Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1242

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1242: Cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cơ thể to lớn của Di Sơn Kim Viên ngã xuống, người đầy vết thương, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất xung quanh tụ thành vũng lầy máu.

Thứ bay ra khỏi cơ thể Di Sơn Kim Viên là một đoàn sáng, một quả cầu ánh sáng màu vàng.

Sở Mộ kinh ngạc nói:

- Không có hư khí!

Trong tưởng tượng của Sở Mộ khi giết đại hư thú nên được hư khí thập phẩm mới đúng, ít nhất nên được một cái. Nhưng không, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu vàng.

Sở Mộ đã thấy quả cầu ánh sáng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy màu vàng.

Sở Mộ vươn tay chộp của cầu ánh sáng vàng, chưa chạm vào quả cầu đã như bị hút lấy chủ động bay tới làm hắn hết hồn. Quả cầu ánh sáng với tốc độ không thể tưởng tượng chui vào trong đầu Sở Mộ, hắn như hóa đá không hề nhúc nhích, mắt trợn to. Sở Mộ cảm giác quả cầu ánh sáng vàng chui vào đầu thì có dòng khí mát nhanh chóng chui xuống lan tràn toàn thân.

Một giây như ngàn năm, thời gian qua đi Sở Mộ vội kiểm tra bản thân. Không có gì thay đổi, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng để lại thắc mắc.

Sở Mộ ở đây sắp ba năm, mỗi lần giết hư thú hiện ra đồ vật chắc chắn có tác dụng. Như lần này, một quả cầu ánh sáng vàng vào người mà không có gì thay đổi là lần đầu tiên Sở Mộ gặp trường hợp như vậy.

Sở Mộ suy nghĩ nhưng không thấy manh mối gì, hắn tạm gác lại.

Đám thiên tài đứng phía xa xem con khỉ vượn màu vàng đáng sợ bị giết, lại thấy Sở Mộ liếc nhìn qua, ai nấy tim đập chân run, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Họ sợ Sở Mộ đi tới giết chết.

Một số cường giả biến thái hay làm loại chuyện này.

Sở Mộ không phải biến thái nên hắn sẽ không làm vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thu về tầm mắt, đi lên núi.

Ngọn núi này là lãnh địa của đại hư thú Di Sơn Kim Viên, không có hư thú khác ở lại. Tuy hiện giờ Di Sơn Kim Viên đã chết nhưng trong một đoạn thời gian dài sẽ không có hư thú khác đến, rất an toàn.

Sở Mộ đi xa rồi hắn bày thế Long Mãng Thôn Thiên ra phục hồi lực lượng bị tiêu hao.

***

Giống như Sở Mộ, đám người Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên lần lượt chém giết đại hư thú. Bọn họ cũng như Sở Mộ được một quả cầu ánh sáng vàng, sau khi hấp thu thì không có gì thay đổi.

Thời gian trôi, mỗi khi săn giết hư thú, mỗi khi tu luyện là tu vi sẽ từ từ tăng lên.

Cuối cùng tu vi luyện khí đến đỉnh cửu trọng thiên, khí thể cách thập trọng thiên chỉ một lằn chỉ. Kiếm ý thì vì cố gắng tham ngộ nên đến đỉnh đại thành, chỉ cách một lằn chỉ mỏng là viên mãn. Lực lượng ngũ hành cũng đến đỉnh địa thành, kém một đường chỉ là viên mãn.

Sở Mộ quyết định không săn giết hư thú nữa, vì dù có giết đại hư thú cũng chẳng thu hoạch được gì, không bằng bế quan tu luyện, đột phá tu vi đến thập trọng thiên và đẩy kiếm ý, lực lượng ngũ hành lên viên mãn.

Cửu trọng thiên, thập trọng thiên, đại thành và viên mãn chênh lệch rất lớn.

Đám yêu nghiệt Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên cũng đang bế quan vì muốn đột phá. Tuy chỉ có Sở Mộ chiếm hạng nhất trên bảng Đăng Thiên nhưng điểm thiên tài giữa Cổ Loạn Không và hắn rất gần nhau, chỉ kém một chút, Tần Ngạo Tiên cũng không cách biệt bao xa.

Bế quan rồi thời gian trôi nhanh, tiếc nuối là đám người Sở Mộ không được như mong muốn.

Tu vi vẫn là đỉnh cửu trọng thiên, kiếm ý vẫn là đỉnh đại thành, lực lượng ngũ hành cũng vậy. Không phải Sở Mộ không muốn đột phá, hắn đã tìm được cơ hội đột phá nhưng, thời gian đã đến.

