← Ch.1119 | Ch.1121 → |
Một môn kiếm pháp có cường đại, cao thâm tới đâu, chiêu thứ nhất thủy chung là chiêu yếu nhất, chỉ có chiêu thứ nhất, còn không bằng kiếm pháp Địa cấp cao giai khác.
Nguyên nhân thứ hai là chiêu này vô cùng khó luyện. Bởi vì hắn đã tự mình luyện qua, tốn mấy tháng cũng không có cách nào nhập môn được
Như vậy nguyên nhân chỉ có một, hoặc là môn kiếm pháp vô danh chỉ có một chiêu này cũng không trọn vẹn, hoặc là quá mức cao thâm. Sau khi nghiên cứu, các trưởng lão Chu Kiếm bộ kết luận có khả năng là khả năng đầu tiên hơn.
Bởi vì trưởng lão trong Chu Kiếm bộ, mỗi một người ở phương diện kiếm pháp, thiên phú đều hơn xa Kiếm giả khác, tập hợp trí tuệ của mọi người nhưng vẫn không có cách nào phá giải, như vậy có khả năng là suy đoán đầu tiên kia hơn. Đương nhiên cũng có khả năng là suy đoán thứ hai.
- Tiền đặt cược ta đã cho ngươi. Đổ ước hoàn thành, có muốn hay không là do bản thân ngươi.
Mạc Phàm ném lại một câu rồi quay người rời đi.
Không giống như trong suy nghĩ, nhận được một môn kiếm pháp Địa cấp cao giai hoặc là đỉnh giai nguyên vẹn. Nhưng mà thái độ của Mạc Phàm khiến cho Sở Mộ biết, chỉ có như vậy mà thôi. Bất quá hắn cũng có chút hiếu kỳ, hiếu kỳ chiêu kiếm pháp ghi lại trên trang giấy này.
Thu trang giấy này trước, mọi người lại chúc mừng, sau khi chuẩn bị một phen, lập tức bắt đầu.
Chúc mừng chỉ đơn giản là uống rượu ăn thịt, trao đổi, thảo luận, nghiên cứu... vô cùng tận hứng.
Chiến đội số tám có ba mươi lăm người, trừ Mạc Phàm ra, ba mươi bốn người còn lại đều tham dự.
Sau khi chúc mừng xong, mọi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sau khi ngủ chừng hai thời thần, Sở Mộ tỉnh lại. Kiếm nguyên vận chuyển, mùi rượu biến mất hết, tinh thần sảng khoái. Như thường lệ, sau khi tu luyện Thần Hoang kiếm nguyên và Tinh Thần kiếp, Sở Mộ lại tu luyện đủ loại kiếm pháp, rồi sau đó lấy ra trang giấy kia.
Chất liệu của nó không tầm thường, Sở Mộ hơi phát lực, không ngờ lại không có cách nào xé mở, bất quá hắn có cảm giác, nếu như dùng thêm lực, cũng có thể xé rách trang giấy. Nhưng mà hắn lại không tiếp tục thử. Mục đích của hắn không phải là thử xé trang giấy, mà là một chiêu kiếm pháp bên trên.
Hằng Kiếm thế.
Ba chữ này, lúc Sở Mộ chuyên tâm nhìn vào, lập tức có cảm giác huyền diệu vô cùng. Chỉ là cảm thấy huyền diệu mà thôi, nhưng mà cũng không biết rốt cuộc huyền diệu ở nơi nào.
Rời mắt, nhìn vào trên đồ án kia, đó là một người tay cầm kiếm giơ trước ngực, hai mắt nhìn thẳng lên thân kiếm, vẻ mặt nghiêm túc và thành kính.
Bức đồ án này vẫn làm cho Sở Mộ có cảm giác huyền diệu vô cùng, thậm chí so với ba chữ kia càng thêm mạnh mẽ. Chỉ là vẫn giống như xem phim vậy, không có cách nào hiểu ra thứ gì. Cảm giác huyền diệu kia phảng phất như lục bình không rễ, giống như bồ công anh bay lượn trong gió, luôn bya lượn, không có cách nào nắm chặt được.
Tìm hiểu mấy thời thần, thủy chung không có cách nào tìm hiểu được cái gì trên văn tự và đồ án, Sở Mộ tạm thời buông tha, nhìn về phía nội dung bên dưới.
Trở thành đội phó, đối với cuộc sống bình thường của Sở Mộ cũng không có chút ảnh hưởng nào. Nên tu luyện thì tu luyện, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tất cả đều như thường.
Cơ hội đi làm nhiệm vụ cũng không phải rất nhiều, có đôi khi một năm trôi qua một nhiêm vụ cũng không có.
