← Ch.1197 | Ch.1199 → |
Xếp mười hạng đầu chẳng có phần thưởng thực chất gì nhưng nó là vinh diệu.
Thế lực cấp chúa tể, mười thế lực cấp bá chủ cạnh tranh với nhau.
Lại có người nói:
- Đúng rồi Lâm sư huynh, chúng ta không thể bị liên lụy!
Sở Mộ phớt lờ mấy người kia, chỉ nói chuyện với Lâm Dịch:
- Đa tạ ý tốt của Lâm sư huynh.
Nói xong Sở Mộ xoay người đi.
- Hừ! Cuồng quá vậy!
- Cuồng thì có ích gì, cũng bị hăm dọa mà thôi!
Sở Mộ nghe rõ tiếng lầu bầu mỉa mai nhưng không để bụng. Lâm Dịch biến sắc mặt, gã trừng đám thành viên nhưng không nói gì thêm.
Trong Ngũ Hành kiếm tông.
Phó tông chủ Bạch Khung ngước nhìn bảng thiên tài tinh hệ trên bầu trời, cau mày thầm nhủ:
- Sở Mộ, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?
Thứ hạng của Sở Mộ từ ban đầu hạng nhất rớt xuống hạng mười một, không lâu sau là mười sáu rồi bây giờ tụt xuống hạng năm mươi mốt.
Cái tên của Sở Mộ lại nhảy tụt xuống hạng năm mươi sáu.
- Thứ bậc của Sở sư huynh lại giảm thấp!
- Lần thứ bốn rồi, sao cứ trượt xuống hoài, thất vọng quá.
Tục ngữ nói việc không quá ba lần nhưng Sở Mộ đã tụt hạng đến lần thứ bốn, điều này khiến người ôm hy vọng lớn vào hắn khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng.
Trong Chấn Thiên Phong.
Giang Bắc thì thào:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử Chấn Thiên phong cũng hoang mang, ban đầu bọn họ được nhiều người hâm mộ nhưng bây giờ đã rộ lên tin đồn mỉa mai bọn họ, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
***
Sở Mộ thì không quan tâm, người ta đe dọa hoặc xem thường đều không làm hắn thấy xấu hổ. Sở Mộ quay về nhà gỗ của mình, tra xét bảng thiên tài tinh hệ Dạ Minh bộ phát hiện thứ hạng của mình đã rớt xuống năm mươi sáu.
Từ khi Sở Mộ vào Thiên Thanh Hư Giới đến nay đã qua trọn một ngày và nửa ngày hôm nay, bây giờ là đêm khuya ngày thứ hai, đã có năm mươi lăm người dẫn đầu hắn, bọn họ có ít nhất hai ngàn điểm thiên tài.
Lĩnh ngộ kiếm ý nhập môn được một ngàn điểm thiên tài, lĩnh ngộ một loại lực lượng thiên địa nhập môn sẽ được một ngàn điểm thiên tài, tu vi đến nhất trọng thiên cũng có một ngàn điểm thiên tài.
Lúc này Chu Thiên Đồng ở cao tít đầu bảng đã có bốn ngàn điểm thiên tài, Trần Cương hạng hai được bốn ngàn điểm thiên tài. Dương Hiên hạng ba thì điểm thiên tài là ba ngàn.
Phỏng chừng Chu Thiên Đồng, Trần Cương cũng là cùng tu khí thể đến nhất trọng thiên, lĩnh ngộ kiếm ý lại lĩnh ngộ một loại lực lượng thiên địa.
Thiên phú của đám người Chu Thiên Đồng, Trần Cương là điều chắc chắn, cộng thêm có thành viên Dạ Minh điện săn giết hư thú, hiến một phần hư khí cho bọn họ, vô hình trung tiết kiệm thời gian săn giết hư thú, hai người dồn thời gian đó vào việc lĩnh ngộ lực lượng thiên địa này nọ.
Sở Mộ thì khác, hắn đơn độc một mình, tất cả hư khí là tự hắn săn giết kiếm được, một phần dùng cho việc chữa lành vết thương và phục hồi lực lượng, hắn không rảnh lĩnh ngộ đàng hoàng.
Điểm thiên tài của người hạng mười cũng là ba ngàn, hạng mười một là hai ngàn.
Sở Mộ cười khẽ, hắn tu luyện trong nhà gỗ.
Luyện thể công sơ cấp từ động tác thứ nhất, hoàn thành một động tác rồi Sở Mộ đổi sang động tác thứ hai, không ngừng lại chút nào. Khí nóng không ngừng tụ tập trong người Sở Mộ càng mãnh liệt hơn.
Hoàn thành động tác thứ sáu Sở Mộ làm động tác thứ bảy, rồi thứ tám đến thứ chín.
