← Ch.1410 | Ch.1412 → |
Khí tức này làm nước biển nổ tung và sụp đổ.
Thiên Đạo chi kiếm va chạm với Đế Sa lão tổ hóa thành cá mập.
Thiên địa yên lặng như không có gì diễn ra, trước mặt ba người Sở Mộ trắng xóa, ba người vội vàng nhắm mắt không dám nhìn.
Lôi đình vang vọng thiên địa, lượn lờ bên tai, kéo dài không dứt.
Giữa thiên địa lúc này tràn ngập hào quang màu trắng vô cùng chói mắt, thanh thế truyền khắp tám phương, bên ngoài vạn dặm cũng có thể cảm nhận được sóng chấn động.
Mũi nhọn vẫn bao phủ thiên địa, người nào nhìn thấy cũng khiếp sợ.
- Lực lượng chấn động thật đáng sợ!
- Chẳng lẽ là siêu cấp Kiếm Thánh ra tay?
Phàm là cường giả cảm nhận được chấn động vừa rồi, sắc mặt biến hóa và khiếp sợ không nhỏ.
- Khí tức của sư tôn...
Ở một vùng biển có Kiếm Thánh ngẩng đầu lên trời và lẩm bẩm.
- Ly Chính xuất kiếm, là ai?
Trên một hoang đảo có người lẩm bẩm nhưng lại giống như từ xa xưa vọng về.
...
Tiếng nổ vang sinh ra, một thân ảnh to lớn rơi vào biển cả.
Hào quang biến mất, thiên địa khôi phục như ban đầu, mây đen trên bầu trời cũng tan hết, lôi quang nhạt nhòa nhưng không có biến hóa nào khác.
Thiên Kiếm Thánh Tôn cầm kiếm đứng giữa không trung, áo bào không gió mà bay, thần sắc đạm mạc giống như thiên uy.
Hiện tại sắc mặt của hắn tái nhợt nhưng khôi phục thật nhanh, ngay sau đó đã hồng nhuận phơn phớt.
Trong nước biển phía dưới có một tia huyết sắc lan ra chung quanh, đó là màu sắc đỏ sậm bao phủ nước biển, nhuộm đỏ một vùng nước lớn, hơn nữa còn không ngừng lan ra ngoài.
Đó là máu của Đế Sa lão tổ, một kiếm Thiên Đạo nộ vừa rồi đã làm Đế Sa lão tổ trọng thương.
- Ly Chính, ban thưởng ngày hôm nay, ngày sau sẽ báo.
Sau trong Lam Hải có giọng nói vọng ra ngoài, đó là giọng nói của Đế Sa lão tổ, trong lời nói mang theo tức giận và hung ác, mượn nhờ hoàn cảnh Lam Hải, Đế Sa lão tổ nhanh chóng rời đi.
Hắn có ưu thế trong biển, Thiên Kiếm Thánh Tôn không truy kích, bởi vì hắn biết rõ một kiếm kia có thể làm Đế Sa lão tổ bị thương là có thành phần vận khí, kỳ thật thực lực hai người sàn sàn nhau, nếu như mình tiến vào trong biển sẽ bị đối phương áp chế.
Vừa rồi không thể nói là chiến đấu, từ bắt đầu đến chấm dứt chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, hai bên cũng giao thủ mấy chiêu mà thôi, nhưng quá trình này làm người ta không thể quên, nó giống như lạc ấn vào đầu ba người Sở Mộ, Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần.
Cường giả chiến đấu luôn mang theo huyền diệu, huyền diệu này cũng làm bọn họ tìm được tham chiếu và tìm hiểu.
Thiên Kiếm Thánh Tôn là kiếm tu vô cùng cường đại, là kiếm tu siêu việt Thánh cấp, ba người Sở Mộ cũng là kiếm tu, cho nên Thiên Kiếm Thánh Tôn chiến đấu dẫn dắt bọn họ rất lớn.
Thân thể hơi động. Thiên Kiếm Thánh Tôn biến mất, tiếp theo hắn xuất hiện trước mặt ba người Sở Mộ.