Bởi vì ngộ tính và tạo nghệ trên phương diện kiếm pháp của Sở Mộ cho nên thường xuyên có người thỉnh giáo kiếm pháp với hắn.
Trừ tu luyện Thần Hoang kiếm nguyên và công pháp luyện thể Tinh Thần kiếp cùng kiếm pháp ra. Sở Mộ lại có thêm một chuyện, đó là tìm hiểu Hằng kiếm thế kia.
Nội dung Hằng Kiếm thế rất ngắn, trước sau bất quá chỉ hơn trăm chữ, không tới hai trăm chữ. Mà hai trăm chữ này rất là huyền diệu, giống như là cổ tự trên địa cầu vậy, không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ. Nhìn vào lập tức có cảm giác chóng mặt, ngây ngốc.
Từ ba chữ Hằng Kiếm thế và bộ đồ án kia, hắn đã cảm thấy huyền diệu, nhưng mà lại không có cách nào tìm hiểu ra được cái gì. Không có cách nào nhập môn. Từ trong hơn trăm chữ ngắn ngủi cũng không tìm hiểu ra được cái gì.
Chỉ là càng tìm hiểu, Sở Mộ càng cảm thấy bên trong huyền diệu vô cùng. Chỉ là huyền diệu, có mỗi huyền diệu mà thôi. Nhưng rốt cuộc huyền diệu ở chỗ nào, Sở Mộ cũng không biết được.
Dùng ngộ tính yêu nghiệt của Sở Mộ, coi như trong Cổ Thần giới cũng là tồn tại đỉnh tiêm, là tồn tại số ít, nhưng mà trước sau dùng một tháng tìm hiểu, ngay cả da lông cũng không có ngộ được. Rốt cuộc Sở Mộ cũng lờ mờ đoán được suy nghĩ lúc ấy của Mạc Phàm.
Hắn ta cho rằng Sở Mộ không có khả năng tìm hiểu được gì, cho nên mới ném tờ giấy này cho Sở Mộ. Hắn thấy chẳng qua đây là một bản sao chép lại mà thôi.
- Bản sao chép?
Trong đầu Sở Mộ hiện lên ba chữ này, hắn lập tức ngơ ngẩn.
Có một chút võ học ảo diệu ở bản chính, chỉ có tìm hiểu bản chính mới có thể lĩnh ngộ. Bản sao chép lại y xì nội dung nhưng cũng khó có thể tìm hiểu đươc ảo diệu trong đó. Coi như thủ pháp sao chép cực kỳ cao minh cũng chỉ có thể làm ra một chút ảo diệu trong đó mà thôi.
Hắn nghĩ, nguyên nhân của việc không có cách nào tìm hiểu được Hằng kiếm thế này hẳn là do đây là bản sao chép ljai.
- Nếu như có thể có được bản chính thì tốt rồi.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Bất quá đó là chuyện không có khả năng, trừ phi hắn gia nhập Chu Kiếm bộ của Kiếm Thần điện, hơn nữa còn trở thành một thành viên tương đối có địa vị trong đó, đó là một chuyện vô cùng khó khăn.
Đương nhiên nếu như có cơ hội, Sở Mộ sẽ tranh thủ, nhưng mà hắn cũng không muốn gia nhập Chu Kiếm bộ. Đây chẳng qua là một bộ nghiên cứu kiếm pháp, không am hiểu chiến đấu.
Đã không có cách nào tìm hiểu, Sở Mộ cũng chỉ có thể tạm thời buông tha.
Thời gian một tháng này, Mạc Phàm cũng khiêu chiến Thượng Quan Hoa hai lần, chỉ là vẫn bại dưới kiếm của Thượng Quan Hoa. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Mạc Phàm đã biết rõ, hắn sẽ khiêu chiến lần thứ ba, thứ tư, mãi cho tới khi chiến thắng mới thôi.
Hôm nay là lần thứ ba Mạc Phàm khiêu chiến Thượng Quan Hoa.
- Lần này ta sẽ đánh bại ngươi.
Mạc Phàm nói, tuy rằng nhiều lần thua, nhưng mà không ảnh hưởng tới trạng thái của hắn. Bài trừ một ít tính cách khiến cho người ta không thích ra, Mạc Phàm này quả thực là một Kiếm giả ưu tú.
Hai người lần nữa kịch chiến, Thượng Quan Hoa vẫn thi triển ra kiếm pháp sở trường của mình là Lưu Ảnh kiếm pháp, Mạc Phàm thì thi triển Thương Long kiếm pháp.
