← Ch.1209 | Ch.1211 → |
Sở Mộ chưa thể thành công nhưng hắn tình cờ sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp, là chiêu kiếm pháp nhất phẩm dựa vào lực lượng hỏa. Tiếc rằng không được điểm thiên tài nào, Sở Mộ đoán có lẽ vì hắn sáng tạo ra kiếm pháp nhị phẩm nên kiếm pháp trình độ thấp hơn sẽ không được điểm thiên tài. Nếu đúng vậy thì khi Sở Mộ sáng tạo kiếm pháp tam phẩm rồi quay lại sáng tạo kiếm pháp nhị phẩm chắc cũng không được điểm thiên tài.
Lấy chiêu kiếm pháp nhất phẩm này làm cơ sở Sở Mộ thêm vào lực lượng chấn động, thử mấy chục lần thành công sáng tạo ra kiếm pháp nhị phẩm mới.
Thanh âm mơ hồ vang lên:
- Thành công tự sáng tạo kiếm pháp nhị phẩm, được hai ngàn điểm thiên tài.
Ngay sau đó trên bảng Đăng Thiên, thứ hạng của Sở Mộ tăng vọt đá hạng chín xuống, hắn có điểm thiên tài nhiều như hạng tám là một vạn ba ngàn điểm.
Đường kiếm chém ra, kiếm như hóa thành ngọn lửa cháy oanh kích, ngay sau đó có đợt oanh kích thứ hai, Sở Mộ đặt tên cho nó là Diễm Song Sát, tên như ý nghĩa, một kiếm hai tầng lửa công kích.
Ăn xong lương khô cuối cùng, Sở Mộ lại tiếp tục săn giết một ít kiếm càng nhiều hư khí nhị phẩm, hắn trực tiếp hấp thu, tăng mạnh tu vi luyện thể đến ba tầng nhị trọng thiên.
Sở Mộ khá may mắn, lúc giết con Thiết Tích Thương Lang thứ sáu lại được một đoàn sáng, bên trong có thân pháp trung cấp.
Trời dần mờ tối.
Bây giờ dù có thực lực ở đây thì Sở Mộ không cách nào ở lại, bởi vì không có thức ăn.
Sở Mộ bất đắc dĩ, nếu có một không gian giới chỉ hay không gian oản luân thì tốt rồi, có thể mang theo thức ăn, cũng tiện lợi.
Sở Mộ nhanh chóng xoay người đi hướng lối ra, xuyên qua con đường dài trở về ngoài cốc. Sở Mộ bị một đôi mắt tàn bạo lạnh băng mà sắc bén nhìn chằm chằm.
Sở Mộ nhìn hướng ánh mắt kia, hắn mừng rỡ, là Xích Nhãn Lang Vương.
Sở Mộ thầmn hủ:
- Thật may mắn!
Sở Mộ lao nhanh hướng Xích Nhãn Lang Vương.
Xích Nhãn Lang Vương nhảy người lên đáp xuống đất, nó như cơn gió thổi hướng Sở Mộ.
Xích Nhãn Lang Vương mới sinh ra không có chút ấn tượng với Sở Mộ, vì nó không phải con Xích Nhãn Lang Vương lúc trước.
Thực lực của Xích Nhãn Lang Vương siêu mạnh trong tộc Xích Nhãn Lang, nhưng so với Thiết Tích Thương Lang lúc không thi triển thú kỹ thì còn chênh lệch đôi chút. Tuy nhiên khi Xích Nhãn Lang Vương thi triển thú kỹ thì uy lực mạnh mẽ có thể tổn hại nặng Thiết Tích Lang.
Nhưng dù là Thiết Tích Lang cuồng hóa cũng không đánh laị Sở Mộ bây giờ được chứ nói gì tới Xích Nhãn Lang Vương.
Sở Mộ vội vàng trở về nên không rảnh dây dưa với Xích Nhãn Lang Vương, hắn bộc phát thực lực, kiếm pháp nhị phẩm Diễm Song Sát.
Xích Huyết kiếm như sấm sét chém ra, ánh lửa tràn ngập, không khí đầy mùi khét, phát động lực lượng hỏa hình thành hai tầng lửa gần như cùng lúc đánh vào đầu Xích Nhãn Lang Vương. Lửa nhiệt độ cao đáng sợ đốt cháy làm lông đen như cương châm của Xích Nhãn Lang Vương bị thiêu đốt, lớp da cứng bị mũi nhọn của Xích Huyết kiếm cắt rách.
Sở Mộ chém thêm một kiếm, giết chết.
Hai mươi hư khí nhất phẩm, một hư khí nhị phẩm cộng thêm một đoàn sáng.
Hễ là đoàn sáng thì chắc chắn có thứ tốt.
