← Ch.1329 | Ch.1331 → |
Sở Mộ nghe tiếng rên rồi về với tĩnh lặng, bóng tối nhanh chóng rút đi, lại bị trắng xoá thay thế. Sở Mộ biết mình qua cửa thứ ba.
Dường như còn cửa thứ bốn.
Trắng xoá rút đi, khu rừng trúc hiện ra, mùi tươi mát ập vào mặt, gió nhẹ thổi, có lá tre hẹp dài từ từ bay xuống.
Sâu trong rừng trúc có một người bước ra, áo xanh như hòa cùng rừng trúc, nhìn như đi chậm nhưng một bước vượt qua mấy chục thước. Không lâu sau người áo xanh đến trước mặt Sở Mộ, mỗi bước một bước đi tới là người dâng lên hơi thở sắc bén càng mạnh hơn, khi tới trước mặt Sở Mộ thì đã sắc bén đến đỉnh.
Kiếm khách áo xanh không nói một câu, rút kiếm ra.
Kiếm của kiếm khách áo xanh là lá tre, kiếm chém ra, kiếm phong mảnh nhỏ không chút sự sống rạch phá hư không, tốc độ siêu nhanh. Kinh người hơn là hơi thở, hơi thở sắc bén trên người kiếm khách áo xanh đến đỉnh rồi bùng nổ tụ vào kiếm tre xanh, sắc bén kinh thế.
Kiếm chưa đến Sở Mộ đã cảm giác mình bị sắc bén cắt ra, tinh thần đau đớn.
Sở Mộ rút kiếm ra, không né tránh, với kiếm ý thống ngự kiếm pháp của Sở Mộ cực kỳ quỷ dị đâm ra.
Kiếm khách áo xanh sắc bén kinh thế chiến đấu kịch liệt với Sở Mộ.
Trong phút chốc hai người ngang ngửa nhau.
Khiến người giật mình là hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt, kiếm quang kinh người, sắc bén bắn thẳng lên trời như có thể phá nát hư không nhưng tre xanh xung quanh không bị ảnh hưởng.
Tre xanh là giả?
Nói là giả nhưng là thật, tại sao kiếm quang sắc bén của hai người không làm tổn thương đến tre được?
Vì tre xanh rất cứng cỏi, cứng đến mức hai người đánh nhau chém ra kiếm quang không thể cắt đứt?
Không, lý do thật sự là vì hai bên đánh nhau khống chế lực lượng đến độ cao kinh người.
Người kiếm hợp nhất, người là kiếm, kiếm là người. Kiếm là cánh tay kéo dài, như cánh tay mọc ra. Khi Sở Mộ người kiếm hợp nhất đạt đến viên mãn thì cảm nhận này càng sâu sắc hơn.
Nhưng chiến đấu kịch liệt đến hồi gay cấn, hai kiếm va chạm bắn ra lực lượng đáng sợ không nằm trong tầm kiểm soát, bắt đầu phá hoại bốn phía.
Thanh Trúc viên, phong cảnh xinh đẹp, cảm giác đẹp mát mẻ đặc biệt độc lập, nhưng giờ phút này bị phá hoại tan hoang, hung thủ là hai người kia.
Chiến đấu kịch liệt đến hồi gay cấn, kiếm quang đáng sợ có thể nói là vô địch, không có gì không phá, cứng rắn vô cùng, không gì ngăn được.
Sở Mộ và kiếm khách áo xanh không cố ý kiểm soát lực lượng của mình, đó là bản năng khiến bọn họ gần như hoàn mỹ khống chế lực lượng của mình. Nhưng hai kiếm va chạm bắn ra lực lượng không theo bọn họ ảnh hưởng, Tất nhiên nếu muốn thì hai người có thể kiểm soát được, nhưng phân tâm không có lợi cho chiến đấu.
Với hai người thì Thanh Trúc viên chỉ là hoàn cảnh mô phỏng, có đẹp mấy cũng không ích gì.
Kiếm pháp và kiếm của kiếm khách áo xanh chỉ có một đặc điểm là sắc bén, cực kỳ bén, bén cắt hết mọi thứ. Mũi kiếm mỏng manh có độ bén vô cùng đáng sợ, có thể cắt đứt tất cả cứng rắn hư vô.
Sắc bén đơn thuần khiến Sở Mộ ấn tượng khắc sâu, hắn hầu như cho rằng đây chính là kiếm pháp, đây mới là kiếm đạo.
