Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0113

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0113: Ai là người có thể cười tới cuối cùng?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ha ha, không biết lần này đệ tử hai phái chúng ta thu hoạch thế nào nha?

Diêu trưởng lão vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

- Có lẽ sẽ không tệ, ta cảm thấy khả năng so với trước đó còn tốt hơn rất nhiều.

La trưởng lão cũng vui vẻ nói, trong đầu hắn thoáng hiện lên thân ảnh Sở Mộ đầu tiên, tiếp theo là thân ảnh Tiêu Thiên phong, có thể nói, trước đó mỗi một lần tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh, đệ tử tinh anh thì có tiêu chuẩn thực lực cao nhất là Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo, nhưng mà Sở Mộ và Tiêu Thiên phong lúc này hoàn toàn là thêm vào, siêu việt tiêu chuẩn thực lực trước đó. Mặc dù nói trong Thanh Lan hư cảnh có đôi khi cần tới vận khí, nhưng mà thực lực bản thân cường đại lại là một hậu thuẫn mạnh mẽ không thể không chối bỏ.

- Ồ? Xem ra La trưởng lão rất có lòng tin a.

Diêu trưởng lão trước tiên sững sờ, tiếp đó cười lên ha hả, hắn có chút không cho là đúng. Lần nào mà không giống nhau, không có bao nhiêu điểm khác biệt. Hắn cũng không biết lần này trong đám đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái có Sở Mộ và Tiêu Thiên phong.

La trưởng lão cũng cười cười, không nói gì thêm, nhưng mà hắn lại có tin tưởng mười phần, lần này thu hoạch của toàn bộ đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái rất rõ ràng còn hơn trước đó.

- Thực sự là nực cười, còn muốn có thu hoạch gì nữa? Nói không chừng ngay cả một đệ tử cũng không còn sống mà rời khỏi.

Vừa vặn ba tên trưởng lão của Thanh Lan kiếm phái đuổi tới, một người trong đó trực tiếp trào phúng, diễu cợt, người này gọi là Diệu Nhật trưởng lão, hai gã trưởng lão khác thì cũng dùng vẻ mặt châm chọc, cười lạnh.

Diêu trưởng lão giận dữ, khí tức mạnh mẽ bắt đầu bắn ra.

- Sao nào? Muốn nếm thử sự lợi hại của chúng ta hay sao?

Diệu Nhật trưởng lão cười lạnh liên tục nói, rất có tư thế một lời không hợp sẽ ra tay giáo huấn đối phương một chầu.

- Diêu trưởng lão, không nên gấp gáp.

La trưởng lão cũng không tức giận mà cười nói.

- Chờ đệ tử phái chúng ta đi ra, lại nhìn xem sắc mặt bọn họ, lúc đó ngươi sẽ biết khi đó mình sẽ sảng khoái tới cỡ nào.

La trưởng lão sở dĩ bình tĩnh như vậy hoàn toàn là tin tưởng thực lực của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong, thực lực hai người bọn họ vô cùng cường đại, hoàn toàn có thể so với Kiếm giả thập đoạn. Tu vi và kiếm thuật tinh xảo tuyệt luân như vậy ở trong Thanh Lan hư cảnh nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn. Chỉ cần đám người Sở Mộ và Tiêu Thiên phong có thu hoạch, chẳng khác nào là hung hăng vung tay đánh vào mặt ba trưởng lão của Thanh Lan kiếm phái này, đến lúc đó biểu lộ trên mặt bọn họ quả thực sẽ vô cùng đặc sắc.

Vẻ mặt Diêu trưởng lão có chút kinh nghi bất định, hắn vốn cho rằng La trưởng lão chỉ nói giỡn mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương rất nắm chắc, hắn không khỏi suy đoán một phen, óa khí trong lòng đương nhiên cũng chậm rãi tiêu tán.

Nhưng mà ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái liếc nhìn nhau, trong mắt có chút tự đắc, vui vẻ, trên mặt càng tràn ngập vẻ mỉa mai đối với Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái. Bởi vì bọn họ biết rõ một sự thực từ tước, Thanh Lan hư cảnh vốn cũng không lớn, thời gian mở ra một tháng đủ để đi khắp cả hư cảnh. Cho nên dưới sự đuổi giết của một Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong, những đệ tử tinh anh hai phái kia tuyệt đối không còn đường sống.