Động tác thứ chín là cái cuối cùng, khí nóng trong người đã cực kỳ mạnh mẽ, Sở Mộ loáng thoáng nghe tiếng thủy triều dâng trào quanh quẩn trong cơ thể. Khí nóng không ngừng gột rửa từng chút một cường hóa thân thể ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sở Mộ cố định động tác thứ chín hai mươi phút, da toàn thân đỏ ửng như tôm luộc, nóng hổi, khói bốc ra khỏi người hắn.
Sở Mộ cảm giác sắp bốc cháy, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Bùm!
Có tiếng nổ, trong người như có đoàn lửa đáng sợ nổ tung trùng kích toàn thân Sở Mộ, xương kêu răng rắc. Có lực lượng từ sâu trong thân thể dâng lên, chớp mắt thổi quét toàn thân, nhiệt độ cao sôi sục nhanh chóng rút đi, thay thế là lạnh lẽo.
Lực lượng cường đại dâng lên trong người Sở Mộ, giơ tay nhấc chân kêu răng rắc, đấm ra như gió rít.
Trong đầu Sở Mộ vang thanh âm mơ hồ:
- Tu vi luyện thể đến nhất trọng thiên, được một ngàn điểm thiên tài.
Trên bảng thiên tài tinh hệ, điểm thiên tài đằng sau cái tên Sở Mộ từ 1000 biến thành 2000, nhưng thứ bậc không có gì thay đổi, vẫn cứ hạng năm mươi sáu.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Sở Mộ nhúc nhích tay chân, đột phá lực lượng một vạn cân cảm giác khác hẳn với chín ngàn chín trăm chín mươi chín cân, dù số lượng chỉ lệch một cân nhưng là hai loại cảnh giới.
Bây giờ Sở Mộ cảm giác có thể phát huy đầy đủ sức mạnh trong người, nếu lại gặp một con Xích Nhãn Lang tinh anh thì hắn chỉ mất chừng nửa thời gian là có thể giết chết.
Đương nhiên đổi lại Kiếm Giả thiên tài khác với lực lượng một vạn cân chưa chắc giết nổi một con Xích Nhãn Lang tinh anh, đây là sự chênh lệch, cách biệt thiên phú, chênh lệch cách vận dụng lực lượng.
Hơn ba vạn thiên tài trong Dạ Minh bộ bàn về cách vận dụng lực lượng thì Sở Mộ nói số hai không ai dám xưng hạng nhất, muốn ngang hàng cũng không thể.
Sở Mộ ngồi xếp bằng trên giường gỗ, loại bỏ tạp niệm, tĩnh tâm ngưng thần theo tuyến sơ cấp luyện khí quyết điều động nội khí trong người, vận hành nó.
Đường vạn hành sơ cấp luyện khí quyết khá đơn giản, dễ nắm giữ. Nội khí của Sở Mộ đã đến cực độ, nội khí không ngừng vận hành trong kinh mạch, một lần lại một lần, mỗi một biến qua đi dường như chiết xuất ra một chút.
Mỗi khi vận hành một chu thiên phỏng chừng mất khoảng một trăm giây, sau ba mươi sáu chu thiên thì nội khí bị chiết xuất ba mươi sáu lần, đã đến cực độ hiện tại Sở Mộ có thể làm được.
Nội khí nháy mắt trướng phình rồi rụt về, lại phình ra, nổ tung. Sở Mộ cảm giác tư duy tinh thần như đang bay. Nội khí trong kinh mạch tái tạo lại, cảm giác hoàn toàn mới.
Thanh âm mơ hồ lại vang lên:
- Tu vi luyện khí đến nhất trọng thiên, được một ngàn điểm thiên tài.
Điểm thiên tài sau cái tên Sở Mộ thay đổi thành 3000, ngay sau đó tên của hắn bắt đầu lấp lánh bay vọt lên trên, thế như chẻ tre vượt qua từng cái tên.
Khi lên tới hạng mười sáu thì ngừng lại, vì đằng sau mấy cái tên hạng cao hơn toàn có 3000 điểm thiên tài.
Sở Mộ đang đột phá nhưng người khác cũng đột phá, chỉ khác là trước hay sau.
Từ hạng năm mươi sáu tăng lên hạng mười sáu, trực tiếp thăng bốn mươi cấp, khá kinh người.
Bạch Khung thấy thứ hạng thay đổi trên bảng thiên tài tinh hệ thì mỉm cười nói:
- Tiểu tử giỏi, rốt cuộc cũng phản kích.
*****
Các đệ tử trong Chấn Thiên phong rất vui vẻ:
- Thứ bậc của phong chủ lên rồi, một hơi lên đến hạng mười sáu!
