← Ch.1393 | Ch.1395 → |
Trải qua một tháng, lại vẫn không có tìm được hung thủ tàn sát mười vạn chiến sĩ Sa tộc. Thậm chí còn không có bất kỳ tung tích nào. Điều này làm cho lửa giận của Sa tộc tăng vọt. Bọn họ không ngừng lục soát, cũng không dừng tạo áp lực cho Nhân tộc. Áp lực đối với Nhân tộc tăng mạnh, nhưng việc lục soát vẫn không có kết quả. Áp lực mỗi người đều cực lớn.
Ngay thời điểm đám người Sở Mộ tiến vào Khâu Hoàng Đảo, có vài đạo ánh sáng từ trong Lam Hải bay nhanh đến. Thời điểm lướt qua hoang đảo bị phá nát, bỗng nhiên bọn họ dừng lại, hạ xuống trên hoang đảo bị nghiền nát. Trogn đó lộ ra mấy bóng người. Không ngờ chính là mấy cường giả Thánh cấp Sa tộc.
- Ở đây... Có cổ quái...
- Có người ở đây mở động phủ tạm thời...
- Một hòn hoang đảo mà thôi. Lại có người ở đây mở động phủ tạm thời. Chấn động khí tức này nói rõ thời gian động phủ tạm thời mở ra mới không lâu, cũng vừa bị phá hủy...
Mấy Thánh cấp Sa tộc này đều là Thánh cấp cao giai, thực lực không tầm thường, năng lực cũng không thể coi thường được. Thoáng cái bọn họ liền nhìn ra được vết tích trước đây không lâu có động phủ tạm thời mở ra và vừa bị phá hủy.
Mặc dù đám người Sở Mộ hết sức cẩn thận, nhưng rất bất đắc dĩ, chênh lệch cảnh giới tu vi quá lớn. Có một vài vết tích, bọn họ đã xóa đi, bản thân cũng không có cách nào phát hiện ra, nhưng một vài cường giả Thánh cấp cao giai có đầy đủ năng lực đặc biệt, chưa chắc đã không phát hiện ra.
Những vết tích để lại như thời gian mở đại khái, thời gian phá hủy đại khái, phong cấm bố trí v. v, đều bị bọn họ phát hiện ra một ít manh mối.
- Tổng cộng có năm người, mà không phải sáu người. Khí tức mạnh nhất, chỉ mới Vạn Cổ tứ trọng thiên, chấn động khí tức khác với sáu hung thủ kia...
- Tuy rằng khác nhau, nhưng đáng để nghi ngờ. Phương hướng mấy người này đi, chính là chỗ Khâu Hoàng Đảo.
- Lập tức đi Khâu Hoàng Đảo lục soát một phen.
Nói xong, mấy cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai lập tức lên đường, bay nhanh về phướng hướng Khâu Hoàng Đảo.
Bọn họ là cường giả Thánh cấp cao giai, tốc độ bay cực nhanh, vượt xa đám người Sở Mộ.
Không thể không nói, Minh Tức Thuật và Luyện Tức Thuật thật sự không tệ. Không ngờ lừa gạt được cảm ứng của mấy cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai này, không để cho bọn họ phát giác ra chính là đám người Sở Mộ. Chỉ có điều bây giờ bọn họ có hoài nghi, cũng không phải là chuyện tốt.
...
Khâu Hoàng Đảo không có phi hạm trực tiếp bay đến nội lục. Phải đi qua một đảo nhỏ khác ở gần nội lục. Bởi vậy, đám người Sở Mộ liền dự định từ Khâu Hoàng Đảo xuất phát, đi tới đảo nhỏ đó.
Trên một chiếc phi hạm hình dạng chiếc thuyền, Sở Mộ đang ở trong đó, chuẩn bị đi tới Liên Vân Đảo. Hắn từ nội lục đến Liên Vân Đảo, lần này lại muốn từ Liên Vân Đảo quay về nội lục.
Bốn người Minh Lưu và Mai Lâm cùng với Văn Phi, Long Dực không đi cùng Sở Mộ. Bởi vì Sở Mộ ra lệnh cho bọn họ, muốn ba người Mai Lâm Văn Phi và Long Dực nghĩ biện pháp rời khỏi Lam Hải tiến vào nội lục, đến bên trong hoàng triều Thương Lan. Đến Chân Kiếm Tông, nếu như bọn họ đến sớm hơn so với Sở Mộ, liền dẫn theo đệ tử Chân Kiếm Tông tham dự Vạn Tông Thịnh Hội của hoàng triều Thương Lan. Về phương hướng của Chân Kiếm Tông, Sở Mộ cũng cẩn thận nói cho bọn họ biết.
