Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1247

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1247: Liên tục chiến liên tục thắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cảm giác đau đớn lúc này mới khuếch tán từ yết hầu, Cố Thanh Bình muốn nói chuyện, cổ họng mấp máy kéo theo cảm giác đau đớn mãnh liệt không thể phát ra tiếng. Cố Thanh Bình trợn to mắt nhìn Sở Mộ chằm chằm, gắng sức giơ kiếm lên run rẩy chỉ vào hắn như muốn biểu đạt cái gì.

Sở Mộ rút kiếm về không nói gì, khuôn mặt hờ hững theo lực lượng Tinh Thiên giới rời khỏi không gian chiến đấu, xuất hiện trong tiểu không gian.

Các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông vui vẻ rống to:

- Sở sư huynh giỏi quá!

- Sở sư huynh lợi hại!

- Chết dễ vậy quá tốt cho hắn!

Các đệ tử Dạ Minh kiếm tông biểu tình cực kỳ khó xem, âm trầm.

Bọn họ phát hiện lúc trước đã xem thường Sở Mộ.

Trận đầu có lẽ vì đối thủ là sư huynh đệ đồng môn nên hắn cố ý nương tay, thời gian chiến đấu mới kéo dài như vậy.

Mắt Tần Trấn Vũ càng sáng:

- Đúng là khá thật!

Trần Cương liếm môi lạnh lùng nói:

- Như vậy giết mới vui!

Dương Hiên thề thốt:

- Ta sẽ rạch hai kiếm trên mặt ngươi!

Sở Mộ nhẹ nhàng đánh bại đối thủ, không nhìn ra vui buồn gì, thoải mái ngồi trong tiểu không gian. Sở Mộ nhàn nhã tay trái đặt trên đầu gối chân trái cong lại, cầm bình rượu nhấm nhấp từng ngụm.

Cố Thanh Bình đúng là thiên tài, gã thuộc lớp trung thượng tầng trong một ngàn thiên tài, nhưng so với Sở Mộ thì cách biệt rất lớn. Về tu vi, Sở Mộ tuy là Niết Bàn nhất trọng thiên sơ kỳ nhưng không thua gì Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ, cộng thêm tu vi luyện thể thực lực càng mạnh.

Về lực lượng tuyệt đối thì Cố Thanh Bình không chiếm ưu thế gì, thậm chí có dấu hiệu bị yếu thế. Những mặt khác càng không thể so sánh với Sở Mộ.

Trong tình huống này Cố Thanh Bình bị Sở Mộ đánh bại dễ dàng là đương nhiên, không có gì kỳ. Nhưng người khác thì không nghĩ vậy, tu vi càng cao, càng sâu thì chênh lệch mỗi trọng thiên càng rõ ràng.

Tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên sơ kỳ dễ dàng đánh bại giết thiên tài Niết Bàn nhị trọng thiên trung kỳ, nhớ kỹ, là thiên tài, sao không khiến người giật mình được.

Giật mình thì giật mình, so tài vẫn phải tiếp tục, sẽ không vì giật mình mà tạm dừng.

Mấy trận so tài tiếp theo mang đến rung động rất nhỏ so với trận của Sở Mộ, nên không ai xem nghiêm túc.

Trong Tinh Thiên giới, người thua rời đi, tiểu không gian cũng biến mất theo.

Bây giờ trong Tinh Thiên giới có hai trăm năm mươi mốt không gian, một cái là không gian chiến đấu, nó lớn nhất sẽ không thay đổi. Hai trăm năm mươi tiểu không gian khác chứa hai trăm năm mươi thiên tài dự thi.

Đây xem như vòng thứ ba cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ hai.

Trừ Sở Mộ ra đa số thiên tài Niết Bàn nhất trọng thiên sơ kỳ, trung kỳ đều bị loại, người ở lại ít nhất có tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên hậu kỳ.

Trong vòng trăm tuổi tu luyện đến Niết Bàn nhất trọng thiên hậu kỳ, chủ yếu dựa vào thiên phú của mình thì đúng là kinh người, đều là thiên tài hạng nhất.

Bây giờ mấy thiên tài bị tập trung tại đây so tài vì tranh giành danh ngạch vào vòng duy nhất.

Dạ Minh Đại Đế thở dài thườn thượt:

- Đáng tiếc Sở Mộ là Thần Tử của Kiếm Thần điện.

Tần Trấn Vũ mắt lóe tia sáng.