So với kiếm khách áo xanh thì kiếm của Sở Mộ không chỉ có đặc điểm sắc bén còn có nhẹ nhàng phiêu dật, nặng nề, quỷ dị, bá đạo kiên cường các loại. Nhưng khi Sở Mộ thi triển kiếm pháp thì một nhát kiếm chỉ chứa một loại phong cách.
Đánh mãi không được kiếm khách áo xanh lấy ra tuyệt chiêu sát kiếm. Kiếm đâm tới, mũi kiếm đâm thẳng và kiếm phong tước nhẹ liên tục thay đổi khiến kiếm này với biên độ nhỏ nhất phá mở không gian, xé rách mọi cản trở, tốc độ đến tận cùng, mức độ sắc bén từ cơ sở ban đầu tăng mạnh mấy lần.
Sát kiếm đáng sợ, uy năng kinh người không gì sánh bằng.
Tim Sở Mộ rớt cái bịch, biểu tình nghiêm túc sẵn sàng đón nhận. Kiếm ý đỉnh giai Thần cấp thống ngự khiến Sở Mộ cảm nhận tinh diệu và phong mang của nhát kiếm này, đáng sợ làm tinh thần hắn run rẩy.
Óc Sở Mộ lóe tia sáng, kiếm ý đỉnh giai Thần cấp thống ngự tất cả lực lượng khiến ý thức của hắn có sự thay đổi vi diệu, càng nhanh nhẹn hơn, cảm giác mọi thay đổi xung quanh trực quan hơn.
Nếu là Sở Mộ lúc trước tuyệt đối không né thoát một kiếm này được, chỉ có đường chết. Nhưng Sở Mộ bây giờ đã né thoát, dù hơi chật vật, trường bào trên người bị rạch rách.
Kiếm khách áo xanh chém nhát kiếm sắc bén xong người tạm dừng lại, chỉ một khoảnh khắc nhưng Sở Mộ nhạy bén bắt giữ được.
Sở Mộ đánh trả, kiếm quang rạch phá không trung như sao băng như tia chớp, hung mãnh mà nhanh chóng. Trong khoảnh khắc vượt qua mấy chục thước đến trước mặt kiếm khách áo xanh. Đôi mắt sắc bén của kiếm khách áo xanh lần đầu tiên lộ vẻ kinh hoàng.
Nhát kiếm này nắm chắc thời cơ quá chuẩn, khó thể né tránh. Kiếm khách áo xanh miễn cưỡng giơ kiếm phản kích nhưng vẫn chậm một đường, bị Sở Mộ chém kiếm chặt đầu.
Cửa thứ bốn, qua!
Cửa thứ bốn này là Sở Mộ vượt qua nhanh nhất trong bốn cửa, không phải vì nó dễ nhất, ngược lại cửa thứ bốn khó nhất. Chủ yếu vì Sở Mộ tiến bộ tạo nghệ kiếm pháp, cảnh giới kiếm pháp, linh quang chợt lóe lĩnh ngộ dùng kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng khiến ý thức lên cao, cảm nhận rõ ràng hơn, nên Sở Mộ mới né thoát tuyệt sát sắc bén trong đường tơ kẽ tóc, bắt giữ cơ hội thoáng qua trong một giây thành công đánh trả.
Qua cửa thứ bốn rồi tất cả biến mất, sắc trắng lại xuất hiện. Sở Mộ đang nghĩ có khi nào xuất hiện cửa thứ năm? Đối thủ cửa thứ năm ra sao?
Phong cảnh lại hiện, khiến Sở Mộ bất ngờ đó là phong cảnh ban đầu, Bạch Linh vẫn ngồi trong đình đài.
Bạch Linh nhàn nhã ung dung nói:
- Từ lúc ta biết đến nay Kiếm Tông Linh Ấn đổi qua mấy chục vị chủ nhân, có một nửa vào Linh Ấn, chỉ hơn bảy người qua được người thử thách bốn cửa, nhưng không ai tiến nhanh như ngươi.
Bạch Linh nửa như hỏi nửa như lẩm bẩm:
- Nhưng không ai phá giải được huyền bí của Kiếm Tông Linh Ấn, không biết ngươi có thể trở thành người đầu tiên không?
Sở Mộ hỏi:
- Tiền bối, còn cửa thứ năm không?
- Đương nhiên có.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Người thử thách cửa thứ năm chính là ta!
Sở Mộ giật nảy mình, tuy không biết thực lực của Bạch Linh thế nào nhưng giữ cửa thứ năm tức là y mạnh hơn bốn người vòng trước. Cộng thêm Bạch Linh cho Sở Mộ cảm giác cao sâu khó dò, khiến hắn hết sức kiêng kỵ.
Sở Mộ cung kính nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Vậy chú ý nhé, ta ra tay đây.