Đoàn sáng trong suốt, bên trong có đồ vật. Sở Mộ chộp lấy đoàn sáng, bóp nát rồi hấp thu. Giày vải rách rưới biến mất thay thé là đôi giày da sói tinh xảo, Sở Mộ cảm giác chân mình càng nhẹ hơn.
Lang Ảnh Hài, giống như Lang Ảnh giáp đều là hư linh giáp nhị phẩm, công hiệu là tăng mạnh đi bộ hoặc tốc độ chạy lên mười phần trăm, mang vào là được, không cần kích hoạt.
Sở Mộ trực tiếp hấp thu luyện hóa hư khí nhị phẩm, hai mươi hư khí nhất phẩm quấn quanh ngón tay hắn. Với Sở Mộ bây giờ thì hiệu quả hư khí nhất phẩm rất nhỏ bé, dùng để tăng tu vi hay phục hồi lực lượng, vết thương đều ít hữu hiệu.
Phía không xa, một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mộ chằm chằm. Lang Vương mà họ không dám chọc vào lại bị giải quyết thật đơn giản, người có thể xử Xích Nhãn Lang Vương dễ như chơi thì bọn họ không cách nào đánh lại, cũng không muốn trêu vào. Họ thầm cầu nguyện người này đừng xuống tay với họ, đừng cướp đàn Xích Nhãn Lang mà họ muốn săn giết.
Đàn Xích Nhãn Lang không lọt vào mắt Sở Mộ bây giờ nổi, hắn chỉ liếc qua mọi người rồi lờ đi, lại bước nhanh đi tiếp. Mang Lang Ảnh Hài làm Sở Mộ nhanh hơn mười phần trăm.
Thấy Sở Mộ nhanh chóng rời đi, đám người thở phào nhẹ nhõm sau đó nảy lên thắc mắc, cái tên đáng sợ kia từ đâu chui ra?
***
Sở Mộ không quan tâm cốc trong có bị lộ không, bằng vào tình huống thiên tài Dạ Minh bộ hiện giờ thì hư thú nhất phẩm mới là mục tiêu săn giết chủ yếu, Chu Thiên Đồng xếp hạng hai cũng chỉ có tu vi nhất trọng thiên.
Đương nhiên bằng vào thực lực của Chu Thiên Đồng và Trần Cương đã có thể đơn độc săn giết hư thú nhị phẩm, nhưng bọn họ hành động theo nhóm thì không mơ xa vậy.
Sở Mộ lao ra Lang cốc nhanh chóng hướng tới Dạ Minh bộ.
Trước khi đêm xuống thì Sở Mộ đến gần cầu gỗ.
Trong Dạ Minh bộ, ánh đèn lần lượt sáng lên. Đã qua hai ngày một đêm Sở Mộ mới trở về Dạ Minh bộ, không hiểu sao hắn có cảm giác ấm áp.
Tựa như một mình cô độc ở trong Lang cốc tách biệt với cõi đời.
Sở Mộ thở hắt ra, cảm khái sự yên tĩnh rồi bước nhanh đi lên cầu gỗ. Sở Mộ đang đi vào Dạ Minh bộ nhưng rắc rối tìm đến thấy.
Một đám người vẻ mặt hoặc lạnh băng hoặc âm trầm đã chặn đường đi của Sở Mộ, không cho hắn vượt qua cầu gỗ vào Dạ Minh bộ. Ánh mắt đám người này quét tới quét lui người Sở Mộ, lộ vẻ kinh thán, hâm mộ và ghen tỵ.
Lang Ảnh giáp, Lang Ảnh Hài, vừa oách vừa thực dụng, so với vải thô thì như gà đất chó nhà và phượng hoàng.
Trong đám người này có một số khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như Khâu Minh Lỗi, Dương Hiên. Ánh mắt hai người nhìn Sở Mộ tràn ngập nỗi hận, sát ý lạnh băng.
Người dẫn đầu lạnh lùng cười:
- Sở Mộ, món nợ giữa ngươi và Dạ Minh điện chúng ta nên tính sổ một phen
Người đó cao to vạm vỡ, khí thế hùng hồn, rất có sức uy hiếp.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Cứ tới đây đi.
- Rất can đảm, là một nam nhân. Trần Cương ta đây biểu thị bội phục, nhưng ngươi sẽ phải trả giá đắt.
Thủ lĩnh là Trần Cương xếp hạng ba bảng thiên tài tinh hệ, gã tình cờ quay về Dạ Minh bộ, mới đến nơi thì Sở Mộ đã tới ngay sau đó.
Trần Cương nhìn tay trái của Sở Mộ có hai mươi chín phát ra dao động như dê con béo bở hấp dẫn sói đói.