Tần Trấn Vũ là đệ tử quan môn của Dạ Minh Đại Đế cũng là duy nhất, có thiên phú siêu phàm, luôn tự hào vì điều đó. Giờ nghe Dạ Minh Đại Đế tiếc vì Sở Mộ là Thần Tử của Kiếm Thần điện, ý là nếu Sở Mộ không phải Thần Tử chắc chắn Dạ Minh Đại Đế sẽ thu hắn làm đệ tử. Tần Trấn Vũ kiêu ngạo luôn xem mình là trung tâm cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Chỉ vì một câu nói của Dạ Minh Đại Đế đã chôn cái gai trong lòng Tần Trấn Vũ.

***

- Sở huynh, xin chỉ giáo!

Đối thủ của Sở Mộ là một thiên tài đến từ thế lực nhỏ, tu vi Niết Bàn nhất trọng thiên hậu kỳ, cao hơn hắn. Có được tu vi như thế trong vòng trăm tuổi còn thuộc thế lực nhỏ, trừ được kỳ ngộ ra bản thân y có thiên phú rất cao.

Y xuất thân không cao, lai lịch bình thường, còn ở trong thế lực nhỏ, không cách nào so sánh với Ngũ Hành kiếm tông được. Nên y không dám xen vào mâu thuẫn xung đột giữa đệ tử Dạ Minh kiếm tông và Ngũ Hành kiếm tông, không dám tưởng tượng, sợ bị kéo vào sẽ tan xương nát thịt.

Nên dù là với đệ tử Dạ Minh kiếm tông hay Ngũ Hành kiếm tông, hoặc đệ tử của thế lực lớn khác y đều giữ lòng tôn kính nên có nhưng không nịnh hót, dù sao y cũng là thiên tài, sẽ không thua kém thiên tài khác. Y có ngạo cốt, kiên trì của mình.

Nhưng y vô cùng tôn kính Sở Mộ, tu vi không bằng y mà thực lực hơn xa y, hắn biểu hiện cực kỳ mạnh trong Thiên Thanh Hư Giới.

Với người tôn kính mình thì Sở Mộ bình thường sẽ không chèn ép gì, vì vậy hắn đánh nhau với thiên tài đó, cho đối phương thỏa thích thi triển kiếm pháp công kích, gián tiếp chỉ điểm một lúc rồi đánh bại.

Dĩ nhiên đối phương không phải đệ tử Ngũ Hành kiếm tông nên Sở Mộ không chỉ tận tình bao nhiêu, dù vậy y vẫn hết sức cảm kích hắn.

Cảnh này khiến nhiều thiên tài biết mình không có hy vọng giành danh ngạch duy nhất thầm ước gì đối đầu với Sở Mộ, ít nhất sẽ được rèn luyện tốt hơn.

Vòng này Lâm Dịch thăng cấp, Lâm Hải Triều cũng thăng cấp, mấy đệ tử Ngũ Hành kiếm tông khác gặp đối thủ mạnh bị đánh bại hết.

Vòng thứ bốn có một trăm hai mươi lăm thiên tài dự thi, về mặt lý luận sẽ có sáu mươi hai trận so tài, một người không phải đấu. Nhưng sự thật không như vậy, vì so tài lần này không phân chia theo thứ tự nghiêm khắc, mục đích để chọn ra người có thực lực mạnh nhất.

Vòng này đối thủ của Sở Mộ là thiên tài tu vi Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ, trong lực lượng tuyệt đối không chiếm ưu thế gì, thậm chí vì Sở Mộ có tu vi luyện thể mà yếu hơn hắn, cuối cùng bị hắn đánh bại loại bỏ, hắn lọt vào vòng trong.

Vòng này mười thiên tài tu vi Niết Bàn tam trọng thiên đều thăng cấp, Lâm Dịch cũng thăng cấp. Lâm Hải Triều số xui, đối thủ của gã là một thiên tài tu vi Niết Bàn tam trọng thiên, cách biệt tu vi quá xa nên chiến đấu một lúc rồi bị giết chết, đào thải.

So tài đến trận thứ sáu mươi hai theo lý luận sẽ có một người không phải đấu, nhưng sự thật thì không, người này được sắp xếp quyết đấu với thiên tài đã thành công thăng cấp.

So tài đến hiện giờ thứ tự có dấu hiệu hỗn loạn, nhưng điều này không quan trọng.

Từng trận so tài chặt chẽ diễn ra, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, một trận kết thúc thì trận khác bắt đầu ngay, dồn dập như sóng triều đợt trước chưa yên đợt sau đã xô.

So tài lại đến lượt Sở Mộ.

Đối thủ của Sở Mộ là một thiên tài tu vi Niết Bàn đỉnh nhất trọng thiên.

*****

Người này là đệ tử thiên tài thuộc mười thế lực cấp bá chủ, thế lực xa xưa hơn Ngũ Hành kiếm tông, nội tình thâm sâu hơn. Nên dù mấy trận trước Sở Mộ biểu hiện bất phàm thì người này không tôn kính hắn như những người khác, gã rất ngạo.

