← Ch.0135 | Ch.0137 → |
Đám người La Ngọc Phong vui vẻ không thôi, mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của bọn họ.
Sở Mộ lại ra một kiếm, Tống Quang Đào lập tức cảm thấy một kiếm này hắn không có cách nào né tránh, đã đem toàn bộ cao thấp chung quanh thân hắn phong tỏa, trừ ngăn cản ra, hắn chỉ còn đường lui về phía sau mà thôi.
Cước bộ như có lôi quang lập lòe, tốc độ của Tống Quang Đào lập tức tăng vọt, nhanh chóng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ. Vẻ mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lúc nhất thời cũng không dám tiếp tục ra kiếm.
Sở Thiên và Sở Hồng liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự vui vẻ, tâm tình đang treo cao buông xuống, hơi thở dài một hơi. Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, dường như Sở Mộ cũng không có rơi xuống thế hạ phong.
Vương Lân khẽ cau mày, dường như rất kinh ngạc. Vì sao Sở Mộ lại có thể chống đỡ được nhiều kiếm như vậy mà không có bị đánh bại. Chẳng lẽ Tống Quang Đào kia cố ý thả tay, chuyện này dường như không có khả năng.
Về phần Vương Kỳ thì vẻ mặt âm trầm nhìn Sở Mộ và Tống Quang Đào quyết chiến, hắn lại nghĩ tới mấy tháng trước, trong Sở gia, hắn hăng hái không ai bì nổi lại bị Sở Mộ dễ dàng đánh bại, khóe mắt không tự chủ được mà run rẩy.
Hai mắt Lâm Lạc Thủy trợn ngược, có một tia sáng kỳ dị lưu chuyển. Trong lòng dường như có suy nghĩ.
Sở Mộ đứng thẳng tắp, tay phải cầm kiếm trực chỉ Tống Quang Đào, phong mang đổ xuống, đồng thời mở miệng nhàn nhạt nói:
- Đã qua mười kiếm.
Sắc mặt Tống Quang Đào hơi đổi, không có trả lời, hai mắt tràn ngập cảnh giác, tinh mang lập lòe, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chậm rãi di chuyển chân, tìm kiếm cơ hội ra tay một lần nữa.
Mọi người lần nữa ngừng thở, bọn họ đều có một loại cảm giác, lần ra tay kế tiếp, chắc chắn sẽ là long trời lở đất, cũng chính là lúc phân ra thắng bại.
Kiếm giả, phong mang.
Khí tức sắc bén, mạnh mẽ giống như từng đạo lợi kiếm vô hình xuyên thẳng qua đấu kiếm đài, làm cho trong không khí tràn ngập phong mang khiến cho mọi người lạnh lẽo, phong mang cắt qua bốn phía. Khi song phương cùng phóng thích ra khí tức sắc bén mà lạnh lẽo tiếp xúc với nhau, không ngừng xảy ra va chạm, phảng phất như có vô số gợn sóng chấn động lan tràn ra, tràn ngập bốn phương tám hướng.
Ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều tập trung vào trên người Sở Mộ và Tống Quang Đào, ngừng thở, chờ đợi thắng bại long trời lở đất.
Đối với Tống Quang Đào, thời gian ở kiếm viện dài hơn cho nên mọi người không có hứng thú với hắn quá lớn. Người khiến cho bọn họ hấp dẫn chính thức chính là Sở Mộ, đệ tử Thanh phong viện thập đoạn trung kỳ mới tới này. Một người tồn tại có thể đối kháng với Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong.
- Đại sư huynh, cố gắng lên.
- Đại sư huynh, chúng ta tin tưởng huynh nhất định có thể đánh bại hắn, cho hắn biết lợi hại đi.
Đệ tử Thanh Lan viện thi nhau vung nắm đấm lên, không ngừng ò hét. Vốn bọn họ cho rằng Tống Quang Đào có thể dễ dàng đánh bại Sở Mộ. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, dường như không phải là như vậy, bọn họ không khỏi cảm thấy kinh hãi, một khi thua mà nói, đến lúc đó bọn họ không chỉ có thua mười khỏa Tăng khí hoàn, còn có chín thanh Ngụy kiếm khí cùng với một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm và một môn kiếm thuật cao giai.
Không nói vấn đề thể diện trước, chỉ cần là những vật kia cũng đủ để cho Thanh Lan viện tổn thương tới gân cốt, thậm chí là phá sản.
Cho nên Thanh Lan viện không thể thua, thua không nổi.
Đám người La Ngọc Phong cười không thôi, tự mình nhận thức qua thực lực của Sở Mộ, bọn họ biết rất rõ, Tống Quang Đào này căn bản không phải là đối thủ của Sở Mộ.