Trong đầu bọn họ đang tưởng tượng, khi đệ tử tinh anh Thanh Lan kiếm phái bọn họ mang ra một số lượng lớn linh dược... mà đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái lại không có một ai xuất hiện, lúc đó biểu hiện trên mặt các trưởng lão này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc a.

Kế tiếp, các vị trưởng lão đều nhìn chằm chằm vào Thanh Lan hư cảnh, chấn động đã truyền ra. Tin rằng không cần quá lâu, đệ tử ba đại keiems phái sẽ nhanh chóng rời khỏi hư cảnh.

...

- Chư vị, nhanh, Thanh Lan hư cảnh sắp đóng cửa.

Vũ Văn Minh Hóa quát, nhanh chóng thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy tới cửa ra Thanh Lan hư cảnh.

Trong đám đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái còn lại, tổng số có tám người, tu vi mỗi một người đều là cửu đoạn đỉnh phong. Trong đó Tạ Xuân Lôi tuy rằng cánh tay trái bị đứt, mất khá nhiều máu, nhưng mà sau khi Sở Mộ cho hắn một khỏa xích huyết quả bổ sung, lại trải qua mấy ngày điều dưỡng, cộng thêm một chút gặp gỡ trong Thanh Lan hư cảnh, không chỉ có thương thế tốt hơn rất nhiều mà ngay cả tu vi kiếm khí cũng đột phá.

Bởi vì không có đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái gây khó dễ, hơn nữa thực lực tám người đều rất cường hãn, liên thủ với nhau, mà trong Thanh Lan hư cảnh lại có rất ít hung thú cường đại như Khô Mộc giác mãng, cho nên tám người cơ hồ quét ngang đại bộ phận Thanh Lan hư cảnh, tìm được các nơi hẻo lánh, cũng vơ vét được không ít thứ tốt.

Tuy rằng tìm được các loại linh dược cũng dựa theo tỷ lệ phân phối, Thanh Thủy kiếm phái chỉ còn lại hai người, cũng chỉ có thể nhận được một phần tư trên tổng số, nhưng mà trên thực tế bọn họ có thể nhận được một phần tư bọ họ đã vô cùng hài lòng rồi. Dù sao bọn họ xuất lực không lớn, thực lực chỉnh thể lại không bằng đám người Sở Mộ, coi như đám người Sở Mộ không phân cho bọn họ, bọn họ cũng không làm gì được.

Trong lúc bọn họ chạy đi, mặt đất giống như nhanh chóng lui về phía sau, sau một lúc, tám người lần nữa đi tới cửa ra Thanh Lan hư cảnh.

Nhìn qua cửa ra giống như một vòng tròn xoáy, tám người nhanh chóng dừng lại, liếc nhìn nhau, Vũ Văn Minh Hóa xông lên trước, lách mình tiến vào trong vòng xoáy rồi biến mất không thấy gì nữa.

- Chư vị, lát nữa gặp lại bên ngoài.

Lý Dật cười nói, cũng tiến thân vào trong vòng xoáy.

...

- Đi ra, đi ra rồi.

Vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn, có một đạo thân ảnh thoáng hiện. Chín trưởng lão của tam đại kiếm phái hai mắt sáng ngời, nhanh chóng nhìn vào, tràn ngập chờ mong.

Sưu một cái, một đạo thân ảnh lao ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên mặt ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái vốn vui mừng và kích động lúc này khuôn mặt lập tức cứng lại, vẻ kinh ngạc lan tràn trong mắt, đồng thời còn tràn ngập khó hiểu. Mà ba trưởng lão Thanh Phong kiếm phái thì vui vẻ, ba trưởng lão Thanh Thủy kiếm phái cũng có vài phần chờ mong.

Ngay sau đó là Lý Dật xuất hiện, làm cho ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái càng thêm nghi hoặc, lại cố nén nghi hoặc trong đáy lòng, bọn họ tự nhủ, có lẽ chỉ là hai con cá lọt lưới mà thôi.

Ngay sau đó lại có người xuất hiện, là Vương Đình Hạo, đám người La trưởng lão càng thêm cao hứng, thứ tư là Diêu Bích Phượng, làm cho ba trưởng lão Thanh Thủy kiếm phái cao hứng một lần.

Đệ tử tinh anh xuất hiện nhanh chóng di chuyển, đi tới bên cạnh các trưởng lão bổn phái.

- Tốt... Tốt... Tốt.