- A, một hơi lên hạng mười sáu!
Khâu Minh Lỗi biến sắc mặt âm trầm nói:
- Hừ! Mới có hạng mười sáu, còn chưa vào được mười hạng đầu.
Điểm thiên tài của Khâu Minh Lỗi mới có hai ngàn điểm, đã bị Sở Mộ vượt qua cái vèo. Nghĩa là trong hai, ba canh giờ ngắn ngủi tu vi luyện khí, luyện thể của Sở Mộ đến nhất trọng thiên, vượt qua Khâu Minh Lỗi.
Lần này không có hy vọng báo thù sao?
Dương Hiên phát hiện thì khóe môi cong lên cười nhạt:
- Không ngờ đột phá, nhưng vậy thì chơi mới càng vui đúng không?
Giết trước khi đột phá trừ chết một lần ra không có mất mác gì, nhưng giết sau khi đột phá sẽ giảm thấp tu vi một trọng thiên, đó là mất mác lớn lao.
Sau khi luyện khí đến nhất trọng thiên thì lượng nội khí chỉ tăng một chút không quá rõ ràng, nhưng chất thì tinh thuần hơn nhiều. Một phần nội khí tương tự nhưng uy năng thì tăng mạnh mấy thành.
Mỗi người đều đang cố gắng, đều là thiên tài nhưng cũng có chia ra cao thấp.
Sở Mộ cảm nhận nội khí càng tinh thuần trong người, hắn nở nụ cười.
Cùng tu khí thể, song song thành công đột phá đến nhất trọng thiên, thực lực càng thêm cường đại, cũng được hai ngàn điểm điểm thiên tài, thu hoạch rất tốt.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Kiếm sắt đen không có mũi nhọn, cần kiếm khí càng tốt.
Hiện tại Sở Mộ không có cách nào, vì kiếm khí càng tốt thì giá không thấp.
Như ô cương kiếm cao hơn kiếm sắt đen một đẳng cấp cần một trăm hư khí nhất phẩm để mua, ô cương kiếm có thể dễ dàng cắt rách da lông hư thú nhất phẩm, tổn thương da hư thú nhị phẩm.
Nếu kiếm khí tốt hơn nữa như kim cương kiếm thì cần càng nhiều hư khí mới được.
Hư khí, tất cả đều phải dùng đến hư khí.
Tạm thời không mua nổi kiếm khí tốt hơn, muốn tăng mạnh sức sát thương phải xuống tay từ những mặt khác.
Suy tư một lát sau mắt Sở Mộ lóe tia sáng, hắn ngồi xếp bằng cầm kiếm sắt đen, cẩn thận cảm nhận.
Sở Mộ muốn lĩnh ngộ lực lượng thiên địa.
Theo tình huống trước mắt thì lĩnh ngộ lực lượng kim là tốt nhất, vì lực lượng kim có mũi nhọn gia cố vào thân kiếm sẽ làm kiếm sắc bén hơn, sức sát thương càng mạnh.
Ngộ tính cường đại cộng thêm tạo nghệ lực lượng kim vốn không tầm thường, bây giờ Sở Mộ lĩnh ngộ lại không phải chuyện quá khó khăn.
Sở Mộ dần cảm nhận càng lúc càng sâu sắc, mơ hồ có một chút mũi nhọn ẩn hiện trong thế giới tinh thần.
Thế giới tinh thần tối đen vì lĩnh ngộ kiếm ý mà sáng lên, kiếm ý nằm ngay chính giữa thế giới tinh thần.
Hiện tại có một tia sáng nhấp nháy yếu ớt nằm ở rìa kiếm ý không xa.
Lực lượng kim, mũi nhọn sắc bén có thể chém tất cả cứng rắn.
Các loại hiểu ra xuất hiện trong óc Sở Mộ dần rõ ràng, trong sáng hơn.
Không biết qua bao lâu, chút ánh sáng linh quang càng rực rỡ. Màu vàng nhạt chợt hiện ra bên cạnh kiếm ý, tỏa mũi nhọn kinh người. Mũi nhọn này khác với mũi nhọn kiếm ý.
Thanh âm mơ hồ:
- Lĩnh ngộ lực lượng kim nhập môn, được một ngàn điểm thiên tài.
Điểm thiên tài của Sở Mộ đến bốn ngàn.
Trên bảng thiên tài tinh hệ, cái tên ngừng lại ở hạng mười sáu lại lấp lánh bay cái vèo vào mười hạng đầu, ngừng lại ở hạng năm. Vì điểm thiên tài của hạng ba và bốn không lâu trước từ ba ngàn thành bốn ngàn.