Thiên Thanh Hư Giới, thời hạn ba năm đã tới.

Sở Mộ cảm giác mình đang bay, nhẹ nhàng như cưỡi gió, biến thành một làn khói. Sở Mộ cúi đầu nhìn thấy một thân thể ngồi khoanh chân, hình dáng hết sức quen thuộc, đó là thân thể của hắn, thứ bay lên là linh hồn.

Linh hồn lìa khỏi xác, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ thể cũng dần mất đi. Kiếm ý, lực lượng ngũ hành chịu tải trong thế giới tinh thần bỗng biến mất.

Thân thể trong Thiên Thanh Hư Giới chỉ do lực lượng Thiên Thanh Hư Giới tạo ra, không phải của chính mình.

Tuy Sở Mộ không nỡ nhưng rời đi là lẽ tất nhiên, nghĩ vậy lòng hắn bằng phẳng lại.

Linh hồn lìa xác, mất đi các loại lực lượng, linh hồn từ từ bay lên cao, ký ức dần rút đi. Ký ức rút đi không theo thứ tự mà hên xui, những ký ức về tất cả hành trình chém giết, xung đột, lĩnh ngộ, mọi thứ trong ba năm ở Thiên Thanh Hư Giới.

Sở Mộ không cam lòng, những ký ức này có một số vô dụng nhưng có một số rất quý giá, có ích lớn cho hắn. Nếu chúng nó biến mất thì vô cùng đáng tiếc, Sở Mộ không cam lòng nhưng không có sức ngăn cản.

Sở Mộ tự mình cảm nhận ký ức dần trôi đi, từng đợt cảm giác bất lực nổi lên. Những ký ức này như bị bóng tối nuốt mất, chợt một luồng sáng vàng từ trong sâu thẳm bắn ra, nơi nó đi qua bóng tối dần tán đi.

Sở Mộ cảm thấy dao động ánh sáng vàng rất quen thuộc, hắn nhớ lại quả cầu ánh sáng vàng thu hoạch được sau khi giết Di Sơn Kim Viên. Lúc ấy Sở Mộ dung nhập nó vào cơ thể không cảm giác có gì thay đổi, không ngờ nó có tác dụng vào lúc này, hắn thầm mừng.

Bóng tối rút đi, ánh sáng vàng cũng biến mất, ký ức không còn bị xói mòn nhưng vẫn có một phần bị rò rỉ. Sở Mộ không kịp kiểm tra phần ký ức còn sót lại và phần kí ức nào biến mất, lúc số ký ức được giữ lại thì linh hồn hắn tiến vào vòng xoáy thời không. Trời đất quay cuồng, ý thức của Sở Mộ rơi vào hỗn độn, không có cảm giác gì với mọi thứ.

Trong Ngũ Hành kiếm tông, trong phong cấm từng tầng bí cảnh mạnh mẽ, Sở Mộ ngồi xếp bằng không nhúc nhích, đôi mắt khép, hơi thở mỏng manh còn tràn ngập tử khí. Theo thời gian trôi qua, tử khí dần trở nên đậm hơn.

Mí mắt run nhẹ, đôi mắt mở ra bắn tia sáng cực kỳ sắc bén xuyên qua hư không, để lại hai vệt quỹ tích màu bạc nhạt.

Tử khí trên người Sở Mộ nhanh chóng tan biến, sức sống khuếch tán tràn ngập bốn phía, nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng, căn nguyên mộc chi tướng cắm rễ trong trái tim không ngừng đưa sức sống khuếch tán toàn thân, làm thân thể đông cứng đã lâu dần thức tỉnh.

Ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới ở bên ngoài là hai, ba tháng. Trong thời gian này linh hồn lìa xác cơ thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, nếu lâu hơn thậm chí thân thể bị mục nát, trừ phi tu vi đột phá đến đẳng cấp Vạn Cổ cảnh thì thân thể mới giữ được sự sống thời gian dài.

Mấy tháng còn trong phạm vi cơ thể Kiếm Giả Niết Bàn cảnh chịu đựng được.

Nhưng kinh nghiệm ba năm trong Thiên Thanh Hư Giới so sánh với hai, ba tháng ở thế giới hiện thực khiến người có cảm giác thời không thác loạn, trong một chốc khó thể thích ứng, cần mất chút thời gian để hoàn toàn điều chỉnh lại.

*****

Linh hồn quay về bản thể, Sở Mộ cảm nhận lực lượng mạnh mẽ lao nhanh trong người, mạnh hơn cơ thể đến đỉnh cùng tu khí thể cửu trọng thiên trong Thiên Thanh Hư Giới gấp vô số lần.