Sắc mặt Tống Quang Đào thay đổi tới lui, cuối cùng khẽ hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe lên tinh mang điên cuồng giống như sấm sét, tay phải chjama rãi huy động Ngụy kiếm khí, trên thân kiếm có lôi điện màu tím nhạt không ngừng nhảy lên, ngày càng dày đặc. Mà quanh thân hắn thì không ngừng có lôi điện màu tím nhạt mạnh mẽ bắn ra, đùng đùng rung động.
Trong lúc nhất thời uy thế của Tống Quang Đào lạnh thấu xương, không thể địch nổi.
- Một kiếm này là sát chiêu cao giai của Thiểm Lôi kiếm thuật của ta, uy lực rất mạnh.
Tống Quang Đào nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt hiện lên lôi điện màu tím nhạt, tinh mang đáng sợ xuyên thủng hư không bắn ra, thanh âm cũng trở nên bá đạo, lạnh lẽo, tràn ngập uy hiếp:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng nhận thua. Nếu như không, dưới một chiêu này, ta không có cách nào cam đoan ngươi có thể còn sống hay không.
Nhìn qua khí thế và khí tức của Tống Quang Đào ngày càng mạnh mẽ và lạnh lẽo. Sở Mộ nhíu mày, trong mắt có tinh mang sắc bén hiện lên, cười nhạt một tiếng:
- Xuất kiếm đi. Cho ta thấy Đại sư huynh Thanh Lan viện mới các ngươi so với Ngụy Hồng rốt cuộc thế nào.
Nghe thấy hai chữ Ngụy Hồng, vẻ lạnh lẽo trong mắt Tống Quang Đào không ngờ lại mạnh mẽ hơn gấp đôi, một tiếng rít gào giống như sấm sét nổ vang, phảng phất như một đạo sấm sét màu tím xé rách hư không bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng, một đạo sấm sét đáng sợ đang dùng tốc độ cao, không có cách nào hình dung mang theo lực phá hoại khủng bố bắn thẳng về phía hắn. Muốn đánh vào thân thể hắn, xé nát thân thể hắn, làm cho thân thể hắn biến thành một cục than.
Tống Quang Đào đâm một kiếm ra, giống như là một đạo thiểm điện chui vào trong hư không, như ẩn như hiện, khí thế đáng sợ kia hoàn toàn tập trung vào Sở Mộ. Trong thời gian nháy mắt cũng đã vượt qua hơn mười thước, xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Hai mắt Sở Mộ hoàn toàn bị sấm sét màu tím bao phủ.
- Bất quá chỉ là Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Uy lực một kiếm này thật đúng là kinh người. Sở Mộ này không chết cũng phải trọng thương.
Trên mặt Vương Kỳ hiện lên một vòng tiếu ý, cười to nói.
Sở Thiên nhướng mày, Sở Hồng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, một kiếm này quả thực quá mạnh mẽ.
Duy chỉ có Sở Mộ là vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt tỏa sáng, âm thầm tự nhủ:
- So với một kiếm tất sát của Ngụy Hồng vẫn thua kém một ít.
Không thấy có một chút nhạc dạo nào, thượng nguyên kiếm khí bắt đầu khởi động, Sở Mộ đột nhiên xuất kiếm. Một kiếm được chém ra, giống như một đạo quang mang, một đạo quang mang màu vàng giống như một chiếc châm lập tức chui vào trong hư không rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nưng mà trong nháy mắt khi Sở Mộ xuất kiếm, một ít Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong trong những thính phòng kia lại thi nhau đứng dậy, không có cách nào bình tĩnh được. Bởi vì trong sát na kia, bọn họ cảm nhận được một cỗ phong mang sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm thẩm thấu ra.
Xoẹt.
Một tiếng vang rất nhỏ vang vọng, sấm sét màu tím mang theo lực lượng cuồng bạo, hủy diệt không ngờ lại trong nháy mắt bị đánh tan, bắn về hai phía bên cạnh Sở Mộ. Tống Quang Đào cảm thấy trước mắt có một đạo quang mang màu vàng lập lòe. Ngay sau đó, ngực hắn như bị đánh trúng, một cỗ cảm giác đau đớn tới tận xương tủy tức thì lan tràn toàn thân hắn.
*****
Thân thể trong nháy mắt kia cũng bắn ngược về phía sau, bay ra xa hơn chục thước, nặng nề rơi xuống đất, đập vài lần, Ngụy kiếm khí rơi ở một bên, tứ chi dang ra giống như là con chó chết. Càng đáng sợ hơn là ở chỗ ngực hắn y phục bị xé nát, có một vết thương vô cùng bắt mắt, bên trên đang có máu tươi ồ ồ chảy ra, mùi máu tươi tràn ngập.
