi một người đều nhíu mày.
Nơi hai kiếm va chạm càng nổ tung, tạo thành thanh âm gợn sóng lan tràn ra chung quanh, rung động từng tầng một.
Dưới lực lượng mạnh mẽ, hai đạo thân ảnh không thể ức chế được mà lùi về phía sau, giầy ma sát với mặt đất bóng loáng, có thanh âm sắc bén vang vọng. Nương theo đó là sương mù lượn lờ.
← Ch. 1105 | Ch. 1107 → |