Ba lượt khiêu chiến, kiếm pháp Mạc Phàm đánh ra càng có uy năng hơn.
*****
- Rồi lại lần nữa thua dưới kiếm Thượng Quan Hoa đội trưởng mà thôi.
Lâm Khải nói.
Sở Mộ im lặng, hắn có một loại cảm giác không quá rõ ràng, dường như lần này Mạc Phàm sẽ thắng.
Thượng Quan Hoa có chút ngưng trọng, lần lượt giao thủ với Mạc Phàm, lần sau so với lần trước áp lực còn lớn hơn.
Lần này Thượng Quan Hoa không dám cam đona mình có thể chiến thắng được nữa.
Chiến đấu kịch liệt, kiếm quang như thiểm điện, thương long rít gào, phong kiếm tàn sát bừa bãi.
Bỗng nhiên, kiếm của Mạc Phàm như hóa rồng, thân thể khẽ đảo, dừng lại ở vị trí cách mặt đất mấy chục thước trên không trung, lao xuống phía dưới, giống như một đầu thương long xé rách chân trời, mang theo uy thế hủy diệt hàng lâm.
Thanh âm long ngâm trùng kích, lan tràn ra chung quanh khiến cho mọi người biến sắc. Vẻ mặt Thượng Quan Hoa càng thêm ngưng trọng.
Đánh xuống, không có cách nào né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
Chiêu thứ năm vô cùng đáng sợ của Thương Long kiếm pháp, uy lực của nó cường đại tới mức làm cho người ta run rẩy.
Mọi người cũng biết đây là lần đầu tiên Mạc Phàm thi triển ra chiêu kiếm pháp này, nhìn bộ dáng không quá lưu loát của đối phương, hẳn là mới luyện thành không lâu.
Trong tiếng nổ vang, va chạm kịch liệt diễn ra. Một đạo thân ảnh bay ngược ra, là Thượng Quan Hoa, hắn bay ngược ra hơn chục thước mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm kiếm run nhè nhẹ, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Mạc Phàm rơi xuống đất, trong tiếng nổ vang, Thương long rít gào, chiêu thứ tư hóa thành một đầu Thương long, giống như lao ra khỏi núi, mang theo lực lượng có thể phá hủy tất cả, đánh về phía Thượng Quan Hoa.
Mọi người biến sắc, bởi vì một chiêu này của Mạc Phàm toàn lực ra tay, rõ ràng là muốn đánh trọng thương Thượng Quan Hoa. Hoa Diệp ở bên cạnh lách mình tới, tay xuất kiếm. Một kiếm như xé rách thương hải, đại thế bàng bạc, mênh mông vô cùng, đánh về phía Thương long.
Va chạm, thân thể Hoa Diệp bay ra hơn mười thước, Mạc Phàm thì bay ngược về phía sau hơn muồi trượng.
- Đây là luận bàn, ngươi lại ra tay nặng như vậy.
Sắc mặt Hoa Diệp tái nhợt, cả giận nói.
- Hừ, ngươi thua.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hoa rồi nói.
- Ngươi thắng.
Thượng Quan Hoa cũng trực tiếp thừa nhận.
- Mục đích của ta đã thành, có lưu lại hay không cũng không tất yếu nữa.
Mạc Phàm cười lạnh.
- Từ nay về sau ta và chiến đội số tám các ngươi không có bất kỳ quan hệ nào.
Nói xong, hắn quét mắt nhìn Sở Mộ, ra vẻ vô cùng tiêu sái quay người, nhanh chóng bước đi. Chỉ để lại mọi người nhìn nhau không thôi.
Sở Mộ không khỏi cảm khái, quả thực là hiếm thấy.
- Đi tốt, tránh cho phá hỏng bầu không khí chỉnh thể của chúng ta.
- Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn xuất hiện, ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Mạc Phàm rời khỏi chiến đội số tám, đương nhiên mọi người rất là cao hứng. Bởi vì hắn ta gia nhập chiến đội số tám nhưng lại không có ý định đoàn kết với mọi người. Mọi người cũng không thích cái bộ dáng tự cho mình hơn người của đối phương.
Cảm giác giống như là một cái gai trong ủa trứng gà, hiện tại tự mình đâm rách rồi rời đi, quả thực không thể nào tốt hơn được.
Ngay khi Mạc Phàm rời khỏi Kiếm Phong hào không lâu, Kiếm Phong hào đột nhiên phát ra thông cáo, tế đàn thí luyện sắp mở ra, người có ý tham dự tế dàn thí luyện có thể tiến tới chỗ bộ trưởng báo danh.
- Tế đàn thí luyện... Thí luyện bách tộc..