La trưởng lão nhìn qua đám đệ tử tinh anh, phát hiện ra khí tức bọn họ càng thêm tinh thuần, sắc bén, nếu như so với trước đó tiến vào Thanh Lan hư cảnh còn cường đại hơn. Lại nhìn thấy bao bố trên lưng bọn họ đều đầy ắp, căng phồng, lập tức cao hứng vô cùng, kích động nói.

*****

- Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đâu? Các ngươi có gặp bọn chúng hay không?

- Trưởng lão yên tâm, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong một lát nữa sẽ đi ra.

Lý Dật cười nói.

Nhớ tới chuyện trước đó đã thương lượng, về phần âm mưu của Thanh Lan kiếm phái hắn cũng không có trực tiếp nói ra miệng. Dù sao hắn không có bổn sự kiếm khí truyền âm, một khi nói ra rất có thể sẽ truyền vào trong tai ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện biến hóa khó lường. Vẫn là đợi sau khi trở về kiếm phái rồi nói sau. Lại đem việc này báo cáo lên, giao cho cao tần kiếm phái đi thương lượng, xử lý thì tốt hơn.

Đệ tử vừa xuất hiện, Sở Mộ là người cuối cùng, khi ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái nhìn thấy Sở Mộ đi ra, vẻ nghi hoặc và kinh ngạc trên mặt rốt cuộc cũng không dấu được.

- Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, quá tốt rồi, các ngươi đều đi ra.

La trưởng lão và hai vị trưởng lão còn lại đều hết sức kích động, bộ dáng ân cần hỏi han. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy tu vi của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, càng kích động vạn phần.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái còn nhiều người còn sống đi ra như vậy? Còn là đám tinh nhuệ chân chính?

Diệu Nhật trưởng lão dùng kiếm khí truyền âm, mặt mũi âm trầm hỏi đồng bạn.

- Đám người Ngụy Hồng đang làm cái quỷ gì vậy?

Thanh Mộc trưởng lão cũng âm trầm bất định, truyền âm lại.

- Đợi bọn chúng đi ra, nhất định phải hỏi cho rõ một chút, hỏi cho minh bạch, rốt cuộc trong chuyện này xảy ra chuyện gì? Ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong.

Vị trưởng lão thứ ba kia cũng tức giận không thôi, dùng kiếm khí truyền âm nói. Loại chuyện này tự nhiên bọn họ không dám để cho Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái biết rõ, một khi bọn họ biết rõ mà nói, hai phái liên thủ, Thanh Lan kiếm phái bọn họ cũng không chịu đựng nổi a.

Chờ mãi, không có người nào xuất hiện, cửa vào Thanh Lan hư cảnh nhạt dần rồi thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong mắt mọi người.

Lập tức chín trưởng lão đều kinh ngạc, khó hiểu không thôi. Đây là tình huống gì? Sao lại hoàn toàn không giống như trong dự đoán của mọi người, chẳng lẽ những đệ tử không có đi ra toàn bộ đều bị chết trong Thanh Lan hư cảnh hay sao?

- Phượng nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bổn phái chỉ có hai người đi ra?

Diêu trưởng lão chau mày, trầm giọng hỏi.

- Gia gia...

Diêu Bích Phượng nhìn qua Diêu trưởng lão, do dự một chút, lại nghĩ tới ước hẹn trước khi đi ra, nàng nói:

- Hai mươi đệ tử tinh anh bổn phái, trừ hai người chúng con ra, những người khác đều chết rồi.

- Chết rồi?

Toàn thân Diêu trưởng lão và hai người trưởng lão khác chấn động, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh hãi, không có cách nào tin tưởng nổi. Hai mắt Diêu trưởng lão bắn ra tinh mang, hai tay nắm lấy vai Diêu Bích Phượng, ngữ khí vô cùng kích động nói:

- Tại sao lại chết? Chết như thế nào?

Diêu Bích Phương nhìn ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái lại nhìn về phía Diêu trưởng lão rồi nói:

- Gia gia, chuyện trong đó chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái con sẽ nói kỹ cho người biết.

- Sở Mộ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao chỉ có sáu người các ngươi còn sống đi ra?

La trưởng lão cũng kích động không thôi, lúc này hoàn toàn khác với thường ngày.

Sở Mộ vẫn không trả lời, ánh mắt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đã quét tới, giống như là điện mang. Bỗng nhiên ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão tập trung vào thân kiếm sau lưng Sở Mộ, dừng lại một lát, tinh mang càng thêm sắc bén, thân ảnh đột nhiên lóe lên, hóa thành một đạo thiểm điện phóng về phía Sở Mộ, vươn tay chộp một cái, kiếm khí tạo thành trảo.