Về phần Minh Lưu, Sở Mộ giao cho hắn nhiệm vụ, cố gắng hết sức tập kết thiên tài Minh Thần tộc, đồng thời tìm kiếm Thâm Lam Thần Châu.
Đầu tiên, tập kết Minh Thần tộc thiên tài, ở cơ hội thích hợp sẽ một lưới bắt hết. Thứ hai tìm kiếm Thâm Lam Thần Châu, tốt nhất là có thể thu được, giao lại cho Sở Mộ.
Năm người cùng nhau hành động, đặc biệt trong đó còn có bốn vị Thánh cấp, cũng không phải là Thánh cấp bình thường. Tập trung lại, thực lực cường đại, cho dù là Thánh cấp lục tinh cũng có thể chống lại một chút. Như vậy sẽ an toàn hơn một ít.
Nhiều người, đúng là thực lực càng cường đại hơn thật. Nhưng đồng thời, nhiều người, mục tiêu cũng lớn hơn, dễ dàng bị phát hiện hơn. Mà một khi rơi vào trong vòng vây, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Đến lúc đó tránh không được sẽ bị giết chết.
Mục đích Sở Mộ nô dịch mấy người rất rõ ràng. Minh Lưu chỉ dùng làm quân cờ để đánh vào Minh Thần tộc, xem như là tương đối quan trọng. Ba người Mai Lâm đều là Kiếm Thánh nhất tinh, nhị tinh, tam tinh, tương đối không tầm thường. Chỉ dùng để tăng cường thực lực của Đại Chân Kiếm Tông. Dù sao lúc trước Bạch Linh thỉnh cầu Sở Mộ, phát triển Chân Kiếm Tông, cố gắng hết sức tái hiện ra sự huy hoàng của Chân Kiếm Tông.
Lấy Chân Kiếm Tông hiện tại có thể thấy, cho dù là có rất nhiều kiếm pháp truyền thừa, muốn phát triển, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Mấy trăm năm đều không tính là nhiều. Hơn một nghìn năm cũng chẳng có gì lạ. Dù sao truyền thừa có, còn cần nhân tài tiếp nhận truyền thừa. Chỉ có đủ số lượng nhân tài tiếp nhận truyền thừa, tu luyện, trở nên cường đại, mới có thể khiến đại tông môn cường đại.
Mấy trăm năm, hơn một nghìn năm, đối với rất nhiều cường giả Thánh cấp mà nói, căn bản cũng không tính cái gì. Bởi vì tuổi thọ của Vạn Cổ Cảnh Thánh cấp rất dài. Ngắn thì mười vạn năm trở lên.
Nhưng mấy trăm năm, hơn một nghìn năm đối với Sở Mộ mà nói, lại rất dài. Từ lúc hắn tu luyện tới nay, còn chưa tới trăm năm. Mấy trăm năm, không biết tu vi của bản thân sẽ đạt tới cấp bậc nào. Vạn Cổ Cảnh là nhất định. Nhưng không biết thực lực sẽ đạt tới cấp bậc nào, chỉ có điều sẽ không yếu.
Thực lực thật ra nói sau. Làm như thế nào để phát triển Chân Kiếm Tông nhanh hơn, mới là quan trọng.
Bảo Sở Mộ sử dụng thời gian dài, từ từ tích lũy phát triển, vậy là không hiện thực. Bởi vậy, chỉ có một loại phương pháp, chính là thu hút nhiều kiếm tu gia nhập. Làm như vậy, có cái lợi cũng có cái hại. Lợi chính là có thể tích lũy cường giả kiếm tu nhiều hơn, tăng cường thực lực của đại tông môn. Hại ở chỗ, những kiếm tu này đều trên đường gia nhập, không phải đệ tử do bản thân Chân Kiếm Tông tự mình bồi dưỡng lên. Lòng trung thành không quá cao.
Chỉ có điều, chỉ cần gia nhập vào trong Chân Kiếm Tông, tiếp nhận truyền thừa, tất nhiên, lòng trung thành sẽ từ từ tăng cường.
Đám ba người như Mai Lâm Văn Phi Long Dực đều là người xuất sắc trong kiếm tu, Sở Mộ tất nhiên hi vọng bọn họ có thể ra sức cho Chân Kiếm Tông, khiến Đại Chân Kiếm Tông trở nên cường đại.
