← Ch.1362 | Ch.1364 → |
Bên ngoài, trong bầu trời xanh thẳm có tia chớp màu tím xẹt qua với tốc độ kinh khủng, uy thế kinh người bay hướng Đại Quang Minh sơn.
Đây là một chiếc phi hạm, một chiếc phi hạm cỡ trung. Trong phi hạm có một số người, ai nấy toát ra dao động hơi thở kinh người, hiển nhiên đều là cường giả.
- Là phi hạm của Tử Lôi cung!
- Thế đi rào rạt, chẳng lẽ có kẻ nào mù mắt chọc vào Tử Lôi cung?
- Hình như đúng rồi, không biết là ai mà to gan như thế, dám chọc vào Tử Lôi cung thì đúng là không biết sống chết.
Một số phi hạm từ xa bay qua trông thấy phi hạm của Tử Lôi cung thì ngạc nhiên rồi bàn tán.
Tử Lôi cung một trong ba thế lực lớn dưới Thiên Khung thánh địa Thiên Khung vực, nó cường đại và bá đạo là điều chắc chắn, tu luyện giả trong Thiên Khung vực đều biết nên sẽ không đi chọc vào. Dù là tu luyện giả ngoài Thiên Khung vực ít nhiều gì có nghe nói sự cường đại của Tử Lôi cung, nếu không phải dính tới ích lợi lớn lao gì thì họ sẽ không đi trêu vào người Tử Lôi cung.
Tia chớp tím phá không chợt ngừng lại, mang theo khí lưu mạnh mẽ trùng kích. Phi hạm Lôi Đình ngừng lại ngoài Đại Quang Minh sơn, cửa hạm mở ra, mấy bóng người xuất hiện.
Một lão nhân mặc trường bào màu tím đậm rộng lớn cao giọng vọng vào Đại Quang Minh sơn:
- Huyền Chân trưởng lão của Tử Lôi cung đến xin gặp Quang Minh Kiếm Thánh!
Giọng Hạ Trấn Không từ Đại Quang Minh điện truyền ra:
- Mời!
Mấy người Tử Lôi cung cất đi phi hạm bay nhanh hướng Đại Quang Minh điện.
Nhóm người đáp xuống trước Đại Quang Minh điện, Lục Huy nghênh đón vào.
Hạ Trấn Không đứng lên, chắp tay cười nói:
- Quý khách đến chơi làm nhà rực rỡ hẳn lên.
Huyền Chân trưởng lão chắp tay đáp lễ:
- Vốn nên đưa thiệp trước nhưng sự việc gấp gáp đành làm vậy, xin Quang Minh Kiếm Thánh thứ lỗi.
Hạ Trấn Không giơ tay ra hiệu nhóm người ngồi, nghiêm túc hỏi:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Nói đến thì mạch Đại Quang Minh sơn và Tử Lôi cung không quen, nghe đối phương nói là biết thuộc loại không có chuyện gì sẽ không tự đến cửa, cho nên không cần khách sáo.
Huyền Chân trưởng lão nghiêm mặt nói, mắt lóe tia sáng nhìn Hạ Trấn Không:
- Mới gần đây nhị thiếu cung chủ của Tử Lôi cung chúng ta bị người giết.
Hạ Trấn Không nét mặt sa sầm hỏi, không giận mà uy:
- Các ngươi cảm thấy là ta giết?
Huyền Chân trưởng lão vội giải thích:
- Không, xin Quang Minh Kiếm Thánh đừng hiểu lầm.
- Huyền Chân trưởng lão, để ta nói đi.
Thanh niên tóc dài ở bên cạnh chậm rãi nói:
- Quang Minh Kiếm Thánh tiền bối, ta là Tử Dị, đại thiếu cung chủ của Tử Lôi cung. Mới đây ta lái phi hạm lướt qua phi hạm Số Hiệu Quang Minh của tiền bối, cảm giác có dao động ấn ký Tử Lôi trên phi hạm Số Hiệu Quang Minh.
Tử Dị dõng dạc nói chuyện
Biểu tình Hạ Trấn Không âm trầm nhìn Tử Dị, ánh mắt hờ hững mà đem lại áp lực cho gã.
Khi Tử Dị nói xong Hạ Trấn Không mở miệng hỏi:
- Ý của các ngươi là nghi ngờ ta chứa chấp kẻ địch của Tử Lôi cung các ngươi?
Hạ Trấn Không nói rất sắc bén, làm mọi người sửng sốt, trong một chốc không biết nên trả lời thế nào. Nếu trả lời sai rất có thể gợi lên mâu thuẫn.