Sau khi nghe xong, Sở Mộ lập tức giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy, cho nên có chút kinh ngạc.
- Thí luyện bách tộc sắp bắt đầu a.
- Một trăm năm một lần, tính toán ra thời gian cũng sắp tới rồi.
Sở Mộ lập tức lên tiếng hỏi, như thế nào là thí luyện bách tộc.
Cổ Thần giới có hơn trăm chủng tộc, xưng là bashc tộc. Trong Thời đại chúng thần, thần của bách tộc từng dùng lực lượng mạnh mẽ, mở ra một mản thế giới nguyên vẹn, là một thế giới có pháp tắc, quy tắc gần như Cổ Thần giới, tên là Thí luyện giới.
Thí luyện, thí luyện là để cho hậu bối bách tộc tiến vào trong đó lịch lãm rèn luyện sinh tử.
Thí luyện giới trăm năm mới mở ra một lần. Mỗi một lần đều có hậu bối các tộc tiến vào bên trong lịch lãm rèn luyện sinh tử. Đồn rằng trong Thí luyện giới có vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí có một lượng lớn truyền thừa. Người tiến vào trong Thí luyện giới, hơn nữa còn có thể còn sống đi ra, thường thường sẽ thực lực đại tăng, tiền đồ rộng mở, mỗi một người đều là nhân vật nổi tiếng thiên cổ.
Cho nên Thí luyện giới cũng được mọi người vui đùa gọi là con đường cường giả.
Bởi vậy mỗi một lần Thí luyện giới mở ra, trong bách tộc đều có một lượng lớn người muốn đi vào bên trong, chỉ có điều điều kiện tiến vào rất là hạn chế.
Nói đơn giản, mục tiêu của Thí luyện giới chính là nơi các thiên tài được tuyển chọn ra trong đám thiên tài của bách tộc ganh đua. Để cho những thiên tài hậu bối này có thể phát triển tốt hơn.
Bởi vậy người muốn đi vào Thí luyện giới phải thỏa mãn hai điều kiện.
Thứ nhất, cốt linh không thấp hơn tám mươi tuổi.
Thứ hai, thưc lực ít nhất đạt tới Vương cấp thất tinh.
Trong Cổ Thần giới, lấy nhân tộc làm ví dụ, tám mươi tuổi, Kiếm giả đạt tới cấp độ Kiếm Vương thất tinh cũng không có ít.
Đồn rằng, sau khi Chúng thần đại chiến, Thí luyện giới từng biến mất một lần, không còn tung tích. Mãi tới vạn năm trước mới được cường giả Thần điện các tộc lần nữa tìm được, hơn nữa tốn thời gian gần ngàn năm mới lần nữa kiến tạo tế đàn.
Lấy trăm năm mở ra một lần, mỗi một lần mở ra đều phí một lượng lớn năng lượng. Bởi vậy hậu bối muốn đi vào trong Thí luyện giới cũng phải trả một cái giá tương ứng mới được.
Trả giá lúc tiến vào là bởi vì thu hoạch sau đó.
- Bất quá trong Thí luyện giới thực sự quá nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ chết ở bên trong. Coi như là Kiếm Vương cửu tinh cũng không phải là ngoại lệ.
- Ta muốn đi.
Hoa Diệp nói.
- Ta cũng muốn đi.
Lâm Khải nói, ngữ khí kiên quyế. t
- Cùng đi, cùng đi báo danh vậy.
Sở Mộ nói, hắn vô cùng động tâm.
- Sở Mộ, tuy rằng thực lực ngươi rất mạnh, đủ để chống lại Kiếm Vương cửu tinh. Nhưng mà Thí luyện giới có hạn chế đọc lực, không tới Tạo Hóa cảnh thất trọng thiên, tu vi không đạt tới cấp độ đó sẽ không có cách nào tiến vào.
Lâm Khải nói.
- Ta muốn thử một chút, nói không chừng sẽ có thể.
Sở Mộ nói, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không buông tha.
- Được rồi, thử một chút cũng không sao.
Trong chiến đội số tám, chỉ có mười hai người tỏ vẻ muốn ghi danh tiến vào trong Thí luyện giới. Tuy rằng tiến vào Thí Luyện giới là một cơ hội rất tốt. Nhưng mà kỳ ngộ luôn tồn tại với nguy hiểm. Kỳ ngộ càng lớn thì nguy hiểm càng lớn, người có thể vượt qua nguy hiểm đạt được kỳ ngộ, đoná chừng không được một phần trăm, có lẽ còn ít hơn.
← Ch. 1119 | Ch. 1121 → |