*****
Có kiếm tu cường đại trấn thủ, thực lực Chân Kiếm Tông sẽ tăng cường, sau khi qua Vạn Tông Thịnh Hội, danh tiếng sẽ càng vang dội. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có nhiều thiên tài gia nhập Chân Kiếm Tông trở thành đệ tử Chân Kiếm Tông, hình thành một khởi đầu tốt đẹp.
Phi hạm nhanh chóng bay về phía phương hướng Liên Vân Đảo. Sở Mộ đang ở trong đó. Hắn có thể cảm giác được chấn động khí tức của bốn người Minh Lưu và Mai Lâm. Đó là xuất phát từ ở trên nô ấn, Sở Mộ nhận biết được. Cho dù là Dương Chân ở xa bên trong Chân Kiếm Tông nội lục, hắn vẫn nhận biết được một chút. Chỉ là bởi vì khoảng cách quá xa, không quá rõ ràng mà thôi.
Bỗng nhiên, một lực thần hồn mạnh mẽ, từ phía xa giống như lôi đình gió bão quét ngang đến, không kiêng nể gì cả, không để ý tới tất cả.
Lực thần hồn giống như lôi đình gió bão quét ngang qua. Sắc mặt mọi người trên phi hạm đại biến. Thân thể mỗi người lắc lư. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, thế giới tinh thần giống như bị sét đánh. Một ngụm máu tươi phụt lên, sắc mặt trắng bệch.
Không ngờ có lực thần hồn quét ngang qua, cũng khiến cho Sở Mộ kinh hãi, không kịp phản ứng. Thời khắc thế giới tinh thần chấn động, ánh sáng Thần Ý Quang Minh giống như cột thông thiên cột nối liền trên dưới thế giới tinh thần đột ngột phát ra. Hai đạo kiếm phách cũng chấn động. Kiếm ý tràn ngập. Thế giới tinh thần vững chắc, đối đầu với lực thần hồn quét ngang.
Cũng may là lực thần hồn này quét ngang, không đặc biệt đối phó với hắn, chỉ là tìm kiếm cái gì đó, không toàn lực phát động. Bằng không, thế giới tinh thần của những người trên phi hạm đều sẽ bị nghiền nát. Cho dù là Sở Mộ cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng linh hồn Sở Mộ vượt xa so với đồng cấp, thế giới tinh thần cũng càng thêm kiên cố hơn. Nhưng so sánh với cường giả Thánh cấp cao giai, vẫn là chênh lệch quá lớn, khó có thể chống lại.
Bỗng nhiên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên từ sâu trong lòng, trong nháy mắt quét tới toàn thân, làm cho tóc gáy Sở Mộ dựng ngược. Thế giới tinh thần không ngừng rung chuyển. Loại cảm giác này khiến cho thần sắc Sở Mộ đại biến. Hắn không cần suy nghĩ nhiều. Bởi vì hắn đã không có thời gian như vậy.
Trong chớp mắt, Sở Mộ lấy ra phi hạm Tử Phích Lịch Hào, chợt lách người tiến vào trong đó. Hắn bất kể sự tổn hao của phi hạm, trực tiếp mở ra tốc độ lớn nhất.
Trong những tiếng ầm ầm vang lên, Tử Phích Lịch Hào hóa thành một đạo kinh lôi màu tím, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đánh phá nóc phi hạm, không để ý tới phong cấm, trực tiếp phá tan, nhanh chóng rời khỏi đó.
Sở Mộ không dám ở lại lâu. Bởi vì ở lại trong nháy mắt sẽ tăng thêm nguy hiểm trong nháy mắt. Sở Mộ không có khả năng lấy tính mạng của mình ra đặt cược bọn họ không phải đang tìm kiếm mình.
Thật ra cũng không nhất thiết phải đánh cược. Gần như tám, chín phần có thể khẳng định được, chủ nhân của lực thần hồn này nhất định là đang tìm kiếm mình.
Quả nhiên, ngay trong chớp mắt khi Tử Phích Lịch Hào phát ra tốc độ cực hạn, chủ nhân của lực thần hồn lập tức tập trung vào Tử Phích Lịch Hào.
- Đừng mong chạy trốn được!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, thanh uy kinh người.
Ngay sau đó, vài đạo quang ảnh bay nhanh tới gần, vượt qua phi hạm, đuổi theo hướng Tử Phích Lịch Hào đang nhanh chóng lao đi.