Nếu Hạ Trấn Không chỉ là cường giả Thánh cấp bình thường thì Tử Lôi cung hoàn toàn không để vào mắt, nhưng gã không phải, gã là Quang Minh Kiếm Thánh nổi tiếng như cồn, là cường giả từng dùng kiếm giết đối thủ Thánh cấp cao hơn mình một tinh, có thực lực cực kỳ đáng sợ.
Quan trọng nhất là tuy Hạ Trấn Không sáng tạo mạch Đại Quang Minh sơn nhưng chỉ có ba đệ tử, không tính là thế lực, không có gia nghiệp. Nếu xảy ra xung đột, dù cường giả Thánh cấp cửu tinh ra tay chưa chắc giết được Hạ Trấn Không, nếu không giết chết để gã chạy trốn thì từ nay Tử Lôi cung sẽ đối diện cường giả đáng sợ không có vướng bận gì.
Tử Lôi cung có nhiều kẻ địch, có hai thế lực hạng nhất xem như kẻ thù núp trong bóng tối. Nếu Tử Lôi cung xuống dốc thì bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đánh hùa theo, dù sao tài nguyên nhiều như thế ai cũng muốn, sẽ có sự tranh giành.
Nên đối xử cường giả như Hạ Trấn Không phải giữ sự khách sáo nhất định.
Hạ Trấn Không vẫy tay nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì thứ lỗi không giữ lại.
Huyền Chân trưởng lão chắp tay, cố nén tức giận dẫn mọi người đi:
- Thế thì làm phiền.
Mặt Hạ Trấn Không không biểu tình nhìn bọn họ rời đi, đầu óc suy nghĩ một lúc, đã hiểu.
***
Rời khỏi Đại Quang Minh sơn rồi Tử Dị truyền âm cho Huyền Chân trưởng lão:
- Huyền Chân trưởng lão, ta chắc chắn Hạ Trấn Không bao che hung thủ.
Huyền Chân trưởng lão trầm giọng nói:
- Vậy thì sao, chúng ta không thể xung đột với Hạ Trấn Không, đối địch với hắn là hành động không sáng suốt.
Tử Dị siết chặt nắm tay tức giận nói:
- Nhị đệ không thể chết vô ích!
Tuy nhị đệ của gã hơi ham chơi nhưng dù gì là huynh đệ ruột, máu mủ ruột rà.
- Nhị thiếu cung chủ sẽ không chết oan, nhưng chúng ta không tiện xung đột chính diện với Hạ Trấn Không.
Huyền Chân trưởng lão nói:
- Vì vậy để lại vài người canh chừng ngoài Đại Quang Minh sơn, chú ý người ra vào, nếu cảm nhận dao động ấn ký Tử Lôi trên người của ai là xác định kẻ đó chính là hung thủ.
Tử Dị sắc mặt âm trầm nói:
- Giờ chỉ đành làm vậy.
***
Hạ Trấn Không giải các tầng phong cấm đi xuống cầu thang, nhảy xuống dưới.
Hạ Trấn Không đáp xuống bình đài.
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch tỉnh dậy từ tham ngộ.
- Hạ đại ca!
Hạ Trấn Không xem kỹ Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch, cười nói:
- Xem ra lần này tham ngộ các ngươi đều có thu hoạch không tệ.
Sở Mộ nói:
- Nhờ có Quang Minh Kiếm Bia.
Nhìn từ bề ngoài khó thấy Sở Mộ có thay đổi gì. Tô Nguyệt Tịch biến đổi rõ rệt hơn, lực lượng hắc ám càng tinh thuần, có dấu hiệu không kiềm được tiết lộ ra ngoài, nàng còn cần chút thời gian để thích ứng điều chỉnh.
Hạ Trấn Không nói:
- Phải rồi lão đệ, mới nãy người Tử Lôi cung đến đây.
- Tử Lôi cung...
Sở Mộ nghe vậy hiểu ra:
- Thì ra là bọn họ, người ta giết trong Hắc Ma Uyên đúng là nhi tử của Tử Lôi cung chủ.
- Sở lão đệ đúng là...
Hạ Trấn Không giơ ngón tay cái, cười nói:
- Tử Lôi cung là thế lực hạng nhất cực mạnh trong Thiên Khung vực, tồn tại siêu mạnh đứng sau Thiên Khung thánh địa. Nó có lịch sử mấy ngàn năm, nội tình thâm sâu, nhiều cường giả. Nhị thiếu cung chủ của Tử Lôi cung háo sắc chơi bời, ỷ vào có Tử Lôi cung làm chỗ dựa nên thích gì làm nấy, hầu như không ai dám dây vào. Lần này hắn đã đạp phải sắt, chắc có liên quan tới Tô tiểu muội?
*****
Sở Mộ nói:
- Đúng vậy!