Biết thực lực của Sở Mộ rất mạnh nên thiên tài này không thăm dò mà từ đầu đã tung ra sát chiêu.

Kiếm vung lên, kiếm quang như trăng khuyết bay ra tỏa ánh sáng trắng muốt âm u, mỗi luồng sáng là một kiếm khí uy lực mạnh mẽ. Kiếm khí phát sáng tràn ngập nguyên không gian chiến đấu, mê hoặc tầm mắt, vầng trăng khuyết cắt hư không hắc ám giết hướng Sở Mộ.

Chiêu này rõ ràng là tuyệt học.

Vừa rút kiếm đã tung tuyệt học nghĩa là người này rất xem trọng Sở Mộ, lúc trước gã dựa vào chiêu tuyệt học này đánh bại một thiên tài thế lực nhỏ tu vi Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ.

Người này thực lực không yếu, nhưng so với Sở Mộ thì chênh lệch rõ rệt.

Một kiếm Thu Thủy Trường Thiên tiêu sát tiêu sắt xuyên qua không trung, mọi người mơ hồ thấy trong không gian chiến đấu có dòng nước tràn ngập tám hướng.

Khí lạnh lãnh liệt lan tràn, thẩm thấu ra ngoài Tinh Thiên giới, vụt qua mỗi một chiếc tinh hạm.

Một Kiếm Thánh gật gù khen:

- Thu Thủy Trường Thiên, tiểu tử Sở Mộ đã hiểu thấu tinh túy của chiêu này.

Thu Thủy Trường Thiên là kiếm pháp rất bình thường trong mắt cường giả đẳng cấp Kiếm Thánh, nhìn sơ liền hiểu thấu ảo diệu trong đó. Sở Mộ thi triển Thu Thủy Trường Thiên đầy tinh túy, còn vượt trên cả giới hạn kiếm pháp Thu Thủy Trường Thiên, đến tầm cao mới.

Cái này cần bản thân đã hoàn toàn hiểu rõ chiêu kiếm pháp, có tạo nghệ siêu phàm thoát tục trong kiếm pháp, có ngộ tính kiếm pháp siêu cao, kết hợp ba thứ lại mới vượt qua giới hạn vốn có của kiếm pháp được.

Nếu chỉ đơn thuần hiểu thấu kiếm pháp thì vô dụng, miễn Kiếm Giả có chút thiên phú cần cù khổ luyện là được kiếm pháp đẳng cấp như vậy.

Một kiếm thu thủy tan rã xuyên suốt trời trăng, trăng khuyết vỡ nát, ánh trăng tan biến. Kiếm của Sở Mộ xẹt qua cổ đối phương, cắt đứt.

Một kiếm diệt gọn đối phương, trận chiến của Sở Mộ lại gây oanh động.

- Mỗi lần tiểu tử này biểu hiện đều vượt dự đoán.

- Cố ý ra vẻ.

Có người công nhận Sở Mộ, khen ngợi hắn, cũng có kẻ gai mắt châm biếm.

Nhưng nói kiểu gì cũng không được Sở Mộ chăm chú lắng nghe.

Lần này Lâm Dịch vẫn thắng, tiếp tục ở lại so tài.

Chớp mắt người ở lại Tinh Thiên giới còn khoảng ba mươi người, cứ thưa dần.

Đến bây giờ người ở lại hoặc là tu vi Niết Bàn tam trọng thiên hoặc nhị trọng thiên, ít nhất phải đến Niết Bàn nhị trọng thiên hậu kỳ. Nhưng Sở Mộ là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất, tu vi của hắn là Niết Bàn nhất trọng thiên sơ kỳ.

Đệ tử Ngũ Hành kiếm tông chỉ còn lại Sở Mộ và Lâm Dịch.

Lần này đối thủ của Sở Mộ là Lâm Dịch, có mùi tự tàn sát nhau.

Các đệ tử Ngũ Hành kiếm tông phát cuồng:

Sao có thể như vậy?!

- Tại sao Sở sư huynh và Lâm sư huynh đối đầu với nhau?

Đệ tử Dạ Minh kiếm tông cười khả ố:

- Ha ha ha! Chó cắn chó miệng đầy lông!

Trông thấy Sở Mộ và Lâm Dịch tàn sát lẫn nhau khiến bọn họ hớn hở.

Lâm Dịch cười khổ nói:

- Sở sư đệ, không ngờ ta đối đầu với ngươi.

Sở Mộ bình tĩnh nói:

- Miễn đi tiếp thì sớm muộn gì sẽ gặp.

Đối thủ là ai chẳng quan trọng với hắn.