- Tiểu hữu, ngươi có nguyện tìm hiểu Thiên Đạo chi kiếm?
Thiên Kiếm Thánh Tôn nhìn Sở Mộ, hắn vừa nói câu đầu tiên đã làm ba người Sở Mộ kinh ngạc, bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Thiên Đạo chi kiếm chính là Thiên Kiếm, đó là căn bản thành danh của Thiên Kiếm Thánh Tôn. Cũng là kiếm đạo thành danh của hắn, là kỳ ngộ truyền thừa hắn đạt được năm xưa.
Ví dụ như Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không có Quang Minh Kiếm Bi, nhưng nó còn trân quý hơn Quang Minh Kiếm Bi.
Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần đều tìm hiểu Thiên Đạo chi kiếm, hai người lại hiểu Thiên Đạo chi kiếm theo cách khác, Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần cũng biết Thiên Đạo chi kiếm nhưng một người tính cách tùy ý như mây, một người tính cách táo bạo như lửa.
Thiên Kiếm Thánh Tôn sử dụng Thiên Đạo chi kiếm chính là Thiên Đạo chi lôi.
Cho dù khiếp sợ nhưng Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần không lên tiếng ngăn cản, điểm này khác với đệ tử Hạ Trấn Không lúc trước.
Sở Mộ cũng động tâm, bản thân hắn úuốn trải qua rất nhiều loại kiếm đạo, cuối cùng sáng tạo ra kiếm pháp thích hợp với mình, đem chính mình kiếm uy lực đầy đủ bày ra, Thiên Đạo chi kiếm, không thể nghi ngờ cũng là trong đó một loại.
Nhất là sau khi nhìn thấy Thiên Kiếm Thánh Tôn thi triển Thiên Kiếm thì hắn càng sinh ra hứng thú nồng đậm.
Lúc nghe Thiên Kiếm Thánh Tôn nói thế, Sở Mộ trừ khiếp sợ còn vui mừng không nhỏ.
- Đa tạ tiền bối.
Hắn vội vàng hành kiếm lễ với Thiên Kiếm Thánh Tôn.
- Đi theo ta.
Thiên Kiếm Thánh Tôn nói ra, chỉ thấy hắn điểm vào hư không, kiếm chỉ vẽ vào hư không một cái, hư không bị tách sau đó hình thành cánh cổng ánh sáng.
Thiên Kiếm Thánh Tôn bước vào trong cánh cổng ánh sáng, Sở Mộ cũng đi theo vào trong, hai người Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần không hành động, bọn họ biết rõ trong cánh cổng ánh sáng có cái gì, bởi vì bọn họ từng đi vào, hơn nũa không chỉ một lần.
- Đại sư huynh, ngươi nói Sở Mộ có biến thành tiểu sư đệ của chúng ta hay không?
Dương Vũ Thần nói.
- Sở Mộ là Nhân tộc, không úy kỵ hung uy Hải tộc, có can đảm huy kiếm chém giết Hải tộc, dũng khí hơn người, tâm tính cứng cỏi, lại có thiên phú kiếm đạo cường đại không thể nghi ngờ, ta và ngươi không thể sánh bằng, cho dù tam sư đệ cũng không thể bằng ắn.
Mạc Bạch Vân đánh giá Sở Mộ rất cao:
- Ta nghĩ sư tôn rất thích ý thu Sở Mộ làm đệ tử, ta cũng rất thíc nhiều một sư đệ kinh diễm tuyệt luân.
- Nói không chừng sau khi đi vào trong hư giới, Sở Mộ sẽ thành tiểu sư đệ của chúng ta.
Dương Vũ Thần cười ha ha.
...
- Nơi này tên là Thiên Kiếm hư giới, là ta mở ra, cũng là nơi gửi Thiên Kiếm.
Thiên Kiếm Thánh Tôn nói với Sở Mộ.
Hư giới là thế giới hư giả nhưng lại chân thật, phạm vi không lớn, nó chỉ có phạm vi mấy vạn mét mà thôi, do Thiên Kiếm Thánh Tôn mở ra, chỉ có Thiên Kiếm Thánh Tôn mới có thể tiến vào.
Trong hư giới có hoa cây thảo mộc, có đất đá và dòng nước, nhưng bất cứ hoa cỏ cây cối hay nham thạch dòng sông đều tỏa ra một loại khí tức, khí tức mũi nhọn của lợi kiếm.
- Thiên Kiếm nằm ở trung tâm hư giới, ngươi đi tìm hiểu đi.
Thiên Kiếm Thánh Tôn nói, hắn để Sở Mộ đi một mình, hắn lập tức rời khỏi Thiên Kiếm hư giới.
Sở Mộ đánh giá chung quanh, thần niệm chi lực bộc phát sau đó hắn biến sắc.
Cách đó không xa có một đám cỏ xanh ướt át, sinh cơ bừng bừng, nếu lần đầu tiên nhìn sơ qua thì hắn thật cho rằng đây là cỏ xanh, thần niệm bao trùm lại phát hiện đây không phải cỏ xanh, mà là kiếm khí cấu thành cỏ xanh, bên trong bộc phát khí tức sắc bén kinh người.
Không chỉ cỏ xanh, còn có cây cối, toàn thân do kiếm khí cấu thành, thân cây, cành và lá cây, ngay cả giọt nước trên lá cây cũng do kiếm khí tạo thành.
*****
Nham thạch cũng do kiếm khí tạo ra, phía trên có đường vân vô cùng rõ ràng giống như nham thạch thật sự.
Dòng nước xa xa lại do kiếm khí chảy xuôi mà tạo thành dòng sông kiếm khí, nó từ trên thác nước đổ xuống lại giống thiên quân vạn mã, tất cả đều là kiếm khí hóa thành nước giáng xuống.
Ngay cả mặt đất dưới chân, cát đá cũng do kiếm khí cấu thành.
Sở Mộ cũng hoài nghi cả Thiên Kiếm hư giới này cũng là kiếm khí tạo ra.
Hắn hít sâu một hơi, nội tâm vô cùng rung động, Sở Mộ cất nước tiến tới khu vực trung tâm hư giới.
Trung tâm hư giới có một ngọn núi nhỏ cao ngàn mét.
Sở Mộ nhanh chóng đi tới chân núi, núi cao ngàn mét nhưng không có cỏ cây gì cả, hơn nữa thập phần dốc đứng.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên trên, thân ảnh hơi động bay lên cao nhưng lại bị một loại lực lượng vô hình áp chế, hắn lại rơi xuống.
Sau khi thử vài lần, Sở Mộ mới biết được, thì ra ngọn núi này phải dùng biện pháp leo mới lên được
Vách núi dốc đứng, nham thạch nhô ra như lợi kiếm sắc bén, nó sinh ra chấn động kinh người, Sở Mộ bắt đầu leo, hai tay chạm vào nham thạch trên vách đá, hắn có cảm giác sắc bén như thân kiếm, hơi không cẩn thân sẽ bị cắt phá bàn tay.
Cẩn thận quan sát một lúc, càng lên cao hơn, đột nhiên Sở Mộ có cảm giác kỳ diệu, dường như hắn hiểu ra cái gì đó nhưng cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện không phát hiện gì cả.
Vứt bỏ tạp niệm tiếp tục leo, đột nhiên dừng lại, bởi vì Sở Mộ phát hiện mình không thể đi tới, nham thạch nhô ra phía trước vô cùng sắc bén, chỉ cần mình vươn tay ra sẽ bị đứt tay.
Đây là một loại cảm giác, Sở Mộ không dám khẳng định đó có phải là ảo giác hay chân thật.
Nhìn nham thạch nhô ra bên ngoài, bỗng nhiên Sở Mộ có cảm giác hiểu ra, quá trình leo núi cũng giống như cao thủ đang đối chiến kiếm pháp với nhau.
Mỗi một khối nham thạch nhô ra khi lên cao là một thanh thần kiếm tuyệt thế, dường như nó đang thi triển kiếm chiêu tinh diệu nào đó
Hắn muốn leo lên phải có biện pháp đối phó, hoặc là né tránh hoặc là hóa giải, như vậy hắn mới có thể bò lên đỉnh của ngọn núi ngàn mét này.
Có hiểu ra, lại có được mục tiêu, hắn sẽ có phương pháp.
Trong mắt nham thạch hóa thành kiếm tuyệt thế đánh tới, Sở Mộ mơ hồ nhìn thấy kiếm tu tuyệt thế đang xuất kiếm tấn công mình
Hắn vươn tay ra, bàn tay biến ảo nhiều lần, cải biến đủ loại lộ tuyến mới hóa giải được kiếm chiêu của đối phương, hơn nữa thành công chụp vào khối nham thạch nhô ra, hắn hơi dùng sức liền tiến lên một chút, khoảng cách đỉnh núi càng gần một bước.
Leo lên từng chút, càng lên cao, nham thạch biến lợi kiếm càng lợi hại, kiếm chiêu của nó càng mạnh hơn, càng làm hắn khó tránh né và ngăn cản.
Đối với tiếm tu có tu vi như Sở Mộ, ngọn núi cao ngàn mét chỉ bay tới nháy mắt là tới, cho dù leo cũng lên rất nhanh, bởi vì ngọn núi tràn ngập huyền diệu, cũng tràn ngập nguy cơ, nửa canh giờ trôi qua, Sở Mộ chỉ leo được ba trăm mét, khoảng cách đỉnh phong còn rất xa.
Dừng ở vị trí ba trăm mét một thời gian ngắn, Sở Mộ vẫn ngó trừng khối nham thạch phía trên, khẽ vươn tay là có thể chạm tới, sau đó mượn lực hướng bò lên cao hơn, nhưng Sở Mộ lại chậm chạp không vươn tay vì không nắm chắc.
Đó là một thanh kiếm khác biệt, Sở Mộ lại biết, chỉ âần mình vươn tay thì kiếm kia sẽ giết tới.
Tư duy thay đổi thật nhanh, trong đầu hắn nghĩ tới nhiều biện pháp ứng phó.
Bỗng nhiên hắn duỗi tay chụp vào khối nham thạch, chỉ thấy năm ngón tay của Sở Mộ búng ra nhìn như lộn xộn nhưng kì thực ẩn chứa quy luật huyền diệu nào đó, cơ bắp trên bàn tay hoạt động, ngay sau đó góc độ bàn tay cải biến thật nhỏ.
Nham thạch hóa thành kiếm chém tới, bàn tay của Sở Mộ là một thanh kiếm, hai bên giao phong trong vô hình và không co kiếm, cũng không có hoa lửa bắn tung tóe, vô thanh vô tức nhưng cực kỳ hung hiểm.
Dường như trôi qua thật lâu nhưng thời gian chỉ mới có ba giây ngắn ngủi, tay Sở Mộ thành công nắm chặc khối nham thạch nhô ra kia.
Trên Thiên Kiếm Đảo, Thiên Kiếm Phong.
- Sư đệ, không bằng chúng ta tới đoán một chút xem như đánh cược đi.
Bỗng nhiên Mạc Bạch Vân cười nói, hắn đứng đó nhưng tiêu sái như mây bay, người quen thuộc hắn lại biến hắn không chỉ có tiêu sái, thậm chí là tùy tâm, cũng không quan tâm ánh mắt của người khác làm gì, hơn nữa còn có yêu thích khác, đó là đánh bạc.
Dựa theo lời hắn nói, đánh bạc di tình.
- Đại sư huynh có nhã hứng này, sư đệ cũng phụng bồi.
Đôi mắt Dương Vũ Thần sáng ngời, nói.
- Chúng ta đánh bạc Sở Mộ cần thời gian bao lâu mới có thể trẻo lên đỉnh núi nhỏ kia..
Mạc Bạch Vân nói.
- Tốt!
Dương Vũ Thần cười nói:
- Ta đoán Sở Mộ phải dùng ba mươi sáu canh giờ mới có thể leo lên đỉnh núi kia.
- Ta đoán hai mươi bốn canh giờ.
Mạc Bạch Vân nói.
Ba mươi sáu canh giờ chính là ba ngày, hai mươi bốn canh giờ là hai ngày.
- Đại sư huynh rất có lòng tin vào Sở Mộ nha, nhưng mà Thiên Kiếm Sơn quá khó leo, ta và ngươi biết rõ không dễ dàng gì.
Dương Vũ Thần vốn ngạc nhiên, sau đó nói:
- Thiên Kiếm Sơn là sư tôn bắt chước thượng cổ Thiên Đạo Kiếm Tông Thiên Đạo Kiếm Phong chế tạo thành, tuy không bằng Thiên Đạo Kiếm Phong nhưng cũng có uy năng khó lường.
- Cứ chờ sẽ rõ.
Mạc Bạch Vân cười nói.
...
Thiên Kiếm hư giới, tại vị trí chín trăm mét của Thiên Kiếm Sơn, Sở Mộ đã dừng lại.
Kiếm pháp càng lên cao hơn càng tinh diệu, uy lực càng cường đại, càng khó đối kháng, mỗi lần thăng một bước, Sở Mộ cần phải suy nghĩ nên ứng phó kiếm pháp kia thế nào.
Gặp mạnh càng mạnh hơn nữa, trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ có nhận thức sâu hơn về kiếm thuật, trong đầu hắn càng dung hợp thêm một bước, chân ý đâm cũng tiến thêm một bước
Hắn bắt lấy nham thạch và dùng sức kéo lên. Thân thể hắn lại tiến thêm một bước.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mười hai canh giờ, Sở Mộ gần lên tới đỉnh.
- Đâm!
Không xuất kiếm, hắn chỉ dùng ngón tay đâm tới trước mà thôi, chân ý đâm xé rách tất cả.
Tam Thập Đỉnh Cấp Kiếm Bia, Thiên Đấu kiếm thức!
Một kiếm này ẩn chứa uy lực có thể đánh bại cả thiên địa.
Sau khi Sở Mộ nắm giữ Vô Thanh kiếm thức liền nắm giữ Thiên Đấu kiếm thức!
Vô Thanh kiếm thức lúc xuất kiếm vô thanh vô tức, khó có thể cảm thấy, khó lòng phòng bị, Thiên Đấu kiếm thức thanh thế kinh người, uy lực cường hoành, dễ bị phòng bị nhưng không đủ thực lực cũng không thể ngăn cản, hai chủng kiếm pháp đều có ưu thế của mình. Tương đối mà nói căn cứ vào chân ý đâm mới thể hiện ra uy lực của mình.
*****
Chín trăm chín mươi chín mét!
Hắn liên tục thi triển Vô Thanh kiếm thức và Thiên Đấu kiếm thức.
Chỉ kém một mét là trèo lên đỉnh.
Sở Mộ lại cảm thấy một mét này giống như cái rãnh trời.
Trong một mét có một khối nham thạch nhô ra rất bình thường. Nhưng trong mắt Sở Mộ lại biến thành thần kiếm tuyệt thế, lờ mờ cũng nhìn thấy nó nằm trong tay kiếm tu tuyệt thế, kiếm tu chờ đợi người khiêu chiến tiến đến.
Không cảm nhận được khí tức nào, Sở Mộ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác này khó mà hình dung được.
Lẳng lặng suy nghĩ và quan sát.
Lúc này Sở Mộ dùng thời gian nửa canh giờ suy nghĩ.
Trước khi xuất thủ, ngón tay khép lại như kiếm và đâm tới, Vô Thanh kiếm thức, Thiên Đấu kiếm thức.
Ai ngờ Sở Mộ vừa ra tay thì đối phương đã kịp phản ứng, đã kịp chém ra một kiếm không thể tưởng tượng, không thể né tránh.
Hai chân phát lực đạp mạnh vào vách núi, Sở Mộ nâng tay trái nhanh hơn và đâm tới, phong lôi kích động, thiên băng địa liệt, Thiên Đấu kiếm thức.
Dường như cả bầu trời bị kiếm này đánh bại, đâm vào kiếm của đối phương.
Vừa va chạm Thiên Đấu kiếm thức bị đánh bay, Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm chỉ đâm trúng thứ gì đó rất cứng rắn, đầu ngón tay đâm đau.
Vô Thanh kiếm thức trúng mục nhưng lại xuyên qua thân thể đối thủ, hiển nhiên đánh trúng tàn ảnh.
Ý thức được không ổn nhưnh không để ý ngón tay trái đau đớn, hắn lại đâm tới lần nữa, vẫn là Vô Thanh kiếm thức.
Hắn thu hồi ngón tay phải và thi triển Thiên Đấu kiếm thức.
Vô Thanh kiếm thức và Thiên Đấu kiếm thức luân chuyển nhau, cuối cùng Sở Mộ cũng đánh bại đối phương, hai đầu ngón tay của hắn tóe máu bắt lấy nham thạch, dùng sức, đẩy thân hình của mình lên trên, rốt cục hắn cũng tới đỉnh núi.
Máu trên đầu ngón tay biến mất không thấy gì nữa, bị thương lúc trước chẳng khác gì ảo giác.
Đỉnh núi rất nhỏ, nó chỉ có phạm vi mười mét, trung tâm có một thanh kiếm lơ lửng cách mặt đất ba mét, kiếm thủ hướng lên, thân kiếm hướng xuống.
Kiếm là kiếm gãy, mũi kiếm bị chém đứt không biết ở nơi nào, bộ phận còn lại thể hiện mũi nhọn kinh người, dùng mắt nhìn liền cảm thấy đau dớn như bị kiếm ý cắt qua.
Đôi mắt nhanh chóng chảy nước mắt, đôi mắt cũng đau đớn và khó chịu.
Phải mất một phút đồng hồ mới có thể mở mắt ra lần nữa.
Lúc này Sở Mộ làm đủ chuẩn bị, hắn dùng lực lượng kiếm ý vĩnh hằng hóa thành một tầng hào quang bảo hộ đôi mắt, từ đó thị lực không bị ảnh hưởng.
Lần này thanh kiếm gãy vẫn sinh ra khí tức sắc bén nhưng Sở Mộ vẫn cảm thấy đôi mắt bị đau, bởi vì có kiếm ý vĩnh hằng bảo hộ nên ít nhất vẫn có thể nhìn thẳng.
Cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gãy kia, Sở Mộ liền cảm thiên uy đang thể hiện trước mặt mình, thanh kiếm gãy lơ lửng trên cao giống như đại biểu Thiên Đạo.
Hắn ngồi xếp bằng trước kiếm gãy, bắt đầu tìm hiểu huyền diệu của kiếm gãy.
Thanh kiếm gãy này là truyền thừa Thiên Kiếm của Thiên Đạo Kiếm Tông, là kiếm mạnh nhất Thiên Đạo Kiếm Tông năm xưa, có được thần uy khó lường, nhưng kiếm này bị chém đứt, từ chỗ đứt bóng loáng như gương, tất nhiên là bị lợi khí đáng sợ nào đó cắt đứt, không biết là lợi khí gì lại có được uy năng đáng sợ như thế
Ngay cả kiếm gãy cũng có uy năng làm hắn không thể nhìn thẳng, đối mặt với nó như đối mặt với Thiên Đạo, loại cảm giác này còn không kém gì lúc Thiên Kiếm Thánh Tôn dùng chiêu Thiên Đạo Nộ, bởi vậy có thể suy đoán, uy năng của Thiên Kiếm lúc nguyên vẹn còn trên cả Thiên Kiếm Thánh Tôn.
- Thiên uy khó lường....
Dần dần Sở Mộ cũng tiến vào trạng thái tìm hiểu, tất cả là nhờ vào ngộ tính kinh người của hắn.
Vừa tiến vào trạng thái tìm hiểu, Sở Mộ cảm giác tư duy và ý thức của mình vượt qua tinh không quay về thời Thượng Cổ.
Đại địa bao la mờ mịt, bầu trời vô biên vô hạn.