Trong tay của Bạch Linh không có kiếm, không đứng dậy.
Sở Mộ cực kỳ cảnh giác, hết sức chăm chú. Kiếm ý thống ngự hết thảy lực lượng, chuẩn bị tùy thời phản kích.
*****
Sở Mộ bỗng cảm giác có luồng kiếm quang xẹt qua, chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt tối đen, rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn.
Trong mật thất.
Khuôn mặt của Sở Mộ đầy ngạc nhiên:
- Đã chết?
Sở Mộ không thể tin hắn còn chưa thấy Bạch Linh có ra tay không đã bị giết.
Có kinh nghiệm cửa thứ ba nên Sở Mộ suy nghĩ kỹ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được tại sao. Sở Mộ vắt óc nghĩ mãi, lại vào Kiếm Tông Linh Ấn.
Sở Mộ cảnh giác nói:
- Tiền bối, ta đến đây, xin ra tay.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Vậy ngươi chú ý, ta sẽ ra tay.
Sở Mộ như thấy một luồng kiếm quang, trước mắt lại tối đen.
Thật khó tin, vô cùng khó tin, tất cả như Bạch Linh có năng lực quyết định sống chết của con người, một lời thốt ra là đối phương chết ngay.
Sở Mộ không tin tà lại đi vào, kết quả vẫn giống vậy. Mơ hồ thấy một luồng sáng trắng tinh không chút sắc bén, sau đó Sở Mộ chết.
Một lần đi vào, một lần chết đi, lần này đến lần khác, trong nháy mắt Sở Mộ liên tục vào mười ba lần, chết mười ba lần trong tay Bạch Linh.
Sở Mộ lại chết một lần đi ra, hắn cười khổ. Liên tục chết mười ba lần, mỗi lần đều chỉ trong khoảnh khắc, đến bây giờ Sở Mộ không rõ có chuyện gì. Điều duy nhất có thể khẳng định là khác với cửa thứ ba, Bạch Linh có thực lực tuyệt đối vượt qua đẳng cấp của Sở Mộ rất nhiều, là cảnh giới hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng.
Sở Mộ thì thào:
- Hèn gì mấy chục đời chủ nhân không ai nhìn thấu huyền bí trong đó được.
Lòng Sở Mộ hơi nóng nảy, hắn ngẫm nghĩ, lại đi vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không phải chiến đấu mà chỉ để trò chuyện với Bạch Linh.
Có nhiều người thử thách nhưng Bạch Linh đặc biệt nhất, là Sở Mộ tiếp xúc sớm nhất, là người trò chuyện với hắn, người đồng ý giao lưu cùng hắn, khác với bốn người thử thách khác.
Sở Mộ có thể giao lưu với Bạch Linh tìm hiểu nguyên nhân.
Sở Mộ mới bước vào liền hỏi thẳng:
- Tiền bối, vừa rồi là chuyện gì?
Nói chuyện với cường giả như Bạch Linh quanh co lòng vòng không phải cách hay, chẳng bằng trực tiếp.
Bạch Linh thẳng thắn nói:
- Nói đơn giản là ngươi quá yếu.
Bạch Linh đổi đề tài:
- Nhưng so với mấy chục vị trước thì kiếm pháp của ngươi là cao sâu nhất, người kiếm hợp nhất đến đỉnh.
Dù đã khẳng định nhưng Sở Mộ vẫn không kiềm được hỏi:
- Hay là cảnh giới kiếm pháp của tiền bối đã vượt qua người kiếm hợp nhất?
Bạch Linh không trả lời còn hỏi ngược lại:
- Kiếm pháp của ngươi cao siêu có chỗ đặc biệt, nhưng ngươi có biết kiếm pháp của ngươi thiếu cái gì không? Hoặc nên nói là ngươi bị thiếu cái gì?
Câu hỏi của Bạch Linh như lực lượng quỷ dị khiến Sở Mộ đăm chiêu:
- Ta thiếu cái gì?
Nhưng Sở Mộ nghĩ mãi không ra.
Hết cách, Sở Mộ rất thông minh, ngộ tính có thể nói là yêu nghiệt nhưng tuổi của hắn không lớn, các loại trải đời phong phú hơn bạn cùng lứa nhưng không thể so sánh với cường giả như Bạch Linh.
Trải đời là một phần quan trọng nhất của sinh mệnh trí tuệ. Người có đủ sự trải đời thì kiến thức hay giải quyết vụ việc đều cao thâm già dặn hơn. Người trí tuệ có công minh mấy thì khi không có đầy đủ kiến thức và sự trải đời tựa như không có ích gì, như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể phát huy tác dụng thật sự.