Dù thăng cấp đến thập trọng thiên, lực lượng tăng theo cấp số nhân cũng không thể so sánh với bản thể được.

Linh hồn quay về, thân thể thức tỉnh, Sở Mộ nhúc nhích một chút, cảm thấy trúc trắc, tứ chi và thân thể hơi cứng không phối hợp với nhau. Đây là di chứng linh hồn lìa xác mấy tháng, Sở Mộ rèn luyện một thời gian là sẽ trở về bình thường.

Trong bí cảnh Sở Mộ nhích người, từ từ vung hai cánh tay, giơ hai chân, khi cơ thể dần mềm dẻo không còn cứng đơ thì hắn đánh một môn quyền thuật, tiến lùi có trật tự, đấm ra thì mạnh như núi băng, đá chân nhanh như phá biển.

Luyện quyền thuật xong cơ thể Sở Mộ càng mềm dẻo hơn, hắn rút kiếm luyện kiếm thuật cơ bản.

Cuối cùng Sở Mộ khống chế thân thể tự nhiên, nhưng hắn biết bấy nhiêu chưa đủ. Bây giờ Sở Mộ mới quen thuộc lại cơ thể chứ chưa hoàn toàn, trong thời gian ngắn rất khó hoàn toàn kiểm soát, cần một lúc để thích ứng, không miễn cưỡng được. Sở Mộ có cảm giác dường như về mặt nắm giữ thân thể từ đến cực độ ban đầu ra còn có không gian tiếp tục tiến bộ.

Sở Mộ hít sâu, Thiên Trảm kiếm tiến vào đan điền uẩn dưỡng, cấm chế bốn phía biến mất, các đệ tử xuất hiện trong cấm chế rồi rời khỏi bí cảnh.

Bên ngoài có tông chủ, ba vị phó tông chủ, đám trưởng lão Ngũ Hành kiếm tông ngóng chờ, thấy có người xuất hiện thì lộ biểu tình kích động.

Đặc biệt lúc họ thấy Sở Mộ đi ra thì siêu kích động, mặt đỏ rực.

Đệ nhất bảng thiên tài tinh hệ Dạ Minh bộ! Nó địa biểu cho vinh dự to lớn, là thiên tài số một lớp thanh niên trong Dạ Minh bộ, thiên tài thế hệ trước cũng không sánh bằng. Ngay cả chúa tể Dạ Minh tinh hệ, thiên tài của Dạ Minh kiếm tông cũng không cách nào bằng Sở Mộ, hoàn toàn bị đạp dưới chân đá lăn xa thật xa.

Tưởng tượng thôi đã cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng.

Quan trọng nhất là Sở Mộ không chỉ chiếm đệ nhất bảng thiên tài tinh hệ, vươn xa hơn hắn chiếm hạng nhất bảng Đăng Thiên.

Dù hạng nhất bảng Đăng Thiên không thể đại biểu Sở Mộ sẽ thắng Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên nhưng đó là vinh diệu to lớn, vinh diệu vô thượng.

Người như vậy thành tựu tương lai không thể đo lường, một đám cường giả tuyệt thế trong tương lai, yêu nghiệt có hy vọng thành tựu Đại Đế là ra từ Ngũ Hành kiếm tông, là đệ tử của Ngũ Hành kiếm tông.

Tưởng tượng điều này dù là tông chủ Ngũ Hành kiếm tông thì Lâm Ngũ Phương cũng không kiềm được kích động. Trông thấy Sở Mộ xuất hiện, Lâm Ngũ Phương không có khí thế tông chủ ngược lại như đối diện người ngang hàng, thái độ đó làm hắn bất ngờ rồi chấp nhận.

Sở Mộ nhận được lễ ngộ làm đám thiên tài không ngừng hâm mộ, nhưng bọn họ biết lý do hắn được lễ ngộ như thế nên không hề ghen ghét.

Sở Mộ trò chuyện với nhóm tông chủ, phó tông chủ một lúc rồi từ biệt.

Lâm Ngũ Phương vỗ vai Sở Mộ, cười tươi nói:

- Nghỉ ngơi đi, tin tưởng cuối cùng ngươi sẽ có tên trong bảng Thiên Thanh.

- Ta tin tưởng với năng lực của Sở Mộ thì không khó xếp vào bảng Thiên Thanh, không chừng sẽ vào mười hạng đầu.

- Chắc chắn có thể vào mười hạng đầu!

- Cũng có thể là ba hạng đầu!