- Một tên tử đệ háo sắc mê chơi đã chọc tới cửa thì cứ giết. Nhưng Tử Lôi cung chủ chỉ có hai nhi tử, Sở lão đệ giết một người rồi, e rằng sẽ không dễ bỏ qua.
Hạ Trấn Không nói:
- Trên Đại Quang Minh sơn thì người Tử Lôi cung không dám làm bậy vì bọn họ e ngại đắc tội với ta, nhưng nếu rời khỏi Đại Quang Minh sơn ta phỏng chừng họ sẽ đối phó với Sở lão đệ.
Hạ Trấn Không bổ sung thêm:
- Ta cảm nhận được người Tử Lôi cung đang ở bên ngoài Đại Quang Minh sơn chờ đợi ngươi xuất hiện.
Hạ Trấn Không không thể nào mỗi giây mỗi phút đi theo Sở Mộ, điều đó không hiện thực. Với tâm chí của Sở Mộ sẽ không kêu Hạ Trấn Không luôn đi theo bảo vệ mình, nên gã mới nói vậy.
Dù Sở Mộ ở Đại Quang Minh sơn một thời gian cũng không phải kế lâu dài, rồi cũng có lúc phải rời đi. Khi Sở Mộ đi thì người giám thị Tử Lôi cung sẽ phát hiện rồi báo lên trên, Tử Lôi cung sẽ truy sát hắn.
Hạ Trấn Không đổi đề tài:
- Sở lão đệ, ta rất khâm phục tạo nghệ kiếm pháp của đệ, hy vọng có thể giao lưu với đệ nhiều hơn nữa, cũng nghiệm chứng thứ tham ngộ trên Quang Minh Kiếm Bia của nhau.
Sở Mộ đồng ý ngay:
- Được rồi!
Sở Mộ có thể hiểu ý của Hạ Trấn Không, thật sự muốn giao lưu nhưng còn một ý nghĩa nữa là muốn giữ hắn ở lại Đại Quang Minh sơn. Vì người Tử Lôi cung kiêng dè Đại Quang Minh sơn, hoặc nên nói là e ngại Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không, không dám xâm chiếm nơi này, nên chỗ này rất an toàn.
Sở Mộ không từ chối, không phải vì Tử Lôi cung. Đúng là Tử Lôi cung rất mạnh, thế lực hạng nhất đứng sau Thiên Khung thánh địa trong Thiên Khung vực, nội tình thâm sâu, có nhiều cường giả Thánh cấp. Nhưng Sở Mộ không sợ nó, hắn đồng ý Hạ Trấn Không giữ lại vì cũng muốn nghiệm chứng, giao lưu, điều này có ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn.
Nhưng Sở Mộ sẽ không ở lại đây lâu mà chỉ ngừng lại trong thời gian ngắn ngủi.
***
Trong Đại Quang Minh điện có một luyện kiếm đài lộ thiên, bình thường là nơi Hạ Trấn Không và ba đệ tử luyện kiếm, bây giờ tụ tập nhiều người.
Hạ Trấn Không, Ninh Tử Thần, Lục Huy, Hứa Chiến, Tô Nguyệt Tịch và Sở Mộ.
Biểu tình Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh đứng một bên, cho cảm giác như đóa sen màu đen sắp nở, di thế độc lập.
Ánh mắt đầu tiên Ninh Tử Thần thấy Tô Nguyệt Tịch thì bị kinh diễm nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không bị mê mẩn mụ đầu. Từ điểm này nhìn ra tâm tính của Ninh Tử Thần. Lúc này Ninh Tử Thần nhìn Sở Mộ, có hứng thú với hắn còn hơn Tô Nguyệt Tịch.
Lục Huy, Hứa Chiến thì nhìn Hạ Trấn Không lại ngó Sở Mộ, đôi khi liếc trộm Tô Nguyệt Tịch.
Trong luyện kiếm đài có Sở Mộ, Hạ Trấn Không đứng cách nhau mấy chục thước.
Hai người định quyết đấu.
Dĩ nhiên chỉ quyết đấu về kiếm pháp, không dính dáng tới lực lượng nào khác. Không thì tu vi Vạn Cổ thất trọng thiên của Hạ Trấn Không chẳng cần rút kiếm, búng tay một cái có thể giết Sở Mộ rồi, đâu cần quyết đấu làm gì.
Nhưng khác với quyết đấu kiếm pháp đơn thuần, tùy vào tạo nghệ kiếm pháp cao thấp chứ không phải lực lượng mạnh yếu.