Trần Cương nói:
- Tuy ngươi xếp hạng nhất trên bảng, thực lực cường đại nhưng ta và Chu sư huynh cũng không yếu.
*****
Trần Cương nói không biết đỏ mặt, vì gã thật sự nghĩ như vậy.
- Hơn nữa Dạ Minh điện chúng ta có nhiều cao thủ, thực lực cường đại, đối địch với chúng ta tuyệt đối không là hành động sáng suốt.
Dương Hiên đầy căm thù nói:
- Trần sư huynh đừng nói nhiều với hắn, trực tiếp giết đi!
Tại Sở Mộ mà thứ hạng của Dương Hiên tụt dốc không phanh, giờ gã đã không thể quay về.
Khâu Minh Lỗi la lên:
- Trần sư huynh, Dương sư huynh nói đúng, trực tiếp giết hắn để trút mối hận trong lòng!
Dương Hiên nhướng mày nạt:
- Câm mồm!
Trần Cương nhìn hướng Sở Mộ:
- Việc này phải thanh toán, ngươi có hai lựa chọn, một là bồi thường hai trăm hư khí nhất phẩm, với thực lực hiện tại của ngươi thì kiếm hai trăm hư khí nhất phẩm không khó khăn. Thứ hai là để chúng ta giết một lần.
Dương Hiên lên tiếng:
- Ta muốn tự tay giết hắn một lần
Khâu Minh Lỗi bon chen:
- Ta muốn giết hắn hai lần!
Sở Mộ nhếch môi cười nói:
- Nếu chọn cái thứ hai thì chẳng phải là ta sẽ chết ba lần sao?
Đám người đứng xa xem thì thầm bàn tán.
Trần Cương dõng dạc nói:
- Ngươi chọn đi, một trong hai!
Sở Mộ nói:
- Ta cũng cho các ngươi hai lựa chọn.
Đám người Trần Cương nghi hoặc hỏi:
- Lựa chọn gì?
Người xung quanh khó hiểu.
Sở Mộ chậm rãi nói:
- Một là bây giờ mang theo người của ngươi cút sang bên, sau này đừng đến chọc ta hay người Ngũ Hành môn thì chúng ta hòa bình.
Đám người Trần Cương biến sắc mặt.
- Thứ hai là chiến đi, ai sống ai chết tùy vào thực lực!
- Chiến đi! Nói bằng miệng thì có ích gì!
Đám người xem biết việc này không liên quan gì đến họ nên hy vọng xảy ra xung đột, ít nhất có tiết mục giải trí sau chiến đấu sống chết.
Trần Cương phớt lờ đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn, gã sắc mặt âm trầm, áp lực khiếp người phát tán. Trần Cương trợn to mắt như trâu hung tợn trừng Sở Mộ muốn nuốt sống hắn.
Trần Cương nhếch môi nhe răng răng trắng, có tia sáng lạnh lóe qua:
- Ta chọn cách thứ ba, chúng ta sẽ giết ngươi.
Khi thanh âm vang lên thì Trần Cương rút kiếm, tiếng rít nổi lên. Kiếm quang màu nâu đen như thát luyện xẹt qua không trung chém mạnh vào Sở Mộ, thế lớn lực nặng, một kiếm phá nũi gãy non.
Công nhận Trần Cương vóc dáng cao to trông hơi thô kệch nhưng khá nham hiểm, mới nói chuyện đột nhiên rút kiếm, còn là chiêu kiếm pháp nhất phẩm, tỏ rõ là muốn giết Sở Mộ.
Trong tình huống bình thường nếu đánh nhau thì sẽ xảy ra sau khi nói chuyện xong, đổi lại người khác không chừng bị Trần Cương đánh lén thành công. Nhưng Sở Mộ phản ứng nhanh nhẹn, Trần Cương rút kiếm giơ cao chém xuống thì hắn đã phản ứng lại.
Trừ kinh nghiệm dày dạn trăm trận chiến, trực giác luyện ra giữa lằn ranh sống chết ra còn một điểm cực kỳ quan trọng là tốc độ tư duy.
Tốc độ tư duy càng nhanh thì tốc độ phản ứng cũng mau theo.
Một người dù có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú nhưng nếu tốc độ tư duy không đủ nhanh, đối diện đòn đánh lén vừa đột ngột vừa mau thì dù muốn né cũng bất lực.
Tốc độ tư duy nhanh thì khi gặp nguy hiểm có thể phán đoán tốt hơn, nghĩ ra cách ứng đối. Tốc độ tư duy nhất thì khó có sự quyết đoán, cũng không biết cách ứng đối, tất cả hoàn thành chỉ trong thời gian siêu ngắn.
Tốc độ tư duy nhanh và chậm liên quan trực tiếp đến độ mạnh tinh thần của một người.