- Theo ta thấy thì lấy luôn hạng nhất cho rồi!

Thiên Thanh Hư Giới đóng cửa, linh hồn thiên tài trở về dẫn đến vô số oanh động.

Người bên ngoài chỉ thấy thứ hạng trên bảng thiên tài tinh hệ, bảng Đăng Thiên và sự thay đổi điểm thiên tài, không biết trong Thiên Thanh Hư Giới có cái gì. Nhiều người rất tò mò, lao nhao hỏi nhưng không được trả lời.

Đa số thiên tài phát hiện ký ức trong Thiên Thanh Hư Giới trở nên mơ hồ, chỉ biết mình vào Thiên Thanh Hư Giới, xảy ra chút chuyện nhưng là chuyện gì thì không nhớ, chỉ để lại ấn tượng mơ hồ.

Trong tình huống này dù bọn họ muốn nói cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ có yêu nghiệt giết đại hư thú may mắn giữ lại một phần trí nhớ, nhưng không ai chịu nói việc trong Thiên Thanh Hư Giới, giữ lại một phần bí ẩn.

Sau khi Sở Mộ trở về Chấn Thiên phong thì Chấn Thiên phong thành tòa sơn phong nổi tiếng nhất Ngũ Hành kiếm tông. Kiếm Giả tu vi chỉ mới là Niết Bàn nhất trọng thiên như Sở Mộ trở thành người nổi tiếng nhất Ngũ Hành kiếm tông, vầng sáng bao phủ mọi người, không ai so được.

Mỗi ngày có rất nhiều người đến Chấn Thiên phong xin bái phỏng Sở Mộ, không chỉ người Ngũ Hành kiếm tông, người của thế lực cấp bá chủ khác cũng có. Mục đích vì muốn làm quen với Sở Mộ, họ đưa nhiều món quà tới.

Giang Bắc không từ chối những món quà, nhận hết. Các đệ tử Chấn Thiên phong cười toe toét, phỏng chừng vài ngày sau bọn họ sẽ cười trẹo quai hàm.

Một số nhân vật bình thường cao cao tại thượng trong mắt họ khi đến Chấn Thiên phong không những lễ độ với họ, còn tặng quà, còn phải nghe theo sắp xếp, loại cảm giác này trước giờ chưa từng có.

Các đệ tử bay trên mây. May mà Giang Bắc tuy kích động nhưng lý trí chưa mất, nhiều lần nhắc nhở bọn họ sướng thì sướng nhưng không được quên bọn họ nhận được lễ ngộ này là vì đâu.

Tất cả đều nhờ có Sở Mộ.

Nếu không có Sở Mộ thì bọn họ chẳng là gì.

Đủ loại quà, kiếm khí, bảo y, bảo giáp, nguyên đan, đan dược, linh dược, khoáng thạch kim loại vân vân, cái gì cần có đều có. Vì kết giao với Sở Mộ, ít nhất để lại ấn tượng tốt với hắn nên đám người đến viếng hao phí nhiều công sức.

Còn có người đến viếng tặng người đẹp, đám người Giang Bắc dở khóc dở cười.

Đáng tiếc bọn họ hiểu biết về Sở Mộ rất ít, không rõ sở thích của hắn nên khó nhắm ngay điểm yếu. Sở Mộ thì sau khi từ Thiên Thanh Hư Giới trở về trong linh hồn còn giữ lại một phần trí nhớ, những ký ức này có chỗ hữu dụng với hắn.

Quay về Chấn Thiên phong Sở Mộ bắt đầu bế quan, từ chối gặp mặt bất cứ ai, dù Đại Đế đến cũng không được.

Nên người nào đến viếng cũng không thể gặp mặt Sở Mộ, đành để lại quà rồi tiếc nuối rời đi. Có một ít ôm ý nghĩ không gặp Sở Mộ quyết không bỏ qua đã ngụ lại Chấn Thiên phong.

Người tới là khách huống chi tặng quà giá trị không nhỏ nên dĩ nhiên Giang Bắc sẽ không đuổi đi.

***

Trong Chiến Thiên điện, mật thất bế quan. Sở Mộ ngồi xếp bằng, bốn phía tối đen chỉ có chút vầng sáng vòng quanh người hắn. Ánh sáng phát ra từ cơ thể Sở Mộ, là vầng sáng lực lượng trong người.

Sở Mộ cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong Thiên Thanh Hư Giới, nhớ lại tất cả những gì trải qua, cảm ngộ trong đó. Nhưng Sở Mộ chỉ nhớ được một phần, có một phần đã quên hoàn toàn không cách nào nghĩ ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)