Sở Mộ không nghĩ ra là lẽ thường.
Bạch Linh ung dung không nói, để mặc Sở Mộ chìm trong suy tư.
Thời gian bất giác trôi, không biết qua bao lâu Sở Mộ tỉnh táo lại.
Sở Mộ mơ hồ cảm giác mình nắm bắt được cái gì rồi lại không nắm được, cảm giác này khiến hắn vô cùng buồn bực.
Sở Mộ nhìn đằng trước, không biết Bạch Linh đi từ bao giờ, chỉ còn một mình hắn ở đây.
Sở Mộ thở dài rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn, không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi mật thất tu luyện ra bên ngoài đi dạo giải buồn, thay đổi tâm tình.
Sở Mộ đi một vòng hướng tới chỗ Chú Kiếm cốc.
Có lẽ xem rèn kiếm sẽ được cảm ngộ khác.
Các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm trình độ không cao, so với Sở Mộ như trời và đất nhưng hắn xem rất thích thú. Dường như vì tông chủ đến nên các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm càng dốc sức hơn, tranh nhau biểu hiện để lại ấn tượng sâu cho tông chủ. Đây là Sở Mộ dùng năng lực của mình hoàn toàn chinh phục bọn họ, khiến họ khâm phục từ tận đáy lòng.
Đám đệ tử hăng máu làm Sở Mộ buồn cười, chỉ điểm cho họ một phen, khiến bọn họ càng phục sát đất.
Sau đó Sở Mộ rời khỏi Chú Kiếm cốc đi tới Bảo Đan các.
Giống như đệ tử ở Chú Kiếm cốc, đệ tử Bảo Đan các thấy Sở Mộ đến thì cực kỳ kích động tranh nhau biểu hiện. Sở Mộ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng lên tiếng chỉ điểm các đệ tử Bảo Đan các.
Sở Mộ rời khỏi Bảo Đan các đi dạo tới luyện kiếm trường, nhìn đám đệ tử tinh anh luyện kiếm. Sở Mộ xem một lúc, chỉ điểm mọi người làm các đệ tử tinh anh cảm giác mở rộng tầm mắt, tạo nghệ kiếm pháp tiến bộ nhiều.
Hình tượng Sở Mộ càng in sâu trong lòng các đệ tử.
Sở Mộ đi dạo giải buồn xong quay về mật thất tu luyện, bức bối trong ngực biến mất. Sở Mộ bình tâm lại suy nghĩ, lần này là sắp xếp lại, chải vuốt lại đời mình, con đường mình đi.
Dần chìm sâu vào.
Thời gian qua nhanh, bất giác sắp bắt đầu đại tái tông môn.
Làm tông chủ, Sở Mộ phải có mặt.
Đại tái tông môn lần này có thể nói là lần đầu tiên tổ chức lại từ sau khi Chân kiếm tông bị tổn thất nặng nề, có ý nghĩa nhất định, phải làm cho tốt.
Trước khi đại tái tông môn bắt đầu Sở Mộ luôn suy nghĩ hắn thiếu cái gì, cảm giác sắp rẽ mây mù thấy trăng sáng. Nhưng mây mù quá dày đặc, trong một chốc không dạt ra được, cách một lớp mây nhưng vẫn mơ hồ thấy ánh trăng.
Cảm giác mơ hồ làm Sở Mộ không rõ ràng.
Lại vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không thấy Bạch Linh, y không chủ động xuất hiện thì Sở Mộ cũng hết cách.
Mỗi ngày tham ngộ, luyện kiếm, tu luyện, Sở Mộ tiến bộ thực lực từng chút một.
Đại tái tông môn bắt đầu.
Tông chủ đến sân, Vân Phong, Vân Hà trưởng lão cũng đến. Dương gia Dương Chân là trưởng lão khách khanh cũng có mặt.
Đại tái tông môn lần này tổng cộng chia ba giai đoạn: Đệ tử chính thức, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm.
Đệ tử chính thức đông nhất, đệ tử tinh anh nhiều thứ hai, đệ tử hạch tâm ít nhất mới có hai mươi mấy người.
Vì khích lệ các đệ tử nên ba giai đoạn đại tại tông môn lần này sắp xếp so đấu cùng một chỗ.
Vân Hà làm trọng tài của đệ tử chính thức, Vân Phong là trọng tài đệ tử tinh anh, Dương Chân là trọng tài đệ tử hạch tâm. Sở Mộ ngồi ở ngôi cao nhìn xuống.
← Ch. 1329 | Ch. 1331 → |