Hướng Dạ lên tiếng:
- Bạch Khung, đệ tử tên Sở Mộ của kiếm tông khá thật, tăng thứ bậc nhanh như vậy, nhưng vẫn không bằng đệ tử của Dạ Minh kiếm tông ta. Không nói đến Trần Cương, Chu Thiên Đồng, Yến Phỉ cũng có thể giẫm hắn ở dưới chân.
Thanh âm giễu cợt kia làm các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông rất ghét.
Bạch Khung lạnh nhạt nói:
- Ta đã nói rồi, hết thảy còn sớm.
- Có chuyện gì? Sao mới một buổi tối đã từ hạng năm mươi sáu lên hạng năm?
Khi thấy những thứ hạng trên bảng thiên tài tinh hệ thì các thiên tài trợn mắt há hốc mồm, dụi mắt liên hồi rồi nhìn kỹ lại. Đúng là sự thật, không phải ảo giác.
Qua một buổi tối, điểm thiên tài của hạng sáu và bảy đều biến thành bốn ngàn nhưng chậm hơn Sở Mộ nên xếp sau.
Công nhận các thiên tài dần phát huy ra năng lực, theo thời gian trôi qua họ phát huy càng nhiều, tăng vùn vụt.
Đêm nay là đêm tăng vọt, Sở Mộ cùng tu khí thể song song đột phá nhất trọng thiên, lĩnh ngộ lực lượng kim đến trình độ nhập môn, thực lực tăng mạnh gấp mấy lần.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Bây giờ gặp lại Xích Nhãn Lang tinh anh chắc có thể giết nhẹ nhàng hơn.
Chân trời hiện tia ban mai thứ nhất, bóng đêm dần phai màu. Sở Mộ xuống giường luyện kiếm pháp sơ cấp một đợt rồi rửa mặt súc miệng, mặc áo gai vải thô hơi rách rưới vào. Hết cách, Sở Mộ không có bộ đồ thứ hai, dù áo có chút mùi hôi nhưng vẫn phải mặc.
Sở Mộ lấy sách trang hư thú cấp thấp ra, giở từng tờ, mỗi trang có chữ và hình màu, một trang ghi lại một con hư thú.
Trang thứ nhất khi Sở Mộ thấy Xích Nhãn Lang có giới thiệu đơn giản, hình màu sống động như thật.
Trang thứ hai cũng là Xích Nhãn Lang nhưng là Xích Nhãn Lang tinh anh, gọi là Xích Nhãn Chiến Lang.
Trang thứ ba vẫn là Xích Nhãn Lang, uy phong hung mãnh hơn Xích Nhãn Chiến Lang, tên Xích Nhãn Lang Vương.
Quyển sách ghi hư thú cấp thấp đều là sống trong hoang dã xung quanh Dạ Minh bộ chứ không phải hư thú cấp thấp toàn Thiên Thanh Hư Giới.
Cho nên chỉ có mười loại hư thú nhất phẩm, tám loại hư thú nhị phẩm, năm loại hư thú tam phẩm.
Mỗi loại hư thú gồm bình thường, tinh anh, vương giả.
Vương giả hiếm nhất, ghi rõ vị trí của nó, ví dụ Xích Nhãn Lang Vương ở trong Lang cốc.
Mắt Sở Mộ hấp hay tia sáng, máu chảy càng nhanh, chiến ý nổi lên:
- Không biết thực lực của Xích Nhãn Lang Vương thế nào?
Xích Nhãn Chiến Lang rất mạnh, Xích Nhãn Lang Vương là vương giả của Xích Nhãn Lang chắc mạnh hơn rất nhiều.
Trang cuối cuốn sách có tấm bản đồ đơn giản đánh dấu địa điểm hư thú cấp thấp rải rác ngoài Dạ Minh bộ. Có Lang cốc, Hổ giản, Ưng nhai vân vân.
Sở Mộ luyện kiếm pháp sơ cấp một lần, xem xong sách hình hư thú cấp thấp thì trời sáng.
Sở Mộ ăn ít lương khô, uống ít nước lọc, sửa sang lại người rồi ra khỏi cửa.
Lúc này đã có nhiều người rời khỏi Dạ Minh bộ đi vào hoang dã.
Lâm Dịch tiến lại gần nói chuyện với Sở Mộ:
- Sở sư đệ, Dương Hiên dẫn một đám người chặn ở cầu gỗ chờ sư đệ.
Giang Phàm đầy sát khí nói:
- Sở sư huynh, chúng ta cùng nhau giết ra đi!
Lâm Hải Triều không nói chuyện nhưng đứng một bên nhìn Sở Mộ.
Dù gì là sư huynh đệ kiếm tông, phải đoàn kết.
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |