Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1407

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1407: Thiên Kiếm Thánh Tôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Mạc Bạch Vân, ngươi thật sự rất lợi hại. Nhưng Sa tộc chúng ta cũng không yếu. Người này giết chết rất nhiều chiến sĩ và cường giả Thánh cấp Sa tộc chúng ta, mang đến tổn thất cực lớn cho Sa tộc chúng ta. Hắn cùng Sa tộc chúng ta có huyết hải thâm cừu không đội trời chung...

Cường giả Sa tộc Thánh cấp gào thét nói.

- Đã như vậy, hôm nay ta liền không chém giết các ngươi, lưu lại tính mạng của các ngươi. Chờ một ngày kia, lại do vị tiểu huynh đệ này tự mình đến lấy.

Mạc Bạch Vân không nhanh không chậm nói.

- Mạc Bạch Vân, đối địch với Sa tộc chúng ta, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Cường giả Sa tộc Thánh cấp vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám ra tay. Hán chỉ có thể nói như thế, loại cảm giác ủy khuất này gần như khiến bọn họ tức giận muốn nổ tung. Phải biết rằng, thời điểm đối mặt với Nhân tộc, bọn họ luôn luôn bá đạo kiêu ngạo, quyền sinh sát nằm trong tay. Cảm giác này và hiện tại lại khác nhau một trời một vực.

- Ta ở ngay đây, bảo đại quân Sa tộc ngươi đến đây.

Giọng nói Mạc Bạch Vân là thản nhiên như vậy, nhưng lời nói ra lại làm cho sắc mặt các cường giả Sa tộc đại biến.

Bảo bọn họ thật sự gọi đại quân Sa tộc đến đây sao?

Nếu đại quân Sa tộc đến đây, cường giả xuất động, thật sự có thể bắt được Mạc Bạch Vân/ Kiếm Thánh thất tinh tuy rằng cường đại, không phải không thể đối địch không thể chém giết. Vấn đề là Thiên Kiếm Thánh Tôn. Một khi chọc giận hắn, chọc cho hắn xuất thủ, trừ phi là Đế Sa lão tổ ra tay, bằng không bên trong toàn bộ Sa tộc, không có người nào có năng lực có thể kháng cự.

- Tiểu huynh đệ, theo ta đi thôi.

Mạc Bạch Vân không lại để ý tới đám kia Sa tộc và những Nhân tộc đó, mà nhìn về phía Sở Mộ duỗi tay ra. Lúc này thân thể Sở Mộ bay tới.

Bỗng nhiên, biến đổi khác thường đột nhiên sinh ra. Trên mặt cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh kia hiện ra vẻ tàn nhẫn. Hắn phát động lực lượng toàn thân, trong chớp mắt khi Sở Mộ vừa lướt qua bên cạnh hắn, hắn liền hung hãn đâm ra một thương...

Một thương đâm ra. Thương quang phá không, sát ý lẫm liệt.

Với khoảng cách gần như thế, một đòn cường lực nhanh chóng như vậy, ngay cả Sở Mộ có đề phòng, nhưng cũng không cách nào né tránh được. Quá gần. Quá nhanh. Hắn lại đang bị thương quá nặng. Thời khắc hắn đang muốn triệu hồi ra cường giả bên trong Kiếm Tông Linh Ấn ra tay thời khắc, chỉ thấy Mạc Bạch Vân đưa tay làm kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái ở phía trước mặt. Một luồng khói mây tràn ngập, phát sau mà đến trước, chớp mắt vượt qua khoảng cách ngàn mét, mềm mại phiêu dật, lướt qua đầu của cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh này.

Một thương hung hãn mạnh mẽ đâm ra chợt dừng lại. Mũi thương lợi hại vô cùng đã đâm rách kiếm cương hộ thể của Sở Mộ. Nếu đâm về phía trước nữa sẽ đâm thủng áo bào tinh thần của Sở Mộ, xuyên thủng thân thể của hắn.

Phía sau lưng Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng hàn ý cùng phong quang đâm tới này.

Nhưng một thương này dừng lại ở đó. Cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh trợn trừng hai mắt, toàn thân muốn phát lực, đâm trường thương trong tay ra. Nhưng hắn lại cảm giác lực lượng toàn thân nhanh chóng xói mòn, tâm có ý nhưng lực chưa đủ.

Trên cổ của hắn lặng lẽ xuất hiện một vết cắt. Ngay sau đó, máu tươi giống như nước phun ra, khiến cái đầu bắn lên. Ảnh ngược in vào trong đôi mắt đầy chấn động kinh sợ của hắn.

Chết!

Chỉ là một ngón tay. Bất kỳ kẻ nào cũng không có cảm thấy được chấn động gì, một vị cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh đã chết.

Sợ hãi vô cùng.

Các cường giả Sa tộc khác đều không dám nhúc nhích, toàn thân không tự chủ run rẩy. Bọn họ rất sợ một hành động của mình sẽ khiến cho Mạc Bạch Vân hiểu nhầm, dẫn đến mình bị giết chết. Vậy sẽ rất oan uổng.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Bạch Vân dẫn Sở Mộ rời đi.

Mãi đến khi Mạc Bạch Vân cùng bóng dáng Sở Mộ biến mất, mỗi người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lại phát hiện, toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi.

- Mạc Bạch Vân là đệ tử của Thiên Kiếm Thánh Tôn. Hắn dẫn Niết Bàn bát trọng thiên này đi, chẳng lẽ là dự định thu làm đệ tử hay sao?

- Có khả năng này. Người này tu vi chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên, nhưng có thể chém giết cường giả Thánh cấp nhất tinh thậm chí nhị tinh, có thể nói là yêu nghiệt tuyệt thế, tiền đồ không thể đo đếm được. Người như vậy một khi lớn lên, lại tương đương với một Thánh Tôn. Không, thậm chí có thể còn cường đại hơn so với Thánh Tôn.

- Ta nghĩ, lấy thiên phú của hắn, có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử hay không?

Một câu nói ra, tất cả đều trầm mặc.

Bị Mạc Bạch Vân thu làm đệ tử. Và bị Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử, đó là hai khái niệm.

Nếu như bị Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử, đơn giản là có thể đi ngang ở trên Lam Hải.

Đây là chuyện lớn. Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi đó. Các cường giả Sa tộc phải báo cáo chuyện này lên trên, thậm chí có thể phải xin chỉ thị của Đế Sa lão tổ.

Ngay cả Mạc Bạch Vân cũng xuất hiện. Trong chuyện này, ai dám nói không có bóng dáng của Thiên Kiếm Thánh Tôn ở bên trong.

...

Được Mạc Bạch Vân dẫn theo, ý thức của Sở Mộ dần dần mơ hồ. Nhưng hắn lại cố gắng kìm chế, chống đỡ. Dưới kiếm ý vĩnh hằng chấn động, ý thức hỏa dần dần bốc cháy lên, trở nên cường thịnh. Cảm giác mơ hồ cũng dần dần giảm bớt.

Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, không nói một lời, nhưng vẫn luôn quan sát hắn. Nhìn thấy Sở Mộ bị thương nặng như thế, lại vẫn kiên trì, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.

Không có người nói chuyện, tốc độ của Mạc Bạch Vân nhanh vô cùng, muốn vượt qua tốc độ cao nhất của Sở Mộ gấp rất nhiều lần.

Dưới năng lực tự lành vết thương cường đại, theo thời gian trôi qua, thương thế bên trong cơ thể Sở Mộ nhanh chóng khỏi hẳn.

- Năng lực tự lành vết thương thật kinh người.

Mặc dù Mạc Bạch Vân không có nói, nhưng vẫn chú ý tới tình hình của Sở Mộ. Hắn cảm giác được sức sống của Sở Mộ từ yếu chuyển cường thịnh. Toàn thân trọng thương đã biến thành vết thương nhẹ, lại nhanh chóng khỏi hẳn. Tinh thần cũng khôi phục, thần thái sáng láng. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thời điểm hắn đến, cũng không nhìn thấy cảnh tượng Sở Mộ chém giết cường giả Thánh cấp. Nếu không hắn sẽ càng chấn động kinh sợ hơn. Chỉ có điều hắn nhìn thấy được Sở Mộ ở dưới sự bao vây của các cường giả Sa tộc Thánh cấp, vẫn chiến đấu hăng hái không dừng, hắn vô cùng bội phục. Phải biết rằng, tu vi của Sở Mộ mới chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên mà thôi.

*****

Đối với chuyện sư tôn phái hắn đi ra, nghĩ cách cứu viện Sở Mộ, Mạc Bạch Vân lại không thể nhịn được nghi ngờ hỏi.

- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.

Sau khi hoàn toàn khôi phục, trạng thái Sở Mộ cũng tốt hơn. Hắn liền mở hai mắt ra, nhìn Mạc Bạch Vân nói.

- Không cần đa lễ.

Mạc Bạch Vân thản nhiên nói.

- Nhưng không biết vì sao tiền bối lại ra tay cứu ta?

Sở Mộ hỏi.

- Chờ đến nơi, ngươi sẽ biết rõ.

Mạc Bạch Vân mỉm cười, nói.

Sở Mộ cũng không hỏi thăm nữa. Chờ đến nơi, rồi hãy nói.

...

Trên Lam Hải có vô số đảo nhỏ, dày đặc chi chít giống như sao bên bầu trời.

Có đảo nhỏ, có Nhân tộc sinh sống, phát triển, có phần phồn vinh. Cũng có đảo nhỏ lại chỉ có một vài thú loại hoặc sinh mạng kỳ dị. Còn có vài đảo nhỏ, nguyên khí thiên địa loãng, là hoang đảo.

Đảo nhỏ cũng có phân chia lớn nhỏ khác nhau. Lớn thậm chí có thể sánh ngang với một khối lục địa. Nhỏ lại chỉ có kích cỡ bằng viên đạn.

Dưới tình huống bình thường, nguyên khí thiên địa trên đảo nhỏ có nồng đậm hay không, có chút quan hệ trực tiếp với diện tích của đảo nhỏ. Phàm là chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ.

Thiên Kiếm Đảo, một hòn đảo ở trên Lam Hải, được nghe tiếng xa gần. Đây cũng là nơi hành hương của rất nhiều người tu luyện kiếm đạo trên Lam Hải.

Thật ra, diện tích của Thiên Kiếm Đảo không lớn, nhỏ hơn so với Liên Vân Đảo. Mức độ chênh lệch rất lớn. Diện tích của nó chỉ bằng một phần mười của Liên Vân Đảo mà thôi. Luận về danh tiếng, cũng chính là mọi người đều biết rõ. Thiên Kiếm Đảo lại không giống như Liên Vân Đảo. Nhưng nếu như luận về uy danh và lực ảnh hưởng ở trong các cường giả, Thiên Kiếm Đảo lại vượt xa Liên Vân Đảo.

Tất cả đều bởi vì Thiên Kiếm Đảo chính là chỗ ở của Thiên Kiếm Thánh Tôn, vị Thánh Tôn thứ ba trong năm đại Thánh Tôn Nhân tộc trên Lam Hải.

Vốn là một hòn đảo nhỏ, bởi vì Thiên Kiếm Thánh Tôn, danh tiếng được lưu truyền hậu thế.

Mặc dù Thiên Kiếm Thánh Tôn đã nhiều năm chưa từng hiện thế, nhưng vẫn không có người dám xâm chiếm Thiên Kiếm Đảo. Có cường giả đi ngang qua, đều sẽ cố ý vòng qua. Thứ nhất là biểu hiện ra sự tôn kính, thứ hai tránh cho bị hiểu nhầm, bị giết chết.

Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, tới gần Thiên Kiếm Đảo.

Từ trên không trung, từ phía xa nhìn lại, hình dáng bên ngoài của Thiên Kiếm Đảo giống như một thanh kiếm cắm vào phía trên một khối bích ngọc cực lớn. Tới gần thêm một chút, liền có thể thấy trên đảo nhỏ này có một ngọn núi, giống như một thanh kiếm thẳng tắp hướng thẳng vào trời cao.

Cảm giác bén nhạy, khiến cho Sở Mộ nắm bắt được một tia kiếm ý chấn động, từ trên Thiên Kiếm Đảo tràn ngập ra, trải rộng ra chung quanh đảo. Trên trời dưới đất không chỗ nào che giấu.

Kiếm ý kia tuy rằng yếu ớt, thậm chí người có nhận biết không đủ nhạy bén, sẽ không có cách nào phát hiện ra. Nhưng thân thể Sở Mộ lại cảm thấy ớn lạnh. Hắn có cảm giác, chỉ cần chủ nhân của kiếm ý đang tản ra kia nguyện ý, một ý niệm có thể biến Thiên Kiếm Đảo thành một chỗ tuyệt địa. Cho dù là cường giả Thánh cấp cao giai tiến vào trong đó, cũng sẽ bị kiếm ý không chỗ nào không có mặt này xiết chặt, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nghiền nát.

Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ tiến vào trong phạm vi của kiếm ý. Kiếm ý kia giống như một người có ý thức, hoàn toàn không ngăn cản chút nào.

Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, bay thẳng về phía một ngọn núi duy nhất trên hòn đảo.

Sở Mộ cúi đầu quan sát. Hoàn cảnh của Thiên Kiếm Đảo không được tốt lắm. Nham thạch rất nhiều, cây cối cũng rất nhiều. Thú vị là, những cây đó đều mọc thẳng đứng, cành lá cực nhỏ, nhưng sức sống cường đại. Đồng thời trong sức sống này mang theo những tia phong quang, thật giống như đó không phải là cây cối, mà là từng thanh kiếm sắc bén.

- Ở chỗ như vậy luyện kiếm, hiệu quả nhất định không tầm thường.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Tu luyện có đôi khi cũng chú ý tới hoàn cảnh. Cũng chính là ưu thế về địa lý.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, coi như là nhân tố để chuẩn bị tu luyện. Các yếu tố tương ứng cũng cần công pháp tương ứng. Tu luyện mới có hiệu suất cao.

Tốc độ hai người bay rất nhanh, lao thẳng về phía Thiên Kiếm Sơn. Không bao lâu, bọn họ lại đi tới trong Thiên Kiếm Sơn.

Tại một chỗ ở đỉnh của Thiên Kiếm Sơn, một nơi tương đối bằng phẳng. Trên đó chỉ có một gian nhà tranh đứng sừng sững một mình. Thoạt nhìn, gian nhà này đã trải qua năm tháng lâu dài, ẩn chứa những khí tức thương tang.

Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ, hạ xuống phía trước nhà tranh, cách đó hơn mười thước. Hai cánh tay tự nhiên thả xuống, bộ dạng cung kính.

- Sư phụ, người đã dẫn về.

Mạc Bạch Vân cung kính nói.

Sở Mộ đột nhiên cả kinh. Hắn không ngờ không có cảm giác được bên trong gian nhà tranh có bất kỳ chấn động khí tức thuộc về sinh mạng nào.

Bất chợt, trước mắt hắn hoa lên. Một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt hắn, giống như trước đó vẫn đứng ở chỗ này. Nhưng Sở Mộ biết, trước đó tuyệt đối không có người này.

Quá nhanh. Đồng thời không có bất kỳ khí tức chấn động nào, cứ như thế xuất hiện ở trước mặt mình. Nếu như hắn muốn giết mình, chỉ sợ mình cũng không cảm giấy bất kỳ cái gì, đã chết đi.

Kinh hãi hơn, chính là khi Sở Mộ quan sát người vừa xuất hiện ở trước mặt. Đó là một ông già cao lớn tóc bạch kim, râu dài trắng bạc. Toàn thân lão già này mặc trường bào màu trắng bạc rộng rãi. Gió núi thổi qua, áo bào tung bay, nhất thời có một bộ dạng phiêu dật theo gió rời đi.

Sắc mặt lão già sung mãn, da hồng nhuận, hai mắt sáng lấp lánh có thần. Ở sâu trong đồng tử ẩn chứa một ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, giống như thanh kiếm bén nhọn.

Trên mặt lão già này lộ vẻ tươi cười. Thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác hiền hòa. Nhưng chỉ thấy hắn bỗng nhiên ra tay, điểm một cái t về phía Sở Mộ. Ngón tay dường như hóa thành thanh kiếm. Một kiếm đâm ra.

Một cái đâm bình thường, lại có một loại phong quang sắc bén vô hạn khiến người ta phải run sợ, xuyên thủng tất cả, không có gì không phá nổ, không có gì không xuyên qua, không gì không thể chống đỡ.

Sắc mặt Sở Mộ chợt đại biến. Một ngón tay này giống như kiếm, khiến cho hắn có cảm giác không thể chống đỡ. Trong lúc đâm tới, lại ẩn chứa một loại chân ý. Đó là chân ý xuyên thủng tất cả. Đó là chân ý của kiếm đâm.

Đây là căn bản của kiếm đạo thượng cổ. Không nghĩ tới trừ mình ra, vẫn còn có người thứ hai nắm giữ.

Không được phép Sở Mộ suy nghĩ nhiều, Thiên Trảm Kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Một kiếm đâm ra. Chân ý kiếm đâm được phát động. Thân kiếm vô cùng phong quang. Tất cả lực lượng đều ngưng tụ ở trên mũi kiếm, đâm về phía đầu ngón tay của lão già đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)