- Chuyện này...
Trừ đám người La Ngọc Phong ra, những người khác, toàn bộ đều há hốc mồm. Đầu óc trống rỗng, căn bản không có cách nào kịp phản ứng.
- Đại sư huynh... Đại sư huynh...
Một hồi lâu sau, đệ tử Thanh Lan viện mới kịp phản ứng, cả kinh vạn phần, luống cuống chạy lên đấu kiếm đài, đứng ở bên người Tống Quang Đào, vội vàng lấy ra đại chỉ huyết hoàn rồi bóp nát, cầm máu vết thương trên ngực Tống Quang Đào.
- Tên đáng chết nhà ngươi. Ngươi dám hạ sát thủ sao? Nếu như Đại sư huynh có chuyện không hay xảy ra, Thanh Lan viện chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Nhị sư huynh Thanh Lan viện nhảy dựng lên, mặt mũi tràn ngập lửa giận, chỉ vào Sở Mộ chửi ầm lên, bộ dáng như hận không thể rút kiếm liều mạng với Sở Mộ vậy.
- Đi, lập tức mang Đại sư huynh trở về trị liệu.
Tam sư huynh Nghiêm Minh kia lập tức nói, sau đó nâng Tống Quang Đào đứng dậy.
- Đợi một chút.
Sở Mộ đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt:
- Có phải các ngươi đã quên rồi hay không?
- Các ngươi nghĩ thật tốt a? Định rời đi, không hề nói tới chuyện đánh cuộc là xong rồi sao? Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu, nguyện đánh cược thì nguyện chịu thua. Lập tức đem tiền đặt cược giao ra đây, nếu không thì đừng mong rời khỏi.
Chu Tiến bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào đệ tử Thanh Lan viện, cười lạnh nói.
Đám người La Ngọc Phong cũng cười lạnh, xếp hàng đi lên, ngăn cản đường đi.
- Đáng chết, bản thân Đại sư huynh chúng ta đã bị trọng thương, tính mạng giống như chỉ mành treo chuông, các ngươi không ngờ lại không để ý tới mạng người như vậy. Lập tức tránh ra cho ta, nếu Đại sư huynh có chuyện không hay xảy ra. Thanh Lan viện chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi.
Nhị sư huynh kia lại nhảy ra, miệng hét lớn, vẻ mặt xanh lên.
- Tống Quang Đào, không cần giả chết, một kiếm này còn chưa lấy được tính mạng của ngươi.
Sở Mộ từng bước một đi tới, khí tức trên người càng thêm sắc bén, hai mắt nhíu lại, ánh mắt sắc bén tới cực điểm chậm rãi nhìn qua từng khuôn mặt, bức người tới cực điểm:
- Không buông tha cho chúng ta sao? Rất tốt. So với Tống Quang Đào, đám gà đất chó kiểng các ngươi, ta cũng muốn nhìn xem các ngươi không tha cho chúng ta thế nào.
Sắc mặt đệ tử Thanh Lan viện đồng loạt đại biến, hoàn toàn đề cao cảnh giác, tay nắm chặt chuôi kiếm.
- Ta cam đoan, lúc các ngươi rút kiếm, ta sẽ giết chết từng người trong các ngươi.
Bước chân Sở Mộ không ngừng đi tới, tiếp tục đi về phía trước, miệng nói ra lời nói lạnh lẽo khiến cho đám đệ tử kia run rẩy, tràn ngập sát cơ khôn cùng. Loại ý nghĩ nguyện đánh bạc không muốn chịu thua của Thanh Lan viện đã chọc giận hắn.
Đám Kiếm giả trên thính phòng kia vốn kinh ngạc, tiếp đó đều có biểu hiện bất đồng. Đa phần đều có biểu lộ bàng quan xem việc vui, không có ý định nhúng tay vào. Sở Thiên và Sở Hồng đứng lên, xem ra bọn họ định nhúng tay vào chuyện này.
- Sở Mộ, ngươi không nên khinh người quá đáng.
Tứ sư huynh Vương Khuê vẻ mặt phẫn nộ, quát.
- Tống Quang Đào, nếu như ngươi tiếp tục giả vờ chết, ta không ngại sẽ cho ngươi chết thật.