Tu vi tăng lên hoặc lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng thiên địa đều là cách trực tiếp kích phát tiềm năng tinh thần, tăng mạnh cường độ tinh thần.
Linh hồn của Sở Mộ vốn mạnh hơn người bình thường nhiều, cường độ tinh thần cũng hơn hẳn, còn cùng tu khí thể nhị trọng thiên, lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng kim, hỏa nên tốc độ tư duy hơn xa Trần Cương.
Trần Cương rút kiếm, thi triển kiếm pháp nhất phẩm chém tới. Đám người Dương Hiên và Khâu Minh Lỗi từ bên cạnh nhanh chóng rút kiếm đâm tới.
Đối diện đòn công kích đột ngột mặt Sở Mộ lộ ý cười, tư duy xoay chuyển nhanh, chớp mắt đã nghĩ xong cách ứng đối.
Kiếm pháp nhất phẩm của Trần Cương như muốn một kiếm xẻ núi cao, ẩn chứa kiếm ý và lực lượng thổ. Kiếm của Trần Cương là hư linh kiếm nhất phẩm, mũi kiếm rộng và nặng hơn, càng dài, thích hợp cho người cao lớn như gã sử dụng.
Đám người đứng xem trợn to mắt, bọn họ như thấy cảnh Sở Mộ bị chém thành hai khúc. Bọn họ chợt thấy ánh sáng đỏ yêu dị chói mắt nở rộ, cực kỳ bạo liệt như ánh sáng chói lòa đột nhiên bừng lên trong bóng tối làm mắt họ run rẩy híp lại, giơ tay che.
Che mắt làm bọn họ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc nhất.
Xích Huyết kiếm ra khỏi vỏ, Sở Mộ không thi triển kiếm pháp, tốc độ bộc phát nghênh hướng Trần Cương, nhanh hơn kiếm gã chém xuống.
Trần Cương chỉ thấy ánh sáng đỏ như sấm sét nổ tung trước mắt, bay vút qua. Khi ánh sáng đỏ còn đọng lại trong con ngươi Trần Cương thì lưỡi kiếm đã chém qua cổ gã.
Sở Mộ khựng bước.
Vèo vèo!
Lại hai luồng sáng đỏ chém hướng Dương Hiên, Khâu Minh Lỗi.
Diệt gọn!
Đám thiên tài đứng xem đều buông tay che mắt, khi bọn họ nhìn qua vừa lúc thấy cảnh tượng ghê người.
Cái đầu của Trần Cương bay lên cao, suối máu phun ra, thân thể cao to chậm rãi ngã xuống đất. Khâu Minh Lỗi, Dương Hiên từ hai bên cầu gỗ rớt xuống nước cho cá ăn.
Đám người này vô cùng hối hận vì bỏ qua màn hấp dẫn nhất, nhưng hết cách, ai kêu ánh sáng đỏ yêu dị lúc đó bùng nổ quá chói mắt, bọn họ không chút đề phòng đã bị đâm đau mắt.
Bọn họ không thấy Sở Mộ làm sao giết ba người Trần Cương, giơ tay lên rồi buông xuống chỉ ba giây ngắn ngủi. Chưa tới ba giây mà ba người Trần Cương đã bị chém.
Nên biết Trần Cương là cao thủ xếp hạng ba trên bảng thiên tài tinh hệ.
Đám người này thầm dâng lên cảm giác khủng bố, ánh mắt nhìn Sở Mộ chất chứa kính sợ.
Sở Mộ tiến lên trước, đám thành viên Dạ Minh điện biểu tình kinh hoàng thụt lùi nhường đường, không dám ngăn cản.
Chờ khi Sở Mộ vào Dạ Minh bộ thì có người khẽ thở dài:
- Không uổng là người ở đầu bảng.
- Đáng sợ quá!
- Trần Cương không đánh laị được thì chắc Chu Thiên Đồng cũng không thể.
- Sở Mộ là đệ nhất nhân Dạ Minh bộ của chúng ta, danh xứng với thực.
- Không biết so với đệ nhất nhân của bộ khác thì Sở Mộ thế nào?
- Chắc không yếu, nên biết thứ hạng của Sở Mộ đã xếp hàng chín trên bảng Đăng Thiên.
- Ài, ta vốn cảm thấy mình là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng so với Sở Mộ thì đúng là hết sức tầm thường.
***
Sở Mộ rời đi, mang theo thanh linh kiếm của Trần Cương.
Trừ kiếm sắt đen ban đầu, hoặc giống Xích Huyết kiếm ban đầu là kiếm sắt đen biến dị ra, kiếm khác hễ người chết là nó sẽ rơi ra.
← Ch. 1209 | Ch. 1211 → |