Bọn họ gần như có thể khẳng định, bên trong phi hạm màu tím đang lao nhanh như tia chớp kia có người bọn họ muốn tìm. Tuy rằng không biết vì sao khí tức khác nhau, nhưng gần như có thể khẳng định, chính là hắn.
Tử Phích Lịch Hào phát ra tốc độ cực hạn, nhanh vô cùng. So với Thánh cấp đê giai bình thường còn nhanh hơn. Đồng thời có phần xuất kỳ bất ý. Trong nháy mắt, liền nhanh chóng rời xa.
Mấy cường giả Thánh cấp Sa tộc đều là Thánh cấp cao giai. Chỉ có điều lúc đó bọn họ phóng ra lực thần hồn quét ngang, bọn họ chỉ cách Sở Mộ có một khoảng cách tương đối xa. Ngay cả tốc độ rất nhanh, cũng cần một chút thời gian mới có thể vượt qua, đuổi đến. Khi bọn họ đuổi tới phi hạm, trong chớp mắt, Tử Phích Lịch Hào của Sở Mộ đã cách xa phi hạm, càng lúc càng xa.
Đây cũng là do tính tình cường giả Thánh cấp Sa tộc. Bọn họ luôn cho rằng Lam Hải là địa bàn của Hải tộc, Hải tộc có thể không kiêng nể gì cả. Đặc biệt là cường giả Thánh cấp như bọn họ, thời điểm đối mặt với Nhân tộc hành sự càng không cố kỵ gì.
Chiếc phi hạm này rõ ràng chính là phi hạm của Nhân tộc. Bọn họ tất nhiên sẽ không để vào mắt. Lực thần hồn không chút kiêng kỵ quét ngang qua, không để ý tới chuyện sẽ khiến cho thế giới tinh thần của rất nhiều Nhân tộc trên phi hạm bị tổn thương.
Nếu như Nhân tộc cường đại, khiến Hải tộc kiêng kỵ, những cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai hành sự cũng sẽ không đến mức không kiêng kỵ như vậy. Tất cả vẫn bởi vì nguyên nhân không đủ cường đại.
Sắc mặt các Nhân tộc trên phi hạm đều vô cùng khó coi. Thậm chí có một phần trực tiếp hôn mê, ngã ở trên sàn nhà không nhúc nhích, khí tức yếu ớt.
- Hải tộc đáng chết!
Có vài người nắm chặt nắm đấm, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lại chuyển thành bất đắc dĩ. Ở đây Nhân tộc thế yếu, không so sánh được với Hải tộc. Chủ yếu vẫn bởi vì Nhân tộc không đoàn kết bằng Hải tộc, mới có thể như vậy. Nếu như Nhân tộc đều vô cùng đoàn kết, cho dù Hải tộc có cường đại hơn so với Nhân tộc, cũng sẽ không thể không hề kiêng nể gì như vậy.
Mấy cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai bay nhanh đuổi theo Sở Mộ, lao qua ở trong hư không, lưu lại vài đường quỹ tích thẳng tắp dài dằng dặc, thân ảnh biến mất ở trước tầm mắt cuả mọi người.
Trên Lam Hải mênh mông diễn ra một trận truy đuổi.
Tử Phích Lịch Hào giống như một đạo tia chớp màu tím, bay nhanh xẹt qua trời cao. Sau đó, từng tiếng nổ lớn vô cùng chói tai vang lên. Nó giống như một thanh lợi kiếm, mở ra hư không, lưu lại vết nứt.
Sau mấy hơi thở, bốn đạo quang ảnh màu xanh lam kèm theo các màu sắc khác nhau, giống như lưu tinh phá không, đuổi theo tia chớp màu màu tím. Khí tức cường đại, từ trên người của bốn thân ảnh tràn ra, không kiêng nể gì cả, giống như một trận gió bão diệt thế. Nó đi qua nơi nào, nước biển phía dưới dâng lên ngập trời, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Bốn thân ảnh này chính là cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai, truy sát Sở Mộ.
Trước đó, bọn họ đã nghi ngờ. Sau khi tập trung vào Sở Mộ, bọn họ dự định một lần hành động bắt lại ép hỏi một phen. Đến lúc đó không quan tâm là thật hay giả, gần như đều không còn tính mạng. Sở Mộ không có khả năng mạo hiểm như vậy. Hắn cũng không muốn, mỗi lần đều mượn Kiếm Thánh tuyệt thế bên trong Kiếm Tông Linh Ấn tới ngăn địch giết địch.
← Ch. 1393 | Ch. 1395 → |