Lâm Dịch nói:

- Có thể chiến đấu một trận với Sở sư đệ thì ta cũng rất muốn nhưng trong trường hợp này...

Lâm Dịch trầm ngâm rồi ánh mắt kiên quyết, bắn ra tia sáng, nghiêm túc nói với Sở Mộ:

- Sở sư đệ, lần này chỉ có một danh ngạch, ta hy vọng người đó là sư đệ.

Sở Mộ không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.

- Cười chết mất, nếu nói một câu danh ngạch liền thuộc về Sở Mộ vậy ta nói danh ngạch là của ta rồi!

Lời nói của Lâm Dịch khiến nhiều người cười nhạo, nhưng cũng có người suy tư.

Lâm Dịch hét to:

- Ta nhận thua!

Chiến đấu trong này có thể phân thắng thua sống chết, cũng có thể chủ động nhạn thua, dù là loại nào miễn thua sẽ bị loại.

Lâm Dịch khát vọng chiến đấu kịch liệt với Sở Mộ, đây là cơ hội rất tốt, không cần lo bị giết thật, thoải mái chiến đấu không e ngại. Nhưng Lâm Dịch lo mình dốc hết sức sẽ làm Sở Mộ tung ra vài vũ khí bí mật.

Vũ khí nó bí mật là vì không ai biết, ít người biết càng tốt. Có lẽ khi chiến đấu Sở Mộ buộc phải lật ngửa những lá bài, nhưng bây giờ ít ra giữ lại không để những đối thủ về sau biết chi tiết.

Miễn Sở Mộ tiếp tục thắng thì đối thủ của hắn sẽ là thiên tài Niết Bàn tam trọng thiên. Về cách biệt tu vi hai trọng thiên, Lâm Dịch cảm thấy Sở Mộ không có nhiều hy vọng thắng, thêm một át chủ bài là thêm một phần hy vọng.

Vì ý nghĩ đó Lâm Dịch cố nén kích động tự nhận thua.

Lâm Dịch chủ động nhận thua vừa đúng như vài người dự đoán, cũng là một số người bất ngờ.

Sở Mộ nói:

- Đa tạ Lâm sư huynh.

Lâm Dịch cười với Sở Mộ, làm động tác tay cổ vũ rồi bị lực lượng Tinh Thiên giới đưa ra ngoài. Sở Mộ không chiến đấu vẫn giành chiến thắng, thành công thăng cấp, hắn quay về tiểu không gian của mình.

Vòng so tài kết thúc, chỉ còn mười người, trừ Sở Mộ ra tu vi yếu nhất là Niết Bàn đỉnh nhị trọng thiên.

Mỗi người đều lên tinh thần, vì mười người ở lại mỗi người đều lợi hại, cực kỳ mạnh. Bọn họ sẽ phải đánh nhau, chắc chắn rất kịch liệt, gay cấn, không thể bỏ qua.

Hai người bị lực lượng Tinh Thiên giới chọn trúng, cùng biến mất trong tiểu không gian xuất hiện ở không gian chiến đấu.

Kiếm quang nóng cháy như mặt trời lơ lửng chiếu rọi mặt đất, tỏa ánh sáng cực nóng sắc bén như kiếm, từng tia nắng có thể nung chảy mặt đất.

Muôn vàn tia nắng bắn xuống, một gốc cây to đứng thẳng xanh mơn mưởn đầy sức sống, bất tử bất diệt trong bầu trời nóng cháy.

Hai bên đánh nhau đều là thiên tài tu vi Niết Bàn tam trọng thiên, thuộc về hai thế lực cấp bá chủ.

Tu vi của hai người ngang ngửa nhau, thiên phú cũng sàn sàn như nhau, sử dụng kiếm khí đều là thông thiên thánh kiếm, tu luyện kiếm pháp là loại thiên cấp trung phẩm, lúc này thi triển kiếm pháp lộ ra dị tượng uy thế hùng hồn.

Trong trăm tuổi tu luyện đến Niết Bàn tam trọng thiên, thiên phú tu luyện như thế đặt ở thời đại chúng thần cũng cực kỳ xuất sắc, huống gì là ở trong thế lực cấp bá chủ. Thế lực cấp bá chủ nội tình thâm sâu nên dốc hết sức bồi dưỡng họ, thông thiên thánh kiếm, kiếm pháp thiên cấp tất nhiên không thể thiếu.

Kiếm pháp thiên cấp vượt qua kiếm pháp địa cấp, đến độ cao mới, tựa như được ban cho sinh mệnh đặc biệt, có dị tượng. Người tu luyện kiếm pháp thiên cấp khi đến đẳng cấp nhất định thì dị tượng sẽ bị kích phát ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)