Trên một ngọn núi trụi lủi không hoa không cỏ, thế núi dốc đứng giống như một thanh kiếm cực lớn dựng thẳng trong thiên địa, hùng tuấn nguy nga đâm vào bầu trời.
Núi này dốc đứng không có cầu thang nào cả, chỉ có vô số nham thạch nhô lên.
Ngọn núi dốc đứng nhìn giống cự kiếm và cao mười cây số.
Ngọn núi này tên là Thiên Đạo Kiếm Phong, chính là nơi truyền thừa của Thiên Đạo Kiếm Tông.
Ý niệm của Sở Mộ hơi động và xuyên thẳng qua thời gian, ánh mắt của hắn nhìn sang Thiên Đạo Kiếm Phong, trong lúc bất tri bất giác có một thân ảnh xuất hiện trên Thiên Đạo Kiếm Phong, lúc này cố gắng tiến lên phía trước.
Đó là đệ tử Thiên Đạo Kiếm Tông.
Một đệ tử Thiên Đạo Kiếm còn phải đi từng bước leo lên, có chút đệ tử đang leo núi thì dừng lại, suy nghĩ nên làm như thế nào, có một ít người tương đối khá, nhanh chóng xong lhets lớn.
Ý thức của Sở Mộ bao phủ khu vực chung quanh, ý thức tiến lên thật nhanh, dưới chấn động đáng sợ của hắn, một đệ tử đi tới nơi cao nhất của Thiên Đạo Kiếm Phong, dùng phương thức cộng hưởng công bố với Thiên Đạo Kiếm Phong.
Phía trên có khối nham thạch thật lớn, nó hóa thành lợi kiếm vô cùng đáng sợ.
Sở Mộ không thể ứng phó, bởi vì nơi này không phải tân thể của hắn, hắn chỉ có thể nhìn, có cảm giác và nhận biết mà thôi.
Tĩnh hạ tâm lai, không kiêu không nóng nảy nhìn người này ứng phó thế nào.
Thân thể người này uốn éo, dùng phương thức kỳ diệu né một kiếm này, kiếm chỉ đâm ra từ dưới nách với tốc độ cực nhanh, góc độ quỷ dị, đối phương ám sát liền nắm lấy nham thạch bò lên..
Sở Mộ cảm thấy đệ tử này trong Thiên Đạo Kiếm Tông này có thể leo lên đỉnh núi mười vạn mét, đây là leo lên chân chính, càng lên cao tốc độ càng chậm.
Dừng lại nửa canh giờ.. Dừng lại một canh giờ... Dừng lại hai canh giờ...
Sở Mộ không có tính toán thời gian, cũng không biết đi qua bao lâu, rốt cục đệ tử Thiên Đạo Kiếm Tông leo lên Thiên Đạo Kiếm Phong, Thiên Đạo Kiếm Phong cao mười ngàn mét, trên đỉnh núi có thanh kiếm lơ lửng, đó là Thiên Kiếm nguyên vẹn, đệ tử kia đi đến trước Thiên Kiếm liền ngồi xuống tìm hiểu.
Bỗng nhiên Thiên Kiếm bắn ra thiên uy kinh người đuổi ý thức của Sở Mộ ra bên ngoài, sau đó quay trở về bản thể.
Dường như nhìn thấy Thiên Đạo kiếm phong hùng vĩ, nhìn thấy ngọn núi nhỏ có ngoại hình cực kỳ tương tự Thiên Kiếm, chỉ có điều ngọn núi này nhỏ hơn rất nhiều, mà Thiên Đạo kiếm phong cao tới mười ngàn mét.
Mười ngàn mét là chênh lệch gấp mười lần, độ khó cũng cao hơn mười lần sao?
Không, độ khó của ngọn núi cao mười ngàn mét không phải gấp mười lần, mà là gấp trăm lần ngàn lần, bởi vì càng lên cao càng khó leo, tuy Sở Mộ không có tận lực tính toán thời gian nhưng mơ hồ cảm thấy mình muốn leo lên đỉnh cũng cần dùng năm để tính toán.
← Ch. 1410 | Ch. 1412 → |