Dù vậy ba đệ tử của Hạ Trấn Không vẫn thấy lạ, bọn họ không hiểu. Vì ở trong mắt họ Sở Mộ chỉ là tu luyện giả tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên, sư phụ của họ là Kiếm Thánh cường đại Vạn Cổ thất trọng thiên, giữa hai người khác biệt như trời với đất.
Bọn họ nghĩ vậy không có gì sai. Tạo nghệ kiếm pháp của Kiếm Thánh chắc chắn tinh thâm hơn Kiếm Giả Niết Bàn cảnh, nhưng họ không biết năng lực của Sở Mộ. Phỏng chừng xem xong trận quyết đấu kiếm pháp này bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ nghiêng trời lệch đất.
Hạ Trấn Không rút kiếm ra:
- Sở lão đệ, ta sẽ dốc hết tạo nghệ kiếm pháp của ta ra, hy vọng đệ đừng nương tay, hãy chiến tận tình với ta đi!
Hạ Trấn Không giơ kiếm trước mặt như quang minh kiếm bia chỉ thẳng lên trời, giọng nói trầm thấp vang dội, uy nghiêm mênh mông.
Sở Mộ bình tĩnh nói, tay cầm Thiên Trảm kiếm:
- Nhất định!
Có thể quyết đấu kiếm pháp với một Kiếm Thánh thất tinh nắm giữ kiếm lực bát cấp là cuộc tôi luyện siêu tốt. Dù gì thời gian Hạ Trấn Không sống lâu hơn Sở Mộ rất nhiều, thời gian gã luyện kiếm dài hơn hắn nhiều, tuy cảnh giới chưa đến đẳng cấp trong lòng có kiếm nhưng đã có sự hiểu biết đặc biệt về kiếm pháp.
Kiếm quang sáng choang nhưng không chói mắt, khí thế rộng lớn bàng bạc, trang nghiêm túc mục mang theo hơi hướm thần thánh.
Trên luyện kiếm đài, hai bóng người đến gần, kiếm quang rực rỡ tiếp xúc, va chạm.
Hai người này là Sở Mộ và Hạ Trấn Không.
Hạ Trấn Không tu luyện quang minh kiếm đạo, kiếm pháp của gã có phong cách quang minh rõ rệt, đường đường chính chính mà rộng lớn đại khí, uy nghiêm bàng bạc, khí thế hùng hồn khiến người kinh ngạc. Mỗi đường kiếm có uy thế kinh khủng, lấy thế đè người, quang minh phổ chiếu mọi âm u không chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa tan rã.
Kiếm pháp của Sở Mộ hơi giống của Hạ Trấn Không, vì lúc trước hắn tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, tu luyện Đại Quang Minh kiếm quyết, hắn dùng chiêu thức của Đại Quang Minh kiếm quyết quyết đấu với Hạ Trấn Không.
Đại Quang Minh kiếm quyết là một môn kiếm pháp thiên cấp cao giai, nhưng Sở Mộ không sử dụng kiếm ý, kiếm nguyên, lực lượng quy tắc các loại, uy lực không đến đẳng cấp đó nhưng có thể dùng kiếm chiêu thi triển.
Đại Quang Minh kiếm quyết được Sở Mộ tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, quang minh kiếm đạo cũng tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, nói chính xác hơn là cùng một mạch, vì vậy kiếm pháp của Sở Mộ và Hạ Trấn Không có điểm giống nhau.
Sở Mộ không sử dụng năng lực ý kiếm.
Sở Mộ thi triển kiếm chiêu Đại Quang Minh kiếm quyết vì để quen thuộc sâu hơn, thứ hai là đáp lại.
Dù chỉ mới học, mới luyện thì ngộ tính, cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ khiến hắn trong thời gian ngắn ngủi quen thuộc Đại Quang Minh kiếm quyết, rất nhanh tự lĩnh ngộ.
Một môn kiếm pháp giống nhau do người khác nhau thi triển ra sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Những khác biệt này giống đặc điểm thân thể như chiều cao, cân nặng, thói quen động tác, yêu thích cá nhân.
Sở Mộ sử dụng lực lượng có phong cách quang minh mãnh liệt, như thánh quang phổ chiếu. Nhưng khác với rộng lớn bàng bạc của Hạ Trấn Không, Sở Mộ thêm vào sự sắc bén phong mang.
Nghiệm chứng giống nhau, giao phong khác nhau, một trận quyết đấu cực kỳ đặc sắc trình diễn trước mắt mọi người.
Ninh Tử Thần luôn bình tĩnh bỗng chốc thay đổi, trong mắt tràn ngập giật mình:
- Sao có thể như vậy? Một Niết Bàn ngũ trọng thiên bình thường sao có thể giao phong ngang ngửa với sư phụ về mặt kiếm pháp?
← Ch. 1362 | Ch. 1364 → |