Ngữ khí của Sở Mộ lạnh nhạt vô cùng, giống như là gió lạnh từ cực bắc thổi qua làm cho người ta sởn hết gai ốc, toàn thân run rẩy. Sát cơ đáng sợ lan tràn, khiến cho ngay cả đám Kiếm giả ở trong thính phòng cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả kinh, giật mình vạn phần. Đệ tử kiếm phái hạ phẩm thập đoạn trung kỳ này vì sao lại có sát khí đáng sợ như vậy?
- Đợi một chút... Đệ tử Thanh Lan viện chúng ta nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua.
Tống Quang Đào rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng mà thanh âm hắn lại có vài phần suy yếu, vừa rồi quả thực hắn đã giả chết. Ý định dùng cách này thoát khỏi chỗ này, trở về Thanh Lan viện. Về phần chuyện đặt cược, chỉ cần nói với bên ngoài thương thế của hắn rất nặng, kéo dài được bao lâu thì kéo.
Nhưng mà thật không ngờ Sở Mộ này lại sát phạt quyết đoán như vậy. Thanh âm kia làm cho Tống Quang Đào cảm thấy đủ kiên quyết, cho nên hắn không thể không mở miệng trả lời.
- Rất tốt.
Sở Mộ thản nhiên cười, dừng bước.
- Nhưng mà mười khỏa Tăng khí hoàn và chín thanh Ngụy kiếm khí có thể đưa cho ngươi tại chỗ. Về phần một món Kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm và một môn kiếm thuật cao giai, chúng ta cũng không có mang trên người, chờ sau khi chúng ta về Thanh Lan viện, sẽ mang tới Thanh Phong viện giao cho các ngươi.
Tống Quang Đào nói xong mấy câu lập tức ho khan, bộ dáng như sắp chết.
- Đã như vậy trước tiên các ngươi đem mười khỏa Tăng Khí hoàn và chín thanh Ngụy kiếm khí giao ra đây.
Sở Mộ nói rồi thu kiếm vào vỏ:
- Mặt khác, mấy sư huynh đệ chúng ta cũng không ngại đưa các ngươi trở về, thuận tiện lấy đồ thắng cược.
- Đúng vậy, có thể nhận được một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm và một môn kiếm thuật cao giai, chuyện tốt như vậy coi như đến mười lần nữa chúng ta cũng vô cùng can tâm tình nguyện a.
Chu Tiến cười lớn, thiếu chút nữa khiến cho Tống Quang Đào tức giận tới phun máu.
- Được.
Tống Quang Đào này có chút tâm cơ, lại coi trọng mặt mũi, trước mắt mọi người, hai lần hắn muốn thi triển thủ đoạn đều không thể thực hiện được, hắn chỉ có thể đồng ý. Nếu không, trừ phi sau này hắn không muốn lăn lộn ở Ly Châu kiếm viện nữa. Hơn nữa một khi tin tức này truyền vào trong tai cao tầng kiếm viện, hơn phân nửa hắn sẽ bị trục xuất, ngay cả Thanh Lan kiếm phái cũng bị sỉ nhục.
Cho nên mặc kệ nói theo phương diện nào, cơn tức này hắn không thể không nuốt vào.
Đám người Sở Mộ và La Ngọc Phong nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Sở Thiên và Sở Hồng rồi gật đầu, quay người cùng với các sư huynh đệ Thanh Phong viện, giống như hộ tống đệ tử Thanh Lan viện cùng nhau rời khỏi đấu kiếm đài, đi ra phía ngoài.
- Đi.
Vương Lân đứng lên, nhàn nhạt nói, Vương Kỳ cũng đứng dậy, định rời đi.
- Vương nhị thiếu, chẳng lẽ ngươi cũng định học Tống Quang Đào kia không cần mặt mũi sao?
Sở Thiên đột nhiên cười lạnh nói:
- Trước tiên gửi trên người ngươi. hừ.
Vương Kỳ quay người, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, từ trong lòng móc ra một bình sứ, tiếp tục ném thanh Ngụy kiếm khí trên người về phía Sở Thiên, miệng hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi.
- Đồ vật tới tay của ta, ngươi còn muốn lấy về sao? Nằm mơ đi.
Sở Thiên nhận đồ xong còn bổ sung một câu làm cho Vương Kỳ thiếu chút nữa thổ máu, bước đi nhanh hơn.
- Đi, chúng ta đi tìm A Mộ. Tiểu tử này tới kiếm viện cũng không thông báo một tiếng. Đi xem ta thu thập hắn.
Tâm tình của Sở Thiên rất là tốt, cười to một tiếng rồi nói.
Một trận quyết chiến gần như là khôi hài rốt cuộc kết thúc. Một ít người lưu lại ở đấu kiếm đài lúc này vẻ mặt vẫn còn trầm tư.
← Ch. 0135 | Ch. 0137 → |