Tu vi của Diệu Nhật trưởng lão này không thấp, tốc độ cực nhanh, lại đột nhiên nhảy ra, ngay cả hai trưởng lão bên cạnh hắn cũng không kịp phản ứng, chứ đừng nói là những người khác.

Nhưng Sở Mộ cũng rất cảnh giác, khi ánh mắt Diệu Nhật trưởng lão này nhìn về phía hắn, chuyển thành sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm thì trong lòng hắn đã xuất hiện nguy cơ. Ngay khi Diệu Nhật trưởng lão bay tới, cơ hồ giống như bản năng, ba thành Phong chi ý cảnh hoàn toàn dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, nhanh chóng lui về phía sau, giống như là cành liễu lắc lư vậy.

Nhưng mà tu vi kiếm khí của Diệu Nhật trưởng lão không biết còn gấp bao nhiêu lần Sở Mộ, dưới một trảo này, Sở Mộ chỉ cảm thấy không gian bốn phía đều bị bao phủ, ngay cả không khí cũng bị cố định lại một chỗ, kkhoong có cách nào mở ra. Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả không trung giống như bị che đậy, giống như có một ngọn núi lớn đè xuống, làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác không thể nào đối kháng được, sự vô lực phát ra từ tận đáy lòng, giống như là con chim trong lồng vậy...

Tốc độ của Diệu Nhật trưởng lão cực nhanh, tu vi kiếm khí cao thâm vô cùng, duỗi tay đánh ra một trảo, kiếm khí càng thêm vô cùng nóng bỏng, không khí chung quanh trực tiếp bị đốt cháy. Sở Mộ bị vây khốn bên trong chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị thiêu đốt, áp bách tới, miệng lưỡi đắng khô một hồi, giống như hắn sắp bị thiêu đốt thành tro tàn vậy.

- Bán bộ kiếm thế.

Trong lòng gầm lên giận dữ, tinh khí thần hợp nhất, ngưng tụ thành kiếm, phong mang sắc bén, bất khuất không thông, dùng quy mô lớn trước nay chưa từng có, toàn lực bộc phát. Trong nháy mắt này có tinh mang cực kỳ sắc bén từ trong trán Sở Mộ bắn ra, xuyên thấu hư không.

Ngụy Thanh Phong kiếm rời khỏi vỏ, dung hợp với bán bộ kiếm thế, một kiếm được chém ra. Một kiếm này hoàn toàn bất đồng với Phong chi tương đơn giản hóa, nhưng mà luận uy lực, lại không thua kém bao nhiêu với phong chi tương bản đơn giản hóa.

Trong tích tắc này bản thân Sở Mộ giống như dung hợp vào làm một với ngụy Thanh Phong kiếm trong tay, có một loại cảm giác chặt đứt thiên địa, hư không, sau khi chém ra, phong mang không thể ngăn cản. Xu thế một trảo của Diệu Nhật trưởng lão kia lập tức bị xét nứt ra một cái lỗ hổng nhỏ, Sở Mộ nắm bắt thời cơ, thân pháp Phong Trung du toàn lực thi triển, hóa thành một cơn cuồng phong từ trong cái lỗ hổng nhỏ này lao ra.

- Diệu Nhật, ngươi muốn chết.

Một tiếng quát chói tai vang lên, tóc đen trên đầu La trưởng lão bay tán loạn, giống như kiếm dựng ngược lên trên trời, hắn vươn tay chộp một cái, rút kiếm khí sau lưng ra.

Thanh âm ầm vang giống như là thần thiết bên ngoài va chạm, ma sát, một đạo kiếm quang chói mắt giống như là cầu vồng, một kiếm sắc bén vô cùng giống như có thể chém đứt tất cả, giống như là cuồng phong chấn động thiên địa, chém về phía Diệu Nhật trưởng lão. Một kiếm này là do lửa giận của La trưởng lão biến thành, uy lực mười phần, cường hãn vô cùng. Mang theo sát ý.

Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão đại biến, vươn tay rút ra Diệu Nhật kiếm sau lưng, lập tức kiếm được thiêu đốt bừng bừng, một kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, bá đạo vô cùng, giống như là hóa thành một mặt trời màu đỏ, cuồn cuộn, chấn động hư không, đốt cháy tất cả.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)